← Ch.0129 | Ch.0131 → |
Tần Lạc tuy có nghe nói đến loại bệnh này, nhưng, đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với bệnh án như thế này.
Thế nên, trong lúc bắt mạch, hắn vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.
Có thực tiễn thì sẽ có cách để giải quyết. Chỉ có đích thân mình chữa trị qua rồi, thì mới có thể nắm bắt được đặc tính của "chứng sơ cứng dần" này.
" Cậu có chữa được không?" Long Vương nhìn Tần Lạc nói. Giọng nói không hề có một chút lo lắng hoặc sợ hãi, mà nó giống như hai người bạn ngồi nói chuyện phiếm với nhau vậy.
" Không chữa được." Tần Lạc lắc đầu.
Lông mày của Ly cau lại, dao trong tay nàng không ngừng kêu lên vun vút, suýt mấy lần định xông lên làm thịt tên khốn này.
Lúc nãy ở trong vườn rõ ràng là đã dặn dò hắn, phải học nói lời nói dối chân thành, phải tỏ rõ sự tự tin trước việc chữa trị căn bệnh này. Kể cả không có đủ tự tin thì cũng phải giả vờ làm ra vẻ như bệnh mà rơi vào tay mình thì chắc chắn sẽ khỏi.
Không ngờ, thoắt một cái tên ranh này lại nói ra sự thật. Thật đáng ghét.
" Sinh lão bệnh tử, là quy luật của trời. Thân thể ta thế nào, ta biết. Cũng tại Ly và mấy người nữa cứ đòi như vậy. Chứ sức con người sao địch nổi với lẽ trời được? " Long Vương nói với một vẻ mặt thư thái.
" Bệnh này với chuyện sức người không địch nổi lẽ trời chẳng liên quan gì đến nhau cả. Tôi nói không chữa được là có ba nguyên nhân." Tần Lạc nhìn vào Long Vương nói." Thứ nhất, ông có thái độ cự tuyệt, và không đủ lòng tin vào công việc chữa bệnh. Thứ hai, bây giờ mới chữa bệnh đã quá muộn vì bệnh đã đi vào thời kỳ cuối. Cơ bắp trên người ông đã teo tóp một cách nghiêm trọng. Thứ ba, đây cũng là lần đầu tôi tiếp xúc với căn bệnh này, không có kinh nghiêm chữa trị thành công căn bệnh này bao giờ cả."
" Chữa không được thì thôi. Sao còn lắm điều già mồm như vậy chứ? Đi, tôi đưa anh ra ngoài." Ly bây giờ rất phản cảm với Tần Lạc. Mặt nàng nặng như trì nói với hắn.
Tên nhãi ranh, xem ra ngoài kia ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.
Long Vương nhìn vào Tần Lạc, như có điều gì muốn nói, bèn hỏi: " Vậy thì, ý của cậu là, vẫn còn hy vọng cứu chữa được? "
"Đúng vậy. Nếu như ông dám để mặc cho tôi làm theo ý tôi muốn."Tần Lạc gật đầu đáp.
Hắn có thể chữa trị thử xem thế nào, nhưng không có đủ 100% tự tin là chữa khỏi bệnh. Hơn nữa, phương pháp trị liệu của hắn có chút gìđó rất khác người. Có thành công hay không, thì vẫn là một ẩn số.
Thế nên, chỉ có thể nói là vẫn còn hy vọng cứu chữa được mà thôi.
Long Vương đột nhiên cười lớn, đám râu xum xuê dưới cằm của ông ta cũng rung rinh theo. Chỉ vì ngã bệnh, mà chân và cánh tay của ông ta không động đậy được, trạng thái nét mặt cũng không được phong phú. Nhưng, ông ta vẫn cười được cái điệu cười ngạo nghễ, coi trời bằng vung của mình.
" Có gì mà không dám cơ chứ? Cả đời này, ta thực sự chưa từng biết sợ thứ gì cả. Nếu cậu đã nói như vậy, cứ để cho cậu chữa thử cũng có làm sao đâu? Cậu tên là gì vậy?" Long Vương nhìn Tần Lạc hỏi.
Ly đứng bên cạnh bĩu môi, nghĩa phụ rất ít khi chủ động hỏi tên người khác. Khi ông hỏi tên của người khác, thì điều đó chứng tỏ là ông rất xem trọng người này.
" Tần Lạc." Tần Lạc trả lời.
" Tốt lắm. Tần Lạc. Từ giờ trở đi, cậu sẽ là người chữa bệnh cho ta."Long Vương nói một cách chân thành." Hồi trước, ta chỉ tin có mình ta mới đem kỳ tích đến cho bọn thuộc hạ. Bây giờ, ta muốn làm một người ngoài cuộc đi chứng kiến kỳ tích của người khác."
