Vay nóng Tima

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 168

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 168: Phong ba hộp đêm
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Shopee


"Chấp nhận lời đề nghị của cô?"

Tưởng Đại Phát đột nhiên bật cười, hắn nói giọng đầy vẻ mỉa mai: "Trương Mỹ Kỳ, đừng nói ra như thể là mình thanh cao lắm không bằng ấy, cô ly hôn với tôi, là vì nguyên do gì, cô biết, tôi cũng biết, chẳng phải là mấy cái chuyện ba lăng nhăng ở trong cái lớp quần lót kia sao? Cô phải nhẫn nhịn suốt hơn mười năm, cuối cùng cũng đã không còn đủ kiên nhẫn rồi..."

"Vô sỉ... !"

Trương Mỹ Kỳ phẫn nộ quát lên với Tưởng Đại Phát: "Anh hãy tự trọng chút đi!"

"Tôi tự trọng?"

Tưởng Đại Phát lại bật cười lần nữa, lạnh lùng nói tiếp: "Khi cô đang ôm eo trườn bò trên người thằng đàn ông khác hưởng hoan lạc thì có biết đến tự trọng là gì không... Cô đừng quên rằng, cho tới bây giờ, cô vẫn đang là người vợ hợp pháp của tôi. Thế nhưng làm một người vợ mà cô lại đi làm những việc như vậy... Người phải tự trọng là cô mới đúng đấy."

"Tôi không muốn đôi co với anh mấy chuyện đó nữa."

Trương Mỹ Kỳ nói giọng căm ghét: "Hôm nay tới đây, tôi chỉ muốn nói với anh rằng, chuyện ly hôn là điều tôi không bao giờ thỏa hiệp với anh. Nếu như anh không chấp nhận ký vào tờ đơn ly hôn này, thì tôi sẽ nộp nó lên tòa án giải quyết, đến lúc đó hẹn gặp anh ở trên tòa..."

"Mỹ Kỳ... !"

Tưởng Đại Phát hớp một ngụm cà phê, thoáng điều chỉnh lại tâm trạng của mình, rồi nói ra với giọng khẩn cầu: "Liệu em có thể cho anh cơ hội thương lượng không? Ngoại trừ ly hôn ra, những thứ khác dù là gì anh cũng đồng ý với em. Anh biết rằng em là người phụ nữ ham phấn đấu, rất tôn trọng sự nghiệp, anh giữ lại chiếc ghế chủ tịch tập đoàn bất động sản Thiên Hồng cho em, anh tin rằng em nhất định sẽ làm nên những thành tích vẻ vang. Còn về chuyện giường chiếu... Em yên tâm, anh hứa với em, sau này tuyệt đối sẽ không để em phải chăn đơn gối chiếc một mình quạnh hiu nữa. Trước khi bệnh của anh được chữa khỏi, thì mỗi tối anh sẽ dùng dụng cụ sextoy bằng điện để kích thích em, khiến em ngây ngất..."

"Đê tiện..." Trương Mỹ Kỳ không thể nào ngờ rằng, một người đàn ông xưa nay ăn nói đĩnh đạc như một thân sĩ, giờ đây lại có thể nói ra những lời đáng buồn nôn tới vậy.

"Trương Mỹ Kỳ, rốt cục em muốn anh phải thế nào đây?"

Sự nhượng bộ và khẩn cầu của mình không đạt được chút kết quả nào, Tưởng Đại Phát cũng chả thèm diễn trò thêm nữa, hắn phẫn nộ chỉ thẳng vào mặt Trương Mỹ Kỳ mà tru lên: "Muốn ly hôn, không có cửa đâu..."

"Anh cứ ngồi đấy mà đợi giấy báo của tòa..." Thỏa hiệp không được như ý muốn, Trương Mỹ Kỳ cũng chẳng thèm nói thêm gì nữa, cầm lấy túi xách quay người bỏ đi.

Tưởng Đại Phát vội vàng nói: "Đừng phí công vô ích nữa, tòa án sẽ không thụ lý đơn ly hôn của cô đâu."

Trương Mỹ Kỳ cắn chặt răng không thèm đáp lại, rảo bước đi thật nhanh.

..........

Tiết trời lạnh giá không thể ngăn cản được những bước chân giục giã xô bồ của những người dân Hoa Hải vào ban đêm, nhiệt độ ngày hôm nay có lúc đã hạ xuống mức âm mười độ, thế nhưng trên con phố đêm, vẫn là những cảnh các dòng người và xe cộ rộn rịp lưu thông.

