← Ch.072 | Ch.074 → |
Thời gian nhanh chóng trôi qua, thoáng cái hắn đã đến tinh cầu này được một năm trời, với sinh mệnh bất tận của hắn thì một năm chỉ bằng thời gian người thường phóng một cái rắm, nhưng trong một năm qua hắn đã có được những thứ mà trăm vạn năm trước hắn không hề có đó là cảm giác vui vẻ, hạnh phúc khi ở cùng những hồng nhan của mình, cùng nhau trải qua nhiều việc, cùng gây dựng Băng Ngưng Cung và không thể thiếu những giờ phút ân ái hoan lạc.
- Chỉ một năm mà còn vui vẻ hơn cả trăm vạn năm, nếu sớm biết vậy lão tử đã không phí phạm thời gian tranh thủ tìm mỹ nữ rồi hắc.
Hắn buôn nhẹ một tiếng cảm khái, nhưng mà trăm vạn năm trước thì làm quái gì có mỹ nhân cho hắn tìm chứ, không quái vật thì cũng dị vật làm gì xinh đẹp chứ.
- Thiên còn ngẩn ra đó làm gì chúng ta chuẩn bị lên đường.
Hắn đang ngồi trên mái nhà của Băng Ngưng Cung cảm khái về thời gian một năm thì bị Tuyết Linh gọi, bọn họ đang chuẩn bị lên đường vì ngày kia đã là Tông Môn Đại Tái rồi nên Băng Ngưng Cung cũng phải xuất động, nếu những lần trước thì Băng Ngưng Cung sẽ không có gì nổi bậc nhưng lần này hắn mang theo toàn bộ chúng nữ với tư cách đệ tử Băng Ngưng Cung thdam gia Đại Tái một khi đội hình này hiển lộ nhất định sẽ làm ra oanh động không nhỏ.
Vốn chúng nữ có cốt linh vượt qua quy định cùng với vài người là Yêu Thú nhưng hắn chỉ cần dùng một đạo khí tức quán thâu vào người các nàng đều biến các nàng thành Cốt Linh năm sáu mươi tuổi tu vi Tiên Thiên trung kì đến hậu kì cho dù bất cứ ai cũng không thể nhìn ra.
- Ta chuẩn bị xong cả rồi chỉ chờ các nàng thôi.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống đất nhìn chúng nữ mà cười, sau đó cùng nhau bước lên lưng một con Ma Thú phi hành cấp 6 Tam Nhãn Yêu Ưng từng được hắn dùng làm đấu sĩ đánh nhau. Vốn hắn có thể lôi một con rồng hoặc một con nào đó cấp bậc cao hơn nhưng bị Ngưng Tuyết ngăn lại, tuy Băng Ngưng Cung hiện giờ rất mạnh mẽ nhưng cũng không nên làm quá không khéo lại phá hỏng lần Đại Tái này nên hắn cũng không có ý kiến dù sao thứ hắn không thiếu nhất chính là thời gian.
Chỉ tội cho Tam Nhãn Yêu Ưng bị bát đại Yêu Vương ngồi lên, dù không tỏa ra khí tức nhưng bản năng của Yêu thú vẫn khiến nó phải run cầm cập xuýt chút không bay nổi nhưng cuối cùng thì cũng xuất phát.
Tam Nhãn Yêu Ưng phi hành nữa ngày mới đi tới Quang Minh Thành, tổng bộ của Quang Minh giáo là nơi Đại Tái bắt đầu. Đến khi mọi người bước xuống mới khiến Tam Nhãn Yêu Ưng được đại xá cất lên một tiếng Ưng minh sau đó rời đi nhưng cũng không dám đi xa, khi mọi người hạ xuống cổng thành cũng lập tức thu hút sự chú ý của mọi người nhất là nam nhân.
Đơn giản vì chúng nữ toàn bộ đều thuộc dạng hồng nhan họa thuỷ làm sao không thu hút cho được, vốn có vài tên rục rịch muốn bước đến nhưng nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh của Hàn Ngưng Tuyết thì tất cả đều lặng lẽ rút lui, trong trăm năm qua có không biết bao nhiêu tên muốn gây họa đệ tử Băng Ngưng Cung đều bị nàng đánh cho bò ra đất, thậm chí còn có tên bị nàng hủy đi nam căn trở thành nam không ra nam nữ không ra nữ.
