← Ch.294 | Ch.296 → |
Nhưng, hết cách rồi!
Cơ Dao siết chặt nắm đấm.
Sau đó, nhắm mắt lại, khi mở mắt lần nữa, cô ta đã đưa ra quyết định.
Cô ta là người của nhà họ Cơ, cô ta là niềm hy vọng của thế hệ mới ở nhà họ Cơ, cô ta không thể không màng tới nhà họ Cơ.
"Tần Nghị, tôi có thể đồng ý với anh!"
Cơ Dao lên tiếng nói.
Cơ Viễn Bác có hơi bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự liệu.
Cơ Dao, không phải đứa trẻ tùy hứng.
Nhưng, chính vì sự hiểu chuyện của Cơ Dao, ông ra mới càng đau lòng.
Khóe miệng của Cơ Viễn Bác hơi động đậy, cuối cùng lại biến thành một tiếng thở dài nặng nề.
Ánh mắt lại thêm kiên định.
Ông ta quả thật là chủ của nhà họ Cơ, phải suy nghĩ cho cả nhà họ Cơ.
Nhưng ông ta cũng là ba của Cơ Dao.
Nếu như vì thế sẽ hủy hoại cả đời của con gái mình, ông ta cũng không muốn.
"Dao Nhi, không cần như thế, đại hạn của lão tổ tuy sắp đến nhưng cũng không vào lúc này, vì ba vô dụng, đời này không có cơ hội đột phá tứ phẩm, nhưng ba cũng không phải ăn không, cho dù lão tổ tọa hóa, ba cũng có thể chống đỡ nhà họ Cơ 20 năm không ngã, Dao Nhị con có thiên tư kinh tài tuyệt diễm, có lẽ, chỉ cần dùng thêm 20 năm thì có thể đột phá đến cảnh giới luyện đan sư tứ phẩm, đến lúc đó, nhà họ Cơ chúng ta có thể lần nữa quật khởi, không cần hy sinh hạnh phúc của con!"
Lúc này, Cơ Viễn Bác đã có quyết định.
Lại truyền âm với Cơ Dao.
Cơ Dao lại khẽ lắc đầu.
Hành động này rất mạo hiểm.
Cũng nhất định sẽ khiến ba ở nhà họ Cơ trở thành tội đồ.
Ông là chủ của một gia tộc, bắt buộc phải suy nghĩ cho lợi ích của nhà họ Cơ.
Nếu không làm sao dẫn dắt được nhà họ Cơ, làm sao quản lý được nhà họ Cơ.
Dù sao, ai cũng không thể chắc chắn, trong vòng 20 năm Cơ Dao có thể đột phá đến đan sư tứ phẩm hay không.
Phải biết, trong lịch sử, từng xuất hiện vô số các thế hệ kinh tài tuyệt diễm, thiên tài giống như Cơ Dao và Thượng Quan Hạo Vũ không hiếm, nhưng phóng mắt trong suốt chặng đường lịch sử, lại có bao nhiêu người, bao nhiêu thế hệ, cuối đời vẫn chỉ dừng ở đan sư tảm phẩm, trên đời này không có chuyện gì chắc chắn cả.
Nếu không, đan sư tứ phẩm của cả tiên giới, cũng sẽ không khan hiếm như thế, tất cả cộng lại cũng chỉ có mười mấy hai mươi người.
Mà Cơ Viễn Bác cũng là như thế.
Cơ Viễn Bác năm đó, tuy không bằng Cơ Dao, nhưng cũng có thiên phú xuất chúng, sau khi đột phá đến đan sư tam phẩm đỉnh phong thì khó thể tịnh tiến được nữa.
"Ha ha, nếu Cơ Dao muội muội đã đồng ý vậy chúng ta chọn ngày thành hôn, sau đó chiến một trận với nhà Thượng Quan."
Tần Nghị cười to.
Nội tâm kích động.
Mỹ nhân Cơ Dao này đã là của mình rồi.
Nếu có thể ôm được mỹ nhân về, tiêu dao khoái hoạt.
Lấy thiên tư của Cơ Dao, chỉ cần có thể chinh phục được cô ta, sau này cũng có thể trở thành trợ lực lớn nhất của anh ta.
Chính là thân tâm.
Muốn có được trái tim của Cơ Dao, trước tiên phải có được thân thể.
Khiến cô ta cảm nhận được khoái lạc khi làm người phụ nữ của anh ta.
Trong mắt Tần Nghị không hề che đậy sự phấn khích và kích động.
Cơ Viễn Bác thấy thế, lông mày nhíu lại.
Rất muốn từ chối.
Tuy nhiên Cơ Dao lại xua tay, ngăn cản ba mình lại.
Ngoảnh đầu nhìn sang Tần Nghị: "Tần Nghị, tôi còn chưa nói hết, tôi có thể đồng ý anh vào ở rể 20 năm, cùng anh kết thành vợ chồng, nhưng trước khi so tài luyện đan, chúng ta chỉ đính hôn, không thành hôn!"