Trong lời nói của Long Vương ẩn chứa hàm ý ủng hộ Tần Lạc. Để mặc Tần Lạc chữa trị theo ý của hắn, không để cho hắn có thêm một áp lực nào nữa.
"Ông cứ yên tâm, tôi sẽ không để ông phải thất vọng đâu. Chỉ có thể tốt hơn chứ không có chuyện tồi tệ hơn đâu."Tần lạc cười nói.
Dù sao thân thể của ông cũng đã như vậy rồi, kể cả tôi không chữa khỏi bệnh được cho ông đi chăng nữa, tôi cũng có thể làm chậm sự phát triển của căn bệnh trên người ông. Ông cũng không có bất kỳ tổn thất gì, đúng không?
" Khi nào bắt đầu điều trị? " Long Vương hỏi
" Bây giờ."
Tần Lạc quay người lại nói: "Đi tìm cho tôi một hộp ngân châm."
" Ngươi---- "Ly suýt chút nữa thì lại phi con dao đến chỗ hắn. Tên ranh này dám cả gan sai bảo mình?
Nhưng lại nghĩ đến bệnh tình của nghĩa phụ, nàng đành nín nhịn trong lòng không đành phát tác.
" Tiểu tử, mong rằng ngươi sẽ chữa trị được bệnh của nghĩa phụ ta. Nếu không thì ngươi chết chắc rồi." Ly nghiến răng nói với Tần Lạc. Sau đó quay người đi ra ngoài.
Trong phòng hiện giờ chỉ còn Long Vương và Tần Lạc hai người, Tần Lạc đột nhiên cảm thấy có chút hồi hộp lo lắng trong người.
Theo đạo lý mà nói, hắn là một người bình thường. Đối phương chỉ là một ông lão có thân hình cao to nhưng bị liệt, chẳng có gì đáng phải sợ ông ấy cả?
Thế nhưng, đối phương luôn tạo cho hắn một cảm giác lạnh gáy, giống như một lưỡi dao sắc ngọt vậy. Khi bạn không may vô tình bắt gặp ánh mắt vô cùng bá đạo của ông ấy, trong lòng bạn sẽ có cảm giác như bản thân mình đang ở trong vòng nguy hiểm vậy.
Cảm giác này giống như bạn đi sâu vào bên trong rừng già, đột nhiên bị một con hổ đang rình rập bạn vậy.
" Ngày trước ông đã từng bị thương phải không? "Tần Lạc hỏi.
Vừa nghe Tần Lạc dứt lời, Long Vương liền cười lớn, nói: " Cả một đời chinh chiến, các trận chiến lớn nhỏ cộng lại cũng phải vài nghìn trận. Làm sao mà không bị thương được cơ chứ?"
Cả đời chinh chiến? Các trận chiến lớn nhỏ cộng lại cũng cả nghìn trận?
Đây là thời đại hòa bình mà, làm gì có chiến tranh cơ chứ?
Tần Lạc càng tò mò về thân phận của ông lão này hơn. Đây rốt cuộc là một nhân vật truyền kỳ ghê gớm dường nào vậy?
" Tôi có thể xem các vết thương trên người ông chứ? " Tần Lạc hỏi
" Sao lại không được? Những vết sẹo là huân chương danh dự của người chiến sĩ mà. So với huy chương chó má mà nhà nước phong tặng thì nó đáng giá hơn rất nhiều. Nhưng mà, có lẽ phải phiền cậu tự xem lấy vậy."Long Vương cười lớn đáp.
Tần Lạc gật cười đầu, vén chiếc áo trên người Long Vương lên.
Sau đó, hắn không kìm nổi phải hít lấy một hơi dài.
Thân thể của Long Vương làm cho Tần Lạc có một cảm giác như là, cầm một tờ giấy hoàn chỉnh đặt lên trên mặt bàn, sau đó cho một người cầm con dao thái rau khía ngang khía dọc lên đó cả trăm nhát dao___ cho đến bây giờ khi ông ấy vẫn còn sống sót, đúng là một kỳ tích.
" Ngạc nhiên lắm phải không? "Long Vương trông thấy Tần Lạc cứ há hốc mồm kinh ngạc, liền cười hỏi.
" Có đôi chút, thời đại hòa bình rồi, khó mà có thể tưởng tượng được ông lại bị thương nghiêm trọng đến như vậy."Tần Lạc thẳng thắn gật đầu trả lời.
