← Ch.628 | Ch.630 → |
Tuy rằng thân pháp của Phong Vân rất quỷ dị, nhưng cũng không thể tránh thoát khỏi sự đuổi giết của Phương Hạo Vân. Hoạt Bộ của vốn không thua thân pháp của Phong Vân, hơn nữa Thiên Phạt không ngừng cung cấp lực lượng cuồn cuộn cho Phương Hạo Vân, cho nên, tốc độ của hắn đã vượt qua cả Phong Vân rồi.
Phong Vân thấy không thể thoát thân được, đành phải liều mạng.
Phương Hạo Vân quát một tiếng: "Phong Vân, ông chết chắc rồi, đừng vùng vẫy nữa, tôi sẽ để ông toàn xác... Mặc kệ là nói thế nào thì ông cũng có cống hiến cho Thiên Phạt thành"
Phong Vân giật mình, nói: "Phương thiếu gia, tôi và cậu cần gì phải liều mạng như vậy, thật ra chúng ta cũng có thể làm bạn mà... Chúng ta có thể hợp tác..."
"Ông cho rằng tôi là thằng nhóc ba tuổi hả... Phong Vân ông là loại người nào, trong lòng tôi rất rõ ràng..." Phương Hạo Vân cười khinh miệt: "Vì tương lai của Thiên Phạt thành, ông phải chết, ông và Hoa Thiết Thụ, còn có lão bất tử, không ai sống sót được..."
Lời còn chưa dứt, trong mắt của Phương Hạo Vân đã lóe lên một tia sáng, sát khí bùng cháy mãnh liệt, quát lớn: "Đi chết đi...." Tay phải của Phương Hạo Vân giơ lên, thân hình lao đến như chớp, Thiên Phạt trong tay lập tức chém thẳng xuống ngực của Phong Vân.
Chuyện đã đến nước này, Phong Vân cũng không dám chậm trễ nữa, vội vàng giơ đao lên đỡ.
Thiên Phạt của Phương Hạo Vân tiến lên mạnh mẽ, chém thẳng xuống ngực của Phong Vân không chút do dự. Còn Phong Vân thì kinh nghiệm đầy mình, cũng hiểu được tấn công là biện pháp phòng ngự tốt nhất. Vì thế, ông ta không dám chậm trễ, cả hai đều dùng tốc độ nhanh không thể tả để lao vào nhau.
Trong chớp mắt, hai luồng khí kình cường đại va chạm nhau, và đao của hai người ma sát với nhau, tạo thành một tiếng nổ lớn, kinh động xung quanh.
"Không tồi, không hổ danh là một trong bốn thành chủ lớn!"
Phương Hạo Vân ngửa mặt lên cười, hưng phấn hô: "Đến nào... Phong Vân, nếu ông có thể chống đỡ hơn trăm chiêu, tôi sẽ cho ông tự kết thúc, xem như là tôn kính ông..."
Khi nói chuyện, chân khí trong cơ thể Phương Hạo Vân không ngừng thúc giục, khiến cho tốc độ của hắn lại tăng lên. Nhìn từ xa thì trông hắn chỉ còn lại một cái bóng mà thôi, mặc dù là nhân vật cấp tông sư như Phong Vân cũng không thể nhìn thấy được hình bóng của hắn rõ ràng.
"Tao liều mạng với mày..."
Phong Vân quát giận một tiếng, cả người xoay tròn một vòng, bão cát cuồn cuộn nổi lên, thân hình giống như một tia chớp lao về hướng Phương Hạo Vân, rất có vẻ giống như muốn đồng quy vu tận.
Phương Hạo Vân thấy tình hình như vậy, thầm kêu không tốt, ép chó nhảy tường, dồn nó quá nó sẽ quay lại cắn ngược. Con chó còn như vậy huống chi là thành chủ của Phong thành chứ.
Nghĩ đến đây, Phương Hạo Vân quát nhẹ một tiếng, vội vàng lui về sau.
Không phải là do Phương Hạo Vân không dám liều mạng với Phong Vân, chủ yếu là hắn không muốn lưỡng bại câu thương với Phong Vân làm gì, hắn chỉ đến giết người thôi...
Tốc độ của hai người hầu như đã đạt đến cực hạn rồi, nhìn từ xa chỉ thấy hai cái bóng đang quần nhau, tiếng vũ khí va chạm vang lên không ngớt.
"Giết!!!"
Nói ra một chữ giết, cả người Phong Vân đã hợp nhất với đao, đao thẳng về hướng giữa đầu của Phương Hạo Vân, tốc độ cực nhanh, hầu như là gấp đôi lúc ban đầu rồi.
Phương Hạo Vân dường như hơi chủ quan, không ngờ rằng Phong Vân lại hợp nhất với đao, đạt đến tốc độ này. Với tốc độ này thì đã vượt qua giới hạn của Hoạt Bộ rồi.
Trong tình huống bất đắc dĩ, hắn đành phải đứng lại chống đỡ.
"Rầm!"
