← Ch.075 | Ch.077 → |
Nhìn thấy Trần Thuận hiện thân, Thẩm Ngọc Nhu lập tức đi đến.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Trần Thuận hỏi.
Thẩm Ngọc Nhu vội vàng kể với Trần Thuận tất cả mọi chuyện sau khi Trịnh Đông Dương rời khỏi Kinh Nam.
Đối với việc Trịnh Đông Dương đánh bại hai đại tông sư, cầm hòa được Ôn Hoằng Nghị, biểu cảm của Trần Thuận không có một chút dao động.
Nhưng, sau khi nghe thấy Thiên Địa Nhị Quỷ giết chết tinh nhuệ của Hoàng Tuyền, phế Thiết Quyền, đưa Tống Thiên Hy và Vương Minh Vy đi, vẻ mặt của Trần Thuận lập tức trở nên lạnh lùng.
Cuối cùng, lúc Thẩm Ngọc Nhu nói đến Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm và ông nội của cô ta Thẩm Long Phi dẫn theo người nhà họ Thẩm, người nhà họ Vương, và cao thủ của Hoàng Tuyền đi giết Thiên Địa Nhị Quỷ, muốn giải cứu Tống Thiên Hy và Vương Minh Vy.
Vốn dĩ bọn họ đang có lợi thế nhưng không ngờ hai đại tông sư của nhà họ Đoàn ở Giang Châu lại đột nhiên xuất hiện giúp đỡ Thiên Địa Nhị Quỷ.
Chốc lát, bên phía bọ họ đã thua! Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm, Thẩm Long Phi, Thiết Quyền, Hồ Lý Tài, Thẩm Minh Dự, Thẩm Chi Thu và những người khác đều bị bắt, Trần Thuận đứng dậy, ý định giết người trỗi dậy.
"Sư phụ, Thiên Địa Nhị Quỷ còn nói, hạn cho người trong ngày hôm nay phải đến trước nhà họ Đoàn chịu chết, nếu không, sáng sớm hôm sau, mỗi một giờ sẽ giết chết một người!" Thẩm Ngọc Nhu vội vàng nói.
Vô cùng lo lắng.
"Nhà họ Đoàn!" Trần Thuận nhìn về phía nhà họ Đoàn, lạnh lùng nói: "Lần trước, các người chỉ bỏ qua cơ hội và nhân duyên, lần này các người lại ôm nhầm đùi, người nhà họ Đoàn, không để lại một ai!" Dứt lời, ý định giết người hiện lên, người Trần Thuận dâng lên một khí thế vô cùng đáng sợ.
Sức ép vô hình khiến Thẩm Ngọc Nhu cảm thấy không thể hít thở được, không khỏi lùi lại hai bước.
Lúc này, ánh mắt Thẩm Ngọc Nhu nhìn Trần Thuận vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sư phụ của cô ta, thực lực đã mạnh hơn!
Giang Châu, nhà họ Đoàn.
"Các người là ai?" Lúc Trần Thuận dẫn theo Thẩm Ngọc Nhu xuất hiện ở bên ngoài nhà họ Đoàn.
Có hai người chặn được của Trần Thuận.
"Là người đến lấy mạng ngươi!" Trần Thuận lạnh lùng nói.
Cái gì? Hai người kia sững sờ.
"Dám đến nhà họ Đoàn giở thói ngang ngược, các người muốn tìm cái chết sao!" Sau khi phản ứng lại, hai ngời kia quát lên, muốn xông đến phế Trần Thuận, dám mạo phạm nhà họ Đoàn sẽ phải trả giá.
Nhưng, bọn họ vừa di chuyển, đã nhận ra một tia sáng xám vụt qua mắt họ.
Giây tiếp theo, thi thể tách ra, máu bắn tung tóe.
Đến tận lúc chết hai người kia cũng không biết mình chết như thế nào.
"Chuyện gì vậy!" Một tên bảo vệ nhà họ Đoàn ở phía xa nhận ra bên này có động tĩnh, vội vàng hỏi.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã phát hiện ra hai cái thi thể không đầu ở trên mặt đất.
Và Trần Thuận đang đi về phía hắn ta.
Kia, kia không phải là Trần Thuận sao? Mắt của hắn ta khá sáng lần trước lúc Trần Thuận đến thăm nhà họ Đoàn chính là do hắn ta dẫn đường.
"Người đâu, Trần Thuận đánh đến cửa rồi." Hắn ta lập tức hướng về phía sau hét lên.
Anh ta vừa hét lên, đầu đã nổ tung.
"Địch tập kích!" Lúc này, người phụ trách bảo vệ an toàn bên ngoài nhà họ Đoàn mới phản ứng lại.
Dám tấn công nhà họ Đoàn, giết người nhà họ Đoàn, quả thực là không muốn sống nữa mà.
