← Ch.2010 | Ch.2012 → |
Cổ điện tiếp đón to lớn nhất đang có một luồng sức mạnh kỳ dị, điện cổ tỏa ra ánh sáng lung linh, mái ngói có màu hoàng kim thần thánh và bàng bạc.
Rương gỗ mục nằm trong điện cổ lay động, mặc dù chất liệu bằng gỗ thế nhưng lúc này lại tựa như đang dần chuyển sang kim loại.
Bên trong điện cổ là ngàn tỉ tia ánh sáng chiếu rọi lên trên rương gỗ mục, như là muốn tiếp đón thứ gì đó trở về và xuất hiện ở đương đại này.
Thanh âm kia tựa như phát sinh từ bên trong rương gỗ vậy!
Cặp mắt của Thạch Hạo lấp lánh ánh sáng nhìn chằm chằm rương gỗ, trong đó có sinh linh ư? Hắn mang theo chiếc rương này rất lâu rồi thế nhưng vẫn chưa hề nghiên cứu thấu đáo qua.
Hiện giờ, nó lại đang phát ra âm thanh.
Việc này rất kỳ lạ và cũng rất thần bí, nó yên ắng không biết bao nhiêu kỷ nguyên rồi, năm xưa bị chôn vùi trong Mai Táng địa và lúc này sau khi tới đây thì chợt lên tiếng.
"Ngươi là ai?"
Thạch Hạo lên tiếng mà bản thân lại lùi lại, thoát ly khỏi cổ địa chung cực đang bị khói đen che lấp kia.
Ầm!
Đột nhiên một tia chớp màu đen nhanh chóng đánh thẳng vào rương gỗ mục bên trong cổ điện tiếp đón kia.
Ánh điện màu đen kia còn đáng sợ hơn cả thiên phạt, có thể so sánh với sức mạnh nhân quả mà chuẩn Tiên đế khơi dậy, có khí thế diệt thế, ánh chớp kinh khủng nhấn chìm nơi đó.
Bịch, điện cổ màu vàng rộng rãi kia nổ tung hóa thành phế tích.
Rương gỗ mục bị ánh chớp màu đen bao trùm.
Cũng trong lúc đó, tấm bia đá tả tơi bên trong làn khói đen kia chợt phát sáng và mấy chữ viết đại đạo bên trên càng thêm óng ánh hơn.
"Bước ngoặt thành đế!'
Bước ngoặt thành đế chỉ thuộc về một người.
Tiếng than nhẹ xa xăm tựa như là một loại chấp niệm nào đó đang vang vọng.
Sau đó, Thạch Hạo nhìn thấy được cảnh tượng của ngày xưa, đám người Diệt Thế lão nhân, Vũ đế, Hồng đế, Thương đế đang bồi hồi quẩn quanh nơi này.
Thành tựu chính quả Tiên đế quá gian nan, ít nhất tới hiện giờ Thạch Hạo cũng chưa từng tiếp xúc qua sinh linh nào như vậy cả!
Vậy chấp niệm của ai đây? Vang lên như thế là đang nhắc nhở Thạch Hạo ư?
Rương gỗ mục cùng với chấp niệm kia, thứ nào đang có ý tốt?
Tới tột cùng là nên tiến tới hay là xoay người rời đi?
Thạch Hạo đứng yên tại chỗ lẳng lặng nhìn rương gỗ mục đồng thời cũng liếc nhìn về nơi sâu nhất của cổ địa chung cực.
Vù!
Đột nhiên khói đen cuồn cuộn mãnh liệt trào dâng ra bên ngoài, hoàn toàn chính xác, nó mang theo lượng lớn vật chất hắc ám rất nồng đậm, đó là bản nguyên hắc ám.
Thế nhưng, bên trong cũng có phù văn đại đạo, ẩn chứa áo nghĩa vô thượng và vượt qua khỏi cấp độ của chuẩn Tiên đế!
Việc này khiến Thạch Hạo khiếp sợ, đó là huyền bí Tiên đế chân chính ư?
Trong hắc ám kia lại lan tỏa phù văn đại đạo đang cùng với bản nguyên hắc ám lan tràn ra ngoài, không phải rất nhiều thế nhưng vậy cũng đã rất kinh người rồi.
