Vay nóng Homecredit

Truyện:Ma Đế Truyền Kỳ - Chương 205

Ma Đế Truyền Kỳ
Trọn bộ 345 chương
Chương 205: Tên của tôi, anh còn không xứng để biết
0.00
(0 votes)


Chương (1-345)

Siêu sale Shopee


"Tôi là ai?" Trần Thuận cười lạnh một tiếng: "Tôi ngược lại cũng rất tò mò, các người là ai?"

Người đàn ông mặc đồ trắng nghe thế, trên mặt vụt qua một tia coi thường.

"Tôi chính là người của tiên giới, anh còn không mau đến bái kiến!"

Người đàn ông mặc đồ trắng mặt mày kiêu ngạo.

"Tiên giới, người của Thần Châu tiên giới?"

Trần Thuận lại lên tiếng hỏi.

Trần Thuận vừa dứt lời, lập tức sắc mặt của hai người thay đổi.

Nếu như nói người trên trái đất từ nơi nào đó biết sự phân chia cảnh giới của tu tiên giới, hai người bọn họ tuy kinh ngạc, nhưng cũng sẽ không quá sửng sốt.

Nhưng, người này vậy mà biết Thần Châu tiên giới, điều này tuyệt đối không bình thường!

"Anh vậy mà biết Thần Châu tiên giới!"

"Anh là người của môn phái nào?"

Người đàn ông mặc đồ đen nhìn Trần Thuận đột nhiên chất vấn.

Tuy nhiên người này chỉ có thực lực Thông Thần Cảnh đỉnh phong, không bằng hai huynh đệ bọn họ, nhưng Trần Thuận nếu đã biết sự phân chia của đẳng cấp Thần Hải Cảnh của tu tiên giới, lại biết Thần Châu tiên giới.

Tiên giới đã khóa, Chân giới Duy Nhất ở trong mặt bọn họ chính là tiên giới mới.

Có lẽ người này cũng là người của Chân giới Duy Nhất!

Hơn nữa, còn xuất hiện ở trong Cung Tuyết Thần.

Lẽ nào là biết Linh Khư tông bọn họ muốn đến trái đất đoạt lấy nhục thân của Tuyết Thần, cố tình xuất hiện đến cướp nhục thân của Tuyết Thần trước?

Nhưng, trong Chân giới Duy Nhất, đa số nhân vật nổi tiếng, bọn họ đều biết, tuy nhiên, người trước mắt bọn họ chưa từng gặp.

"Tôi là người của môn phái nào?" Trần Thuận lần nữa cười lạnh một tiếng: "Ma giới, anh đã từng nghe nói chưa?"

"Ma giới?"

Người đàn ông mặc đồ đen sững người, chưa từng nghe nói tới!

Đoạn đối thoại giữa Trần Thuận và hai nhân vật khủng bố vừa bất ngờ xuất hiện này, đám người Hạ Hầu Vân nghe thì chỉ biết ngây người.

Hoàn toàn nghe không hiểu!

Nhưng lúc này bọn họ có lẽ hiểu được một chút!

Bảo gồm cả Trần Thuận, ba người bọn họ lẽ nào đều không phải người của trái đất?

Nếu là như thế, vậy thì có thể giải thích Trần Thuận tại sao không có lâm vào sự trói buộc của Thần Cảnh.

Mà hai người này cũng không có sự trói buộc của Thần Cảnh, đã đột phá Thần Cảnh đỉnh phong, tuy dựa vào những gì Trần Thuận vừa rồi nói, còn chưa bước vào cảnh giới tiếp theo, nhưng cũng tuyệt đối Thần Cảnh không thể so bì được!

"Tôi mặc kệ anh là ai, giao ra nhục thân của Tuyết Thần, tôi có tha không giết anh!"

Người đàn ông mặc đồ đen thấy tu vi của Trần Thuận, không có cao bằng bọn họ.

Chỉ là Thông Thần Cảnh đỉnh phong, còn chưa đột phá Thông Thần Cảnh, cho nên trong lòng xem thường.

Hắn ta còn nghĩ, mau chóng tìm thấy nhục thân của Tuyết Thần, hoàn thành nhiệm vụ, sau đó ở trái đất vui chơi một phen.

Bởi vì tồn tại Tiên Cấm chi môn, trên trái đấy, tu vi cao nhất cũng chỉ là Thông Thần Cảnh – Thần Cảnh, thiên hạ rộng lớn, hắn ta có nơi nào đi không được.

Còn không phải muốn chơi thế nào thì chơi thế ấy, tùy tâm sở dục, ai cũng không quản được hắn ta.

"Cậu Trần, không thể để bọn họ mang nhục thân của chị Tuyết Thần đi được!"

