← Ch.1846 | Ch.1848 → |
Sau khi Thạch Hạo rời đi thì có một vệt tiên quang bay tới, từ một nơi xa xôi không biết nào đó hạ xuống trước thần sơn Bổ Thiên đạo, rạng ngời rực rỡ, thần thánh hoàn mỹ.
Đó là một thanh binh khí Tiên đạo, là một chiếc Lượng Thiên thước trắng bóng như ngọc, đây cũng chẳng phải là món tiên khí bình thường, nó được người khống chế, đã thức tỉnh và chí cường không gì sánh được.
Đáng tiếc Hoang đã đi xa, cũng không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
"Hoang, ngươi có dám chiến một trận!" Ông lão bị trọng thương kia nổi giận đùng đùng, ước ao có thể chém sống Hoang ngay tức khắc.
Tinh không yên tĩnh, không hề đáp lại.
Ba người bắt đầu cúng bái rồi điều khiển tiên khí vọt vào trong vũ trụ hòng tìm kiếm.
Trên thực tế, Thạch Hạo đã nghe được thế nhưng cũng không quá để.
Vốn hắn cũng đang muốn phục kích thế nhưng cảm ứng được món tiên khí kia không hề tầm thường, Lượng Thiên thước sáng rực được gia trì bởi thần niệm của một tồn tại đầy khủng khiếp, thành ra hắn không có hiện thân.
Hỗn loạn dồn dập, thiên địa hỗn loạn.
Chiến dịch này chẳng ai hô hào cả thế nhưng vẫn tiết lộ truyền khắp thiên hạ, nhất thời cả thế gian chẳng biết nói gì nữa, dù là ai cũng đều thở dai, f Hoang thật là tuyệt vời!
Dù gì cũng là nhân mã của một đạo thống nào đó ở Tiên vực, ba đại cao thủ cùng nhau phục kích hắn thế nhưng hắn lại thong dong rời khỏi, còn thiếu chút nữa đã chém chết một vị đã thành đạo!
Những ngày sau đó thiên hạ đều nói về tin tức của Hoang, tất cả đều là những tin đồn liên quan tới hắn.
Ba mươi năm không hiện, một chiêu kiếm liền thành tựu Chí Tôn, hiện giờ lại mạnh mẽ tới mức độ này!
"Quả là tính cách của hắn, chưa bao giờ khúm núm, không hề cúi đầu, dù cho đối mặt với nhân mã Tiên vực thì cũng không hề bỏ đi sự tôn nghiêm, chỉ là Hoang quá đáng tiếc mà." Có một ông lão thầm than.
"Vì sao lại nói là đáng tiếc?" Đệ tử của hắn không hiểu.
"Hắn làm như thế là đã đưa ra lựa chọn rồi, sẽ không tiến vào Tiên vực mà ở lại cựu địa không cách nào thành tiên này, thiên tư trời ban của hắn không thể nào địch lại năm tháng được, chung quy cũng sẽ tọa hóa mà thôi." Ông lão than thở.
Hoang quyết đoán như thế thì đã biết cái nào lấy cái nào bỏ, hắn sẽ không cúi đầu, sẽ không quỳ gối. Nhưng nếu như lưu lại thì làm sao thành tiên chứ, hoàn cảnh lớn hiện này đã không một ai có thể bước qua được ngưỡng cửa kia, khi thời đại mạt pháp tới nữa thì sẽ như thế nào? Kết cục đã định!
Rất nhiều chuyện không cần đợi xảy ra thì mọi người cũng đều có thể dự đoán được kết quả.
Hoang rất quyết đoán, đã quyết định cho mình, mọi người đều hiểu.
"Quá đáng tiếc, Chí Tôn dưới năm trăm tuổi, kỷ nguyên này chính là người đầu tiên, nghe nói dù là thời đại Tiên cổ thì cũng không có yêu nghiệt cỡ này đâu!"
