Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoán Kiểm Trọng Sinh - Chương 717

Hoán Kiểm Trọng Sinh
Trọn bộ 730 chương
Chương 717: Ra mặt vì anh em
0.00
(0 votes)


Chương (1-730)

Siêu sale Shopee


"Đi?" Đường Dần cười lạnh một tiếng, nói: "Cô dường như rất sợ hãi, rốt cục là cô sợ cái gì vậy... không có mặt mũi để nhìn Binh tử à, hay là sợ bị chê do được một ông già không có tố chất bao dưỡng... Tôi thấy hình như không phải, loại con gái như cô, chỉ cần có tiền là sẽ thành chồng của cô, chỉ cần cho cô tiền, tôi thấy cô cũng đồng ý ngủ với heo đấy..."

"Cút!" Quản đốc nãy giờ không nói chuyện rốt cục đã bị chọc giận rồi. Lúc đầu ông ta còn tưởng rằng là bạn học cũ nói chuyện với nhau, nhưng mà người này nói chuyện không sạch sẽ một chút nào. Hơn nữa còn mắng của mình nữa, xem ra là cố ý đến gây chuyện đây.

"Ông thì tính cái gì?" Đường Dần khinh thường cười nói: "Ông chú này, đừng tưởng rằng ông lừa được tiền của một số dân công thì chính là người giàu, bắt chước người ta nuôi tình nhân, ông có tư cách đó sao?"

Nói đến đây, Đường Dần khinh miệt nhìn thoáng qua Trương Mỹ Phượng, cười trào phúng, nói: "Bạn học Mỹ Phượng à, tôi thấy cô thật sự là bị mù mắt rồi, cô có biết Từ Đức Bưu này là ai không? Chỉ là quản đốc của một nhóm dân công, một chút tiền gửi ngân hàng cũng không có... bây giờ cả hắc lẫn bạch đạo đều đang tìm ông ta, số tiền mà ông ta dùng để nuôi dưỡng cô, cũng là lừa tiền mồ hôi nước mắt của người ta hai tháng nay... Cô chờ bị người ta bắt làm gà đi trả nợ đi..."

Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Trương Mỹ Phượng lập tức trở nên tái nhợt.

"Đạt Lâm, hắn nói có phải sự thật không?" Thân mình của Trương Mỹ Phượng lập tức run lên, tận sâu trong lòng đã bắt đầu sinh ra nổi sợ.

"Đừng nghe hắn nói bậy!" Người được gọi là Từ Đức Bưu này giữ chặt tay của Trương Mỹ Phượng, nói:" Chúng ta đi, không cần để ý đến mấy tên điên này..."

"Từ Đức Bưu, ông cho rằng ông còn có thể đi sao?" Trương Binh nãy giờ đứng quan sát tình huống đã chậm rãi lên tiếng, nhìn nhìn Trương Mỹ Phượng, lại nhìn vị quản đốc Từ Đức Bưu này, nói: "Chỉ cần ông ra khỏi cửa, thì ông sẽ xong đời... Nói thật cho ông biết, hơn một trăm dân công bị ông lừa đang đứng ở ngoài ấy đấy..."

"Mày là ai? Bọn mày rốt cục là ai?" Từ Đức Bưu nghe thấy thế, cũng có vẻ hoảng sợ. Cả người không nhịn được run lên. Mấy năm nay, tiền do ông ta kiếm được, chủ yếu là dựa vào việc lừa gạt và hãm hại người khác, theo giọng nói của đối phương, hình như bọn họ đã rõ ràng việc xấu của ông ta.

Nghĩ đến đây, Từ Đức Bưu liền muốn rời khỏi đây.

"Tránh ra!"

Hít sâu một hơi, Từ Đức Bưu giả bộ nổi giận, biểu hiện ra vẻ hung dữ, nói: "Tránh ra nhanh lên, nếu không tao gọi điện cho người đến đánh chết mẹ bọn mày..."

"Khẩu khí rất lớn!"

Phương Hạo Vân chậm rãi đi đến, gật gật đầu nói. Hắn đưa con mắt nhìn quét qua Trương Mỹ Phượng, lập tức thở dài một tiếng, nói: "Chỉ là cái thứ như vậy, Binh tử, không đáng để cho anh đau lòng đâu..."

