Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1818

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1818: Chí Tôn Thạch Hạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


"Hi hi, ta nói tên Tào đạo trưởng kia tương tự như chó mất chủ, ủa làm sao người khác lại tức giận thay thế, ta thấy lạ lạ à nha, thì ra là một con chó con." Trên tửu lâu gạch vàng truyền tới tiếng cười.

"Ha ha..." Nhiều người trên tửu lâu cười lớn, nơi đó là một đám công tử ca, là đệ tử thế gia đỉnh cấp và cũng có truyền nhân của đại giáo bất hủ.

Ngoài ra, còn có tiếng cười khẽ của cô gái.

Tuy rằng không thấy bọn họ thế nhưng tất cả đều trong tửu lâu, có thể tưởng tượng ra được, một đám khi nghe thấy từ ngữ như vậy thì đều buồn cười.

"Chó con, ngươi bị chế nhạo rồi kìa!" Tào Vũ Sinh xoay người cúi đầu nhìn chó con.

Lúc này, chó con mở to cặp mắt đầy tức giận, trong lỗ mũi phun ra khói trắng, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Nhóc con, ngươi chết không được đâu thế nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết, sống còn khó chịu hơn chết đó!"

Tuy rằng lai lịch không hề nhỏ thế nhưng tính khí của con chó này chẳng phải hiền lành dữ, nó muốn trả thù.

"Nhân sủng, lên đi, lên bắt chúng lại đây cho ta!" Chó con hô lên với Tào Vũ Sinh.

Tiêp đó, vèo, tuy rằng chỉ to bằng bàn tay thế nhưng tốc độ của nó cực kỳ nhanh khiến người khác không cách nào phản ứng được, nó xuất hiện bên trên đỉnh đầu của Tào Vũ Sinh.

"Bà nội nó chớ, ngươi đi xuống cho ta, anh danh một đời của đạo gai ta há bị hủy trong tay ngươi!" Tào Vũ Sinh tức giận dùng sức kéo nó xuống.

Làm gì cũng vô dụng!

Bởi vì, con chó này có lai lịch cực lớn, dù cho đạo hạnh đã thoái hóa thế nhưng thân thể vẫn mạnh mẽ tới mức không còn gì để nói, nó đang ngồi nơi đó mặc cho người khác dùng thần binh lợi nhận công kích cũng không thể chém được.

Chó con ngồi trên đầu của Tào Vũ Sinh tựa như cây mọc rễ, không thể lay động được.

"Nhân sủng, lên cho ta!" Chó con hét lớn.

Tất cả mọi người gần đó như muốn ngất xỉu, mấy người này có lai lịch như thế nào vầy, ngay cả một con chó nhỏ mà cũng ngông cuồng như thế, vả lại còn đang nội chiến nữa chứ!

"Ha ha..."

Tiếng cười vang từ trên tửu lâu truyền ra, rất nhiều người đang cười lớn.

Tuy rằng tòa tửu lâu kia nằm trong phố chợ thế nhưng lại xanh vàng rực rỡ, trụ chính trạm trổ, là một toa bảo lâu, xác thực là một món pháp khí để người có thân phận lên dừng chân và giao dịch ở nơi đó.

Thạch Hạo không hề nói gì, một người một chó này thật là 'phạm thương', trời sinh đã xung khắc, tựa như là kẻ địch không đội trời chung từ kiếp trước nên kiếp này phải quấn lấy nhau.

"Ông nội ngươi, con chó ghẻ này, đi xuống cho ta!' Tào Vũ Sinh lấy bàn tay mập mạp của mình ra sức kéo.

"Đi!"

Chó con lại hét lên một tiếng, thân thể nó phát sáng, bộ lông màu đỏ chói lóa mang theo Tào Vũ Sinh bay lên nhằm về phía tòa tửu lâu kia.

Hai ông lão áo xám phía trước hai mắt nhìn nhau chứ không hề ngăn cản gì, bọn họ muốn bắt lấy tên Tào mập này, hiện tại lại tự tới tận cửa.

"Thả ta xuống!' Tào Vũ Sinh ra sức giãy giụa.

"Đừng nhúc nhích, đây chính là Ngự Nhân thuật, hiện tại ngươi tựa như là một phi kiếm hình người vậy đó." Chó con nói.

Rầm rầm, đám người vây quanh bên ngoài tửu lâu để xem trò vui.

Tất nhiên Thạch Hạo cũng đi theo, tới cảnh giới như hắn thì dù cho đứng trước mắt mọi người thì cũng không một ai có thể nhìn thấy sâu cạn được.

