← Ch.1927 | Ch.1929 → |
Đây là một đại án kinh thiên, Thạch Hạo tàn sát Ngộ Đạo sơn và giết sạch sẽ một đám người cấp tiến, nên biết, đây là một nhóm thuộc phái cứng rắn, tuyên bố muốn ngựa đạp cửu Thiên thập Địa, tiêu diệt thế giới kia thế nhưng lúc này đã bị tàn sát ngược lại!
Một đám cao thủ bị chôn vùi, tinh anh mấy đời chứ thế đứt đoạn!
Thạch Hạo một tay che trời quét ngang bọn họ, một người cũng không thể chạy thoát, có thể nói vô cùng tàn nhẫn, thủ đoạn khốc liệt, tiêu diệt toàn bộ tinh anh tụ hội ở Ngộ Đạo sơn!
Từng cây trận kỳ xung quanh bay lên hóa thành lưu quang đi cùng Thạch Hạo.
Đó là trận pháp hắn đã bố trí trước kia, sợ có người chạy trốn và cũng như muốn phong tỏa nơi đó, lo lắng khi mình xuất thủ thì sẽ kinh động cao thủ khắp nơi, thành ra đã vây nhốt lại thiên cơ.
Thế nhưng hắn cũng không thể nào che giấu được, ngay khi hắn vừa ngông cuồng tiêu diệt sạch sẽ tinh anh thì có Bất hủ giả hô lớn tên thật An Lan, Du Đà.
Đó là cái tên rất dài và cũng rất phức tạp, phải tới mấy trăm chữ, tuy rằng tên Bất hủ giả kia không có đọc hết thế nhưng Thạch Hạo cũng lo lắng đã kinh động tới hai vị vương kia rồi.
"Ngươi có biết, đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính ở nơi nào không?!" Trên đường đi Thạch Hạo vô cùng cấp bách nên quát lớn hỏi sói lớn màu đen đã bị giam cầm kia, bởi vì thời gian không còn nhiều nữa, chung quy lại Vương Bất hủ sẽ xuất thế.
Soi lớn màu đen vẻ mặt mê mụi, nó không biết Thạch Hạo đang nói tới chuyện gì.
ĐỒng thời nó cũng đang còn choáng váng, làm sao Hoang sẽ xuất hiện ở đây chứ, lại có thể chạy sang dị vực này, quá điên cuồng mà, chủ động giết sang đây luôn.
"Ngươi đã làm gì những người ở Ngộ Đạo sơn kia thế?" Nó không nhịn được hỏi.
"Giết sạch cả rồi! Nếu không muốn chết thì nhanh chóng khai thật đi!" Thạch Hạo trực tiếp khám xét thần hồn của nó hòng tìm hiểu ngọn ngành.
"Cái gì, ngươi..." Sói lớn màu đen khiếp sợ dại mặt ra, Hoang lại làm bên tai họa ngập trời như vầy, dám tàn sát Ngộ Đạo sơn, diệt sạch tinh anh.
Không có chuyện tình nào điên cuồng hơn chuyện tình này!
Ầm!
Thạch Hạo chấn cho nó ngất đi, hắn không tìm thấy tin tức mà mình muốn có từ trong đầu của nó.
Sau đó hắn ôm Hỏa Linh Nhi ra và khám xét thần hồn của nàng nhưng đã gặp phải sự chống trả rất kịch liệt, đáng tiếc vẫn không thể tìm kiếm được tin tức liên quan tới đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính.
Trên thực tế, hai ngày qua hắn đã đi qua Tội châu và cũng dọc theo con đường này đã bắt lấy vài tên sinh linh dị vực để ép hỏi, thế nhưng chẳng có chút manh mối gì của Mạnh Thiên Chính cả, việc này khiến hắn vô cùng lo lắng.
"Xem ra, lần này không cách nào tìm được đại trưởng lão rồi." Thạch Hạo thở dài.
Hắn sang dị vực này không hề dễ dàng gì nhưng một giới này lại không hề có manh mối của Mạnh Thiên Chính, việc này đã khiến hắn nghi ngờ và cũng làm cho hắn không hiểu.
Thạch Hạo nhanh như tia chớp, để lại một chuỗi bóng mờ rồi biến mất ở cuối chân trời, cứ thế rời xa như vậy.
Thời gian lưu chuyển, sao lớn ầm ầm, Thạch Hạo tiến vào vực ngoại rời xa mặt đất, hắn dùng trận pháp để che giấu khí tức rồi nhanh chóng lao đi.
