Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0725

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0725: Lấy ơn báo oán
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Lưu Diễm Hồng nói: "Chuyện năm đó của Đỗ Thiên Dã tôi vẫn còn nhớ như in, hắn bị cuốn vào cuộc ẩu đả đó của thôn Chu tiểu kiều, lúc ấy Trần Sùng Sơn vì cứu hắn còn bắn chết một người. "

Trương Dương nói: "Đúng rồi, tôi lúc ấy thấy rất lạ, vì sao nhật báo Đông Nam lại nhiệt tâm đối với chuyện này như vậy, còn đặc biệt phái phóng viên nằm vùng ở thôn Chu tiểu kiều, kíchđộng thôn dân gây sự, hiện tại xem ra chuyện này căn bản không phải là ngẫu nhiên, Lý Đồng Dục không phải vì đưa tin, mà là để báo thù. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Lý Đồng Dục và Đỗ Thiên Dã có thù hận gì?"

Trương Dương nói: "Đỗ Thiên Dã và hắn trước đây không quen nhau, sao có thể có thù được. Theo tôi thấy chuyện này rất có thể là có liên quan tới đời trước, chắc là phải tra thử xuất thân của Lý Đồng Dục, hắn từng chính miệng nói cho tôi biết cha hắn trước đây tình là bí thư địa ủy Quy Liêu, năm đó tư lệnh Sở từng cứu mạng của hắn, sau đó cha hắn trong cải cách văn hóa bị bức đến chết, sau khi chết vẫn là tư lệnh Sở bảo vệ cho một nhà bọn họ. "

Lưu Diễm Hồng nói: "Tra chuyện này cũng không khó, theo như lời cậu nói thì cha của Lý Đồng Dục, tư lệnh Sở, Đỗ Sơn Khôi và Trần Sùng Sơn, những người này đều quen biết nhau. "

Trương Dương gật đầu, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, cừu hận của Lý Đồng Dục đối với Đỗ Thiên Dã chắc là bắt nguồn từ đời trước, cha hắn khẳng định là có mâu thuẫn với Trần Sùng Sơn và Đỗ Sơn Khôi. Mấy người mà Lưu Diễm Hồng nhắc tới này đa số đã từ trần, hiện giờ người duy nhất biết nội tình chính là Trần Sùng Sơn.

Muốn cởi bỏ nghi vấn này, phải tìm Trần Sùng Sơn để hỏi rõ ràng.

Lưu Diễm Hồng nói: "Bất kể là vì mục đích gì, lòng trả thù điên cuồng của Lý Đồng Dục này khiến cho người ta sợ hãi không thôi. "

Trương Dương nói: "Tôi sẽ không để hắn tiếp tục điên cuồng như vậy nữa. "

Lưu Diễm Hồng uống một ngụm rượu, nói: "Chuyện đã đủ loạn rồi, cậu trăm ngàn lần đừng có làm ra chuyện sơ xuất gì nữa. "

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, tôi lần này nhất định sẽ lấy đức phục người!"

Người tốt Tâm tình không tốt rất dễ uống say, Lưu Diễm Hồng rất nhanh liền ngà ngà say, Trương Dương sợ cô ta uống nhiều rồi không có ai chiếu cố, thế là khuyên can cô ta đừng tiếp tục uống nữa. Lưu Diễm Hồng thở dài nói: "Người sống trên đời thật sự không dễ dàng gì, muốn uống say thống khoái một lần cũng không được. " Cô ta đứng lên nói: "Tôi phải đi rồi, đi tới spa cho tỉnh rượu, dùng trạng thái mới để tiếp đón cuộc sống tương lai của tôi. "

Trương Dương tiễn cô ta ra cửa, Lưu Diễm Hồng lại không bảo Trương Dương lái xe đưa cô ta đi, xua tay nói: "Đi làm việc của cậu đi, tôi không sao, đi một mình được rồi, cũng không xa đâu, tôi muốn được yên tĩnh!"

Nhìn Trương đại quan nhân cô đơn chiếc bóng rời đi, Trương đại quan nhân trong lòng sinh ra mấy phần đồng tình, khi hắn đang đứng ở đây cảm khái thì nghe thấy phía sau có người gọi: "Anh!"

Trương Dương xoay người lại, thấy Triệu Tĩnh và em rể tương lai Đinh Triệu Dũng hai người đứng ở cửa khách sạn, hai người bọn họ cũng đến Ngô Việt Nhân Gia ăn cơm, khi ra cửa thì vừa hay nhìn thấy Trương Dương.

Trương Dương bật cười, từ sắc mặt hồng hào của Triệu Tĩnh biết rằng, sức khỏe của cô bé này đã khôi phục lại rồi.

