← Ch.377 | Ch.379 → |
"Đương nhiên...!"
Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Về phía chính phủ thì ông không cần phải lo lắng, sau này ông cứ lo làm việc, nhưng tôi phải nói rõ với ông, sau này tôi chỉ phụ trách giúp đỡ ông thôi, còn về việc nên làm như thế nào, thì đó là chuyện của ông, ông đừng có hy vọng là tôi sẽ giúp ông từ đầu đến cuối..."
Gật đầu, ánh mắt Kim Gia bỗng sáng lên, hỏi: "Cậu có thể cho tôi sự giúp đỡ lớn đến cỡ nào?"
"Vậy thì phải xem ông có yêu cầu cao đến cỡ nào, xem ông có thể nhẫn nại đến đâu?" Phương Hạo Vân cười nhìn Kim Gia, nói: "Tôi có thể hứa với ông rằng, điều to lớn nhất tôi có thể cho ông là..."
Nghe Phương Hạo Vân nói xong, ánh mắt Kim Gia như nhảy cẫng lên, hắn chăm chú nhìn Phương Hạo Vân, nhìn hắn đến nỗi không chớp mắt, nghiêm túc hỏi: "Phương thiếu gia, nếu những gì cậu nói hôm nay đều là thật, thì tôi có thể suy nghĩ lời đề nghị của cậu, rời khỏi nhà họ Tần...
Phản ứng của Kim Gia, hoàn toàn nằm trong sự suy đoán của Phương Hạo Vân. Phương Hạo Vân đã đề ra một điều có sức hấp dẫn lớn như vậy, nếu ông ta không động lòng, thì đã sớm trở thành thánh nhân rồi, đâu cần phải lăn lộn trong giang hồ làm gì.
"Những gì Phương Hạo Vân này nói, trước giờ đều thực hiện cả...!" Phương Hạo Vân nghiêm túc trả lời.
Nhìn vẻ mặt không hề có chút đùa cợt của Phương Hạo Vân, đối với những lời hắn nói Kim Gia cũng đã tin phần nào, tiếp theo đó, ông vẫn cần phải bàn bạc thêm về một số điều kiện.
Kim Gia biết, sở dĩ Phương Hạo Vân tìm đến mình, chắc chắn là vì xem trọng tài năng của mình, kẻ sĩ sẽ chết vì tri kỷ, nếu Phương Hạo Vân đã xem trọng ông như thế, lại dám vì ông mà tạo nên một sân khấu lớn hơn, đương nhiên ông phải bỏ công sức cho hắn, bây giờ Kim Gia là người trên người rồi, cũng không thể để mình thiệt thòi quá.
Hắn phải làm cho rõ cái chức phó tổng trong tương lai là như thế nào, rốt cuộc sẽ có quyền hạn tự do đến bao nhiêu. Nói cách khác, ông phải giành được quyền lợi lớn nhất vì bản thân ông.
Ra giang hồ, ai mà chẳng phải vì lợi ích chứ.
"Kim Gia, nếu tôi đoán không lầm, tôi nghĩ chắc ông đang nghĩ rằng không biết quyền hạn và sự tự do sau này của mình như thế nào?" Phương Hạo Vân cười nói: "Yên tâm đi, cho dù thế nào, thì sau này, tôi và ông cũng có thể bình đẳng mà nói chuyện với nhau được, tôi sẽ không xem ông như là nô tài đâu. Mà ông cũng không cần xem tôi như là chủ nhân vậy... chúng ta đều là cùng nhau hợp tác, cùng nhau thắng lợi..."
"Cùng thắng lợi? Cùng hợp tác?"
Kim Gia có chút kích động, ông liền hỏi thêm: "Có thật không?"
"Thật... !" Phương Hạo Vân nghiêm túc gật đầu.
Thật ra, cách nghĩ của hắn rất đơn giản, lấy đức phục nhân, tôn trọng nhân tài.
