← Ch.1824 | Ch.1826 → |
Một vị Chí Tôn đánh tới tận cửa, xông tận Kim gia, đây là một việc kinh thiên, cả cửu Thiên sẽ chấn động vì chuyện này!
Kim thái quân đã thành đạo từ thời thái cổ, uy danh hiển hách, không ngờ lại bị người đuổi giết, tóc tai bù xù, người đầy vết máu, vô cùng chật vật, vất vả thoát thân.
Bà thật sự hoảng sợ, cho rằng chuyện tình cấu kết với sinh linh hắc ám đã bị tiết lộ nên không lo nổi được chuyện gì nữa, một đường cứ thế phóng thẳng về nơi sâu nhất của gia tộc, chỉ vì để bảo mệnh.
Ven đường đi không một ai dám ngăn cản, bởi vì khí tức Chí Tôn không ngừng ngập tràn, tất cả mọi người đều run rẩy quỳ rạp dưới đất, không nhấc đầu lên nổi.
Có vài người vì chống cự muốn ngẩng cao đầu đứng dậy, kết quả thân thể rạn nứt rồi nổ tung, hình thần đều diệt.
Tào Vũ Sinh thấy rõ nên lông tóc dựng đứng, lạnh toát từ đầu tới chân, đây là lần đầu tiên hắn ý thức được Chí Tôn khủng khiếp như thế, hiện giờ hắn đã chênh lệch quá khủng khiếp với tên bạn cũ ngày xưa này, Thạch Hạo không cần ra tay gì cả mà chỉ cần khí thế bên ngoài cũng đã có thể nghiền ép tất cả!
Tào Vũ Sinh có thể bình yên vô sự, chủ yếu là được chó con che chở.
Ven đường đi, tinh khí hừng hực, đá lớn la liệt.
"Thu!" Trên đường đi, Thạch Hạo thấy một tòa cung điện chứa đầy các loại đá, có tỏa ra thần hà, có lưu chuyển khí hỗn độn, tất cả đều rất phi phàm.
"Đều là bảo bối hi thế, trong đó có các mảnh vỡ của Hỗn Độn thạch, Thế giới Thạch.... !" Ngay cả chó con cũng chảy cả nước miếng.
Những thứ này dù là luyện chế giáp trụ, binh khí hay là để bố trận cũng đều là những vật liệu chủ chốt, cầm mảnh vỡ Thế Giới thạch tới thì ngay cả Chân Tiên cũng sẽ động lòng.
Thường này rất khó để tiến vào nơi đây, đây được xem như là trọng địa của Kim gia và có đại trận bảo vệ, nhưng hôm nay Kim thái quân hoảng loạn lưu vong tựa như đang bắt một chiếc thang cho người ngoài tiến vào vậy.
Dược viên?
Phía trước tỏa ra hương thơm ngào ngạt và một khu vườn trái cây xuất hiện, tất cả đều là những cây ăn quả thần thánh, có Hoàng kim đào tử vàng óng, có Chu quả đỏ rực, có Kỳ lân quả lấp lánh.
Khu vườn trái cây này chẳng hề tầm thường chút nào, có một vài cây là bán thần thụ và kết ra bán thần quả, nếu như để ở bên ngoài thì giá trị kinh thiên.
Không còn gì để nói nữa, chó con nuốt ừng ực vồ tới cắn mấy quả này.
Loại bán thần thụ như này sẽ kết quả rất ít, mỗi cây cũng chỉ được vài quả mà thôi.
Tào Vũ Sinh thấy thế cũng lập tức muón cướp đồ ăn ngay trước miệng chó, cũng nhào tới tranh đoạt.
Thạch Hạo thì càng ác hơn, thổ nhưỡng bên dưới khu vườn này đều bị hắn móc lên sạch và thu hết vào trong pháp khí không gian, bởi vì chất đất bình thường thì loại cây ăn quả này không cách nào sống được.
Hắn cứ thế mang đi sạch, thứ như này làm sao có thể để lại Kim gai chứ.