Sau đó, hắn lập tức chuyển ánh mắt về hướng của Từ Đức Bưu: "Cái tên rác rưởi này, mấy năm nay mày đã hãm hại, lừa gạt không biết bao nhiêu người... Lần này gặp phải tao, coi như là báo ứng của mày"

"Mày đang nói bậy gì đó, tránh ra, tao không biết mày đang nói bậy cái gì..." Trong con mắt của Từ Đức Bưu hiện ra một vẻ giận dữ, đưa tay đẩy thân người của Phương Hạo Vân ra.

Chỉ là khi tay của ông ta gần chạm vào cơ thể của Phương Hạo Vân thì đã không thấy bóng người của Phương Hạo Vân đâu cả.

"Gặp quỷ!!!"

Từ Đức Bưu hô lên một câu, rồi lập tức đưa mắt nhìn chung quanh tìm kiếm hình ảnh của Phương Hạo Vân.

"Bốp!"

Một tiếng, đúng lúc này, Phương Hạo Vân đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, thuận tay tát cho ông ta một cái: "Tên rác rưởi này, đừng có hy vọng gì cả, hôm nay là báo ứng của mày..."

Phương Hạo Vân không có dùng chân khí trong cú tát này, chỉ dùng lực thường thôi, cho nên một bên má của Từ Đức Bưu đã sưng đỏ lên.

Bảo vệ trong quán cà phê thấy có người đánh nhau, vội vàng vây lại.

Phương Hạo Vân cười lạnh một tiếng: "Không phải chuyện của các người, tránh ra..."

Nghe thấy Phương Hạo Vân nói vậy, mấy tên bảo vệ lập tức cảm thấy lạnh cả người, lùi lại mấy bước theo bản năng, có điều một người torng số đó cũng len lén gọi điện báo cảnh sát.

"Mày muốn làm gì... đánh người, giết người..." Từ Đức Bưu thấy tình thế không đúng, vội vàng la to lên, hy vọng là có thể khiến cho người xung quanh chú ý.

Ông ta muốn giả làm người bị hại, khiến cho mọi người đồng tình.

"Được rồi..." Phương Hạo Vân cười lạnh nói: "Đừng có diễn trò trước mặt tao... Mày là cái dạng gì, trong lòng mày rõ ràng nhất... Các vị, đây là một quản đốc, lão ta lừa gạt tiền mồ hôi nước mắt của hơn một trăm dân công, lão ta dùng tiền đó để chơi gái, mưu lợi cho bản thân... Nhìn thấy cô gái bên cạnh ông ta không? Cô ta là do tên súc sinh Từ Đức Bưu này dùng tiền để bao dưỡng. Những lời tôi nói đều là sự thật, tôi chịu trách nhiệm cho lời nói bây giờ của tôi... Hơn nữa trong tay của tôi còn nắm giữ chứng cớ phạm tội của ông ta, mọi người nói xem, người như vậy, có nên đánh hay không?"

"Nên đánh!"

Cả đám người đồng loạt hô to lên.

Trong lúc nhất thời, cả đám người không ai có chút nghi ngờ nào cả.

Mọi người đã không còn chút đồng tình nào với Từ Đức Bưu, chỉ thẳng vào mặt ông ta mà chửi, rất là kích động, thậm chí là có người xách ghế đến đây rồi.

Đối với việc này, Phương Hạo Vân cũng không có hành động nào gọi là ngăn cản cả.

"Lúc mọi người ra tay cần chú ý một chút, đừng có đánh chết ông ta..." Phương Hạo Vân khuyên bảo: "Chừa cái mạng của ông ta lại, để ông ta chịu trách nhiệm với những dân công đã bị ông ta lừa..."

Nói là khuyên bảo, nhưng trên thực tế lại cổ vũ mọi người ra tay.

Trương Mỹ Phượng bên cạnh dường như có nằm mơ cũng không ngờ rằng, lần uống cà phê chiều nay lại thành ra như vậy.

Cô có ý muốn trốn trong đám người, nhưng mà đã thất bại rồi.

"Binh tử, anh tha cho em đi, em biết là em không đúng, em không nên làm tổn thương anh... xin anh tha cho em đi" Trương Mỹ Phượng ý thức được viện binh mà bạn trai cũ Trương Binh mang đến không phải dễ chọc, vội vàng cầu xin tha thứ.

"Hừ!"

