← Ch.1839 | Ch.1841 → |
Trong tinh không bùng phát một cuộc đại chiến hiếm có nguiờ biết, bọn họ đánh thẳng vào sâu trong vũ trụ, quét ngang tinh vực, thần lực khuấy động, quy tắc không ngừng phóng thích.
Một vòi máu tưới vung vãi trong tinh vực, vô số ngôi sao mờ tối.
Đại chiến tuyệt thế, ít nhất trong vùng thế giới này, ở trong vũ trụ cổ xưa này thì sức mạnh của hai người đã đạt tới tầng cao nhất trong Nhân đạo, rất nhiều đạo tắc không cách nào ràng buộc được dẫn tới tinh không bị hao tổn.
Nếu như trước kia, người như thế này thì sớm đã tiến vào Tiên vực, chỉ có đại địa bất hủ nơi đó thì mới có thể chịu đựng nổi sức mạnh của tầng thứ cao hơn.
"Ngon chém đầu ta nè!" Thạch Hạo hét lớn, trên người mang theo máu huyết, tóc tai bù xù thế nhưng lại càng dũng mãnh hơn.
Vào lúc này, kiếm thai Đại La trong tay hắn tựa như phục sinh, có sinh mệnh của riêng mình, mưa ánh sáng phi tiên đi kèm và trên thân kiếm hiện lên một sinh linh hình người, phi thăng trời trao!
Boong!
Thiên địa ầm ầm, ngôi sao rung động, tòa điện đồng kia lao tới phát sinh ánh sáng chói lóa, đây chính là pháp khí Tiên đạo, hiện giờ dưới sự khống chế của Chí Tôn nên có sức phòng ngự kinh người, nó va chạm với kiếm thai.
Nếu không phải có kiếm thai ở tay thì chắc chắn Thạch Hạo không tài nào ngăn cản được tiên khí này.
"Lão già chết tiệt của cung điện Chí Tôn năm xưa từng bị ta dẫn người đi vây giết, Côn Bằng cũng là bị Chân Tiên giáo ta cùng với vài người gieo xuống Chiết Tiên chú rồi chỉ biết nuốt hận mà chết, tất cả đều chết sạch, ngươi có thể làm khó dễ được ta chắc?!" Mái tóc bạc phơ của ông lão Tiên điện tung bay, ánh mắt u ám quát lớn trong tinh không.
Lão nói hoàn toàn đúng, nnói ra thảm án của năm xưa, chính là để chọc tức Thạch Hạo.
"Gào!"
Thạch Hạo hét lên một tiếng, thân thể biến lớn, hai chân đạp lên tinh vực vô ngần, quanh thân lượn lờ ngân hà, đồng thời pháp tướng của Ba đầu sáu tay uy mãnh tới tận cùng
Ông lão của Tiên điện đã tính sai, hắn cho rằng sẽ chọc tức được Thạch Hạo, sẽ làm loạn đạo tâm của hắn, nhưng không ngờ rằng lại bị đối phương mượn nhờ cơn tức giận này để triển khai Bát Cửu huyền công, là truyền thừa của Hỗn Thế ma viên.
Sát phạt thời loạn lạc, càng tức càng mạnh, đây chính nguyên nhân mỗi khi thiên hạ đại loạn thì dòng dõi Ma Viên càng đánh càng hăng, sát phạt không ngừng nghỉ để quật khởi.
Đồng thời, Thạch Hạo cũng đang sử dụng bí thuật Ba đầu sáu tay, những cánh tay không ngừng kết những pháp ấn khác nhau, có khống chế kiếm thai để triển khai Thảo Tự kiếm quyết, có kết thành Lôi Đế ấn, còn có triển khai bảo thuật Chân Hoàng...
Thạch Hạo bùng phát đại chiến với lão.
Chí Tôn của Tiên điện máu nhuộm đầy tóc bạc, khóe miệng không ngừng có chất lỏng đỏ sậm tràn ra ngoài, thân thể bị pháp lực mênh mông kia chấn cho rạn nứt lảo đảo thối lui.
Lão chống đỡ không nổi nữa, một người nhiệt huyết, là Chí Tôn trẻ tuổi rực sáng, là loại người mà lão không hề muốn đối đầu chút nào, lão là một tên Chí Tôn già với tinh lực khô cạn chẳng hề dồi dào gì.