Một người một chó vừa đánh nhau vừa lao lên tửu lâu, cứ thế tiến lên tầng thứ mười - tầng cao nhất.

Đây là một gian phong rộng lớn với nhiều phòng khách, tỏa ánh sáng lung linh, tinh khí nồng đậm, cả tòa lâu đều là pháp khí thích hợp cho việc ở lại tu luyện.

Trưởng tôn Vương Gia Vương Thiên sớm đã đi ra ngoài và đứng nơi đó dõi mắt nhìn Tào Vũ Sinh, cười lớn nói: "Tào đạo trưởng, Vương Thiên xin nghênh đón ngươi."

Nơi đây có không ít người, người trẻ tuổi chiếm đa số đương nhiên cũng có một phần tu sĩ tiền bối đều đang quan sát kịch vui.

"Đạo trưởng, tình cảnh của ngươi rất đáng lo đó, một con chó con lại làm mưa làm gió trên đầu của ngươi, nếu không hay là gia nhập Vương gia ta đi." Trưởng tôn Vương gia Vương Thiên ôn hòa nói.

Rất nhiều người nở nụ cười, Tào Vũ Sinh dáng vẻ có chút chật vật.

"Hì hì..." Một vài thiếu nữ che miệng cười trộm cùng vẻ châm biếm, tên này kém xa những anh hùng thiếu niên trong mắt của các nàng.

"Vương gia à, ta không với nổi!" Tào Vũ Sinh lạnh giọng nói, hắn vốn còn muốn ở bên ngoài phát uy kế quả con chó này tính quá nóng nảy cuốn lấy hắn, kết quả chả còn uy nghiêm gì cả.

Về phía chó con, nó đang bận làu bàu vận công.

"Đây là chó do đạo trưởng nuôi à, cũng đáng đồng tiền bát gạo đó, đáng yêu thật nha, giống gì thế? Mới nhỏ mà đã mở ra tuệ quang rồi, hôm nào ta cũng phải nuôi một con mới được." Vương Thiên cười nhẹ nói.

Nhìn thì hiền hòa nhực thực ra là đang chế nhạo Tào Vũ Sinh.

Nhưng hắn không biết, làm như vậy là đang kích thích chó con, hoàn toàn đắc tội nó rồi.

"Gâu, vả miệng!"

Chó con gào lên một tiếng và để lại một chuỗi bóng mờ trong hư không, tiếp đó bốp, vuốt chó đánh thẳng lên trên mặt của Vương Thiên, quá nhanh, cơ bản không thể tránh né được.

Mọi người ở đây cũng chỉ có mỗi Thạch Hạo là thấy rõ, những người khác không cách nào bắt kịp.

Vuốt chó này vừa vang dội lại cũng rất đẫm máu, bởi vì nó quá sắc bén, vuốt nhỏ vả lên mặt của Vương Thiên khiến hắn lảo đảo một cái, tiếp đó là văng ngược sang ngang đập thẳng lên trên một chiếc bàn đá.

Đồng thời, trên mặt hắn xuất hiện mấy vết cào sâu mang theo máu, đó là vuốt chó lưu lại.

Tất cả mọi người đều ngây người, không nghĩ tới chỉ một con chó con mà sau khi bị chọc giận lại độc ác như thế, đánh bay cả trưởng tôn Vương gia.

Nên biết, đây chính là trưởng tôn của thế gia Trường Sinh, nhìn nhã nhặn nhưng thực ra lại ẩn chứa thần lực khủng khiếp, một khi ra tay thì không ai là đối thủ.

Hắn chính là cháu ruột của Vương Trường Sinh, được bồi dưỡng trong rất nhiều năm, ra ngoài cực kỳ ít, thực lực phi thường mạnh mẽ!

Mấy người bọn họ vô cùngk hó tin, chỉ vừa mới thấy mặt mà đã bị một con cho to bằng bàn tay đập cho xịt máu, bay ngược sang ngang.

Có một vài thiếu nữ mở lớn cái miệng, dáng vẻ thờ thẫn kinh ngạc thành tiếng.

Thật khó mà tin được!

Rất nhiều người như hóa đá.

"Ngươi dám!" Hai ông lão áo xám muốn nhào lên, một người bắt chó một người xách cổ áo của Tào Vũ Sinh, muốn nhanh chóng tóm gọn hai kẻ này.

Không thể không nói, ra tay như thế này thì chính là đang sỉ nhục người khác, dù sao cũng là muốn tóm cổ áo người khác.

"Hư!"

Tiếng hừ lạnh truyền tới, thân thể hai ông lão rung lên bần bật, con ngươi mở to nhìn về phía một người trẻ tuổi, bọn họ sợ hãi và không tự chủ run rẩy.

