← Ch.015 | Ch.017 → |
Sau khi đưa hai nàng ra ngoài thì một nhóm bốn người lại tiếp tục lên đường, Thanh Loan nhiều lần muốn chở tất cả đi cho nhanh nhưng luôn bị hắn cự tuyệt. Tại sao ư vì nếu hắn muốn đi nhanh thì chỉ lắc mình một cái là vào được nơi sâu nhất bên trong Yêu thú sâm lâm rồi nhưng hắn muốn vừa đi vừa ngắm cảnh(chủ yếu là ngắm gái chứ ngắm cảnh quái gì), ngoài ra tối tối có thể nhất long tam phượng nữa. Vâng và thế là tối đó tại một cái hang nào đó lại phát ra những tiếng rên rỉ của nữ nhân cùng tiếng da thịt va vào nhau phành phạch và thỉnh thoảng lại có những tiếng gầm nhẹ và tiếng hét cao vút tạo thành một khúc nhạc hương diễm giữa núi rừng khiến cho không ít Cú mèo bị mất ngủ.
Họ cứ đi chậm rì rì như thế nhưng đến ngày thứ năm trong khi hắn vừa đi vừa nhìn vào những chiếc mông tròn lắc qua lắc lại trước mặt thì bỗng dưng hắn nghe tiếng bước chân cũng khá gần chỉ cách họ tầm tầm bảy tám cây chuối ý lộn cây số căn cứ theo khí tức thì có lẽ là Yêu thú cấp 8 đỉnh, hắn không khỏi cười thầm trong bụng "Cuối cùng cũng tới". Chừng năm phút sau hai nàng Thanh Thanh và Hồ Mị cũng đã cảm nhận có khí tức đang tiến đến nhưng khi phát hiện kẻ kia chỉ là cấp 8 đỉnh thì cũng không quan tâm lắm, đó cũng không phải hai nàng tự cao mà thực tế là tuy cấp 8 đỉnh và cấp 9 cũng chỉ cách nhau một tiểu cảnh giới nhưng nó lại như lạch trời vậy không thể nào vượt qua được, mà bên nàng lại có cả hai người cấp 9, dù chỉ vừa thăng cấp nhưng cũng không phải một tên cấp 8 đỉnh có thể trêu vào.
Còn một điều quan trọng hơn là cả hai nàng đều thức tỉnh huyết mạch truyền thừa, Thanh Thanh thì nhờ vào truyền thừa trong tinh huyết mà Vô Thiên đưa cho nếu nàng có thể hoàn toàn hấp thu hết số tinh huyết đó thì nàng có thể lột xác chính thức trở thành Chu Tước thần thú hơn nữa còn là Xích Diệm Chu Tước là tồn tại cao nhất trong Chu Tước nhất tộc nên uy áp huyết mạch của nàng nếu thả ra hoàn toàn có thể đè bẹp bất cứ yêu thú nào có huyết mạch thấp hơn.
Còn Hồ Mị chỉ cần nàng đột phá Thành Thánh thì sẽ Trở thành Cữu Vĩ Thiên Hồ trong truyền thuyết tuy không bằng Chu Tước của Thanh Thanh nhưng cũng không kém là bao vì ngoài Tứ đại thần thú tộc ra thì Thiên Hồ chính là tồn tại cao nhất có thể sánh ngang với Kỳ Lân tộc, Côn Bằng tộc, Tam Túc Kim Ô tộc, ...
Quay lại tình hình bây giờ trước mặt bốn người là một tên to con cả người khoát chiếc áo choàng màu tím bầm quần áo cũng một màu tím đen cộng thêm da hắn không thua gì mấy anh Châu Phi nhìn hắn cứ như một cục than mới ra lò nhưng hắn lại có quả đầu cực kì bắt mắt, mái tóc tím được cạo sạch hai bên chỉ chừa một đường chính giữa trông như cái bờm ngựa. Cả người hắn tỏa ra khí tức nóng bức khiến người ta không dám lại gần, à đó chỉ là đối với người thường thôi còn Vô Thiên thì đang.... ngắm quả đầu phong cách ấy và đang cố nhịn cười.
