Vay nóng Tima

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1901

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1901: Giới diệt
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


Hai chữ Giới diệt vừa ra lập tức Tiên vực rung chuyển, khắp nơi rung động, dù là Tiên vương cũng đều biến sắc.

"Dừng tay!"

Có người quát lên muốn ngăn lại.

Nhưng, nửa cái xương sọ của chủ Cấm khu phụt ta tiên hỏa rọi sáng cả bùng biển sao, đã không còn kịp nữa.

Giây lát đó, đâu đâu cũng có hương thơm, không biết nó bắt nguồn từ đâu, cũng không phải phát sinh từ bên người của chủ Cấm khu, trong nhất tời toàn bộ biển sao đều ngập tràn mùi đàn hương.

"Ta là Tiên vương, há lại bị uy hiếp!"

Đây chính là lời nói của Ngao Thịnh Tiên vương, lạnh lùng và vô tình, dường như thiên đạo đè ép xuống dưới, tiêu diệt tới như muốn hủy diệt vạn vật.

Đó là một vệt pháp tắc xán lạn như cầu vòng giáng lâm trong biển sao này, né qua hết thảy sinh linh và bao phủ lấy Thạch Hạo rồi kích cho hình thần đều bị tiêu diệt.

Thái Thủy Tiên vương không có ra tay và Ngao Thịnh Tiên vương thì muốn giết chết hắn.

Dù cho hai chữ Giới diệt chấn động cả tinh không thế nhưng hắn vẫn xuất thủ.

Cũng trong lúc đó, khí thể khủng khiếp cuộn trào, đó là uy lực của nén nhang kia, sau khi được tiên hỏa đốt cháy thì đã dẫn tới chuyện khó mà tin nổi được.

Vùng vũ trụ này tựa như bị đốt cháy sáng rực tới lạ thường, mà khắp nơi đều lan tỏa mùi thơm.

"Hỏng rồi, sẽ phải đưa tới đại nhân quả đó, Ngao Thịnh, ngươi dừng tay lại cho ta!"

"Ngao Thịnh Tiên vương, xin hãy dừng lại!"

Lúc này, vài tiếng gào lớn truyền tới đồng thời có người xuất pháp tắc ngăn cản một đòn cái thế kia của Ngao Thịnh.

Tiên vực xảy ra biến hóa kỳ dị, vùng sao trời vô ngần này tựa trở nên trong suốt, có thể thấy được cảnh tượng của giới ngoại.

"Đó là..." Phàm là những sinh linh có đại thần thông đều chấn kinh khi nhìn thấy cảnh tượng khó mà tin được.

Đó là một vùng biển rộng lớn mênh mông, mỗi bọt nước đều là một tàn giới đang bồng bềnh, có mảnh vỡ thời gian lưu chuyển, trong biển còn có cả tiên thi, có hài cốt bất hủ dập dềnh.

Đồng thời cũng có sinh linh còn sống đứng sừng sững bên trên sóng biển do các tàn giới hóa thành, là đang vượt biển.

"Giới hải!" Trong Tiên vực có người hét lớn.

Cũng trong lúc đó bên phía Giới hải, sinh linh sống sót tựa như cũng nhìn thấy được bên này, nhìn thấy được Tiên vực óng ánh, xem nó như là tháp hải đăng chiếu rọi con đường phía trước của bọn họ.

Ầm!

Đồng thời có người phát động một đòn, tay cầm chiến mâu đứng trong biển đâm thẳng về nơi đây, muốn dùng tiên mâu vô thượng đâm thủng Tiên vực mênh mông hòng xông vào.

Thạch Hạo ngơ ngác, đó là vùng biển phía sau thế giới bờ đê kia.

Đốt cháy 'Giới diệt' không ngờ sẽ chỉ dẫn con đường tiến tới cho những sinh linh kia, rất nhiều người xuất thủ muốn công phá Tiên vực để xông vào trong.

"Phụt!"

Một cây chiến mâu màu máu đâm thủng vùng vũ trụ này, lưỡi mâu to lớn đỏ đậm như máu đã xuyên vào trong, những thiên thể to lớn không ngừng nổ tung liên tiếp.

Đây chính là Giới diệt ư? Lại có ý nghĩa như thế này!

