← Ch.563 | Ch.565 → |
Món quà của Phương Hạo Vân là một nụ hôn lên trán.
Mấy ngày kế tiếp, Phương Hạo Vân tự mình đi thu xếp bác sĩ chữa bệnh và nhân viên chăm sóc cho Đinh Tuyết Nhu, hơn nữa còn thu xếp một phòng bệnh giám sát bên cạnh.
Thân thể của Đinh Tuyết Nhu vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, cần phải nghỉ ngơi và trị liệu thêm một thời gian.
Vốn, Đinh Tuyết Nhu vốn muốn sau khi trở về sẽ cùng người mình yêu ở chung một chổ, nhưng sự thật không phải vậy, Phương Hạo Vân bận rộn nhiều việc, hầu như mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, có điều mỗi ngày hắn đều dành chút thời gian ra để đến thăm cô, tuy rằng rất ngắn, nhưng ít nhất là mỗi ngày cũng có thể gặp mặt.
Thật ra, đây cũng là một loại hạnh phúc.
Thời gian nhanh chóng vượt qua một tuần, trải qua sự chuẩn bị cẩn thận, tập đoàn Hồng Tinh đã được sửa đổi và thay thế thành công ty thực nghiệp Đằng Phi, và chính thức treo bảng khai trương. Lúc này, cũng có rất nhiều lãnh đạo đến chúc mừng, buổi lễ khai trương vô cùng nóng bỏng với quy mô rất lớn, không hề kém hơn chút nào so với lần khai trương công ty bảo an Đằng Phi.
Buổi tối, cũng đồng thời tổ chức một buổi tiệc.
Lần này thì khác, tiệc tối lần này được làm thành một buổi tiệc rượu cùng với vũ hội, được bố trí rất hợp lý và tinh tế.
Khi màn đêm buông xuống, Phương Hạo Vân mang theo Phương Tuyết Di, Trác Nhã, Kim Phi, Bạch Lăng Kỳ đi đến một căn phòng xa hoa, cũng chính là chổ của buổi tiệc.
Phương Tuyết Di và Trác Nhã là khách, Kim Phi là người đón tiếp, Bạch Lăng Kỳ và Phương Hạo Vân thì đi ra ngoài ban công, hai người đứng cạnh nhau, lẳng lặng nhìn bầu trời đầy sao.
Một hồi sâu, Bạch Lăng Kỳ mới nói: "Hạo Vân, chúc mừng anh... sự nghiệp của anh càng làm càng lớn, thật vui cho anh"
"haha!"
Phương Hạo Vân cười nói: "Sự nghiệp của anh, cũng chính là sự nghiệp của em.. Kỳ, chờ em làm xong chuyện Tây Hoàn, thì đến Đằng Phi giúp anh..."
"Dạ!"
Bạch Lăng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, nói: "Em đã nói với chị Tuyết Di rồi, chị ấy ủng hộ em... nhưng mà, anh tính cho em làm cái gì... tính cho em chức gì?"
"Phó tổng của công ty thực nghiệp... em quen thuộc với bên địa ốc, vậy em phụ trách nghiệp vụ địa ốc đi... em có ý kiến không?" Phương Hạo Vân hỏi.
"Tốt!" Bạch Lăng Kỳ cười nói:" Em cũng có ý này!"
Ngay trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, Đinh Tuyết Nhu yên lặng nhìn chăm chú bóng dáng bọn họ, trong lòng có một nỗi chua xót và khó chịu không nói nên lời...
"Tuyết Nhu, nhìn cái gì vậy... thằng nhóc Hạo Vân kia, không thấy thì không phiền... chúng ta tâm sự đi..." Phương Tuyết Di đi đến, kéo Đinh Tuyết Nhu vào một góc. Hai người ngồi xuống, vừa uống nước vừa nói chuyện phiếm. Nhưng mà đề tài không chạy khỏi Phương Hạo Vân.
Phương Tuyết Di rất cẩn thận, cô sợ mình nhất thời lỡ miệng, Phương Tuyết Di hỏi hai người trước kia có quen biết không, Đinh Tuyết Nhu lắc đầu phủ nhận, chỉ là vẻ mặt của cô quá hồi hộp, làm cho Phương Tuyết Di hoài nghi.