"Hoang, quá tiếc nuối, dòng dõi của vị tổ tiên tàn tiên kia là một Tiên vương còn sống với tuổi tác cổ lão đó, cấp bậc kia có pháp lực ngập trời, hắn làm sao tiến vào được chứ, dám lộ diện ở Tiên vực thì chắc chắn phải chết!"
Nếu như Chân Tiên thì không nói làm gì, nhưng đó lại là Tiên vương!
Ngoài ra, còn thiếu Chân Tiên ư? Đạo thống đó chỉ cần điều động một cao thủ tùy ý nào đó thì đã là trận tử kiếp rồi!
"Tư chất trời ban, huyết chiến Biên hoang, tất cả đều trôi theo dòng nước cả rồi!"
Rất nhiều người cảm thấy tiếc thương cho Thạch Hạo, đám nhân vật này chợt hiểu, bão táp sẽ hóa rồng, chỉ là thiếu một chút kỳ ngộ nào nữa mà thôi!
Hiện giờ, hắn sắp sửa bị vây khốn trong cựu địa này, nhất định sẽ không hề có chút hi vọng nào, vô duyên với tiên, dù cho hắn có tuyệt diễm hơn đi nữa thì chung quy cũng sẽ chết già ở một giới này.
Tuổi thọ của hắn không dài lắm, thời đại mạt pháp đã tới nên nhiều nhất cũng chỉ sống hơn vạn năm nữa mà thôi.
"Thiên phú tuyệt thế, là người số một ở kỷ nguyên này!"
"Chí Tôn trẻ tuổi nhất trong lịch sử, có chút đáng thương mà!"
"Từ xưa tới nay, là cao thủ trẻ tuổi mạnh mẽ nhất!"
Đây là lời đánh giá thật lòng dành cho hắn, chỉ riêng về việc tu đạo thì hắn xứng đáng được tán dương như vậy rồi.
Chỉ là có chút đáng tiếc, tiếp theo đó hắn chỉ có thể sa sút, thế giới hủ bại này không có chút hi vọng nào, từ từ sẽ hướng về suy yếu.
Sau này, ở thời đại mạt pháp thì hắn nhất định sẽ một mình cô độc lặng nhìn năm tháng trôi qua, từng sinh linh cùng thời đại mình lần lượt chết già.
Đều là như vậy, dù Thạch Hạo không có tiến vào Tiên vực thì kết cục cũng đã định, sẽ có vài người không buông tha hắn, không hề bỏ được cừu hận trong lòng!
Tất nhiên sẽ có đám người của Vương gia Kim gia đổ thêm dầu vào lửa, cùng với những bộ tộc luôn căm thù dòng dõi Tội huyết.
"Các ngươi đều đang tán dương Hoang, ta thì không có phản đối gì, mặc dù hắn có thiên tư vô song thế nhưng sát khí quá nặng, tàn sát tu sĩ chúng ta, thật sự nên phạt!"
Có một ông lão với tu vi không yếu nghi vấn hỏi.
"Người Hoang giết đều là những kẻ tay nhuốm đầy máu, có gì mà không thể? Liều mạng ở Biên hoang, chém giết Đế tộc mà không một người nào của giới ta có thể làm được, chiến công hiển hách, giết như vậy chưa đủ tốt à?" Có người phản bác.
"Nực cười, chống lại ngoại địch là chuyện hiển nhiên, phàm là tu sĩ giới ta thì người người đều phải có trách nhiệm, là nghĩa vụ phải làm, vả lại đã là chuyện của quá khứ rồi. Ta đang nói hiện tại, hắn lại truy sát tiền bối Kim thái quân đức cao vọng trọng, thật sự là đại nghịch bất đạo!" Ông lão nghiêm nghị nói.
Tất nhiên sẽ có một nhóm người hùa theo.
