Vay nóng Tima

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 546

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 546: Nhận thua
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Tâm tình của Tây Môn Hướng Đông không vì chuyện em gái cãi nhau với người ta mà khó chịu, ngược lại vẻ mặt áy náy nhìn Diệp Thu, nói: "Biết thế, chúng ta ở nhà ăn tạm vài thứ, hiện tại khiến mọi người đói bụng, đúng là không phải đạo đãi khách của Tây Môn gia tộc."

Diệp Thu chỉ Tây Môn Thiển Ngữ, quan tâm hỏi: "Thiển Ngữ không việc gì chứ?"

Tây Môn Hướng Đông ánh mắt quái dị nhìn Diệp Thu, xua tay nói: "Đừng bị bề ngoài của nó lừa, cậu vừa rồi không nghe bọn họ gọi biệt hiệu của nó là gì sao?"

"Nữ vương?" Diệp Thu bật cười, thầm nghĩ, trước kia Đường Quả cũng rất thích hợp với ngoại hiệu này, nói chuyện làm việc đều kiêu ngạo như nữ vương, chưa bao giờ khuất phục bất kì ai. Mặc dù không cẩn thận rơi vào lưới tình, vẫn còn muốn giãy dụa, không muốn đầu hàng."Đúng vậy, nàng nhiều năm như vậy còn chưa để ai chiếm chút tiện nghi nào, nếu không phải lúc trước Tạ Ý bắt nạt Thái Ngoan, cũng không dám đối mặt với Thiển Ngữ đâu. Đời là thế, ai cũng muốn giữ chút thể diện, biểu hiện không có da mặt như Tạ Ý, thường rất ít gặp." Đứng ở bên trái Tây Môn Hướng Đông, Diệp Thu ra mặt giải thích hộ hắn.

Tây Môn Hướng Đông lòng thầm cảm kích, hỏi: "Công tử thấy nơi đây có phải trầm lắng hơn Yến Kinh không?"

"Mỗi nơi mỗi kiểu mà." Giai cấp cao tầng càng muốn địa bàn của mình im ắng hơn, ai thích giết người phóng hỏa, trộm cướp tệ nạn chứ? Cuộc sống suốt ngày đấu đá, ai thích?

Ánh mắt Diệp Thu biến thành lạnh băng nói: "Chính sách thay đổi xoành xoạch cùng với những con sâu đục khoét tham ô khiến nền kinh tế rơi vào lạm phát và lãng phí. Cuối cùng, người dân đến một bữa tối thịnh soạn cũng không có. Trong lòng mỗi người đều muốn phát tài, nhưng không ai nghĩ vì cơ nghiệp trăm năm mà ra sức. Anh là nhà kinh tế.. hẳn là biết rõ sự cách biệt tận trời giữa kẻ giàu và người nghèo, muốn cân bình đời sống không phải chuyện khó, nhưng cái này cũng cần phải có đủ sự khôn ngoan, như chăm sóc một đứa nhỏ vậy, cần cho bú sữa đầy đủ, đôi khi phải rửa tã như thế nó mới có thể khỏe mạnh. Theo thống kế thì Hoa Hạ cứ 10 năm lại có 49 phú hào trên top 100 người giàu có "gặp chuyện không may", tỉ lệ này chẳng lẽ không chính mình được vấn đề gì?"

Tây Môn Hướng Đông kinh ngạc nhìn Diệp Thu, hắn chỉ hỏi bâng quơ một câu, lại không ngờ Diệp Thu trả lời cẩn thận như vậy.

Tây Môn Hướng Đông cũng nghiên cứu sâu về kinh tế học, đối với hiện tượng quái dị này cũng có chút nghiên cứu, nhưng người Hoa Hạ có đặc điểm là không bao giờ nói không, nhưng không ngờ Diệp Thu lại có thể thẳng thắn nói ra vấn đề trước mặt mình.

"Nói như vậy, Hồng Kong còn có thể càng ngày càng giàu có?" Tây Môn Hướng Đông tránh nặng tìm nhẹ, mấy vấn đề của Diệp Thu, hắn không thể nói.