Ngân hà tựa như đảo ngược, hắn từ chỗ này chuyển sang chỗ khác, liên tiếp vượt qua không biết bao nhiêu tinh vực, chỉ vì ranh giới của dị vực quá mênh mông.
Ầm!
Đột nhiên, nơi xa chợt hiện lên một bóng hình mờ ảo nhìn xuống càn khôn vạn cổ, mang theo khí tức bá tuyệt thiên địa ẩn hiện ở nơi sâu tinh vực.
Thạch Hạo thầm nói hỏng bét, quả nhiên đã có Vương Bất hủ bị kinh động và hiện giờ đã xuất hiện trên trần đời này.
Đó là sát khí từ dười mặt đất phóng lên và ngưng tụ ra một người khổng lồ sừng sững trong vũ trụ, đó là pháp tướng khủng khiếp tới cỡ nào chứ, chỉ có vài luồng khí thế mà đã như vậy rồi.
Xoẹt!
Thạch Hạo cứt lìa thiên địa và biến mất khỏi nơi đó.
Hắn lại tiến xuống mặt đất của dị vực, xuyên qua sông núi, ẩn núp không thấy bóng dáng, thu lại toàn bộ khí thế.
"Người ngâm tụng tên của ta, thấy vĩnh sinh trong luôn hồi."
Âm thanh lớn lao vang vọng cuối chân trời, tinh lực kinh khủng ầm ầm xuất hiện, quả thật như muốn đánh nổ biển sao vực ngoại, đè ép cả vùng vũ trụ.
Đó là dị tượng chứ cũng không phải là tinh lực chân chính tiết ra ngoài, nếu không dù cho chỉ tiết ra một chút thì cũng sẽ khiên thiên khung nổ tung, mặt đất sụp lún, chúng sinh sẽ nổ tung.
Đó chính là Vương Bất hủ, hắn thức tỉnh từ trong cơn trầm miên khiến cho toàn bộ thiên địa mênh mông này cũng rung động theo, vạn vật đều thét gào.
Lúc này, vô số sinh linh quỳ rạp xuống đất và bái lạy về hướng hình bóng kia, phàm những người quỳ lạy, phàm nhữngn gười đầy thành kính, phàm là những người ngâm tụng cái tên của hắn, tất cả đều xóa tan nỗi sợ hãi và trở về lại bình tĩnh như trước.
Ầm!
Lại một bóng mờ mông lung mơ hồ hiện lên, khí tức của hắn lan tràn tạo thành một bộ pháp tướng cái thế quan sát vạn cổ.
Chân thân của hắn cũng đã phát động rồi.
Tiếp đó, một luồng khí thế kinh khủng khác chợt cuộn trào, một vệt ánh sáng bất hủ xé tan biển vũ trụ và một sinh linh vô thượng mở bừng cặp mắt, đó là ánh mắt của hắn.
Du Đà!
Cổ tổ Du Đà, hắn cũng thức tỉnh rồi!
...
Động tĩnh như vầy quá to lớn, bất luận một ai thức tỉnh cũng sẽ khiến dị vực khiếp sợ, mà hôm nay lại có tới vài vị Vương Bất hủ tỉnh giấc, không cần nghĩ nhiều thì mọi người cũng đều biết được, đã xảy ra chuyện thiên đại rồi.
Giây lát đó, một bàn tay lớn màu đen che phủ bầu trời lao tới Ngộ Đạo sơn, nơi đây đã thành phế tích và hết thảy sinh linh đều bị diệt sạch.
Có cũng chỉ là tàn tro được lưu lại, bởi vì tàn huyết đều bị Thạch Hạo luyện hóa sạch sẽ và đốt thành tro tàn, chính là vì kéo dài thời gian và ngăn cản sự tìm hiểu của Vương Bất hủ.
Cùng với sự xuất hiện của bàn tay kia thì lời nói của Vương Bất hủ vang vọng khắp nơi, đó là đạo âm và cũng tựa như là pháp chỉ vô thượng hiệu lệnh thiên hạ, không ai không dám theo!
Trong lời nói đó thì hết thảy sinh linh đều thức tỉnh từ tro tàn, chúng hóa thành huyết dịch, hóa thành xương cốt hòng gây dựng lại cùng nhau đồng thời lần nữa hiển hiện ra.
Đây là sức mạnh kinh thiên to lớn tới cỡ nào chứ?
Chuyển hóa tro tàn, chỉ một lời khẩu dụ mà đã để cho sinh linh hình thần đều diệt kia tái hiện lại, đây là hành vi nghịch thiên!
