← Ch.1952 | Ch.1954 → |
Xích với với thể hình to lớn, làn da màu đồng lưu chuyển ánh sáng lộng lẫy, mái tóc dài đỏ rực tung bay trước ngược và sau lưng, thân thể cao lớn khiến người khác cảm giác ngột ngạc khó tả.
Đây đã từng là mọt vị bá chủ của dị vực, dù cho niết bàn bị gián đoạn, gặp phải trọng thương đáng sợ thế nhưng hắn cũng không chết và dần dần khôi phục lại.
Vẻ mặt hiện tại của hắn đủ để chứng minh vẻ chấn kinh trong lòng mình, biểu lộ ra mức lộ nghiêm trọng tới mức nào. =!
"Đúng rồi, hóa ra là ngươi!" Thạch Hạo cũng chợt tỉnh ngộ, sương mù đượ phá tan và biết được hai bên có đại nhân quả ra làm sao.
Nếu như tính kỹ thì dây dữa giữa đôi bên quá sâu, nhân quả lớn vô cùng, chẳng trách sau này lại gặp nữa, có đủ loại chuyện lạ.
"Cho rằng mình đã có thành tựu rồi à!" Mái tóc dài đỏ bừng của Xích vương tựa như ánh lửa không ngừng bay múa, phát ra phù văn lóa mắt, khí tức ép người.
Giây lát đó pháp thể của hắn tăng vọt, đỉnh thiên lập địa chọc thẳng vào trong vũ trụ, thiên thể vờn quanh thân thể hắn, thể hiện ra dáng vẻ mạnh mẽ nhất của mình!
"Năm xưa ngươi giết ta không được, hôm nay chính là thời điểm để kết thúc phần ân oán này rồi!" Thạch Hạo lạnh lùng nói, pháp thể của hắn cũng tăng lên đứng sừng sững trong vũ trụ.
"Không ngờ mà, không ngờ mà!" Xích vương cảm thán liên hồi đồng thời cũng lộ ra vẻ ưu lo.
Ngày xưa khi Thạch Hạo ở thư viện Thiên Thần thì từng có một lần đi thí luyện và tiến vào trong di tích chiến trường Tiên cổ, và ở đó hắn đã trải qua một chuyện rất thần bí.
Hắn từng uống một bình rượu và bên trong ẩn chứa phù văn tạo hóa Tiên cỏ, và khơi dậy một đại nhân quả, làm kinh động một vị bá chủ ở thượng du dòng sông thời gian.
Sinh linh kia khủng khiếp ngập trời, lại có thể nhìn xuyên vạn cổ cách năm tháng, từ thượng du đánh giết về hòng tiêu diệt hắn ở nơi đó.
Có ai có thể thay đổi chuyện trong dòng sông năm tháng?
Không cùng một thời đại nên cơ bản không thể xen vào được, chuyện đó ẩn chứa nhân quả thiên đại, hơi một tí có thể khiến bản thân tiêu vong!
Thế nhưng, Xích vương lại dám làm như thế.
Hắn từng cùng với mấy vị Vương Bất hủ suy diễn qua, muốn nhìn xem thử trong tương lai sẽ có xảy ra chút biến cố không tốt nào hay không, kết quả đã thật sự phát hiện ra Thạch Hạo.
Xích vương nắm giữ và am hiểu nhất lĩnh vực thời gian, cuối cùng hắn đã quyết đoán can thiệp!
Hắn đứng ở thượng du dòng sông thời gian đánh giết về Thạch Hạo, muốn hoàn toàn tiêu diệt, bởi vì hắn nhìn thấy được một góc không tốt ở trong tương lai.
"Không ngờ tới là lại có một cô gái áo trắng ở hạ du dòng sông thời gian xuất thế và ngăn cản ta xuất thủ." Xích vương âm u nói.
Lần đó hắn đã trả cái giá cực lớn thế nuhưng lại không thể diệt trừ được Thạch Hạo, khiến hắn vô cùng bứt rứt trong lòng, bởi vì chiến dịch đó thiếu chút nữa hắn đã bỏ mạng.
Thế gian đều lưu truyền, Xích vương trấn áp một vị bá chủ trong Tiên vương, muốn đoạt lấy toàn bộ đạo quả của người này và rèn luyện dung nhập vào cơ thể mình, từ đó để phá tan Vương cảnh.
CHo nên, hắn rơi vào trầm miên.
