← Ch.562 | Ch.564 → |
Phương Hạo Vân vội vàng hồi phục tinh thần, cẩn thận xem xét tình huống bốn phía. Một hơi thở nguy hiểm thản nhiên như không có đang chậm rãi tiếp cận hắn từ bốn phương tám hướng.
Phương Hạo Vân nhìn các cặp tình nhân đang ngồi với nhau không xa, vội vàng xoay người tránh đi. Tuy rằng hắn không thích hành vi của những người này, nhưng mà không có nghĩa là bọn họ đáng chết. Nếu chổ này xảy ra đánh nhau, thì tính mạng của bọn họ khó mà giữ được.
Quan sát địa hình xung quanh một chút, Phương Hạo Vân đi thẳng đến trước, thừa dịp không ai chú ý, quẹo vào một khu vực không người, nơi này tối đen như mực, với thị lực của người bình thường thì tuyệt đối không nhìn được tình huống bên trong.
"Xuất hiện đi..." Phương Hạo Vân cảm nhận rất rõ ràng, có người đi theo hắn. Hắn thật sự không ngờ được, sẽ có người đến đối phó hắn, Long gia, Tần gia hiển nhiên là không có khả năng này rồi. Bọn họ đấu với hắn một thời gian lâu như vậy, cũng biết được năng lực của hắn, tuyệt đối không làm ra loại chuyện vô dụng này.
Nhưng mà, ngoại trừ Tần gia và Long gia, Phương Hạo Vân không nhớ nổi mình đã đắc tội với ai nữa?
"Quả nhiên là có chút năng lực!" Khi tiếng nói vang lên, một ông già còng lưng xuất hiện trước mặt Phương Hạo Vân. Tuy rằng ánh sáng bốn phía rất mờ, nhưng cũng không gây trở ngại đến ánh mắt của Phương Hạo Vân. Người này tuy rằng có hình tượng không được đẹp, nhưng từ khí chất trên người cho thấy, ông ta là một cao thủ.
"Ngươi chính là Phương Hạo Vân?" Ông già còng lưng thản nhiên hỏi.
"Không sai, giả có thể đổi... ông nhận lệnh ai đến đây giết tôi?" Phương Hạo Vân cũng thản nhiên nói.
"Chờ khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết... Đúng rồi, ta là Đà Ông..." Ông lão cười nói: "Đà Ông ta đã quy ẩn nhiều năm rồi, có điều cố chủ lần này quá lớn, hơn nữa còn ra giá rất cao, ta mới nhận nhiệm vụ đến giết ngươi... năm triệu... ngươi biết không? Cái đầu của ngươi trị giá năm triệu" Trong ánh mắt của Đà Ông lộ ra vẻ hưng phấn, rất hiển nhiên, ông ta rất thích tiền.
Phương Hạo Vân không biết nên cười thế nào, năm triệu mà muốn lấy mạng mình, xem ra người này cũng quá coi thường mình rồi. Phải biết rằng, lúc đầu Tần gia cũng đã bỏ ra đến sáu mươi triệu đô để mua cái mạng của mình, năm triệu này thì tính là cái gì? Thật sự là càng lúc càng tệ...
"Cho ông mười triệu, nói cho tôi biết cố chủ là ai?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Haha... thằng nhóc, Đà Ông ta là người từng trải, cái trò diễn xiếc của ngươi còn non lắm. Bớt nói nhãm, chịu chết đi" Đà Ông khinh thường nói.
Ánh mắt của Phương Hạo Vân dừng lại trên người Đà Ông, nói: "Tôi vốn không muốn giết ông, cho ông một con đường sống. Nhưng ông lại không biết quý trọng, đáng tiếc..."
Đà Ông không nói gì, trong tay đã cầm lấy một thanh đao ngắn từ lúc nào không biết.
Phương Hạo Vân cười nhẹ, nhìn vũ khí trong tay ông ta, cười nói: "Tôi biết ông là ai, ông chính là tội phạm giết người được truy nã từ hai mươi năm trước, Tu La Đà Ông.. Xem ra hôm nay là ngày ông tuyệt mạng rồi..." Phương Hạo Vân đã nghe đến tên của người này từ miệng dì Bạch, Tu La Đà Ông cũng là một nhân vật trong giới võ học. Nhưng mà người này rất khát máu, cuồng sát. Hai mươi năm trước khi làm ra một vụ án kinh động thiên hạ xong liền biến mất không còn tin tức. không ngờ hôm nay lại đến gặp mặt hắn.