Đinh Triệu Dũng cũng gọi theo: "Anh... " Tuy rằng quan hệ yêu đương của gã và Triệu Tĩnh chưa công khai, có điều gã khi gặp Trương Dương vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Trương Dương nói: "Cậu gọi tên của tôi đi, tôi nghe cậu gọi là anh mà nổi hết cả da gà. "

Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh đều bật cười.

Đinh Triệu Dũng nói: "Sao ăn cơm một mình vậy?"

Trương Dương nói: "Vừa ăn cơm cùng bí thư Lưu của Ủy ban kỷ luật, cô ta vừa từ chức, tâm tình không tốt, cho nên an ủi cô ta vài câu. "

Đinh Triệu Dũng nghe thấy tin tức này cũng rất kinh ngạc: "Từ chức ư? Không thể nào, cô ta đã lên tới cấp bậc này, không ngờ lại đi từ chức?"

Trương Dương nói: "Tình tình trung thực, khó tránh khỏi làm ra một số chuyện nhiệt huyết xung động. " Hắn không muốn tiếp tục đề tài này, mỉm cười nói: "Hai người nhàn hạ thoải mái quá nhỉ?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Gái mái hầm của nơi này không tồi, tôi đặc biệt đưa cô ấy tới để bồi bổ sức khỏe. "

Trương Dương gật đầu, cảm thấy em gái quả thật là đã béo hơn một chút.

Triệu Tĩnh nói: "Anh, ngày mai em và Triệu Dũng cùng nhau về nhà! Anh có đi không?"

Trương Dương không nghe rõ, còn tưởng là về nhà Đinh Triệu Dũng: "Em đi gặp cha mẹ chồng, anh đi làm gì?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Trương Dương, chúng tôi là vè Xuân Dương!"

Trương Dương lúc này mới biết bọn họ muốn về nhà mình ở Xuân Dương.

Đinh Triệu Dũng nói: "Chúng tôi đã quyết định mùng một tháng năm năm nay sẽ kết hôn, cho nên lần này tôi phải tới Xuân Dương trước để bái phỏng hai vị lão nhân gia, cha mẹ tôi đã nói rồi, bảo tôi lần này về, đón cô chú tới Đông Giang, hai nhà gặp mặt nhau, thương lượng chuyện hôn lễ một chút. "

Trương Dương vừa nghe hai người muốn kết hôn vào mùng một tháng năm, đích xác là nên an bài cho hai nhà gặp mặt, mình tuy làm anh, nhưng dẫu sao cha mẹ vẫn còn sống, không thể nào vượt quyền làm thay, lo cả chuyện mà đáng ra nên để cha mẹ lo được. Trương Dương nói: "Được, có điều, tôi chưa đi được, ở Đông Giang còn có chút chuyện. "

Triệu Tĩnh có chút thất vọng: "Anh, anh về với em đi, ngày mai về, ngày kia đón tra mẹ lên, anh không phải cũng lâu rồi chưa về thăm cha mẹ ư?"

Trương Dương trong lòng chủ yếu là không vứt bỏ được chuyện của tên Lý Đồng Dục này, hắn cười nói: "Thế này đi, anh sẽ xem tình hình, trước khi hai người đi thì gọi điện thoại cho anh, anh nếu có thể xử lý xong chuyện này thì sẽ theo hai người về. "

Có một số việc không phải Trương Dương muốn giải quyết là có thể lập tức giải quyết được, Lý Đồng Dục, tố cáo Tống Hoài Minh và Đỗ Thiên Dã với Ủy ban kỷ luật xong, đã tới kinh thành, tòa soạn báo nói y hắn đi họp, nhưng Trương Dương không cho rằng như vậy, thằng ôn này tới kinh thành khẳng định là muốn làm mưa làm gió. Ở trụ sở nhật báo Đông Nam, Trương Dương gặp Lương Đông Bình đang dọn đồ, Lương Đông Bình hiện tại đã thành chuột chạy qua đường, bên trong tòa soạn báo ai ai cũng đòi đánh hắn, nhưng hắn có một số tư liệu và vật phẩm cá nhân vẫn còn để ở đó, phải lấy đi, cho nên đành chịu sự châm chọc và khiêu khích của người khác mà quay lại chỗ này, đồ của hắn đã bị người ta ném vào trong hộp giấy ở góc tường. Lương Đông Bình vừa thu thập vừa nghe mấy đồng sự châu đâu ghé tai xách mé và châm chọc, trong lòng Lương Đông Bình rất khó chịu, một người làm công tác văn hoá như mình mà gặp phải tình trạng này, thật sự là quá thảm, hắn ý thức được mình cũng không phải là cốt khí cứng rắn gì cả.