Người lên tiếng lần này là Đường Dần, hắn chỉ tay vào mặt của Trương Mỹ Phượng, nói: "Đồ tiện nhân vô liêm sỉ, cô còn có mặt mũi nói mấy cái này với Binh tử sao... Trong ba tháng nay, Binh tử đối với cô thế nào, trong lòng cô rõ ràng nhất. Mỗi tháng hắn chỉ có bốn trăm đồng tiền sinh hoạt, nhưng mà cái này, hắn đã rút ra hai trăm đồng để lo cho cô. Cô có biết là hắn phải ăn bánh mì với dưa muối bao nhiêu không, tôi nói cho cô biết, từ khi quen với cô, hắn ăn bánh mì với dưa muối hơn cả trăm bữa... còn cô, trừ việc đòi hỏi không ngừng ra, thì cô cho hắn được cái gì? Tình yêu? Quan tâm?"

"Anh đừng nói nữa, là tôi không tốt..."

Trương Mỹ Phượng rơi nước mắt, nói:"Binh tử, nếu anh tha thứ cho em, em nguyện ý tiếp tục trở lại với anh, em sẽ làm một cô gái tốt..."

"Im miệng..."

Trương Binh cười lạnh một tiếng, nói: "Mỹ Phượng, cô cảm thấy rằng bây giờ cô còn tư cách theo tôi hay sao? Cái cơ thể cùng linh hồn dơ bẩn của cô căn bản là không xứng với tôi... Cô gây tổn thương và nhục nhã cho tôi, hôm nay tôi sẽ trả đủ..."

"Binh tử, không cần tuyệt tình như vậy!" Trương Mỹ Phượng dựa thân mình lại gần, ý muốn được Trương Binh đồng tình.

"Tránh ra!"

Trương Binh đã được Phương Hạo Vân khai mở đầu óc rồi, cho nên trong lòng đã sớm có quyết định.

" Trương Mỹ Phượng, cô đừng làm ra chuyện khiến cho người ta ghê tởm.." Trương Binh khinh thường cười lạnh, nói: "Cô là cái thứ gì, tôi đã nhìn thấy rất rõ ràng, trước kia tôi đúng là bị mù mắt..."

Nhìn thấy Trương Binh không niệm tình cũ, Trương Mỹ Phượng cũng nổi giận nói: "Mắt anh bị mù? Tôi mới là bị mù nè... Tôi thật sự hối hận, lúc trước tại sao lại coi trọng một thứ như anh, không có tiền, không có năng lực, không có bối cảnh..."

"bốp!"

Phương Hạo Vân vung tay lên tát vào mồm của Trương Mỹ Phượng một cái: "Tiện nh6an, còn không câm miệng... Loại đê tiện như cô, lấy tư cách gì nhục mạ anh em của tôi..."

"Tự vả vào mồm mình..." Phương Hạo Vân quát lạnh một tiếng.

Trương Mỹ Phượng đưa tay ôm mặt, nổi giận nhìn Phương Hạo Vân, nói: "Ban ngày ban mặt mà không có vương pháp, đánh người lung tung, có gan thì anh đánh chết tôi đi..."

"Xảy ra chuyện gì?" Đúng lúc này, chủ quán cà phê đi đến nói.

Chủ quán cà phê Kim Điển này tên là Chu Lâm, là một người trung niên bốn mươi tuổi, trong con mắt thâm thúy ấy lộ ra cái vẻ cáo già, sau khi nhận được điện thoại, liền từ văn phòng ở tầng sáu chạy xuống đây.

Nhìn thấy người đến gây chuyện còn trẻ tuổi, ông ta lập tức hù dọa: " Mấy đứa sinh viên này, còn không mau cút đi, coi chừng tôi báo cảnh sát bắt hết cả đám đấy.."

"Ha ha..." Phương Hạo Vân cười khinh thường, nói:"Ông chính là chủ quán Kim Điển này sao? Xem ra ông đúng là không có ánh mắt, chẳng lẽ ông không nhìn ra, Từ Đức Bưu mới là người gây chuyện sao?"

"Cảnh sát đến đây.." Cũng không biết là ai đã hô, mà mọi người liền vội vàng tránh ra, quay đầu lại nhìn hướng ra cửa.

Thật bất ngờ, cảnh sát chỉ đứng ngây ngô bên ngoài cửa, chứ không thấy ai bước vào cả.

Khóe miệng của Phương Hạo Vân hiện lên một nụ cười khinh thường, không nói gì cả.