Kim Gia bất giác thở dài, tên Phương Hạo Vân này đúng là rồng trong loài người, hoài bão, thủ đoạn và kiến thức của hắn, đều là nhất đẳng cả. Nếu hai thiếu gia nhà họ Tần có được 1/3 bản lĩnh của hắn, thì nhà họ Tần sẽ không rơi đến bước đường này.
"Phương thiếu gia, có câu nói này của anh thì tôi đã yên tâm rồi, nhưng có một số điều tôi phải nõi rõ trước, A Kim tôi chính là người như vậy đấy, anh trọng tôi một tấc, tôi kính anh một trượng, sau này cho dù thế nào, tôi cũng sẽ nghe theo lời anh."
Kim Gia cũng đã hứa một câu. Phương Hạo Vân nghe những lời Kim Gia nói, cười nhạt: "Tốt lắm, tôi chính là xem trọng ông ở điểm đó đấy... nhưng tôi vẫn phải nhắc nhở ông, những gì lúc nãy chúng ta nói, đều sẽ được xây dựng trên cơ sở nhà họ Tần bị diệt vong. Cho nên, chúng ta đều phải cố gắng, nếu tôi đoán không sai thì, cái gút mắc trong lòng ông vẫn chưa được gỡ ra một cách triệt để, đúng không?"
"Đúng vậy... !"
Kim Gia thở dài nói: "Tình nghĩa bao nhiêu năm rồi, đâu thế nói cắt là cắt được... nhưng tôi cũng đã nghĩ qua rồi, những năm này tôi cũng đã lập không ít công lao to lớn đối với nhà họ Tần, cũng đủ để trả lại hết những sự giúp đỡ của nhà họ Tần dành cho tôi."
Ngừng một lúc, Kim Gia đột nhiên ngẩng đầu nhìn Phương Hạo Vân nói: "Phương thiếu gia, cậu thấy như vậy có được không? Hãy cho tôi thêm thời gian 3 ngày..."
Phản ứng của Kim Gia, hoàn toàn đều nằm trong dự tính của Phương Hạo Vân, hắn gật đầu: "Được, tôi cho ông thêm thời gian 3 ngày, 3 ngày sau, ông nhất định phải mau chóng đưa ra quyết định, nếu không thì, sau này chúng ta là kẻ thù chứ không phải là bạn nữa..."
"Phương thiếu gia, yên tâm đi, tôi sẽ tranh thủ... !" Kim Gia nghiêm túc gật đầu. Trên thực tế thì, chuyện đã bàn đến nước này, trên cơ bản Kim Gia cũng đã đồng ý rồi. Bây giờ chẳng qua ông chỉ muốn có thể ăn nói được với bản thân mình, ăn nói được với nhà họ Tần... bằng không, cái gút mắt trong lòng ông sẽ không thể nào gỡ bỏ một cách triệt để.
"Kim Gia, chuyện ngày hôm nay coi như nói đến đây thôi, 3 ngày sau, cũng vào thời gian này, chúng ta sẽ gặp nhau ở đây..." Phương Hạo Vân định tạm biệt.
Kim Gia do dự một lúc, gọi Phương Hạo Vân lại: "Phương thiếu gia, xin cho tôi thêm một ít thời gian... lúc nãy chúng ta đã bàn việc chính, bây giờ tôi muốn bàn việc riêng với anh."
"Là chuyện liên quan đến em gái Kim Phi của ông à?" Phương Hạo Vân ngồi xuống, thản nhiên hỏi.
"Uhm... !" Kim Gia nghiêm túc gật đầu, đôi mắt nhìn chăm chú vào Phương Hạo Vân, hỏi: "Phương thiếu gia, cậu có thể cho tôi biết, giữa cậu và Kim Phi rốt cuộc là quan hệ như thế nào? Chẳng lẽ cũng là cùng thắng lợi sao?"