Phương Hạo Vân bảo tài xế đỗ xe lại trước cửa của Kim Bích Huy Hoàng, bước xuống xe, một cơn gió lạnh ùa vào mặt, không khỏi khiến cho tinh thần của hắn hơi có chút chấn động.

Bên trong bãi đỗ xe của Kim Bích Huy Hoàng xếp những dãy dài những chiếc xe đắt tiền thời thượng cao cấp, mấy anh nhân viên bảo vệ thân hình cao lớn trẻ trung mặc đồng phục tươi cười phục vụ cho các vị khách vào cửa. Một số bà cô tuổi không còn trẻ nhưng ăn mặc bắt mắt và quý phái thậm chí còn đỗ xe lại để vỗ vỗ vào cặp mông săn chắc của mấy anh bảo vệ, vẻ mặt đầy dâm đãng.

Phương Hạo Vân đi vào bên trong, mấy nhân viên bảo vệ đứng trước cửa lập tức nhận ra hắn, hơi cúi đầu chào kính cẩn, có người lập tức dùng bộ đàm thông báo cho Vương Thế Phi biết chuyến viếng thăm của Phương thiếu gia.

"Phương thiếu gia, ông chủ của chúng tôi đã biết ngài đến đây, để chúng tôi dẫn ngài đi vào trong..." Một viên bảo vệ chỉ huy, gật đầu khom lưng xởi lởi nói, chắc chỉ còn thiếu việc cõng Phương Hạo Vân đi vào trong thôi.

Phương Hạo Vân khoát khoát tay, nói giọng lãnh đạm: "Không cần làm phiền các vị, cái vị cứ đi làm việc của mình đi. Tôi muốn đi lăng quăng đây đó trong này thôi..."

Phương Hạo Vân hôm nay sở dĩ đến Kim Bích Huy Hoàng chủ yếu là để giải sầu, muốn được phát tiết ở một địa điểm ăn chơi đắt đỏ này một chuyến, hắn không muốn làm kinh động tới Vương Thế Phi, khiến cho mình bị chú ý quá mức. Làm như vậy thì thật sự không được thoải mái cho lắm.

Những người bảo vệ này rất tinh ý, trông thấy Phương Hạo Vân cảm ơn từ chối sự giúp đỡ của họ, thì vội vàng tươi cười nói: "Phương thiếu gia, vậy thì chúng tôi không làm phiền ngài nữa, nếu như có chuyện gì thì ngài cứ dặn dò một tiếng."

Phương Hạo Vân gật đầu lễ phép, nói giọng nhỏ nhẹ: "Cảm ơn, nếu có gì cần tôi sẽ gọi các anh..."

Tuy rằng bọn họ chỉ là những nhân viên bảo vệ bình thường, nhưng nguyên tắc của Phương Hạo Vân vẫn là anh kính tôi một, tôi kính anh mười, bất luận xuất thân người đó là ai.

Một cử chỉ với Phương Hạo Vân quá đỗi bình thường thì xem ra lại khiến cho những người bảo vệ đó cảm động vô cùng, nói thực lòng, bọn họ thật sự không thể ngở rằng Phương thiếu gia lại có thể là một người dễ gần và bình dị như vậy, ăn nói cũng khôn khéo lễ phép nữa.

Suốt những năm tháng làm công ăn lương, đừng nói là những người tầm cỡ như Phương thiếu gia, mà cho dù chỉ là một số kẻ làm ra vẻ ta đây có tiền có của thì đều vênh váo khệnh khạng, trong mắt chẳng coi họ ra gì cả.

Làm bảo vệ đã lâu, đây là lần đầu tiên bọn họ được gặp một chàng công tử nhà giàu có giáo dục và hiểu lễ nghĩa tới vậy. Hơn nữa Phương Hạo Vân còn là người mà ông chủ của họ kính phục nhất, muốn lấy lòng nhất.

"Sếp Vương, Phương thiếu gia không muốn người khác làm phiền..."

Viên bảo vệ chỉ huy vội vàng thông báo qua bộ đàm cho Vương Thế Phi biết tình hình sau khi Phương Hạo Vân đi vào trong khu nhà.

"Hoan nghênh quý khách!"