Một vài người nghe rõ tên của Trần Thuận, lần lượt lao về phía Trần Thuận.
Trần Thuận dẫn theo Thẩm Ngọc Nhu, đi thẳng vào trong nhà họ Đoàn.
Người nào cách Trần Thuận trong vòng 5 mét, đều bị xé xác, máu bắn tung tóe.
Trần Thuận giống như một con ác quỷ trở về từ địa ngục, những nơi mà hắn đi qua đều để lại một núi xác và biển máu.
..... Bên trong nhà họ Đoàn.
Rất nhiều hình dáng máu tươi đầm đìa, lần lượt bị xuyên qua xương bả vai, treo dưới ánh mặt trời thiêu đốt.
"Thẩm Long Phi à Thẩm Long Phi, chỉ sợ mày chưa từng nghĩ đến, có một ngày mày sẽ có kết cục như thế này!" Một hình dáng quanh quẩn ở đó, nói một cách độc ác và bi thảm.
"Ông nội nhà mày, Đoàn Vũ Chinh, có bản lĩnh thì giết chết tao đi!" Thẩm Long Phi hung ác nhìn người ở trước mặt.
Lúc này, da thịt trên người Thẩm Long Phi đều bị xé toác, vô cùng thê thảm.
"Haha, có bản lĩnh, nhưng tiếc là tao sẽ không để cho mày chết dễ dàng như vậy đâu, tao muốn mày tận mắt nhìn thấy nhà họ Thẩm bị tao nuốt chửng, tao muốn mày tận mắt nhìn thấy nhà họ Thẩm bị tiêu diệt, haha." Nụ cười trên mặt Đoàn Vũ Chinh rõ ràng có chút điên cuồng: "Chỉ cần đợi đến ngày mai, đợi cậu Trịnh đến Giang Châu, nhà họ Thẩm sẽ biết mất khỏi Giang Châu!" Bây giờ Đoàn Vũ Chinh là chủ nhân của nhà họ Đoàn, là một trong hai đại tông sư của nhà họ Đoàn.
"Haha, đường đường là nhà họ Đoàn lại là một con chó cho Trịnh Đông Dương...." Thẩm Long Phi chịu đựng cơn đau, bật cười haha.
"Làm con chó thì làm sao? Đó chính là cậu Trịnh của nhà họ Trịnh ở Thượng Kinh, bây giờ là tông sư trẻ tuổi nhất, giỏi nhất ở Viêm Hạ, sợ là mày còn chưa biết ngay cả Ôn Hoằng Nghị cũng không thể thắng cậu ấy, tao ôm đùi nhà họ Trịnh, nhà họ Đoàn bọn tao sẽ được lên một tầm cao mới, mà nhà họ Thẩm chúng mày sẽ biến mất khỏi Giang Thành."
Đoàn Vũ Chinh cười nói: "Hơn nữa, mày cho rằng mày không phải chó sao? Tốt xấu gì cũng là gia tộc thứ hai ở Giang Châu, lại khuất phục một tên nhóc, còn dám ra tay với người nhà họ Trịnh, nhà họ Thẩm chúng mày đáng bị mày chôn sống!"
"Vậy chúng ta cùng chờ xem!" Thẩm Long Phi tin là Trần Thuận nhất định sẽ mạnh hơn Trịnh Đông Dương.
Trần Thuận mới là tông sư trẻ tuổi nhất của Viêm Hạ, là người tài năng, quái dị nhất.
Chỉ cần Trần Thuận xuất quan, bọn họ chắc chắn sẽ không sao.
Đây chính là niềm tin của tất cả mấy người bọn họ.
Lúc này, đột nhiên một tên bề dưới của nhà họ Đoàn chạy đến.
Người còn chưa thấy, giọng nói đã đi trước.
"Báo.... địch tập kích! Trần Thuận đã giết đến cửa rồi!"
"Địch tập kích!" Đoàn Vũ Chinh nghe thấy vậy, quay người đi ra ngoài để xem xét, chỉ thấy một đứa cháu của ông ta, đang liều mạng lao về phía ông ta.
"Trần Thuận đến rồi? Đúng lúc...." Đoàn Vũ Chinh đột nhiên hưng phấn.
Hôm qua cứu Thiên Địa Nhị Quỷ, hơn nữa còn giúp hai người họ bắt người của Trần Thuận, cái này vẫn chưa đủ.
Đầu của Trần Thuận mới là cái tốt nhất để thể hiện lòng trung thành của nhà họ Đoàn với nhà họ Trịnh.
"Nó đang ở đâu?" Đoàn Vũ Chinh hỏi.
Nhưng, ông ta vừa nói xong, cái đầu của đứa cháu ông ta đột nhiên bay lên trời, mang theo một tia máu.
