Vay nóng Homecredit

Truyện:Cận Thân Bảo Tiêu - Chương 519

Cận Thân Bảo Tiêu
Trọn bộ 649 chương
Chương 519: Sai sót của Ngân Nhãn
0.00
(0 votes)


Chương (1-649)

Siêu sale Shopee


Trên bầu trời tiếng kêu thảm một vùng, bởi vì nếu không kêu lớn, sẽ không cách gì bài xích dòng khí tích lủy trong lồng ngực. Cảm giác này thật sự rất khó chịu, có thể khiến người sống chết tươi.

Ngoại trừ kẻ biến thái như Diệp Thu và kẻ có ý đồ khác như Ngân Nhãn còn đang vội muốn giết người ở trên không trung, những người khác thì gào khan cả giọng.

"A...Diệp Thu...a..."

Lâm Bảo Nhi nắm chặt tay Diệp Thu, mở cái miệng nhỏ nhắn kêu lớn. Đang lúc Diệp Thu muốn xoa bóp bộ vị trên cánh tay giúp nàng trấn kinh, nhưng nàng lại vẻ mặt kích động giống như lúc mới tiến vào ***, hô: "...Diệp Thu, ***a...a...mau chút nữa..."

";;;" May đây là ở trên trời, người không biết còn tưởng nàng đang *** ấy chứ.

Ma nữ này, căn bản không biết sợ gì. Nhưng nghe tiếng kêu gào thảm thiết của Tây Môn Thiền Ngữ phía sau truyền tới, xem ra nàng mới là người sợ thật sự.

Đang lúc mọi người vừa mới thích ứng với mức lượng vòng này, tàu lượn đột nhiên phóng lên một đỉnh đài cao. Sau đó, dùng tốc độ nhanh hơn gấp hai lần lúc lên trượt xuống dưới.

"A! "

Lần này, tiếng kêu gào càng thê thảm, ngay cả Diệp Thu cũng rất không có phong độ mà kêu thành tiếng.

Cái loại cảm giác này...giống như có một ác ma đột nhiên xông tới giữ chặt chân của bạn, dùng sức mà kéo xuống địa ngục.

Cái gọi là tàu lượn siêu tốc. Chính là đang bay trước đó, thừa dịp bạn không chú ý phóng nhanh, lăn qua lộn lại mà hành hạ bạn ói ra cho tới khi lần lữ trình này hoàn thành.

Không có biện pháp. Người hiện đại chính là thích kiếm tiền mua tội mà. Nhà thiết kế cỗ tàu lượn này hiểu rất rõ tâm tính thích bị ngược đại của loài người.

Tàu lượn đột nhiên đổi tốc độ. Ngân Nhãn càng them tức giận.

Cho dù là với sự trấn định của mình, ở trên tàu lượn nổ sung cũng là một chuyện không dễ dàng. Hơn nữa, vì sợ có tồn tại thiết bị ghi hình và người đàn ông bên cạnh trong lúc vô tình phát hiện. Nàng chỉ có thể mượn áo khoác rộng che dấu. Súng cách một lớp y phục của mình, nhắm về phía sau.

Làm một sát thủ, bắn chết mục tiêu là chuyện quan trọng thứ hai. Tránh bại lộ thân phận mới là chuyện quan trọng đệ nhất.

Một tay cầm súng, họng súng hướng về phía sau, không biết làm sao nhắm trúng, đang định bóp cò, đột nhiên tàu lượn đổi hướng, súng trong nháy mắt chênh vênh, rơi nhanh xuống dưới, lập tức đã mất đi bóng dáng.

Khó trách lúc lên tàu lượn, trên tấm bảng bên cạnh viết cấm nabg theo ví tiền, di động, chì khóa, vật tùy thân lên tàu. Sức quăng quật trên không thật sự quá lớn, cho dù dùng loại cao thủ một trong tam đại giáo quan Number one như Ngân Nhãn, sau khi thích ứng với tốc độ chạy tới trước, cũng bị dòng khí phản ngược khi tàu lượn quay ngược lại tạo thành hai loại tốc độ cực đoan sinh ra đánh cho Ngân Nhãn không kịp trở tay.

Trên người nàng cũng không phải chỉ có một khẩu súng, nhưng khẩu súng kia giấu ở dưới hạ thể. Mà trên người nang buộc dây an toàn, trên đầu cũng bị chụp màng bảo hộ chế bằng kim loại. Phạm vi động tác tay bị hạn chế lại, muốn khom người rút súng, chỉ có thể kéo màng bảo hộ trên đầu lên.

Như vậy có lộ liễu quá không?

Ngân nhãn do dự một phen, vẫn quyết định không thể bỏ qua cơ hội lần này.

Vươn tay ra, chậm rãi đẩy màng bảo hộ trên cổ lên.

"Đèn báo hiệu màu đỏ trên màng bảo hộ lóe lên "tích tích", ngăn hành động của Ngân Nhãn.

