← Ch.1970 | Ch.1972 → |
Những người kia đang ở đâu? Thạch Hạo không thể nói vì sợ bị Tiên vương cảm ứng được, bởi vì tới tầng thứ này thì mỗi một người đều có thủ đoạn thông thiên!
Quả thực, đời này quá loạn, xương và máu nhấ định sẽ chất chồng cả ngàn tỉ, bất kể là Bóng Lông hay là đám Đại Hồng Điểu thì Thạch Hạo cũng không dự định để bọn chúng xuất thế, nếu như có một ngày hắn có thể dẹp tan náo loạn, trấn áp mười phương địch thì những cố nhân bị phong ấn kia tất nhiên sẽ được hắn chào đón trở về.
Hắn có thể chết trận thế nhưng không cho phép người thân bên cạnh từng người rời xa mình, hắn hi vọng khi mình đủ mạnh thì có thể trở thành cửa ải bất hủ để ngăn chặn kẻ địch ở bên ngoài.
"Háo hức chờ đứa chắt của ta xuất hiện quá đi mất!" Thập ngũ gia cao hứng tới mức xém chút nữa đã lăn dài nước mắt nơi má.
Đồng thời hắn cũng rất lo lắng, hắn làm sao không biết đời này đáng sợ tới mức nào, một khi trở về thì mang ý nghĩa sẽ tham chiến, sẽ đổ máu tới cùng.
Cháu trai Thạch Hạo của hắn đã tham dự vào cuộc quyết đâu của náo động lớn này rồi, lẽ nào chắt trai tiểu Thạch cũng sẽ như thế ư?
Cơn cao hứng của Thạch Trung Thiên qua đi thì cơn sợ hãi ùa tới, hắn sợ sẽ có một ngày, hai ba con Thạch Hạo đều chết trận sa trường, cuối cùng chỉ còn da bọc xương mà thôi.
"Sẽ không đau ạ, cháu trai của ta là mạnh mẽ nhất, chắt trai của ta chắc chắn sẽ không yếu, đều sẽ bình yên vô sự, sẽ bình định đại loạn!" Thạch Trung Thiên lo được lo mất.
A Man bên cạnh khuyên nhủ: "Ông nội, tiểu Thạch sớm muốn gì cũng sẽ xuất thế, vả lại cũng sẽ là Tiên vương, đây là chuyện đáng mừng mà, ông không cần phải nghĩ nhiều đâu."
Nàng với dáng ngọc yêu kiều, dịu dàng và điềm tĩnh, nhiều năm trôi qua vẫn luôn ở bên trong động phủ của Thạch Hạo, hi vọng sẽ chăm sóc hắn chu đáo hơn.
Dù cho Thạch Hạo sớm đã là Tiên vương thế nhưng A Man vẫn chưa hề để tâm qua, trước sau vẫn xem hắn là đứa bé của ngày xưa kia.
"A Man, đệ muốn phong ấn tỷ và ông nội cùng với những thần tướng đã lớn tuổi kia lại, mấy người đồng ý chứ?" Thạch Hạo nhẹ giọng hỏi.
"Ngươi không tự tin à?" A Man nhu hòa hỏi hắn.
Thực ra trái tim của nàng đang run lên, lại khiến Thạch Hạo lo lắng như vậy thì đã nói rõ được tình thế càng ngày càng căng thẳng, khả năng hắn sẽ có động tác lớn nào đó rồi!
Mạnh như Thạch Hạo hiện tại mà cũng phải kiêng kỵ, đều chuẩn bị một ít chuyện cho sau này, việc này vô cùng nghiêm trọng thành ra đã khiến A Man cùng Thập ngũ gia đều lộ vẻ ưu sầu.
"Ha ha, làm gì có, mấy người cứ chờ ta quét ngang thiên hạ đi, cứ ngồi xem phong ba của đời này bị đánh tan!" Thạch Hạo hào hùng nói, không lại muốn phong ấn bọn họ nữa.
"Trong Thiên dình có một ít thần tướng cùng với lão binh thì ngươi có thể phong ấn được, chờ tới một thịnh thế bình yên rồi hẳn thức bọn họ lại." A Man đề xuất.