Phía sau hắn ta, có một bóng người, đang từ từ đi đến.
"Tên tiểu tử kia, người đến rất đúng lúc!" Đoàn Vũ Chinh khinh thường và lạnh lùng, không quan tâm đến người cháu đã chết của mình, ngược lại khi nhìn thấy Trần Thuận lại vô cùng hưng phấn.
"Chủ nhân!"
"Anh Trần!"
Nhìn thấy Trần Thuận xuất hiện, Quỷ hợp hoan Ngụy Vô Tâm, Thẩm Long Phi và những người khác đang bị xỏ xuyên qua xương bả vai phơi dưới trời nắng, giọng nói khàn khàn hét lên.
Bọn họ, cuối cùng cũng nhìn thấy Trần Thuận! Cuối cùng cũng nhìn thấy hi vọng rồi.
Trần Thuận nhìn thấy tình cảnh bi thảm của bọn họ lập tức nhắm mắt lại.
Sau đó lại mở mắt ra! Một luồng sát khí ngút trời tỏa ra từ trên người hắn.
Lập tức bao trùm lên cả nhà họ Đoàn.
"Hôm nay, nhà họ Đoàn, không giữ lại một ai!" Trần Thuận lạnh lùng nói.
"Con nít mồm còn hôi sữa, cũng dám ngông cuồng như vậy sao, hôm nay sẽ giết chết ngươi!" Nói xong, Đoàn Vũ Chinh bắt đầu lao về phía Trần Thuận.
Trên mặt mang theo nụ cười đầy sự tàn nhẫn.
Lúc này, Đoàn Vũ Chiến cũng đột nhiên xuất hiện ở hiện trường, nhìn về phía bóng dáng kia.
Sau khi nhìn thấy Trần Thuận, ông ta chắc chắc hơi thở đã từng khiến ông ta đột nhiên hoảng sợ chính là từ trên người Trần Thuận phát ra.
Ánh mắt ông ta hơi phức tạp liếc nhìn Trần Thuận, nhưng vẫn tiến về phía Trần Thuận.
"Haha, Trần Thuận, người thật sự dám tới, xem như ngươi thức thời, biết có ngày hôm nay, ngoãn ngoãn đến nhà họ Đoàn tìm cái chết." Thôi Thiên cũng xuất hiện, cười haha.
Bên kia là Thôi Địa, cũng cười haha: "Ta còn đang lo lắng, ngươi sợ chết trốn tránh không đến, ta đã nghĩ ra vô số cách để tra tấn bọn họ, xem ra sắp bị hẫng rồi!"
"Trần Thuận, ta không thể không khâm phục dũng khí của ngươi, tứ đại chuẩn tông sư chúng ta đang ở đây, mà ngươi cũng dám tới!" Trong mắt của Đoàn Vũ Chiến hiện lên sự kính trọng và khâm phục.
Nhưng kính phục chỉ là kính phục, Trần Thuận, hắn vẫn phải chết.
Trần Thuận không quan tâm đến bọn họ.
Lúc này, trong mắt của hắn, chỉ có sự lạnh lùng, sự lạnh lùng đối với chúng sinh, đối với sinh mệnh.
Thông thần cảnh, không chỉ có thể dùng Thần thông còn có thể dùng thần niệm.
Thần niệm của Trần Thuận lập tức bao trùm lên toàn bộ nhà họ Đoàn.
Sau đó, Trần Thuận nói một cách chậm rãi: "Hôm nay, nhà họ Đoàn, 237 người, giết không thương tiếc!"
"Chết đến nơi rồi mà người còn...." Đoàn Vũ Chinh lên tiếng muốn phản bác.
Nhưng.
Vừa nói ra từ chết.
Thần niệm của Trần Thuận đã đi đến tất cả mọi nơi, tàn sát bừa bãi! Ngoài hai đại tông sư Đoàn Vũ Chinh và Đoàn Vũ Chiến ra, tất cả mọi người ở xung quanh nhà họ Đoàn, đột nhiên đầu bay lên trời.
Trong phút chốc, nhà họ Đoàn đã biến thành địa ngục trần gian! Với chiêu thức giết người với quy mô lớn như vậy, khuôn mặt Trần Thuận cũng tái nhợt! Đoàn Vũ Chinh nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lập tức sững sờ.
Sao có thể như vậy được? Không phải ông ta bị hoa mắt đấy chứ? Ông ta cứ nghĩ, Trần Thuận nói cái gì mà, 237 người nhà họ Đoàn, giết không thương tiếc, chẳng qua chỉ là làm bộ làm tịch trước khi chết mà thôi.
Sao có thể biến thành sự thật chứ? Nhưng sau đó.
"A A A!" Đoàn Vũ Chinh sắp điên rồi
← Ch. 075 | Ch. 077 → |