Hóa ra, trước khi tàu lượn dừng lại, nàng căn bản không hề có cách gì cởi dây an toàn và màng bảo hộ. Đây là trình tự cưỡng chế định sẵn khi chế tạo tàu lượn, tránh cho có một số người muốn tìm cái chết, chạy lên đây cởi dây an toàn ra.

Mấy năm trước, đã có người chạy lên ngồi trên tàu lượn, trong lúc tàu lượn leo lên độ cao thì cởi dây an toàn.

Đợi tới khi tìm được thi thể gã bị văng ra ngoài, tất cả mọi người đểu ói mửa.

Ngân Nhãn bất đắc dĩ thở dài, xem ra chỉ có thể đợi cơ hội lần sau.

Sớm biết như vậy, mình vừa rồi nên ngồi thử trước một lần. Đều do mình quá tự tin,

Đợi đến khi tàu lượn ngừng xoay tròn, màng bảo hộ trên cổ tự động nâng lên, trong loa nhắc nhở có thể cởi dây an toàn ra, người trên tàu lượn đều vội vàng cởi dây ra không sợ rơi ngã mà chạy.

Càng nhiều là người ngồi phía sau, liền vội vàng cầm túi nilon đã chuẩn bị sẵn chạy ra ngoài. Chưa kịp chạy mấy bước, liền "ọe" một tiếng nôn vào túi nilong như điên.

"Diệp Thu. Thật kích thích, quá kích thích. Chúng ta ngồi lần nữa có được không? " Lâm Bảo Nhi mặt đầy nói, ôm cánh tay Diệp Thu định ngồi lần nữa.

Diệp Thu không để ý đến nàng, xoay người lại hỏi Tây Môn Thiền Ngữ sắc mặt thê thảm, nói: "Cảm thấy thế nào? Có muốn uống chút nước không? "

Tây Môn Thiền Ngữ nghe được Diệp Thu quan tâm, trong lòng vui vẻ, còn chưa kịp cười ra tiếng, đã cảm thấy có thứ gì đó trào lên cổ họng. Vội che miệng, cầm một túi nilon chạy ra ngoài.

Diệp Thu nhìn bóng lưng của nàng khó hiểu, lúc lần đầu gặp nhau, nàng không phải rất dữ dằn sao? Sao cũng sợ ngồi vật này như vậy?

Diệp thu nghĩ, vẫn là hai cô gái ở chung cư xanh lợi hại. Các nàng một người nhao nhao đòi ngồi lần nữa, một chút chuyện cũng không có, người kia cũng chỉ sắc mặt hơi tái một chút mà thôi.

Diệp Thu nhìn Đường Quả, vừa cười vừa nói: "Bảo Nhi nói ngồi lần nữa, chúng ta có đi nữa không? "

"Ngồi lần nữa? " Đường Quả vẻ mặt hoảng sợ hỏi.

Sau đó che miệng lại, sau khi giật túi nilon, đi theo gót Tây Môn Thiền Ngự.

Diệp Thu cười khổ không thôi, nói với Lâm Bảo Nhi: "Xem ra chỉ có mình em ngồi".

"Thật đáng ghét. Chỉ là thay đổi trên không trung thôi mà? Có gì mà sợ chứ? Diệp Thu, hai người chúng ta ngồi lần nữa được không? " Lâm Bảo Nhi không hài lòng với thái độ của hai người, nói.

"Anh cũng không ngồi". Diệp Thu lắc đầu. Hắn cũng không muốn bị vật này hành hạ, hơn nữa, ở trên không, hắn có cảm giác nguy hiểm sinh mạng không thuộc sự khống chế của mình.

Ở đất liền, với thực lực của mình, cho dù là xảy ra tai nạn xe nhảy xuống biển cũng không có vấn đề gì. Nhưng ở trên không thỉ không được thế. Như lúc ngồi tàu lượn, năng lực của bạn dù cao tới đâu, nếu máy bay xảy ra chuyện nổ tung, chẳng lẽ bạn còn giữ được mạng sao?

"Ngồi đi".

"Không ngồi".

"Ngồi đi mà".

"Không ngồi".

"Không có anh em sẽ sợ". Lâm Bảo Nhi làm nũng nói.

Diệp Thu hận không thể đập đầu vào tường, lúc ấy là ai trên không trung hô "Mau chút nữa*** đi chứ?

Cô gái tóc vàng xinh đẹp rạng ngời kia cũng đi xuống, sắc mặt tái nhợt, cước bộ hư thoát. Mặt không chút biểu tình mà đi qua bên cạnh Diệp Thu, cũng thuận tay cầm túi nilon nắm ở trong tay, phòng ngừa vạn nhất.

Đáng thương nhất là người đàn ông ngồi bên cạnh cô gái tóc vàng kia, đợi tới khi tàu lượn dừng lại, cánh tay của gã đã bị gãi đến nỗi da thịt không còn nguyên vẹn. Người ở không trung, lại không cách nào tìm bác sĩ cứu trị. Vừa đau vừa ngứa vừa cảm thấy ủy khuất, liền khóc thút thít.