Thạch Hạo gật đầu!
"Ta muốn tìm cho bằng được Tần Hạo!"
Khi nói tới đây thì sắc mặt Thạch Hạo lạnh lùng, tới tột cùng là kẻ nào lại dám động thủ với người đệ đệ của hắn?
Thật sự là Trường sinh họa ư? Dưới góc nhìn của hắn thì trên người Tần Hạo có một khối tiên cốt thần bí khiến người khác thèm khát, thế nhưng sẽ dính tới Tiên vương?
"Vương Trường Sinh chạy đâu rồi?" Thạch Hạo lẩm bẩm.
Từ sau khi hắn tiến vào Tiên vực thì cũng từng để tâm tới một ít 'cố nhân' của ngày xưa, có vài người đã biến mất và hắn chưa từng gặp lại.
Hắn hoài nghi, sự biến mất của Tần Hạo sẽ có quan hệ với những người kia.
Cuối cùng, hắn mời gọi Bàn vương, Hỗn Nguyên Tiên vương tới và hỏi han thỉnh giáo, trong Tiên vực này có thế lực thần bí nào hiềm nghi nhất không.
Hắn cũng không xem hai người này là người ngoài gì cả nên hỏi thẳng như vậy.
"Trường sinh họa?!"
Hai người lộ vẻ khác thường.
"Có gì đó không đúng à?"
"Ngươi nhắc tới thì chúng ta lại chợt thấy nơi kia rất phù hợp!" Hỗn Nguyên Tiên vương nói.
"Nơi nào thế?" Thạch Hạo lộ vẻ nghiêm túc.
"Ở Tiên vực này có một vùng núi sông vô cùng rộng lớn, bên trong có một vùng lãnh thổ hơi chút mênh mông và cũng không có quá nhiều chủng tộc chiếm đóng, nó rất thần bí và ngàn tỉ dặm bên trong cũng không có ai ở cả, bởi vì ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm."
Thạch Hạo gật đầu nhớ tới, năm xưa khi chưa thật sự hiểu rõ về Tiên vực thì từng nghe người nói qua, Tiên vực có một ít khu vực không thể đi được, rất là nguy hiểm.
Chính như Tiên vương lão làng cũng không dám dễ dàng đặt chân vào.
"Khu vực không có người ở của Tiên vực kia, khả năng có sinh linh mà ngươi nhắc tới lưu trú đó."
"Trường sinh họa?" Thạch Hạo giật mình.
"Hoặc là, được xưng hô là như thế!"
Hai đại Tiên vương kể về một chút chuyện.
Ở khu vực đáng sợ ngay cả Tiên vương cũng không dễ dàng đặt chân vào có sinh linh thần bí và cũng có gia tộc cổ xưa lánh đời, rất là quái lạ.
Còn có một lại sinh linh với lai lịch bí ẩn, bọn họ lấy nguyên thần làm chủ và rất ít có thân thể, thế nhưng vẫn vẫn đang cướp đoạt và tìm kiếm thân thể.
"Hả?" Lập tức Thạch Hạo chợt sinh ra cảnh giác với loại sinh linh này.
"Loại sinh linh này rất đáng sợ, đều rất mạnh mẽ, và quan trọng nhất chính là bọn họ nắm giữ rất nhiều tuyệt học vô thượng đã thất truyền từ lâu!" Bàn vương than thở.
"Chỉ có nguyên thần nhưng lại không có thân thể?" Thạch Hạo liền nghĩ tới rất nhiều chuyện, thần quang trong mắt sáng bừng.
"Nghe đâu, bọn họ... trốn ra từ cổ điện Tiếp đón!" Hỗn Nguyên Tiên vương âm thầm truyền âm chứ không có dám nói ra từ miệng, sợ bị người khác biết được.
Ánh sáng trong mắt của Thạch Hạo càng sáng hơn, nắm chặt nắm đấm, nói: "Thật à?"
"Chỉ là suy đoán!" Bàn vương nói.