Phương Hạo Vân nghe xong, sắc mặt có chút ngại ngùng, vội nâng ly cafe đặt trên bàn lên, để che dấu vẻ mặt của mình, nhấp một ngụm cafe nhỏ, hắn điều chỉnh lại tâm trạng của mình một chút, cười nói: "Thì, đúng là đã bị ông nói trúng rồi... Kim Gia, có thể ông sẽ không tin, tôi và em gái ông đúng là hai bên cùng có lợi... cô ta lợi dụng tôi, và tôi cũng đang lợi dụng cô ta, chỉ đơn giản vậy thôi."
"Giữa hai người đã có mối quan hệ nam nữ không chính đáng, cái này cậu giải thích sao..." Kim Gia mặt dày hỏi luôn: "Hơn nữa theo như tôi được biết, lần đầu tiên cũng là do cậu đã cưỡng ép?"
"Cái này... Kim Gia, tôi thấy chuyện này ông không cần thiết phải để tâm tới, em gái Kim Phi của ông đã là người trưởng thành rồi, cô ta có quyền quyết định đối với cuộc sống riêng của mình." Phương Hạo Vân không hề kiêng kỵ đã thản nhiên nói luôn: "Giữa nam và nữ cũng có nhu cầu, điều đó cũng bình thường thôi... ông nói đúng không?"
"Ông cũng đâu thể để cô Kim Phi giữ trinh liệt hoài chứ... điều này không hiện thực, huống chi bây giờ cũng chẳng có ai đi ban phát cái lệnh bài trinh tiết nữa đúng không?" Phương Hạo Vân cười trừ nói.
Kim Gia đột nhiên phát hiện, Phương Hạo Vân rất vô sỉ... rõ ràng là hắn đã cưỡng ép em gái mình, kết quả thì sao, từ miệng hắn nói ra, đã trở thành một chuyện đương nhiên.
"Phương thiếu gia, tôi không phải muốn truy cứu mối quan hệ giữa hai người, mục đích thật sự của tôi là muốn biết rõ, sau này cậu định sẽ đối xử với em tôi như thế nào?" Kim Gia đanh mặt lại hỏi.
"Câu này ông nên đi hỏi Kim Phi... tôi đối với cô ta như thế nào, hoàn toàn đều được quyết định bởi cô ấy." Phương Hạo Vân nói: "Kim Phi là người có lòng báo thù rất mạnh mẽ, từ trước tới nay, cô ta đều tìm cơ hội để báo thù cho Mặt Sẹo. Sở dĩ tôi để lại cô ta, là vì cô ta vẫn còn giá trị lợi dụng. Nếu không thì, cô ta đã sớm chết nhiều lần rồi..."
"Câu rất thẳng thắn... !"
Sắc mặt Kim Gia thay đổi, nói: "Phương thiếu gia, thật ra có thể cậu đã hiểu lầm Kim Phi, em ấy không phải muốn báo thù cho Mặt Sẹo, mà là muốn báo thù cho mình."
Ngừng một lúc, Kim Gia nói như cầu xin: "Phương thiếu gia, nếu cậu muốn tôi hết lòng trung thành với cậu, tôi mong cậu có thể tha cho Phi Phi... đừng làm hại em ấy."
"Xem ra quan hệ giữa hai anh em ông cũng không tệ, cũng giống như vậy, Kim Phi đã từng nói qua với tôi... cô ta cầu xin tôi, mong là tôi có thể giữ an toàn cho ông, không để ông phải chịu tổn hại."
Những lời này của Phương Hạo Vân là cố tình nói cho Kim Gia nghe... dù gì thì giữa hai anh em họ có tình anh em sâu nặng, hắn quyết định dùng an toàn của chính họ để khống chế đối phương. Ít ra, trước khi vẫn chưa thật sự thu phục được hai người này, có thể đảm bảo họ trung thành với mình.
"Trời..."
