← Ch.1828 | Ch.1830 → |
"Chỉ cần ngươi còn sống là được, rồi cũng sẽ có ngày đó thôi, ta tin tưởng vị huynh đệ Hoang của ta sẽ trở về, có thể từ hạ giới giết thẳng lên đây, giết cái tên tàn tiên kia!" Thiên Giác nghĩ nói, tâm tình đầy kích động.
Tính khí của hắn rất nóng, thân là đời sau của Thập hung nên luôn luôn không sợ trời không sợ đất, từng tham dự qua đại chiến Biên hoang, cho nên khi đối mặt với người được gọi là thiên kiêu tuyệt đại của Vương gia này hắn không hề sợ gì cả.
"Ồ, ta cũng hi vọng là thế, dù sao thì cũng là một cường giả trong chúng ta mà, thế nhưng tiếc rằng đã chết trong Chiết Tiên chú rồi, hơn nửa đã không có cơ hội đó đâu."
Không chờ Vương thập nói gì thì liền có người lên tiếng, lạnh nhạt cùng với đáng tiếc như vầy chẳng bằng nói là đang chế nhạo Hoang thì đúng hơn.
Vương gia, Kim gia là nhóm thế lực khổng lồ, trên cửu Thiên đã thâm căn cố đế rồi tất nhiên sẽ có một ít minh hữu, thiên tài đỉnh cấp của đời này cũng rất muốn kéo quan hệ với bọn họ.
Cho nên, đang lên tiếng giúp đỡ.
"Ngươi đang nói linh ta linh tinh gì đó hả?!" Thiên Giác nghĩ với mái tóc vàng óng chói mắt quát, việc năm xưa khiến hắn vô cùng tiếc nuối, khiến hắn vô cùng đau lòng thế nhưng chẳng biết làm gì cả.
Nói tóm lại, hắn không tin Thạch Hạo sẽ trở thành phàm nhân, hiên jgiờ cũng chỉ đi vào tuổi già sức yếu mà thôi.
Nhưng, Chiết Tiên chú thật sự rất khó giải, ai có thể gắng gượng được chứ?
Năm đó lúc tàn tiên ra tay thì không một ai đủ khả năng ngăn cản, chỉ có thể ôm cục tiếc nuối vào trong lòng mà thôi.
"Hà hà, đã ba mươi năm rồi, dù cho hắn là thiên tài thì cũng khô cạn tinh lực, hiện giờ tình huống tốt nhất có thể là đã gần đất xa trời rồi, sống lay lắt qua ngày, nếu như gay go thì ngủm từ lâu rồi!" Một cường giả Phong tộc lên tiếng.
Kim gia, Vương gia, Phong tộc, đây chính là ba đại thế gia trường sinh, đều từng đối đầu với Thạch Hạo.
Khi nghe tới những lời này thì có vài người trầm mặc.
Đám người Trường Cung Diễn, Thiên Giác nghĩ phập phồng lòng ngực, tâm tình chợp chờn.
Nếu như là tình huống như vậy thì cường giả ngút trời năm xưa thật quá đáng thương, thật sự quá thê thảm.
Ba mươi năm trước bọn họ từng hạ giới, mượn đường Ba ngàn châu để tới Hư Thần giới.
Lúc đó có vài người đã gặp qua Thạch Hạo, hắn vẫn cười nói ha hả, không chút đau thương gì cả, nhưng chính hắn cũng nói cho mọi người biết, không quá mấy ngày nữa hắn sẽ tiêu đời và rồi phế bỏ.
Đó chính là lần cuối cùng bọn họ thấy Thạch Hạo, từ đó tới nay đã được ba moưi năm, cũng không có cơ hội xuống đó nữa rồi.
Sinh linh hắc ám tập kích, thông đạo các nơi đều đóng kín!
Ba mươi năm không gặp, vị cố nhân kia đã già lọm khọm, như là ánh tà dương bên màn trời huyết hồng, ánh hùng tuổi xế chiều ư?
Việc này hơn phân nửa... là chuyện đã xảy ra rồi!
Dù sao, Chiết Tiên chú rất khó giải, sẽ chém bay đạo hạnh của người dính phải, sau khi một thân pháp lực biến mất thì nguyên khí của cường giả sẽ đại thương, cứ thế tinh lực bị hao tổn và từ từ khô kiệt.
"Hắn có thể sống đã là một loại hy vọng xa vời rồi thì cần gì nói tới quật khởi, nói tới phục xuất chứ!" Kim Triển lên tiếng, trong lời nói mang theo vẻ xem thường.
Hắn có cừu hận cực kỳ sâu với Thạch Hạo, bước chuyển ngoặt đời này của hắn cũng chính vì cuộc đại chiến với Hoang mà nên, lần thất bại ở Đế quan kia đã khiến hắn có cơ hội để tở thành người dẫn đầu trong đồng đại.