"Ai có thể thịnh mãi không suy? Có mấy nhà có thể giàu quá ba đời?" Diệp Thu híp mắt cười "Nhưng tình hình đã thay đổi, mấy lão nhà ở Yến Kinh cũng đã cố làm nhiều chuyện, muốn thay đổi đám người chỉ muốn phát tài này, chỉ có thể là sự nghiệp của gia tộc. Đời sau của họ đều cực kì ưu tú, không kém anh bao nhiêu đâu."

"Diệp thiểu nói quá rồi, tôi không tính là nhân vật đại biểu cho Hồng Kong, càng không thể so với đại danh mấy vị công tử ở nơi đã phát triển hàng trăm năm như Yến Kinh." Tây Môn Hướng Đông xua tay nói.

"Không cần khiêm tốn." Diệp Thu không muốn dây dưa quá ở vấn đề này, lấy tay chỉ vào Tạ Ý hỏi: "Người có thể đôi co với Thiển Ngữ, ở Hồng Kong được mấy nhà chứ?"

"Tạ gia Hồng Kong." Tây Môn Hướng Đông thấp giọng nói, như sợ câu nói của mình sẽ bị người khác nghe thấy vậy.

"Thật đúng là nơi này không phải ai cũng biết Tạ gia." Tây Môn Hướng Đông thẳng thắn nói: "Diệp thiểu không biết cũng là chuyện bình thường."

Tây Môn Hướng Đông nhìn mấy người trước mặt vẫn giương cung bạt kiếm, Thương Sở chạy tới giúp Tây Môn Thiển Ngự, không ngờ bị Tạ ý mắng đến đỏ mặt tía tai, ngay cả một câu cũng không phản bác được, liền cười ngượng gãi đầu.

"Tạ Ý là một nhánh của gia tộc Tư Không, Tạ là họ cha hắn, mẹ hắn họ Tư Không, sản nghiệp Tạ gia không ở Hồng Kong mà ở Mã Lai. Cha Tạ Ý là ông chủ đồn điền cao su lớn, lũng đoạn hơn 505 thị trường sản xuất cao su, tập đoàn Tạ thị có bốn công ty trên thị trường, nhà của Tạ Ý chiếm cổ phần tuyệt đối. Mấy năm nay phần lớn nguyên liệu sơ chế trên thị trường do Tạ gia cung cấp. Cổ phiếu Tạ gia trên thị trường tăng mạnh, lại có chỗ dựa là Tư Không gia tộc, một chút chuyện bừa bãi của Tạ Ý không coi là gì."

Diệp Thu suy nghĩ, khó trách Tạ ý ở Hồng Kong lại khống hách đến vậy, lại càng không ngờ Tạ gia lại là một chi của Tư Không gia, thật đúng là tin tức khiến người ta giật mình.

Khiến Diệp Thu phát hiện ra, bình thường tình báo của mình quá ít, đối với việc hiểu biết những nhân vật mấu chốt còn chưa đủ nhiều, xem ra phải phân phó cho mấy người phía dưới chú ý phương diện này.

Tây Môn Thiển Ngữ nổi giận đùng đùng đi tới, nói với Tây Môn Hướng Đông: "Anh, anh dẫn bọn họ đi ăn cơm, em đi đua với tên khốn kia, nửa giờ sau sẽ về."

Tây Môn Hướng Đông lắc đầu, nói: "Anh phải đi cùng em."

Lại xoay người nhìn Diệp Thu, hỏi: "Anh cùng Trầm tiểu thư, Đường tiểu thư, Lâm tiểu thư đi ăn nhanh vài thứ được không? Chúng tôi sẽ nhanh chóng về đây gặp các người."

Diệp Thu cười nói: "" Tôi dù đồng ý, nhưng Bảo Nhi các nàng sẽ không đồng ý, nếu có chuyện náo nhiệt mà để các nàng đứng ở một bên khẳng định các nàng không chịu." "Được rồi, chúng ta đi lấy xe." Tây Môn Thiển Ngữ thật sự bị chọc giận, không thể bảo trì hình tượng thục nữ nữa mạnh mẽ đi ra ngoài.