Sau cánh cửa xuất hiện hai cô chiêu đãi viên đứng cửa tiếp khách chân dài tới nách, eo thon ngực nở, khuôn mặt ưa nhìn đang đứng chào khách, họ trông thấy Phương Hạo Vân thì đều cúi thấp đầu chào hỏi lịch sự, khi bọn họ cúi thấp người xuống, bộ ngực căng tròn bí bách trong chiếc áo ngực chật chội lại có dịp được lồ lộ ra bên ngoài, vô cùng kích thích.

Cũng vào lúc này, còn có mấy gã khách béo ục ịch như mấy thằng phù nề ăn mặc toàn đồ hiệu bước vào trong, bọn chúng nhìn mấy cô tiếp viên với đôi mắt hau háu thèm thuồng, không giấu nổi sự dâm dật của mình. Trong đó một gã còn táo bạo đi qua bóp lấy mông một cô. Cô tiếp viên rõ ràng là đã gặp những chuyện như vậy quá nhiều rồi, nên cũng không tức giận, ngược lại còn nháy mắt gợi tình với mấy cái gã phù nề đó.

Phương Hạo Vân thầm lắc đầu, bước vào bên trong khu nhà.

Khu nhà Kim Bích Huy Hoàng được trang trí và bày biện khá sang trọng, toàn bộ mặt sàn đều được trải thảm đỏ, trên những bức tường treo rất nhiều ngọn đèn rực rỡ, trên trần nhà treo một dàn đèn nê ôn cỡ lớn sặc sỡ sáng chói. Bao phủ khắp căn phòng là một tông màu mờ ảo, tráng lệ. Thật xứng đáng với tên gọi Kim Bích Huy Hoàng của nó.

Chính giữa đại sảnh là một sàn nhảy có diện tích khá rộng rãi, một số cặp nam nữ đang nhún nhảy theo những điệu nhạc điên cuồng, trong số đó còn có một vài đôi lấy cớ là khiêu vũ, nhưng thực chất chỉ là lợi dụng sờ mó xoa bóp cho nhau mà thôi. Đương nhiên, những động tác mạnh bạo hơn nữa thì họ cũng chưa dám làm, dù sao đây cũng là một nơi nghiêm túc đông người, không phải là trong những căn phòng karaoke đèn mờ. Không phải bất cứ chuyện gì cũng đều làm được.

Vương Thế Phi quan sát theo từng nhất cử nhất động của Phương Hạo Vân thông qua màn hình camera giám sát, thấy Phương Hạo Vân lúc này đang ngồi uống rượu tại một quầy rượu nhỏ trong đại sảnh, liền chậm rãi thong thả tiến lại gần bắt chuyện.

"Anh cứ đi làm việc của mình đi, không sao đâu..."

Phương Hạo Vân nhìn thấy Vương Thế Phi lại gần thì nhoẻn miệng cười, hắn rất hài lòng và quý mến con người Vương Thế Phi, từ sau hai lần điều giáo, hiện tại quả thực hắn đã thành thục hơn rồi, lần trước nghe Trần Thiên Huy nói, hắn có ý định theo học võ công phu với mình.

"Vậy Phương thiếu gia cứ vui vẻ đi nhé, có chuyện gì thì xin cứ chỉ bảo..."

Vương Thế Phi vốn dĩ còn định nhân lúc Phương Hạo Vân tới đây thì trò chuyện tâm sự lấy lòng hắn vài câu, để quan hệ hai người xích lại gần nhau hơn. Ai biết rằng người ta căn bản không hề đếm xỉa tới mình. Đúng như Phương Hạo Vân nghĩ, Vương Thế Phi hiện tại quả thật đã biế điều và ngoan ngoãn hơn trước, hắn không hề cự nự lại những lời Phương Hạo Vân đã dặn dò.

"Đợi đã!"

Phương Hạo Vân gọi giật giọng Vương Thế Phi lại, mỉm cười nói: "Nghe nói anh muốn theo học công phu của tôi?"

Vương Thế Phi vội vàng thu lại bước chân, kính cẩn nhìn Phương Hạo Vân, không biết phải mở lời như thế nào. Bởi vì hắn không biết chắc được hiện tại Phương Hạo Vân đang nghĩ gì trong đầu.

"Gì vậy, chẳng nhẽ không phải à?" Phương Hạo Vân vẫn đang nở nụ cười trên môi.

"Phương thiếu gia, lần trước tôi đã đề nghị với chủ tịch Trần rồi, nếu như anh không có thời gian thì đành vậy, vả lại tư chất của tôi cũng rất tầm thường...."