Một tiếng nổ vang lên, thân hình của Phương Hạo Vân bay ngược về sau, té ngã xuống mặt đất, khóe miệng thậm chí còn tràn ra máu tươi. Tuy rằng Thiên Phạt đã cản lại đòn hợp nhất của Phong Vân, nhưng mà lực lượng của nó đã đánh lên người của Phương Hạo Vân hơn phân nửa rồi. Nói cách khác, bây giờ Phương Hạo Vân đã bị nội thương.
Phong Vân dùng hết toàn lực đánh cho Phương Hạo Vân bị thường, giờ phút này hắn ta đang rất đắc ý, trên mặt thậm chí là còn hiện lên sự vui mừng: "Haha.. cũng không có gì đặc biệt..."
"Để tao cho mày đi gặp Diêm Vương gia luôn" Trong đôi mắt của Phong Vân hiện lên một tia sát khí, chậm rãi bước đến chổ của Phương Hạo Vân.
Trong mắt hắn, Phương Hạo Vân bây giờ đã là một cái xác rồi.
Phương Hạo Vân giãy dụa đứng lên, nói: "Phương Hạo Vân, ông dám giết tôi, Nguyệt Nha Nhi sẽ không bỏ qua cho ông..."
"Haha!"
Phong Vân cười khinh thường: "Bây giờ tao giết mày, có trời biết đất biết, tao biết mày biết... không còn ai biết là tao đã giết mày.. Đúng rồi, tao quên nói cho mày biết, tao có Hóa Thi Tán... Chỉ cần một chút thôi, thân thể của mày sẽ biến mất khỏi thế giới này. Biến mất không còn thấy tăm hơi đâu..."
Phương Hạo Vân nói: "Đừng, có gì từ từ thương lượng..."
"Vừa rồi mày có thương lượng không?" Phong Vân bước đến gần Phương Hạo Vân, sát khí trong mắt hiện lên rõ ràng. Tuy rằng hắn ta hợp nhất với đao, khiến cho kinh mạch bị tổn thương, nhưng mà so với việc làm cho Phương Hạo Vân bị thương nặng thì cái giá này cũng đáng.
"D9i chết đi. Ha ha ha...."
Cười điên cuồng một tiếng, Phong Vân giơ đao lên chém về cổ của Phương Hạo Vân, chuyện đã đến nông nỗi này, theo Phong Vân thấy, cũng đã là kết thúc rồi.
Người cười cuối cùng chính là hắn.
Hắn chính là kẻ chiến thắng cuối cùng.
Giết chết Phương Hạo Vân, đối với hắn mà nói, hoàn toàn là một sự kiện quan trọng. Mà bước tiếp theo chính là hợp tác với lão bất tử diệt trừ tiểu thư Bạch gia.
"Người chết là ông!"
Ngay trong lúc ông ta đang tưởng tượng, thì khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười nhạo. Cùng lúc đó, Phong Vân cảm thấy ngực của mình hơi đau.
Mà lúc này, đao trong tay hắn chỉ còn cách cổ của Phương Hạo Vân một khoảng nhỏ, chỉ là một khoảng này hắn không thể nào tiến thêm được nữa.
"Tách... tác..."
Khi Thiên Phạt trong tay Phương Hạo Vân rút ra, máu tươi trên ngực Phong Vân cũng chảy ra, mà dòng máu đỏ tươi làm nhuộm đỏ cả vùng đất xung quanh.
Trên mặt của Phong Vân, ngoại trừ đau đớn thì chính là khó tin.
Hắn ta không thể nào tưởng tượng được, một kích tất thắng mà lại có kết quả như vậy. Theo vẻ mặt của Phương Hạo Vân, thì vết thương của hắn cũng không nặng như tưởng tượng.
"Vì cái gì?"
Phong Vân lấy tay che ngực, giống như là chết không nhắm mắt vậy.
"Bởi vì cơ thể của tôi có năng lực tự lành siêu hạng!" Phương Hạo Vân mở miệng nói: "Bây giờ ông có thể nhắm mắt..."
Sau khi nói xong, Phương Hạo Vân vung tay lên, trực tiếp chặt đầu của Phong Vân xuống.
"Ngu xuẩn!" Trong đôi mắt của Phương Hạo Vân hiện lên một sự khinh thường.
...................... .
Thiên Phạt thành không lớn, cho nên tin tức truyền rất nhanh, ngay sau khi Phương Hạo Vân vừa rời khỏi xác của Phong Vân được vài phút, cái chết của Phong Vân liền được truyền khắp toàn bộ Thiên Phạt thành.
Giống như lần trước, cái chết của Phong Vân khiến cho Thiên Phạt thành nổi sóng, có điều võ sĩ ở Phong thành lại có vẻ bình tĩnh, cũng không có xuất hiện rối loạn gì.
Hiển nhiên, Phong thành cũng đã bị người ta khống chế.
Tương đối mà nói, chỉ có phản ứng của Hoa thành là hơi bối rối. Trong biệt thự Hoa thành thậm chí là còn có cảm giác chó gà bay nhảy, Hoa Thiết Thụ hầu như đã triệu tập tất cả võ sĩ ngoài thành về.