Lương Đông Bình dọn xong đồ của mình, khi ôm hộp giấy đi ra thì gặp Trương Dương, Trương Dương không tìm được Lý Đồng Dục, tức giận đến nỗi đứng đỏ chửi: "Lý Đồng Dục, thằng chó mày đâu rồi? Làm chuyện xấu xong thì vỗ mông chuồn à? Các anh nghe rõ cho tôi, giúp tôi chuyển cáo cho Lý Đồng Dục, về sau tôi mà gặp thằng chó đó ở đâu thì sẽ đánh ở đó. "

Nhân viên công tác trong Tòa soạn báo rất nhiều, nhưng không có ai dám đứng ra, quỷ sợ người ác, từ cổ tới giờ đều là đạo lý này.

Lương Đông Bình nhìn Trương đại quan nhân ác danh vang xa này, bỗng nhiên cảm thấy bi ai nói không nên lời, người theo khuôn phép cũ như hắn, sống vì sao lại thê thảm như vậy, còn loại người xấu động chút là ra tay như Trương Dương vì sao có thể lăn lộn một cách phong sinh thủy khởi như thế, ai cũng nói thế giới là công bằng, nhưng sao hắn cảm thấy không công bằng chút nào cả?

Trương Dương nhìn thấy Lương Đông Bình thì cười cười vỗ vai hắn, Lương Đông Bình vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng đã gặp nhau, có trốn cũng không thoát, hắn lại không dám đắc tội với Trương Dương, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười với Trương Dương, cũng rất gian nan, khi cười với Trương Dương, trong lòng toàn là tư vị chua sót, hắn rõ ràng ý thức được mình đang sợ, mình không còn là Lương Đông Bình vì bảo vệ chân lý và chính nghĩa mà không tiếc bất kỳ giá nào nữa, mình đã thay đổi rồi, đã trở nên sợ chết, sợ ngồi tù, sợ bị đánh.

Lương Đông Bình nói khẽ: "Tôi đi trước... "

Trương Dương nói: "Đừng vậy mà, tôi có chuyện tìm anh đây. "

Lương Đông Bình đi rất nhanh, trốn Trương Dương như trốn ôn thần, khi ra cửa bởi vì quá vội vàng, đụng phải một gã phóng viên của tòa soạn báo, đồ trong hộp rơi hết xuống đất, Lương Đông Bình xin lỗi rồi sau đó ngồi xổm xuống đi thu thập đồ của mình.

Trương Dương đi tới, giúp hắn nhăt đồ.

Lương Đông Bình cầm lấy một xấp giấy do Trương Dương đưa cho, nói khẽ: "Cám ơn!"

Trương Dương hỏi: "Không làm nữa à?"

Lương Đông Bình nghĩ thầm, anh đây không phải là nói lời vô nghĩa sao? Tôi bị anh kéo đi mở một hội chiêu đãi phóng viên, ở trước mặt nhân dân tỉnh chỉ trích Lý Đồng Dục, hoàn toàn vạch rõ giới hạn với nhật báo Đông Nam, cho dù tôi muốn làm, người ta ai còn cho tôi làm nữa? Thật ra Lương Đông Bình đối với tương lai về sau càng bi quan hơn, sau khi xảy ra chuyện này, đừng nói là nhật báo Đông Nam, trong giới tin tức đã không còn nơi nào dung nạp hắn nữa rồi, thử hỏi ai còn dám dùng một phóng viên như hắn.

Trương Dương và Lương Đông Bình cùng nhau đi ra cửa lớn tòa soạn báo, Lương Đông Bình nói: "Tôi đi đây!"

*****

Hắn không dám chọc giận Trương Dương, nhưng cũng không dám có dính dáng gì tới Trương Dương nữa, nếu không phải hắn lập mưu hãm hại mình, mình cũng đâu đến nỗi thảm như bây giờ. Lương Đông Bình cảm thấy mình là anh hùng mạt lộ, thiên hạ to lớn, không ngờ không chỗ cho hắn dung thân.

Trương Dương nói: "Anh không làm ở đây nữa thì về sau định thế nào?"

Lương Đông Bình nói: "Không biết!" Hắn là nói thật, hắn thật sự không biết.

Trương Dương nói: "Anh có tài như vậy, không làm phóng viên nữa thì cũng đáng tiếc!"

Lương Đông Bình lý giải những lời này của thằng ôn này là đang trào phúng mình, mặt hắn hơi hơi đỏ lên, rất phẫn nộ, nhưng lại không dám biểu lộ ra, Lương Đông Bình cố gắng cả nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Có thể là loại người như tôi không không thích hợp với xã hội hiện tại nữa rồi. "

Trương Dương nói: "Chuyện lần này làm khó anh rồi, Lương Đông Bình, tôi có một đề nghị, hiện tại Nam Tích chúng tôi đang trù bị vận hội tỉnh, nhân thủ của Ủy ban thể dục thể thao thiếu hụt nghiêm trọng, anh tới Nam Tích đi, hỗ trợ làm tuyên truyền, nắm công tác của ban tuyên truyền, anh thấy sao!"

Lương Đông Bình căn bản cũng không ngờ sẽ có loại chuyện tốt này rơi xuống đầu mình, trong nhất thời không biết trả lời Trương Dương như thế nào.

