← Ch.419 | Ch.421 → |
Trần Thanh Thanh đuổi theo, thông qua ống nhòm mini có thể thấy được tung tích của William, có điều trong rừng chướng ngại rất nhiều, không thể nổ súng được. Dần dần Trần Thanh Thanh đã xâm nhập vào phạm vi hỏa lực của địch.
"Vút vút!"
Viên đạn không ngừng gào thét bên tai cô, cô đành phải cúi lưng tiến bước từ từ, không dám sơ sẩy.
" Chết tiệt!"
Trần Thanh Thanh mắng một tiếng rồi nằm úp sấp xuống, cầm khẩu súng ngắm lên nhắm mục tiêu rồi bóp cò, lập tức có 2 tên địch ngã xuống.
Sau đó Trần Thanh Thanh xoay người đổi vị trí, rồi làm theo cách cũ, chưa đầy mười phút chết dưới tay cô đã có 5 tên địch.
Có điều cô cũng đã bại lộ vị trí.
Hỏa lực của đối phương tập trung lại áp chế Trần Thanh Thanh đến mức không ngóc đầu lên nổi. William đã về đơn vị, trực giác nói cho hắn, kẻ làm cho hắn hao binh tổn tướng chính là con ả có võ kia.
" Mọi người chú ý, tập trung hỏa lực hướng sáu giờ, không cần dừng bắn..." William ra lệnh một tiếng, lập tức có hơn mười khẩu súng trường bắn phá về vị trí Trần Thanh Thanh.
Cùng lúc đó William lại dẫn theo hai tay đắc lực lặng lẽ tới gần Trần Thanh Thanh mà Trần Thanh Thanh không hề hay biết. Lúc này cô đã bị hỏa lực của quân địch áp chế.
Ngay lúc nguy hiểm, Tiêm Đao tiểu tổ đã tới, áp chế hỏa lực quân địch. Trần Thanh Thanh thở phào, cô nhanh chóng chú ý ra ý đồ của William và hai tên đồng bọn.
Mã Long và vài đội viên cũng đã thấy Trần Thanh Thanh, bọn họ tính toán nhanh chóng hội hợp với Trần Thanh Thanh. William và hai gã khủng bố dường như ý thức được ý đồ của Trần Thanh Thanh, hỏa lực càng mãnh liệt hơn. Cùng lúc đó, một vài tay súng ngắm đã bắt đầu tập kích Trần Thanh Thanh, viên đạn cứ lướt qua lỗ tai cô.
Mã Long thấy Trần Thanh Thanh nguy hiểm, trong lòng sốt ruột, chậm chạp tới gần vị trí Trần Thanh Thanh. Lúc này hắn chỉ có 1 ý niệm, là không thể để Trần Thanh Thanh gặp chuyện không may.
Trần Thanh Thanh bình tĩnh quan sát tình huống bốn phía, lăn tại chỗ, nằm sấp bò trường, rất nhanh đã thoát khỏi phạm vi bắn tỉa của đối phương.
Đồng thời William và hai gã khủng bố cũng bị hỏa lực của đội Mã Long chặn lại, bất đắc dĩ William vội vàng mang theo người của mình trở về.
Trần Thanh Thanh quay lại đuổi theo, súng ngắm giơ lên, bắn trúng vào tên bên trái William. Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, kẻ đó đã bỏ mình. Trần Thanh Thanh bắn một phát đã xuyên tim hắn.
"Hay lắm!"
Mã Long khen ngợi, rồi vội vàng ra lệnh cho Trần Thanh Thanh đình chỉ truy kích. Nhưng Trần Thanh Thanh lại làm ngơ, cô phải giết chết William báo thù cho Hác San San, nếu không cô sẽ không tha thứ cho chính mình.
Mã Long thật vất vả mới tìm được Trần Thanh Thanh, vốn muốn tiến lên ngăn cản, nhưng mà lúc này Tiêm Đao tiểu tổ phải ứng phó với bọn khủng bố đông gấp 3 lần họ, hắn không thể phân tâm nổi. Hắn chỉ đành nhìn Trần Thanh Thanh biến mất vào trong rừng cây.
William cũng cảm thấy được mục đích của Trần Thanh Thanh, dường như không giết chết hắn thì không bỏ qua. Hắn cười lạnh, mang theo bốn tay đắc lực chạy về hướng Tây Bắc, cố ý dẫn dụ Trần Thanh Thanh đi theo...