Kim Gia đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Phi Phi... thôi không nói nữa. Phương thiếu gia, cậu cứ yên tâm, chỉ cần cậu đảm bảo với tôi là Phi Phi sẽ được an toàn, A Kim tôi có thể thề với trời, đời này kiếp này, tôi cũng sẽ trung thành với cậu... ngoài ra, tôi còn muốn xin cậu một chuyện, từ nay về sau, cậu và Kim Phi hãy chấm dứt luôn cái mối quan hệ nam nữ bất thường này... nếu được thì, tôi muốn giúp nó lo một hôn sự mới... điều mong đợi lớn nhất của tôi bây giờ chính là có thể để cho em ấy sống vui vẻ hạnh phúc..."
Phương Hạo Vân không trả lời được hay không mà chỉ cười: "Về phía tôi thì không thành vấn đề... nhưng tôi lo là bên phía Kim Phi chưa chắc đã đồng ý..."
Phương Hạo Vân tuyệt đối tin rằng, ngoại trừ mình ra, Kim Phi sẽ không chịu tiếp xúc với người đàn ông nào khác, nhãn giới của Kim Phi rất cao, cô ta đã được nếm cái ngọt trên cơ thể mình, trừ phi gặp được người đàn ông có thể khỏe mạnh ưu tú hơn mình, nếu không thì, cô ta sẽ không dễ dàng rời khỏi đâu...
Trên thực tế, muốn tìm một người đàn ông ưu tú hơn hắn, dường như là điều không thể.
Đây không phải là tự phụ, mà là tự tin.
Một sự tự tin mạnh mẽ, được bắt nguồn từ thực lực mạnh mẽ của mình. Những cái khác thì không dám nói, nhưng nếu nói đến chuyện giường chiếu, những người đàn ông có thể mạnh hơn hắn quả thật không nhiều, hắn có chân khí nội gia hùng hậu để làm vốn liếng, nên những người đàn ông bình thường vốn không thể nào so sánh được.
Kim Gia cũng đã hiểu được ý của hắn, hình như là em gái mình đang bám lấy hắn...
Đối với cô em gái Kim Phi, người làm anh như Kim Gia đây rất hiểu em mình, con bé này từ nhỏ đã có cá tính mạnh, quật cường... dám yêu dám hận, nếu lỡ đúng như lời Phương Hạo Vân nói, thì việc này đúng là sẽ có chút rắc rối: "Phương thiếu gia, khoan nói về phía Phi Phi đã, chỉ cần phía bên cậu đồng ý, còn về phía Phi Phi tôi sẽ nói chuyện với nó."
Dù thế nào đi nữa, Kim Gia đều cho rằng không nên để em gái mình và Phương Hạo Vân tiếp tục như vậy. Em ấy nên có một gia đình hạnh phúc, nên sinh một đứa con. Không... nên là hai đứa, lúc Kim Gia còn trẻ, thân dưới đã từng bị thương nặng, nên đã mất khả năng duy trì nòi giống, cho đến nay vẫn chưa kết hôn... Kim Gia bây giờ chỉ mong vào em gái mình, chứ không thì đúng là tuyệt hậu thật. Ông dự tính tìm cho Kim Phi một tấm chồng tốt, sau đó sinh hai đứa con, mình sẽ ẵm một đứa, sau này cũng có người để kế thừa sản nghiệp của ông, vì Kim Gia tiếp tục hương hỏa...
"Không thành vấn đề, tôi hứa với ông..."
Phương Hạo Vân mau chóng đáp ứng ngay, dù gì thì quyền quyết định trong chuyện này cũng không nằm trong tay mình, hắn đoán chừng Kim Phi sẽ không rời xa hắn đâu...
"Cám ơn... !"
Kim Gia trịnh trọng chấp tay cám ơn, giống như trong giang hồ vậy.
"Được... !"
Phương Hạo Vân cười hi hi: "Ông và tôi đã là người một nhà, đâu cần khách sáo như vậy, nhưng Kim Gia này, có một số lời tôi muốn nói trước cho rõ, phía bên tôi sẽ không quấn lấy Kim Phi nữa, nhưng nếu cô ta tự tìm đến, thì ông không thể trách tôi được..."
