Vay nóng Tinvay

Truyện:Thế Giới Hoàn Mỹ - Chương 1907

Thế Giới Hoàn Mỹ
Trọn bộ 2015 chương
Chương 1907: Vẫn Tiên lĩnh
0.00
(0 votes)


Chương (1-2015)

Siêu sale Shopee


"Đi cấm khu thật à?" Thiên Giác nghĩ nuốt nước miếng đầy gian nan, nó khá là giật mình, chỉ thuận miệng nói mà đã đồng ý rồi.

Với đạo hạnh hiện tại của Thạch Hạo thì có thể đi ư? Trong suy nghĩ của Thiên Giác nghĩ, như vầy quá mức nguy hiểm.

"Đi thử một lần xem sao, nếu như bọn họ đã để chúng ta quan sát được bên trên vách đá kia thì khả năng cũng muốn như thế, còn từ chối thì thôi vậy." Thạch Hạo lên tiếng.

Thiên Giác nghĩ giật mình nhìn hắn, cảm thấy Thạch Hạo khác xưa rất nhiều, ung dung bình tĩnh, khi nhắc tới cấm khu thì rất bình thản.

"Được!" Thiên Giác nghĩ gan vẫn luôn to bằng trời nên tất nhiên sẽ không sợ hãi, quyết định đi với hắn một lần.

Đại Xích Thiên, Vẫn Tiên lĩnh.

Đây là một chỗ Cấm khu sinh mệnh, nghe nói dù là Chân Tiên xông vào cũng phải chết, cho nên dãy núi khổng lồ này mới có tên là vẫn tiên.

Vẫn Tiên lĩnh cao chọc trời xanh, mờ mịt chẳng chút bóng cây, quạnh hiu, u tĩnh chính là chủ đề vĩnh hằng của nó.

Nó rất mênh mông, vài dãy núi chằng chịt tạo thành một trong những cấm khu lớn, vô cùng khùng khiếp.

Không ai dám xông vào, ai tới đây đều cũng sẽ dừng lại, nếu không có vào chứ không có ra.

Năm tháng dài đằng đẵng tới nay, cũng đã không biết có bao nhiêu sinh linh chết trước dãy núi này.

Có thể thấy được, bên dưới một dãy núi có không ít xương khô.

Thạch Hạo cùng Thiên Giác nghĩ đã tới nơi và đứng ở giữa trời cao, thần sắc nghiêm túc quan sát Vẫn Tiên lĩnh này.

Ở giữa vài dãy núi có khí bất hủ ngập tràn, có tiên vụ bao phủ, bên trong mấy vùng đất xanh um tùm là sinh cơ lan tỏa, mơ hồ có thể ngửi được hương thơm tiên dược lao ra.

Đó chính là nơi tọa lác của sinh linh cấm khu!

"Thiên Giác nghĩ cầu kiến, muốn gặp tiền bối trong Vẫn Tiên lĩnh."

Thiên Giác nghĩ lên tiếng đầy khách sáo, lời nói nhẹ nhàn sợ sẽ quấy nhiễu cơn trầm miên của một ít tồn tại bên trong, nó tin chắc ở thời đại hiện tại chắc chắn có người của tộc này thức tỉnh rồi.

Thời đại mạt pháp, lần tính sổ lớn sắp tới, bộ tộc nào mà không cảnh giác chứ?

Quả nhiên, chỉ vừa mới lên tiếng thì bên trong Vẫn Tiên lĩnh hùng vĩ kia chợt có sinh linh mang theo khí tức hết sức khủng khiếp xuất hiên.

Khói xám bồng bềnh, sinh linh kia đi lên trời cao và đứng từ rất xa quét mắt nhìn Thạch Hạo cùng Thiên Giác nghĩ, hắn có hình người, ánh mắt lạnh lùng không hề chút tình cảm gì.

Hắn không nói lời nào cả, cứ thế nhìn chằm chằm hai người.

Sau đó có hai sinh linh trẻ tuổi xuất hiện, hẳn là tu sĩ của đương đại chứ không phải là những ông lão trầm miên từ thời cổ đại, bọn họ đứng ở hai bên trái phải của sinh linh khủng khiếp kia.

"Người là ai?" Một trong hai người trẻ tuổi này lạnh lùng nhìn về phía Thạch Hạo hỏi.

"Hoang, xin chào đạo hữu." Thạch Hạo đáp.

"Là ngươi à, tại sao lại tới đây?!" Người còn lại hét lớn.

Thiên Giác nghĩ nhíu mày, ngay cả nó cũng cảm nhận được địch ý của người trẻ tuổi kia, nó biết kết quả của chuyến đi này quá nửa không tốt rồi, thậm chí sẽ chọc tới phiền phức nữa.

Quả nhiên, cấm khu rất kinh khủng, không dễ dàng tiếp cận gì!

"Tới vì Bất Diệt kinh." Thạch Hạo nhẹ nhàng không mang theo khói lửa nói ra sự thật.

"Ngươi còn dám tới nơi này nữa à!"