"Con ả thối tha, lão tử nhất định sẽ khiến mày chết..." William cười lạnh một tiếng nói: "Mọi người triển khai trận phòng ngự hình quạt, mục tiêu của chúng ta là xử lí con ả thối tha kia, ả đã giết nhiều huynh đệ của chúng ta rồi..."
Bọn William đã đi được 5km, Trần Thanh Thanh vẫn đuổi theo phía sau, nhưng không bắt kịp được. Địa hình nơi này quá phức tạp, làm chậm đi tốc độ của Trần Thanh Thanh. Ngược lại William và thuộc hạ lại tinh tường nơi này, hành động vô cùng thuận tiên. Con đường này là do William lựa chọn, bẫy rập, hang hùm hang báo, không cẩn thận một bước là sẽ rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục.
Mã Long đã xem nhẹ bọn khủng bố này, sau nửa giờ chiến đấu đội viên bên mình đã bị thương một nửa. Tuy rằng chưa đến mức mất mạng nhưng mà cũng mất đi sức chiến đấu. Đương nhiên đối phương cũng phải trả giá, ít nhất có mười tên khủng bố đã chết bởi Tiêm Đao tiểu tổ.
Chiến đấu vẫn tiếp tục, trước mắt ai thắng ai thua rất khó phân định, có điều ưu thế nhân số của bọn khủng bố đang dần giảm xuống.
Phía Hà Trác Tiếu cũng chiến đấu chật vật, tuy rằng không có thêm ai chết nhưng đội viên hầu như đều đã thụ thương, y phục đều đã đỏ tươi. Điều Hà Trác Tiếu lo nhất là Trần Thanh Thanh. Cô tác chiến một mình không biết có sao không.
Nhiệm vụ hôm nay xem như đã hỏng, Hà Trác Tiếu đã mấy lần dẫn đội viên tham gia "trò chơi tử vong", nhưng mà hôm nay là bi tráng, thảm thiết nhất. Các cuộc chiến lúc trước gần như không có ai chết, dở nhất là bị trọng thương thôi... mà hôm nay đã có tới bảy người bị giết. Chỉ số liệu này thôi cũng đã tuyên cáo nhiệm vụ lần này đã thất bại.
Sau khi đi được 5km, thể lực của William và bốn gã thủ hạ có vẻ không được nữa, hành quân gấp trong rừng đúng là rất tiêu hao thể lực.
"Masi, John, chúng mày làm súng ngắm, chọn vị trí tốt đi... tao đoán 2 phút nữa con ả đó sẽ đuổi tới đây..." William quyết định không lui nữa mà mai phục ở đây, chuẩn bị giải quyết phiền toái Trần Thanh Thanh.
"Nhớ kỹ, lưu người sống!" William dặn dò một câu.
Masi hơi sửng sốt rồi lập tức cười dâm: "William lão Đại, không phải anh muốn mông con ả đó nở hoa đó chứ? Như vậy đi, tính tôi một phần..."
"Cả tôi nữa" John không kiêng nể gì nói: "Con ả đó dáng người không tệ, lão tử thích..."
"Yên tâm ai cũng có phần..." William ám muội cười cười, rồi lại nghiêm túc: "Sac, Hon, chúng mày làm quan sát viên cho Masi, John..."
Sau khi bốn tên vào vị trí, William tự chọn một chỗ ẩn náu, có điều hắn lại không cầm súng mà lấy một thanh khảm đao làm vũ khí.
"Hy vọng mày sẽ không dễ bị thua quá..." William tự nói, cầm chặt thanh khảm đao lạnh lùng quan sát bốn phía.
Đại khái khoảng 2 phút sau Trần Thanh Thanh xuất hiện, cô có vẻ cảnh giác như đã biết sự an bài của William, tìm một cây đại thụ để náu, Trần Thanh Thanh không tiếp tục đi tới bởi vì cô cảm nhận được sự nguy hiểm.
"William tên súc sinh, mày giết bạn tao, hôm nay tao phải chặt đầu mày để an ủi linh hồn cô..."
Trần Thanh Thanh biết William đang trốn gần đó nên cố ý quát to. William thân kinh bách chiến sau có thể không hiểu được, hắn âm thầm cười lạnh không nói câu nào.
Masi ra dấu cho John, hai người điều chỉnh súng ngắm rồi bắn hàng loạt tới đó.