Cơ Dao từ từ nói.
Đây là cách tốt nhất cô ta có thể nghĩ được.
Tần Nghị lại lắc đầu: "Chỉ đỉnh hôn, sợ rằng nhà Thượng Quan sẽ không nhận!"
"Huống chi, kết hôn sớm mấy ngày với muộn vài ngày thì có gì khác biệt.
Tuy nhiên trong miệng nói thế, nhưng Tần Nghị lại biết, khác biệt rất lớn, ít nhất, đây liên quan đến chuyện anh ta có thể sớm ôm mỹ nhân về, muộn hơn mới có được Cơ Dao.
Cơ Dao lại cười lạnh một tiếng: "Lúc đính hôn, tôi sẽ chiếu cáo thiên hạ, đời này, không phải anh không gả, gia tộc Thượng Quan sẽ công nhận!" Sắc mặt của Tần Nghị hơi thay đổi.
Nếu là như thế, gia tộc Thượng Quan chưa chắc sẽ không công nhận.
Lấy danh tiếng và địa vị của nhà họ Cơ, một khi công khai tin tức này, vậy Cơ Dao đời này hoặc trở thành người phụ nữ của Tần Nghị, hoặc cả đời không gả đi.
Mà gia tộc Thượng Quan sợ rằng càng thích nhìn thấy Cơ Dao cả đời không kết hôn, không sinh con, khiến đời sau nhà họ Cơ càng thêm đứt đoạn, đời này không bằng đời trước.
Vậy thì xong rồi.
"Dao Nhi!"
Cơ Viễn Bắc mặt mày cũng thay đổi.
Cơ Dao đây là đẩy mình đến tuyệt lộ rồi.
Sợ rằng, chủ ý cô ta nhắm tới chính là sẽ không kết hôn với Tần Nghị, kiếp này cô độc một mình rồi.
Như thế, cô ta sẽ không cần giao bản thân cho người mình không thích, cũng không cần lo lắng Tần Nghị chỉ trích nhà họ Cơ.
Đương nhiên, Tần Nghị cũng không ngốc.
"Nếu như sau cuộc so tài luyện đan, em không gả thì làm sao?"
Tần Nghị cười lạnh.
Muốn tay không nắm giặc để anh ta làm động lực miễn phí, khiến kế hoạch của anh ta trở nên công cốc, làm sao có thể chứ?
"Tôi có chắc kết hôn với anh hay không thì phải xem bản lĩnh của anh rồi!"
"So tài luyện đan có thể thắng, tôi sẽ kết hôn với anh!"
"So tài luyện đan mà thua, kiếp này tôi sống cô độc một mình!"
Cơ Dao cắn răng nói.
Trong đôi mắt tuyệt đẹp lại vô cùng kiên định.
Sắc mặt của Tần Nghị càng thay đổi.
"Sao hả, anh không phải nói, cả tiên giới, anh là người thích hợp nhất, trở thành đan sư tam phẩm, so với Thượng Quan Hạo Vũ, nhiều hơn một năm hay sao? Dưới 30 tuổi phải hỏi ai có thể thắng Thượng Quan Hạo Vũ, anh nhận thứ hai không ai dám nhận thứ nhất còn gì?"
"Lẽ nào, chính anh căn bản không có lòng tin, chẳng qua muốn qua mắt nhà họ Cơ chúng tôi mà thôi?"
Trên mặt Cơ Dao lộ ra một tia rét lạnh.
Đôi mắt tuyệt đẹp tỏa ra hàn ý, nhìn chằm chằm vào Tần Nghị.
Sau khi sắc mặt của Tần Nghị biến ảo, cuối cùng, toàn bộ biến thành nụ cười.
"Tôi dám đến tự nhiên có phần nắm chắc, điều kiện của em, tôi đồng ý, em cứ đợi đấy, sau cuộc so tài đan dược kết hôn với tôi!" Tần Nghị nói.
Anh ta tự nhiên có hơi sợ Thượng Quan Hạo Vũ.
Tính toán trước đó của anh ta, là vào nhà họ Cơ ở rể, nhưng sẽ không giúp nhà họ Cơ thắng trong cuộc so tài luyện đan.
Bởi vì chỉ khi nhà họ Cơ thua rồi, tình trạng của nhà họ Cơ mới càng tệ.
Một khi lão tổ nhà họ Cơ tọa hóa.
Vậy anh ta có thể có càng nhiều cơ hội đến khống chế nhà họ Cơ.
Đạt được mục đích của anh ta.
Tuy nhiên, bây giờ lại phải thay đổi chủ ý.
Dốc toàn lực để thắng trong trận so tài luyện đan.
Nói rồi, khi Tần Nghị chuẩn bị thương lượng chuyện đính hôn với nhà họ Cơ.