"Vọng tượng!"

Hai người trẻ tuổi kia thể hiện thù địch rất đậm, ánh mắt lạnh lẽo ẩn hiện sát cơ.

Thiên Giác nghĩ ngờ vực không thôi, bọn họ chưa từng tới vùng cấm khu này, vậy vì sao hai người kia lại thế?

"Theo như ta nhớ, ta chưa hề đắc tội qua các ngươi." Thạch Hạo nói.

"Hơn một ngàn năm trước nơi này từng có một vị Chân Tiên đi ra tìm ngươi, kết quả đã một đi không trở về!" Sinh linh trẻ tuổi lạnh giọng nói.

Tên cường giả kinh khủng đứng ở giữa kia lúc này cũng phát ra sóng pháp lực, sương mù xám nồng đậm khuếch tán ra phía ngoài, từng làn uy thế Tiên đạo không ngừng tiết ra.

Hai mắt Thạch Hạo bắn ra hai tia chớp lạnh lẽo, ngày xưa, tàn tiên của Tiên điện từng mời hai vị Chân Tiên, một trong só đó là nhân mã của Tiên vực và một sinh linh khác thì xuất phát từ cấm khu sinh mệnh tới truy sát Thạch Hạo.

Kết quả, hai tên Chân Tiên kia đều bị Mạnh Thiên Chính đã bị hắc ám ăn màn gắng gượng kéo vào trong bóng đêm.

Ánh mắt của Thạch Hạo mang theo ý lạnh, cấm khu này năm xưa từng ra tay với hắn, hắn lúc đó cũng chỉ vừa mới thành đạo không lâu thì làm sao đối kháng được với Chân Tiên chứ?

"Chúng ta đi thôi." Thạch Hạo lên tiếng, sau khi hiểu rõ nguyên nhân thì hắn biết, đối phương sẽ không bao giờ để hắn xem bộ tàn kinh kia đâu.

"Đứng lại, không được đi!" Một sinh linh trẻ tuổi quát lớn.

"Lão tổ, kính xin hãy ra tay, Chân Tiên của bộ tộc ta lẽ nào lại chết đi đầy uất ức như vậy chứ?" Tên còn lại nói.

Hiển nhiên, vị cường giả đứng ở giữa này là một nhân vật Tiên đạo, thực lực khủng khiếp cực điểm, hiện giờ thức tỉnh là để đề phòng thời đại mạt pháp này, lần tính sổ lớn sắp tới nên cấm khu sinh mệnh cũng đều đang sầu lo.

"Tiểu hữu, xin hãy dừng bước." Sinh linh khủng khiếp nãy giờ không nói lời nào chợt lên tiếng.

Từ vẻ bên ngoài thì đây là một người trung niên với mái tóc xám tung bay, pháp lực lưu chuyển, khói xám dâng trào, cả người thần bí và mạnh mẽ.

"Có gì chỉ giáo?" Thạch Hạo dừng chân xoay người lại.

"Nghe tiếng tiểu hữu có thiên tư trời ban đã lâu, hôm nay muốn kiến thức phong thái của tiểu hữu đôi chút, chỉ một chiêu thôi." Người trung niêm tó xám nói.

Thiên Giác nghĩ có chút hối hận, nó cảm thấy mình quá liều lĩnh, không nên tới nơi đây thì hơn.

Nhưng lại nằm ngoài dự liệu của nó, Thạch Hạo cũng không hề sâu lo gì cả mà bình tĩnh đáp: "Được."

Ầm!

Một lát sau, người đàn ông trung niên xuất thủ, một ngón tay trong suốt như ngọc thạch thế nhưng lại to lớn vô biên, tựa như là một cây cột chống trời mang theo khí tức Tiên đạo ép thẳng xuống Thạch Hạo.

Ngón tay Chân Tiên!

Uy thế như vầy, nếu như muốn thảo phạt Chí Tôn thì đã đủ kết liễu tính mạng rồi!

Khiến tất cả mọi người không ngờ tới là, Thạch Hạo không hề né tránh gì cả, đồng thời cũng không hề lấy ra kiếm thai Đại La mà đồng dạng chỉ ra một điểm, ánh sáng lấp lóe.

Ầm!

Hư không run rẩy, hai ngón tay đối kích với nhau, gợn sóng đại đạo phá diệt khiến người người kinh hãi.

Cuối cùng, thứ được gọi là đạo tắc kia chợt tán loạn ở giữa hai ngón tay chứ không hề lan tới những nơi khác.

Người đàn ông trung niên tóc xám ngây người, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Thạch Hạo với vẻ khó mà tin được, hắn là Chân Tiên, chẳng lẽ lại không thể áp chế được một tu sĩ đang ở lĩnh vực Nhân đạo ư?

Thạch Hạo rất bình thản đứng nơi đó, vẫn không hề nhúc nhích gì, nói; "Cào từ."

Thiên Giác nghĩ khiếp sợ, nó nhìn thấy được gì, Thạch Hạo đối đầu với Chân Tiên chứ không phải là tàn tiên, là một sinh linh mạnh mẽ và đáng sợ cực kỳ.