Gia tộc trường sinh vô cùng mạnh mẽ, là mạnh ở mọi phương diện, mọi sự tích lũy, cây ăn quả thần thánh như vầy cũng xem như là một trong những phương diện này.
"Thần dược viên nằm đây thế?" Chó con tìm kiếm và Thạch Hạo cũng đang tìm kiếm, đó mới là thứ hắn muốn lấy cho bằng được, dù cho là ở Tiên vực thì cũng là đại dược hi thế.
Người của Kim gia đều khóc ròng, trong lòng bọn họ rõ ràng, đám này đều là đám thổ phỉ, trên đường đi thấy thích thứ gì là càn quét thứ đó.
Thậm chí, ngay cả cung điện cũng không buông tha, đều mang đi sạch.
Nhưng, bọn họ có biện pháp gì chứ, không thể ngăn cản được, tất cả đều quỳ rạp dưới đất, cả người run lẩy bẩy ngay cả nhấc đầu cũng không nhấc nổi, vậy thì làm sao có thể thấy được hình dáng ra sao chứ.
"Đáng ghét, tòa lầu các này được đúc từ ngọc thạch luôn, mà chỉ là... nhà vệ sinh! Gia tộc trường sinh còn cần dùng thứ này à?!" Tào Vũ Sinh chửi mắng, thiếu chút nữa đã văng tục ra ngoài.
Hắn tranh đoạt với chó con đồng thời cũng học theo Thạch Hạo, thấy gì thu nấy, ngay cả cung điện cũng đều mang đi cả. Kết quả, không nghĩ rằng trong số đó có một ngôi bạch ngọc lâu lại là nhà vệ sinh.
Thạch Hạo không còn gì để nói nữa, thật sự chẳng biết nói gì cho phải.
"Là chuẩn bị cho mấy đứa nhóc đó!" Chó con nhe răng khinh bỉ.
Xa xa, những người đang quỳ rạp dưới đất kia chỉ biết khóc ròng, đám trộm này tới từ nơi nào vầy, ngay cả nhà vệ sinh mà cũng không buông tha, dọc theo con đường này thì còn lại thứ gì chứ?
Bọn họ linh cảm được, những nơi đám cướp này đi qua thì đều chẳng còn sót lại thứ gì, đều mang đi sạch sẽ!
Nhiều năm trôi qua, Kim gia luôn luôn là người ngang ngược, những nơi đi qua có bộ tộc nào không thần phục, có bộ tộc nào mà không dâng lên bảo vật mà bọn họ coi trọng chứ.
Nhưng hôm nay bọn họ lại trở thành người bị hại, Chí Tôn đột kích và công khai cướp sạch toàn bộ tộc của bọn họ.
Đáng sợ nhất chính là, Kim thái quân, trụ cột của bộ tộc này lại đang lẩn trốn, chưa hề đối đầu, đầy người là máu, việc này khiến toàn bộ Kim gia tâm đều nguội lạnh.
"Ầm!"
Trên đất rung lên bần bật vì có một vài cung điển được bố trí trận pháp nên gợi nên rung rung chuyển dữ dội, nhưng cũng không phải là đại trận tuyệt thế bảo vệ tộc này, không làm khó được cao thủ Chí Tôn.
"Kim thái quân, bà chạy đi đâu cho thoát, cấu kết với sinh linh hắc ám, ta đại biểu cho Tiên vực tới giết chết bà." Thạch Hạo hô lớn phía sau.
Một đường xung kích, hắn đã tiến vào nơi sâu nhất của Kim gia.
"Ồ, một cây thần dược!"
Đây là cấm địa, có ụ núi khí tím lượn lờ, có động cổ sương mù ngập tràn, còn có chút cung điện tựa như tiên cảnh vậy.
Bọn họ thấy được một cây dược, vèo, nó chạy trốn thẳng vào trong lòng đất.
"Thu!"