Trên thực tế không phải là như thế, bởi vì lần đó hắn can thiệp vào tương lai nên đã khơi dậy nhân quả thiên đại, bản thân thiếu chút nữa đã hủy diệt nên bất đắc dĩ phải ngủ say.
Đương nhiên, hắn cũng lợi dụng cơ hội này, kể sát bên tử cảnh đệ biết bàn hòng nâng cao thêm một bước.
Vị bá chủ trong Tiên vương kia đã trơ thành chất dinh dưỡng để hắn niết bàn.
Nếu như có lựa chọn thì hắn sẽ không chọn ngủ say cả một kỷ nguyên, làm như vậy cũng chỉ vạn bất đắc dĩ mà thôi!
Thạch Hạo cũng đang suy nghĩ, cô gái mặc áo trắng kia hiện tại đang ở đâu, nàng tựa như là Nữ đế tới từ tương lai vậy, rất phong hoa tuyệt đại, thực lực mạnh mẽ cái thế, ở phía hạ du của dòng sông thời gian đánh trọng thương Xích vương.
Hắn không chỉ gặp nàng một lầg, từng trong vùng biển đạt được Bất Diệt kinh cùng với giữa vòng xoáy thời gian kia bắt gặp được nàng, một bước là một kỷ nguyên thế nhưng tiếc rằng cách nhau quá xa, muốn nói chuyện thế nhưng đôi bên lại chẳng thể nghe thấy được gì.
Còn có, cô gái gấp thuyền giấy ở tổ Côn Bằng kia cũng chính là nàng!
Nàng của tương lai cùng với người ở bên cạnh sẽ gặp phải chuyện gì, tình cảnh hình như không quá tốt cho lắm, có quân địch xuất thế nhằm vào ư?
"Thiên cơ thật là ảo diệu, từ khi ta ra tay ở một kỷ nguyên trước thì tất cả những thứ liên quan tới ngươi thì đều biết mất sạch trong đầu ta, suy diễn của chúng ta đều trở thành hư huyễn, cho tới ngày hôm nay khi lần nữa gặp lại thì thiên cơ mới hiện ra."
Xích vương lẩm bẩm.
Từ một khía cách khác thì muốn can thiệp một đoạn nào đó trong dòng sông thời gian thì sẽ rất khó, dù cho bản thân chết đi cũng không được.
Nếu như thực lực đủ mạnh thì có thể tùy ý rong rủi chơi bời trong dòng sông thời gian, thay đổi quá khứ, thay đổi tương lai, vậy thế gian này sẽ trở thành hình thù gì đây?
Vì lẽ đó, xưa nay hầu như chưa hề có ai thành công cả!
Sinh linh dám ra tay, không chết thì cũng rơi vào trong mê man, khó có thể xuất thế lần nữa.
Xích vương là một ví dụ, hắn không phải là Vương Bất hủ tầm tường mà đã là một trong những bá chủ vô thượng, kết quả vẫn phải rơi vào như thế.
"Ta đã hiểu rõ toàn bộ, thiên cơ có thể thấy được, chính là ngươi, một góc trong tương lai mà ta thấy được lại có ngươi, hoàn toàn gây bất lợi cho ta, đáng chém!"
Xích vương lên tiếng, hắn nhìn chăm chú Thạch Hạo, hắn chỉ nhìn thấy được một góc trong tương lai thì đã phát hiện ra được, lực phá hoại của người trẻ tuổi này với dị vực to lớn tới vô biên.
Tuy rằng không thể thấy được kết cục thế nhưng cũng biết được, người này không chết thì dị vực không yên, thậm chí sẽ phát sinh tai ách đáng sợ nhất từ trước tới nay!
"Vượt dòng sông năm tháng, giết chân thân ta, đoạn nhân quả ngươi thì có làm sao?!" Thạch Hạo cười khẩy.
"Có nhân quả gì với ngươi, giết thì sẽ hết, ta sẽ cùng với thiên địa này đón lấy đại nhân quả, muốn thay đổi tương lai nhưng lại gặp phải sự cắn trả, thiếu chút nữa đã chết." Xích vương lạnh lùng nói.
Thế nhưng trong lòng hắn lại đồng ý, dây dưa với Thạch Hạo quá sâu.
Năm mươi vạn năm trước, niết bàn thân của hắn bị Thạch Hạo đột nhiên xông tới chặt thành hai, chưa chắc đã không phải là một loại bồi thường của đại nhân quả!
Càng nghĩ thì Xích vương càng thấy có lý, thần hồn rung động, tâm thần không yên.
