Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 595

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 595: Khi em yêu anh, anh cũng phải yêu em!
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Kỳ thực, việc này, hắn là người hiểu rõ ràng nhất.

Năm đó, Tạ Đông Hiền quả thực đã mua được bác sĩ lo việc mổ đẻ cho mợ Tư Không Tinh, mà người phụ trách ở giữa lại chính là quản gia Trần Cơ của Tạ lão gia tử.

Nhưng sau đó bởi vì nghe nói Tạ gia và Tư Không gia tộc muốn truy cứu trách nhiệm hình sự, áp lực quá lớn, lại sợ sự tình bại lộ, cho nên trên đường lái xe về nhà, gã bác sĩ đó trong lúc luẩn quẩn đã tông xe vào người khác mà chết. .

Khi người này chết không những không ảnh hưởng gì quá nhiều đến Tạ Đông Hiền, trái lại vừa vặn che giấu chứng cứ phạm tội của Tạ Đông Hiền.

Mà Trần Cơ cũng bị Tạ Đông Hiền hiếp bức, dùng tính mạng của Trần Khắc Cường bắt Trần Cơ phải tự sát. Sau khi Trần Cơ chết, Tạ Đông Hiền thực sự đã thực hiện lời hứa, ấy là trọng dụng con trai ông ta là Trần Khắc Cường.

Nguyên bản đây là một cái ân oán không đầu không cuối, toàn bộ nhưng căn cứ xác thực đều bởi vì đương sự tử vong mà không có đầu mối...

Có điều tự nhiên lại xuất hiện gã quái thai như Diệp Thu, hắn lợi dụng nhẫn phệ hồn để xem trộm ký ức của người khác, phát hiện ra bí mật.

Diệp Thu sau đó đưa cho Trần Khắc Cường một phần nhật ký của cha hắn Trần Cơ. Không biết vì nguyên nhân gì, Tạ Đông Hiền sau khi đoạt được lại không hủy đi mà lại lưu giữ ở một nơi cực kỳ bí mật. Nếu như đổi lại là người khác, sợ rằng có tìm đến ba năm cũng không chắc tìm được. Nhưng được nhẫn phệ hồn hỗ trợ, Diệp Thu không mấy khó khăn đã tìm được cuốn nhật ký ấy.

Chính bởi vì biết Tạ Đông Hiền ngoài mặt là quân tử nhưng lại làm ra những việc cực kỳ độc ác, cho nên Diệp Thu mới ra tay tàn nhẫn như vậy.

Lúc đầu Diệp Thu cũng từng nghĩ đến một cách khác để cho ông ta chịu hình phạt nghiêm khắc, nhưng Tạ Đông Hiền quá mức cẩn thận, hết thảy mọi thứ đều được ông ta cất giấu vô cùng kỹ càng, Diệp Thu căn bản không có cách nào tìm được căn cứ phạm tội xác thực.

Hơn nữa bởi vì ý chí lực của Tạ Đông Hiền vô cùng kiên định, Diệp Thu mới vừa lén xem đã bị chặt đứt, tin tức Diệp Thu lấy được cũng không nhiều lắm.

Bởi vậy, Diệp Thu mới đưa cuốn nhật ký cho Trần Khắc Cường.

Quả nhiên, Trần Khắc Cường đã thực hiện rất tốt ý đồ của hắn.

Chỉ là Diệp Thu không ngờ Trần Khắc Cường quá nhiều oán niệm, cho nên một lần đã khiến Tạ gia chấn động, tụt dốc thảm hại, mà Tạ Ý cũng dính vào xui xẻo ấy.

Có điều, nếu Tạ Ý không có nhược điểm như vậy, Trần Khắc Cường có trả thù cũng không tìm đến hắn. Huyền Đức đại nhân từng dạy rằng: "Cho dù làm việc ác nhỏ nhặt, việc thiện nhỏ nhất cũng sẽ không bao giờ đến." Câu nói ấy thực sự rất có đạo lý.

Tạ Đông Hiền vừa ngã xuống, Diệp Thu cực kỳ mong muốn Tạ Đông Thăng đứng ra chấp chưởng Tạ gia...