Nhưng, dù sao khu vườn này đều bị phong kín thành ra thần dược có độn thuật kinh nguòi hơn đi nữa cũng không thể rời khỏi khu vực này, nó đã bị Thạch Hạo vung tay nhấc bổng khỏi mặt đất.
Đây là gốc nhân sâm thần cấp có màu vàng kim nhạt lấp lánh, cầm trong tay tựa như là một vầng thái dương thu nhỏ, hư không được rọi sáng chói lóa.
Sợi rễ cường tráng, chiều cao tầm nửa người, nhìn sơ qua tựa như là một ông lão tí hon vậy.
"Thứ này thơm thật đó, quả thật không đành lòng ăn gì cả." Tào Vũ Sinh tặc lưỡi.
Chó con thì mặt dày lao về trước đầy vô sỉ, nói: "Để ta em thử có phải là một gốc củ cải lớn không?"
Nó với vẻ mặt hiền từ thế nhưng lại nhe hàm răng sữa nhọn hoắc nhào tới hòng cướp lấy, thế nhưng Thạch Hạo đã có chuẩn bị nên kéo sang một bên.
Gốc dược này chắc chắn không thể gặm được, ngày sau sẽ rút lấy một ít chất lỏng để luyện dược.
Thu hoạch cực lớn, đây là thần dược viên của Kim gia ư?
"Thần dược sẽ được phân tán ở khắp mọi nơi, dù cho là Kim gia thì cũng chỉ có một vài cây như vầy mà thôi, cả khu vườn chắc chỉ có mỗi một cây sâm già này!" Thạch Hạo suy đoán.
Lúc này, ánh mắt của Kim thái quân lạnh lẽo tức tối, bà hơi tỉnh táo lại, chính vì mình quá hoảng loạn nên đã dẫn cừu địch một đường phá trận và rước lấy đại họa.
"Chết đi cho ta!" Bà hét lớn một tiếng, phút chốc dừng lại liền khống chế trận pháp hòng luyện hóa đám Thạch Hạo.
Ầm!
Tới lúc này thì Thạch Hạo nhào giết tới, dưới sự giúp đỡ của chó con thì đã tránh né được trận pháp và tiến tới phụ cận.
"Giết!"
Vô cùng khốc liệt, giây lát thoáng qua thì Thạch Hạo đã vận dụng tới Thảo Tự kiếm quyết và bổ ra vô số kiếm khí nhấn chìm cả cao thiên!
Kim thái quân ngờ vực vô cùng, kiếm quyết của người này quá mạnh mẽ, lẽ nào tới từ Tiên vực thật ư, bởi vì trên cửu Thiên này không một ai nắm giữ loại kiếm quyết này.
Đồng thời, những Chí Tôn trên cửu Thiên này mà ra tay với bà thì chắc chắn bà sẽ nhận ra ngay.
Trong lòng chợt dấy lên luồng khí lạnh, chuyện bị bắt của Vương đại thì bà đã nghe qua, chắc chắn chính là kẻ này gây nên, hiện giờ lại tìm tới bà, tới cùng có lai lịch ra sao?
Xoẹt!
Ngày hôm đó các tộc trên cửu Thiên đều khiếp sợ, bởi vì bọn họ thấy được kiếm khí động thiên phía Kim gia, quá khủng khiếp, xuyên thủng thương vũ, chém rơi rất nhiều sao lớn!
Phụt, trong quá trình chiến đấu này tâm thần của Kim thái quân không cách nào yên tĩnh được, cứ nghĩ tới rất nhiều chuyện thành ra bị một luồng xích hà của Thạch Hạo đâm xuyên thân thể.
"Cái gì?" Bà tập trung tâm thần cao độ, bên trong kiếm khí này vì sao lại có một vệt đặc thù như thế này chứ, không gì không xuyên thủng, nó đâm xuyên bàn tay của bà, đâm xuyên thân thể khiến bà bị thương nặng.