Không chỉ có Thạch Hạo chấn kinh mà tu sĩ các tộc cũng ngẩn người, linh hồn run rẩy, cảnh tượng này quá khủng khiếp.

Nơi đó có một vùng biển và có một ít sinh linh còn sống đang vượt biển, đồng thời đang phát động công kích kinh khủng nhất vào Tiên vực, những sinh vật kia quá mạnh mẽ, có Tiên vương, có Bất Hủ giả, nếu như toàn bộ đánh tới đây thì quả thật sẽ hủy diệt luôn cả một giới này.

Nén hương này tựa như tháp hải đăng, sau khi đốt cháy có thể tiếp dẫn những sinh linh của Giới hải, là chỉ dẫn con đường phía trước cho bọn họ, nếu như để bọn họ qua đây thì sẽ hủy đi giới này.

"Dừng tay, chúng ta cam đam Hoang sẽ không xảy ra việc gì!"

"Dừng tay!"

Vài tiếng gào lớn hét lên, tất cả đều là những Tiên vương cổ lão nhát, bọn họ hãi hùng khiếp vía thật sự.

Liên quan tới Giới hải này thì không một ai có thể hiểu độ đáng sợ của nơi này hơn bọn họ, lần tính sổ lớn tới thì nơi đó sẽ có sinh linh trở về!

Boong!

Có người xuất thủ đánh văng chiến mâu màu máu ra ngoài.

Ầm!

Mặc cho bá chủ của Tiên vực nhanh chóng phản ứng đồng thời hứa hẹn, thế nhưng chuyện đáng sợ vẫn tiếp tục phát sinh.

Đầu tiên, Thạch Hạo bị dư âm của mọt luồng pháp tắc quét trúng rồi nổ ngay tại chỗ, hình thần đều nổ tung.

Đây cũng là kết quả khi đã có người ra tay can thiệp, có Tiên vương đang ngăn cản Ngao Thịnh, quấy phá luồng pháp tắc này của hắn nếu không càng khủng khiếp hơn nữa.

"Ngao Thịnh!" Một vị Tiên vương nổi giận.

"Ta không chấp nhận lời uy hiếp!" Ngao Thịnh lạnh lùng nói.

"Ngươi muốn chúng ta đồng loạt ra tay trấn áp ngươi đúng không?!" Hỗn Nguyên Tiên vương mở miệng.

Giới diệt bị đốt lên thì hậu quá thật đáng sợ, dù cho mạnh mẽ như Tiên vương cũng phải biến sắc, một khi nơi này trở thành điểm đổ bộ của sinh linh trong Giới hải thì Tiên vực xem như xong.

Nhất định sẽ bị đánh cho tàn lụi!

Còn có Tiên vương đang tìm kiếm nén hương kia thế nhưng lại chẳng thể nào phát hiện, không kịp nữa rồi.

Chủ Cấm khu sớm đã chuẩn bị, hắn biết mình đã chết nên sức lực còn lại có hạn nên triển khai bí thuật giấu nén hương kia đi để không một ai phát hiện ra.

"Gào!"

Chủ Cấm khu hét lớn, bên trong xương sọ màu trắng như tuyết kia tuôn ra liên miên phù văn Tiên đạo, đồng thời nơi đó có một giọt tinh huyết Tiên vương hiện lên và bao phủ lấy nơi Thạch Hạo tan xương nát thịt kia.

Cũng trong lúc đó, xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng, tròng mắt nhỏ máu đều phát sáng và dâng lên phù văn chói mắt quấn quanh nơi ấy.

"Cũng may, một giọt tinh huyết Tiên vương có thể chết thay được!" Phía xa trong trời sao có người nói thế.

Dù là như thế thì Thạch Hạo cũng đã trải qua một lần tử vong, vào thời khắc ấy thân thể vững chắc bất hủ của hắn đã bị người đánh nát, xương đều vỡ nát, dưới một đòn của Tiên vương thì không cách nào chịu đựng nổi.

Hơn nữa, đây cũng là đang dưới tình cảnh có cường giả vô thượng khác can thiệp, nếu không sớm đã hóa thành tro tàn chẳng còn sót lại thứ gì nữa rồi.

Một giọt tinh huyết Tiên vương, là do chủ Cấm khu thi pháp để chết thay cho hắn.

