← Ch.1838 | Ch.1840 → |
Chí Tôn của Tiên điện, đây là một sinh linh siêu cấp cổ lão, không biết chủng tộc gì, mạnh mẽ không gì sánh được, ở thời kỳ đỉnh cao nhất có tư cách để xung kích đệ nhất thiên hạ.
Đương nhiên hiện tại đã không còn như vậy nữa, tinh lực khô cạn, đạo hạnh suy yếu, tuy rằng không tới nỗi sẽ rớt khỏi cảnh giới Chí Tôn thế nhưng không thể nào so sánh được với thời cường thịnh.
Lão với một đầu tóc trắng tung bay, ánh mắt lạnh lùng tức giận tới mức không còn gì để nói, đây chính là Tiên điện, không ngờ lại có người gan to bằng trời xông thẳng vào trộm lấy nguồn suối tiên.
"Nghiệp chướng, đáng chém!"
Lão chỉ nói bốn chữ như thế rồi kết pháp ấn đánh mạnh xuống dưới.
Ầm
Thạch Hạo cũng nắm quyền ấn chống đỡ lấy, lấy quyền đối quyền, tiếng vang điếc tai khiến cho Chí Tôn Tiên điện ở phía trên kinh hãi vô cùng.
Kẻ trộm này không những là trận pháp sư mà sớm đã thành tựu Chí Tôn? Việc này khiến cho cường giả của Tiên điện tập trung tinh thần cao độ, ánh mắt càng ngày càng lạnh.
Tới giờ phút này thì lão cũng chỉ có thể đại khái nhìn thấy được, nơi sâu phía dưới địa quật kia có một người trẻ tuổi cùng với một con thú nhỏ, vẫn chưa hề nhìn ra hình dáng gì cả.
Bởi vì, phía dưới ngập tràn tiên khí, nguồn suối lan tỏa ra vật chất thần bí nên đã trở ngại thiên nhãn.
"Giết!"
Chí Tôn của Tiên điện ứng phó toàn lực, hai tay vung mạnh hiện lên một bóng mờ Chân Tiên phía sau lưng, lão vận dụng bảo thuật tuyệt thế Nhân Tiên pháp ấn của đạo thống mình.
Rầm!
Thạch Hạo cảm thấy thân thể chấn động kịch liệt, không chỉ bởi vì Nhân Tiên pháp ấn đang ép xuống mà còn uy thế do Tiên điện bằng đồng lan tỏa đập xuống địa quật.
Cũng trong lúc đó, chó con hét lớn: "Không được!"
Một chiếc vuốt chó nhó nhắn nắm chặt lấy ngân long không ngừng giãy giụa, long thể đã bị đứt đi một đoạn và biến mất bên dưới địa quật này.
"Chuyện này..." Chó con tức giân.
Cũng trong lúc đó, chiếc ao nhỏ trên tay Thạch Hạo cũng rung lên bần bật thế nhưng tóm lại vẫn bị hắn nắm chặt, không cách nào chạy trốn được.
"Con ngân long kia chính là tinh túy được dựng dục ra bên trong nguồn suối, lại bị mất đi một đoạn như vậy rồi!" Có con tức giận nện ngực giậm chân, thế nhưng cũng không cách nào truy kích được.
Bên trên đang có đại tai giáng xuống, bọn họ cũng chỉ biết nhanh chóng thoát thân mà thôi.
"Cẩn thận!" Thạch Hạo nhắc nhở, hắn nhìn thấy con ngân long đang bị móng vuốt của chó con nắm chặt chợt bốc cháy tản đi không ít, lập tức sắc mặt biến đổi.
"Tại sao lại như thế chứ?!" Chó con cuống lên.
Bất kỳ một tia tinh túy nào cũng đều có giá trị liên thành, loại tổn thất này nó không cách nào chấp nhân jđược.
"Thu!" Thạch Hạo quát lớn, hắn dùng chiếc ao trong tay thu lấy con ngân long kia, phòng ngừa nó lại tiết ra ngoài.
Dù cho ngân long đã được vào trong ao thì cũng có một phần tinh túy không ngừng bốc ra ngoài và tràn xuống bên dưới địa quật.
"Trước kia từng nghe được, nguồn suối tiên này không cách nào di chuyển được, thế nhưng ta không hề tin, hiện giờ đã rõ ràng, nếu như di chuyển thì sẽ tổn thất rất nhiều tinh túy!" Thạch Hạo thở dài.
"Chắc chắn bảo tồn nguồn suối này không đúng phương pháp, nếu không khi di chuyển cũng sẽ không lan tràn tinh túy đâu." Chó con nói.
Ầm ầm!
Bên trên không chỉ có công kích của Chí Tôn Tiên điện mà còn có điện đồng đang ép xuống, trấn áp phong ấn lối ra.
"Lên!"