Vương Thế Phi liên tục đưa con mắt dò xét ý tứ của Phương Hạo Vân, trong cả cơn mơ hắn cũng mơ mình được học. Thế nhưng khi đứng trước cơ hội này, trong lòng hắn lại dấy lên suy nghĩ muốn bỏ cuộc.

" Không có niềm tin vào bản thân? Hay là không có lòng tin vào tôi?"

Phương Hạo Vân mỉm cười hỏi:" Nói thật lòng mình đi, rốt cuộc có muốn theo học công phu với tôi không?"

"Muốn!"

Vương Thế Phi trả lời dứt khoát một tiếng.

Ngừng lại một lúc, hắn cười gượng gạo nói: "Phương thiếu gia, anh cũng biết đấy, tôi có nằm mơ cũng muốn được học công phu của anh, chỉ là tôi cũng biết rằng tư chất bản thân quá kém cỏi, cho nên vẫn không dám mở lời xin xỏ anh..." Nói đến cuối cùng, Vương Thế Phi bỗng nhiên đỏ bừng mặt.

Vương Thế Phi khẽ mỉm cười, nói: "Tôi có thể dạy anh công phu, có điều anh cần phải luyện tập những bài chưởng căn bản trước đã... Thế này vậy, hôm khác anh đến hội võ thuật Hoa Hải tìm phó hội trưởng Trầm Văn Long, nói rằng tôi giới thiệu anh gia nhập vào đội công phu của hội võ thuật. Anh tạm thời theo học chưởng lộ căn bản cùng anh ấy một thời gian, sau này tôi sẽ vạch ra một giáo trình đào tạo riêng biệt cho anh..."

Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, trong lòng Vương Thế Phi vui mừng khôn tả, nếu như không phải giữ thể diện trước mặt Phương thiếu gia, hắn đã phấn khởi hét lên thật to rồi.

"Phương thiếu.... Không, sư phụ, từ hôm nay tôi sẽ gọi anh là sư phụ nhé..."

"Không cần thiết..."

Phương Hạo Vân vừa cười vừa nói: "Từ rày về sau anh cứ gọi tôi là Phương thiếu như cũ, tôi không thu nhận đồ đệ, tôi chỉ ra tay chỉ điểm vài thứ thôi, còn việc có thể luyện tới mức nào thì còn phụ thuộc vào chính anh."

"Phương thiếu, anh yên tâm, nhất định em sẽ cố gắng, em sẽ không để anh thất vọng đâu..."

Vương Thế Phi không phải là một người quá coi trọng lễ tiết, sư phụ không nhận là sư phụ cũng chẳng sao, quan trọng là Phương thiếu đã đồng ý dạy công phu cho hắn là được."Được rồi, anh cứ đi lo việc của mình đi, có chuyện gì tôi sẽ gọi anh...."

Phương Hạo Vân khoát khoát tay tỏ ý bảo Vương Thế Phi có thể đi được rồi, không cần phải hầu chuyện với hắn nữa.

"Phương thiếu, anh có cần em sắp xếp mấy em chân dài cho anh không, đều trong tình trạng nguyên tem chưa ai bóc, có em là người Nga, có em ở cả vùng Phi châu đại thảo nguyên, còn có cả em ở trong những bộ lạc nguyên thủy sơ khai của vùng rừng nhiệt đới nữa, ở đây còn có cả sinh viên đại học trong thành phố Hoa Hải nữa, nói chung là thích loại nào xào loại đó, mó không mất tiền (hehe)..."

Vương Thế Phi nghĩ rằng Phương Hạo Vân tới Kim Bích Huy Hoàng không chỉ là để uống rượu giải khuây.

Phương Hạo Vân đờ người trong giây lát, rồi chau mày nói: "Ngay cả con gái của bộ lạc da đỏ mà các anh cũng có ư?"

"Yes sir!"

Vương Thế Phi thầm nghĩ, quả nhiên không phải người bình thường, té ra Phương Hạo Vân lại là người có hứng thú với cả những cô gái chưa được khai hóa, cao nhân, khâm phục khâm phục a!

"Phương thiếu, anh cứ đợi ở đây, giờ tôi sẽ đi thu xếp ngay, anh yên tâm, tất cả những cô gái này đều được đem đi kiểm tra tẩy độc và xét nghiệm bệnh truyền nhiễm rồi, toàn rau sạch hết đấy ạ..."

