Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0747

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0747: Lòng hiếu kỳ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương trở lại Hương Sơn biệt viện, thấy Trần Tuyết cầm cây dù, đem một đống bản dập lôi ra ở trong sân.

Trương Dương có chút hiếu kỳ đi tới: "Làm gì vậy?"

Trần Tuyết nói: "Thiên Trì tiên sinh trước khi lâm chung đã từng đem những cái bản dập này chôn, ông ta cho rằng là vật không may, tôi đào ra coi. "

Trương Dương nói: "Không ngờ rằng lòng hiếu kỳ của em mạnh như vậy, mưa lớn như vậy, đừng làm những cái chuyện không ý nghĩa này nữa. "

Trần Tuyết nói: "Giúp tôi một chút, tôi nhìn mấy thứ này một cái."

Trương Dương lắc đầu, từ tiếp nhận cây dù trong tay cô ấy.

Trần Tuyết nói: "Những cái bản dập này, có âm sát Tu La chưởng, còn có thê phong khổ vũ kiếm, những cái này đều là của kiếm khách Tùy triều Kim Quyên Mậu. "

Trương Dương nói: "Những cái này chúng ta đều biết!"

Trần Tuyết nói: "Vì sao Văn Linh lại nắm giữ những võ công này?"

Trương Dương nói: "Có lẽ cô ta khi còn bé tới Loạn Không Sơn du ngoạn, đúng lúc phát hiện những cái bản dập này, vì vậy tu luyện theo, cho nên bất tri bất giác học xong. "

Trần Tuyết nói: "Anh không phải nói Văn Linh trước khi bị ngã từ nóc nhà xuống trở thành người thực vật, căn bản không biết bất luận võ công gì sao?"

Trương đại quan nhân không chống đỡ được, thật ra trong lòng hắn sớm bắt đầu hoài nghi Văn Linh, nhưng là chuyện này không thích hợp nhắc tới trước bất kỳ ai.

Trần Tuyết tìm kiếm vài khối bản dập, đứng lên, Trương Dương che dù cho cô ấy, hai người cùng nhau về phòng sách.

Trên bàn đã bãi đầy bản dập, xem ra Trần Tuyết đã tốn hao không ít công phu làm chuyện này. Trong ấn tượng của Trương Dương Trần Tuyết là một nha đầu bàng quan, đẹp không thể chạm, không chứa khói lửa nhân gian, trong ý nghĩa nào đó, cô ấy và Văn Linh có một mặt giống nhau, hai người đều là sống ở trong thế giới của mình, có vẻ không hợp với tất cả xung quanh, hay đây mới là nguyên nhân làm cho Trần Tuyết cảm thấy hứng thú đối với Văn Linh. Trương Dương lôi cái ghế ngồi xuống bên cạnh bàn học, nâng má nhìn Trần Tuyết bận việc, Trần Tuyết đem mấy cái bản dập trên bàn xếp tới xếp lui, xếp gần hai giờ, mới hoàn thành, cô ấy nhẹ giọng nói: "Anh có nhớ hay không, lúc chúng ta đi đồ thư quán tìm tư liệu của Kim Quyên Mậu trong trường đại học?"

Trương Dương nói: " Nhớ, không phải một thích khách Triều Tiên sao? Ông ta muốn ám sát Tùy Diễm đế, kết quả không thành công, bị tứ đại cao thủ của Tùy triều liên thủ đánh gục"

Trần Tuyết nói: "Có nhớ hay không, trong đoạn dã sử ấy có nói, Kim Quyên Mậu còn có một người con gái, con gái của ông ta vì báo thù cho ông ta, nên liều mình vào cung, trở thành quý phi của Tùy Diễm đế?"

Trương Dương gật đầu.

Trần Tuyết nói: "Trong những bản dập này, có thể chứng minh Kim Quyên Mậu thật sự có một người con gái"

Trương Dương cười nói: "Thì đã sao? Cho dù ông ta có con gái cũng không nhất thiết là vào cung hầu hạ Tùy Diễm đế, tuy rằng anh không học lịch sử, nhưng anh cũng biết, dã sử là do mọi người biên lung tung ra, mục đích chính là để cho nó dày lên"

Trần Tuyết nói: "Nếu như là thật thì sao? Anh có biết con gái của Kim Quyên Mậu tên gọi là gì không?"

Lòng hiếu kỳ của Trương đại quan nhân lúc này đã hoàn toàn bị kích thích: "Tên là gì?"

"Kim Văn Linh!"

"Cái gì?" Trương đại quan nhân cho dù có lá gan lớn, cũng không nhịn được ứa mồ hôi lạnh, tuy rằng hắn cũng biết có liên quan đến Văn Linh, nhưng sự trùng hợp vượt hơn ngàn năm này quả thật khiến cho kẻ khác chấn động.

Trần Tuyết tiếp tục nói: "Sau khi vào cung sắc phong làm phi, căn cứ theo tư liệu tôi thu thập được, cô ấy hẳn tên là Lan quý phi, lúc còn sống được Tùy Diễm đế sủng hạnh lắm, sau đó còn sinh con cho Tùy Diễm đế, nhưng vì sinh khó mà chết"

Lưng áo của Trương đại quan nhân lúc này đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, lúc mà Lan quý phi sinh khó, chính hắn ở trong cung cứu trị mà, nhưng hắn rõ ràng đã cứu được tính mạng của mẹ con Lan quý phi, vì sao cô ấy còn có thể chết vì sinh khó? Cái lão Tùy Diễm đế chết tiệt này, tôi có ân với ông, ông ngược lại lấy oán trả ân, giết tôi không tính, còn diệt khẩu luôn cả ái phi của mình.