Diệp Thu vừa thấy Tạ Đông Thăng, cảm giác đầu tiên chính là không ổn, bởi vì lúc này ông đang ngồi uống rượu một mình trên sân thượng.

Trải qua sự khuyên bảo, phân tích của Diệp Thu cho ông ta biết tính nghiêm trọng của bệnh tình, Tạ Đông Thăng đồng ý sau này sẽ cố gắng uống ít rượu hơn, thậm chí không uống nữa. Hơn nữa, cho dù uống rượu cũng sẽ không một mình uống giải sầu mà sẽ tìm Hoàng Lâm đến uống cùng.

Nhưng là, ông ta hôm nay, tật cũ lại phát. Cách uống rượu thế này cực kỳ có hại cho thân thể.

Trời vừa hết mưa, ở phía xa xa cầu vồng bảy sắc sặc sỡ hiện lên. Màu cầu vồng ánh vào gương mặt Tạ Đông Thăng, khiến cho người ta cảm giác ông ta như đang chìm trong ánh sáng muôn màu của thiên nhiên, tịch mịch một cách khó tả.

Vô luận như thế nào, Tạ Đông Hiền chính là anh em ruột của ông ta. Cho dù trong lòng ông ta vẫn luôn níu giữ một tia hi vọng, thế nhưng chuyện ấy đã thực sự xảy ra. Diệp Thu với thủ đoạn lôi đình vạn quân đánh gục cả nhà ông, đưa xuống địa ngục. Lúc này, trong lòng ông ta lại bắt đầu mâu thuẫn.

Diệp Thu phất phất tay, để Tiểu Bạch và Thái Bá chờ ở cửa, chỉ mình hắn đi vào.

Như dự cảm được Diệp Thu sẽ tới, trên bàn rượu liền có thêm một cái chén, không có bát đũa, cũng không có đồ nhắm.

Diệp Thu lấy bình rượu của mình ra, tự rót cho mình một chén, rồi yên lặng uống cạn. Không một lời khuyên can, không một lời giải thích, bởi lẽ đây chính là khúc mắc của chính Tạ Đông Thăng, chỉ có hắn tự nghĩ thông suốt mới là tốt nhất.

"Giải quyết xong chưa?" Tạ Đông Thăng buông chén rượu xuống, cảm thán mà nói. Khi ông ta mở miệng, mùi rượu nồng nặc tràn ra, hiển nhiên, trước khi Diệp Thu đến đây, ông đã uống không ít.

Diệp Thu gật đầu nói: "Chuyện Tạ Ý, cháu sẽ không cảm kích."

"Ta hiểu, ta hiểu mà." Tạ Đông Thăng nở nụ cười: "Nếu như ta biết hắn làm ra cái việc hỗn hào đến thế, ta cũng sẽ tự tay đưa hắn đến cục cảnh sát tự thú. Sản nghiệp Tạ gia cũng không phải dùng để yểm hộ cho hắn phạm tội."

Nghe Tạ Đông Thăng nói như vậy, trong lòng Diêm Thành đã nhẹ nhàng hơn một chút. Hắn vẫn lo lắng thủ đoạn của mình sẽ làm cho cậu hai bất mãn, sẽ nói mình quá mức đuổi cùng giết tuyệt. Ngay cả đời thứ ba của Tạ gia cũng không buông tha.

Nói thực ra, trong cảm nhận của Diệp Thu, Tạ Ý chính là một loại nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao.

Đối thủ của hắn tại Yến Kinh là Yến Thanh Phong, là tổ chức Độc Xà, là Thiên Diệp Huân, thậm chí có thể là Tư Không Đồ hoặc Tây Môn Hướng Đông nhưng tuyệt không phải là Tạ Ý.

"Cậu hai à, Thiên Viên Tượng Giao là cơ nghiệp do một tay cậu sáng tạo ra, bây giờ bởi vì bị việc nhận hối lộ ảnh hưởng, cổ phiếu đang giảm mạnh. Lúc này, nếu cậu có thể đứng ra, có khi sẽ có tác dụng an định thế cục. Bởi vì cậu mới chính là người nối dõi chính tông của Tạ gia!" Diệp Thu lúc này mới nói ra mục đích mà hắn tới đây.