Trương Dương cho rằng hắn không muốn, cười nói: "Yên tâm đi, bài viết và tư liệu tuyên truyền của chúng tôi so với xã luận của nhật báo Đông Nam thì dễ viết hơn nhiều, trong thời gian vận hội tỉnh phải tiếp xúc rất nhiều với truyền thông, anh rất am hiểu phương diện này, còn đãi ngộ đợi tới Nam Tích rồi nói, tóm lại tiền lương hàng tháng sẽ không thấp hơn hiện tại. "

Lương Đông Bình lắp bắp nói: "Nhưng.... Nhưng... "

"Đừng nhưng nhị gì cả, quyết định như vậy đi, tôi lát nữa sẽ đánh tiếng với Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, anh sáng mai tới Nam Tích báo danh, tôi sẽ bảo phó chủ nhiệm Thường an bài tất cả cho anh, Lương Đông Bình, thật đó, tới giúp tôi đi!"

Trương Dương mời Lương Đông Bình gia nhập đoàn đội của mình trên ý nghĩa nào đó có thể coi là hành vi lấy ơn báo oán, Lương Đông Bình thật ra cũng rất đáng thương, trong chuyện lần này, hắn là bị Lý Đồng Dục lợi dụng, bị Lý Đồng Dục coi là súng, Trương đại quan nhân ân oán phân minh, đối với người và việc đều phân rất rõ ràng, những người có thể tha thứ, những chuyện có thể bỏ qua, hắn trong lòng đều có một cán cân công bằng.

Lương Đông Bình tuy rằng mấy lần đối nghịch với hắn, nhưng Trương Dương vẫn phải công nhận tài văn chương của hắn, đầu bút của người này rất cứng, trong đoàn đội công tác của Trương Dương vừa hay cần một nhân vật như vậy, Trương Dương có thể nhìn ra, sau khi trải qua chuyện lần này, Lương Đông Bình bị hắn dọa cho sợ rồi, thậm chí còn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, Lương Đông Bình trước đây là văn nhân có cốt khí, nhưng ở trước mặt hiện thực, hắn đã bị đụng vỡ đầu chảy máu, một chút cốt khí cuối cùng cũng đã bay mất rồi, Trương Dương cảm thấy Lương Đông Bình đã phát sinh chuyển biến, biết sai mà sửa là bé ngoan, Trương đại quan nhân quyết định cho hắn một cơ hội, cái này gọi là.... lòng dạ rộng rãi.

Không tìm thấy Lý Đồng Dục, một bụng tức của Trương Dương không có chỗ trút, hắn vốn muốn đi tìm Tống Hoài Minh hỏi một chút về chuyện Lưu Diễm Hồng từ chức, nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, chuyện này không tới lượt hắn hỏi đến.

Tống Hoài Minh lúc này cũng không dễ chịu gì, Lý Đồng Dục chẳng những đưa bản tài liệu này cho Ủy ban kỷ luật, đồng thời còn gửi tới nhà y, hiện giờ trên bàn trà trải đầy ảnh, Liễu Ngọc Oánh ôm con trai lẳng lặng nhìn chồng: "Hôm nay em nhận được một phong bì, bên trong phong bì là những thứ này. "

Tống Hoài Minh nói: "Em thấy thế nào?"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Cái gì mà thấy thế nào? Người này gửi tài liệu cho em, dụng tâm chỉ nhìn cái là biết, em đương nhiên không tin những chuyện vớ vẩn này rồi. "

Tống Hoài Minh nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của vợ, trong lòng cảm thấy ấm áp, y nói khẽ: "Cám ơn em đã tin anh. "

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Anh là chồng em, em không tin anh chẳng lẽ đi tin người ngoài bàn lộng thị phi à? Có điều, hắn nếu dám gửi chỗ anh này cho em, nói không chừng còn có thể thông qua cách khác để bôi xấu danh dự của anh. " Liễu Ngọc Oánh có chút lo lắng.

Tống Hoài Minh nói: "Đã làm rồi, Lý Đồng Dục dã đưa những bức ảnh này và một số tài liệu tới Ủy ban kỷ luật tỉnh. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hoài Minh, người này sao lại xấu xa như vậy? Lúc trước thì muốn phá hoại quan hệ cha con của anh và Yên Nhiên, sau đó lại muốn hại Trương Dương, hiện tại nhìn thấy gian kế không thành, lại lấy những cái này ra để bôi xấu danh dự của anh. Hoài Minh, anh không thể mặc kệ được. "

Tống Hoài Minh gật đầu, y đứng dậy nói: "Anh phải đi một chuyến. "

Liễu Ngọc Oánh nói: "Đi đâu. "

"Tới nhà bí thư Kiều!"