Phương Hạo Vân biết, mình đã có cơ hội thay trời hành đạo rồi.
"Nếu đã biết đại danh của ta, vậy ngươi còn dám phản kháng?" Khóe miệng của Đà Ông lộ ra một nụ cười khinh miệt.
Phương Hạo Vân không nói gì cả, vẻ mặt vẫn như cũ, lúc này trong mắt hắn, Đà Ông giống như một kẻ đã chết. Không cần phải nói nhiều với người chết nữa. Thiên Phạt đã xuất hiện nơi tay, thân hình như tia điện, lao vọt đến, Thiên Phạt trong tay hắn đã nhắm đến cổ họng của Đà Ông.
Con mắt của Đà Ông co lại, ông ta không ngờ rằng, đối phương lại chủ động tấn công, hơn nữa còn mang theo lực lượng vô cùng cường đại.
Không dám chậm trễ, ông ta giơ thanh đao lên, dùng công lực cả đời phát ra cực hạn, đao khí chém ra rất mạnh.
Trong giây phút hai binh khí chạm vào nhau, Đà Ông đã cảm nhận được một nguồn nội lực mạnh mẽ từ thân đao truyền vào cơ thể của mình, đồng thời, thanh đao trong tay ông ta đã gãy.
Thấy đao đã đến người, Đà Ông vội vàng lăn một vòng, tránh việc bị chém đứt tay. Dù vậy, ông ta vẫn bị nội lực của Phương Hạo Vân chấn làm cho bị nội thương rất nặng.
Khi đứng lên, sắc mặt của ông ta đã trở nên tái nhợt, khóe miệng cũng đã chảy ra máu tươi, trong tay vẫn là nửa thanh đao bị gãy, và bàn tay của ông ta đang run mạnh lên.
Cả cuộc đời Đà Ông đã trải qua vô số lần ác chiế, đối thủ đều là cao thủ tuyệt đỉnh, nhưng mà hôm nay, chỉ tiếp một chiêu của đối phương thôi mà ông ta đã biết mình không thể địch nổi rồi.
Cảm giác này đối với ông ta là lần đầu tiên có.
Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Ông còn một cơ hội cuối, rốt cục là ai phái ông đến?"
Đà Ông cười lạnh nói: "Tu La Đà Ông ta từ trước đến giờ chưa từng bán đứng cố chủ... ngươi đừng ôm hy vọng gì..."
"Nếu đã vậy, thì ông chết đi!"
Phương Hạo Vân chưa từng nương tay với kẻ thù bao giờ cả, vừa mới nói xong, hắn đã nhanh chóng lao đến, cầm Thiên Phạt chém xuống.
Do Đà Ông đã bị thương nặng, cho nên công lực tan rả, đồng thời cử động cũng chậm chạp, mà thanh đao trong tay cũng đã bị gãy, lúc này, ông ta căn bản là không thể tránh đòn này của Phương Hạo Vân nữa rồi.
"Haha, báo ứng!"
Đối mặt với cái chết, Đà Ông đột nhiên cười to: "Đà Ông ta giết người cả đời, bây giờ cũng đã bị người giết... đây là báo ứng..." Nói xong, Đà Ông nhắm mắt đưa cổ ra cho Thiên Phạt.
"Ta chờ ngươi ở dưới... ngươi cũng sẽ chết, ngươi căn bản là không thể tưởng tượng sự cường đại của cố chủ...." Khi Thiên Phạt chạm vào cổ của ông ta, ông ta chỉ cười lạnh một tiếng.
Máu phọt lên, thân dưới của Đà Ông cũng ngã xuống, Thiên Phạt lượn một vòng trong không khí, lưỡi đao phát sáng không hề dính một giọt máu.
Cả đời Thiên Phạt chưa bao giờ dính một giọt máu người nào.
Vì cả đời Đà Ông giết chóc quá nhiều, sát nghiệp quá nặng, cho nên khi Phương Hạo Vân hấp thu công lực của ông ta thông qua Thiên Phạt, đồng thời cũng cũng nhận luôn sát nghiệp kia vào cơ thể.
Bây giờ, hắn cảm nhận được công lực đã tăng lên, và cảm xúc tiêu cực cũng nhiều lên. Có điều, cảm xúc tiêu cực vẫn còn nằm trong sự khống chế của hắn.