Hơn kỷ nguyên trước hắn đứng ở thượng du dòng sông thời gian chém giết Thạch Hạo không thành, kỷ nguyên này Thạch Hạo thi thoảng sẽ xuất hiện bên cạnh hắn và chém giết chân thân của hắn.
Chuyện này... càng nghĩ thì vẻ mặt hắn càng nghiêm túc.
"Thật là đáng tiếc, nếu như không có cô gái áo trắng kia thì năm đó ta đã có thể giết chết ngươi rôif, làm gì còn phải dây dưa như vầy chứ!"
Xích vương tiếc nuối!
Thạch Hạo nở nụ cười, lời nói có chút lạnh, nói: "Tới giờ ngươi vẫn không hiểu!"
"Không hiểu gì?" Xích vương lạnh lùng hỏi.
"Không cần ai cứu ta thì ngươi cũng không giết được ta!" Thạch Hạo lạnh nhạt nói.
Xích vương nghe thế thì ánh mắt như tia chớp hờ hững nhìn hắn.
"Chính vì ngươi vọng tưởng can thiệp ra tay với ta ở thượng du dòng sông thời gian, chính vì lẽ đó nên năm tháng, không gian, thiên địa mới cắn trả ngươi, khiến cho người đời sau của hạ du dòng sông thời gian va chạm với bàn tay của ngươi. Trên thực tế, dù cho cô gái mặc áo trắng kia không ra tay thì sẽ có những bất ngờ khác, hoặc là ngươi sẽ lạc lối, hoặc là ngươi chết đi trên con đường hóa đạo, hoặc là sức mạnh nhân quả sẽ nuốt chửng lấy ngươi!" Thạch Hạo lên tiếng.
Trong thiên địa này có một số việc không cách nào thay đổi được, những người vọng tưởng cải biến quá khứ đều thất bại vì gặp phải người điên cuồng can thiệp trong tương lai, hầu như đều chết đi.
Hết thảy các dấu hiệu đều cho thấy, bất kỳ sinh linh nào, bất luận hắn có mạnh mẽ ra làm sao mà muốn thay đổi người khác, thay đổi đại sự kiện thời không, tất cả đều đang tự tìm đường chết!
Xích vương trầm mặc thế nhưng cung không thể không gật đầu, nói: "Cũng có đạo lý, nếu như ta không nghịch loạn thời không thì sẽ không dẫn tới sự xuất thế của cô gái kia, làm những chuyện này, về sau... đều uổng công vô ích! Quả nhiên mà, không có sinh linh nào có thể thay đổi cổ đại, làm loạn tương lai được."
Hắn khá thất vọng, ngày xưa phải đánh đổi trả giá cực lớn thế nhưng vẫn bị rất nhiều sức mạnh của thiên địa, năm tháng, nhân quả cắn trả, bế tử quan và ngủ say cả một kỷ nguyên.
Mà thiên cơ bọn họ suy diễn năm đó cũng biết mất sạch sẽ trong đầu.
Tỉ tỉ suy nghĩ, đây cũng chỉ là phí công, làm nhiều thì cũng vô dụng!
"Xích vương, nên chấm dứt đoạn nhân quả này thôi!" Thạch Hạo nói đồng thời ép về trước.
"Tới giới của ta mà còn muốn làm càn, chút nữa chư vương săn rồng, ngươi đi được chắc?!" Xích vương lên tiếng.
Hắn đề cập tới những Vương Bất hủ khác cũng không phải vì e ngại Thạch Hạo, thân là bá chủ bách chiến bất tử nên hắn không lo sợ gì cả, mà chỉ là muốn giữ Thạch Hạo lại, không ai rõ ràng hơn hắn, người trẻ tuổi này sẽ mang tới lực phá hoại khủng khiếp cỡ nào!
"Xích vương, không chỉ riêng ngươi nắm giữ lĩnh vực thời gian đâu, ta cũng hiểu, năm xưa khối Chí Tôn cốt thứ hai của ta cũng dính tới thời gian đó!" Thạch Hạo cười to.
Hắn từ đâu đã thấy được, Xích vương đang dùng sức mạnh thời gian để gọi đồng minh tới.
Mà Thạch Hạo thì lại lấy sức mạnh thời gian để cắt đứt hư không nơi đây để ngăn cách với ngoại giới.
Trên thực tế, hai người nói chuyện lâu như vậy thế nhưng thời gian tựa như dừng lại, vẫn bất động như trước.