Kiều Chấn Lương không bất ngờ vì Tống Hoài Minh tới chơi, hiện tại là lúc Tống Hoài Minh cần câu thông với mình nhất, Kiều Chấn Lương trực tiếp mời Tống Hoài Minh vào thư phòng của mình, mời y thưởng thức mấy bức tranh chữ mà gần đây mình mới sưu tập được.

Loại người như bọn họ, cho dù muốn làm chuyện gì, thường thường cũng không đi thẳng vào chủ đề, mà là trước tiên bắt đầu từ một số chuyện không liên quan gì đó.

Tống Hoài Minh đối với thư pháp cũng coi là có chút nhãn lực, sau khi thưởng thức liền khen ngợi vài câu.

Kiều Chấn Lương nói: "Kể ra, cậu con rể tương lai của anh viết chữ cũng đẹp thật. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Thằng nhóc đó cũng có chút tài vặt!"

Kiều Chấn Lương nói: "Không phải tài vặt đâu, là bản lĩnh thật đó, chuyện của nhật báo Đông Nam xử lý rất tốt, rút củi dưới đáy nồi, một chiêu này cho dù là tay lão làng cũng khó mà làm được. "

Tống Hoài Minh nói: "Dù sao vẫn còn trẻ tuổi, làm việc hơi cấp tiến một chút. "

Kiều Chấn Lương nói: "Đối với người trẻ tuổi mà nói, cấp tiến cũng không phải là chuyện xấu gì. " Y đổi đề tài: "Có nói chuyện với Lý Đồng Dục chưa?"

Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "Hắn tới kinh thành rồi. "

"Một người viết báo, đầu tiên phải hiểu được nói chuyện như thế nào. " Lời nói của Kiều Chấn Lương lộ ra chút ý vị đặc biệt.

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ mau chóng giải quyết vấn đề này. "

Kiều Chấn Lương nói: "Đồng chí Diễm Hồng, đã đệ đơn từ chức cho tôi rồi. "

Tống Hoài Minh thành thật nói: "Bí thư Kiều, tôi tối nay đến gặp ngài cũng là vì chuyện này. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Luyến tiếc cô ta có phải không?" Những lời này khiến Tống Hoài Minh thật sự khó có thể trả lời, Tống Hoài Minh phát hiện lão Kiều rất nhiều lúc khá là xấu xa, nhưng mình lại không thể nào tìm ra được sơ hở trong câu hỏi này, Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Diễm Hồng công tác trước giờ luôn rất xuất sắc, tôi cho rằng nếu để cô ta đi, là một tổn thất của đảng ta. "

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi cũng không nỡ để cô ta đi, nhưng xem ra cô ta lần này rất quyết tâm. "

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, trong tình hình hiện tại tôi không tiện lên tiếng. "

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi hiểu, tôi cũng đã cố giữ cô ta, nhưng cô ta kiên trì đòi từ chức, thật ra tới Trung kỉ ủy vẫn có thể xem là một lựa chọn rất tốt, đồng chí Diễm Hồng còn trẻ, trên sĩ đồ vẫn có thể tiến xa hơn. "

Tống Hoài Minh trong lòng hiểu rõ, chính là vì Kiều Chấn Lương bảo Lưu Diễm Hồng tới Trung kỉ ủy, mới khiến Lưu Diễm Hồng đưa ra quyết định từ chức. Hiện tại Kiều Chấn Lương nói như vậy, có chút mèo khóc chuột.

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, tôi và đồng chí Diễm Hồng học cùng nhau ở trường đảng, là bạn tốt nhiều năm, tôi cho rằng phẩm hạnh và hành vi thường ngày của đồng chí Diễm Hồng đều phù hợp với tiêu chuẩn của một đảng viên cộng sản ưu tú. " Khích lệ Lưu Diễm Hồng chẳng khác nào gián tiếp cho thấy quan hệ giữa mình và cô ta không có bất kỳ chút ám muội nào.

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Tôi cũng tin là vậy!"

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, tôi cho rằng trước mắt Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải vẫn rất cần đồng chí Diễm Hồng, bí thư Lưu Chiêu mặc dù có năng lực và quyết đoán, nhưng anh ta dù sao cũng vừa mới tới Bình Hải, đối với tình huống của Bình Hải vẫn chưa hoàn toàn năm rõ, không thể mạnh mẽ quả đoán khai triển công tác được, đồng chí Lưu Diễm Hồng làm công tác Ủy ban kỷ luật nhiều năm, đối với tình huống của quần thể cán bộ các nơi trong Bình Hải đều rất quen thuộc, anh cho rằng có nên cân nhắc giữ cô ta lại không?"