Áo nghĩa kinh văn của Tiên đế, thật sự chấn kinh lòng người, dù cho là Thạch Hạo cũng chấn kinh theo, chẳng trách trước khi chết đám người Diệt Thế lão nhân lại mang theo tiếc nuối cùng với không cam lòng như vậy.
Quả nhiên nơi này sẽ có bước ngoặt để thành đế!
Đây là nơi nào? Tại sao lại có thứ này.
Nơi xa xa, vật chất hắc ám càng nồng đâm hơn đang lan tràn ra ngoài, thế nhưng bên trong lại bao phủ phù văn thần bí, ẩn chứa áo nghĩa kinh thiên.
"Người học ta sẽ sống, người giống ta sẽ chết."
Thạch Hạo không hề có lạc lối mà trái lại cực kỳ bình tĩnh nói như thế, hắn không có gấp gáp thu lấy mà tựa như người ngoài cuộc lạnh lùng đứng nơi đó quan sát.
Đổi lại là người khác thì quá nửa đã không cách nào kìm nén được rồi, dù sao thì tạo hóa kinh thiên đang ở ngay trước mặt, vạn nhất bỏ lỡ thì khả năng sẽ không có cơ hội lần hai.
Mãi tới tận rất lâu sau thì hắn mới cẩn thận nắm bắt lấy những phù văn kia rồi yên lặng quan sát cùng đánh giá.
"Hả?" Thạch Hạo lộ vẻ khác thường, hết thảy kinh văn đều in khắc bên trong bản nguyên hắc ám!
Trong lúc hắn bắt lấy phù văn đại đạo thì bản nguyên hắc ám cũng bị luyện hóa theo, như muốn hào vào trong thân thể hắn.
"Chẳng trách..."
Thạch Hạo kinh sợ, cuối cùng thì hắn cũng đã hiểu vì sao thể nội của đám Diệt Thế lão nhân, Vũ đế, Thương đế, Hồng đế đều có vật chất hắc ám, cứ lâu dài như vậy thì sao lại không bị hắc ám ăn mòn chứ?
Nên biết, bản nguyên hắc ám của nơi này dính dáng tới cấp độ Đế đạo chân chính!
Loại sinh linh như Diệt Thế lão nhân, Vũ đế thì cả đời đều khát cầu chính quả Tiên đế, bọn họ vô cùng cay nghiệt và cũng ngập tràn vẻ tuyệt tình, tin chắc đại đạo vo otình, xem vạn vật như chó rơm.
Tới cấp độ như bọn họ thì chỉ cần có thể thành tự Tiên đế thì bất cứ thứ gì khác cũng sẽ không cần nữa.
Rút lấy bản nguyên hắc ám thì tính là gì chứ!
Hoặc là, ngàn tỉ năm sau, sau khi kỷ nguyên luân hồi không cách nào đếm hết được thì Thạch Hạo cũng sẽ đi tới con đường như vậy, bởi vì ngồi xem sự thay đổi của kỷ nguyên, của đại thế bồng bềnh thì bất kỳ cường giả nào cũng sẽ mệt mỏi.
Nếu như tới hoàn cảnh như vậy thì chỉ có thể đột phá, vượt qua tất cả những thứ vốn có thì mới là lựa chọn cuối cùng.
Nhưng, hiện giờ hắn không thể lún xuống được, hiện giờ đối với việc thành đế thì hắn không có quá nhiều mê hoặc như thế.
Nếu như có lựa chọn thì hắn tình nguyện bỏ đi tất cả của hiện tại để đổi lấy con trai cũng như cổ nhân được sống lại, tái hiện trong trần thế.
"Dừng lại đi, quay đầu đi, nếu không ngươi sẽ bị ăn mòn đó!" Rương gỗ mục ở phía sau lần nữa truyền ra lời nói.
Bởi vì, chùm ánh sáng đang áp chế nó đã biến mỏng đi rất nhiều.
"Tới tột cùng, ngươi là ai?" Thạch Hạo hỏi.
"Ta là một u hồn lạc lối, và chợt thức tỉnh lại mà thôi." Rương gỗ mục khẽ lắc lư.
Ầm!
Lát sau, nơi sâu nhất của cổ địa chung cực kia lần nữa bùng phát ra ánh sáng vô lượng, đều là ánh đen đánh thẳng về phía rương gỗ mục.