Đó chính là bước chuyển ngoặt trong vận mệnh của hắn, trận chiến đó đi qua và hắn sa sút, đạo hạnh bất hổn, sau này lúc liều mạng với sinh linh dị vực thì còn bị đánh giết thân thể nữa.
Chiến dịch đó qua đi và Vương Hi cũng không có thực hiện lời hứa trở thành đạo lữ của hắn, hai nhà Kim gia Vương gia bởi thế sinh ra một tia khe hở.
"Bại tướng ngày xưa, đã quên năm xưa Hoang nghiền ép ngươi một cách dễ dàng ra làm sao rồi à, hắn không ở đây thì ngươi cảm thấy mình có thể bễ nghễ quần hùng à?"
Thiên Giác nghĩ căm tức nên lên tiếng chế giễu.
Ánh mắt của Kim Triển lạnh lùng, sát cơ vô tận.
"Chư vị, nói những thứ này làm gì, chúng ta cũng không cần vì một người đã đi xa mà tổn thương hòa khí lẫn nhau, lần này chủ yếu để nói ra con đường của ngươi ta sau này mà thôi." Có người lên tiếng, hóa giải đi mùi thuốc súng đang tung bay.
Đáng tiếc, nỗ lực này đều lãng phí, không ai chịu bỏ cả.
Có người khiêu khích ác ý với Thiên Giác nghĩ, Thái Âm ngọc thỏ.
"Một tên đã chết thì có gì để than thở chứ, chết là hết, bất luận quá khứ kinh diễm tới cỡ nào thì hiện giờ cũng chỉ là một đống phế cốt dưới hạ giới thôi." Đó là cường giả của Phong tộc.
Thực ra, năm xưa đây là bộ tộc đầu tiên ra tay với Thạch Hạo, lúc Thạch Hạo vừa mới vào Vô Lượng Thiên thì bọn họ đã phái Nguyên Thanh tới đày vào cổ quáng Thái sơ.
Chỉ vì dòng dõi tội huyết có xung đột với tổ tiên tộc này, có rất nhiều ân oán với nhau nên bọn họ không hy vọng sẽ có người của Thạch tộc trở thành một cây đại thụ che trời.
"Sao ta cảm thấy ngươi nói chuyện rất khó nghe vậy?" Thác Cổ Ngự Long lên tiếng, gia tộc của hắn tới từ Đế quan Biên hoang và có quan hệ không tệ với Thạch Hạo.
Bởi vì, đó chính là giao tình kết được trên chiến trường, năm đó rõ như ban ngày, Hoang một mình đánh giết mấy tên cao thủ Đế tộc của dị vực.
Đồng thời, Thác Cổ Ngự Long, Vệ gia Tứ hoàng còn từng được Thạch Hạo cứu mạng trong trận chiến cuối cùng kia.
Vẻ mặt của mấy người chẳng lành, bao gồm tiên tử Bổ Thiên giáo, Tề Hoành... đều nhìn về phía cao thủ của Phong tộc.
Năm đó, truyền nhân của tộc này từng bị Thạch Hạo đánh giết nên thù hận rất sâu, và kẻ này lại rất thẳng thắn liên tục cười lạnh đầy địch ý.
"Người đã chết thì có gì tốt để nhắc lại." Có người của Vương gia lên tiếng thế nhưng cũng không phải vì dẹp loạn tình hình mà là có chút khiêu khích, bởi vì phía sau còn có một vài lời nữa.
"Con đường dưới chân mình, đều là do hắn chọn." Hắn bình tĩnh nói.
Đây chính là tên còn tại tới từ Vương gia ngoài Vương thập và Vương Hi ra, thiên tư hắn tuyệt vời, là nhân vật mới quật khởi trong ba mươi năm trở lại đây, một hai chục năm vừa rồi hắn đặc sắc tới đặc biệt, sức chiến đấu siêu phàm.
"Ngươi có ý gì hả?" Trường Cung Diễn trầm giọng hỏi.
"Rất nhiều cái sai đều do chính hắn tạo nên, bị phế thì đã được quyết định từ lâu rồi." Hắn nhàn nhạt lên tiếng.
"Nhóc con, cái tên không có nhâ Nguyệt Thiềnính này, ngươi đang tự tìm đường chết à? Năm xưa đại chiến ở Biên hoang và lập xuống chiến công hiển hách thì ngươi vẫn còn đang bú sữa ở Vương gia đó!" Thiên Giác nghĩ vô cùng nóng tính nên nói chuyện chẳng nể nang gì.
Nói bú sữa thì hơi quá thế nhưng, quả thật năm xưa Vương Lan vẫn chưa xuất thế, khí đó hắn còn chưa đủ hai mươi tuổi và đang ở thời kỳ then chốt để tu luyện.
"Chuyện xưa không cần đề cập tới nữa, nhưng hôm nay có một việc phải đắc tội rồi." Vương Lan không có tức giận gì đột chuyển giọng nhìn về một phương hướng, tập trung vào đám người Thái Âm ngọc thỏ.