Bởi vì, bọn họ đều nắm giữ pháp tắc thời gian!
"Cuộc chiến giữa đôi ta nhất định sẽ kinh thiên động địa, vào lúc ấy, ngươi không cách nào ẩn giấu chân thân được nữa!" Xích vương lạnh lùngn ói.
Ầm ầm!
Giây lát đó hắn liền xuất thủ, một bếp lò màu đỏ máu lưu chuyển ánh sáng chói mắt bay tới, vô tận hỏa diễm đại đạo bùng lên đốt cháy chư thiên.
Có thể thấy được, vũ trụ này đang nóng chảy và thấy được Giới hải, nhìn thấy được tương lai, dòng sông thời gian đang hờ hững trôi.
Xích vương quá mạnh mẽ, hắn là một vị bá chủ đãn từng quan sát trong trần thế!
"Giết!"
Tới giờ phút này thì Thạch Hạo cũng không dám khinh thường nữa, đốc hết mọi thủ đoạn, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất giết chết Xích vương, nếu không những Vương Bất hủ khác sẽ tới đây ngày.
Loại chiến đấu này cũng không phải diễn ra cả ba ngàn chiêu, mà là vận dụng tuyệt học mạnh mẽ nhất, địa vị ngang nhau nên quyết sinh tử chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Trên người Thạch Hạo mặc lấy kiếm dực, đó chính là binh khí thành danh của Ngao Thịnh, lúc chấn động thì ngàn tỉ vệt kiếm khí bắn ra đồng thời tay cầm thiên mâu của Thái Thủy Tiên vương giương kích Xích vương.
Boong!
Bếp lò đỏ đậm từng hấp thu tinh huyết cùng thần hồn của một vị Tiên vương, lúc này bùng phát ra ánh lửa ký hiệu đại đạo vô lượng.
Nơi đây bị phá tan, tinh không sụp đổ, sông dài năm tháng quấn quanh hai người bên trong.
Là một cuộc đại chiến tuyệt thế!
Thạch Hạo muốn phân sinh tử, trong một đòn phải có kết quả thế nhưng Xích vương lại là tên cáo già, hắn không có đối diện trực tiếp mà chọn cách tránh né mũi nhọn, đưa Xích vương đỉnh chắn ở trước mặt còn mình thì lùi về sau.
"Tuyên cổ tuyên kim dài như thế!"
Xích vương quát lớn, hắn vận dụng bí thuật thời gian khẽ chém một phát, cắt lìa cổ tay của mình khiến cho máu tươi be bét, tiếp đó bí thuật kia diễn biến muốn chém bay đầu lâu của Thạch Hạo.
Đó là sức mạnh năm tháng, đó là ký hiệu thời gian nhuộm lấy máu của Xích vương rồi bao phủ lấy Thạch Hạo.
Ầm!
Kiếm dực trên người Thạch Hạo chấn động mạnh quét ra kiếm mang vô lượng xuyên thủng sức mạnh thời gian, hắn gầm lên một tiếng vận dùng bí thuật chém cho bằng được Xích vương.
Ầm, sức mạnh luân hồi hiện ra, ký hiệu thời gian bay lượn, đó là pháp tắc thời gian của Thạch Hạo đang cướp lấy năm tháng của Xích vương và bao phủ hắn lại.
Đồng thời nắm đấm của hắn trở nên óng ánh, lôi đình hàng vạn đánh nổ tất cả những ngăn cản, đánh giết chân chân của Xích vương.
Boong!
Xích vương thét dài, bếp lò đỏ rực lần nữa che ở trước người mà vào lúc này hắn lại cười lạnh một tiếng rồi lấy ra một chiếc chuông nhỏ khẽ lắc, chợt thiên địa rung chuyển, năm tháng phá diệt, thời gian tựa như đại dương nhấn chìm Thạch Hạo.
"Năm đó khi ta ở trong sông dài năm tháng thì không dám làm bậy ảnh hưởng tới sức mạnh bản nguyên thời gian, hôm nay thì cũng không phải dè chừng gì cả, ai có thể ngăn được ta?" Xích vương rống lớn.
Dáng vẻ hung cuồng vô địch của bá chủ một đời được hiển lộ hoàn toàn, hắn phát điên, muốn tru diệt cho bằng được Thạch Hạo ngay ở đây.