Trần Tuyết nói: "Tôi lại tìm rất nhiều tư liệu, về nguyên nhân cái chết của Lan quý phi, còn có một tin đồn rất có thể tin tưởng'

Trương Dương nói: "Tin đồn gì?"

Trần Tuyết nói: "Có người nói Lan quý phi không phải chết vì sinh khó, mà là bởi vì bà ấy cấu kết với ngự y đỡ đẻ, tư tinh của hai người bị Tùy Diễm đế phá thiện, cho nên đương nhiên là giết chết ngự y kia trước, sau đó giết luôn Lan quý phi"

Hai mắt của Trương đại quan nhân trợn tròn, cái này là thằng chó chết nào viết thế? Bố mày lần đầu tiên gặp Lan quý phi vào ngày cô ấy đẻ, cô ấy mang cái bụng to đùng, cho dù bố có muốn cấu kết làm bậy với cô ấy, còn kịp sao? Trương Dương nói: "Ngự y này là ai?"

Trần Tuyết lắc đầu nói: "Không biết, nhân vật như vậy trong lịch sử căn bản là không gây ra được bất luận sóng gió gì, rốt cục người này có tồn tại hay không cũng rất khó nói, làm gì có nhà sử học nào quan tâm đến chuyện nhàm chán như thế, lãng phí thời gian trên người của loại tiểu nhân vật này?"

"Tiểu nhân vật?" Trương đại quan nhân nhất thời không chịu nổi sự chế nhạo của người khác dành cho mình.

Trần Tuyết không hiểu được nhìn hắn, chớp chớp đôi mắt đẹp, nói: "Thế nào? Anh có phải là biết cái gì hay không?"

Trương đại quan nhân đầu như trống trơn, nói: "Tôi đâu phải là học giả lịch sử, làm sao mà biết cái gì?"

Trần Tuyết nói: "Anh giống như không phục lắm"

Trương Dương giả dối nói: "Tôi chỉ là cảm thấy không đáng cho những người làm nghề chữa bệnh thôi, học giả lịch sử thì thế nào? Dựa vào cái gì mà khinh thường những người làm đại phu bác sĩ như chúng tôi?" Hắn đưa mắt nhìn lên bàn, nhin nhìn một khối bản dập, chỉ là hắn không có kiên nhẫn tìm kiếm, thấp giọng nói:" Em nói nhiều như vậy, những cái này có liên quan đến Văn Linh sao?"

Trần Tuyết nói: "Chỉ là một giả thuyết, Văn Linh sau khi tỉnh dậy thì tính tình đại biến, hơn nữa cô ấy còn bỗng nhiên có được võ công lợi hại như vậy, tôi đã từng xem qua một vài tư liệu, cũng là nói về một người ngủ say, bỗng nhiên có đươc ký ức của những người khác, sau khi tỉnh lại liền biến thành một người khác, bất quá cái này đều phát sinh tại nước ngoài"

Trương Dương nói: "Tôi vẫn chưa rõ em muốn nói cái gì?" Thật ra, Trương đại quan nhân đã rất rõ ràng, Trần Tuyết đang chứng minh với hắn quan hệ giữa Văn Linh và Kim Văn Linh, bất quá Trương Dương có thể cam đoan, từ tướng mạo của Văn Linh hiện nay so với Lan quý phi thật sự là ngay cả nửa cọng lông cũng không có.

Trần Tuyết nói: "Anh cũng rõ, tôi chỉ đưa ra một giả thuyết, nếu như thật sự có chuyện mượn xác hoàn hồn, nếu như ý thức trong cơ thể của Văn Linh thật sự có phần của con gái Kim Quyên Mậu, như vậy thì tất cả đều dễ giải thích"

Trương Dương nói: "Tôi thật sự là bị em nói đến hồ đồ, em đang nói Văn Linh là người cổ đại, cô ấy từ cổ đại đến đây? Cho nên mới có được một thân võ công xuất thần nhập hóa, cho nên tính tình mới đại biến?"

Trần Tuyết nói: "Có thể là như vậy"

*****

Trương đại quan nhân nói: "Tôi cũng có một thân võ công xuất thần nhập hóa, tôi cũng có y thuật diệu thủ hồi xuân, em cảm thấy tôi cũng là từ cổ đại đến sao?"

Trần Tuyết lộ ra một nụ cười khó có được, nụ cười nắng ấm đủ để làm tan tuyết mùa đông, cô ấy nhẹ giọng nói: "Nếu như suy đoán đối với Văn Linh thành lập, như vậy thì anh cũng rất có thể#"

Trương Dương mở to hai mắt nhìn: "Tôi nói nha đầu này, nói cũng không thể nói lung tung, chuyện này nếu như truyền ra ngoài chẳng phải là viện khoa học sẽ đem tôi đi, trực tiếp giải phẩu cơ thể người sao?"

Trần Tuyết nói: "Tôi thật sự rất tò mò, những cái bản dập này, cùng với tập tư liệu tranh ảnh của nghịch chuyển Càn Khôn, tất cả nhân tố hội tụ vào một chổ, trở nên càng ngày càng khó giải thích"

Trương Dương có chút kinh hãi nói: "Nếu giải thích không được, vậy thì không cần phải giải thích nữa, Văn Linh lúc đầu như thế cũng được, từ cổ đại đến cũng được, không có vấn đề với chúng ta, chỉ cần cô ấy không làm gì gây ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta, người cổ đại thì thế nào? Nếu người Trung Quốc và người nước ngoài có thể sinh sống cùng nhau, vậy người cổ đại và người hiện đại không thể chung sống hòa bình sao?"