Lúc này, Thiên Tuyết đột nhiên thấp giọng nói.

Trần Thuận chẳng qua hấp thụ linh quyền trong Cung Tuyết Thần mà thôi.

Cô ta mới thật sự nhận được truyền thừa của Tuyết Thần.

Nói cô ta là truyền nhân của Tuyết Thần cũng không vấn đề.

Lúc này Thiên Tuyết vừa nghe thấy hai người muốn mang nhục thân của Tuyết Thần đi, Thiên Tuyết lập tức trở nên khẩn trương.

"Cô tính là cái thứ gì..."

Người đàn ông mặc đồ đen nghe thấy lời của Thiên Tuyệt thì lập tức tức giận nói.

Tuy nhiên, lời của hắn ta vừa mới nói được một nửa, bỗng im miệng.

Hắn ta lúc này mới phát hiện, người lên tiếng vậy mà là một mỹ nữ lanh lợi!

Còn là mỹ nữ mang theo phong tình khác lạ.

Trong nháy mắt, trái tim của người đàn ông mặc đồ trắng khẽ động.

Cô gái này, hắn ta muốn có.

Trong khoảng thời gian ở trái đất, trước khi còn chưa gặp được cô gái khiến hắn ta hài lòng, bèn định để Thiên Tuyết phục vụ hắn ta mấy hôm.

"Niệm tình cô là con gái, tôi không tính toán với cô, không những như thế, còn cho một một đặc ân, mấy ngày này, đến phục vụ tôi, chỉ cần phục vụ khiến tôi vui vẻ, bảo đảm cho cô tạo hóa ngập trời. Nếu như cô thật sự có bản lĩnh, có thể nịnh tôi vui, sau này đón cô đến tiên giới, cũng không phải không được!"

Người đàn ông mặc áo trắng nhìn Thiên Tuyết, trong mặt lộ ra tia sáng, từ từ nói.

Nghe thế, sắc mặt của Thiên Tuyết bỗng ửng đỏ.

"Anh... anh vô sỉ!"

Mặt mày Thiên Tuyết toát ra sự xấu hổ.

"Cậu dám đánh chủ ý vào cháu gái của tôi, tôi cho dù có chết cũng phải khiến cậu trả giá!"

Shakun chỉ có thực lực Thần Cảnh hậu kỳ, đối diện với người đàn ông mặc áo trắng, vốn dĩ sợ hãi.

Nhưng lúc này, nghe thấy hắn ta sỉ nhục Thiên Tuyết, lật tức tức phẫn nộ, ánh mắt nhìn về hắn ta tràn ngập hung quang.

"Một con cá cỏn con cũng dám uy hiếp tôi sao? Tiên nhân, không thể chịu nhục!"

Người đàn ông mặc đồ trắng, sắc mặt bỗng trở nên rét lạnh.

Sau đó, thuận tay phất một cái.

Bỗng chốc, trong không trung đột nhiên sinh ra một trận dao động.

Một cỗ lực lượng khiến 3 vị Thần Cảnh đỉnh phong của đám người Hạ Hầu Vân cũng cảm thấy vô cùng nguy hiểm, đột nhiên xông về phía Shakun.

Shakun chỉ có Thần Cảnh hậu kỳ, một khi tiếp xúc nhất định sẽ chết.

Lúc này, Shakun cả người đang run rẩy.

Một cỗ uy hiếp tử vong lao thẳng vào trong tim.

"Ông nội!"

Thiên Tuyết bỗng trở nên khẩn trương.

"Bây giờ, thật sự A Miêu A Cẩu gì cũng dám xưng là tiên nhân."

"Chân tiên chết ở trong tay của tôi cũng không biết có bao nhiêu người, huống chi, chỉ là một con cá như anh!"

Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.

Cũng thuận tay phất một cái.

Bỗng chốc.

Rầm!

Trong không trung trực tiếp xảy ra một tiếng nổ trầm thấp.

Người đàn ông mặc đồ trắng đánh ra đạo năng lượng đó, bị Trần Thuận phá vỡ trong không trung.

"Hửm? Thông Thần Cảnh đỉnh phong vậy mà có thể tùy ý như thế mà phá được ông kích của ta, xem ra, cũng có chút bản lĩnh.

Người đàn ông mặc đồ trắng có hơi bất ngờ.

Nhưng cũng trong dự liệu.

Dù sao, đó chẳng qua là một kích hắn ta thuận tay đánh ra mà thôi.

"Có điều dám đánh tan công kích của ta, ngươi quả thật đang tìm chết."

Người đàn ông mặc đồ trắng mặt mày trở nên rét lạnh.

Lập tức chuẩn bị muốn ra tay giết Trần Thuận.

"Sư đệ, làm chuyện chính trước."