Tạ Đông Thăng cười cười lắc đầu, nói: "Thiên Viên Tượng Giao trong khoảng thời gian ngắn sẽ chạm đấy, thế nhưng với nguồn lực khoa học kỹ thuật hiện tại mà xem xét, nguyện ý vứt bỏ cổ phiếu Tượng Giao cũng chẳng có mấy ai."

"Huống hồ, trong tay cháu cũng có đủ tài chính để có thể nâng giá cổ phiếu lên. Bọn họ nhìn thấy có người nâng giá như thế, sẽ càng không có ý định vứt bỏ những cổ phiếu trước nay luôn có lời. Cho nên ta có đứng ra hay không cũng không quan trọng, hơn nữa, với cái tiếng quỷ rượu, ta mà đứng ra, trái lại, càng bất lợi cho Tạ gia!"

"Cậu hai, Tạ gia lúc này cần phải có người đứng ra nắm giữ đại cục trong tay. Những người khác không đủ tư cách, còn cháu thì bận rộn không có thời gian, chỉ có cậu mới là lựa chọn thích hợp nhất. Người khác không tin vào năng lực của cậu, không lẽ cháu cũng không tin hay sao? Cậu không cần quan tâm kẻ khác nghĩ cậu ra sao, cậu chỉ cần làm cho bọn họ nhìn thấy kết quả, họ sẽ tự khắc ngậm miệng thôi." Diệp Thu biết, chỉ có cách làm cho Tạ Đông Thăng đứng ra nhận trách nhiệm, ông ta mới có lòng tin đối với cuộc sống, mới có thể cải biến trạng thái mơ mơ màng màng hiện tại.

Một người sống, sợ nhất chính là không có việc gì làm. Nếu như có thể giúp người đó đặt toàn bộ tinh lực lên một công việc, sẽ có thể quên hết những việc không thoải mái trước đây, hoặc những thứ ẩn sâu trong ký ức.

Tạ Đông Thăng nâng chén rượu lên, có phần do dự. Hai người lại chìm vào trong im lặng.

"Nhiều năm không làm việc, ta sợ rằng, hiện tại Tạ gia đã còn là Tạ gia như trong nhận thức của ta." Tạ Đông Thăng vẫn còn chút lo lắng.

Diệp Thu nghe thấy ông ta nói như vậy, lập tức biết rằng ngữ khí của ông ta đã buông lỏng, vừa cười vừa nói: "Đây không phải là một cuộc khiêu chiến rất hay sao? Cậu hai à, cậu cảm thấy những sở học trước đây của cậu có đủ sức gánh trọng trách cứu vớt Tạ gia không? Nói thật, cậu không chắc chắn, thì ngay cả cháu làm sao mà chắc cho được. Cho nên, chỉ còn cách phải thử một lần mới biết."

"Chỉ đơn giản là tất cả bắt đầu lại từ đầu mà thôi!" Ngữ khí Tạ Đông Thăng mang theo một tia ngạo khí nói. Hiển nhiên, đối với chuyện kinh doanh của Tạ gia, ông ta rất có lòng tin.

"Đúng vậy! Cậu hai, chúng ta cùng bắt đầu lại từ đầu đi!" Diệp Thu mang theo ẩn ý mà nói: "Trưa mai, sẽ có một cuộc họp công bố tin tức, cậu hai chủ trì đi! Buổi chiều ngày mai, cháu sẽ đưa một thợ cắt tóc đến, giúp cậu sửa sang lại đầu tóc, sau đó sẽ dẫn cậu đi chọn quần áo cho phù hợp."

Đường Quả trần trụi nằm trên giường. Toàn thân trắng như tuyết không chút tì vết, không có chỗ nào làm hỏng mỹ cảm. Bộ ngực sung mãn của cô tuy không quá lớn như Trầm Mặc Nùng hay Lâm Bảo Nhi, chỉ vừa một bàn tay, nhưng lại săn chắc vểnh cao, tạo ra cảm giác mê người, khi sờ nắn có cảm giác rất khác lạ.