"Tuyết Nhu... em là thần tượng của chị, là nữ thần trong mắt của chị, em không thể gạt chị. Em thành thật nói cho chị biết, trước kia em rốt cục có biết Hạo Vân không... sao chị luôn cảm thấy rằng hai đứa trước đây đã từng quen với nhau. Hơn nữa, chị còn cảm thấy rằng em đã từng thích nó, phải không?" Phương Tuyết Di tò mò hỏi, trong đôi mắt thỉnh thoảng hiện lên vài tia gian xảo.
"Không có!"
Đinh Tuyết Nhu bị nói trúng tâm sự, tâm tình càng trở nên hồi hộp, vội vàng nói: "Không thể nào... em và Hạo Vân chỉ quen nhau trong lần bảo vệ trước.... hơn nữa, em cũng mới về nước năm nay"
"Haha!"
Phương Tuyết Di cười nói: "Em hồi hộp làm gì, chị chỉ nói giỡn với em thôi mà... Đúng rồi, chị hỏi em một câu, có phải là em thật sự thích thằng nhóc Hạo Vân nhà chi không... làm con gái, và là người hâm mộ của em, chị không thể không nhắc nhở em vài câu, bên cạnh thằng nhóc Hạo Vân này có không ít người rồi, em nhất định phải hiểu rõ ràng..."
Đinh Tuyết Nhu nghe thấy thế, sắc mặt liền đỏ ửng, sau một hồi mới lắp bắp nói: "Đâu có... em và hắn chỉ quen thân thôi..."
"Chị thấy đâu có phải?" Lòng của con gái rất nhạy cảm, từ trước kia, Phương Tuyết Di đã phát hiện ra Đinh Tuyết Nhu có tình với em trai mình. Bây giờ càng có thể xác định, nhưng mà cô ta thật sự không ngờ. Vì sao ngay cả một đại minh tinh như Đinh Tuyết Nhu cũng đi theo con đường này. Cô cảm thấy rằng, cho dù mình không nói thì Đinh Tuyết Nhu vẫn có thể nhìn ra bên cạnh Phương Hạo Vân có rất nhiều phụ nữ.
Ngoài ban công, Phương Hạo Vân không biết bà chị đang đâm lén mình, cho dù biết thì hắn cũng không bận tâm đâu. Bởi vì bây giờ hắn còn đang bận khuyên giải Bạch Lăng Kỳ.
Bởi vì một phút trước, hắn đã đem chuyện của Hàn Tuyết Nhi nói với Bạch Lăng Kỳ.
Sau khi nghe thấy, Bạch Lăng Kỳ cũng không phát biểu câu nào, chỉ lẳng lặng nhìn bóng đêm.
Phương Hạo Vân nói: "Kỳ.... chuyện cũng đã xảy ra, anh cũng không muốn trốn tránh... em mắng anh cũng tốt, đánh anh cũng tốt, anh đều chấp nhận. Nói tóm lại, anh phải chịu trách nhiệm!"
"Anh đó!"
Bạch Lăng Kỳ thở dài yếu ớt một tiếng, quay đầu lại, tức giận nói: "Tuyết Nhi bây giờ còn nhỏ, mà anh cũng có thể ra tay được..."
Phương Hạo Vân cười khổ, oan ức nói: "Cái này là trục trặc kỹ thuật..."
"Hì!"
Bạch Lăng Kỳ lập tức bật cười, khuôn mặt lạnh lùng khi nãy cũng biến mất, cười nói: "Xứng đáng, nói cho anh biết, đàn bà tụi em không phải dễ chọc đâu. Tuyết Nhi cũng thế..."
"Nói như vậy, trong lòng em không giận..." Phương Hạo Vân cười hỏi.
Bạch Lăng Kỳ cười khổ, không nói gì. Không giận sao? Tình yêu đối với phụ nữ mà nói, là ích kỷ, là nhỏ mọn. Nhưng mà trở thành người của Phương Hạo Vân, thì không có quyền độc chiếm tình yêu này.
Điều này, bắt đầu từ Trương Mỹ Kỳ, Bạch Lăng Kỳ đã nhận thức được. :
Bây giờ cô đã nghĩ thông suốt rồi, mặc kệ hắn có bao nhiêu người, chỉ cần trong lòng hắn có cô, yêu cô, vậy đã đủ rồi. Phương Hạo Vân không phải là người đàn ông có thể độc chiếm được.