Nói cách khác, Hoa Thiết Thụ hơi sợ hãi, bởi vì ám ảnh về cái chết đã phủ lên trên đầu hắn. Trong bốn thành chủ, Phong Vân và Tuyết Như Vân đã chết. Còn Nguyệt Nha Nhi lại là tình nhân của Phương Hạo Vân. Bốn thành chủ vốn uy phong không ai bì nổi bây giờ lại trở nên lặng lẽ như vậy.
Hy vọng duy nhất của Hoa Thiết Thụ bây giờ chính là lão bất tử giết chết Phương Hạo Vân sớm một chút, nhưng mà lão bất tử không có hành tung rõ ràng, hầu hết đều là hắn ta chủ động hiện thân liên hệ với bọn họ.
Trong vòng mười phút thôi mà Hoa Thiết Thụ đã phái ra bảy tám người rồi, nhưng cũng không liên hệ được.
Có đôi khi, còn sống còn đau khổ hơn cả chết.
Mưa ngoài cửa sổ kéo dài tầm tả, nhưng Hoa Thiết Thụ bên trong cửa sổ cũng đang đổ mồ hôi đầm đìa. Hắn ta bây giờ giống như một con kiến đang ở trong cái chảo nóng vậy.
"Ông chử, đến giờ vẫn không có tin tức gì cả sao?" Lão quản gia Hoa bá đi đên trước mặt Hoa Thiết Thụ, nói: "Ông chủ, ông đừng lo lắng, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này tạm thời không rời khỏi biệt thự, tôi không tin rằng Phương Hạo Vân có thể chạy đến đây gây chuyện..."
"Tình huống hộ vệ thế nào?" Hoa Thiết Thụ sốt ruột hỏi.
"Cũng đã bố trí hơn gấp ba lần bình thường rồi..." Hoa bá nói: "Chỉ sợ thằng nhóc Phương Hạo Vân không đến thôi, chỉ cần hắn đến thì có đi mà không có về"
"Hoa bá, không thể chủ quan... Phong Vân, Tuyết Như Vân đều chết trong tay hắn, có thể thấy được năng lực của hắn... Như vậy đi, toàn bộ rút về, triệu tập tất cả Phong thành võ sĩ về đây"
"Còn những võ sĩ đang chấp hành nhiệm vụ?" Hoa bá khó xử hỏi.
"Chấp hành nhiệm vụ cái gì?" Hoa Thiết Thụ cả giận nói: "Ông nghe rõ cho tôi, mặc kệ là chấp hành nhiệm vụ gì, cũng phải kêu trở về cho tôi.. Bây giờ Phong thành chúng ta đang ở trong cảnh sống chết, không thể qua loa được"
Khác với Hoa Thiết Thụ, bây giờ Phương Hạo Vân đang khá nhàn nhã, không để ý đến nghị luận và chỉ trỏ của người khác, hắn trở về khách sạn.
Buổi tối, Hương Hương tìm đến đây, từ trên mặt cô ta có thể nhìn ra, đối với việc Phong Vân chết, cô ta rất là kinh ngạc.
"Phương thiếu gia, hay lắm, anh thật lợi hại..." Hương Hương thuận tay đóng cửa phòng lại, đặt mông ngồi xuống lòng ngực của Phương Hạo Vân, hai tay ôm lấy cổ hắn, nói: "Phương thiếu gia, người ta muốn..."
Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười nghiền ngẫm, nói:"Hương Hương, nghe nói gia tộc Morgan các người đã chọn xong tộc trưởng mới, cô có thể nói cho tôi biết tình huống cụ thể chứ?"
Nghe Phương Hạo Vân nói vậy, thân thể của Hương Hương hơi run lên, có điều chỉ trong nháy mắt đã khôi phục lại bình thường: "Phương thiếu gia, em không biết anh đang nói cái gì cả... Em đi tắm trước, anh chờ em... tối nay em không tính rời đi đâu..."
Nói xong, Hương Hương liền xoay người vào phòng tắm.
Chỉ lát sau, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, và trong hơi thở của cô gái trong phòng tắm truyền ra những tiếng rên rỉ nhỏ. Hơn nữa âm thanh càng lúc càng lớn, kích thích thần kinh của Phương Hạo Vân
Hương Hương cầm vòi sen trong tay, nhắm ngay phần dưới của mình, dòng nước ấm ấy bắn thẳng vào, làm cho cô cảm thấy đặc biệt thoải mái.
"Chẳng lẽ hắn đã biết?"
Nhớ đến lời nói trước đó của Phương Hạo Vân, tâm tình của Hương Hương trở nên hồi hộp, thậm chí là hơi run rẩy.
"Không có khả năng, hắn không có chứng cứ..." Rất nhanh, Hương Hương đã bỏ qua ý niệm này trong đầu, và bắt dầu chú ý tắm rửa. Không biết vì sao, từ sau khi kết hợp với Phương Hạo Vân xong, thân thể của cô bắt đầu nảy sinh những nhu cầu sinh lý không tự chủ. Hôm nay cô chủ động đến đây tìm Phương Hạo Vân, một là hỏi thăm tin tức, hai là chủ động đòi yêu.
← Ch. 628 | Ch. 630 → |