Quản gia của nhà họ Cơ, lại vội vàng đi vào.
"Có chuyện gì?"
Cơ Viễn Bác thấy sắc mặt của quản gia ngưng trọng thì lập tức hỏi.
"Gia chủ, có người đến bái phỏng!"
"Trên thiệp bái phỏng có viết tông chủ Ma Tông!"
Quản gia lập tức cung kính đáp lại.
Tần Nghị vốn dĩ nghe thấy có người đến bái phỏng thì có hơi kinh ngạc trong lòng, tưởng đan sư tam phẩm dưới 30 tuổi nào đến, cũng ôm mục đích giống như anh ta, vào thời khắc mấu chốt cuối cùng, đến ép nhà họ Cơ.
Kết quả, sau khi nghe thấy tông chủ của Ma Tông, trái tim của anh ta lại buông xuống rồi.
Đồng thời không khỏi khinh bỉ.
Cái gì mà Ma Tông, tiên giới chưa nghe nói đến thế lực nào như vậy."
Lão tổ nhà họ Cơ cũng vẫn còn, mặc dù mấy chục năm nay bị nhà họ Thượng Quan đè ép, nhưng cũng đến mức đến lượt một tiểu tông môn không có danh tiếng gì khiến cho quản gia của nhà họ Cơ chạy đến trước gia chủ bẩm báo.
Nhà họ Cơ từ khi nào trở nên thấp kém như thế rồi.
"Tông chủ Ma Tông?"
"Khấu tông?"
Sắc mặt của Cơ Viễn Bác cũng khó coi.
Trung Châu quả thật có một tông môn có chữ Ma, Vân Ma Tông, có điều, chỉ là một tiểu môn phái.
Tông chủ chẳng qua chỉ có thực lực Thông Thần Cảnh sơ kỳ.
Đây vẫn là vì tông môn của ông ta có chữ Ma, mới khiến không ít người biết một nhân vật như ông ta.
Nếu không, một tiểu phái tông chủ có thực lực Thông Thần Cảnh sơ kỳ đâu lọt vào mắt của bọn họ.
Người như vậy đến bái phỏng, xứng lúc ông ta tiếp khách chạy đến làm phiền ông ta, bẩm báo với ông ta hay sao?
Nhà họ Cơ có thể tiếp đãi với người tầng trung rồi sao
"Không phải!" Quan gia nhìn ra được, sắc mặt của Cơ Viễn Bác rất tệ, cố gắng khiến lời nói của mình thêm rõ ràng: "Tên là Ma Tông?"
"Chắc là một tiểu tông môn mới thành lập, tông chủ chỉ là một thanh niên Thông Thần Cảnh sơ kỳ, nhưng người hầu đi theo lại là Thần Hải Cảnh sơ kỳ!"
Quản gia lập tức đáp.
"Thần Hải Cảnh? Người hầu?"
Cơ Viễn Bác cơ hơi sững người.
Cơ Dao và Tần Nghị cũng bất ngờ.
Nếu như là Thần Hải Cảnh, ngược lại có tư cách để Cơ Viễn Bác tiếp đãi một phen rồi.
"Cho dù có người hầu là Thần Hải Cảnh, vậy cũng không nên làm phiền tôi vào lúc này, nhiều năm như vậy, ông ngay cả chút chừng mực này cũng không có sao?" Cơ Viễn Bắc nghiêm giọng.
Lúc này, tâm trạng của ông ta thật sự không tốt.
"Gia chủ, tôi tự nhiên biết, chỉ là trong thiệp bái phỏng, còn có một thứ này, tôi cảm thấy bây giờ đến bẩm bảo với gia chủ sẽ càng tốt!"
Quản gia vội nói.
Ông ta đương nhiên biết mục đích Tần Nghị đến nhà họ Cơ.
Nói rồi, quản gia lập tức bước tới, đưa một lọ thuốc nhỏ bằng ngọc cho Cơ Viễn bác.
Cơ Viễn Bác nhíu mày khi nhìn lọ thuốc nhỏ này: "Đan dược? Lẽ nào đối phương là luyện đan sư?"
Nói rồi, Cơ Viễn Bác tùy ý mở nắp lọ thuốc nhỏ ra.
Từ trong đổ ra hai viên đan được.
Trong nháy mắt, một mùi hương thảo dược truyền ra.
Nhưng dược tính bên trong, lại ngưng mà không tán!
Màu sắc tinh thuần.
"Đan dược tam phẩm, Trúc Nguyên Đan!"
"Còn... còn là, phẩm chất cực phẩm!"
Cơ Viễn Bác kinh ngạc thất sắc!
Chính Thượng Quan Hạo Vũ bây giờ cũng không chắc có thể luyện chế được đan dược tam phẩm phẩm chất cực phẩm!
← Ch. 294 | Ch. 296 → |