← Ch.1909 | Ch.1911 → |
Trong tinh không, ánh sáng rực rỡ tới chói mắt, tàn tiên bị một bàn tay lớn màu vàng nắm nát bét tan xương nát thịt, nguyên thần bị phá nát.
"A..." Đó là tiếng gào thét đầy bi phẫn, ngập tràn sự không cam lòng, đó chính là sự giãy giụa cuối cùng của linh hồn, Chân Tiên tuyệt vọng!
Hắn làm sao cam tâm chứ, sau khi tu vi khôi phục thì vốn còn tưởng rằng có thể quân lâm thiên hạ, sẽ trở thành một vị tiên hoãn mỹ chân chính, thế nhưng lúc này lại thua vào tay một tên phàm nhân, là một tu sĩ thuộc lĩnh vực Nhân đạo.
Đặc biệt là, hai ngàn bốn trăm năm trước trước hắn từng tự mình xuất thủ phế bỏ Thạch Hạo, dùng Chiết Tiên chú hủy đi đạo hạnh của kẻ này, xem như là cỏ dại mọc ven đường.
Nhưng ai ngờ được sẽ có một ngày cọng cỏ dại kia sẽ chém giết hắn, kết thúc đi một đời của hắn.
Quá oan uổng mà, hắn thật sự căm hận ngập trời, chết đi trong vẻ ngập tràn sỉ nhục, có một vị Chân Tiên hoàn mỹ nào lại bị tu sĩ của lĩnh vực Nhân đạo giết chết chưa? Hắn chính là kẻ đầu tiên.
Việc này sẽ được ghi vào trong sử sách, bằng với việc vĩnh viên ghim chặt nổi nhục này cho đời sau biết.
Trăm ngàn đời sau thì chắc chắn vẫn có người nhắc lại hắn, sau trận chiến này đã có một vị Chân Tiên bỏ mạng, làm nền cho vẻ chói mắt cực hạn óng ánh của Hoang.
Chân Tiên, chung quy là Chân Tiên, dù cho nguyên thần có nát thì cũng không có hoàn toàn tiêu vong.
Đó là dấu ấn của hắn, là một bộ chân linh muốn chạy trốn.
Đáng tiếc, bàn tay lớn màu vàng óng kia hạ xuống và hút vào trong lòng bàn tay, phong ấn ngay nơi đó.
Đây là dấu ấn Chân tiên, Thạch Hạo muốn nghiên cứu để hiểu rõ bí mật của lĩnh vực này.
"Ngươi giết ta đi!" Chân Tiên hét lớn.
Rơi vào trong tay Thạch Hạo như thế này thì sống không bằng chết.
Chân Tiên quá mạnh, dù cho nguyên thần nổ tung thì vẫn còn cơ hội để phục sinh, thế nhưng tiếc rằng đã bị Thạch Hạo nắm lấy vệt vết tích kia.
Phụt!
Thân thể kia chợt nổ tung trong vũ trụ, các loại huyết dịch tứ tán và bị luyện hóa trở thành đại dược tiên huyết nồng đậm!
Đây chính là thân thể đại dược, đã bị Thạch Hạo thu sạch.
Sau đó, tòa điện đồng kia bị phong ấn và trở thành chiến lợi phẩm của hắn.
Bỗng nhiên Thạch Hạo vung ra một tát, ầm, một sinh linh nơi xa xa đã bị ép nát tan.
Ngay xưa từng có bốn tên tàn tiên, sớm đã có hai tên đền tội vày ngày hôm nay hai tên cuối cùng kia cũng đã bị chém đầu.
Tên tàn tiên cuối cùng này không có khôi phục lại tráng thái đỉnh cao thì làm sao ngăn cản được Thạch Hạo đang trong loại trạng thái này chú, cho nên đã bị tiêu diệt, hình thần đều diệt.
"Một đoạn nhân quả xem như xong." Thạch Hạo bình tĩnh nói.