Sau khi Thạch Hạo bị nhấn chìm thì có thể thấy được sợi tóc đánh biến trắng, thân thể đang già nua, bị phù văn của binh khí Tiên vương thứ hai bắn trúng và thân thể rung lắc dữ dội.
Chiếc chuông kia có màu xám tro thế nhưng lại tỏa ra khí hỗn độn, lưu chuyển gợn sóng thời gian rất mạnh mẽ, nó còn khủng khiếp hơn cả lò Xích vương nữa.
Đây chính là vương khí bản mệnh của Xích vương, đã được tế luyện trong vô tận năm tháng, là đòn sát thủ mạnh mẽ nhất của hắn.
"A..."
Thạch Hạo đang cười chẳng chút sợ hãi, cả người hắn đều là phù văn, sáu bí cảnh lớn cùng phát sáng và sức mạnh năm tháng bị chém văng, bản thân khôi phục lại trạng thái trẻ tuổi như cũ!
Thời khắc này, thân thể của hắn hóa thành một chiếc chuông rồi lại biến thành một tòa tháp nhưng lại giống như chiếc đỉnh, thần bí khó lường, thai nghén ra vô tận áo nghĩa đại đạo.
Ầm!
Cuối cùng, nơi vị trí hắn đứng chợt xuất hiện một chiếc ao, bí thuật lan tỏa, phù văn lưu chuyển, rất là phức tạp.
Hàng loạt dị tượng xuất hiện!
Thời khắc này, chư thiên đều hiện, tầng này tới tầng khác nâng Thạch Hạo lên trên!
Khắp nơi đều là sen vàng đại đạo cắm rễ khắp vũ trụ, còn có dòng sông thời gian đang tưới táp cho sen vàng, cứ thế che kín cả bầu trời.
Đồng thời, quanh thân Thạch Hạo là ngàn tỉ ánh lửa tựa như là bảo y thần thánh mang theo sức mạnh niết bàn, mơ hồ có phượng hoàng hí vang, lúc hắn vung nắm đấm thì hai tay khẽ rung tựa như côn bằng giang cánh, vũ trụ bị cắt lìa.
Cảnh tượng nơi đó quá khủng khiếp, vô tận áo nghĩa xuất hiện, sau khi Thạch Hạo xuất thủ thì sáu bí cảnh lớn cộng hưởng và hiển hóa ra toàn bộ những bí thuật mà hắn từng tu luyện rồi hóa thành một quyền ấn!
Giết!
Thạch Hạo hét lớn chấn động cả dị vực, những Vương Bất hủ khác đã bị kinh động và đang chạy tới đây.
Quá khủng khiếp!
Cú đấm này cảu Thạch Hạo không gì sánh được, bên trong ẩn chứa pháp môn Lôi đế, áo nghĩa Côn bằng, sức mạnh niết bàn Chân hoàng, Nguyên thủy chân giải, ý nghĩa Bất Diệt kinh, kiếm quyết Thảo Tự....
Những thứ này hắn đã thông hiểu từ lâu và hấp thu biến thành của mình, hiện giờ hòa lẫn chân nghĩa vô thượng và triển khai ra một đòn cái thế.
Bí thuật mà hắn sáng tạo ra đang tập hợp lại cùng nhau, mang theo dị tượng đánh giết về trước.
Thời khắc này, không một ai có thể ngang hàng với Thạch Hạo!
Cả người hắn mờ ảo tựa như không thuộc về thời đại này, quyền ấn vô địch!
Xích vương muốn tránh né, vẫn muốn tránh đi mũi nhọn thế nhưng lại làm không được, bởi vì những dị tượng kia đều đã nhấn chìm cả vùng vũ trụ này rồi.
Khắp nơi đều là sen vàng đại đạo, bị dòng sông năm tháng tưới táp, cảnh tượng kia khủng khiếp tới tận cùng, xung quanh còn có từng bóng người một ngồi xếp bằng bên trên chín tầng trời!
Tiên vương tới cửu thiên không chỉ một người, từng người từng người một, bộc phát ra uy thế vô tân jtượng như là một nhóm cường giả tuyệt thế giáng lâm!
Xích vương không thể không nghênh chiến, đổ máu tới cùng với Thạch Hạo.
"Boong!"
Cuối cùng, cú đấm này của Thạch Hạo xuyên thủng bếp lò và chấn cho Xích vương ho ra đầy máu tươi, lảo đảo thối lui.