ĐƯơng nhiên cũng chỉ là một loại thủ đoạn để tìm hiểu quá khứ chứ không phải là chân chính phục sinh, nó dính dáng tới lĩnh vực thời gian cùng với bí mật tạo hóa càng thâm ảo hơn nữa.
Thạch Hạo chém hết khí tức và không để lại chút vết tích nào, thế nhưng Vương Bất hủ lại có thể dựa vào thủ đoạn này để tra xét!
"Vô Tung trận, thức tỉnh!"
Từ nơi xa xôi Thạch Hạo khẽ quát một tiếng, hắn cũng không ngờ rằng phía sau lại xuất hiện một màn như vậy thế nhưng hắn rất cẩn thận, vẫn luôn đề phòng, khi tính toán đã đủ thời gian rồi thì liền mở ra một tòa trận pháp.
Ầm!
Thiên địa nổ vang, có một vệt sáng óng ánh vô cùng cắt ra dị vực, rọi sáng vũ trụ hồng hoang.
Dó là một nén nhang đã đốt gần hết lúc này chợt đốt lên, vượt qua tinh vực và được một tòa trận pháp quấn lấy nhanh chóng đi xa, thế nhưng càng lúc càng sáng, rực rỡ tới đáng sợ.
Sua cùng, toàn bộ dị vực tựa như bị đốt cháy, trên vòm trời trở nên chói mắt vô cùng tựa như đang có vô số ngọn lửa đang thiêu đốt, ánh lửa chiếu sáng cả bát hoang.
Dị vực trở nên trong suốt và Giới hải xuất hiện chiếu rọi ra cảnh tượng nơi đó, một cái bọt nước là một thế giới tả tới, cảnh tượng quá khủng khiếp.
Thế giới sau bờ đê đang có sinh linh vượt biển, mà trên bờ thì lại đang có sinh linh đang đánh chiến, loại cảnh tượng ấy, loại khí thế kia đã kinh sợ thế gian, đó là tồn tại cấm kỵ vô thượng đã không thấy cả vạn cổ.
Giới diệt, nén hương này đã bị Thạch Hạo đốt lên và cũng lấy ra trận pháp bao quanh không ngừng di chuyển khắp dị vực, vượt qua hư không vô ngần, phương vị không cách nào phỏng đoán được.
Thạch Hạo dám tới dị vực cũng không phải là hành động theo cảm tính, không chỉ vì cứu hồng nhan, cứu đại trưởng lão Mạnh Thiên Chính mà còn muốn thử nghiệm kích trọng thương giới này.
Hắn không thèm để tâm tới làm gì, nói chung sẽ đốt cháy nén nhang kia và cơ hội đang xuất hiện trong ngày hôm nay, hắn ngập tràn vẻ tức giận.
"Ngươi giết tiên dân của ta, tàn sát tổ thần của ta, hôm nay, phải trả lại lời lỗ, phải trả cái giá thật lớn!" Thạch Hạo thì thầm, con mắt hừng hực, hắn chẳng thèm đếm xỉa gì nữa.
Ầm ầm!
Nén hương vừa hiện thì mấy vị Vương Bất hủ vừa mới thức tỉnh kia đều trở nên nghiêm túc, không riêng pháp tướng xuất thế mà ngay cả chân thân cũng đã mở mắt.
Vài luồng ánh mắt tựa như thần mâu diệt thế bao trùm thương vũ, truy tìm cây nhang kia!
Cũng trong lúc đó, tất cả sinh linh vừa hình thành lại nơi Ngộ Đạo sơn đều nổ tung, lần nữa trở thành tro tàn.
Bởi vì, 'Giới diệt' xuất hiện và được đốt lên nên đã quấy phá gợn sóng đại đạo hiện tại của giới này, nó tựa như một tòa tháp hải đăng soi sáng tới giới ngoại.
Thời khắc này, bên trong Giới hải chợt có từng bóng hình cổ lão mở bừng cặp mắt trong màn đêm, ánh mắt này rất khủng khiếp, quá mạnh mẽ.
Có người đứng ở phía trên thuyền lớn màu đne, có người đứng bên trên lục bình, tất cả đuề nhìn về nơi đây, nhìn về phía dị vực gần như trong suốt này.
Ầm!
Một vệt ánh sáng như tuyết bùng phát từ phía Giới hải bổ tới, đó là một ánh đao quét ngang thiên hạ, dáng vẻ vô địch hiển lộ hoàn toàn.