Năm đó, Côn Bằng từ chiến trường trở về đã trọng thương sắp chết và bị bốn tên Chân Tiên ám hại, hiện giờ bốn đại cao thủ này đều đã chết, đã bị chém giết ở vùng sao trời này.
Thạch Hạo đạt được truyền thừa của Côn Bằng, hiện giờ cũng xem như đã báo thù cho nó rồi.
Trận chiến này đã chấn động cả cửu Thiên thập Địa, ai có thể ngờ tới, một vị tu sĩ trong hồng trần lại giết chết được Chân tiên, đây là một chiến tích huy hoàng không cách nào tưởng tượng ra đượcl
"Quả nhiên, nghịch thiên rồi mà, nhất định sẽ được ghi vào trong lịch sử tu luyện!"
"Ngược gió phạt tiên, Hoang đã làm được, vạn cổ cũng chỉ có mỗi chiến dịch này!"
...
Bên trong vùng thế giới này, toàn bộ các tộc đều khiếp sợ.
Phàm là cường giả đều biết được kết quả này, không ai không sợ hãi và không ngừng suy đoán, Hoang mạnh tới cỡ nào, hắn làm sao có thể đánh giết được Chân Tiên?
Trong mấy Cấm khu sinh mệnh cũng chẳng hề yên tĩnh gì, bọn họ cũng sợ mất mật bởi chiến tích này, sự biểu hiện của Hoang quá yêu nghiệt.
Vẫn Tiên lĩnh, hai người trẻ tuổi của này xưa sớm đã trưởng thành và trở thành trong niên, thực lực mạnh mẽ thế nhưng sau khi tận mắt thấy trận chiến kia thì sắc mặt bọn họ đều trắng bệch.
Ngày xưa bọn họ rất muốn giết Hoang, kết quả khi nhờ lão tổ Chân tiên xuất thủ mà cũng không thể lưu lại được đối phương, lúc đó bọn họ vô cùng không phục nhưng hiện tại thì đều đã rõ ràng.
Chân Tiên không cách nào giữ được Hoang, nếu như dám động thủ thì khả năng sẽ bị giết ngược lại!
"Chúng ta đã kết nhân quả không nhỏ rồi!"
Hai người đối mặt nhìn nhau và trong lòng ngập tràn bất an, sở dĩ tàn tiên của Tiên điện xuất thế cũng là bởi vì bọn họ tới thông báo nhờ nhắn xuất thủ.
Tuy rằng đã hơn một ngàn năm trước và bản thân Tiên điện cũng có đại thù với Thạch Hạo, thế nhưng trong lòng hai người vẫn dấy lên nổi sợ không hề ít.
"Không sao, chủ của bộ tộc ta là vô địch thiên hạ, bộ tộc chúng ta không sợ hắn."
Nhưng rất nhanh sau đó chủ của tộc này đã giáng tội trừng phạt bọn họ, ra lệnh bọn họ bế quan ngay tức khắc, nếu như còn liên lụy thêm nhân quả gì nữa thì xóa bỏ ngay tức khắc!
Ngọn nói kia uy nghiệm tới cùng cực!
"Vì sao?" Hai người này sợ hãi.
Không có tại sao cả, một bàn tay lớn lao tới bắt đi bọn họ, thiếu chút nữa đã giải thể bỏ mạng, đã bị trấn áp bên dưới một ngọn núi không được xuất thế nữa.
Hiển nhiên, tộc chủ của Vẫn Tiên lĩnh đã công tham tạo hóa và nhìn thấy được một góc trong tương lai, sợ nhiễm phải đại nhân quả không cách nào lường được!
Chín năm sau Vân Hi đã sinh ra một cậu con trai, một đứa bé vô cùng khỏe khắn, cả người tỏa ra ánh sáng lung linh, lưu chuyển từng tia tiên khí giáng sinh ở thế gian này.
Ngay cả Thạch Hạo cũng không ngờ tới Vân Hi mang thai đứa bé này tới tận chín năm thì mới sinh được, thời gian quá dài ngoài dự liệu của tất cả mọi người.
"Sinh rồi!"