Diệp Thu chôn đầu vào ngực cô, hôn lên đôi môi mềm mại cùng đầu v* thơm tho hồng hào. Thân thể Đường Quả vặn vẹo, mở ra rồi lại cuốn chặt lại, hai tay ôm cứng đầu Diệp Thu, nhấn đầu hắn lên bộ ngực mềm mại của mình, tựa như là muốn đè ép hắn, không cho hắn lộn xộn, lại như là cổ vũ hắn sâu thêm, sâu thêm...

Những tiếng rên rỉ vang lên không ngừng, khiến cho cả gian phòng như nóng lên. Trong phòng tràn ngập mùi mồ hôi của người đàn ông cùng với hương thơm thân thể của người phụ nữ."Đại chiến" còn chưa bắt đầu, thì vị đạo màn khởi động đã lan tràn.

"Chuẩn bị tốt chưa?" Diệp Thu dùng sức giãy ra khỏi ngực Đường Quả, nhìn đôi mắt nhắm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô, ôn nhu hỏi.

"Vâng!" Đường Quả không mở mắt, từ sâu trong lòng bật lên một tiếng đồng ý mơ hồ. Thân thể của cô quá mức nhạy cảm, Diệp Thu mặc dù còn chưa chân chính tiến vào, thì dường như hai người đã hưởng thụ đến cao trào. Nếu như Diệp Thu còn tiếp tục như vậy, cô biết mình sẽ không thể kiên trì quá ba phút, sẽ tức khắc tiết thân.

"Nếu vậy thì thực là mất mặt!" Đường Quả âm thầm suy nghĩ.

"Anh vào nhé!" Diệp Thu nói, sau đó đẩy hai chân Đường Quả ra, còn mình thì quỳ người xuống ở giữa hai chân Đường Quả.

Nhãn lực của Diệp Thu khác hẳn với thường nhân, tuy chỉ mới mở ra động tiên, nhưng hắn đã có thể nhìn thấy rõ ràng mật cốc màu hồng tươi ở bên dưới một tầng lông tơ che lấp. Nơi ấy rất ướt át, có những giọt trong suốt tựa như một vòng hột xoàn bị nát vụn.

*****

Diệp Thu nhắm thẳng mục tiêu, nâng thương tiến vào.

A!

Hai người cùng lúc rên lên một tiếng. Dừng lại trong chốc lát, cảm thấy Đường Quả đã ưỡn mông lên hòa hợp với mình, Diệp Thu rốt cục thổi to kèn lệnh.

Gió ngừng mưa lặng, sau khi đạt được thỏa mãn cực độ, Diệp Thu thoải mái nằm đè lên thân thể mềm mại của Đường Quả. Còn Đường Quả bởi vì lúc này đã qua ba lần cao trào mà biến thành một bãi bùn mềm nhũn, thế nhưng hai tay cô vẫn đang ôm chặt lấy eo Diệp Thu, tựa như sợ hắn chạy đi mất.

Diệp Thu rút khăn tay giúp cô lau mồ hôi trên chán hỏi: "Có muốn đi tắm rửa chút không?"

"Muốn, nhưng em không động đậy nổi nữa rồi." Thanh âm Đường Quả như hữu khí vô lực. Cô biết người mình đã hơi bẩn, nhưng khí lực để động đậy ngón tay cũng không còn.

"Anh bế em vào tắm nhé!" Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Hay quá, anh phải giúp em tắm nữa đó." Đường Quả ngây thơ nói.

Diệp Thu ôm lấy Đường Quả nhảy vào trong bồn tắm đủ lớn cho hai người trong phòng tắm xa hoa. Thân thể hai người tức thì bị nước ấm vây quanh. Lỗ chân lông khắp thân mở ra, những dơ bẩn trong cơ thể liền bị bài trừ ra ngoài. Nhiệt độ nước tắm luôn ổn định, sau khi nước tắm đủ nóng, trong lúc tắm, nước vẫn không ngừng được đun nóng, cho nên vẫn duy trì được nhiệt độ, không cần lo lắng nước bên trong sẽ dần dần lạnh đi.