Ánh đao kia rất dài và cũng rất óng ánh, tựa như là cả vùng vũ trụ mênh mông đang trút xuống vậy.
Hừ!
Tiếng hừ lạnh truyền ra, An Lan xuất thủ, ngón tay óng ánh tỏa ra bảo quang cắt đứt thiên địa và chặn đứng ánh đao kia, ngăn cản nó ở ngoại giới!
Xoẹt!
Một cây chiến mâu màu máu vô cùng sắc bén và cực kỳ bất ngờ tiến vào trong dị vực, nó to lớn tới đáng sợ đâm nát bầu trời, đâm thủng tiến vào trong.
Boong!
Du Đà xuất thủ, nắm quyền ấn đấp văng luõi mâu bay ngược ra ngoài.
Ầm ầm ầm!
Trời long đất lở, có một khu vực sụp đổ à có một con đường muốn hình thành, có cường giả vô thượng bên trong Giới hải muốn tiến qua đây, muốn mạnh mẽ đổ bộ giáng lâm nơi này.
"Giết!"
Nhưng mà, bên trong Giới hải cũng chẳng hề bình tĩnh gì, có tồn tại lan tràn khói đen ngập trời từ trong biển đi tới ngăn chặn người muốn vượt giới kia.
"Là Giới diệt!"
Có sinh linh dị vực gầm nhẹ, đó là một vị Vương Bất hủ.
Chân thân của hắn đã xuất thế và ánh mắt khóa chặt nén hương Giới diệt kia, tiếp đó là chộp về trước một cái.
Thạch Hạo nhìn thấy và liền biết, Vương Bất hủ mạnh mẽ tới mức không còn gì để nói, hắn cảm thấy mình vẫn còn đánh giá thấp mấy người này, ngay cả Giới diệt của vô hiệu và bị tìm ra một cách nhanh chóng.
Trên thực tế hắn sớm chuẩn bị tâm tư rồi, nếu như Giới diệt hữu hiệu thì năm đó sẽ không được lưu lại để hắn sử dụng.
Dù sao, Vương Bất hủ cái thế không sánh được, có bọn họ tồn tại thì đủ để trấn thủ một giới, Giới diệt kia cũng không cách nào chạy trốn được nữa và sẽ bị tìm ra rồi hủy diệt.
Ầm!
Cuối cùng, Giới diệt nổ tung, đó chính là uy lực còn lại cuối cùng mà trận pháp của Thạch Hạo đã phát huy ra, cho nên khi bàn tay lớn của Vương Bất hủ chộp tới thì nó liền nổ tung.
Rất không khéo, nơi này là nơi dừng chân của Đế tộc, nếu không vị Vương kia cũng sẽ không thể tra xét tới Giới diệt nhanh như vậy, vả lại nó cũng đã lao tới địa phận của hắn.
Nén hương này nổ tung, ảnh hưởng cực kỳ to lớn, ầm, hào quang rực rỡ lan tỏa đốt cháy bầu trời, khiến cho giới này lại bại lộ trước Giới hải lần nữa.
Ầm!
Trong nháy mắt có rất nhiều binh khí chém tới và tiến vào trong giới này.
"Ngươi dám!"
Vương Bất hủ nơi đây quát lớn và bùng phát ra thần uy vô lượng, tiến lên đón đỡ.
Xoẹt!
Đáng tiếc, một mũi tên đột ngột từ trong bóng tối bắn mạnh xuống mặt đất, hắn không thể ngăn cản kịp thời được.
Ầm!
Vùng đất này sụp đổ, thứ được gọi là sự huy hoàng của gia tộc bất hủ lập tức bị diệt sạch, toàn bộ bị phá hủy, chỉ có một vị thân tử của Vương Bất hủ này sống sót lao ra.
Những sinh linh khác, đều bị diệt sạch sẽ!
"Đồ tể, ngươi còn sống!"
Phía dị vực vang lên một âm thanh cổ xưa, một chiếc bình Luyện tiên từ phương vị nào đó vọt lên, chủ nhân của nó cũng có lai lịch cực kỳ đáng sợ, cực kỳ lâu đời.
"A..." Vương Bất hủ bị dủy đi tổ địa kia thì tức giận hét lớn, âm thanh vô cùng dạo người, hắn gần như muốn xông thẳng vào trong Giới hải.
Lúc này là một cuộc hỗn loạn!
Toàn bộ dị vực đều đang rung chuyển dữ dội!
← Ch. 1927 | Ch. 1929 → |