Bên ngoài cánh cửa của quán cà phê, một cảnh sát dẫn đầu nói: " Theo Trương cục trưởng nói, người gây chuyện bên trong là người của Đằng Phi.." Ánh mắt của người cảnh sát này rất tốt, còn chưa vào trong quán cà phê, đã nhìn thấy được vài nhân viên cao cấp của công ty bảo an Đằng Phi đứng đó. Công ty bảo an Đằng Phi là thứ gì, trong lòng hắn ta rất rõ ràng.

Nói ngắn gọn lại một câu rằng, vụ án này hắn ta không gánh nổi.

Một cảnh sát trẻ sau lưng vội vàng hô to: "Đội trưởng, anh sợ cái gì.. Đằng Phi không phải chỉ là một công ty bảo an thôi sao? Nói cho cùng thì chúng ta vẫn là lãnh đạo của bọn họ..."

"Mẹ kiếp!"

Người cảnh sát dẫn đầu vội nói: "Mau câm miệng lại, thằng nhóc, từ giờ trở đi im cái miệng của mày lại, tao sắp bị mày hại chết rồi đấy... Nhớ kỹ, không được nói bậy về Đằng Phi, nếu không mày sẽ gặp xui xẻo đấy.." Trong lòng người cảnh sát dẫn đầu này rất rõ ràng, Đằng Phi tuy là nửa chính nửa tà, tuy rằng là là một tổ chức xã hội, nhưng bọn họ từ trước đến giờ chưa từng làm chuyện xấu nào ở Hoa Hải. Ngược lại, dưới hành động quét sạch của bọn họ, hoạt động tội phạm tại Hoa Hải cũng càng ngày càng ít đi.

Hơn nữa, người cảnh sát này còn biết, cấp trên cũng có thái độ và quan hệ vô cùng mờ ám với Đằng Phi.

" Trương Mỹ Phượng, mỗi người đều phải trả giá cho hành vi của mình, cô cũng thế..." Phương Hạo Vân trầm giọng nói: "Cô cẩn thận suy nghĩ lại hành động của cô đi, chẳng lẽ cô không biết cái gì gọi là áy náy sao, chỉ cần là người có chút lương tri đều biết áy náy. Chuyện hôm nay, cô phải gánh chịu trách nhiệm của mình, nếu không, tôi sẽ làm cho cô sống không bằng chết. Đừng oán hận, rơi vào tình trạng bây giờ, cũng là do cô tự tìm lấy..."

"Nói không khách khí chính là, chọc vào anh em của tôi, chính là chết!" Phương Hạo Vân khinh miệt nói: "Đừng trông cậy là sẽ có ai cứu cô, chuyện tôi muốn làm, đừng nói là Hoa Hải, cho dù là toàn bộ thế giới này, cũng không ai có thể ngăn cản được tôi..."

"Tôi nghe lời anh..." Tuy rằng Trương Mỹ Phượng có sinh hoạt cá nhân rất bừa bãi, tuy rằng cô ta yêu giàu ghét nghèo, tuy rằng ngực cũng khá lớn, nhưng cũng không có nghĩa là cô ta không có đầu óc.

Tình thế trước mắt cô đã nhìn thấy rất rõ ràng.

Hiển nhiên là người bạn của Binh tử đã khống chế hết tất cả.

Nghĩ đến đây, Trương Mỹ Phượng quỳ xuống trước mặt của Trương Binh, bắt đầu tự vả vào mồm của mình, hơn nữa không dám để dành sức lại.

"bốp, bốp..." Những tiếng tát tai không ngừng vang lên trong quán cà phê.

Lời nói của Phương Hạo Vân và hành động của cô gái kia làm cho tất cả người vây xem cảm thấy mình giống như đang xem phim vậy.

Bọn họ dường như rất là khó hiểu, xã hội bây giờ còn có thể xuất hiện cảnh tượng như vậy.

Cô gái kia tuy rằng đáng giận, nhưng chưa đến mức bị nhục nhã như vậy.

Một số người đang ủng hộ Phương Hạo Vân cũng bắt đầu âm thầm trách cứ hắn, chỉ là không ai dám mở miệng nói chuyện thôi.

Phương Hạo Vân khinh thường cười lạnh một tiếng, nói: "Mọi người xung quanh nên tản đi đi, chuyện hôm nay không liên quan đến các người... Tôi biết tâm tư của các người, các người đồng tình cho kẻ yếu, chỉ là tôi muốn nói rõ cho các người biết. Kẻ yếu không có nghĩa là đại diện cho cái đúng. Người đáng giận tất có chổ đáng thương, nhưng chúng ta không nên vì chút đáng thương ấy mà bỏ qua mặt đáng giận..."