Trần Tuyết có chút hiếu kỳ nhìn Trương Dương: "Trương Dương, bình thường lòng hiếu kỳ của anh đều lớn hơn so với bất luận kẻ nào mà, sao lần này đột nhiên đổi tính thế?"

Trương Dương thở dài nói: "Nói thật, với võ công hiện nay của Văn Linh, tôi thật sự không thể trêu vào cô ấy, biết rõ không thể trêu vào còn đi chọc cô ấy, không phải là không biết lượng sức sao? Hơn nữa tôi thấy cô ta lần này thức tỉnh biểu hiện cũng rất bình thường, ngoia5 trừ tối hôm qua cướp bản dập nghịch chuyển Càn Khôn ra, thì cũng không có bất kỳ hành động quá đáng nào"

Trần Tuyết nói: "Nói đến khỏi bản dập, nếu như cô ấy coi trọng như vậy, bên trong nhất định có bí mật tương đối lớn"

Trương Dương nói: "Muốn biết cái bí mật này chỉ có thể đi hỏi cô ấy!"

Trần Tuyết nói: "Nếu như giả thuyết trước đó của chúng ta toàn bộ đều thành lập, trong cơ thể của Văn Linh thật sự có ý thức của Lan quý phi, như vậy khi cô ấy tỉnh lại, phát hiện ra một thế giới hoàn toàn khác biệt, việc muốn làm nhất là cái gì?"

Trương Dương nói: "Cô ấy muốn trở về!" Trương đại quan nhân lúc nói ra những lời này bỗng nhiên nhớ tới, mình hiện tại đã ít suy nghĩ đến Tùy triều, nếu như nói còn có một người khiến cho hắn lo lắng, người kia chính là Xuân Tuyết Tình, từ đầu đến giờ, hắn đi đến thế kỷ hai mươi đã bốn năm, hắn cảm thấy mình đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, tình cảm của hắn, tất cả của hắn đuề cùng một nhịp thở với thế giới này, cho dù thật sự có một cơ hội có thể trở về trước mắt, hắn cũng sẽ không đi.

Trần Tuyết nói: "Tôi hoài nghi phần bản dập mà cô ấy lấy đi có thể nghịch chuyển thời không"

Trương Dương cười nói: "Có thể sao? Hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế mà còn không làm được, em cảm thấy rằng trình độ khoa học của Tùy triều có thể làm cho người từ cổ đại đi đến hiện đại sao? Trần Tuyết, tôi thấy cô đừng học lịch sử nữa, thẳng thắn đi viết tiểu thuyết đi" Trương đại quan nhân thật sự không muốn tiếp tục cái câu chuyện này, hắn phát hiện tất cả những gì mà Trần Tuyết nói, là một chân tướng tiếp cận sự thật, nếu như tất cả đều đúng như suy đoán của Trần Tuyết, vậy thì hắn nên đi nơi nào?

đáy lòng của Trương Dương lần đầu tiên sản sinh nguy cơ mạnh mẽ như vậy, hắn bắt đầu ý thức được có thể trên thế giới này không chỉ có một trường hợp đặc biệt như hắn, nếu như suy đoán của Trần Tuyết là thật, như vậy Văn Linh tuyệt đối cũng rất có thể, vậy khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn sẽ trở thành một tai hoạ ngầm, bởi vì duyên cớ bản thân, Trương Dương xem qua không ít sách trong phương diện này, trên lý luận, xuyên qua thời không cũng rất có thể, lúc hắn xuyên qua đồng thời, vị trí của hắn trên thế giới đã hoàn toàn thay đổi, nếu như Văn Linh thật sự muốn đi về, như vậy cô ấy sẽ gây cho thế giới này ảnh hưởng như vậy, lại sẽ gây cho hắn ảnh hưởng thế nào? Trương đại quan nhân nhớ kỹ cái này hình như gọi là hiệu ứng hồ điệp.

Văn Linh vẫn cô độc như cũ, từ khi thức tỉnh, trong đầu của cô ấy lật qua lật lại đều là chuyện tình quá khứ, người cô ấy nghĩ đến nhiều nhất cũng là Đỗ Thiên Dã, nghĩ đến đều là hành động của Đỗ Thiên Dã đối với của cô ấy, từ khi cô ấy trở thành người thực vật, Đỗ Thiên Dã yên lặng chờ đợi bên thân thể của cô ấy, năm này tháng nọ như một ngày chăm sóc cô ấy, mà khi cô ấy thức tỉnh, liên tiếp gây cho Đỗ Thiên Dã đả kích trầm trọng, trong lòng cực kỳ phức tạp, ý niệm trong đầu nhiều lần đan xen, cô ấy khát vọng được nhìn thấy Đỗ Thiên Dã, trong lòng có thật nhiều lời muốn nói với hắn, cũng chỉ muốn nói với hắn. Thế nhưng nhớ tới tình cảnh ngày hôm nay tại mộ địa gặp phải mẹ của Đỗ Thiên Dã, lòng của Văn Linh nhất thời lạnh xuống.

Lấy ra khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn, thương cảm trong ánh mắt của Văn Linh dần dần rút đi, biểu tình của cô ấy một lần nữa trở nên kiên cường lên, đáy lòng có một âm thanh đang nói với mình: "Vận mệnh của tôi do tôi nắm trong tay!

La Tuệ Trữ và Văn Quốc Quyền cách lớp bảo vệ nhìn nhau, trạng thái tinh thần của Văn Quốc Quyền rõ ràng chuyển biến tốt đẹp rất nhiều, điều này làm cho La Tuệ Trữ cảm thấy vui mừng, vừa rồi con trai gọi điện thoại tới, dựa theo ý của Văn Quốc Quyền, bà cũng không có đem tin tức ông bị bệnh nói cho con trai, để cho con trai an tâm làm việc.