"Đi đón khách đi... em muốn đứng ở đây một lát..." Bạch Lăng Kỳ quay đầu lại, nhẹ nhàng nói. Phương Hạo Vân gật đầu, đi ra. Hắn biết rằng, tuy ngoài mặt Bạch Lăng Kỳ tỏ vẻ không giận, nhưng thật ra trong lòng đang không vui. Việc này, đổi lại là người khác, ai mà vui cho được?
Đương nhiên, hắn tin rằng Bạch Lăng Kỳ có thể xử lý tốt chuyện
Trong một góc khác, Phương Tuyết Di vẫn đang nói chuyện với Đinh Tuyết Nhu về đề tài có liên quan đến Phương Hạo Vân. Phương Tuyết Di không ngừng hỏi ra những câu hỏi hốc búa, mà Đinh Tuyết Nhu vẫn linh hoạt trả lời.
Sau vài đợt, trong lòng Đinh Tuyết Nhu cũng bắt đầu lo lắng, từ những câu hỏi này, Đinh Tuyết Nhu cảm thấy rằng Phương Tuyết Di đã bắt đầu hoài nghi Phương Hạo Vân.
Đinh Tuyết Nhu không biết Phương Hạo Vân vì sao lại ở trong Phương gia, vì sao từ một cô nhi biến thành một thiếu gia. Nhưng cô có thể khẳng định rằng, thân phận của hắn bây giờ là giả. Cho nên, cô cố gắng trả lời câu hỏi của Phương Tuyết Di một cách khéo léo. Không hy vọng vì sự ngu xuẩn của mình làm lộ thân phận của Phương Hạo Vân.
Những người phụ nữ hoặc con gái tham gia bữa tiệc này ăn mặc làm cho mình trở nên xinh đẹp, trong khoảng thời gian gần đây, Phương Hạo Vân liên tiếp làm ra nhiều chuyện nổi tiếng, buổi tiệc hôm nay, phần lớn những người này đều hướng về Phương Hạo Vân. Hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của Phương thiếu gia, mặc dù không thể thành vợ chồng, nhưng làm uyên ương cũng đủ rồi.
Cái gọi là không khí của xã hội thượng lưu, thật ra cũng chỉ cởi mở hơn người thường... hoặc nói là thối nát có vẻ chính xác hơn.
Trước đó có những tiểu thư nhà giàu tự nhận là thiên tiên đến mời Phương Hạo Vân nhảy, và Phương Hạo Vân đều đồng ý cả, hơn nữa cùng nhau ra nhảy.
Chỉ là trong lúc này, Phương Hạo Vân rất nghiêm chỉnh, không hề làm ra chuyện mà đám người này chờ mong.
Đợi đến khi người thứ ba mời Phương Hạo Vân nhảy, thì cô ta đã chủ động dâng mỡ lên miệng mèo, chỉ là đã bị Phương Hạo Vân ngăn lại.
Trong mắt của Phương Hạo Vân, những người này không khác gì gái lầu xanh, chẳng hề khác biệt gì so với những cô gái buôn da bán thịt.
Cho dù Phương Hạo Vân có muốn đi tìm cái thú vui này, thì cũng tìm mấy chổ sạch sẽ, chứ không có rửa tay trong cái chậu vàng thối nát như vậy, hắn căn bản là không có hứng thú.
Nhảy với bọn họ, cũng bởi vì đứng trên góc độ chủ nhân của buổi tiệc mà thôi.
Sau khi nhảy vài lần, Phương Hạo Vân đã cảm thấy phiền chán, mùi nước hoa trên người những cô gái này làm cho hắn thở không nổi.
Bạch Lăng Kỳ dường như cũng thấy được Phương Hạo Vân khó xử, vội vàng từ ban công đi vào, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Phương Hạo Vân. Bạn gái chính thức đến, mấy người kia liền không còn cơ hội.
Cách ăn mặc của Bạch Lăng Kỳ hôm nay rất tự nhiên, thanh lịch cao quý, nhưng không hề mất đi sức sống tuổi trẻ. Khi cô đứng bên cạnh Phương Hạo Vân, lập tức làm cho mấy người con gái kia e dè. Có vài cô to gan đến mời, nhưng đều bị từ chối. Phương Hạo Vân nhẹ nhàng nhìn Bạch Lăng Kỳ, hắn muốn nghỉ ngơi một hồi, vì một lát nữa hắn muốn được nhảy với người con gái mình yêu.