Chỗ mà lão dựa vào cũng chỉ là kinh nghiệm của bản thân cùng với đạo hạnh cao thâm mà thôi, dù sao cũng đã từng mạnh mẽ, gần chút nữa đã vấn đỉnh đệ nhất thiên hạ, thần dũng không gì sánh được.
Kỷ nguyên này trong cửu Thiên thập Địa có bao nhiêu Chí Tôn chứ, hiện giờ thì còn lại mấy người còn sống? Phàm là có thể đi vào lĩnh vực này thì chẳng phải là một người thường gì!
Có thể nói, bọn họ từng là ngôi sao sáng chói nhất trong thời đại của mình, soi sáng cả một đời, vang đội cả cổ kim, đều là nhân vật chính trong khoảng thời gian đó.
Hiện giờ, một cường giả lâu năm đi tranh đấu với nhân tài kiệt xuất vừa mới bước vào lĩnh vực này, tất nhiên là vô cùng khốc liệt.
Lão Chí Tôn của Tiên điện mừng rằng Hoang chỉ vừa mới đặt chân vào, nếu cho thêm chút thời gian nữa để bản thân kiên cố nền móng, bước vào trung kỳ Chí Tôn thì lão chắc chắn phải chết.
Lão âm thầm run sợ, chỉ là một tên Chí Tôn sơ ngày mà đã có thể tranh hùng với người vô địch lâu năm như lão rồi.
Trong nhiên địa có một bóng người to lớn, sau lưng pháp thân đỉnh thiên lập địa của Thạch Hạo kia đang dần dần ngưng tụ, đó chính là tinh khí thần của dòng dõi Hỗn Thế ma viên hình thành.
Bất luận là một bảo thuật nào thì đều sẽ ngưng tụ ra tâm huyết của dòng dõi sáng tạo nên, đây chính là một loại dị tượng vô cùng khủng khiếp.
Loáng thoáng tưa như thủy tổ của dòng dõi Hỗn Thế ma viên xuất hiện, nơi đây càng ngày càng bạo loạn hơn.
"Đều nói, một trong vài đại thần viên đã diễn biến thành Nhân tộc, xem ra cũng có đạo lý của nó!" Chí Tôn của Tiên điện hoảng sợ.
Ầm ầm!
Bàn tay khổng lồ lao tới, kiếm thai khủng khiếp hóa thành tiên quang chém lên trên điện đồng.
Ầm!
Tiên khí đối kháng nhau, Chí Tôn quyền chưởng chạm kích nhau phát ra ánh sáng phù văn đầy chói mắt, Chí Tôn của Tiên điện bị chấn ho ra ngụm máu tươi đồng thời bay ngược ra sau.
Khóe miệng của Thạch Hạo cũng đang rỉ máu thế nhưng thắng ở tuổi trẻ, ngoài ra còn nắm giữ Chân hoàng bất tử thuật, liệt diễm che kín toàn thân, dục hỏa tiến lên, thương thế đang nhanh chóng khôi phục lại.
"Nhất định phải thành công, phải chiếm lấy tinh túy của dòng suối cuối cùng kia, đánh tan đường lui của tàn tiên!" Thạch Hạo thầm nhỉ.
"Cái gì?" Chí Tôn Tiên điện nghe vậy thì sắc mặt trắng bạch, lời nói của tên đối thủ trẻ tuổi này khiến hắn bất an, hãi hùng khiếp vía.
Là con chó con kia ư? Chí Tôn của Tiên điện rối loạn tâm thần, lẽ nào con chó con kia không hề từ bỏ, đang đi cướp lấy phần tinh túy còn sót lại của suối tiên kia?
"Các ngươi dám!" Chí Tôn Tiên điện gầm lớn, lão đã liều mạng.
Đồng thời giết thẳng về sau, lúc này trái tim của lão đã đập loạn.
Khóe miệng của Thạch Hạo ngậm lấy một nụ cười vô tình gào lớn một tiếng, khí tức trong thiên địa chợt thay đổi, hắn dùng hết khả năng dùng kiếm thai trong tay đánh văng điện đồng, chém thẳng về gần đối thủ.
Có tòa điện đồng ở bên cạnh thì dù cho ông lão của Tiên điện có bị chấn ho ra máu tươi thì cũng khó có thể diệt vong được, pháp khí Tiên đạo này bao phủ ở trên đỉnh đầu, vạn pháp đều không thể chém bay căn cơ tính mạng của lão được.