"Kim thái quân đức cao vọng trọng? Đây quả thật là một chuyện cười không hề buồn cười chút nào! Kim thái quân đã làm những gì, già mà chẳng chút đứng đắn, luôn luôn ương ngạnh, mấy lần làm khó dễ Hoang. Lúc ở Biên hoang thì điển hình của kẻ đầu hàng, không tiếc những công lao mà Hoang đã đạt được mà đẩy hắn cho dị vực, vô liêm sỉ tới cùng cực! Đặc biệt lần này lại có tin đồn rằng, Kim gia cấu kết sinh linh hắc ám, ta cảm thấy Hoang truy sát rất hay, tiếc nhất chính là không thể chém chết lão yêu bà này!"
Những lời này vừa ra đã gây nên sóng lớn ngập trời, rất nhiều người căm hờn Kim thái quân.
"Ngậm miệng, Kim thái quân há là người mà bọn ngươi có thể sỉ nhục, các ngươi có chứng cớ gì không, dựa vày đâu mà dám nói xấu Kim thái quân tiền bối đức cao vọng trọng?"
"Đã làm người mà chẳng hề có chút hổ thẹn gì cả, khá lắm, ta cũng hỏi các ngươi một câu, lấy chứng cứ đâu mà nói Hoang truy sát Kim thái quân?"
Hiển nhiên, có người đang cố ý bắt bẻ câu chữ, là muốn kéo Hoang xuống nước.
Có một số gia tộc muốn rủ sạch bản thân tiện thể công kích Hoang luôn.
Chuẩn bị rời khỏi nên bọn họ sẽ có cơ hội cuối cùng để xuất thủ, ngược lại Hoang đã vô duyên với Tiên vực, bọn họ cũng không ngại giẫm thêm một cước nữa.
Lời lẽ công kích khá mạng, có thể thấy được đây là người của một ít gia tộc.
"Ha ha, các ngươi lại thần thánh Hoang lên rồi, dưới cái nhìn của ta, hắn cũng chỉ là một tên tội nhân mà thôi!" Lại có người lên tiếng.
Lời nói như vầy đã gây nên sự phẫn nộ, có người lớn tiếng quát hỏi: "Hoang có tội gì?"
"Hắn tru diệt người có công, vào thời khắc sinh linh hắc ám tập kích thì lại đi bắt Vương đại, lại phục kích Vương ngũ, đó chính là chín con rồng của Vương gia đó, từng lập xuống đại công hiển hách ở Biên hoang, khi giới ta lâm vào thời khác sinh tử nguy vong thì Hoang lại hạ sát thủ như thế, không hề lấy đại cục làm trọng mà chỉ biết lợi ích của mình mình đi giết công thần."
Mấy người nghe vậy thì nhíu mày, bởi vì càng ngày càng quá đáng, công khai quấy phá Hoang.
Lời nói như này không cách nào nghe lọt tai được.
"Buồn cười, chín con rồng Vương gia đã lập xuống đại công gì ở Biên hoang? Từ quá khứ tới hiện tại, các ngươi đã từng nghe nói qua chưa? Sở dĩ bọn họ xuất hiện ở Biên hoang chẳng phải là bị trục xuất tới đó hay sao? Vốn Vương gia không hề có ý định phái ra một binh một tốt nào cả, đã khiến bao nhiều người lạnh nguội tâm can!"
Hắn nói đều là sự thật, năm xưa, lúc Mạnh Thiên Chính liều mạng ở Biên hoang thì mấy con rồng của Vương gia đã nhân cơ hội này để tới hậu viên của đại trưởng lão ở thư viện Thiên Thần, mục đích cũng chỉ vì đánh giết Hoang.
Dưới loại đại thế như vậy mà bọn họ cũng dám làm chuyện như thế thì hung hăng cỡ nào.
Cuối cùng, đại trưởng lão tức giận chạy về thư viện Thiên Thần và tự mình ra tay muốn giết chết bọn họ, kết quả lúc này mới ép Vương Trường Sinh ra mặt, tội chết có thể miễn thế nhưng phải lưu vong Biên haong.