Lúc này, người đàn ông mặc đồ đen luôn không có lên tiếng đột nhiên cất tiếng.

Ngăn cản người đàn ông mặc đồ trắng.

Người đàn ông mặc đồ trắng, lúc này mới hừ một tiếng.

Ánh mắt nhìn Trần Thuận tràn ngập sát ý.

Người này, trừ phí cũng đến từ Chân giới Duy Nhất, bối cảnh vô cùng cường đại, nếu không, hắn ta nhất định phải giết.

Sau khi ngăn cản người đàn ông mặc đồ trắng, người đàn ông mặc đen lúc này nhìn sang đám người Trần Thuận.

"Tôi và sư đệ đến Cung Tuyết Thần chỉ muốn lấy đi nhục thể của Tuyết Thần, mong các người tránh ra."

Trước khi chưa hiểu rõ về bối cảnh của Trần Thuận, người đàn ông mặc đồ đen cũng không muốn xảy ra xung đột với Trần Thuận như thế.

Dù sao, nhục thể của Tuyết Thần quan trọng.

Đây mới là mục đích bọn họ đến trái đất.

Cũng là mục đích duy nhất.

Hắn ta đã cảm nhận được nhục thể của Tuyết Thần ở trong đại điện đó.

Rất gần!

Thiên Tuyết lúc này chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Trần Thuận.

Trần Thuận khẽ gật đầu, cho Thiên Tuyết một ánh mắt khẳng định.

Trần Thuận ở trong Cung Tuyết Thần hấp thu linh tuyền, đã bước vào Thông Thần Cảnh đỉnh phong.

Dựa vào điểm này, Trần Thuận sẽ không để bọn họ mang nhục thể của Tuyết Thần đi.

Không cần nghĩ, Trần Thuận cũng biết hai người này muốn mang nhục thể của Tuyết Thần đi, tuyệt đối không phải có ích với bà ta.

Huống chi, lời nói đó của Thiên Tuyết, Tuyết Thần có lẽ chưa chết.

Mà hai người này không phải người của trái đất, bọn họ muốn mang nhục thân của của Tuyết Thần, có lẽ có liên quan với điều này!

Đương nhiên, mục đích quan trọng nhất đó là Trần Thuận phải xử được hai người này.

Hai người này, đó mới là người sống trong tu tiên giới.

Càng có liên với trái đất.

Trần Thuận cần phải biết một số tin tức.

"Ta nếu như không tránh thì sao?"

Trần Thuận cười lạnh một tiếng.

Trong mắt lóe lên tia sáng.

"Nếu như không tránh, mặc kệ anh là ai, hôm nay phải giết anh."

Người đàn ông mặc đồ đen đột nhiên nói.

Trần Thuận nếu như cùng cảnh giới với hắn ta, hắn ta có lẽ còn kiêng kỵ.

Nhưng chẳng qua chỉ là Thông Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, tuy không thể miểu sát trong giây lát.

Nhưng cũng có thể dễ dàng trấn áp.

"Vừa hay, tôi cũng muốn đánh thử."

Trần Thuận đột nhiên nói.

Sau đó, sải bước.

Khí thế trên người lập tức dâng lên.

Nếu như Thần Hải Cảnh chân chính đến, Trần Thuận có lẽ không địch lại được.

Nhưng hai người này lại không phải Thần Hải Cảnh chân chính.

"Nếu anh muốn chết, vậy tôi thành toàn cho anh, anh cho dù có bối cảnh thông thiên, ở đây giết chết anh, sư môn của anh cũng mãi mãi sẽ không biết anh chết như thế nào!"

Người đàn ông mặc đồ đen, lúc này cũng lạnh giọng nói.

Sát ý trên người đột nhiên bùng lên.

Trái đất và Chân giới Duy Nhất, thông đạo nếu như không mở, cho dù là những Thần Hải Cảnh đó, thậm chí cường giả Nguyên Thần Cảnh cũng không thể giám sát được trái đất.

"Sư huynh, để ta!"

Lúc này, người đàn ông mặc đồ trắng đột nhiên lên tiếng.

Hắn ta muốn giết Trần Thuận.

Người đàn ông mặc đồ đen nghe thấy ngược lại khẽ gật đầu.

"Tốc chiến tốc thắng!"

Người đàn ông mặc đồ đen căn dặn.

"Được!"

Người đàn ông mặc đồ trắng cười sảng khoái đáp một tiếng.

Sau đó, quay đầu nhìn sang Trần Thuận, bước tới trước, đối diện với người đàn ông mặc đồ đen, trên gương mặt đẹp trai mang theo ý cười của hắn ta, nụ cười trong nháy mắt biến mất không thấy tung tích đâu nữa.

Mà thay vào đó chính là tia lạnh lẽo.