Bạn của gã thấy thế, lộ vẻ kinh ngạc, ngây người tại chỗ. Không phải tới tán gái sao, sao thành tính tình này?

Diệp Thu không có bận tâm sống chết của người nam nhân sau lưng kia, ý đồ không tốt của bọn họ hắn đã sớm thấy rõ lúc xếp hàng. Người làm chuyện xấu, cuối cùng phải trả giá đắt thôi.

Diệp Thu kéo tay Lâm Bảo Nhi đi xuống bục, thấy Đường Quả và Tây Môn Thiền Ngữ đã nôn mửa xong, thậm chí còn đi vào nhà vệ sinh rửa ráy một phen, mới vừa rồi bị gió thổi bay tóc vẫn mềm mại. Nhưng tóc của Lâm Bảo Nhi thì lại xù lên, giống như lông vàng của chó xù.

"Không sao chứ? " Diệp thu nhìn Đường Quả và Tây Môn Thiền Ngữ quan tâm hỏi: "Lần này cũng không thể trách anh, là bọn em muốn ngồi nha".

Lâm Bảo Nhi chạy tới ôm cánh tay Đường Quả. nói: "Chị Đường Đường, em vửa rồi ở trên tàu lượn gọi tên của chị, chị có nghe không? "

"Không nghe thấy". Đường Quả véo mặt Lâm Bảo Nhi một cái, nói: "Chị chỉ nghe em ở đó gọi Diệp Thu".

"Hì hì, tên Diệp Thu gọi lơn hơn một chút, tên của chị gọi nhỏ đi một chút". Lâm Bảo Nhi ngượng ngùng nói.

Ngân Nhãn ở tron toilet đi ra, cũng sửa sang bộ dạng một phen, bộ dáng càng thêm tinh xảo. Hơn nữa, bộ dáng yếu ớt của nàng khiến người ta có một cảm giác thương xót, không ít nam nhân đang nhìn thân hình của nàng mà điên cuồng nuốt nước bọt.

Nhưng Diệp Thu lại dời ánh mắt lên gót giầy cao gần mười phân của nàng. Nếu nó dùng gõ đầu người khác, sợ là gõ thành một cái lỗ không biết chừng?

"Cứu mạng, bác sĩ, mau cứu mạng". Có tiếng kêu thảm của một cô gái.

Có một người mẹ trẻ ôm con gái mình ngồi dưới đất, đang vẻ mặt đầy nước mắt mà lo lắng cầu cứu. Con gái nàng hôn mê trong ngực nàng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, không có chút huyết sắc.

Diệp Thu liếc bên kia một cái, bước nhanh tới.

"Chuyện gì xảy ra thế? " Diệp Thu hỏi, ngồi xổm xuống bắt mạch cho cô bé.

"Không biết. Con gái tôi, nó... từ trên tàu lượn xuống nói nó choáng đầu... tôi ôm ôm, nó liền té xỉu". Người mẹ trẻ khóc không thành tiếng."Cậu là bác sĩ sao? Cứu con gái tôi. Xin các người, cứu con gái tôi với".

"Bé không phải có bệnh về tim chứ? " Diệp Thu hỏi.

"A, không biết. Trước kia cũng không có tật bệnh này. Có điều... nhà chồng tôi có lịch sử di truyền bệnh tim". Người phụ nử lộ vẻ giật mình nói. Sau đó liền áy náy và vẻ tự trách đầy mặt.

Diệp Thu thở dài nói: "Người bị huyết áp cao và bệnh tim không thể chơi trò chơi kích thích này".

Lúc nói chuyện, đã xòe tay ra xoa boáp trên thân thể cô bé. Hắn không có mang theo ngân châm tùy thân, chỉ có thể dùng khí công xoa bóp để hỗ trợ trị liệu.

Ngân Nhãn cầm súng trong tay, vẫn chần chừ không bóp cò.

Nàng đã sớm ở trong toilet lấy khẩu súng khác đặt trong túi áo khoác, lúc Diệp Thu ngồi xổm xuống cầm tay cô bé kia, là thời cơ nổ súng bắn tốt nhất.

Nhưng mà, thấy bà mẹ kia khóc cùng đôi mắt nhắm chặt không chút cảm giác của đứa bé, không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng nàng giống như bị thứ gì đó làm cho xúc động, thế nào cũng không cách gì xuống tay được.

Sát thủ, trong lúc mất đi sát ý, thì cũng là chỉ ra sự thất bại của nhiệm vụ lần này.

"Diệp Thu, lần sau tôi lại tới tìm anh". Ngân Nhãn nhìn thoáng qua Diệp Thu, quấn chặt áo khoác xoay người bỏ đi.

Diệp Thu vừa xoa bóp, vừa ngẩng đầu nhìn thân ảnh màu tím đẹp đẽ kia từ từ đi xa.

"A. Cô gái này, thật biết điều". Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-649)