Nhìn thấy tình cảnh trước mặt, Lâm Bảo Nhi cùng Đường Quả vô cùng hưng phấn, Diệp Thu không khỏi cười khổ lắc đầu, hai cô bé này, đều đã trở thành phụ nữ, vậy mà vẫn xúc động như vậy, gặp chuyện náo nhiệt là bu vào.

Diệp Thu cũng lấy xe đi theo đoàn xe, cũng không biết nơi họ hay đua là nơi thế nào.

Trời càng ngày càng tối, bên đường không có một ngọn đèn, chỉ có đường núi hiểm trở cùng hình dáng núi mơ hồ. Một đám thiếu nam thiếu nữ bước ra từ những chiếc xe thể thao chói mắt, trong bóng đêm du đãng, có người cao giọng hét chói tai, có người bấm còi inh ỏi, âm thanh chói tai tràn ngập tra tấn lỗ tai của mọi người. -

Trầm Mặc Nùng tuy rằng bình tĩnh, nhưng nghe tiếng hét gào rống chói tai kia cũng phải nhăn mày lại, nàng cực kì chén ghét mấy thứ âm thanh này.

Rút cuộc, phía trước được một bãi đua được mấy chiếc xe dừng quây tròn lại, hiển nhiên chỗ này chính là nơi xuất phát của trận đua kịch liệt đêm nay.

Đoàn xe dừng lại, Diệp Thu chậm rãi giảm tốc độ, đưa xe đỗ vào một bên: "Nới này gọi là phấn lĩnh lộc cảnh, mỗi ngày có thể thấy hơn mười chiếc Ferrari Lamborghini Porsche đỗ ở đây. Thậm chí một vài xe thể thao tự chế cực kì xa xỉ cũng đến góp vui, phấn lĩnh đã trở thành nơi đua xe của một vài phú hào." Ngày chủ nhật là ngay phơi nắng xe (Sunday morning drive). Đã nhiều năm không tiến hành, nhưng Thiển Ngữ thích nhất là cảm giác ranh giới sống chết này, cho nên Thiển Ngữ cũng thành khách quen nơi này." Tây Môn Hướng Đông đứng phía sau, giải thích cho Diệp Thu.

Tây Môn Hướng Đông biết mình cần chú ý nhân vật nào, cho nên tầm mắt hắn liền đặt trên người Diệp Thu, chỉ cần Diệp Thu không rõ, hắn sẽ lập tức giải thích, phần cẩn thận này cũng khiến Diệp Thu cảm kích.

Tạ Ý lái một chiếc Brady Veyron màu bạc, ngay trước mũi xe là một con chuột đang lén lút, thân xe lại y hệt một khối bánh mì, toàn bộ chiếc xe khiến cho người ta cảm giác chặt chẽ cực kì, đường cong hai bên gia tăng không ít mĩ cảm.

Trừ những chiếc xe ở trong phim ra, giá trị chiếc xe này khoảng 1 vạn đô la, nó dùng động cơ dung tích mười sáu xi lanh, tốc độ cao nhất có thể đạt tới 407km/h, thậm chí vượt qua xe đua.

Diệp Thu thấy hắn từ chiếc xe kia đi ra, cười thầm không thôi, đúng là đứa ngốc lắm tiền. Cái quý nhất chưa chắc đã là cái thích hợp nhất, cho dù tốc độ đạt tới 407km/h, mặc dù mình cũng không nhất định có thể phát huy toàn bộ tốc độ của nó ra, kỹ thuật của Tạ Ý, chỉ sợ một nửa cũng không xong.

Phải biết rằng kẻ có tiền phần lớn là sợ chết, mà người sợ chết phần lớn là không lái được xe thể thao.

Ít nhất hắn không có gan đua xe.

Đúng thế, đua xe là liều mạng, khi tốc độ tới cực hạn, không phải là chạy nữa, mà là bay.

*****

Tạ ý nghênh ngang đi đến trước mặt Tây Môn Thiển Ngữ, hỏi: "Nữ vương đại nhân, chuẩn bị tốt chưa? Là cô lên, hay để tên mặt trắng phía sau kia lên?"

Thương Sở vẫn đứng phía sau Tây Môn Thiển Ngữ, bị gọi là tên mặt trắng, hai má lập tức đỏ lên, chỉ vào Tạ ý nói: "Mày... mày nói ai là mặt trắng?"