Lời nói của Phương Hạo Vân, Trương Mỹ Phượng nghe rất rõ ràng.

Mặc kệ là nói thế nào thì tình thế cũng đang ép người, cô phải vả vào mồm của mình không ngừng.

Những bảo vệ trong quán cà phê đã đổ mồ hôi lạnh hết rồi, trong lòng thầm kêu may mắn, hồi nãy đã không ra tay rồi, nếu ra tay đã bị người ta đánh cho mỏ máu rồi.

Phỏng chừng là phần công việc và phúc lợi vất vả này cũng có thể sẽ biến mất. Hơn nữa còn gặp phải khó khăn và phiền phức lớn hơn nữa.

Nghĩ đến đây, bọn họ nhìn thoáng qua Trương Mỹ Phượng và Từ Đức Bưu thiếu chút nữa đã hại chết mình bằng cặp mắt oán hận, đồng thời lo lắng liếc nhìn Phương Hạo Vân.

Trong quán cà phê, người cảm thấy kinh ngạc nhất là Đường Dần và Trương Binh.

Bọn họ tuy rằng biết Phương Hạo Vân là thiếu gia của tập đoàn Thịnh Hâm, nhưng lại không biết hắn chính là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi.

Trong ký ức của bọn họ, Phương Hạo Vân luôn làm việc rất kín đáo, cho đến bây giờ cũng chưa từng làm ra loại chuyện nào gây chú ý đến như vậy.

Chuyện hôm nay, hình như làm hơi lớn thì phải.

Có điều, nói đi thì phải nói lại, sự cường thế của Phương Hạo Vân đã làm cho hai người bọn họ cảm thấy vô cùng thoải mái. Có một người anh em tốt như vậy, thật sự là mạnh hơn tất cả rồi.

Nhìn Trương Mỹ Phượng đang quỳ gối trước mặt mình, không ngừng xin lỗi mình, không ngừng tự vả vào miệng, Trương Binh căn bản là không tin được những gì đang xảy ra trước mắt. Vừa rồi hắn còn rất hận người con gái này, chỉ là bây giờ nhìn thấy hai má sưng đỏ cùng vệt máu chảy ra từ khóe miệng kia, hắn cảm thấy rằng cô ta đúng là đáng thương.

Vốn định kêu Phương Hạo Vân cho dừng tay, nhưng nghĩ đến câu nói trước đó của Phương Hạo Vân, hắn liền đem những lời nói ra miệng nuốt vào trong bụng.

Quản đốc Từ Đức Bưu nhìn thấy tình huống như vậy, không nói nhiều lời, quỳ cái kịch xuống đất. Có điều lúc này ông ta không quỳ Trương Binh hay Đường Dần, mà đang quỳ với Phương Hạo Vân.

Từ Đức Bưu không ngừng sám hối cho hành vi phạm tội của mình, khẩn cầu Phương Hạo Vân có thể nhìn thấy việc mình chủ động nhận sai mà tha thứ cho một lần. Hắn tỏ vẻ rằng sẽ trong thời gian ngắn nhất đem trả lại hết số tiền mồ hôi nước mắt của những người dân công kia.

"Hừ!"

Phương Hạo Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng, nói: "Từ Đức Bưu, mày cảm thấy rằng hành vi phạm tội của mày còn có thể được tha thứ hay sao? Đương nhiên, tao sẽ không giết mày, nhưng pháp luật sẽ trừng phạt mày..."

Đúng lúc này, phó cục trưởng cục cảnh sát, đội trưởng đội cảnh sát hình sự Trương Bưu mang theo vài người cảnh sát đi vào torng, hắn đã nhìn thấy Phương Hạo Vân từ xa rồi.

Đi đến gần, Trương Bưu hỏi: "Hạo Vân, xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà làm cho anh phải tức giận như thế..." Bây giờ Phương Hạo Vân có thân phận gì, thân là anh em, Trương Bưu đương nhiên rất rõ ràng.

"Lấy chứng cứ phạm tội của Từ Đức Bưu ra đây..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói.

Ngay lập tức, số 1 của Thất Tinh Tài Phán sở liền đem vài tư liệu cho Trương Bưu. Trương Bưu nhìn xong, lập tức quát trầm một tiếng: "Mang hắn đi, thẩm vấn ngay lập tức..."

Lời này vừa nói ra, toàn thân Từ Đức Bưu liền mềm nhũn ra.