Ý của Phương Hạo Vân ông hiểu rất rõ, tôi không chủ động dụ dỗ, là cô ấy tự dâng lên miệng, vậy thì tôi sẽ không khách sáo...
Kim Gia trong lòng hơi tức, nhưng cũng không tiện nói ra, nếu như thế, ông chỉ đành tự trách em gái mình, chứ không phải trách Phương Hạo Vân."Uhm, tôi biết... !"
Kim Gia vô cùng buồn bực mà gật đầu.
Sau khi tạm biệt Kim Gia, Phương Hạo Vân lái xe trở về tổng bộ của tập đoàn Đằng Phi, điều khiến hắn ngạc nhiên, chính là Trương Mỹ Kỳ đang ở trong phòng làm việc chờ hắn, mặc một bộ đồ công sở màu đen, khiến thân hình đẹp tuyệt diệu lung linh ấy hiện rõ hơn, đôi vớ da màu đen càng khiến chân cô gợi cảm hơn.
Thấy Phương Hạo Vân cứ chăm chú nhìn mình, trong lòng Trương Mỹ Kỳ cảm thấy ngọt ngào, có thể hấp dẫn được ánh mắt của Phương Hạo Vân, là một chuyện đáng để tự hào.
"Sao nào? Chị có đẹp không?" Trương Mỹ Kỳ cười yểu điệu, ưỡn mông ưỡn ngực, xoay một vòng trước mặt Phương Hạo Vân, cố tình hỏi.
"Đương nhiên là đẹp..." Phương Hạo Vân khen một câu từ tận đáy lòng. Thân hình của chị Mỹ Kỳ có sự chín mùi của thục nữ, cũng có vẻ thẹn thùng của thiếu nữ, hai điều này tồn tại với nhau, vô cùng hấp dẫn, hắn rất vui vì mình đã tìm được một vật báu trong nhân gian như vậy... đương nhiên, điều quan trọng hơn chính là chị ấy rất đảm đang, không những đảm đang trên giường, mà ở công ty cũng rất đảm đang...
"Tại em mà chị ướt hết rồi..." Trong phòng làm việc không có người, nên Trương Mỹ Kỳ nói chuyện cũng rất to gan, cô cười một cái, trong mắt đầy hạnh phúc và kiêu ngạo.
"Chị Mỹ Kỳ, chị qua đây là để đợi em về chung à?" Từ khi tập đoàn Đằng Phi được thành lập, đây là lần đầu tiền Trương Mỹ Kỳ đến đây.
"Uhm... !"
Trương Mỹ Kỳ gật đầu, liền nói tiếp: "Chị nhận được điện thoại của Mai Nhi, em ấy muốn mời chúng ta qua nhà làm khách... Hạo Vân, ý của chị là, tìm thời gian rảnh, chị và em, còn Kỳ nữa cùng nhau qua đó nhé... Từ lần trước Mai Nhi về nhà, đến cả người của em ấy chị cũng chưa thấy nữa..."
Phương Hạo Vân lặng đi một lúc, liền hiểu ra ngay, nhất định là Mai Nhi sợ mình sẽ không đến, nên đã kéo luôn cả Kỳ và chị Mỹ Kỳ xuống nước.
"Dạo gần đây em rất bận, nên bây giờ em cũng không thể trả lời cho chị ngay được... Vậy đi, vừa đi vừa nói nhé, nếu mấy hôm này em có thể rảnh được một chút, thì chúng ta cùng đi." Nói đến đây, Phương Hạo Vân cười ám muội, nhìn vào đôi mắt to của Trương Mỹ Kỳ nói: "Chị Mỹ Kỳ, khó khăn lắm chị mới đến công ty em một chuyến, hay chúng ta làm chút chuyện đi?"
← Ch. 377 | Ch. 379 → |