Rất nhiều người bật thốt lên vì kinh ngạc, mặc kệ là người của Thiên đình hay là những thế lực khắp nơi đều chú ý tới động tĩnh nơi Thiên đình, không ai không kinh hãi tới biến sắc mặt.
Đây là một cậu bé trai, lúc sinh ra thì trong đất trời hiện lên cảnh tượng kỳ dị.
Giây lát đó, tinh khí dâng trào, thần hà cuồn cuộn, đại đạo nổ vang, có vô số quy tắc thiên đại đan dệt tụ tập về nơi này.
Đứa bé này quá kinh người!
Lúc này Thạch Hạo xuất thủ, một chưởng tung ra che kín cả bầu trời, đánh tan toàn bộ quy tắc đại đạo, thần hà kia.
Đặc biệt là, pháp tắc đầy trời đang buông xuống kia lại càng bị loại bỏ sạch sành sanh.
"Sư phụ, đó là gợn sóng đại đạo, là trật tự của thiên địa, dùng nó để gột rửa đứa nhóc này thì sẽ giúp nó đạt được vận may lớn mà." Xích Long không hiểu.
"Con đường mà ta đi chính là Lấy thân làm chủng, nếu như nó được thiên địa này chúc phúc, được vết tích thiên địa vờn quanh thì chưa chắc đã là chuyện tốt." Thạch Hạo nói.
Hắn nhìn lên bầu trời, nói: "Có một ngày, thiên địa này rồi cũng sẽ bị tiêu diệt, các giới sẽ đổ nát."
Lần tính sổ lớn tới, không có thứ gì có thể trường tồn vĩnh hằng.
Dù vậy thì đứa nhóc này cũng rất đặc thù, quá không tầm thường, lúc khóc thì âm thanh vang dội tựa như chuông vàng ngân vang.
Đồng thời, cơ thể của nó óng ánh mang theo một tầng bảo quang đầy cứng cáp, trời sinh ẩn chứa pháp lực.
"Hít!"
Một đám người hút vào hơi khí lạnh.
"Gâu!" Ngay cả chó con có lai lịch lớn kia cũng nhịn không được sủa lớn một tiếng.
Đứa nhỏ này vừa chào đời đã mang theo pháp lực bẩm sinh, nếu như tiếp tục trưởng thành thì sẽ tới mức nào nữa chứ, thiên phú quá tốt mà!
"Giao cho ta đi, ta nhất định sẽ giúp nó trở thành Vô Chung Tiên vương thứ hai!" Chó con nói.
Chuyện này đã kinh động tới chủ Cấm khu, ngay cả hắn cũng cảm thấy khá hứng thứ với đứa nhỏ này, quan san từng li từng tí.
Nhưng hắn cũng không có hứng thú thu đồ đệ, bởi vì thời đại này quá loạn, cơ bản không có thời gian để bồi dưỡng nên một cao thủ cái thế, náo động lớn lúc nào cũng sẽ tới cả.
Vân Hi ôm đứa nhỏ trong lòng với vẻ mặt đầy thỏa mãn và cưng chiều, khi ôm đứa nhỏ này tựa như là ôm toàn bộ thế giới, nàng vui sướng tột cùng.
Ngày hôm đó, một chú chim nhỏ chừng bàn tay ngậm lấy một chiếc đỉnh nhỏ màu trắng chừng gang tay từ hạ giới bay lên thượng giới.
Thạch Hạo ngạc nhiên, đó chính là Ngũ Sắc tước, là con chim ma ranh trong Thạch thôn kia, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi mà hiện giờ nó lại chủ động từ dưới hạ giới lên đây với hắn.
Chiếc đỉnh nhỏ màu trắng mà nó đang ngậm trong miệng Thạch Hạo cũng chẳng xa lạ gì, đó chính là cốt đỉnh màu trắng sau khi Hắc Kim đỉnh của Thạch thôn đã nổ tung năm xưa kia.