Sau vài lần, đám người kia liền hết hy vọng, và bắt đầu theo đuổi các thiếu gia khác.
Hà Thanh rất tức giận.
Công ty thực nghiệp Đằng Phi của Phương Hạo Vân khai trương mà lại không mời cô, còn buổi tiệc tối càng không có ai thông báo cho cô biết.
Vì thế, cô tức giận tìm đến đây.
Buổi tiệc này được tổ chức trên tầng sáu của tập đoàn, cách bài trí trong này không khác gì một khách sạn năm sao cả. Từ cửa đến thang máy đều là nhân viên bảo vệ.
Đi vào trong sảnh, một cô nhân viên mặc sườn xám liền bước ra tiếp Hà Thanh.
Hà Thanh tức giận nói: "Kêu Phương Hạo Vân ra đây..."
Cô nhân viên hơi sửng sốt, lập tức cười nói: "Xin lỗi, hôm nay là tiệc riêng... nếu cô có nhu cầu gì, thì xin mời tự giải quyết..."
"Hừ!"
Hà Thanh hừ lạnh một tiếng, cũng không làm khó cô nhân viên. Cô rất rõ ràng, chỉ là một nhân viên tiếp khách thì sao dám đi tìm Phương Hạo Vân chứ.
Đều là phụ nữ, tội gì phải làm khó nhau, Hà Thanh phát hiện ra những người đến hôm nay đều là người nổi tiếng trong Hoa Hải, phóng viên, nhà báo, giới truyền thông cũng đến không ít.
Trên mặt của Hà Thanh không nhìn ra sự tức giận nào, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của cô đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường, biểu hiện rất là tự nhiên.
Rất rõ ràng, cô cũng biết, gây chuyện trong trường hợp này là không thích hợp.
Đến Hoa Hải không ít ngày, thông qua các mới quan hệ, cô cũng biết được không ít các tai to mặt lớn của Hoa Hải, hơn nữa, nhân duyên của cô còn rất tốt.
Sau khi đi vào tự lấy rượu, cô bắt đầu mang mặt cười đi chào hỏi người quen, và trên đường đi, có hơn phân nửa khách quý đều chào hỏi cô.
Buổi tiệc hôm nay tương đối tùy ý, dựa theo kế hoạch, ngoài các nghi thức đơn giản và phát biểu ra, thì tất cả mọi người đều có thể hành động tự do.
Bây giờ mọi người trong này đang đứng thành từng nhóm, nói chuyện hoặc khiêu vũ với nhau, đương nhiên, cũng có người nhân cơ hội tìm mối làm ăn, hoặc là gạ tình...
Hà Thanh xuyên qua đám người, bắn ánh mắt ra bốn phía, hy vọng có thể nhìn thấy Phương Hạo Vân.
Lúc này Phương Hạo Vân đang ngồi cùng Bạch Lăng Kỳ, Phương Tuyết Di và Đinh Tuyết Nhu nói chuyện trên trời dưới đất. Thần tượng thành chị em, trong lòng Bạch Lăng Kỳ ttuy rằng không thoải mái, nhưng cũng có chút tự hào.
Hà Thanh đi đến, rất tùy ý ngồi xuống giữa Phương Hạo Vân và Bạch Lăng Kỳ, sau đó kêu lên một tiếng, gọi phục vụ đến, lấy một ly rượu trong khay, nhấp một ngụm, dùng ánh mắt tao nhã nhìn Phương Hạo Vân: "Phương thiếu gia, chuyện lớn như vậy, sao có thể thiếu tôi chứ... tôi không mời tự đến, cậu có chào đón không?"
Phương Tuyết Di khẽ nhíu mày, trong mắt hiện lên một sự chán ghét.
Hành động và lời nói của Hà Thanh bây giờ rất bình tĩnh, còn mang theo một sự tao nhã cao quý, cô khẽ cười một tiếng, nhìn Phương Tuyết Di, nói: "Phương tổng hình như không chào đón tôi thì phải, đáng tiếc đây là sự kiện của tập đoàn Đằng Phi... mà tôi là một thành viên của tập đoàn, tôi có tư cách tham dự, phải không, Phương thiếu gia?"
← Ch. 563 | Ch. 565 → |