Đến cổng thành có một đám lính gác tu vi dung linh cảnh đang đứng giữ, nhìn thấy mọi người một tên hô lên:
- Người tới là ai?
- Cung chủ Băng Ngưng Cung dẫn theo đệ tử tham gia Đại Tái.
- Xin Cung chủ thứ lỗi, đây là quy định. Mời mọi người theo tiểu nhân.
Tên lính gác sau khi nghe nàng báo danh lại nhận thêm một tấm lệnh bài từ tay nàng, nhìn qua vài lần sau đó mới cung kính dẫn mọi người vào thành. Quang Minh Thành chính là thành trì trung tâm của cả Đông Đại lục quy mô thì không thể bàn rồi, ngoài ra ở đây khắp nơi là những khiến trúc san sát vì là chỗ ở của tu sĩ nên không quá mức xa hoa nhưng toàn bộ đều được làm bằng nham thạch cứng rắn độ bền cực cao dù Kim Đan kì tu sĩ toàn lực oanh một kích cũng chỉ có thể lưu lại vài vết rạn thôi.
Theo sau tên lính canh mọi người được đưa đến một biệt viện khá gần trung tâm thành.
- Các vị đây là nơi ở Đại tế ty an bày cho mọi người.
- Riêng Thánh Nữ mấy ngày trước Đại Tế Ty lệnh người khi nào trở lại thì đi gặp người, nếu đã không còn việc gì tiểu nhân đi trước.
Hắn sau khi làm xong việc cũng rời đi, Bạch Yến Nhi cũng tạm biệt mọi người rồi rời đi, đành chịu nàng dù gì cũng còn một tầng thân phận Thánh Nữ Quang Minh Giáo nên đành phải vì Quang Minh Giáo xuất lực.
- Hắc để xem phòng ở đây có lớn không.
Sau khi hai người kia rời đi hắn cũng bật cười hắc hắc hướng một phòng đi vào, nhưng lại khiến hắn hơi thất vọng đó là phòng ở đây tuy cũng rất lớn nhưng nếu để mười bảy người cùng ở thì lại không được làm kế hoạch muốn cùng chúng nữ đàm đạo nhân sinh bị bay màu.
- Hừ lần này không tiện nghi cho đại sắc lang chàng đâu.
Trúc Mai hướng hắn châm chọc, nàng mỗi lần đều bị hắn trừng phạt nghiêm khắc nhưng hễ có cơ hội đều chọc phá hắn.
- Hắc tuy không thể quá nhiều người ở một phòng nhưng hai người cũng được đó Mai Nhi.
Hắn cười hắc hắc ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng khéo nàng vọt vào phòng, không lâu sau bên trong phòng vang lên những tiếng rên rỉ cao vút mê người khiến chúng nữ bên ngoài cũng phải đỏ mặt, nhao nhao tìm phòng cho mình, đóng chặt cửa tránh nghe âm thanh ma quỷ kia.
Bên trong phòng, hắn đang phủ lên thân thể mềm mại sáng bóng của nàng, một tay nắm lấy một bên ngực to tròn của nàng mà nhào nặn, một tay vuốt ve tấm lưng mềm mại trơn láng trong khi bên dưới cự long to lớn không ngừng ra vào hoa huyệt mềm mại phát ra những tiếng phành phạch khi hai thân thể va chạm cùng với tiếng ọp ẹp nơi hai người kết hợp.
- Mai Nhi có thoải mái không hả.
Hắn gặm lấy vành tai trắng mịn của nàng thì thầm.
- Ân thoải mái... nhanh... nhanh dùng... sức... một... chút... ân
Nàng vừa tận hưởng khoái cảm cố gắng trả lời hắn.
- Hắc hắc được thôi.
Hắn cong eo, bắt đầu tăng tốc, cự long như một cái pitong mạnh mẽ trùng kích hoa huyệt khiến hai cánh hoa trở nên sưng đỏ, còn nàng thì không ngừng cất tiếng rên rỉ yêu kiều.
- A... sâu... mạnh... A... muốn bay... A
Nàng bỗng dưng ôm chặt lấy hắn, yêu kiều thét lên, hoa huyệt mãnh liệt co rút đem âm tinh mạnh mẽ phun lên cự long.
Đợi nàng cao trào qua đi hắn lại bắt đầu trùng kích khơi lên một trận chiến mới khiến căn phòng tràn đầy xuân sắc, mãi đến gần nửa đêm mới dừng lại
← Ch. 072 | Ch. 074 → |