"Sao buổi tối muộn mới về?" Đường Quả nằm trong lòng Diệp Thu, lười biếng hỏi.

"Thì anh đón chuyến bay muộn nhất ngày hôm qua mà." Diệp Thu vừa cười vừa nói. Phong ba Tạ gia vừa mới bắt đầu, hắn đã chọn cách thoát ra, bởi lẽ có Tạ Đông Thăng ở đó, hắn ở lại cũng chỉ là dư thừa.

Diệp Thu vẫn luôn cảm thấy rằng, người ta tốt nhất không nên làm những việc mà mình không am hiểu. Việc đó, tốt nhất nên giao cho người chuyên nghiệp làm.

"Ông xã, bây giờ anh định chuồn sang phòng chị Mặc Nùng phải không?" Con ngươi Đường Quả chợt lóe sáng mà nhìn Diệp Thu, hỏi.

"Ặc..." Diệp Thu ho khan một tiếng, nói: "Anh hơi mệt, năm bên này nghỉ ngơi cho tốt đã!"

Ào!

Không biết lấy khí lực ở đây, đột nhiên Đường Quả từ trong bồn tắm đứng vụt dậy. Da thịt mịn màng ửng hồng tỏa ra từng hơi nhiệt mờ mờ, trên mặt, mấy giọt nước lóng lánh đang rơi xuống bộ ngực vểnh cao. Cô ghé sát người vào thân thể Diệp Thu, dùng hai tay nhỏ nhắn mở to đôi mắt Diệp Thu ra, đôi mắt đen láy xinh đẹp chăm chú nhìn hắn, nói: "Diệp Thu, đến lúc này rồi chẳng lẽ anh còn không đối mặt với hiện thực hay sao?"

Diệp Thu chỉ còn cách mở mắt ra, có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Quả, trước đây là nữ chủ nhân, còn bây giờ là nữ nhân của mình.

Bảo vệ Lâm đến cảnh giới mức này, coi như là một loại vinh quang đi, ngay cả nữ chủ nhân của mình cũng đưa lên giường được.

"Khi anh vừa mới tới, em rất ghét anh. Vừa dơ vừa bẩn, lại không biết cách thương hoa tiếc ngọc, thật sự là đáng ghét muốn chết. Nhưng lại không biết thích anh từ lúc nào, cho dù nhìn hai người trải qua rất nhiều chuyện mà có khi cả đời này em cũng sẽ không được trải qua, nhưng một lần khi phi ngựa dưới chân núi, khi nhìn thấy bóng hình anh, em còn nghĩ sẽ không do dự mà hiến thân cho anh. Không tiếc nuối cũng không hối hận mặc dù em biết anh còn có người đàn bà khác. Có thể được ôm anh, như thế là đủ rồi!"

"Ở Tô Hàng khi nói chuyện với chị Mặc Nùng, em không biết anh sẽ chọn cưới ai, thế nhưng em sẽ không trở thành vợ anh. Em thích anh, vì thế mà chọn được ở bên anh. Khi em chán anh, hoặc khi anh chán em, em sẽ bỏ đi." Biểu tình của Đường Quả chân thành, chăm chú. Mặc dù làm thế sẽ khiến cô cảm thấy khó chịu, nhưng cô vẫn dũng cẩm, kiên trì mà nhìn thẳng vào hai mắt Diệp Thu: "Em biết, chị Mặc Nùng cũng rất thích anh, còn cả chị Bảo Nhi nữa... Em biết còn cả nữ nhân khác hoặc là không có. Rất nhiều lần em hiếu kỳ muốn điều tra anh. Nhưng mỗi lần như thế em lại bỏ qua. Loại chuyện này, không biết sẽ tốt hơn là biết. Bởi vì yêu anh, cho nên em không làm sao thờ ơ được."