Trong một căn phòng xa hoa của khách sạn Shangri La, Long Hi Phượng nhìn Xuân Hoa và Thu Nguyệt, lạnh giọng hỏi: "Hai đứa thấy rõ, Phương Hạo Vân chỉ dùng hai chiêu đã giết chết Tu La Đà Ông?"
"Phu nhân, bọn con dùng kính hồng ngoại quan sát rất rõ... không sai lầm, Phương Hạo Vân đích thật chỉ dùng hai chiêu là đã giết chết Tu La Đà Ông" Người nói chuyện là Thu Nguyệt, trên mặt cô vẫn còn sự hoảng sợ và bất an. Nam Cung thế gia coi như cũng là một võ lâm thế gia rồi, Thu Nguyệt từ nhỏ cũng đã có học võ, cao thủ chân chính cô cũng đã thấy rất nhiều, nhưng loại người chỉ nhấc tay một cái là đã giết chết cao thủ võ học Tu La Đà Ông như Phương Hạo Vân, thì cô mới lần đầu tiên gặp.
"Xem ra Phương Hạo Vân này quả thật không đơn giản..." Long Hi Phượng thở dài một tiếng: "Mặc kệ ngươi có bao nhiêu lợi hại, cũng đều phải chết... kẻ thù của ta chỉ có thể do tự tay ta giết, ai cho ngươi xen vào việc của người khác.
Đúng vậy, trong lòng Long Hi Phượng cực kỳ oán hận Phương Hạo Vân, trước đó những lời bà ta nói với Phương Hạo Vân, cũng chỉ là sự giả dối mà thôi.
Trong lòng Long Hi Phượng đúng là hy vọng Long gia bị diệt, hy vọng bọn họ chết không có chổ chôn. Nhưng mà, bà càng hy vọng sẽ do chính mình ra tay. Từng ấy năm qua, thù hận là cái giúp cho bà sống đến giờ.
Nhưng bây giờ, Phương Hạo Vân đã lấy đi động lực sống của bà.
Cho nên, lòng bà vô cùng hận Phương Hạo Vân.
Đà Ông là một quân cờ do bà bỏ tiền ra để thử Phương Hạo Vân. Trước khi xác định, Long Hi Phượng sẽ không ngừng tìm cao thủ đến để thử Phương Hạo Vân.
Nam Cung thế gia không giống với Long gia, bọn họ là võ học thế gia, cho nên cũng có liên hệ chặt chẽ với giới võ lâm, mà bản thân bà là thiếu phu nhân của Nam Cung thế gia, trong tay bà hiển nhiên là có rất nhiều tài nguyên rồi.
"Phu nhân, bọn con có nên giám sát gần Phương Hạo Vân hay không?" Người nói lần này chính là Xuân Hoa đã bị bỏ tù. Ba ngày trước, Long Hi Phượng đã thông qua quan hệ của mình thả cô ta ra. Nói là thả ra, nhưng cái này không khác gì phóng thích vô tội cả.
Bởi vì có thể thấy được, Long Hi Phượng chính là loại người phía trước một bộ mặt, phía sau một bộ mặt.
"Không được!"
Long Hi Phượng trầm ngâm nói:"Tiếp tục dùng kính viễn vọng quan sát hắn, Phương Hạo Vân không đơn giản, nếu tiếp cận quá gần sẽ làm cho hắn phát hiện. Tạm thời ta chưa muốn hắn biết ta đang có ý định đối phó hắn"
.........................................................
Đứng trong sảnh chờ của máy bay, Phương Hạo Vân, Trương Bưu, Đại Phi, Phương Tuyết Di đang vô cùng lo lắng, bọn họ đều đến đón Đinh Tuyết Nhu cả.
Vốn dĩ trong đám người này không có Phương Tuyết Di, chỉ là bà chị kiên trì đòi đi, Phương Hạo Vân cũng không cản lại được, đành phải mang chị theo.
Đinh Tuyết Nhu bị bệnh, và chữa bệnh cũng không có truyền ra bên ngoài, trong khoảng thời gian này, dưới sự thu xếp của Vương Hà. Phòng thu âm Ngọt Ngào cũng đã được vận hành bình thường. Bài hát đơn lần trước đã đứng đầu trong bảng xếp hạng âm nhạc, được vài giải thưởng trong và ngoài nước, nhưng người đứng ra làm việc lại chỉ là nhân viên thôi. Bởi vì Vương Hà tuyên bố với bên ngoài rằng, Đinh Tuyết Nhu đang trong quá trình chuẩn bị cho một CD tiếp theo, vì thế, mọi người đều đang rất chờ mong và không ai chú ý đến việc cô không xuất hiện.