Sức mạnh kia làm người kinh hãi, khiến Thạch Hạo phải thay đổi sắc mặt, nó bao hàm từng luồng khí thế của Tiên đế, thần uy cái thế, là sức mạnh mênh mông.
Rương gỗ mục rạn nứt!
Ầm!
Đột nhiên rương gỗ mục nổ tung, mưa ánh sáng chói lóa tới cực điểm bao phủ nơi này, tựa như có thứ thần thành nhất xuất thế.
Khi tất cả bình thường trở lại thì chợt có một tòa thần miếu cổ xưa và thần bí xuất hiện, nó có một luồng tang thương của lịch sử, nó là chất liệu gỗ và bên trong vẻ cổ xưa ấy lại toát ra vẻ bất phàm.
"Rương gỗ mục?!"
Thạch Hạo ngẩn người, tòa điện cổ này là do rương gỗ mục biến thành.
Nó nắm giữ sức mạnh không lường được, ẩn chứa khí tức khai thiên tích địa, tựa như là kết quả của thời đại kia và hiện tại đang dâng trào hỗn độn ra bên ngoài.
Đồng thời Thạch Hạo cũng vô cùng kinh ngạc, hắn nhìn thấy được một sinh linh đang ngồi xếp bằng bên trong thần miếu cổ xưa nhất kia.
Đó là một chìm sáng bao quanh lấy một sinh linh, quang vụ bao phủ và nó đang ngồi xếp bằng ở nơi đó, phút chốc mở mắt thì khiến người khác ngập tràn cảm giác thần bí.
Không hề cảm nhận được sức mạnh mênh mông thế nhưng nó tuyệt đối rất bất phàm!
"Ngươi muốn nói gì với ta thì cứ nói rõ." Thạch Hạo lên tiếng.
"Ta cũng không nhớ rõ nữa, năm tháng quá xa xăm và ta cũng chỉ là một vệt tàn hồn, là một vệt dấu vết nguyên thần thôi." Nó thất vọng và có chút khổ não cùng với tiếc nuối. k
Thạch Hạo quan sát thật kỹ, chất liệu gỗ của thần miếu này rất giống với cổ điện tiếp đón.
"Thứ được gọi là cổ điện tiếp đón kia, chính là muốn tiếp đón người trở về à?" Thạch Hạo lộ vẻ kinh sợ khi sinh ra ý nghĩ như vầy.
"Ta cũng không rõ nữa, ta chỉ biết phía trước rất là nguy hiểm, ngươi phải nhìn thật kỹ xem thử phía trước là thứ gì!" Sinh linh kia nhắc nhở.
Rương gỗ mục có một vệt dấu vết nguyên thần và tới ngày hôm nay mới mức tỉnh, việc này khiến Thạch Hạo cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Hắn không hề sợ, chỉ cần không phải là Tiên đế chân chính xuất thế, vậy cả thế gian này vẫn chưa có người nào có thể giết được hắn cả!
Vật chất hắc ám đầy mãnh liệt và Thạch Hạo yên lặng quan sát đồng thời tiếp tục luyện hóa, mỗi một lần luyện hóa một phần vật chất hắc ám thì hắn sẽ đạt được không ít phù văn, thu hoạch cực lớn.
Ầm!
Mấy tháng sau thì Thạch Hạo khẽ chấn mạnh một cái, bên ngoài thân thể tràn ra khói đen dày đặc, đó chính là vật chất đáng sợ đã ăn mòn vào trong thế nhưng đã bị hắn mạnh mẽ ép ra lại.
Thông qua việc quan sát trong vài tháng qua thì hắn phát hiện được, tinh khí thần của hắn đã bị cổ địa chung cực kia hấp thu không ít, là đang trao đổi.
Hắn phải trả giá bằng tinh khí thần thì mới đạt được kinh văn, sẽ bị hắc ám ăn mòn.
Hắn lộ vẻ khác thường rồi sau đó lùi lại, khi nghi ngơi tầm hơn một năm thì tiếp tục cất bước tiến vào nơi sâu nhất của cổ địa chung cực, hắn muốn nhìn cho rõ ràng.
Quả nhiên, càng tiến tới gần thì càng rõ ràng hơn, đồng thời sẽ đạt được kinh văn Tiên đế càng nhiều hơn.
Sau khi tới nơi thì hắn dừng lại vì nhìn thấy được một tầng ánh đen bao trùm lấy ranh giới mênh mông ở phía trước.