" Thời đại hòa bình? Thời đại hòa bình cái chó gì." Long Vương sa sầm nét mặt xuống nói " Ngoài mặt thì trời yên bể lặng, nhưng thực chất bên trong thì giông tố bão bùng. Có ngày nào mà không có chiến tranh xảy ra? Có ngày nào mà không có người chết? Chiến tranh biên giới, xung đột vùng biển, chiến tranh trên không ---có những thứ mà bọn ngươi không bao giờ thấy được cả."
Long Vương nhìn những vết thương trên cơ thể mình, khuôn mặt ông lộ vẻ tưởng nhớ nhưng đầy hối tiếc, nói: " Mấy thằng ranh đó ra tay thật là tàn nhẫn. Nhưng mà, từng người trong bọn chúng vẫn bị ta đá cho đầu tan sọ nát. Tiếc thật, về sau ta không còn cơ hội để xử lý bọn chúng nữa rồi."
" Không chừng vẫn còn cơ hội đó." Tần Lạc cười đáp.
" Ha ha. Được. Lần này ta tin cậu." Long Vương cười lớn nói.
Ly cầm một hòm ngân châm đi tới, trông thấy Tần Lạc nói chuyện với nghĩa phụ rất vui vẻ, có phần kinh ngạc khó hiểu.
Sau khi bị bệnh, tính tình nghĩa phụ lại thay đổi nhanh đến vậy sao? Ngày trước nghĩa phụ đối với thuộc hạ không phải là đánh thì cũng là chửi, chưa bao giờ nói chuyện tử tế được cả, vậy sao lại nhiệt tình với tên ranh này vậy.
" Có phải cái này không? "Ly đưa hộp châm lên hỏi Tần Lạc.
"Đúng rồi, cảm ơn cô."Tần Lạc gật đầu " Cô giúp tôi đi tìm cồn để diệt trùng được không? "
Ly sững người, rồi quát lên: " Tên tiểu tử này, ngươi muốn chết hay sao? Sao lúc nãy không nói luôn đi, mà bây giờ mới nói chứ? "
" Lúc nãy tôi quên."
" Anh muốn trả thù tôi đấy hả? "
"Cô nghĩ thế cũng được."Tần Lạc nói. Hắn ghét nhất là đàn bà con gái lại hay nghịch dao với kéo. Càng ghét cay ghét đắng loại đàn bà cầm dao quẹt đi quẹt lại trên cổ của hắn. Như thế làm cho hắn chẳng cảm thấy an toàn chút nào.
" Ngươi___ "
"Cô không muốn chữa khỏi bệnh cho nghĩa phụ của cô sao?" Tần Lạc quay lại nhìn Ly một cái rồi hỏi.
Khuôn mặt của Ly tức đến nỗi như muốn nổ tung ra, hai hàng mi mắt chớp chớp, nhưng vẫn thản nhiên cười với Tần Lạc, nói: "Đại gia, người còn yêu cầu gì nữa không ạ? Để tiểu nữ đi làm hết luôn một lần cho xong ạ."
Tần Lạc trông thái độ của cô ta cũng có vẻ thành khẩn, bèn nói: " Tiện thể lấy một chậu nước nóng đến đây."
" Vâng, thưa đại gia." Ly cười lạnh nói. Tên nhãi ranh nhỏ mọn khốn kiếp này, nếu như không phải mình nịnh hắn, chỉ e là hắn thấy mình đem cồn về rồi, chắc chắn lại bắt mình chạy đi lấy chậu nước nóng nữa mới thôi.
Rất nhanh, Ly đã đem đến bông cồn và một chậu nước nóng.
Sau khi Tần Lạc dùng cồn sát trùng mấy cái ngân châm, liền vén ống tay áo của Long Vương lên, châm một châm vào khớp trên cánh tay của ông ấy rồi hỏi: "Ông có cảm giác gì không? "
" Không."Long Vương trả lời.
Tần Lạc gật gật đầu rồi rút ngọn ngân châm ra, lại tiếp tục đâm vào chỗ vừa xong, hỏi: " Lần này đã có cảm giác chưa? "
" Vẫn chưa có." Long Vương nói.
Nét mặt của Tần Lạc không có chút biểu cảm gì cả, làm cho người ngoài không thể biết được hắn đang vui hay buồn. Ly vẫn nhìn chằm chằm vào mặt của Tần Lạc, muốn dò xét xem từ trên nét mặt của hắn có thể đoán ra được là hắn có chữa khỏi được bệnh cho nghĩa phụ hay không. Nhưng, nàng cũng chẳng nhìn được điều gì cả.