Phương Tuyết Di là một người hâm mộ của cô, đương nhiên là muốn nhìn thấy Đinh Tuyết Nhu rồi, gửi đến cho cô lời hỏi thăm ân cần và chúc phúc lớn nhất.
Đi cùng với Đinh Tuyết Nhu lần này còn có Rosand, từ lúc này, hắn hoàn toàn làm theo lệnh của Phương Hạo Vân, làm việc tại Hoa Hải.
Vốn ý của Phương Hạo Vân là muốn Rosand phụ trách việc bảo vệ cho Đinh Tuyết Nhu, có điều Vương Hà kiên quyết phản đối. Rơi vào đường cùng, Phương Hạo Vân đành phải nhờ dì Bạch thu xếp cho một cô gái làm vệ sĩ cho Đinh Tuyết Nhu. Về phần Rosand, hắn tính thu xếp cho người này đến công ty bảo an làm việc.
Cái này vốn là điểm mạnh của Rosand.
Sau khi tĩnh dưỡng một thời gian, sắc mặt của Đinh Tuyết Nhu rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều, tuy rằng không được hồng hào như người bình thường, nhưng mà cũng không nhìn ra là đang bệnh. Lông mi tinh tế, đôi mắt linh động, bên trong cơ hồ như luôn đầy nước. Cũng phải thôi, xa cách lâu như vậy rồi, cô đã tìm lại được người đàn ông mình yêu trong nhiều năm đau khổ tìm kiếm.
Phương Hạo Vân hôm nay ăn mặc cũng rất chỉnh tề, đồ tây giày da, nhìn rất phong độ, thậm chí là còn cầm theo một bó hoa hồng đang nở rộ nữa chứ.
"Tặng cho em!" Phương Hạo Vân chậm rãi đi đến, đưa hoa cho Đinh Tuyết Nhu, vẻ mặt thân thiết: "Thân thể có tốt không?"
"Tất cả đều tốt... chỉ nhớ anh thôi..." Nhận lấy hoa, nước trong đôi mắt kia đã không nhịn được, rơi xuống vài giọt.
Trong cuộc sống, chuyện đau khổ nhất chính là phải chờ đợi và tưởng nhớ.
Thấy cảnh nhớ người, nhìn vật lại tương tư. Trong những năm gần đây, trong lòng Đinh Tuyết Nhu luôn có một cảm giác đau khổ như thế.
Hôm nay, cô rất muốn ôm người đàn ông trước mặt vào lòng mà khóc một hồi, đáng tiếc là người chung quanh quá nhiều. Cô đành phải nén cảm xúc lại trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười trên khuôn mặt ngượng ngùng, chào hỏi mọi người xung quanh.
Trương Bưu và Đại Phi nhìn Phương Hạo Vân và Đinh Tuyết Nhu, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Người có tình luôn có thể đến với nhau, hai người đã trải qua bao nhiêu đau khổ và hiểu lầm, rốt cục đã được trở về bên nhau.
Phương Tuyết Di nhìn thấy em trai và thần tượng vui vẻ, trong lòng đột nhiên có một cảm giác nói không nên lời, cũng không biết là nên hâm mộ hay chúc phúc... là vui? Hay là ghen?
Sau khi chào đón xong, Phương Hạo Vân tự mình lái chiếc Lamborghini đưa chị gái, Đinh Tuyết Nhu, Vương Hà đi đến chổ ở của Đinh Tuyết Nhu.
Tuy rằng đã lâu rồi không có ai ở, nhưng người của phòng thu âm Ngọt Ngào mỗi ngày vẫn cẩn thận quét dọn, cho nên trong phòng không hề có một hạt bụi n ào.
Đi lâu rồi về đến nhà, Đinh Tuyết Nhu và Vương Hà đều rất kích động, hai người nắm tay nhau, cùng hét lên. Mà Phương Tuyết Di đứng bên cạnh thì được mở rộng tầm mắt, thì ra thần tượng cũng như vậy.
"Chờ chị với!" Rất nhanh, trong phòng liền có ba người con gái cùng nắm tay nhau mà hét, mức âm lượng thì không cần phải bàn nữa.
Buổi tối, đám người Trương Bưu, Đại Phi và hơn mười người khá đặt một bàn tiệc tại nhà hàng Shangri La để tẩy trần cho Đinh Tuyết Nhu, và tự tay tặng cho cô những món quà chúc phúc
← Ch. 562 | Ch. 564 → |