Lúc bảy thần hạ giới, Thạch Hạo, Chu Yếm từng mang theo chiếc tổ đỉnh này đi nghênh địch, kết quả lớp vỏ kim loại bên ngoài đã rạn nứt bong tróc và rồi hiện ra chân thân.
Nhưng trong chiến dịch đó chiếc đỉnh nhỏ màu trắng này đã biến mất.
"Thiên địa chúc phúc ngươi không nhận, phòng ngừa việc trời ghen ghét nên ngày sau dùng chiếc đỉnh nhỏ này thường xuyên gột rửa thân thể cho nó."
Ngũ Sắc tước lần đầu tiên mở miệng nói chuyện với Thạch Hạo, có thể nói được tiếng ngườ.
"Đỉnh này là đỉnh gì thế?" Thạch Hạo hỏi.
"Một chiếc dược đỉnh, rất bất phàm đó." Ngũ Sắc tước nói thẳng, đây chính là cổ đỉnh được tiên gia dùng để luyện dược, ẩn chứa dược tính cực mạnh.
Nếu như dùng nó để nung nấu gột rửa thân thể thì có thể loại trừ ô uế, tiêu diệt tai ách.
Đồng thời, nó cũng nói cho Thạch Hạo cùng với Thạch Hạo rằng, nếu như nguyện ý thì có thể mang đứa nhỏ này phong ấn thẳng vào trong chiếc đỉnh này, đợi ngàn năm sau hẳn để nó xuất thế thì càng tốt.
Trong giây lát đó, ánh mắt của Vân Hi ước nhòa đầy thương thương cảm, thiếu chút nữa đã khóc lớn lên.
Thạch Hạo cũng hiểu ý của nó, thời đại này quá hiểm ác và cũng rất đáng sợ, tương lai sẽ phát sinh chuyện khủng khiếp gì thì có lẽ sẽ xuất hiện một chút dấu hiệu.
Vì để ổn thỏa, để bảo hiểm nên Ngũ Sắc tước mới đề xuất bọn họ phong ấn đứa bé này vào trong đỉnh để lưu lại trong tương lai, để nó xuất thế trong một đại thế hoàng kim an lành bình yên.
"Tại sao ngươi lại có lòng tốt với ta như thế?" Thạch Hạo ngờ vực.
"Tổ tế linh của Tiên cổ nhờ ta chăm sóc ngươi đôi chút." Ngũ Sắc tước lần nữa nói thẳng.
"Tới tột cùng ngươi có lai lịch ra sao?" Thạch Hạo hỏi.
"Tựa như ta tới từ phía bên kia của Giới hải." Ngũ Sắc tước nói câu này khiến Thạch Hạo kinh hãi, làm cho đám người Mộc Thanh hóa đá, trong lòng dấy lên sóng biển ngập trời.
"Ngươi tới từ bên kia Giới hải à?!" Tâm tình của Thạch Hạo chập chờn kịch liệt.
"Thực ra ta cũng hông biết mình là ai, chỉ mơ hồ nhớ được rằng, tới từ Giới hải, ở thời kỳ Tiên cổ thì đã cứ trú bên trên bản thể của Tổ tế linh rồi, được sự cho phép của nó để xây tổ và làm hàng xóm của nhau."
Ngũ Sắc tước nói, nó chỉ là một chùm thần thức chứ không phải là thân thể hữu hình thật sự, tựa như là một vệt nguyên thần vậy.
Chỉ là, nó lãng quên quá nhiều thứ, rất mơ hồ và nói chung là tới từ Giới hải.
"Không nên cho rằng ta là cao thủ cái thế, thực ra, tu vi của ta rất bình thường, hẳn là bị người chém qua đạo cơ nên không còn lại bao nhiêu sức chiến đấu cả, không cách nào khôi phục." Nó rất thẳng thắn.
Quan trọng nhất chính là, nó cũng không biết Giới hải có gì, đã mất đi ký ức kỹ rồi.
Ngũ Sắc tước để lại chiếc đỉnh này rồi cứ thế rời đi.
Chủ Cấm khu suy tư, nói: "Nó có đại nhân quả với Tổ tế linh, đời này nhất định vẫn còn, khi đó sẽ lộ chân tướng thôi."