Bên trong đó rất mông lung, loáng thoáng như có thể thấy được đường viền đại khái mà thôi.
"Có một sinh linh!"
Thạch Hạo khiếp sợ, đó là một sinh vật hình người khổng lồ bao la hùng vĩ hơn cả núi lớn, hắn đang nằm ngửa bên trên một chiếc ghế đá, thân thể không hề đầy đủ gì cả.
Ầm!
Cả người Thạch Hạo phát ra ánh sáng vô lượng đẩy đạo hạnh của bản thân lên mức cao nhất để quan sát thật kỹ.
Rốt cuộc thì hắn cũng thấy được, dưới ánh hoàng hôn màu máu, bên trong vùng núi với loạn thạch đầy thê lương kia cuồn cuộn khói đen, một người khổng lồ nằm ngửa bên trên một chiếc ghế được chế tác từ núi đá.
Cả người hắn đen kịt, thể phách như đã thối rửa và tỏa ra sương mù màu đen nồng đậm, đó chính là khởi nguồn chân chính của vật chất hắc ám!
Toàn bộ hắc ám đều xuất phát từ bộ thi thể kia!
Hắn tả tơi vô cùng tựa như đã bị xé rách, vết rạn nứt bắt đầu từ đầu lâu rồi lan tràn xuống tới bụng.
Nửa thân thể trên đều thiếu đi một nửa, ví như nửa cái đầu, nửa cánh tay trái nhưng nửa thân thể dưới thì lại hoàn hảo và hắn đang nằm ngửa ở trên ghế đá kia!
"Việc này...."
Ngay như Thạch Hạo đã tu luyện tới tầng thứ này cũng phải khiếp sợ.
Đây chính là bí mật lớn nhất của cổ địa chung cực ư?
Ở nơi sâu nhất này lại có một bộ thi thể khổng lồ, nếu như hắn đứng lên thì sẽ đỉnh thiên lập địa, trên người hắn mơ hồ có uy thế cũng như khí thế của Tiên đế.
Dù cho chết đi thì cũng sẽ như vậy, có thể thấy được sự kinh khủng của năm xưa, sẽ khiếp người tới mức nào!
Tất cả vật chất hắc ám đều được lan tràn từ thân thể thối rửa kia, nó ăn mòn đại địa cổ xưa và vô ngần này.
Khi nhìn kỹ thì sẽ có xích thần trật tự khóa chặt hắn lại với ghế đá, đồng thời màn ánh sáng vốn thần thánh kia cũng đang trấn áp nơi này, thế nhưng lại bị vật chất hắc ám ăn mòn trở thành màu đen.
Xem ra, hắn không hề khác biệt với Nhân tộc là mấy, chỉ có điều là khổng lồ vô biên mà thôi.
"Rời xa hắn, nơi này rất nguy hiểm!" Dấu vết nguyên thần bên trong tòa thần miếu phía sau lên tiếng.
Thạch Hạo không có rời đi mà là lượn quanh một vòng để quan sát thật kỹ, trong cự ly gần như vậy ngay cả hắn cũng đôi chút chịu đựng không nổi.
Bởi vì, vật chất hắc ám kia quá nồng đậm, như muốn đồng hóa hắn luôn vậy.
Có thể tưởng tượng ra được, đám người Diệt Thế lão nhân, Vũ đế vì sao thể nội lại có lượng lớn sức mạnh hắc ám như vậy.
Ngày xưa, để trở thành Tiên đế thì bọn họ đã quẩn quanh cũng như lưu trú ở đây rất lâu, vì để đạt được kinh văn Tiên đế nên không ngừng luyện hóa bản nguyên hắc ám.
"Ngược dòng trở lại, cảnh cũ ngày xưa, xuất hiện!"
Thạch Hạo hét lớn một tiếng khống chế pháp lực vô thượng, vận dụng đạo hạnh của một thân bắt đầu diễn biến ở nơi này, hắn muốn nhìn lại một chuyện đã xảy ra ở ngày xưa.
Ầm ầm ầm!
Tựa như trời long đất lở vậy, nơi đây xuất hiện rất nhiều cảnh tượng khác thường.
Chỉ là nơi đây quá mức phi phàm, dính tới chuẩn Tiên đế thậm chí là cả Tiên đế, vì lẽ đó Thạch Hạo tìm hiểu như vậy đã gặp phải lực cản cực kỳ to lớn.