Chỉ một tiếng hừ lạnh mà đã khiến bọn họ như bị sét đánh, thân thể phát run không nhịn được quỳ sát xuống.

"Các ngươi muốn nắm ai thế hả?" Thạch Hạo lạnh lùng hỏi.

Những người khác đều nhận ra điểm không đúng khiếp sợ nhìn nơi đây, nhìn về người trẻ tuổi kia, hắn có thân phận gì mà khiến hai ông lão áo xám kia khiếp sợ như thế?

Có vài người biết được, hai ông lão áo xám này năm xưa từng hầu hạ qua Vương Trường SInh, là tôi tớ của hắn!

"Ngươi..."

Hai người hoảng sợ, đó là xuất phát từ nội tâm, nơm nớp lo sợ, thần hồn run rẩy.

Cuối cùng, bụp bụp, bọn họ không cách nào không chế được mà quỳ sát xuống đất, quỳ lạy và thần phục ngay trước mặt Thạch Hạo.

Đó là bản năng của thân thể, không cách nào điều khiển được, phản bội đi ý chí của bọn họ, lại tựa như tẩu thú trong núi rừng nhìn thấy được Thú vương vậy, trời sinh sợ hãi.

"Ngươi là ai?" Lúc này, Vương Thiên đứng lên giật mình nhìn thấy tình cảnh này, sắc mặt của hắn vô cùng khó coi.

Hôm nay lại bị một con chó đập cho miệng đầy máu và bị đánh bay, khiến hắn xấu hổ vô cùng.

Lúc này, dù cho biết Thạch Hạo rất bất phàm thế nhưng hắn cũng không nhịn được quát lớn, lửa giận sục sôi, hắn rất muốn giết người, vả lại hắn cũng chẳng hề lo lắng gì, bởi vì bên trong cứ điểm này có thành viên thuộc chín con rồng tọa trấn.

"Ta là ai?" Thạch Hạo lạnh nhạt đứng nơi đó hỏi.

Vương Thiên chợt sợ hãi, bị ánh mắt của Thạch Hạo quét qua thì mạnh mẽ như hắn, đang ở cảnh giới Độn Nhất cũng mềm nhũn hai chân, tâm thần run rẩy quỳ rạp xuống đất.

Là một bản năng của sinh vật, luồn cúi với cường giả siêu cấp, hắn không cách nào khống chế được mà dập đầu trên mặt đất, cả người run rẩy không thôi.

Tất cả mọi người đều hóa đá.

Những người tới từ gia tộc Trường Sinh đều cảm thấy hoảng sợ.

Dù cho là sinh linh trẻ tuổi của Tiên vực cũng lộ vẻ kinh sợ.

Có thiếu nữ che miệng bật thốt lên, dù gì cũng là Vương Thiên, trưởng tôn của Vương gia, bị người quát một câu, liếc nhìn một cái mà đã quỳ rạp xuống, quá kinh người.

"Ha ha... Trưởng tôn Vương gia, không phải ngươi rất kiêu căng à, sao lại quỳ rạp vậy hả, y như ta đã nói, quỳ rạp cung nghênh ta mà." Tào Vũ Sinh cười lớn đầy vui sướng, cuối cùng cũng xem như xả được cơn tức giận.

"Hừ!" Đúng lúc này trong hư không truyền ra tiếng hừ lạnh tựa như sấm nổ, khiến thần hồn người nghe run rẩy.

"Dám làm loạn ở địa bàn Vương gia ta à?" Chớp mắt khí lời nói kia truyền tới thì một bàn tay từ nơi cứ điểm cũng lao tới bao phủ lấy tửu lâu hòng bắt giết Thạch Hạo.

"Vương đại, ngươi quá tự cao đó, muốn động thủ với ta à?" Lúc này Thạch Hạo cũng xuất thủ.

Bịch, hắn không có tiết khí tức ra ngoài thế nhưng cánh tay phải duỗi ra, năm ngón tay mở rộng nắm chặt lấy bàn tay lớn trong hư không kia, tiếp đó là bóp nát.

Nơi phía cứ điểm phát sinh tiếng gào lớn mang theo vẻ tức giận cùng chút sợ hãi!

Vương đại chấn kinh, có người tóm chặt lấy cánh tay của hắn và lôi ngược hắn từ trong cứ điểm ra ngoài.

Rầm!

Thạch Hạo buông tay ném một người tóc xám xuống đất khiến cho nơi đây rung lên liên hồi, đây chính là Vương đại, một trong chín con rồng Vương gia.

Lúc này tất cả mọi người như tượng đất, kinh ngạc tới ngây người.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-2015)