Kiều Chấn Lương nói: "Công tác của Ủy ban kỷ luật cũng không cần nắm rõ tình huống của mỗi một vị cán bộ, cũng không cần quan hệ tốt với bọn họ, làm công tác Ủy ban kỷ luật là phải lục thân bất nhận, phải khiến cho những cán bộ làm trái kỷ cương phải sợ hãi, không nói một chút nhân tình nào cả. Tôi đề nghị đồng chí Diễm Hồng tới Trung kỉ ủy, một là vì sự phát triển cá nhân của cô ta, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là không muốn ảnh hưởng của chuyện Lý Đồng Dục tố cáo bị khuếch đại, nếu công tác cùng một chỗ, sẽ dẫn tới rất nhiều thị phi, tách ra một đoạn thời gian là tốt nhất, để tránh lời đồn đầy trời, không những ảnh hưởng công tác của cô ta, cũng ảnh hưởng đến tình tự công tác của anh, Hoài Minh à, tôi là muốn anh toàn tâm toàn ý đầu nhập vào công tác, không muốn những việc vớ vẩn này làm tốn quá nhiều tinh lực của anh."

Tống Hoài Minh nghĩ thầm anh nếu tốt như vậy mới là lạ đó, lợi dụng sự kiện tố cáo lần này, đá Lưu Diễm Hồng ra khỏi chính đàn Bình Hải, như vậy người ủng hộ bên cạnh mình sẽ bớt đi một, Tống Hoài Minh thừa nhận, đấu tranh chính trị, mình so với Kiều Chấn Lương vẫn kém hơn một bậc, Kiều Chấn Lương chuyên chú vào chính trị, y giỏi nắm chắc mỗi một cơ hội.

*****

Tống Hoài Minh nói: "Tôi thấy chuyện này đối với đồng chí Diễm Hồng là rất không công bình, hơn nữa cho dù cô ta tới Trung kỉ ủy, người khác cũng sẽ không dừng đòn nhảm. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Trên đời này tất cả mọi chuyện đều có thời kỳ nở rộ của nó, thời kỳ này qua rồi, người khác cũng sẽ quên đi. Tôi vốn là có hảo ý, đồng chí Diễm Hồng tới Trung kỉ ủy, đối với sự phát triển của cô ta về sau tuyệt đối là rất có lợi, nhưng không ngờ cô ta lại biểu hiện ra sự kháng cự như vậy, đưa một lá đơn xin từ chức cho tôi. "

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều đã phê chuẩn đơn từ chức của cô ta chưa?"

Kiều Chấn Lương lắc đầu nói: "Trước tiên cứ để đó đã, cho cô ta nghỉ ngơi một chút, sau khi tỉnh táo lại, cân nhắc kỹ càng rồi mới quyết định. "

Tống Hoài Minh biết tính cách của Lưu Diễm Hồng, lần này có tám chín phần mười là không giữ được cô ta.

Kiều Chấn Lương nói: "Triệu Quý Đình hôm nay tới tìm tôi, bàn một số việc. "

Tống Hoài Minh trong lòng ngẩn ra, từ sau chuyện của Âu Dương Như Hạ, sĩ đồ của Triệu Quý Đình trên cơ bản đã tuyên cáo kết thúc, trên đại hội nhân dân năm nay vị trí của y sẽ bị điều chỉnh, Kiều Chấn Lương chắc là muốn nói tới chuyện này.

Kiều Chấn Lương nói: "Anh ta sức khỏe có vấn đề, sau khi con trai bị đi tù, trạng thái tinh thần rất kém, đã không thể đảm nhiệm công tác của phó tỉnh trưởng thường vụ nữa rồi. Cho nên, anh ta chủ động đề xuất muốn lui khỏi vị trí hiện tại. "

Tống Hoài Minh gật đầu nói: "Đồng chí Quý Đình hiện tại đúng là không còn nhiệt tình với công tác, trên các phương diện công tác cũng thiếu tính chủ động. "

Kiều Chấn Lương nói: "Theo anh, trong những phó tỉnh trưởng này của chúng ta, ai là người thích hợp tiếp nhận vị trí của Triệu Quý Đình nhất?"

Tống Hoài Minh cười cười, Kiều Chấn Lương căn bản không cần thiết phải hỏi những lời này, người mà Tống Hoài Minh y xem trọng, Kiều Chấn Lương trăm phần trăm sẽ không dùng, hiện tại Kiều Chấn Lương là bí thư tỉnh ủy, quyền lên tiếng nằm trong tay y, y căn bản sẽ không nghe ý kiến của mình.

Kiều Chấn Lương nói: "Anh không nói, có phải thấy những cán bộ cấp phó tỉnh này của chúng ta còn kém một chút đúng không?"