La Tuệ Trữ cầm lấy điện thoại gọi cho Văn Quốc Quyền.

Văn Quốc Quyền nghe được điện thoại tiếng chuông, trước hướng ngoài cửa sổ nhìn một chút, thấy La Tuệ Trữ cầm ống nghe, chỉ chỉ điện thoại

Văn Quốc Quyền cười cười, hắn cầm điện thoại giường đầu, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc trong phòng thức thời rời đi.

La Tuệ Trữ nói: "Quốc Quyền, cảm giác ra sao?"

Văn Quốc Quyền nói: "Tốt rồi, anh cảm giác mình cũng sắp khỏi hẳn, xem ra ngày mai anh có thể xuất viện. " Văn Quốc Quyền nói như vậy chỉ là vì muốn cho vợ giải sầu, tuy rằng ông khôi phục rất nhanh, thế nhưng trước khi bệnh tình hoàn toàn trị hết, ông vẫn đang không cách nào thoát khỏi trạng thái cách ly.

La Tuệ Trữ nói: "Vừa rồi Hạo Nam gọi điện thoại đến đây, em không nói cho nó biết chuyện anh sinh bệnh. "

Văn Quốc Quyền gật đầu nói: "Hẳn là như vậy, nóbề bộn nhiều việc, tình huống của anh đều đã ổn định, đừng cho nó lo lắng, hơn nữa, tình hình bệnh dịch hiện tại ở kinh thành lợi hại như vậy, để cho hắn trở về cũng rất mạo hiểm. "

La Tuệ Trữ nói: "Biết anh thương nó mà. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Sợ rằng chỉ có nó là không biết. "

La Tuệ Trữ thở dài nói: "Bọn nhỏ lớn rồi, đều có suy nghĩ của chính mình, em sợ nó suy nghĩ nhiều, chuyện tiểu Linh tỉnh em cũng không nói cho nó biết. "

Văn Quốc Quyền rất thoả mãn cách xử lý của La Tuệ Trữ, thấp giọng nói: "Không nói là tốt nhất, chờ mấy ngày nữa, viêm phổi khẩu hình đi qua, em và tiểu Linh cùng đi Tân Cương thăm nó. "

*****

La Tuệ Trữ nói: "Chỉ sợ tiểu Linh chưa chắc chịu đi. "

"Có cái gì không chịu, đó là em trai của nó mà"

La Tuệ Trữ nói: "Quốc Quyền, anh có cảm thấy hay không, con gái lần này sau khi thức tỉnh, lại hình như thay đổi một người khác?"

Văn Quốc Quyền cười nói: "Có thay đổi thế nào, nó vẫn là con gái của chúng ta. "

"Em không phải ý này, em cuối cùng luôn cảm thấy nó lần này sau khi tỉnh lại có chút là lạ, nó hẳn là nhớ tới chuyện tình quá khứ, thế nhưng nó hình như lại có chút chuyện. "

Văn Quốc Quyền nói: "Đứa nhỏ này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, tính tình khẳng định sẽ thay đổi không ít, chúng ta làm cha mẹ phải có lòng tin nhiều hơn đối với nó, tận lực cho nó một ít quan tâm và ấm áp, anh tin tưởng nó nhất định sẽ rất nhanh đi ra từ trong hoang mang. "

La Tuệ Trữ nói: "Trương Dương cũng nói như thế. "

Văn Quốc Quyền nói: "Có chuyện anh phải nói em, không nên có việc gì cũng phiền phức Trương Dương, nó cũng có chuyện của mình, em đừng làm cho nó khó khăn. "

La Tuệ Trữ nói: "Quốc Quyền, em rõ ràng, thế nhưng lúc đó thấy anh sinh bệnh, lòng em như lửa đốt, ngoại trừ nó em thật sự nghĩ không ra còn có ai có thể giúp. "

Văn Quốc Quyền cười nói: "Theo anh thấy, em đối với đứa con nuôi này còn thân hơn so với con ruột. "

La Tuệ Trữ nói: "Trong lòng em đã sớm đem nó trở thành con trai ruột của mình rồi. "

Văn Quốc Quyền nở nụ cười ha ha, theo bệnh tình chuyển tốt tâm tình của ông cũng tốt lên, Văn Quốc Quyền nói: "Nghe nói nó và Yên Nhiên lại một lần nữa đính hôn, chờ chuyện này qua đi, mời hai vợ chồng Hoài Minh tới gặp mặt, chúng ta cũng không thể làm cha nuôi mẹ nuôi nói không được. "

La Tuệ Trữ lại biết điểm xuất phát của chồng tuyệt đối không chỉ là gặp mặt đơn giản như vậy, chồng đang tại vị, có một số việc đích thật là thân bất do kỷ, làm một chuyện gì ông đều phải lo lắng toàn bộ.

Văn Quốc Quyền nói: " Buổi tối ngày hôm nay không nhìn thấy hai đứa đâu cả. "

La Tuệ Trữ nói: "Trương Dương đi Hương Sơn biệt viện của Thiên Trì tiên sinh ở, nó là một người không chịu ngồi yên, bắt nó ở chỗ này, chỉ sợ nó sẽ nghẹn ra bệnh, về phần con gái của chúng ta... " La Tuệ Trữ không nhịn được lại thở dài một hơi. Văn Quốc Quyền nhìn ra vợ lo lắng không ngớt đối với con gái, ông thật ra không có khẩn trương như vậy, tuy rằng thời gian giao lưu với con gái không nhiều lắm, thế nhưng ông tin tưởng suy nghĩ của Văn Linh rất lý trí, hơn nữa lần này sau khi thức tỉnh biểu hiện ra quan tâm đối với người xung quanh đều là phát ra từ nội tâm, cũng không có bất luận dối trá cái gì, Văn Quốc Quyền tin tưởng hai mắt của mình, ông suốt đời duyệt không biết bao nhiêu người, tự nhận là có thể liếc mắt thì thấy rõ thế giới nội tâm của đa số người, ông đương nhiên có thể cảm thấy được mâu thuẫn và hoang mang của con gái, Văn Quốc Quyền cho rằng cái đó có quan hệ những khúc mắc mà con gái đã trải qua, chờ mình khôi phục, nhất định phải nói chuyện với con gái, tranh thủ cởi ra khúc mắc.