Tiên vương tuyệt sát, muốn thoát khỏi tử kiếp ư, nói thì rất dễ, chỉ có tinh huyết Tiên vương thì mới có thể hóa giải được, mới có thể nhận lấy nhân quả khổng lồ như thế!

Bất kể là nguyên thần hay là thân thể của Thạch Hạo cũng đều đã tan nát lúc nãy, theo lý mà nói, nhất định phải hình thần đều diệt thế nhưng hắn đang nhanh chóng gây dựng lại.

"Ngao Thịnh!" Thạch Hạo gầm nhẹ.

Trên trán hắn nổi gân xanh, lần này hắn không hề có chút sức lực nào để chống trả, dưới đòn đánh của Tiên vương thì hắn thiếu chút nữa đã vẫn lạc, hoàn toàn diệt vong.

Cái tên của Tiên vương cũng không dễ lớn tiếng kêu lên được, đặc biệt là mang theo sự thù hận như thế sẽ khiến pháp tướng thiên địa của Ngao Thịnh hiện ra, lộ ra sát ý càng kinh khủng hơn.

"Được rồi, Ngao Thịnh, ngươi đã ra tay mấy lần thế nhưng Hoang vẫn không chết, cũng nên thu tay lại đi!" Bàn vương quát lên.

Thân là Tiên vương mà lại ra tay với sinh linh chưa thành tiên thì đã quá bắt nạt rồi, kết quả vẫn chưa hề đắc thủ, xem ra là ý trời gây nên rồi.

"Không hề bị diệt, nếu như ngươi muốn kết đại nhân quả thì không ngại ra tay lần nữa coi!" Hỗn Nguyên Tiên vương lạnh lùng nói.

Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương có ý định bảo vệ Thạch Hạo.

Trong vũ trụ biến mất mùi nhang, nén nhang kia đã tắt, chủ Cấm khu biết chừng biết mực nên đã dừng tay.

Thạch Hạo tái nhợt sắc mặt, nguyên khí đại thương, đạo cơ đều bị đánh nát.

Ở cạnh hắn có một luồng sinh cơ tràn trề nồng nặc hóa thành hình, đó là Bàn đào bất tử dược, hiển nhiên nó đã bị diệt và lưu lại luồng khí này.

Bàn vương cách vô tận tinh không ấn tay một cái, chùm khí mát kia tiến vào trong thân thể của Thạch Hạo.

Chủ Cấm khu phun ra một vệt tiên quang đốt cháy thân thể Thạch Hạo.

Đạo cơ của Thạch Hạo đang khép lại, thân thể cũng như nguyên thần đều đang được chữa trị, nguyên khí cũng được bổ sung thế nhưng dược tính dư thừa của quả bàn đào đã được gắng gượng ép ra ngoài.

Hắn không muốn Thạch Hạo dựa vào thứ này để đột phá, như vậy chỉ có thể là nhân tiên có sức chiến đấu thấp nhất mà thôi, không cách nào giết ra khỏi biến cục của ngày sau được.

Nơi đây trở nên yên tĩnh, Ngao Thịnh Tiên vương không còn ra tay nữa và mấy vị Tiên vương khác cũng thối lui.

"Ngày sau khi ta thành Tiên vương, tất bình định..." Mái tóc đen của Thạch Hạo rối bời, ánh mắt lạnh lẽo tới tột cùng, lời còn chưa nói hết thì hắn chợt dừng lại.

Bởi vì, chủ Cấm khu lắc đầu, hiện giờ Thạch Hạo còn chưa thành tiên, một lời thề của hắn chỉ cần nhắc tới cái tên kia thì sẽ đụng tới tồn tại vô thượng đó.

Dù cho cách xa nhau cả ngàn tỉ dặm, cách vô số biển sao thì cũng sẽ bị nhận biết.

"Đi thôi, ngay đó sẽ không còn xa nữa đâu, ta đưa ngươi một tạo hóa, đây chính là món quà cực kỳ lớn mà ta có thể mưu đoạt cho ngươi" Chủ Cấm khu nói.

Thạch Hạo yên lặng nhìn về phía hắn cũng như xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng, tròng mắt nhỏ máu kia rồi hành đại lễ, nếu không có bọn họ thì hôm nay hắn chắc chắn sẽ chết.

"Đốt cháy sạch vết tích!"