Để thương tổn tới lão thì cần phải lực lớn, dùng sức lực thô bạo xông tới thì cũng không thể giết được!
Hiện giờ, Thạch Hạo lợi dụng lão đang không yên tâm thần trong nháy mắt liền đánh bay điện đồng và vọt tới gần chém giết đầy kịch liệt, liều mạng với Chí Tôn Tiên điện.
Đột nhiên, toàn thân của Chí Tôn Tiên điện sởn hết da gà, trong giây lát đó cơ thể căng thẳng cảm giác như ngày tận thế ập tới, lão nhanh chóng kêu gọi điện đồng.
Thế nhưng lão đã chậm một bước, lão cảm thấy những pháp lực mà mình đang triển khai chợt suy yếu một cách nhanh chóng, những phù văn nổ tung bên trên cơ thể Hoang nhưng chẳng hề có chút hữu hiệu gì.
Miễn dịch pháp lực!
Đã qua nhiều năm như vậy rốt cuộc Thạch Hạo lại lần nữa sử dụng tới sát chiêu cấm kỵ này, sau khi hắn trở thành Chí Tôn và tìm được một cơ hội tuyệt hảo như vậy, hắn muốn nhân đây để chém Chí Tôn!
Trước đây không lâu, Kim thái quân không hề cho Thạch Hạo cơ hội tốt nhất nào, bà lão kia không ngừng chạy trốn, không có tâm ứng chiến.
Hiện giờ, hắn gặp được một vị cường giả lâu năm của Tiên điện này nên đã triển khai được tuyệt sát.
"A..." Chí Tôn Tiên điện hét lớn động trời cao, chòm sao run rẩy, trong giây phút tuyệt vọng cực điểm này thì lão đốt cháy bản nguyên sinh mệnh, không tiếc lưỡng bại câu thương, dù cho có chết cũng phải kéo theo Thạch Hạo.
Thứ được gọi là miễn dịch pháp lực kia của Thạch Hạo đang nhanh chóng mất đi hiệu lực.
Nhưng, hắn đã nắm chặt lấy cơ hội, đầu tiên khống chế kiếm khí di kèm một luồng ánh đỏ, đó chính là ánh sáng của Trát đao trảm tiên, phụt, đầu lâu của Chí Tôn cung điện bị chém bay, máu tươi vọt thẳng lên trời cao.
Đầu lâu kia muốn chạy trốn, muốn mang theo mưa ánh sáng tiến vào hư không.
Xoẹt!
Lại là một vệt ánh đó chém tan chiếc đầu lâu kia.
"A..." Chí Tôn Tiên điện hét thảm, nguyên thần lao ra và được một chùm tinh huyết bao bọc tiến vào trong điện đồng.
"Chạy đi đâu!" Thạch Hạo hét lớn, bỏ qua thân thể của lão và nhấc theo kiếm thai đuổi theo, hắn bổ ra một đòn thật mạnh về phía điện đồng.
Boong!
Tia lửa văng khắp nơi!
Nguyên thần đang bên trong điện đồng kia hét lớn, bị một nguồn sức mạnh chấn cho rạn nứt và chùm tinh huyết kia lại đang bốc cháy.
Tiên khí ngập tràn, điện đồng rung lắc dữ dội, nó xé ra tinh không rồi cực tốc bỏ chạy về phía vị trí của đạo thống này.
Thạch Hạo truy kích theo sau, không tiếc lấy ra kiếm thai để nó hóa thành một vệt ánh sáng chém thẳng lên trên điện đồng lần nữa.
Phụt!
Chùm tinh huyết bên trong điện đồng kia đã tiêu hao sạch, đã bị đốt thành tro bụi và nguyên thần kia hét thảm đầy sợ hãi, cuối cùng bụp nổ tung.
Không phải sức phòng ngự của điện đồng không mạnh mà là nguồn sức mạnh kia quá to lớn, vả lại nguyên thần kia sớm đã trúng kiếm khí nên ngập tràn nguy cơ, thành ra không cách nào chịu đựng nổi.
Hiện giờ, rốt cuộc đã nổ tung bên trong.
"Thế là cũng đã tiễn biệt được ông lên đường rồi!" Hai mắt của Thạch Hạo sâu lắng tựa như tinh không, ẩn chứa chút lạnh lùng vô tình, lúc này mái tóc hắn phấp phơ đầy máu.
← Ch. 1839 | Ch. 1841 → |