← Ch.558 | Ch.560 → |
Y Đằng Huân sùng kính nhìn gã trước mặt, mỗi lần gặp hắn đều được thưởng thức một màn đặc sắc của hắn, chén sứ Hoa quốc vũ hậu thiên tình trong tay hắn trở thành một kiệt tác nghệ thuật, thành thạo pha trà, ngửi hương đã khiến lòng người say mê.
Đàn ông mà biết phà trà, cho thấy hắn tu dưỡng cực cao, lòng yên tĩnh, ý chí vững như núi, mới có thể biểu hiện ra tư thái vô dục vô cầu như thế kia.
Nếu người ngoài nhìn bộ dạng hắn, nhất định thấy kì quái a, ai có thể nghĩ đến một tên bị mọi người coi là phế vật trong Tam Tỉnh gia tộc chỉ biết rượu chè gái gú lại có khí phách như vậy, trên người gánh vác trọng trách liên quan đến vận mệnh quốc gia?
"Nào, ngồi xuống đi, thử xem trà xuân Long Tỉnh hoa hạ đi, vị đạo cũng không tệ lắm đâu, thực là một quốc gia giàu có, đáng tiếc lại bị một đám người ngu xuẩn không biết quý trọng vật phẩm chiếm lấy, dân tộc Nhật Bản ưu tú chúng ta lại ở trên một hòn đảo nhỏ bé, thực sự không công bằng." Gã thanh niên đưa chén trà Long Tỉnh lên trước mặt, giọng nói ôn hòa vang lên.
"Nhật Bản chúng ta vũ lực tài lực vô số, nhân tài anh kiệt nhiều không đếm xuể, còn có bao người lãnh đạo tài ba, chúng ta nhất định có thể cải thiện quẫn cảnh hiện tại." Huân vẻ mặt sùng bái nhìn thiếu gia, hào khí nói.
Nàng cùng em gái từ nhỏ đã được thiếu gia nuôi dưỡng, tri thức của nàng đều là do thiếu gia dạy cho, vì thế mỗi lần thiếu gia nói đến chuyện quốc gia đại sự, nói đến chuyện khó khăn của Nhật Bản, tâm tình nàng liền không tự chủ sinh ra sự đồng tình.
Tín ngưỡng là thứ có thể khiến người ta cam tâm chịu chết, mà Y Đằng Huân lại tìm được thứ tín ngưỡng đó trên người cậu chủ.
"Huận, em nói không sai, Nhật Bản chúng ta mấy vạn anh tài, vì một mảnh đất dồi dào cho con cháu mai sau, chính là mộng tưởng bao đời của Nhật Bản ta, khi quân đội thép của Nhật Bản ta bước lên lục địa, thì lúc đó sẽ không bao giờ lui về nữa."
Tam Tỉnh Kiệt cầm chén trà lên, quay đầu nói: "Huân, Đưa lực lượng gia tộc của em cho anh mượn a, chúng ta là một dân tộc anh hùng, nhất định đi vào sử sách."
Y Đằng Huân sợ hãi quỳ xuống cung kính nói: "Huân nguyện vì thiếu gia phục vụ hết mình."
Tam Tĩnh Kiệt một hơi uống cạn chén trà, nói: "Anh không cần em phục vụ hết mình cũng không cần em chết, anh mang em đi hoàn thành xứ mệnh với dân tộc, mà biểu hiện của em làm anh rất hài lòng, đại cục buổi tối hôm nay hẳn là định rồi a?"
"Thiếu gia, Brahma đã vào, người của chúng ta cũng đủ khống chế cục diện, lúc nào bắt đầu, nhất định người của chúng ta sẽ xuất hiện." Y Đằng Huân cung kính nói.
"Anh rất tin tưởng năng lực của Phần Thiên, có hắn ở bên, hẳn là không có chuyện gì. Nhưng có vài người trong tổ chức đã dao động nhân tâm, đó là hiện tượng không tốt, em hẳn là biết nhân tài chúng ta nhiều, kinh tế phát triển cũng nhanh, sản nghiệp công nghiệp nặng cùng hàng thực phẩm tại Hoa Hạ của gia tộc Tam Tỉnh hiện tại đã có thành tích đáng kể, nhưng còn xa mới đạt yêu cầu. Chúng ta chủ yếu dùng đối ngoại phân hóa ăn mòn quốc gia, sau đó kích động cho bọn họ nội đấu đó là kết quả chúng ta muốn thấy."