Cổ điện Tiếp đón là nơi nào, nó quan hệ rất lớn với vùng đất hắc ám!
Thạch Hạo ước ao có thể chém xuống từng tòa cổ điện Tiếp đón một để nhìn xem thử nó có bí ẩn như thế nào, nhưng vẫn tìm không thấy.
Trên thực tế, lúc hai vị Tiên vương giảng giải thì hắn đã đoán ra được một hai rồi, nghĩ tới những gì trước đây thì hắn cảm thấy có lẽ là như thế.
Ngày xưa khi cuộc đại chiến cuối cùng của thiên tài tranh bá ở Ba ngàn châu thì nơi đó từng xuất hiện một tòa cổ điện, và bên trên được viết hai chữ Tiếp đón, trên thực tế có nguyên thần ở bên trong.
Còn có, vực sâu chôn giấu cổ khí khởi nguyên của Mai Táng địa nữa, nơi đó cũng rất thần bí, có người từng thấy có nguyên thần từ trong hư không tối tăm trốn ra ngoài!
Ngoài ra, khi hắn tu thành luồng tiên khí thứ hai và rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh thì cũng từng tiến vào Nhà giam u tối, lúc đó thiếu chút nữa đã bị vây nhốt ở bên trong nhưng sau cùng đã thoát khỏi được gông xiềng.
Thạch Hạo vẫn đang hoài nghi, vùng đất hắc ám khả năng có sinh vật chạy thoát ra ngoài.
Hiện giờ nhìn lại, quả thật là như thế!
Hai vị Tiên vương nói tới rất nhiều chuyện, trong đó có kỳ lạ, có kinh khủng.
Bởi vì, từng có bá chủ xuất thủ hàng phục sinh linh ở nơi đó, và rồi phát hiện được một chút chuyện đáng sợ.
"Có một ít nguyên thần từng là cường giả vô cùng nổi danh trong lịch sử, thế nhưng hiện giờ đã hoàn toàn khác trước, bọn họ có mâu thuẫn, có hỗn loạn, có kinh khủng..."
Theo như lời giải thích của Bàn vương, bọn họ tựa như nuốt chửng lẫn nhau vậy, nhiều vị cao thủ tuyệt thế nổi danh trong lịch sử đã hòa vào một thể.
Thạch Hạo hít vào ngụm khí lạnh, hắn nghĩ tới một khả năng, lẽ nào có một vài Nhà giam u tối đã bị xuyên thủng và sau đó những nguyên thần bị trấn áp bên trong gặp gỡ lẫn nhau và rồi nuốt chửng lấy nhau?
"Sau đó vị bá chủ không biết tên kia đã chết, và rồi không có ai dám đi tra xét nữa..." Bàn vương nghiêm túc nói.
"Những nguyên thần đáng sợ kia không ngừng tìm di tích, đào móc mộ Tiên vương khắp nơi trên thế gian, có người cho rằng bọn họ đang tìm di thể của ngày xưa hoặc là tinh huyết gì đó." Hỗn Nguyên Tiên vương bổ sung.
...
Mấy năm sau Thạch Hạo lên đường, hắn không phải một mình rời đi mà là mang theo một ít chí cường giả của Thiên đình.
Hắn, Liễu Thần hắc ám, đệ nhị thiên hạ, đạo nhân tiên kim, Thiên Giác nghĩ, ngoài ra còn có Hống lông vàng nữa, tất cả cùng nhau tiến về một khu cổ địa sâu nhất của Tiên vực!
Nếu như có Trường sinh họa thật sự thì Thạch Hạo nhất định phải làm rõ!
Hắn suy đoán, khả năng Tần Hạo đã bị nhốt ở nơi đó.
Trước khi lên đường thì Thạch Hạo cũng từng bí mật hỏi han một số chuyện xưa với xương sọ thủy tinh, cốt chưởng màu vàng, tròng mắt nhỏ máu.
Hiện giờ, hắn dẫn theo vài đại Tiên vương đích thân tới nơi sâu nhất của Tiên vực, không tiếc để đại quyết chiến!
← Ch. 1970 | Ch. 1972 → |