Tin tức tốt rốt cục truyền đến, kháng thể tách ra được từ trong máu của Văn Linh, chuyên gia y học căn cứ theo kết cấu kháng thể, tiến hành sinh vật trọng tổ, rốt cục nghiên cứu chế tạo ra kháng thể đồng dạng, bởi vì không cách nào xác định hiệu quả của kháng thể cùng với việc có thể dẫn đến phản ứng dị thường, cho nên để cho ba người làm công tác y tế vô ý bị nhiễm bệnh độc mở đầu tiếp nhận kháng thể trị liệu, khiến cho mọi người cảm thấy kinh hỉ chính là, trong ngày tiêm vào thuốc bào chế kháng thể, ba người toàn bộ tiêu trừ bệnh trạng cấp tính, bệnh tình tiến vào thời kỳ dưỡng bệnh ổn định.

Văn Quốc Quyền khi biết được tin tức thành công nghiên cứu chế tạo ra kháng thể, cũng giống như vợ kiềm giữ thái độ tương đồng, về chuyện trong máu của Văn Linh phát hiện kháng thể phải giữ nghiêm bí mật, ông không muốn chuyện này tạo thành nhiều phức tạp cho con gái.

Văn Quốc Quyền cũng không nghĩ ra, vì sao trong máu con gái có kháng thể bệnh độc? Như lời vợ, hiện tại trên người của Văn Linh có rất nhiều bí mật.

Trương Dương trước tiên thu được tin tức nghiên cứu chế tạo vắc-xin phòng bệnh thành công, tiếp điện thoại của La Tuệ Trữ, Trương đại quan nhân có loại cảm giác như trút được gánh nặng. Hắn hướng Trần Tuyết nói: "Đi ăn thôi, buổi tối chúng ta uống rượu chúc mừng. "

"Chuyện gì làm cho anh vui vẻ như thế?" Trần Tuyết có chút không giải thích được nói.

Trương Dương cười nói: " Nghiên cứu chế tạo kháng thể của viêm phổi khẩu hình đã thành công, hiện nay đã bắt đầu thí nghiệm trên cơ thể người, hiệu quả rất rõ rệt, hiện tại đang tiến hành hoàn thiện cuối, không cần bao lâu có thể đầu tư quy mô. "

Trần Tuyết nói: "Nhanh như vậy?"

Trương Dương nói: "Tôi cũng không ngờ rằng lần này lại có thể nhanh như vậy, kỳ quái, chuyện ngay cả tôi đều làm không được, bọn họ làm sao thành công?"

Trần Tuyết nói: "Khoa học phát triển như thế, hơn nữa tình hình bệnh dịch không chỉ có tồn tại ở Trung Quốc, toàn bộ thế giới đều có, mọi người đồng tâm hiệp lực, tìm được biện pháp giải quyết nhanh như vậy cũng rất bình thường. " Cô ấy đứng dậy cười nói: "Chuyện này quả thật đáng chúc mừng, anh chờ chút, tôi đi làm cơm, rất nhanh!"

Trương Dương nói: "Tôi đã quên mất, trong xe jeep còn có đồ hộp tôi mua. "

Trần Tuyết nói: "Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi làm!"

Trần Tuyết rời đi, Trương Dương nhìn bản dập trên bàn ngơ ngác xuất thần, đừng xem lúc Trần Tuyết phân tích, hắn toàn bộ phủ định, nhưng đáy lòng hắn cũng cho rằng Văn Linh tám chín phần cũng giống hắn, nếu hắn nhìn ra khác biệt của Văn Linh, Văn Linh có thể cũng nhận thấy được dị thường của hắn hay không? Giả như để cho Văn Linh phát hiện hắn cũng là một người xuyên qua??? Thằng nhãi này không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Vui sướng vừa rồi vì kháng thể nghiên cứu thành công trong khoảnh khắc tiêu tan thành mây khói, Trương Dương đi qua đi lại bên trong phòng, vô luận Văn Linh lần này sau khi thức tỉnh là thiện hay ác, cô ấy rất có thể sẽ cấu thành uy hiếp đối với mình, trong quan trường lăn lộn lâu như vậy, Trương đại quan nhân đã tràn đầy thể hội đối với bốn chữ nhìn xa trông rộng này, đối đãi phải phòng ngừa chu đáo, phòng hoạn khi chưa xảy ra mới có thể lập thế, tuy rằng hắn đã đem khối nghịch chuyển Càn Khôn giao cho Văn Linh, nhưng chưa chắc đại biểu rằng hắn và Văn Linh từ nay về sau có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, bảo đảm sau này bình an vô sự. Huống chi hắn còn không biết khối bản dập kia rốt cục có tác dụng thế nào.