"Thiếu gia, em hiểu, đợi đại hội tổ chức xong, em sẽ tự mình đến nước Mỹ một chuyến." Huân trầm giọng nói.
"Em không thể đi." Tam Tỉnh Kiệt lắc đầu: "Nhiều người đều biết em là người của anh, em mà đi, thân phận anh sẽ bại lộ, còn chưa rõ tổ chức đứng sau màn ở nước Mỹ kia là ai, hiện tại không phải lúc lật bài với bọn họ. Tuy rằng bọn họ cũng muốn quật khởi ở Châu Á, nhưng bởi vì có Hoa Hạ cho nên bọn họ không thể bành trướng được."
"Vâng, em sẽ bảo Mạch Cơ nghiêm khắc xử lý chuyện này." Y Đằng Huân nói, nàng biết có thể bởi một câu này mà nhiều người bị loại bỏ, người không được tín nhiệm sẽ chịu vô số cực hình.
Tam Tỉnh Kiệt gật đầu, nói: "Hi vọng mọi việc đều thuận lợi."
"Vâng, thiếu gia." Nàng uống cạn chén trà trước mặt, sau đó lui ra ngoài, thiếu gia pha trà không thể lãng phí, đó là thói quen của thuộc hạ khi hầu hạ thiếu gia.
Đợi Y Đằng Huân rời khỏi phòng trà, Tam Tỉnh Kiệt chắp tay nhìn bức họa mình tự tay viết "Bá chủ thiên hạ" mình tự tay viết, nở nụ cười.
"Diệp Thu, mày có thật có thể ngăn cản tao? Chúng ta đều mang trong mình vận mệnh quốc gia, nhưng sau lưng tao còn có cả dân tộc, mà mày chỉ có một người, lẽ nào mày không rõ? Mày thua rồi."
...................... .
Súng vang lên, mọi người thất kinh.
Thiên giới đại hội không cấm mang vũ khí, nhưng ở chỗ toàn quái vật thế này, Diệp Thu nghênh ngang rút súng ra bắn lén khi người khác đang chiến đấu, hành vi thực sự khó chấp nhận.
Mỗi người đều nhìn hắn, trong mắt hiện rõ sự khinh bỉ, tên này, không biết xấu hổ sao, đứng sau lưng bắn lén người ta à?
Nhưng Tiểu Bạch thản nhiên đứng đó, hình như Diệp Thu có làm chuyện gì đối với hắn cũng không bất ngờ vậy.
Brahma phẫn nộ nhìn họng súng bất ngờ của Diệp Thu, trong ánh mắt đầy tơ máu, sát ý bốn phía, như muốn ăn tươi nuốt sống Diệp Thu, Ngân Nhãn nghi hoặc nhìn Diệp Thu, thực sự không rõ hắn nổ súng vì cái gì.
Chẳng lẽ hắn xuất thủ để hấp dẫn mọi người, sau đó phá hỏng cục diện yên bình hiện tại?
Brahma trong lòng phẫn nộ, nhưng cũng không làm gì được, hắn nổ súng chẳng lẽ báo cảnh sát?
Thiên giới vốn là nơi cường giả vi tôn, trừ phi người tổ chức đại hội chủ động giải vây, nếu không bọn họ có đánh nhau vỡ đầu cũng chẳng ai ngăn cản.
Trong khoang thuyền đầu tiên là yên lặng, sau đó có người ồn ào, đợi đến khi tên cầm súng lải nhải với đồng bọn về thuật bắn súng của mình, rút cuộc cũng có người bạo phát.
"Mày là ai?" Một tên thấp bé hỏi, tóc hơi dài màu đỏ dùng tiếng anh hỏi. Tên này không nhuộm tóc đỏ, mà tóc hắn đỏ như màu tôm luộc, biểu hiện một loại bệnh hoạn nào đó.
"Mày là ai?" Diệp Thu hỏi lại.