Phương Hạo Vân ngơ ngác nhìn khuôn mặt ám muội của Vương Thế Phi, nói ra với giọng không được vui vẻ lắm: "Đợi đã, ai bảo anh thu xếp hả, đưa con gái của mấy bộ lạc nguyên thủy cho anh, anh có muốn không hả? Anh coi tôi là loại người nào thế?"

"Tôi không muốn..."

Vương Thế Phi vội lắc đầu quầy quậy, hắn thích loại gái là sinh viên tuổi đời còn non trẻ cơ. Có điều nói đi thì phải nói lại, hiện tại những người có tiền rất nhiều kẻ có tâm lý biến thái, yêu cầu chơi gái ngày càng kỹ tính hơn. Nói ngay việc Phương Hạo Vân không thích gái ở bộ lạc nguyên thủy, nhưng lại có người khác thích thế. Hơn nữa còn chơi sướng phê lòi tĩ luôn.

"Vậy tôi giúp anh sắp xếp mấy em sinh viên Hoa Hải vậy..."

Vương Thế Phi cảm thấy vui mừng trong lòng, thì ra sở thích của Phương thiếu cũng nho nhã giống như mình. Đúng là duyên phận mà!

"Được rồi!"

Phương Hạo Vân khẽ nhíu mày nói: "Ý tôi là anh đừng có bôi nhọ sinh viên làm gì, bọn họ cũng đều là bạn học của tôi..."

"Phương thiếu, anh đừng hiểu lầm, Kim Bích Huy Hoàng chúng tôi xưa nay chưa từng làm chuyện ép con gái nhà lành làm kỹ nữ cả, tuy rằng tôi tự thấy mình cũng chẳng phải loại tốt đẹp gì, nhưng tôi cũng có giới hạn đạo đức của mình. Nhất là sau khi được sự dạy bảo của Phương thiếu, tôi lại càng tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc làm người cơ bản nhất. Nói thật với anh vậy, những nữ sinh đến với Kim Bích Huy Hoàng này đều là tự nguyện cả, tôi tuyệt đối không có bức ép họ, nếu như anh không tin, có thể tự đi tìm hiểu thực hư... Bây giờ có rất nhiều nữ sinh vì viễn cảnh một cuộc sống đầy ngân lụa, đầy xa hoa đã không còn quan tâm tới những chuyện trinh tiết đức hạnh gì nữa..." Vương Thế Phi thận trọng giải thích.

Phương Hạo Vân đang định nói gì đó, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh không được trong trẻo lắm: "Bát dát!"

Bọn Nhật bổn?

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, Phương Hạo Vân phát hiện ở trên quầy rượu cách đó không xa, một số gã đàn ông đang vây quanh một cô gái, không ngừng đấm đá túi bụi vào người cô.

"Chuyện gì thế? Là lũ người Nhật ư?" Phương Hạo Vân nhíu mày nói.

Vương Thế Phi vội vàng vẫy tay gọi một nhân viên bảo vệ lại, giọng nghiêm nghị dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế, đám người kia có lai lịch thế nào, tại sao lại cậy đông đánh nhân viên của ta thế kia?"

"Đại ca, hình như mấy người đó là người Nhật Bản, nghe giọng điệu có vẻ lai lịch không vừa, Tiểu Điệp chỉ là một nhân viên giới thiệu sản phẩm của quầy rượu, nhưng bọn họ lại muốn bắt ép cô ấy đi ngủ với chúng... Tiểu Điệp không chịu, còn dùng rượu hắt vào người bọn chúng, cho nên bọn chúng mới xúm lại đánh hội đồng cô ấy..." Nhân viên bảo vệ vội vàng nói rõ tình hình cho ông chủ nghe.

"Các chú là lợn à, nhìn thấy đồng bào của mình bị người nước ngoài đánh đập thế kia mà vẫn còn trơ mắt ếch vô tâm?"

Vương Thế Phi thoáng nhìn thần sắc của Phương Hạo Vân đã biết được hắn chẳng ưa gì cái lũ người Nhật kia, vội vàng giáo huấn thủ hạ của mình.

Nhân viên bảo vệ tỏ vẻ oan ức nói: "Bọn chúng hình như là được hiệp hội kêu gọi đầu tư thành phố mời tới, đi cùng còn có cả một nhân viên chính phủ nữa..."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-730)