Muốn tiêu trừ tai hoạ ngầm, nhất định phải cấp tốc đề thăng thực lực bản thân. Trương Dương nhớ tới công pháp bộ âm dương song tu, tại đỉnh núi, hắn và An Ngữ Thần tu luyện bộ nội công, lần đầu tiên chân chính cảm thụ được chổ thần kỳ của nó, sau đó cùng Tần Thanh lần thứ hai tu luyện, Trương đại quan nhân đã sơ bộ nắm giữ tinh túy bên trong, hắn có thể dựa vào thứ này, trong thời gian ngắn đề thăng thực lực bản thân, chỉ cần hắn có thể vượt qua hoặc là có thể có thực lực chống lại Văn Linh, sẽ không cần kiêng kỵ cô ấy giống như bây giờ.

Trương Dương dừng chân, bỗng nhiên ý thức được cái hắn cần tìm chính là cái hầm ngầm lúc trước hắn và Trần Tuyết phát hiện, nhớ kỹ Thiên Trì tiên sinh khi từ thế không lâu, hắn và Trần Tuyết ngẫu nhiên ở chỗ này phát hiện một hộp gỗ, bên trong có bản vẻ kiến trúc biệt viện, Trương Dương lúc trước tra xét qua mặt đất, dưới mặt đất có huyền cơ.

Văn Linh lần thứ hai thức tỉnh khiến cho Trương Dương phải coi trọng tất cả chuyện có thể tương quan, Thiên Trì tiên sinh lúc trước đã từng sưu tập nhiều bản dập như vậy, có thể dưới mặt đất có mật thất, bên trong cất dấu càng nhiều bí mật.

*****

Tiếng bước chân của Trần Tuyết cắt đứt trầm tư của Trương Dương, cô ấy tới gọi Trương Dương ăn. Thấy chỗ của Trương Dương, Trần Tuyết sóng mắt khẽ động, mơ hồ đoán được tâm của hắn đang suy nghĩ cái gì.

Đồ hộp đã làm sẵn, Trần Tuyết cũng mang ra bàn bàn, mặt khác lại nướng một con cá, xào một chút rau xanh, cô ấy từ nhỏ cũng đã học làm việc nhà, trù nghệ cũng không tồi, lúc Trương Dương ăn không khỏi nhớ tới Tào Tam Pháo, lần trước tới đây, Tào lão gia tử còn cùng mình đi Trường Thành quyết chiến, không ngờ rằng trong nháy mắt cũng đã là vật còn người mất, thiên nhân cách xa nhau, Trương Dương nhịn không được thở dài.

Trần Tuyết nói: "Đang yên đang lành thở dài cái gì, là tôi làm không thể ăn?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Không phải, chỉ là bỗng nhiên nhớ tới Tào lão gia tử, lần này viêm phổi khẩu hình thật sự là làm hại không ít. "

Trần Tuyết rót rượu, nâng ly nói: "May là kháng thể đã nghiên cứu chế tạo ra, tin tưởng không cần bao lâu, vắc-xin phòng bệnh sẽ sản xuất ra. "

Trương Dương nâng ly nói: "Đáng ăn mừng, nào! Cụng ly!" Hắn ngưỡng cổ, đem rượu uống sạch sẽ.

Trần Tuyết nhấp nhẹ một ngụm, chậm rãi buông ly rượu, trước trợ giúp Trương Dương rót đầy rượu ngon, Trương Dương nhìn đôi tay nhỏ nhắn trắng noãn như ngọc của cô ấy, lúc rót rượu, tư thái dịu dàng, giống cây hoa lan, thử tình thử cảnh có chút giống như đã từng quen biết, nhớ kỹ lúc ở tại Đại Tùy, hắn và Xuân Tuyết Tình cũng thường xuyên đối ẩm như vậy.

Trần Tuyết nói: "Anh hình như có tâm sự. "

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi đang suy nghĩ, khối bản dập nghịch chuyển thời không rốt cục viết cái gì?"

Trần Tuyết nói: "Văn tự và hình vẽ tôi tất cả đều ghi lại, anh không phải nói tiêu ký kinh mạch huyệt đạo ấy có rất nhiều chổ sai sao. "

Trương Dương nói: "Vì sao bản dập này lại ở Loạn Không Sơn? Thiên Trì tiên sinh thu thập bản dập lẽ nào chỉ có như vậy?"

Trần Tuyết đã rõ ràng ý tứ của Trương Dương, cô ấy nhẹ giọng nói: "Anh nói là... "

"Có thể còn có chút bản dập khác được Thiên Trì tiên sinh cất dấu tại nơi khác, chúng ta không có phát hiện hay không?"

Trần Tuyết nói: "Anh nói là bí mật phía dưới phòng sách?"

Trương Dương gật đầu.

Trần Tuyết nói: "Lúc trước anh không phải nói muốn giữ bí mật này sao?"

Trương Dương nói: "Mỗi lúc mỗi khác, khi đó không phải không có chuyện nghịch chuyển Càn Khôn này sao?"

Trần Tuyết nói: "Anh cảm thấy Thiên Trì tiên sinh còn sưu tập bản dập khác?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi thấy dưới phòng sách này tám chín phần có một mật thất, bên trong cất dấu rất nhiều bí mật không muốn người biết. "

Trần Tuyết nhìn ra chuyện của Văn Linh đã hoàn toàn khơi dậy lòng hiếu kỳ của Trương Dương, tuy rằng miệng hắn không thừa nhận, nhưng trong lòng đã không cách nào bình tĩnh. Trần Tuyết nói: "Thiên Trì tiên sinh hẳn là không có quan hệ với Văn Linh, lúc trước ông ta lưu lại mật thất, cũng không có nói cho bất luận kẻ nào, chứng minh ông cũng không muốn cho người biết. "