"Đương nhiên là mày, chả lẽ không đúng? Thương đại công tử, mày muốn theo đuổi nữ vương? Tao khuyên mày phải biết tức giận đi, nhìn bộ dạng nhu nhược như đàn bà của mày, cũng không ai coi mày là đàn ông đâu." Tạ ý không cố kỵ nói.

"Mày.... . mày, nếu tao là đàn bà vậy mày còn không bằng đàn bà đâu." Nghẹn cả nửa ngày, Thương Sở rút cuộc phun ra một câu như vậy.

Mọi người nhất thời cười vang.

Tạ ý âm trầm nói: "Được lắm, nhiều người như vậy sao lại để cho một tên ngốc ra mặt, mau nói, ai lên đây?"

"Ta." Tây Môn Thiển Ngữ tiến lên vài bước nói.

"Được, thoải mái lắm." Tạ Ý cười càng quỷ dị."Tây Môn Thiển Ngữ, nếu người của tôi thắng, cũng giống như trước kia, cô để tôi tát hai cái trước mặt mọi người."

Thiển ngữ nhíu mày hỏi: "Người của anh? Chẳng lẽ không phải anh đua?"

"Ha ha đương nhiên không phải, tôi tự biết mình làm sao là đối thủ của nữ vương? Tôi mời một người bạn đến giúp, hắn chắc chắn không làm cô thất vọng." Tạ ý cười to nói, đám nam nữ phía sau hắn cười theo, đắc ý vô cùng.

Đang nói mọi người nói chuyện, đám Diệp Thu thấy đèn ô tô sáng như đuốc từ xa chạy tới. Chiếc xe lướt tới như tia chớp, ngắn ngủi mấy phút đồng hồ đã vượt cái sơn đạo nguy hiểm kia, lao vào cửa khu đua xe.

Đến lúc này, Diệp Thu mới nhìn rõ chiếc xe này, đó là một chiếc Ferrari 612 màu đen tuyền, Tạ ý chạy nhanh tới chiếc xe, mở cửa nói: "Trương Khuyết, giúp tôi giỡn chết cô ả này."

"Tôi chỉ phụ trách xe." Gã trong xe hai má gầy hóp, ánh mắt thâm thúy như sói, giọng nói bình thản vang lên.

"Ha ha, được, chỉ cần thắng cô ả kia là được." Tạ Ý cười ha ha nói, xem ra hắn tôn trọng tên lái xe này. :

Diệp Thu nhìn gã trong xe, không ngờ hắn cũng tới Hồng Kong, nói như vậy, Tây Môn Thiển Ngữ thật sự có thể thua trận này.

Diệp Thu chưa thấy nàng đau xe, nhưng đã thấy tốc độ của tên kia, hắn đối với Tây Môn Thiển Ngữ không chút lòng tin.

Diệp Thu đi qua, chụp vai Tây Môn Thiển Ngữ, nói: "Để tôi thay cô đấu trận này?"

Tây Môn Thiển Ngữ trong lòng vui vẻ, không ngờ Diệp Thu lại thay mình ra mặt, nhưng nàng vẫn bình tĩnh nói: "Không cần, tôi tự mình lên, tốc độ của tôi không tồi nha."

Xe cùng đua xe khác nhau, nếu nói đua xe trong lời nàng là cực kì sai, nàng chưa thấy Diệp Thu lái xe, nên sợ hắn lái không quen đường, sợ xuất hiện sự cố.

"Cô không phải đối thủ của hắn." Diệp Thu nói thẳng, nếu biết đối thủ của nàng là ai, tự nhiên không để nàng đi chịu nhục, hắn vừa nghe điều kiện của Tạ Ý, nếu thua Tây Môn Thiển Ngữ phải chịu của hắn hai cái tát.

Một cô gái trước mặt mọi người bị tát hai cái là nhục nhã cỡ nào? Huống chi còn là tiểu thư của Tây Môn gia?

"Sao anh biết?" Tây Môn Thiển Ngữ mở to hai mắt nói.

"Tôi đã đụng hắn một lần." Diệp Thu nói.

"Thua."