"Lần này trở về, em sẽ lại tiếp quản Đường Thị một lần nữa. Cha đã khổ cực cả đời, bây giờ là lúc nên nghỉ ngơi. Đến lúc ấy, em sẽ bộn bề công việc, sẽ không còn thời gian để quấn quít bên anh, không thể mỗi ngày đều ở bên anh. Nhưng như thế cũng tốt, bởi như thế em sẽ không cần suy nghĩ quá nhiều thứ, không cần nghĩ đến lúc này anh đang ở đâu, đang cùng các cô ấy làm gì, em không cần chờ đợi, không cần phải xót xa, cũng không phải khổ sở nữa. Khi nào em nhớ anh quá, em sẽ gọi điện thoại cho anh, nghe giọng nói anh một chút. Còn nếu rảnh rỗi hơn, hai đứa mình sẽ cùng đi ăn..." Hai viền mắt Đường Quả lúc này đã ngấn nước.

Thế rồi, từng giọt nước từ mí mắt nàng đọng lại thành từng giọt long lanh, rung rinh trên hàng mi, cuối cùng không chịu nổi sức nặng, rơi xuống, hòa vào trong nước tắm trong bồn.

Tựa như bồn nước tắm xảy ra phản ứng hóa học với nước mắt của Đường Quả, Diệp Thu chợt cảm thấy thân thể mình xót xa.

"... Trước đây mỗi lần xem ti vi, thấy có người thứ ba phá hỏng cuộc sống của hai người, em đều chửi ầm lên. Nhưng em không ngờ rằng, chính mình cũng có lúc làm như thế. Nhưng có sao chứ, em muốn thế. Em không có một người đàn ông trọn vẹn, nhưng đã có một tình yêu chỉ thuộc về em."

Đường Quả lau nước mắt, nụ cười tươi như hoa mùa xuân, nói: "Diệp Thu, khi em yêu anh, anh cũng nhất định phải yêu em. Nếu không, em sẽ rất đau lòng, đau lòng lắm anh biết không?" Diệp Thu không nói gì, chỉ ôm chặt lấy Đường Quả, người con gái si tình tựa như hoa như ngọc.

....

Khi Diệp Thu mở mắt ra, bên ngoài nắng đã tràn ngập, rực rỡ.

Tối muộn hôm qua, khi còn ở trong bồn tắm, hai người lại thân mật thêm một hồi.

Diệp Thu với tay lấy ra điện thoại di động ở dưới gối, nhìn thời gian, lúc này đã là buổi trưa.

Diệp Thu có chút hiếu kỳ. Bình thường, lúc này hẳn là Lâm Bảo Nhi đã tới gõ cửa rồi mới đúng, sao hôm nay lại chưa tới?

Khi ý niệm vừa mới hiện lên trong đầu hắn, ngoài cửa đã vang lên tiếng đập rầm rầm.

"Chị Đường, chị Đường, sao giờ này chị còn chưa ra khỏi giường? Có muốn ăn sáng không, mọi người đang chờ chị này." Thanh âm thanh thúy của Lâm Bảo Nhi vang lên.

Đang ngủ say trong lòng Diệp Thu, Đường Quả hoảng hốt tỉnh lại, khẩn trương nói: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Bảo Nhi muốn vào đây đó... Diệp Thu, anh máu trốn đi!"

Diệp Thu nhìn bốn phía, cười khổ nói: "Có là quỷ anh cũng không trốn nổi cô ấy đâu!"

"Thế phải làm sao bây giờ?" Đường Quả vừa mặc áo ngủ vào, vừa nói.

"Cứ nói thân thể em khó chịu, không mở cửa." Diệp Thu vỗ vỗ mông Đường Quả nói.

Đường Quả suy nghĩ một chút, quả thực không nghĩ ra cách nào hay, liền quay mặt ra nói to: "Bảo Nhi, người chị khó chịu quá, sẽ không ăn sáng đâu. Mọi người cứ ăn trước đi, không cần chờ chị."

"Chị Đường, chị bị làm sao thế? Chị khó chịu chỗ nào? Có cần em gọi bác sĩ đến khám cho chị không?" Lâm Bảo Nhi vội vã nói.