Nhưng, đã nhiều năm trôi qua và mãi tới khi trận đại chiến đó kết thúc thì cũng không hề nghe bọn họ đã lập xuống đại công gì cả, ngược lại trong lúc đó còn mấy lần làm hại Thạch Hạo.
Sau khi bị người bác bỏ thì vẫn có người nhảy ra bênh vực.
"Dù vậy thì Hoang cũng không đúng, chuyện đã là quá khứ nhưng hiện giờ vì sao hắn lại muốn bắt giết đám người Vương đại, Vương ngũ? Không để ý đại cục gì cả." Một tu sĩ thuộc Bạch Liên thánh mẫu đứng ra nói như thế.
"Đại cục cái ông nội ngươi, còn muốn mặt mũi nữa không hả? Lời như vậy mà cũng sủa cho được à! Tại sao lại phải bắt Vương đại, chính hắn chủ động tới trêu chọc, hắn muốn trấn áp Tào Vũ Sinh thế nhưng lại bị Hoang bắt giết ngược lại, đáng đời. Có tội thì phải chịu! Hơn nữa, nhiều năm như vậy hắn đã giết được mấy tên sinh linh hắc ám rồi? Ngồi không ăn bám, không hề có chtú công lao nào, sớm đã có người hoài nghi bọn họ cấu kết với sinh linh hắc ám, kết quả cũng rất là hay, lúc ở Tu Di sơn vỡ vụn kia thì đám lão ngũ lão bát Vương gia đã bị tóm gọn."
Bạch Liên thánh mẫu nghe thế thì thẹn quá hóa giận.
"Toàn là bịa đặt, cơ bản không hề có chút chứng cứ nào cả! Hơn nữa, ta hỏi ngươi, vì sao Hoang phải tiêu diệt Vương thập, rõ ràng không hề để ý tới đại cục, muốn bóp chết thiên tài giới ta!"
"Còn nói không chứng cứ à, ở Tu Di sơn vỡ vụn kia lại có sinh linh hắc ám xuất hiện, chẳng phải là cấu kết với Vương gia là gì? Đã bị tóm gọn. Còn tên Vương thập kia, lúc Biên hoang gặp nạn vì sao hắn không xuất thế, lúc thiên hạ đã bình định thì hắn xuất hiện bễ nghễ tứ phương, như vậy tính là anh tài gì chứ. Ngoài ra, lúc ở Tu Di sơn vỡ vụn thì hắn còn muốn bắt Thái Âm ngọc thỏ thành ra mới khiến Hoang tức giận ra tay. Lẽ nào chỉ vì đại cục lại trơ mắt nhìn một người được gọi là anh tài đi bắt giết bạn thân của mình? Hành động của Vương thập là lẽ thường tình à, là đạo lý gì chứ!"
"Đúng vậy, chỉ là một người con của trường sinh mà thôi, dù cho sau khi xuất thế cũng chẳng hề đi giết sinh linh hắc ám để lập công, ấy vậy lại còn muốn bắt giết bạn cũ của Hoang, còn bắt Hoang phải nhìn đại cục à, khong được can thiệp à, vậy chẳng phải là chuyện chê trách lớn nhất thiên hạ hay sao? Bạch Liên thánh mẫu, được lắm!"
Quần hùng bưc xúc, Bạch Liên thánh mẫu cũng không cách nào lý lẽ lại được.
Cuối cùng nàng cười lạnh, nói: "Hừ, dù nói gì đi nữa thì Hoang cũng chỉ là một kẻ vô ơn bội nghĩa, đại chiến Biên hoang năm xưa kết thúc, Mạnh Thiên Chính chết trận, Vương Trường Sinh tiền bối từng muốn thu nhận giúp đỡ hắn để hắn tiến vào Vương gia, kế quả hắn không chỉ từ chối mà còn nhằm vào dòng dõi của người ta, không biết cảm ơn mà còn lòng lang dạ sói."