Tống Hoài Minh nói: "Thật ra mỗi người đều có ưu điểm riêng, bí thư Kiều đột nhiên hỏi vậy, tôi thật sự không tiện đưa ra quyết đoán. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Vốn Lương Thiên Chính là nhân tuyển thích hợp nhất, chúng tôi trước đó cũng đã trao đổi ý kiến, tôi trước giờ cũng rất thích anh ta, nhưng sự kiện vườn công nghiệp quốc tế Đông Giang làm ô nhiễm nước lần trước khiến tôi nhìn thấy anh ta trên quản lý chấp chính còn có khiếm khuyết, cho nên tôi hơi do dự. "

Tống Hoài Minh thực sự cầu thị nói: "Tư lịch và năng lực chấp chính của đồng chí Thiên Chính trong mấy vị phó tỉnh trưởng vẫn là người xuất sắc nhất. "

Kiều Chấn Lương nói: "Chúng ta chọn cán bộ, cũng không phải là người què chọn tướng quân, vị trí phó tỉnh trưởng thường vụ rất quan trọng, không thể qua loa được, tôi phải chọn cho anh một trợ thủ có năng lực thực sự. "

Tống Hoài Minh bắt đầu cảnh giác rồi, thủ đoạn chính trị của Kiều Chấn Lương quả nhiên là một vòng đan một vòng, vừa mới bức Lưu Diễm Hồng đi, hiện tại lại động chủ ý tới vị trí phó tỉnh trưởng thường vụ, ở cùng một ban để với một nhân vật đa mưu túc trí như thế này, lúc nào cũng phải tập trung hết tinh thần. Tống Hoài Minh gặp biến không sợ hãi, nói: "Nghe ý tứ của bí thư Kiều, hình như đã chọn được người thích hợp rồi?"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Cấp trên cho tới một đề nghị, bí thư thị ủy thành phố Nam Võ Tiêu Nãi Vượng! Tôi vẫn đang cân nhắc!"

Tống Hoài Minh nghe thấy tên của Tiêu Nãi Vượng đã hiểu rõ, chuyện này trên cơ bản đã được xác định, từ lúc Kiều Chấn Lương đảm nhiệm chức bí thư tỉnh ủy tỉnh Vân An, Tiêu Nãi Vượng đã công tác dưới tay y, quan hệ của hai người rất tốt, mục đích Kiều Chấn Lương đưa Tiêu Nãi Vượng tới Bình Hải rất rõ ràng, chính là muốn đoạt hết quyền lực của Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh mỉm cười nói: "Bí thư Kiều vẫn đang cân nhắc cái gì? Đồng chí Nãi Vượng rất khá, năng lực công tác nổi bật, ngài cũng hiểu khá rõ anh ta mà. "

Kiều Chấn Lương nói: "Chính bởi vì quá hiểu, cho nên tôi mới do dự, Tiêu Nãi Vượng nếu đến Bình Hải, người khác liệu có nói tôi dùng người không khách quan không? Liệu có nói tôi đang chuyển tất cả ban để cũ của mình tới Bình Hải không?" Nói xong Kiều Chấn Lương bật cười trước.

Tống Hoài Minh thầm nghĩ trong lòng: "Anh có dám nói là anh phải người khách quan không? Cao Trọng Hòa, Tiêu Nãi Vượng, Diêm Quốc Đào, những người này tất cả đều là anh từ Vân An mang tới, tất cả đều bộ hạ cũ của anh, ban để cũ của anh, anh cứ tiếp tục làm vậy, sẽ khiến Bình Hải trở thành nhà riêng của anh, khiến cho Bình Hải không còn tiếng phản đối, đây là độc lãm đại quyền!"

Kiều Chấn Lương nói: "Hoài Minh, tôi muốn nghe ý kiến của anh!"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi không có ý kiến, chọn cán bộ chỉ cần có lợi cho sự phát triển trong tương lai của Bình Hải, tôi đều sẽ ủng hộ!"

"Có lời này của anh, tôi cũng an tâm rồi!"

Tống Hoài Minh trở nên mất hứng, trong lòng hắn thầm so sánh Kiều Chấn Lương và Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri phong mang lộ ra ngoài, Kiều Chấn Lương thì hòa khí, nhưng khi so sánh hai người, sự ham muốn đối với quyền lực của người sau lại mạnh hơn, sau khi Kiều Chấn Lương tới Bình Hải, mình thủy chung bị rơi vào thế hạ phong. Tống Hoài Minh ý thức được mình cứ lui mãi cũng không đổi lại được sự công nhận của Kiều Chấn Lương, ngược lại, Kiều Chấn Lương lại biểu hiện ra càng ngày càng cường thế và bá đạo. Tống Hoài Minh không cho rằng đây là chuyện tốt, kết quả đại quyền độc lãm sẽ cản trở sự phát triển trong tương lai của Bình Hải.

Trương Dương quyết định cùng em gái về Xuân Dương, bọn họ đi rất sớm, Đinh Triệu Dũng lái chiếc Đại Thiết mới mua, trời chưa sáng, năm giờ đã xuất phát rồi.

Trương đại quan nhân nằm ở ghế sau nhắm mắt điều tức, để lay tỉnh Sở Trấn Nam, công lực của hắn hao tổn quá lớn, gần đây đang trong quá trình từ từ khôi phục, cho nên hắn vừa có cơ hội là luyện công ngay.