Đây là một vệt ánh sáng mà Thạch Hạo tưgf chiếm được trong thiên kiếp, đó chính là một vệt tinh túy sau khi trát đao Trảm Tiên tản đi lưu lại và bị hắn đoạt lấy.
Vật này rất kinh khủng!
"A..." Kim thái quân gầm nhẹ, toàn bộ mái tóc rối bời, khí tức cả người tăng vọt, bà đã nổi giận thật sự, một khi liều mạng thì uy thế của bà hiển hiện ra ngoài.
Chủ yếu nhất chính là, bà đang đứng bên trên vùng đất trung tâm của Kim gia và điều khiển đại trận tuyệt thế.
Xoẹt xoẹt!
Từng vệt tiên quang lan tỏa mang theo khí tức đáng sợ, đó là tàn trận Tiên gia.
"Phá!"
Chó con quát lên, dùng hàng loạt trận kỳ hòng làm tan rã trận này.
Giết!
Thạch Hạo quát lớn một tiếng tựa như là một con Ma vương, toàn bộ mái tóc bay múa vận dụng tới tuyệt học của dòng dõi Hỗn Thế ma viên, pháp tương tăng mạnh đè ép thiên địa.
Hắn cao vút trong tầng mây, lúc giơ tay là có thể vồ nát mặt trăng, phía sau mơ hồ hiện lên một con bạo viên không gì là không làm được, muốn đánh nát càn khôn.
Một bàn tay của hắn chộp về trước tựa như muốn san bằng luôn cổ địa Kim gia!
"Không tốt, bên trong trận pháp này có tàn linh, dường như là khí linh được dựng dục từ binh khí nào đó vậy á, bên trong trận pháp này cũng có sinh linh tương tự!" Chó con kêu lên.
Đây chính là chỗ dựa vào của Kim gia, đại trận thức tỉnh, tàn linh chủ trì trận pháp thì sẽ vô cùng kinh khủng.
"Ta chỉ có thể kéo dài trong chốt lát để chúng ta có thời gian để lùi lại chạy trốn." Chó con réo lên.
"Vù!"
Gió to gào thét, Thạch Hạo giết thẳng tới trước, bàn tay khổng lồ ấy đập nát vô số địa phương trong cổ địa Kim gia khiến nơi đây loạn thạch đầy trời, hàng loạt cung điện lớn sụp đổ.
Đây cũng là vì có trận pháp bảo vệ, nếu không nhất định sẽ thành tro rồi.
Quả nhiên là khác lạ, giới tử nạp tu di, cổ địa có diện tích hạn chế thế nhưng lại trở nên mênh mông vô tận chứa đựng được cả pháp thân của Thạch Hạo, địa vực càng ngày càng trống trải.
Tựa như đã tới một nơi chiến trường thời viễn cổ vậy!
Đây chính là đại trận của Kim gia đang phát huy tác dụng.
Thạch Hạo xung kích mãnh liệt về trước, ầm, sử dụng tới Lục đạo luân hồi thiên công, chỉ trong giây lát đó thì sáu cõi thật sự xoay chuyển, pháp lực cái thế.
Trước kia, nửa người của Kim thái quân đã nất bấy, mất quá nhiều Chí tôn huyết, tranh đấu lúc ban đầu đã bị thương nặng hiện tại lại càng vất vả hơn.
Phù, bà chống đỡ thế nhưng chợt ho ra đầy máu.
Thạch Hạo triển khai Lục Đạo Luân Hồi thiên công tựa như một cơn gió bao phủ tới, đầu lâu của Kim thái quân bay ra ngoài, đã bị Lục Đạo Luân Hồi thiên công xoắn nát thân thể.
"Thành công rồi à?" Tào Vũ Sinh kích động.
"Đi mau!" Chó con quát lên, đã tới giới hạn rồi, nếu không đi thì đại trận được tàn linh chủ trì sẽ bao trùm lấy bọn họ, vĩnh viễn lưu lại ở nơi này.
← Ch. 1824 | Ch. 1826 → |