"Thắng"

"Anh." Tây Môn Thiển Ngữ tức hộc máu, đã này quá tự tin a, chưa từng thấy mình đua, sao biết mình sẽ thua?

"Tôi muốn tốt cho cô thôi." Diệp Thu vẻ mặt bình thản nói. Ở chung với hai anh em nhà Tây Môn đã lâu, mọi người có thể coi là bạn bè, hơn nữa hai anh em họ nhân phẩm đều rất tốt, Đường Quả và Lâm Bảo Nhi lại cực kì thích Tây Môn Thiển Ngữ, mình không thể không đứng ra giúp nàng.

"Chị Thiển Ngữ, để Diệp Thu đi đi, hắn đua xe rất lợi hại, chính là xe vương đó." Lâm bảo Nhi lôi tay Tây Môn Thiển Ngữ nói.

"Xe Vương?" Tây Môn Thiển Ngữ nghi hoặc hỏi.

"Đúng vậy, Chị Đường Đường là là xe hậu, bọn họ rất đáng ghét, nói mang em đi, lại trộm ra ngoài, nếu không em chính là xe hậu." Lâm Bảo Nhi thần tình ủy khuất nói.

"Lâm Bảo Nhi lại nói hươu nói vượn, cẩn thận cái miệng cảu em." Đường Quả chạy tới xách lỗ tay Lâm Bảo Nhi nói.

"A, chị Đường Đường, đau quá, người ta hâm mộ chị thôi mà, em nói cho mọi người biết chị là xe hậu?"

Tây Môn Hướng Đông nhìn ra một chút, tới khuyên: "Thiển Ngữ, để cho Diệp Thu đi, hắn có thể làm được."

"Đúng vậy, nữ vương, để Diệp tiên sinh lên, hẳn là hắn không tồi đâu." Hà Tiểu Vũ khuyên.

Tây Môn Thiển Ngữ quay lại hỏi Diệp Thu: "Anh chắc chắn?"

"Không vấn đề." Diệp Thu gật đâu nói.

Tây Môn Thiển Ngữ cũng rõ tình hình, đi đến trước mặt Tạ Ý nói: "Tôi muốn đổi người đua."

Tạ ý kiêu ngạo cười nói: "Đổi đi, đổi ai lên, nữ vương đại nhân, chờ bị tôi tát đi, ba năm trước cô tát tôi, buổi tối hôm nay tôi nhất định phải trả lại hết. Biết hắn là ai không? Đệ tử duy nhất của xe vương Lưu Dịch Tư. Tôi không tin ở Hồng Kong cô có thể tìm được người so tốc độ với hắn."

Tây Môn Thiển Ngữ trong lòng thất kinh, không ngờ kẻ được mời đến này là đệ tử của Lưu Dịch Tư.

Chỉ cần là tay đua, không ai không biết tên Lưu Dịch Tư, đây là ngôi sao sáng chói trong giới đua xe, nói về đua xe nàng không xứng xách dép cho hắn. Lưu Dịch Tư tại vị trên vô địch đua xe Hoa Hạ mười năm nay, nghe nói gần đây nhất hắn đấu với xe vương châu âu là Dennis, thành tích quân bình.

"Diệp Thu, hắn là vương tử, anh có thể thắng không? Nếu không để tôi lên." Tây Môn Thiển Ngữ trầm trọng đi tới trước mặt Diệp Thu nói.

"Không vấn đề." Diệp Thu vỗ vỗ bả vai nàng.

"Là anh?" Trương Khuyết khi nhắm mắt dưỡng thần, phát hiện có người tới, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua, đồng tử co rút lại, ánh mắt cũng nheo lên.

"Ha ha, là tôi, đã lâu không gặp, không ngờ anh chạy tới Hồng Kong." Diệp Thu cười gật đầu

"Đối thủ là anh?" Vấn đề này mới là vấn đề Trương Khuyết quan tâm nhất.

"Đúng vậy, tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ." Diệp Thu gật đầu: "Chúng ta lại đua một lần?"

Trầm mặc.

Thở dài một hơi, như đem toàn bộ áp bực tuôn ra, Trương Khuyết phun ra một câu: "Tôi không có lòng tin thắng anh, tôi nhận thua."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)