"Bạch Liên thánh mẫu, ngươi không còn chút thể diện nào à?"
Hiển nhiên, lần này tất cả mọi ngừi đều cảm thấy nàng rất quá đáng.
Sau khi Hoang trở về thì cần người giúp đỡ à, đi nơi nào cũng không được à?
"Vương Trường Sinh tiền bối nếu như truyền cho hắn Bình Loạn quyết, đó cũng là yêu nhân tài, cái tên vô sỉ không nhận ân tình lại quay đầu cắn ngược lại Vương gia!" Bạch Liên thánh mẫu nói.
Rất nhiều người không cách nào nghe nổi nữa, ngày xưa địch ý của Vương gia với hoang cả thế gian đều biết, đứa bé cũng hiểu mà lúc này nàng lại ngụy biện như thế, thật sự là quá đáng ghét.
Năm đó, hai vị Chí Tôn của Tiên viện Thánh viện từng nói, lần đó Vương gia quá cấp bách nên chẳng phải giúp đỡ gì mà muốn vây Hoang ở Vương gia hòng đoạt lấy Bất Diệt kinh, việc này quá mức đê hèn.
"Khi đó, Vương Trường Sinh tiền bối muốn giết Hoang thì dễ như trở bàn tay thế nhưng lại không hề làm thế, vả lại còn mời chào Hoang đang có địch ý với Vương gia nữa, thật sự làm người kính phục." Bạch Liên thánh mẫu nói.
"Vương Trường Sinh dám sao?"
Sau khi cuộc đại chiến Biên hoang kết thúc thì Hoang đã lập xuống chiến công bất thế, ai dám mạo phạm thiên hạ để giết chết hắn ngay lúc đó chứ?
Hai vị Chí Tôn của Tiên viện Thánh viện có giao tình không tệ với Mạnh Thiên Chính chắc chắn sẽ không đáp ứng.
Vả lại, khi đó tu vi của Hoang tiến nhanh, bên dưới Chí Tôn thì chẳng có người nào có thể giết được hắn, nếu như chết thì hung thủ cũng chỉ có vài người, và cũng chỉ có mỗi Kim gia Vương gia mới có cừu oán với Hoang mà thôi.
Khi đó, Kim thái quân trọng thương sắp chết, thiếu chút nữa hình thần đều diệt, cơ bản không cách nào ra tay được.
Nếu như Hoang mà bị người giết chết thì thế nhân sẽ ngay ngay tới Vương Trường Sinh, bất luận hắn nghĩ như thế nào thì trong khoảng thời gian đó sẽ không dám ra tay.
Nếu không, hắn sẽ bị toàn bộ người trong thiên hạ phỉ nhổ, ít nhất, nếu như Vương gia còn muốn đặt chân ở cửu Thiên thập Địa thì sẽ không đi ngược với đại thế được.
Hoang lúc ấy, đã đứng một bên đại thế rồi.
Nếu như Vương Trường Sinh phát điên thật sự, không tiếc hậu quả thì Vương gia của hắn cũng tiêu luôn, hai vị Chí Tôn của Tiên viện Thánh viện dù không giết được hắn nhưng chắc chắn sẽ đồ sát cả dòng họ nhà hắn.
"Lòng dạ của Vương Trường Sinh ra sao thì người qua đường cũng biết được! Năm đó, cái mà hắn gọi là thiện ý, quả thật là chuyện cười!"
"Đại chiến Biên hoang kết thúc, Vương gia không cách nào nhẫn nhịn được nữa, bọn họ muốn làm gì thì cả đứa nhỏ cũng đều biết, ngươi còn nâng tầm hắn lên nữa à, thật sự là hỗ thẹn thay cho ngươi mà."
← Ch. 1846 | Ch. 1848 → |