"Tao tên Reo." Tên kia kiêu ngạo nói.
Diệp Thu gật đầu, hỏi: "Vậy mày hỏi tên tao làm gì?"
"Mày chưa phát hiện ra mày vừa vũ nhục người của thiên giới sao?" Reo tức giận hỏi.
"Ừ đúng." Diệp Thu suy nghĩ một lúc, nhẹ gật đầu nói.
Vũ nhục thì mặc vũ nhục, mình cũng không tính là người thiên giới, chưa từng nộp đơn gia nhập cũng chưa từng qua phê duyệt của tổ chức nào, cũng không ai đóng phí hội viên, cũng chẳng ai phải tuyên thệ gì, chỉ cần xúc phạm danh dự lẫn nhau là có thể phát sinh tranh chấp.
"Mày......." Reo hiển nhiên không ngờ Diệp Thu thẳng thắn thừa nhận thế, thậm chí cãi lại cũng không có, tức giận kêu lên: "Tao muốn quyết đấu với mày."
"Quyết đấu?" Diệp Thu nhìn tên tóc đỏ, hỏi: "Mày chắc chắn?"
"Chắc chắn." Reo nói.
Diệp Thu giơ súng bắn thẳng vào đầu Reo, Reo không ngờ nói đánh là đánh, người bay nghiêng qua một bên né viên đạn của Diệp Thu, người còn đang lơ lửng trên không trung Diệp Thu lại nổ súng, đúng bộ dạng muốn đối thủ không chết không ngừng.
Trong khoang thuyền không ít người quan sát, xem cuộc chiến đấu của hai người, nhưng không ai nhúng tay.
Trong một căn phòng xa hoa khác trên tàu, Kristyna và Long Nữ xem trận đấu qua quả cầu thủy tinh, bởi Diệp Thu không muốn hấp dẫn ánh mắt người khác nên không lên thuyền cùng hai nàng.
Thế nhưng không ngờ Ngân Nhãn lại xuất hiện khiến mục tiêu im lặng của bọn họ bị thất bại.
"Hắn sao lại làm thế?" Kristyna nhìn khẩu súng lục màu vàng kim trên tay Diệp Thu nghi hoặc hỏi, tên đáng ghét này luôn làm chuyện mà người ta không thể hiểu nổi.
"Anh ấy đang thử." Long Nữ cười nhẹ, nói như hiểu rõ.
"Thử? Thử cái gì?" Kristyna càng thêm mê hoặc, luận thân thủ nàng có thể hơn người thường, nhưng luận về đối nhân xử thế, nàng không thể nghi ngờ là như trang giấy trắng.
"Anh ấy không muốn cùng chúng ta tới tham gia thiên giới đại hội, muốn thử xem cỗ thế lực nào thao túng đại hội này. Thế nhưng đột nhiên anh ấy trở thành tiêu điểm của mọi người, anh ấy biết đã bị bại lộ cho nên không ẩn tàng nữa. Anh ấy nổ súng về phí tên cầm hải thần xoa của Tiểu Bạch, trong lúc rút dây động rừng nhất định phát hiện ra điều gì đó, đương nhiên tên tóc đỏ kia cũng là một phần trong kế hoạch phô trương của anh ấy."
"Chị cũng không rõ ràng lắm, có lẽ anh ấy muốn biết đối phương có bao nhiều động bọn a"
"Lẽ nào hắn không sợ khiến mọi người tức giận?" Kristyna hỏi: "Hắn đã chọc giận mọi người, hình như ai cũng bộ dạng muốn quyết đấu với hắn vậy?"
Long Nữ quay sang nhìn Kristyna vuốt ve khuôn mặt xinh xắn của nàng, cười âu yếm nói: "Kristyna, em không hiểu sao? Anh ấy đã tính hết rồi, bây giờ em sẽ phái người ra đại sảnh điều chỉnh lại trật tự."
"Sao cơ?" Kristyna khẽ biến sắc mặt, do dự một lát cuối cùng gọi một gã thần tướng tới nói: "Bảo chấp pháp đội đi kêu họ dừng lại, không ai được đánh nhau trên tàu."
← Ch. 558 | Ch. 560 → |