Trần Thanh Thanh ban đầu cũng không để ý nhưng rất nhanh cô phát hiện ra, đạn bọn chúng bắn là đạn xuyên thép, khoảng cách của bọn họ không xa, nếu cứ liên tục bắn thì thân cây có thể bị xuyên thủng.
Nghĩ đến đây Trần Thanh Thanh cảm thấy khó khăn. Nếu mà rời khỏi thân cây lúc này cũng không được, sợ rằng chỉ cần cô vừa thò đầu ra là đã thành bia ngắm rồi. -
"Bùm bùm!"
John tiếp tục nổ súng, ý đồ đúng như Trần Thanh Thanh nghĩ, cây trong rừng tuy rằng cứng rắn, nhưng mà cũng không chịu nổi đạn xuyên thép.
"Không ổn!"
Trần Thanh Thanh tâm sinh cảnh giác vội lăn tại chỗ, một viên đạn xuyên qua cây sượt qua tay cô, nếu cô chậm hơn một chút thì tay phải đã tàn phế rồi.
"Nguy hiểm thật" Trần Thanh Thanh hít vào một hơi cố bình tĩnh lại, cố tìm đối sách.
"Bùm bùm!"
Ngay lúc cô đang nghĩ Masi cùng John lại nổ súng, tiếp tục bắn vào cái lỗ thủng đó. Trần Thanh Thanh không kịp nghĩ vội xoay người tránh. Có điều lại rời khỏi tầm chắn của cây đại thụ.
Hon đảm nhiệm quan sát lúc này nổ súng, bắn vào đùi Trần Thanh Thanh. Trần Thanh Thanh chỉ đề phòng súng ngắm, không nghĩ còn có cả bắn lén. Cảm giác nguy hiểm tới gần, cô vội tránh né, nhưng mà vẫn hơi chậm, trên đùi đã dính đạn.
"Trúng rồi!"
Hon kinh hỉ kêu lên.
Trần Thanh Thanh nhịn đau giơ súng bắn, nổ đầu Hon luôn.
"Đồ ngu"
William âm thầm lắc đầu, thằng Hon đúng là đáng chết... đã nói là con này không dễ chọc mà nó vẫn khinh địch.
Sac cùng Hon ngày thường quan hệ giao hảo nhất, thấy huynh đệ tốt của mình bị bắn chết lập tức hét lên, cầm súng bắn phá. Dưới cơn thịnh nộ độ chuẩn xác cực kém, còn không bắn tới được vị trí xung quanh Trần Thanh Thanh.
Trần Thanh Thanh âm thầm cười lạnh một tiếng, lại giơ súng lên, vẫn nổ đầu (double head-shot, có bonus)
Masi và John luống cuống vội vàng xin chỉ thị William, có nên xử lí con đàn bà này không, nếu cứ để vậy thì bọn họ cũng sẽ sớm xong đời thôi.
William rất nhanh đã trả lời, phải để nó sống.
Kiếp sống trường kỳ chiến đấu đã khiến cho William có hơi biến thái, lúc này hắn đã quên đi mục đích của mình mà chỉ muốn đùa bỡn con đàn bà này thôi.
John cùng Masi khó chịu vô cùng, có điều lại không dám cãi lệnh, William trị quân rất nghiêm, chỉ để chỉnh đốn quân kỉ mà đã có vài huynh đệ chết dưới tay hắn.
Trần Thanh Thanh hẳn là phải thấy may mắn, nếu không phải William tâm lý lệch lạc thì cô lúc này sợ rằng đã hương tiêu ngọc vẫn.
Đương nhiên nguy cơ của cô vẫn chưa hết, đối phương còn ba người mà đùi cô lại trúng đạn, hành động không thuận tiện. Cũng may cô đã tự mình cầm máu, nếu không có thể chết vì mất máu. Có điều đầu đạn vẫn ở trong đùi, nếu không lấy ra sẽ nguy hiểm.
"Con ả thối tha, mau chóng đầu hàng sẽ không bị giết, nếu không tao sẽ tiễn mày về tiễn ngươi về Tây thiên..." Masi tức giận quát lớn hy vọng có thể tạo được tác dụng đe doạ.
Trần Thanh Thanh âm thầm cười lạnh, không đáp lời mà chỉ chuẩn bị bắn, bắn được kẻ nào hay kẻ đó, cho dù hôm nay có chết cũng phải kéo theo vài cái đệm lưng.
← Ch. 419 | Ch. 421 → |