Chủ Cấm khu đọc lên một đoạn thần chú cổ, phía trước hắn có một giọt tinh huyết Tiên vương hốc cháy hóa thành lưu quang bao phủ bọn họ lại.

Ầm!

Tiếng vang thật lớn, bọn họ xuyên thủng vũ trụ và biến mất khỏi đó.

Trong quá trình này bọn họ không ngừng vượt qua rất nhiều biển sao, lướt qua từng vùng sao trời một, đường sá xa xôi vô tận!

Xuyên thủng vũ trụ tới mấy lần, không ngừng biến hóa khu vực.

Cuối cùng bọn họ đã tới một tinh không vô cùng hoang lương, sau đó giáng lâm lên trên một ngôi sao khô cạn và cổ xưa.

Đây vốn là một hành tinh có sự sống thế nhưng giờ đã trở nên chết lặng rồi.

"Rất nhiều người đã tới đây thế nhưng không cách nào vào được." Chủ Cấm khu thở dài, hắn cũng không biết Thạch Hạo có cơ duyên này hay không, có vào được hay không.

Ít nhất, mỗi một vị Tiên vương đều tìm tới nơi đây thế nhưng tay không trở về.

"Rất nhiều kỷ nguyên tới nay vẫn chưa một ai thành công cả." Xương sọ thủy tinh cũng nói.

"Cúng tế tinh huyết Tiên vương!" Chủ Cấm khu lên tiéng, bắt đầu thi pháp đưa giọt tinh huyết kia vào trong hư không.

"Hả?" Thạch Hạo kinh hãi, bởi vì việc cúng tế vẫn chưa hoàn thành mà chỉ vừa mới bắt đầu thì trong cơ thể hắn đã truyền ra âm thanh khó tả rồi.

"Hắn hóa tự tại đại pháp..." Thạch Hạo làm sao mà không sợ chứ, lúc đại chiến ở Biên hoang thì hắn từng hiện ra công pháp này dẫn tới sinh linh của dị vực vô cùng chấn kinh.

Hiện giờ, sau khi tới đây thì chợt cổng hưởng và có kinh văn vang lên.

Rất nhanh, giữa không trung có một vệt nứt hện ra và mở rộng, có ánh sáng chiếu ra ngoài.

"Thành công rồi, không ngờ lại xuất hiện!" Chủ Cấm khu thán phục, hiển nhiên ngay cả hắn cũng rất giật mình, nhanh như vậy mà đã hiện lên và tìm được lối vào rồi.

Nên biết, rất nhiều năm trôi qua, có rất nhiều cường giả cái thế tìm tới đây thế nhưng chẳng có kết quả gì.

Ba lão yêu quái kia cũng khiếp sợ không kém.

Nơi đây chính là vùng thông thiên, chốn tạo hóa, nơi kỳ dị ư? Thạch Hạo đánh giá.

"Đi!"

Quá hiếm thấy mà, cả vạn cổ cũng chưa chắc đã mở ra được mấy lần thì ai có thể tiến vào chứ? Dù cho có thể tiến vào thì cũng chưa chắc đã có thu hoạch, vẫn chỉ là lời đồn mà thôi.

Tâm tư của chủ Cấm khu không cách nào bình tĩnh được, nói Thạch Hạo nhanh chóng tiến vào trong.

Khi tiến vào trong vết nứt thì thấy được một con đường dẫn tới một động cổ mờ ảo nơi xa, chính là nơi đang phun ra hỗn độn cùng tiên khí.

"U..."

Vừa mới tiến vào được nửa đường thì bọn họ nghe được tiếng khóc lớn đầy thương tâm, không chỉ có mỗi một mình sinh linh đang khóc.

Việc này khiến cho chàng trai mặc áo trắng do chủ Cấm khu hóa thành cứng đờ mặt mày, thân thể liền dừng lại.

Ba lão yêu quái kia cũng hoảng sợ và sững người nơi đó.

Thạch Hạo ngạc nhiên, hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc tiếp đó là nhìn thấy được một loại sinh linh, đó chính là lôi linh, phải tới mấy trăm con đang khóc lớn trong động cổ kia.

Đã từng thấy!

Năm đó, hắn từng cùng Tam Tạm, Thần Minh thấy qua đám lôi linh cùng nhau nhấc lên một bộ thi thể được quấn trong chiếu, từ ngoại giới tiến vào trong Tiên vực!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-2015)