"Liễu Thần ơi, người thế nào rồi?!" Thạch Hạo thở dài, hắn rất nhớ Liễu Thần, rồi lại nghĩ tới tiểu Tháp, nếu như cả hai trở lại thì quá tốt.
Cuối cùng, Thạch Hạo cũng không muốn phong ấn đứa nhỏ này, quan trọng nhất chính là Vân Hi không muốn, trong mắt ngậm đầy nước mắt, năn nỉ phong ấn nàng cùng với đứa nhỏ này.
"Chúng ta cũng không phải phong ấn hoàn toàn thế nhưng sẽ để nó ngủ say trong đỉnh này, cứ cách một đoạn năm tháng thì sẽ tỉnh nó lại một lần." Thạch Hạo lên tiếng, nghĩ ngay tới biện pháp toàn vẹn này.
Nếu như không thể chống lại sự khủng khiếp kéo tới kia thì hắn sẽ hoàn toàn phong ấn chiếc đỉnh này lại.
Lúc này, mỗi ngày Vân Hi sẽ tới nói chuyện với đứa con đang ngủ say của mình, mỗi một quãng thời gian thì đứa nhỏ này sẽ tỉnh giấc và chớp chớp cặp mắt lớn trong veo nhìn nàng.
Nàng cảm thấy vậy là đủ rồi, cứ ôm chặt chiếc đỉnh không chia lìa.
"Thạch Hạo, ta đã tìm dược một quyển bút ký mà sư phụ lưu lại, thế gian này rất là khủng khiếp!" Tào Vũ Sinh xuất hiện.
Năm đó, sinh linh hắc ám đã tới đây bằng cách nào, từ nơi nào tiến vào cửu Thiên thập Địa, vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp.
Những ngày gần đây, Tào Vũ Sinh phát hiện ra một bản chép tay của sư phụ mình đã được phong ấn lại, lúc này thì hiểu rõ chân tướng.
Nước mắt của hắn rơi như mưa, nói: "Sư phụ ta chết rồi, ổng cùng với một tí chiến hồn bên trong Tam thế đồng quan xuất thế và đi phong ấn, kết quả một đi không trở lại, sinh linh hắc ám đã thành công xâm lấn, nói rõ mấy người bọn họ đều đã chết cả rồi!"
Tuy rằng sớm biết sư phụ mình khả năng cao đã chết rồi.
Thế nhưng, sau khi được chứng thực lại như vầy, hiểu rõ cái chết thảm của sư phụ mình thì hắn vẫn kìm nén không được khóc lớn, đau đớn tới tận tâm can.
Cường giả vô thượng bên trong sinh linh hắc ám có thể ăn mòn những thế giới được xây dựng từ tinh thần như Hư Thần giới, Linh giới...
Bọn chúng đã từ tinh thần quốc gia để tới đây!
Sinh linh hắc ám kia có thể tinh thần hóa, có thể thực thể hóa, thay đổi khó lường, kinh khủng vô cùng.
"Hắc ám tới từ nơi sâu của Giới hải, ngủ đông ở dị vực..."
Đây chính là dòng chữ bên trong bản chép tay của sư phụ hắn, bởi vì, ở thời kỳ Thiên cổ bọn họ từng đối kháng với sinh vật hắc ám, từng giao thủ với dị vực.
Nên biết, cổ tổ Du Đà của dị vực cũng là do sinh linh hắc ám tiến hóa thành.
"Bảy vương Biên hoang đã phải đẫm nước mắt đốt cháy thể phách của người thân, chém bay đầu lâu của chiến hữu."
Trong đó có một đoạn như thế, thật sự khiến người khác không rét mà run, Thạch Hạo đọc kỹ bản chép tay này, trong lòng không cách nào bình tĩnh được, sóng nổi chập trùng.
Một ít chuyện xưa đã có đáp án, rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu.