Ông ta biết rằng, lần này ông ta thật sự xong đời rồi.

Nếu ông ta mà biết được vận rủi của mình đến từ Trương Mỹ Phượng, phỏng chừng là ông ta sẽ chết vì hộc máu.

Trương Mỹ Phượng vẫn chưa có lệnh dừng tay, cho nên cũng không dám tự tiện dừng tay, những tiếng tát tai vẫn tiếp tục vang lên không ngừng, vết máu đã làm ướt đỏ cả ngực rồi.

Trương Binh thật sự là không thể chịu đựng thêm được nữa.

Giờ phút này, hắn đã hơi mềm lòng rồi, chỉ là bây giờ, quyền quyết định không nằm trong tay hắn nữa, mà là Phương Hạo Vân đứng bên cạnh im lặng không nói gì cả.

Nghĩ đến đây, Trương Binh không khỏi nhìn thoáng qua, ngụ ý là muốn hắn cho Trương Mỹ Phượng dừng tay lại.

Phương Hạo Vân nhanh chóng nắm bắt được ẩn ý trong ánh mắt của Trương Binh, hắn mỉm cười gật đầu với Trương Binh một cái, rồi lập tức nói: "Dừng tay lại, chuyện hôm nay đến đây là kết thúc... Nể mặt của Binh tử, tôi tạm thời tha cho cô một mạng.... Tôi hy vọng từ nay về sau, cô có thể khôn ra một chút, làm người cho tốt vào. Nếu như sau này mà cô còn phạm vào sai lầm này, mà rơi vào trong tay của tôi, thì tôi cam đoan rằng cô sẽ sống không bằng chết..."

Trương Binh thấy hai má của Trương Mỹ Phượng sưng đỏ lên, muốn bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu chật vật, hơn nữa Phương Hạo Vân cũng không kêu cô đứng lên, cho nên cô ta cũng không dám đứng lên, vẫn tiếp tục quỳ như thế, trong lòng càng cảm thấy đáng thương hơn.

"Đứng lên đi..." Phương Hạo Vân thản nhiên nói: "Nhớ kỹ, hôm nay cô có thể còn nguyên mà đi ra khỏi quán cà phê này, hoàn toàn là vì Binh tử cả..."

"Đúng rồi, quên nói cho cô biết tôi là ai..." Phương Hạo Vân gật gù nói: "Tôi là chủ tịch của tập đoàn Đằng Phi, Phương Hạo Vân... Nếu cô thật sự không phục chuyện hôm nay, thì có thể đến tìm tôi để báo thù..."

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều hít sâu một hơi hoặc là ồ lên một tiếng.

Không ai mà đoán được, người thanh niên đẹp trai lạnh lùng kia lại chính là chủ tịch đỉnh đỉnh đại danh của tập đoàn Đằng Phi.

Tập đoàn Đằng Phi trong nửa năm nay đã trở thành một truyền thuyết sống tại Hoa Hải, được người người ca tụng.

Mặc kệ là tin tức xã hội hay là hành động thực tế, đều đã xâm ngập vào trong lòng người hết rồi. Có rất nhiều nhân tài cao cấp đã xin nộp đơn vào đây, hy vọng có thể trở thành một thành viên của Đằng Phi.

Toàn bộ người trong thương trường Hoa Hải đều biết, đãi ngộ và phúc lợi của tập đoàn Đằng Phi là cao nhất, hơn nữa, chế độ quản lý bên trong còn thuộc loại tiên tiến nhất thế giới nữa.

"Mỹ Phượng, hy vọng cô có thể làm người thật tốt" Lúc đi ra ngoài, Trương Binh chậm rãi quay đầu lại dặn dò một tiếng.

Trương Mỹ Phượng nghe thấy thế, cả người rung lên mạnh mẽ, khóe miệng hiện ra một nụ cười: "Cảm ơn..."

"Tất cả mọi người đi đi, không còn việc gì nữa..." Trương Bưu xua đuổi người xem bốn phía đi, rồi lập tức nói: "Hạo Vân, đã lâu không gặp, sự nghiệp của anh càng lúc càng lớn, ngày mai có thời gian không, em hẹn Đại Phi ra, ba anh em chúng ta cùng nhau nhậu một bữa..."

"Đại Phi bây giờ là người phụ trách phân cục Hoa Hải à?" Phương Hạo Vân cười nói: "Bưu tử, anh thấy chú cũng nên làm cái gì đó đi..."


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-730)