Khiến độ ấm trong không khí dường như cũng hạ thấp xuống.

"Dám ngăn cản chuyện tốt của tôi, anh đi chết cho tôi!"

Người đàn ông mặc đồ trắng đột nhiên hét lên.

Trong cơ thể, từ trong ra ngoài, chân nguyên hùng hậu bắt đầu không ngừng quán chú.

Mang theo từng tia âm hàn chi khí.

Khí cơ trên người hắn ta ba động, cũng không ngưng dâng lên, rất nhanh bèn vượt qua Thần Cảnh đỉnh phong.

Sau khi khí cơ của hắn ta được thúc lên tới đỉnh phong.

Giây tiếp theo.

Người đàn ông mặc đồ trắng đột nhiên đánh ra một chưởng.

Lập tức, một đạo chân nguyên mang theo âm hàn chi khí, giống như sóng biển cuồn cuộn hướng về phía Trần Thuận.

Phải nuốt chửng hoàn toàn Trần Thuận!

...

...

Đám người Hạ Hầu Vân lúc này da đầu tê dại, cả người lông tơ dựng ngược.

Quả nhiên...

Quả nhiên là trên Thần Cảnh.

Uy thế này thật sự quá khủng khiếp.

Cho dù ông ta là Thần Cảnh đỉnh phong cũng cảm nhận được cảm gác uy áp mãnh liệt.

Cảm giác uy áp này, trước đó, trên người Trần Thuận không có.

Dù sao, Trần Thuận tuy thực lực mạnh mẽ, nhưng chỉ là Thông Thần Cảnh đỉnh phong mà thôi, luận cảnh giới, trước mắt thật sự không có cao bằng người đàn ông mặc đồ trắng này.

Trần Thuận lạnh lùng nhìn người đàn ông mặc đồ trắng.

"Tôi ngược lại muốn xem thử, ngụy Thần Hải như này của ngươi rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh!"

Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.

Đồng thời cũng đánh ra một chưởng.

Hỗn độn chi lực đột nhiên cuồn cuộn mà ra.

Chân nguyên đánh ra bỗng va chạm với của người đàn ông mặc đồ trắng.

Bùm!

Sự va chạm năng lượng trực tiếp khiến hư không cũng không ngừng bạo nổ.

Trên gương mặt đẹp trai người đàn ông mặc đồ trắng vụt qua một tia chấn động.

Một kích vừa rồi của Trần Thuận, vậy mà ngang tay với hắn ta.

Thậm chí, lực lượng của hắn ta có hơi không bằng.

Đồng tử của hắn ta hơi co rút lại.

Nhìn sang Trần Thuận, lần nữa lên tiếng: "Khi tôi nghiêm túc đối đãi, vậy mà còn có thể dùng thực lực của Thông Thần Cảnh đỉnh phong đỡ một kích của tôi, mà không rơi vào thế hạ phong, người như anh ở Chân giới Duy Nhất cũng sẽ không phải người vô danh. Diệp Vô Trần tôi không giết kẻ vô danh, báo họ tên đi!"

Dứt lời, trong mắt của Diệp Vô Trần tràn ngập tia khiêu khích.

Xem ra, người này vẫn không thể dễ dàng miểu sát được.

Đối với thiên tài thì phải từ từ sỉ nhục, từng chút từng chút hủy đi đạo tâm của hắn, đây mới là chuyện Diệp Vô Trần hắn ta thích làm nhất.

Đối đầu với hắn ta thì không có kết quả tốt đẹp.

"Tên của tôi, anh còn không xứng để biết!"

Trần Thuận hừ lạnh một tiếng.

"Oai đấy, hôm đấy, tôi không đem anh xé thành vạn mảnh thì tôi không phải họ Diệp!"

Diệp Vô Trần đanh giọng nói.

Trần Thuận, cười khẩy một tiếng, không nói gì nữa.

Dưới lòng bàn tay tụ khí trước.

Hắn cho dù muốn thử lực lượng của ngụy Thần Hải này, lại định lát nữa bắt bọn họ tra hỏi một số tin tức!

Lần này, Trần Thuận biến bị động thành chủ động.

Trực tiếp đưa tay phải ra, cuốn thành nắm đấm.

Sau đó, một chưởng phóng về phía Diệp Vô Trần.

Chưởng này vừa xuất ra, kinh khí xung quanh đều không ngừng tụ về phía Trần Thuận.

Sau đó, lại không ngừng chuyển hóa thành hỗn độn chi lực.

Trong nháy mắt, một chưởng mang thông thiên xen lẫn vô số hỗn độn chi lực lập tức xuất hiện, cuồn cuộn, đánh thẳng về phía Diệp Vô Trần.

Thế không gì cản nổi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-345)