Tần Lạc lại rút cây ngân châm ra, sau khi dùng cồn diệt trùng xong thì lấy hai ngón tay siết chặt ngọn châm, nhằm vào một huyệt vị khác, sử dụng " Thiên Toàn Thức" từ từ từng tý từng tý một châm vào.
" Có cảm giác chưa? "Tần Lạc hỏi.
Long Vương cẩn thận cảm nhận một lúc, cười nói: " Tay này của ta đã bị tàn phế rồi. Cậu đừng hao tâm tổn huyết làm gì nữa."
"Bây giờ thì sao."Tần Lạc xoay thêm một vòng rồi hỏi.
" Không có___ý." Đột nhiên, Long Vương kinh ngạc kêu lên." Hình như có gì đó khang khác."
"Có một luồng khí lạnh. Rất lạnh, lạnh như băng vậy. Chính cái chỗ mà cậu châm vào ấy." Long Vương nói.
Thông thường mà nói, khi cơ bắp bị teo tóp, thì thần kinh cảm giác sẽ phản ứng chậm hoặc là biến mất. Sẽ không cảm nhận được tác động của ngoại giới tác động vào, hoặc là không còn có cảm giác đau đớn nữa.
"Cái này chứng tỏ, lớp cơ chỉ ở trong trạng thái chết giả mà thôi." Tần Lạc gật đầu cười." Vậy là lại có thêm một phần thành công nữa rồi."
Tần Lạc lại rút châm ra, lần này hắn châm vào đầu gối của Long Vương, hỏi: " Có cảm giác không? "
" Có. Cũng lại là cảm giác lành lạnh tại chỗ bị châm." Long Vương nói
" Vậy là có thêm hai phần thành công rồi."
Châm thứ ba, Tần Lạc châm vào phần eo của Long Vương.
" Có cảm giác gì không?" Tần Lạc hỏi.
Lần này, Long Vương lắc đầu.
Tần Lạc lại xoay chiếc châm thêm lần nữa, ngân châm lại đâm sâu vào thịt thêm một phần." Có cảm giác gì không?"
" Không."
Tần Lạc liên tục xoay châm thêm hai lần nữa, ngân chân dường như đã châm rất sâu vào bên trong người của Long Vương. Tần Lạc hỏi: " Có cảm giác chưa? "
" Vẫn chưa." Long Vương rất cẩn thận cảm nhận từng chút một, lắc đầu nói.
" Chỗ này có phải đã từng bị thương phải không? " Tần Lạc hỏi.
"Đúng vậy. Bị Đông Dương Thần Nhật đả thương." Long Vương nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt trở nên hung hãn.
Mắt như chuông đồng, tóc dài phấp phới. Trông ông xù lên giống như một con nhím như đang sắp sửa chiến đấu với đối phương để tự bảo vệ mình, những ngọn lông sắc nhọn đều dựng hết cả lên hướng về phía trước.
Sát khí vụt hiện lên trong ánh mắt ông, toàn bộ con mắt của ông đỏ au như khát máu vậy.
" Nghĩa phụ, đừng quá xúc động. Chờ bệnh của nghĩa phụ khỏi rồi, còn có thể tìm hắn để trả thù mà."Ly ôm chầm lấy cánh tay của Long Vương an ủi ông." Vả lại, nghĩa phụ đã chặt đứt một cánh tay của hắn rồi. Lần sau gặp lại, chắc chắn là hắn không còn là đối thủ của nghĩa phụ nữa đâu."
Hai cha con nhà này nói chuyện với nhau toàn máu me chém giết hết cả, thế mà Tần Lạc ngồi đó nghe cũng không cảm thấy có điều gì kỳ quái cả. Mà ngược lại, hắn thấy đó là chuyện đương nhiên.
Người như vậy, thì cũng chỉ nói những chuyện như vậy mà thôi.
"Ông bị trúng độc." Tần Lạc nói."Lưỡi đao của hắn có bôi một chất độc mãn tính. Nhìn từ bề ngoài, thì không dễ để nhìn ra được, thế nhưng, nếu ông không chú ý nó, thì chỉ cần dính dù chỉ một chút chất độc thôi, nó cũng đủ ăn mòn các tổ hợp thần kinh tại miệng vết thương. Tổ hợp thần kinh bị tổn hại, dĩ nhiên sẽ làm cho cơ bắp bị teo tóp lại."
" Mẹ kiếp. Bọn khỉ Đông Dương đúng là một bọn hèn hạ." Ly chửi rủa." Thế có còn cách chữa trị nó không? "
← Ch. 0129 | Ch. 0131 → |