Trương Dương nói: "Trên đời này vạn sự vạn vật đều không tách được nhân quả và duyên phận, Thiên Trì tiên sinh nếu đem căn nhà này cho tôi, chứng minh tôi có duyên với ông ta, ông đem những sách này lưu lại cho em, chứng minh em cũng là người có duyên, chúng ta phát hiện cái hộp gỗ kia, phát hiện bản vẽ kết cấu, cái này đại biểu cho cái gì? Đại biểu Thiên Trì tiên sinh nói rõ là cho chúng ta. "

Trần Tuyết nói: "Nói nhiều như vậy, cũng không phải bởi vì anh hiếu kỳ sao. "

Trương đại quan nhân nói: "Ai mà không có chút lòng hiếu kỳ, hiện tại Văn Linh lợi hại như vậy, cho dù tôi giao thủ cùng cô ấy cũng không có nắm chắc tất thắng, tôi phải làm rõ ràng bí mật của cô ấy. Có câu là tri kỷ tri bỉ biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng!" Thằng nhãi này luôn luôn có đủ loại lý do.

Trần Tuyết nói: "Thiên Trì tiên sinh và Văn Linh hẳn là không có quan hệ. "

Trương Dương nói: "Ai cũng không nói bọn họ có quan hệ, thế nhưng Thiên Trì tiên sinh cất dấu thứ gì đó có thể có trợ giúp cho chúng ta, tôi thừa nhận lòng hiếu kỳ của tôi lớn, nhưng lẽ nào em một chút hiếu kỳ cũng không có? Nếu như em không hiếu kỳ, em có thể đi đem những bản dập Thiên Trì tiên sinh chôn một lần nữa lấy ra?"

"Anh... " Trần Tuyết bị Trương Dương nói làm mặt cười ửng đỏ.

Trương Dương nâng ly rượu uống một ngụm, cười tủm tỉm nói: "Em đừng nói, hai ta thật đúng là hợp, vậy... em ra một chủ ý, cái huyền cơ này, hai ta rốt cục là tra hay là không tra?"

Trần Tuyết không để ý đến hắn.

Trương đại quan nhân nói: "Em không nói lời nào, tôi coi như em ngầm đồng ý, vậy thì chúng ta tra!"

Rượu đủ cơm no, Trương đại quan nhân trước đi ra xung quanh nhìn một chút, vững tin xung quanh không người, mới đi vào khóa trái cửa lớn, cầm xẻng và búa, đi tới trong phòng sách.

Trần Tuyết thấy dáng vẻ của hắn cực kỳ giống công nhân kiến trúc, không nhịn được có chút muốn cười.

Trương Dương trước đem sàn nhà mở ra, đưa tay gõ gõ trên mặt đất, lần trước hắn cũng đã kiểm tra qua ở đây, phía dưới hẳn là trống không. Hắn ngẩng đầu nhìn Trần Tuyết một chút nói: "Tôi ra tay?"

Trần Tuyết xoay đầu qua một bên, tựa hồ chuyện này không hề quan hệ cùng mình.

Trương Dương chỉ biết cô ấy là ngầm đồng ý, cầm búa đập xuống nền xi măng trên mặt đất, mặt đất rất mỏng, ầm ầm một tiếng, đã bị đập ra một cái hố lớn, Trương đại quan nhân kêu sợ hãi một tiếng. Trần Tuyết cho rằng xảy ra chuyện gì, nhanh chóng quay đầu lại, Trương đại quan nhân vẻ mặt cười xấu xa nói: "Còn nói em không hiếu kỳ, lòng hiếu kỳ của con gái cuối cùng luôn lớn hơn so với đàn ông một ít. "

Trần Tuyết sẵng giọng: "Anh có đủ chưa?"

Trương Dương nói: "Thật ra tôi làm như vậy chủ yếu là vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của em. "

Hành vi của thằng nhãi này là vừa ăn cướp vừa la làng, khiến cho Trần Tuyết quả thật không thể tránh được.

Trương Dương cầm lấy đèn pin chiếu chiếu, cái hầm ngầm này cũng không sâu, khoảng chừng một mét, Trần Tuyết không cẩn thận làm một khối đá rơi xuống phía dưới, rơi vào đáy động phát sinh tiếng vang kim loại. Hai người liếc mắt nhìn nhau, phía dưới có thể là cửa sắt.

Trương Dương nói: "Tôi đi xem trước!" Hắn đem cửa động mở rộng ra một ít, sau đó nhảy xuống, nửa thân thể còn lộ ở bên ngoài, cái động rất chật hẹp, hắn cúi đầu, lấy đèn chiếu xuống, phát hiện trước mặt là một thứ hình thù kỳ quái. Trần Tuyết nói: "Như cái hộp gỗ, đây là hợp đồ. "

Trương Dương một lần nữa đi tới: "Cái này tôi không hiểu, em tới đi!"

Trần Tuyết cũng không có nóng lòng xuống phía dưới, ghé vào mặt trên nhìn kỹ hình dạng của cái hộp, nhẹ giọng nói: "Tất cả đều là giáp cốt văn!" Cô ấy nhìn một hồi mới tiến vào trong hầm ngầm, một lần nữa đem hợp đồ ghép lại thành một bức hoàn chỉnh, Trương Dương nắm một cánh tay của cô ấy, lo lắng phía dưới có cơ quan đột nhiên mở ra, Trần Tuyết sẽ ngã xuống.

Khi Trần Tuyết đem hợp đồ ghép lại toàn bộ, chỉ nghe âm thanh tiếng bánh răng chuyển động, trong động chậm rãi mở ra, may mà Trương Dương sớm nắm Trần Tuyết, cô ấy mới không có ngã xuống, cái động mở ra, lãnh khí bên trong um tùm, Trương Dương trước đem Trần Tuyết lôi lên, ném một hòn đá nhỏ xuống phía dưới, rất nhanh thì nghe được âm thanh, sau đó là tiếng lạch cạch không dứt bên tai, kéo dài xa xa.