"Trước đây không lâu một vị trưởng bối trong bộ tộc ta đã gặp nạn và bị người bắt đi, nghe nói, từng có một tên đạo sĩ mập ở đó, hắn tên là Tào Vũ Sinh!' Hắn nói thê. s
"Ngươi có ý gì hả?" Thái Âm ngọc thỏ hỏi.
"Xin lỗi, nghe nói ngươi có giao tình không tệ với tên đạo sĩ mập kia, sau khi kết thúc thịnh hội này chúng ta muốn mời ngươi về Vương gia làm khác một quãng thời gian." Vương Lan nói.
Nghe tới lời này thì nhiều người giật nảy mình sau đó là liếc nhìn về phía Vương thập đầy bình tĩnh không nói gì kia, hắn là một trong những người khởi xướng nên cuộc tụ hội này, mục đích không tốt chút nào.
Vương thập lạnh lùng lên tiếng, không còn nhã nhặn như trước nữa, nói: "Đại huynh cảu ta đã bị bắt, hôm nay có chút đắc tội rồi."
Hắn nói thế, tất cả mọi người đều hiểu, sớm đã tính toán cả rồi.
Đám người Thanh Y, Thác Cổ Ngự Long, Trường Cung Diễn, Vệ gia Tứ hoàng, Thiên Giác nghĩ đều lộ vẻ giận dữ, không nghĩ tới Vương gia lại trắng trợn như vậy, muốn trong cuộc tụ hội để bắt người?
"Ngươi dám!" Thiên Giác nghĩ là người đầu tiên đứng ra tiến về phía Thái Âm ngọc thỏ, muốn cùng tiến cùng lui với nàng.
Ầm!
Lúc này, một con kỳ lân nhỏ màu trắng tuyết bên cạnh Thái Âm ngọc thỏ đột nhiên pahts ra tinh lực khủng khiếp khiến nhiều người khiếp sợ.
Đây cũng là đời sau của Thập hung, ba mươi năm trôi qua và đã trưởng thành rồi!
"Có chút ý nghĩa, thế nhưng, chư vị, xin lỗi, người chúng ta nhất định sẽ dẫn đi, nhưng xin hãy yên tâm, tam thời sẽ không làm tổn thương tới nàng, chỉ cần chờ tên đạo sĩ mập kia tới thỉnh tội là được."
Vào thời khắc này một thanh âm lạnh như băng truyền tới, một bóng người mờ ảo hiện lên và từ từ rõ ràng, mái tóc xám, con ngươi như kim đăng, khí tức khủng khiếp kinh thiên.
Xung quanh hắn hư không rạn nứt, cả người đứng nơi đó khiến thiên địa đều run rẩy.
"Vương ngũ!" Mấy người giật mình nhận ra thân phận của hắn, không ngờ rằng người này cũng tự mình xuất hiện.
"Vương gia làm việc chẳng chút cố kỵ gì cả, đây là cuộc tụ hội của người cùng thế hệ, các ngươi lại dám tùy ý bắt người à?!" Tiên tử của Bổ Thiên giáo khẽ quát.
Rất nhiều người vừa giận vừa sợ, mọi người có giao tình với Thạch Hạo, Thái Âm ngọc thỏ đều trừng mắt lên.
Vương gia quá bá đạo, mặc dù Vương Trường Sinh đã trở thành đệ nhất nhân trong Chí Tôn, thế nhưng gia tộc này làm việc cũng quá lộ liễu, ngang ngược tới cùng cực.
Mấy người suy đoán, bởi vì Vương gia muốn tiến vào Tiên vực, phía sau bọn họ có cổ giáo Tiên gia làm chỗ dựa nên càng ngày càng ngông cuồng tự đại.
"Ha ha, huynh trưởng của ta bị người tập kích, hiện giờ không rõ sống chết ra sao, lúc này ta bắt người có quan hệ với tên hung đồ đó thì có làm sao, ai muốn ngăn cản à?" Vương ngũ thản nhiên nói.
Chín con rồng của Vương gia có thân phận siêu nhiên, vượt xa tu sĩ cảnh giới Độn Nhất bình thường, trong đó có vài người đã được cho là chuẩn Chí Tôn, thực lực khủng khiếp vô biên.
Hắn có sức lực để nói câu này, bởi vì hắn chính là con của Vương Trường Sinh.
"Có phải thế hay không, ngươi cũng hống hách quá đó chứ." Bỗng nhiên có người lên tiếng, đồng thời tạt đi một chén rượu, xoẹt, chất lỏng óng ánh hướng về phía Vương ngũ.
Ầm!
Rất nhiều người trợn tròn mắt, Vương ngũ như bị sét đánh không cách nào thoát ra được, toàn bộ thân thể đều bay ngược ra sau, chỉ một chén rượu mà thôi!
← Ch. 1828 | Ch. 1830 → |