"À, không cần, không cần đâu. Bảo Nhi, chị không sao, hai người không cần gọi bác sĩ làm gì. Chị còn chưa ra khỏi giường mà." Đường Quả sốt ruột nói to.

"Không được đâu chị ơi! Mỗi lần em ốm không muốn uống thuốc đều là chị ép em phải khám bác sĩ. Chị bị bệnh, em phải đi mời bác sĩ đến khám." Lâm Bảo Nhi nói xong, không còn nghe thấy tiếng đâu nữa.

"Bây giờ thì em phải làm thế nào?" Đường Quả quay đầu lại hỏi, lại kinh ngạc phát hiện, Diệp Thu không biết đã mặc quần áo từ lúc nào.

"Anh đi ra ngoài trước!" Diệp Thu nói.

"Vâng!" Đường Quả nói, sau đó tới giúp hắn mở cửa.

Cửa phòng vừa mở, Diệp Thu giật mình ngẩn người, ngay cả Đường Quả cũng ngơ ngác.

Trầm Mặc Nùng, Nhiễm Đông Dạ, Tây Môn Thiển Ngữ cùng với Lâm Bảo Nhi đã đứng cả ở cửa, biểu tình rất cổ quái.

"Diệp Thu, sao anh lại ở đây?" Lâm Bảo Nhi trừng mắt hỏi.

Diệp Thu xấu hổ hết nhìn Trầm Mặc Nùng lại nhìn Nhiễm Đông Dạ vừa cười vừa nói: "Biết thân thể Đường Quả khó chịu, anh đến thăm thôi."

"Anh về khi nào?" Lâm Bảo Nhi tựa hồ như không biết gì mà lại như biết hết tất cả.

"Anh vừa về!" Diệp Thu nhìn mấy người Trầm Mặc Nùng, nói.

"Vừa trở về? Làm thế nào mà anh biết chị Đường khó chịu đến thắm thế?"

Diệp Thu cảm thấy muốn khóc, sao con gái lại đáng ghét đến thế này hả trời?

Trầm Mặc Nùng rốt cùng cũng đứng ra giải vây cho Diệp Thu. Cô liếc mắt nhìn Đường Quả rồi nói: "Xem ra Đường Quả không sao cả, chúng ta đi ăn sáng thôi!"

"Cơ mà em còn hỏi rõ!" Lâm Bảo Nhi khoa tay múa chân nói. Vấn đề còn chưa được giải quyết xong, biểu tình cô nàng có vẻ khó chịu.

"Có thể là Diệp Thu vừa trở về, lại vừa vặn đi qua cửa Quả Quả, lại nghe được tiếng rên rỉ của Quả Quả, nên biết Đường Quả bị bệnh!" Nhiễm Đông Dạ cười hi hi nói.

"À!" Lâm Bảo Nhi gật đầu: "Nhưng mà lúc nãy em đến gõ cửa, chị Đường còn nói chị ấy chưa rời khỏi giường mà?!"

Trầm Mặc Nùng quay đầu trừng mắt nhìn Lâm Bảo Nhi, nói: "Bảo Nhi, đi ăn mau!"

"Dạ!" Lâm Bảo Nhi ủy khuất đáp lời.

Cô nàng có vẻ không hiểu, mọi người chỉ trò chuyện với nhau, mình đâu có phạm lỗi gì, sao chị Mặc Nùng lại hung hăng với mình như thế cơ chứ?

Diệp Thu thực sự không có mặt mũi xuống dưới ngồi ăn, liền lủi về phòng mình. Sau khi tắm rửa một phen, mới đến phòng ăn ăn sáng.

Tây Môn Hướng Đông vừa thấy Diệp Thu đến, liền leo lên trên ban công, vừa cười vừa nói: "Nghe quản gia nói, hôm qua tối muộn anh mới về, định là tới thăm, nhưng lại sợ quấy rối mộng đẹp của anh."

Đang ăn rở cái bánh bao, Lâm Bảo Nhi nghe thế lập tức trợn trắng mắt. Sau khi nuốt xuống vài miếng, mới chỉ vào Diệp Thu nói: "Á, Diệp Thu, anh về lúc tối muộn hôm qua hả?!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)