Trương Dương nói: "Phía dưới có bậc thang, hẳn là không sâu!"

Trần Tuyết gật đầu.

Trương Dương lấy đèn pin chiếu xuống phía dưới, ở chỗ sâu ba mét thì thấy được thực địa, hắn nhảy xuống trước, nơi đặt chân là đất bằng phẳng do đá tảng xây thành, chỗ phía trước hai mét cũng là bậc thang kéo dài xuống phía dưới, Trương Dương giơ đèn pin lên chiếu về phía trên, ý bảo phía dưới rất an toàn, Trần Tuyết cũng nhẹ nhàng nhảy xuống tới, Trương đại quan nhân vốn dĩ muốn đi hỗ trợ đón cô ấy, nhưng lại nghĩ tới nội lực khinh công của Trần Tuyết đều có căn cơ tương đương, căn bản không cần mình hỗ trợ, đừng để cô ấy cho rằng mình có ý định khinh bạc là tốt.

Trần Tuyết nhảy xuống, rơi xuống đất không phát một tiếng động, Trương Dương khen: " Khinh công của em lại có tiến bộ. "

Trần Tuyết thản nhiên cười nói: "Còn kém xa anh lắm. "

Trương Dương nói: "Chờ em tới độ tuổi của tôi nói không chừng đã sớm vượt lên trước tôi. "

Trần Tuyết nói: "Không nên luôn làm ra vẻ lão nhân gia, anh hình như lớn hơn tôi không được bao nhiêu. "

Trương Dương nói: "Tôi hai mươi bảy, lớn hơn em năm tuổi. "

Trần Tuyết nói: "Nhưng tôi nghe Triệu Tĩnh nói anh nói dối tuổi, vì tiện làm quan, đem sửa tuổi lớn lên ba tuổi. "

Trương đại quan nhân ha ha cười gượng, nha đầu Triệu Tĩnh kia cũng thật là, cái gì cũng đều nói ra bên ngoài. Trương Dương nói: "Lớn hơn một ngày cũng đều là lớn!"

Hai người dọc theo bậc thang đi hơn mười bước xuống phía dưới, phía trước xuất hiện một cửa sắt, cửa này không có gì đặc biệt, chỉ có một cái khóa cửa bình thường mà thôi, Trương Dương vung búa đập một cái phá nát cái ổ khóa.

Trần Tuyết nhíu nhíu mày, hắn ta làm việc cũng quá thô bạo.

Mở cửa sắt, hai người đồng thời trợn tròn mắt, bên trong cửa sắt tự nhiên là một thạch bích, Trương Dương cho rằng trong thạch bích còn có cái gì, lấy tay vỗ vỗ, nhưng phát hiện thạch bích lại đặc ruột, Thiên Trì tiên sinh thật sự là cho bọn họ một trò đùa lớn rồi, vốn tưởng rằng cái hầm ngầm này còn có bí mật, nhưng phá vỡ rất nhiều cơ quan đi tới phía dưới, cuối cùng tự nhiên thấy một tường đá, hơn nữa trên tường cái gì cũng không có.

Trương Dương có chút uể oải nói: "Khẳng định là trước đó đã dọn sạch rồi, cái này chỉ là phòng giữ đồ bình thường mà thôi. "

Trần Tuyết nói: "Một phòng giữ đồ bình thường mà lại bố trí nhiều cơ quan như vậy, đổi thành anh, anh sẽ làm như vậy sao?"

Trương Dương lắc đầu.

Trần Tuyết lấy đèn pin từ trong tay của hắn, chiếu chiếu thạch bích, Trương Dương nói: "Khẳng định là đặc ruột!" Trần Tuyết lại chiếu về phía trước, phía trên cũng là nền đá cứng rắn, hẳn là không có huyền cơ, lại chiếu xuống mặt đất, phát hiện chổ đặt chân bọn họ lại là lớp đất.

Trần Tuyết thầm nghĩ, từ khi bọn họ tiến vào thạch thất ngầm tới nay, chổ khác tất cả đều là đá, chỉ có chổ này là có lớp đất bao trùm, vì sao như vậy? Cô ấy đem suy nghĩ của chính mình nói cho Trương Dương, Trương Dương ngồi xổm xuống, móc ra con dao nhỏ nạy lớp đất lên, không được hai cái thì gặp lớp đá cứng rắn, Trương Dương nói: "Không có gì đặc biệt, phía dưới là đá!" Hắn đang chuẩn bị từ bỏ, Trần Tuyết nói: "Đừng nóng vội!" Cô ấy tát đèn pin, đã thấy trên mặt đất mơ hồ lộ ra lân quang, Trương Dương lấy làm kỳ quái, theo như cái này thì, dưới lớp đất quả nhiên có chữ. Hắn đi tới tìm cái xẻng trở về, đem lớp đất phía dưới dọn sạch sẽ.

Trần Tuyết tắt đèn, chữ khắc lân quang của lớp đá dưới chân hiện ra. Kiểu chữ đều là dùng giáp cốt văn viết thành, may là Trần Tuyết là chuyên gia trong phương diện này, cô ấy nhìn một lần từ đầu tới đuôi, đứng dậy đi đến bên trái, đi năm bước về phía trước, xoay người bốn mươi lăm độ đi tới đầu cùng, Trương Dương theo cô ấy đi qua, Trần Tuyết chỉ chỉ phía trên: "Bí mật tất cả đều ở chỗ này!"


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)