Sinh linh cấp số này bản thân đã có thể che đậy thiên cơ, không cách nào tìm kiếm bọn họ được.
Thạch Hạo dùng thủ đoạn tuyệt thế, dùng tu vi mạnh mẽ cái thế suy diễn.
Rốt cuộc thì hắn cũng thấy được cảnh tượng mơ hồ nhưng cũng rất chân thực kia.
Hắn nhìn thấy được bộ thi thể ấy, đã từng hít thở, đã từng hô hấp!
"Hắn còn sống!?"
Cân nhắc về thời gian, đó chính là chuyện đã xảy ra trước khi Thạch Hạo vượt biển, lúc thở ta thì có khói đen nồng đậm tuôn trào hóa thành phù văn đại đạo che ngợp ra ngoài.
Nó bao phủ lấy Giới hải đồng thời cuồn cuộn về phía bờ bên kia.
Sau đó, khi hắn hít vào thì chư vực của Tiên vực, Mai Táng địa đều bị rút lấy vô tận tinh khí và hướng về phía này.
Thạch Hạo khiếp sợ và hít vào ngụm khí lạnh.
Tới như vầy thì ngay cả hắn cũng phải sởn tóc gáy.
Nhưng, cũng chỉ có một lần hô hấp như vậy mà thôi chứ không có kéo dài nhiều, thi thể kia sau khi làm xong những thứ đó thì chợt tối tăm đi, tựa như đã tiêu hao sạch sẽ sức lực toàn thân vậy.
"Hắn lan tỏa ra vật chất hắc ám trong cơ thể mình, đồng thời rút lấy tinh khí thánh khiết cùng thuần túy chân chính." Thạch Hạo nhíu chặt lông mày lẩm bẩm, là đang tiến hành trao đổi.
Sau đó hắn tiếp tục quan sát, ngược dòng trở lại, nhìn ngó thiên cơ.
Hắn nhìn thấy được đám người Vũ đế, Thương đế đang mang theo lượng lớn sức mạnh tinh huyết tới đây để luyện hóa hắc ám, để thu lấy kinh văn Tiên đế.
Tiếp theo, Thạch Hạo nhìn thấy được con dân hắc ám!
Từng tòa cổ điện tiếp đón bị hắc ám bao trùm, rất nhiều thiên kiêu, lượng lớn anh tài, sinh linh bị nhốt trong nhà giam u tối, bọn họ đều bị ăn mòn và hấp thu lấy hắc ám, đồng thời bản nguyên tinh khiết của tự thân bị rút đi.
Thạch Hạo đau hết cả đầu, hắn đã hiểu rõ, hết thảy căn nguyên của họa loạn hắc ám này đều bắt nguồn từ đây, bắt nguồn từ bộ thi thể kia.
Sau đó thì hắn lại nhìn thấy được đám người Diệt Thế lão nhân, Vũ đế, Thương đế.
Chắc chắn bốn đại chuẩn Tiên đế này cũng hiểu rõ tất cả nơi này, thế nhưng muốn dừng lại dừng không được, bởi vì để đạt được kinh văn Tiên đạo nên cứ cách một đoạn thời kỳ thì bọn họ sẽ kêu gọi một ít con dân hắc ám, tựa như đang hiến tể ở nơi này vậy.
Nhưng, bọn họ cũng không dám kéo dài, sợ bản thân sẽ hoàn toàn hắc ám hóa.
Vì lẽ đó bọn họ sẽ trầm miên, sẽ nghĩ ngơi, chờ đợi kỷ nguyên tiếp theo tới và trong lúc đó sẽ yên lặng tu luyện.
Đồng thời, bốn vị chuẩn Tiên đế cũng từng công kích qua nơi này, đã từng xảy ra đại chiến, cũng muốn phá tan hoàn toàn nơi này để đi vào, để đạt được dấu ấn phù văn bên trong thi thể kia.
Thế nhưng bọn họ đều thất bại.
Bất Diệt lão nhân tự xưng mình người chuẩn Tiên đế đầu tiên sau khi khai thiên tích địa, nhưng có một tiền đề là, phải bỏ qua thi thể cổ xưa này mới được.
← Ch. 2010 | Ch. 2012 → |