Thạch Hạo từng leo lên chiếc thuyền cổ màu đen nhuốm máu kia, ở nơi đó hắn nhìn thấy được một chiếc đỉnh đá, bên trong đều là đầu lâu cùng rất nhiều sinh linh Tiên đọa.
"Đó là bởi vì, những người kia đã chết trận quá sớm nên không thể để thi thể cho sinh linh hắc ám được, nếu không sẽ tạo nên những cao thủ tuyệt thế không cách nào tưởng tượng ra được, sẽ thuộc về hắc ám!"
Thời cổ đại ở Đế quan từng có người thấy bảy vương Biên hoang chém lấy đầu lâu của các thống lĩnh phe mình, đó cũng là như thế.
Trong bản chép tay này Thạch Hạo đã hiểu được, ngày sau dù như thế nào cũng phải cắt lấy đầu lâu của những cường giả kia, thì mới có thể không cho sinh linh hắc ám thừa cơ lợi dụng.
Thân thể mất đi đầu lâu thì không cách nào sống lại được nữa, không cách nào tiến hóa thành sinh linh hắc ám.
Thạch Hạo, Thiên Giác nghĩ, Tào Vũ Sinh trong hôm đó đều di chuyển đi tới một ít cổ địa, đồng thời tiến nhập vào nơi sâu trong vũ trụ để tra xét con đường tiến quân của sinh linh hắc ám năm xưa.
Bọn họ rất im ắng, hắc ám tới từ Giới hải nên vô cùng khủng khiếp.
Lần tính sổ lớn trong tương lai, bọn họ sẽ toàn diện hiện thân và hoàn toàn bùng phát.
Hơn nữa, dị vực cùng sinh linh hắc ám có liên hệ không cách nào chia cắt được, chuyện này có ý nghĩa rằng, đám Vương Bất hủ như An Lan, Xích vương, Vô Thương, Du Đà đầy khủng khiếp kia sẽ lần nữa tới nhân gian.
Điều này cũng mang ý nghĩa, phong ấn của Biên hoang sẽ không ngăn cản được nữa!
Trên thực tế, bọn họ cũng đã hoài nghi rằng, rất có thể sinh linh hắc ám bất cứ lúc nào cũng sẽ đưa nhân mã của dị vực tới đây.
"Cuộc chiến cuối cùng bắt nguồn từ Giới hải, là lần tính sổ lớn kia!"
Thạch Hạo sầu lo, chẳng trách Liễu Thần sẽ đi tới vùng biển phía bên kia bờ đê chứ không phải giết thẳng hứng dị vực, nó muốn đi vùng đất chung cực để tìm kiếm biện pháp giải quyết, tiêu diệt mầm họa đầu nguồn.
Nhưng mà, nó còn có thể sống sót trở về ư?
Trên thực tế, một một kỷ nguyên năm xưa đều có cường giả vô thượng vượt biển, đều có liên quan tới việc này!
"Năm đó, từ trong Giới hải xuất hiện hai món cổ khí, một rơi vào Mai Táng địa với cái tên là cổ khí Khởi nguyên, còn một rơi vào dị vực và cũng có tên là Khởi nguyên."
Đây là nội dung mà Tào Vũ Sinh đã đọc được bên trong bản chép tay của sư phụ mình.
Hai món cổ khí đều thần thánh hoàn mỹ, hào quang soi sáng chư thiên!
"Không hề nói tới rương gỗ mục!" Thạch Hạo nhíu mày.
Giới hải, lại là Giới hải, là xuất phát từ nơi này.
"Niên đại Đế lạc tựa như có Đế, có người nói hắn đã chết ở niên địa đó, và cũng có người nói hắn đã lưu lại dấu chân mờ khi tiến vào nơi sâu trong Giới hải..."
"Theo như chúng ta suy đoán, hắn không phải là Đế, thế gian này không có Đế!"
Bản ghi chép này quá kinh người, càng về cuối thì càng nói ra những bí mật chấn động lòng người.
Giới hải, rất nhiều chuyện đều chỉ dẫn về hướng đó!
← Ch. 1909 | Ch. 1911 → |