Thạch Hạo quát lớn, toàn lực ứng phó, khống chế Lục Đạo Luân Hồi thiên công để lan tỏa đồng thời những bảo thuật tuyệt thế kia, hình thành nên một cơn bão táp bao phủ lên trên.
Ngoài ra, kiếm thai Đại La trong tay hắn cũng trở nên sáng rực mang theo mưa ánh sáng phi tiên, mơ hồ đang có một sinh linh đang xung kích hướng trời cao.
Boong!
Kiếm thai va chạm với điện đồng liền phát ra tiếng vang chói tai, gỉ đồng loang lổ không ngừng bong tróc.
Lục Đạo Luân Hồi thiên công mang theo hào quang vô tận đồng thời sáu chiếc hố đen thần bí cực tốc xoay tròn xé tan một phần hoa văn trận pháp bên trong tầng đất này.
Ầm ầm!
Cuối cùng, dưới sự trùng kích của Thạch Hạo cùng với chó con thì cả hai cũng đã lao lên được trên mặt đất.
Lúc này thì Chí Tôn của Tiên điện rốt cuộc cũng đã thấy rõ Thạch Hạo và ngây dại rồi hét lớn: "Tại sao sẽ là người?"
Lão làm sao không nhớ người trẻ tuổi này chứ, năm xưa đã xảy ra quá nhiều chuyện, Hoang chém giết truyền nhân của Tiên điện, đối kháng với đạo thống này, ba mươi năm trước còn bị tàn tiên phế bỏ, hiện giờ... hắn lại xuất hiện!
Sao có thể có chuyện này chứ? Một sinh linh trúng phải Chiết Tiên chú mà lại có thể xuất hiện một cách hoàn hảo, đồng thời còn trở thành Chí Tôn nữa chứ, không thể nào tưởng tượng ra được!
Lão khó mà tin được, vô cùng hiểu rõ một khi trúng phải loại bí thuật kia thì sẽ có kết cục đáng thương tới cỡ nào, ngay cả Côn Bằng năm xưa cũng không cách nào vượt qua được.
Xoẹt!
Lợi dụng nháy mắt lão thất thần thì Thạch Hạo vung kích một cái rồi nhanh chóng xông qua.
"Tiểu bối, chạy đi đâu!" Chí Tôn của Tiên điện phục hồi lại tinh thần, nhanh chóng ngăn cản Thạch Hạo bỏ chạy.
Bất kể ai tới chỗ này cũng phải gặp phải sự ngăn chặn điên cuồng nhất của lão, nguồn suối tiên không thể xảy ra sai sót gì, dù như thế nào cũng phải chặn giết tên địch thủ này.
Thạch Hạo đối kích đầy kịch liệt với Chí Tôn Tiên điện hàng chục hàng trăm lần, sau khi xông tới biên giới tiên trận đang thức tỉnh thì tâm tình của hắn hơi hơi thả lỏng một chút.
Lần này tuy rằng có chút gian nan thế nhưng tổng thể mà nói, hữu kinh vô hiểm, vẫn tính là thuận lợi.
Tới bên rìa pháp trân jthì Thạch Hạo dừng lại nhìn Chí Tôn của Tiên điện, nói: "Lão già chết tiệt, còn nhớ ta chớ?"
"Tiểu bối, dù cho ngươi đốt thành tro ta cũng nhận ra!" Chí Tôn Tiên điện tức giận, lão phát hiện tên nhóc này quá đáng ghét, sau khi đắc thủ còn dám dừng chân khiêu khích mình nữa chứ.
Ầm ầm, lão xuất thủ, trời long đất lở, ở phía trước có từng mảnh sơn hà xuất hiện hình thành nên một thế giới hòng nhốt Thạch Hạo lại.
Thạch Hạo không hề sợ hãi, kiếm thai trong tay vung mạnh chém nát hư không, xuyên thủng tiểu thế giới mà bí thuật kia xây dựng thành, tiếp đó là chớp mắt đứng bên ngoài khu cổ địa.
Tới cảnh giới Chí Tôn thì tốc độ nhanh tới cực hạn, vượt qua những Chí Tôn khác, bởi vì hắn có Côn Bằng pháp, có Tiên hoàng thuật, những môn này đều là những truyền thừa tiên cầm có thể gia trì tốc độ.
"Ta rất khó hiểu, ngày xưa mạch của ông luôn nhằm vào ta và đã hạ sát thủ tới mấy lần, ăn chịu khổ luôn là ta, vì sao ông lại căm tức ta tới mức nghiến răng nghiến lợi như thế vậy?" Thạch Hạo lần nữa dừng lại và đứng bên trên một ngọn núi thấp.
"Tự tiện xông vào cấm địa giáo ta, đáng chém!" Chí Tôn của Tiên điện quát lớn, lần nữa thảo phạt tới.
Thạch Hạo đón đỡ đại chiến với lão, thế nhưng chiến không bao lâu thì hắn lần nữa rút lui.
Chí Tôn của Tiên điện không ngừng truy kích vào vực ngoại, bùng phát ra sát quang vô lượng.