Triệu Tĩnh liếc về phía sau, tưởng rằng hắn đang ngủ, liền nói khẽ với Đinh Triệu Dũng: "Anh em gần đây rất mệt, xem ra công tác bân rộn lắm. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Vận hội tỉnh tới gần rồi, anh ta thân là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, chuyện phải lo quả thật là rất nhiều, mệt một chút cũng là điều khó tránh khỏi."

Triệu Tĩnh thở dài, có chút đau lòng vì anh trai, cô ta nhớ tới vài năm trước khi còn ở Xuân Dương, người anh trai này còn phải chịu bao tủi nhục, mấy năm nay, điều kiện trong nhà bởi vì nhờ Trương Dương tiến vào sĩ đồ mà không ngừng thay đổi. Hiện tại hắn đã là cán bộ cấp chính ban, nếu không có anh trai, mình cũng sẽ không được vào đại học, cũng sẽ không quen được Đinh Triệu Dũng, cũng sẽ không có cuộc sống hạnh phúc hiện tại, nghĩ một lúc, Triệu Tĩnh không ngờ lại rơi lệ.

Đinh Triệu Dũng nói: "Sao lại khóc?"

Triệu Tĩnh cầm lấy khăn tay lau nước mắt, nói: "Không có gì, em đang nhớ lại trước kia, em đau lòng vì anh em, không có anh ấy, em không biết giờ sẽ như thế nào nữa. "

Đinh Triệu Dũng cười cười: "Anh em là một người tốt. "

Triệu Tĩnh nói: "Còn cần anh nói nữa là. "

Hai người trên đường nói nói cười cười, Trương Dương thì nằm ở ghế sau cả quãng đường, khi mở mắt ra thì đã là giữa trưa rồi, ô tô cũng đã đi vào cảnh nội Giang Thành, Trương Dương nhìn thời gian, gần mười một giờ năm phút rồi, hắn ngáp một cái, nói: "Lái chậm thế, sáu tiếng đồng hồ mới đến Giang Thành. "

Triệu Tĩnh cười nói: "Đoạn đường ở giữa là em lái, em chưa quen, chỉ dám lái với tốc độ an toàn, cũng tiện cho anh ngủ được nhiều mà. "

Trương Dương nói: "Anh tới Giang Thành làm chút chuyện, hai người về trước đi, buổi tối anh sẽ về!"

Triệu Tĩnh nói: "Đã tới cửa nhà rồi mà, có chuyện gì mà quan trọng vậy?"

Trương Dương nói: "Chuyện của người lớn trẻ con hỏi làm gì, hai người thả tôi xuống cửa thị ủy là được rồi. "

Đinh Triệu Dũng dựa theo chỉ dẫn của Trương Dương, đưa hắn đến cửa lớn của thị chính phủ thị ủy, gã và Triệu Tĩnh thì tiếp tục tới Xuân Dương, Triệu Tĩnh hạ cửa kính xe xuống, nói: "Anh, anh buổi tối về sớm một chút nhé, buổi tối cả nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đoàn viên. "

Trương Dương cười vẫy tay với cô ta, ý bảo cô ta mau về đi.

Đợi cho sau khi xe jeep đi xa rồi, Trương Dương lúc này mới ngẩng đầu sải bước về phía cửa lớn của thị ủy, bảo vệ trẻ tuổi đang gác gọi hắn lại: "Anh kia, làm gì thế hả?"

Trương đại quan nhân nhìn thấy mặt người này có chút xa lạ, khẳng định là mới tới, bảo vệ trông cửa của thị chính phủ thị ủy trước đây có ai mà không biết hắn, xem ra mình rời khỏi Giang Thành lâu quá, cảnh vẫn vậy nhưng người thì đã khác rồi. Trương Dương nói: "Tôi đến tìm bí thư Đỗ!"

"Mỗi ngày đều có cả mấy trăm người đến người đến tìm bí thư Đỗ, tùy tiện là ai cũng gặp được ư? Nào, đăng ky đi đã!"

Trương Dương đi tới, cầm bút ký tên mình lên trên, khi đang hoàn thiện tư liệu thì nghe thấy có gọi tên hắn: "Chủ nhiệm Trương!"

Trương Dương quay đầu lại, chính là phó chủ nhiệm ban chiêu thương Giang Thành Tiếu Lâm, Tiếu Lâm là cháu của phó thị trưởng Tiếu Minh. Kể ra lúc trước Trương Dương còn là lãnh đạo của gã, khi Trương Dương chủ trì công tác của ban chiêu thương Giang Thành, đã giúp Tiếu Lâm kiếm lấy cái chức chủ nhiệm ban chiêu thương khu khai phá, mấy năm qua rồi, Tiếu Lâm cũng thành phó chủ nhiệm ban chiêu thương, cũng là cán bộ cấp phó ban.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)