"Nơi đây là cấm địa của Yêu thú sâm lâm, nhân loại các ngươi không nên tiến vào."
Tên mặt đen nói(nó đen nên gọi vậy cho tiện) tuy giọng hắn ồm ồm nghe chẳng khác gì tiếng sấm nhưng lại mang theo ý tứ nhắc nhở khá chân thành. Thực ra hắn cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì chẳng qua là trong bốn người này một người có tu vi Nguyên Anh đỉnh nhưng lại còn khá trẻ chắc là thiên tài của môn phái nào đó cộng thêm một tên sai vặt bình thường. Vô Thiên ấy vì tu vi hắn cách xa tên này một vạn tám nghìn dặm nên tên này cũng chỉ nghĩ hắn là tên sai vặt(có thằng sai vặt nào mà thịt luôn chủ không), nhưng kẻ làm cho hắn phải kiêng kỵ chính là hai nàng Thanh Thanh và Hồ Mị vì hắn chẳng thể nào nhìn thấu tu vi của hai nàng. Điều đó chứng minh cái gì, chỉ có thể nói rằng tu vi hai nàng cao hơn hắn, phải bị hắn là cấp 8 đỉnh a cao hơn hắn chẳng phải là cường giả cấp Bán Thánh sao mà Bán Thánh là cấp bậc mà hắn chẳng muốn chọc tí nào mà cũng đếch có can đảm để chọc nên tốt nhất là khách khí với họ một chút nếu bọn họ chịu rời đi thì tốt còn không chịu thì hắn cũng đành phải liều thôi.
Vô Thiên thấy hắn khách khí thì cũng không định làm đánh hắn nên nói thẳng mục đích của mình luôn:
"Ta muốn gặp Yêu Vương của các ngươi nếu không cho ta vào thì cũng không sao ta chờ ở đây ngươi thông báo dùm một tiếng cũng được"
Tên mặt đen nghe xong thì nghi hoặc bao giờ tên sai vặt được nói chuyện vậy. Nếu Vô Thiên mà biết suy nghĩ của hắn thì chắc nãy giờ hắn đã đi luân hồi làm lại cuộc đời rồi, tuy hắn không thích nói chuyện với "tên sai vặt" nhưng thấy hai người kia không phản ứng gì hắn cũng đành giải thích:
"Yêu Vương của chúng ta hiện không muốn gặp người ngoài, nếu các ngươi có quen biết với ngài thì có thể báo tên ta sẽ thông tri."
"Chúng ta không quen Yêu Vương của ngươi nhưng ta có việc cần gặp thôi."
"Vậy thì thứ lỗi ta không thể để các người gặp được"
Tên mặt đen khó chịu nói.
"Hừ vốn không định đánh ngươi nhưng ngươi lại không biết điều. Thanh Nhi, Mị nhi đánh cho ta nhớ đừng đánh chết"
Hắn quay sang nói với hai nữ rồi quay hẳn đi không thèm quan tâm thêm nữa. Tên mặt đen nghe hắn nói thì sắc mặt trở nên khó coi, cùng lúc đó Thanh Thanh và Hồ Mị cũng bước lên phía trước khí tức cấp 9 tỏa ra khiến tên mặt đen sắc mặt tái nhợt lùi về sau cả chục bước mới đứng vững.
Hắn cắn răng dù sao cũng đánh không đánh ở đây bỏ chạy về cũng bị đánh, sau đó cả người hắn tỏa ra ánh sáng màu tím rồi hóa thành bản thể là con ngựa màu tím đen trên đầu có một chiếc sừng đen thui, bờm bốc lên ngọn lửa màu tím không ngừng nhảy múa. Ngoài ra còn có một đôi cánh cũng màu tím nốt, hắn chính là một trong ngũ đại Yêu Tướng Ma Viêm Tử Mã.
← Ch. 015 | Ch. 017 → |