"Được rồi, tới đây là vui rồi." Thạch Hạo hoàn toàn ngừng lại, quay thân thể nhìn về phía Chí Tôn của Tiên điện, nói: "Đã rời xa trận pháp kia rồi, có thể chiến một trận!"
Rầm!
Đúng lúc này hư không phá nát và chấn động kịch liệt, một tòa cổ điện bằng đồng đang nhanh chóng thu nhỏ lại bằng nắm đấm rơi vào trong tay của Chí Tôn Tiên điện.
"Vậy thì tới giết ngươi thôi!" Chí Tôn Tiên điện nắm tiên khí, thái độ cứng rắn xem Thạch Hạo như là cá nằm trên thớt.
"Được rồi, vậy chúng ta nên tính toán nợ cũ thôi!" Thạch Hạo lạnh giọng nói cũng mang theo sát ý ngập trời.
Từ khi hắn đạt được truyền thừa thì Tiên điện chắc chắn là tử địch!
Đầu tiên, hắn đạt được truyền thừa của cung điện Chí Tôn, mà lão Chí Tôn của giáo này đã chết như thế nào? Là sau khi bất ngờ trọng thương thì bị tên Chí Tôn của Tiên điện này liên hợp với vài người nữa đi vây giết.
Tiếp đó, hắn đạt được truyền thừa của Côn Bằng, đường đường là tiên cầm một đời, giương cánh cắt nứt vũ trụ, thần uy không gì sánh được, thế nhưng vào trận chiến ở Tiên cổ thì bản thân đã bán tàn lại gặp thêm Chân Tiên dẫn người phục kích và trúng qua Chiết Tiên chú, kết cục đáng thương.
Đương nhiên, Chân Tiên của Tiên điên cũng đã bị đánh cho tàn phế trong chiến dịch đó.
"Cái đám lòng dạ lang sói các ông, đúng là mấy con chó trọc đuôi, xưa nay chưa hề làm được một việc tốt nào cả, sớm nên bị thanh toán rồi!' Thạch Hạo lộ sát cơ.
Theo như chó con từng nói, cái tên được gọi là tàn tiên bên trong Tiên điện bằng đồng kia năm xưa cũng chưa hề lòi mặt ra ngoài, chưa từng chém giết khốc liệt với dị vực, sinh linh chân chinh như vậy đều đã chết trận cả rồi!
"Gâu!" Chó con gầm khẽ, tức giận vì Thạch Hạo cầm chó trọc đuôi để nói.
"Nhóc con, chớ nói nhảm, thắng làm vua thua làm giặc, quan trọng nhất Tiên điện ta là người sống sót, chung quy lại bọn ngươi cũng đều muốn trở thành mây khói trong lịch sử mà thôi!" Chí Tôn Tiên địa lên tiếng đầy lạnh lùng, hắn cầm trong tay điện đồng nện mạnh tới.
Nếu như là người khác thì đã sớm xoay người chạy trốn rồi, dù sao đối mặt chính là một món tiên khí.
Nhưng, Thạch Hạo có kiếm khí Đại La nhưng pháp khí này gặp mạnh thì lại mạnh, năm xưa từng đối đầu qua bình Luyện Tiên vang dội cổ kim của dị vực, tất nhiên có thể chống lại Tiên điện.
Giây lát đó, cả hai bắt đầu cuộc chém giết đầy khốc liệt, hóa thành hai tia chớp ngoài vực ngoại giết thẳng vào nơi sâu trong ngân hà.
"Lão già mắc dịch, hôm nay ta nhất quyết chém bay đầu lâu của ông!"
"Nói khoác không biết dị, mặc kệ ngươi thành đạo như thế nào, hôm nay dù là long cũng phải co lại, dù là hổ cũng phải nằm sấp, trấn áp ngươi!" Chí Tôn Tiên điện gào thét.
Xung kích không ngừng, cả hai tiến vào nơi sâu nhất của vũ trụ vực ngoại, vượt qua không ít ngân hà, chém giết vô cùng khốc liệt.
Phụt!
Sau khi điện đồng va chạm với kiếm thai thì Thạch Hạo chấn động ho ra ngụm máu.
Xoẹt!
Ánh kiếm lấp lánh, nơi bả vai của Chí Tôn Tiên điện bị một kiếm xuyên thủng, huyết quang phọt lên, khí tức khiếp người lan tràn.
"Lão già chết bầm, mạng của ông cũng cứng đó chớ, chém đầu nè!' Thạch Hạo hét lớn liều mạng, hắn muốn chém bay đầu lâu của tên địch thủ này.
"Chỉ dựa vào mấy chục năm tu đạo và may mắn tiến vào lĩnh vực này mà cũng muốn tranh đấu với ta!" Chí Tôn Tiên điện gào thét, tóc tai bù xù, lão trở nên điên cuồng.
← Ch. 1838 | Ch. 1840 → |