Nếu như đòn đánh này vô hiệu nữa thì Thạch Hạo coi như sẽ thất bại, bởi vì đây đã là một thức toàn lực của hắn, hắn muốn trước khi đám Bất Hủ kia tới phải giết cho bằng được Xích vương.
Một thân sở học, sức manh của đời này đều được hiển lộ ra.
"A...."
Xích vương gào thét ngăn cản quyền ấn đã xuyên thủng lò Xích vương và tiếp tục lao tới, chỉ giây lát nữa sẽ nện thẳng lên trên người hắn.
Nó hóa ra bản thể, cả người đỏ bừng, đầu lâu giao, thân thể sư tử, vảy đỏ toàn thân, dữ tợn và hung cuồng.
Đồng thời nó há miệng phun ra chiếc chuông kia, cũng triển khai thần thông mạnh mẽ nhất đánh giết liều mạng với Thạch Hạo.
Nơi đây, trời long đất lở.
Thạch Hạo thừa nhận lấy sự ăn mòn của sức mạnh năm tháng, sáu bí cảnh lớn của hắn phát sáng chặt đứt thời gian thế nhưng vẫn bị trọng thương, khóe miệng đang có máu chảy ra.
Lúc hắn chém giết với ba đại Tiên vương thì cũng không tới nỗi này, thế nhưng khi chiến một trận với vị bá chủ Xích vương này và đòn phản công trước khi chết đã tạo thành uy hiếp cho hắn lớn như vậy.
"Giết!"
Toàn thân Thạch Hạo lưu chuyển tiên quang, mạnh mẽ gột rửa năm tháng, phá tan phù văn thời gian, bàn tay kia nắm quyền ấn bùm giết tới.
Boong!
Chuông Xích vương bị hắn đánh văng, mặc cho đang làm suy yếu và già mua cánh tay của hắn thế nhưng vẫn đập mạnh tới, tiếp đó ầm ầm đánh hướng Xích vương.
Bản thể của Xích vương há ra cái miệng to như chậu máu cắn xé Thạch Hạo như muốn ăn tươi nuốt sống vậy.
"Nghiệt súc, ngươi dám!"
Thạch Hạo uy nghiêm hét lớn, sen vàng ở khắp nơi cũng không phải là bóng mờ mà bắt đầu hiện lên thực thể, lập tức nhấn chìm lấy Xích vương và giương kích hắn.
Đồng thời, từng bóng người đang ngồi xếp bằng giữa bầu trời kia chợt mở mắt đánh giết về Xích vương.
Ầm!
Xích vương bị đánh tới mức phun máu phè phè!
Phụt!
Chân thân của Thạch Hạo đuổi tới và cưỡi bên trên người nó, quyền ấn vô địch đánh giết thân thể, lúc đó máu tươi cứ tuôn rơi!
Ầm ầm!
Hỗn độn phủ kín nơi này, ánh máu không ngừng hiện lên, tiếng thú hống cùng âm thanh chửi tới không dứt bên tai, chém giết rất thê thảm.
Phụt!
Cuối cùng tất cả cũng kết thúc, thân thể của Xích vương ngã xuống nơi biên giới vũ trụ tả tơi này, đầu lâu của nó cung bị Thạch Hạo đánh lìa cầm trong tay.
Nhưng, nguyên thần bất diệt kia trong lúc nhất thời không thể giết chết được.
"Thu!"
Thạch Hạo hét lên một tiếng, một chiếc ao xuất hiện và thu lấy thân thể đã mất đi đầu lâu của Xích vương lại, đồng thời mang luôn cả binh khí của Xích vương vào theo.
Về phần đầu lâu cùng nguyên thần thì đã bị Thạch Hạo tự mình trấn áp, tay cầm đầu lâu xoay người rời đi.
"Kẻ nào?"
"Ngươi dám!"
"Giết!"
Nhưng lúc này thì lần lượt các Vương Bất hủ của dị vực lao tới, cách từ ngàn tỉ dặm không ngừng ra tay, một bàn tay lớn đánh về phía sau lưng Thạch Hạo.
Một cây trường thương vàng óng sắc bén không gì sánh được đâm về phía sau ót của Thạch Hạo!
Bọn họ đánh tới rồi!
===========
Các bạn có thể donate ủng hộ để Cvter/Dịch giả có động lực cống hiến những chương truyện thật hấp dẫn.
- Momo, Viettelpay, Zalopay, : 0377078181
- Paypal: @ronkute
- Vietcombank: 0531002535465 - Bach Van Phuoc
← Ch. 1952 | Ch. 1954 → |