Thạch Hạo dẫn Thiên Giác nghĩ rời đi xa, cứ thế biến mất khỏi nơi đó.

"Lão tổ, tại sao không giữ hắn lại ạ?" Người trẻ tuổi không hiểu.

Người đàn ông trung niêm tóc xám vẫn đang ngẩn ngơ khó mà tiếp nhận được, sau đó nói; "Sẽ loạn rồi!"

"Gì ạ?" Hai người trẻ tuổi đều sợ hãi.

"Hoang quá ghê gớm, khiến người khác khó mà tiếp nhận được, không ngờ hắn lại nhẹ nhàng bình tĩnh chặn đứng một ngón tay của Chân Tiên!" Người trung điên tóc xám nói.

"Nếu như hắn kinh diễm như vậy thì mời tộc chủ giết cho hắn hình thần đều diệt luôn, con không tin hắn vẫn có thể sống sát!"

"Vậy thì lại xuất thủ thôi."

Hai sinh linh trẻ tuổi lần lượt lên tiếng.

Người trung niên tóc xám lắc đầu, nói: "Tộc chủ đã suy diễn qua, người này quá khác biệt, bộ tộc ta không nên có quan hệ quá sâu với hắn, hôm nay ta ra tay đã là phạm vào kiêng kỵ rồi."

"Dựa vào hắn? Nếu như tộc chủ ra tay thì chắc chắn chết không có chỗ chôn!" Một người trẻ tuổi không phục nói.

"Giết không chết, hậu hoạn rất khó lượng." Người đàn ông trung niên than nhẹ, nói nhỏ: "Bên cạnh Hoang còn có vài lão quái vật nữa, tuy rằng không còn ngang tàn như ngày xưa thế nhưng vẫn đủ khả năng giúp hắn đào mạng, ngoài ra trên người của người trẻ tuổi Nhân tộc có vài thứ cũng khiến người khác phải kiêng kỵ."

Ý tứ của hắn rất rõ ràng, muốn giết chết Hoang, chưa chắc đã thành công!

Thạch Hạo trở lại trong cung điện lớn của Thiên đình rồi lẳng lặng ngồi xếp bằng và suy nghĩ trong thời gian rất lâu.

Ngay trong ngày hôm đó, một con gà trống lớn lưu chuyển hào quang năm màu mang theo một ông lão một chân từ trên trời giáng xuống.

Đây là một người quen cũ, chính là sứ giả tới từ một cấm khu sinh mệnh khác, lúc đại chiến Biên hoang thì hắn từng tới Đế quan và yêu cầu tất cả tin tức liên quan tới rương gỗ mục.

"Thật không ngờ rằng, ngươi của ngày hôm nay lại có thực lực cỡ này." Ông lão một chân tới gặp Thạch Hạo thì lộ vẻ cổ quái, cảm thấy rất giật mình.

Thạch Hạo khách sáo mời hắn ngồi vào chỗ, đồng thời nở nụ cười nhã nhặn chứ không nói gì thêm.

"Đại loạn sắp nổi lên rồi, ngươi phải cẩn thận đó." Ông lão một chân nói.

Sau đó hắn nhắc tới chuyện xưa, nói: "Công chúa của bộ tộc ta sẽ tuyển chọn đạo lữ, nếu như ngươi hứng thú thì tới cấm khu chúng ta chơi chứ?"

Thạch Hạo lắc đầu, nói: "Cảm ơn đã coi trọng, ta đã có đạo lữ rồi."

"Ngươi càng từ chối thì công chúa của bộ tộc ta phỏng chừng càng không cam lòng, càng không thoải mái." Ông lão một chân thở dài.

Thạch Hạo bình tĩnh ngồi xếp bằng, vô hình trung chợt có một luồng khí thế khó hiểu khiến ông lão một chân thầm kinh hãi.

"Hôm nay ta tới đây còn có một tin tức muốn báo cho ngươi biết, ngày xưa trước khi nhân mã Tiên vực rút đi thì từng lưu lại đại dược quý giá cho tàn tiên của Tiên điện, ngàn năm này khả năng hắn đã phục hồi lại rồi." Ông lão một chân nói.

"Khôi phục thì đã sao chứ." Thạch Hạo trấn tính chẳng có gì phải lo sợ cả.

"Ta nghe nói, có người của Vẫn Tiên lĩnh tới thông báo cho hắn biết, thành ra ngươi phải cẩn thận đó, quá nửa hắn sẽ rời núi đây."

"Dám tới thì ta sẽ giết chết ngay!" Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Không biết vì sao, ông lão một chân lại cảm thấy khiếp vía, người trẻ tuổi này khiến hắn nhìn không thấu, khí thế này hoàn toàn không thua kém trường sinh giả trong tộc bọn họ.

Hắn biết, quá nửa thế gian này sẽ xảy ra đại sự rồi, hoặc là đủ để ghi vào trong sách sử.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-2015)