← Ch.0766 | Ch.0768 → |
Trương đại quan thật là tức giận, mẹ kiếp, đứng trước mặt tôi mà còn định đò đưa như vậy, Mộng Viện, cô cố tình chọc tức tôi có phải không?
Trương Dương ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện, Justin nói: "Uống chút gì nhé?"
"Rượu không có Redbull!"
Justin nghĩ lại chuyện lần trước, đột nhiên bật cười, gã bảo người phục vụ mang đến một chai Chivas nói: "Tôi uống không quen thứ đó, uống Chivas thấy ngon hơn."
Trương Dương nói: "Người Mỹ các anh đúng là không biết cách hưởng thụ cuộc sống."
Justin nói: "Người nước các anh thật không thật thà tí nào."
Trương đại quan cảm thấy không hiểu, tôi nói anh một câu không biết cách sống, sao lại thành không thành thật chứ?
Justin nhìn sang Kiều Mộng Viện: "Lần trước anh lừa tôi rằng Kiều Mộng Viện là bạn gái của anh, không hề có chuyện như vậy, anh có vợ chưa cưới rồi!"
Trương đại quan bị hắn nói toạc móng heo, mặt rất khó xử, hắn nhìn sang Kiều Mộng Viện, tưởng rằng Kiều Mộng Viện bán rẻ mình, Kiều Mộng Viện không nói gì, mà đang chú ý đến ly rượu của mình.
Trương Dương nói: "Này Justin, việc của tôi sao anh lại rõ thế được?"
Justin cười nói: "Ở Mỹ, công ty của tôi vừa ký một hợp đồng với tập đoàn Bối Ninh, tôi quen chủ tịch tập đoàn Bối Ninh, tiểu thư Sở Yên Nhiên, cô ấy là vợ chưa cưới của anh phải không?"
Trương Dương giờ mới biết chuyện này không liên quan gì đến Kiều Mộng Viện, hắn cười hì hì rồi nói: "Đúng thế!"
Justin nói: "Cô ấy biết kế hoạch đầu tư của tôi vào Nam Tích, vì thế đã nhắc đến anh, tôi mới biết, hóa ra cô ấy là vợ chưa cưới của anh, Trương tiên sinh, người Trung Quốc các anh thường hay nói một câu, làm người cần phải tử tế!"
Trương đại quan bị người Mỹ thuyết giáo cho một câu làm hắn ngớ người, ức chế đến độ không nói được gì, ai mà bảo hắn không nắm được lý lẽ chứ.
Kiều Mộng Viện thấy hắn khó xử, muốn cười, nên môi nở một nụ cười nhàn nhạt.
Sarah đấm đấm lên người Trương Dương: "Anh có vợ chưa cưới rồi à?"
Trương Dương nói: "Có rồi."
Sarah thất vọng nói: "Tôi rất thích anh đấy." Con gái Mỹ thật là thẳng thắn, đứng trước mặt nhiều người thế này mà dám biểu lộ tình cảm của mình với Trương Dương.
Trương Dương nói: "Tôi cũng thích cô lắm." Rồi hắn lại quay sang nói với Kiều Mộng Viện: "Tôi cũng thích cô nữa!"
Mặt Kiều Mộng Viện đỏ lên, tên này dám lợi dụng cơ hội này bày tỏ tình cảm với mình, cô là người hết sức thông minh, đương nhiên biết rằng cái thích của Trương Dương với Sarah không giống cái thích của hắn với mình, cô nhẹ nhàng nói: "Trương Dương, người như anh ấy à, thật là lăng nhăng trong tình cảm."
Justin nói: "Một người đàn ông có thể thích rất nhiều người phụ nữ, nhưng chỉ có thể yêu một người. Trương Dương, anh không còn cơ hội nữa rồi!" Gã đứng dậy, bước về phía vũ đài, rồi nói thầm mấy câu với người đánh đàn piano, ngụ ý để người đánh đàn lùi ra nhường chỗ, gã ngồi xuống, rồi nói vào micro: "Tình cảm có thể đợi chờ, cảm ơn!"
Tiếng nhạc vang lên du dương, Justin cất tiếng hát hát một bài tiếng anh.
Bài hát này rất quen thuộc, ngay cả Trương đại quan cũng đã nghe vô số lần, mặc dù hắn đầy địch ý với Justin, nhưng hắn không thể không thừa nhận, tên Justin này không những đẹp trai, mà đàn hay hát giỏi, Trương Dương nhìn sang Kiều Mộng Viện, thì phát hiện Kiều Mộng Viện không nhìn mình, mà ánh mắt của cô đang nhìn lên vũ đài, nghe Justin hát. Trương Dương đột nhiên cảm thấy nguy hiểm, người Mỹ xuất sắc này liệu có cướp mất Kiều Mộng Viện đi không?
Trương đại quan cũng biết đánh đàn, nhưng là đánh đàn Thất Huyền, Trương đại quan cũng biết hát, nhưng không thắng được người Mỹ này, Trương đại quan là người thành đạt, nhưng nếu so sánh với Justin, thì vẫn kém hơn, Trương đại quan trông cũng không tệ, nhưng giờ đây thời thế đã thay đổi, mắt đen tóc đen không thể đẹp bằng mắt xanh tóc vàng, sau khi so sánh tổng thể, thì Trương Dương phát hiện rằng mình không hề có chút ưu thế nào so với Justin, điểm quan trọng nhất là, Justin là người tự do, còn hắn đã có vợ chưa cưới. Justin chung thủy, còn hắn lại lăng nhăng.
Điều làm cho Trương đại quan không thể chịu nổi là, khi Justin hát còn thỉnh thoảng nhìn sang bên Kiều Mộng Viện.
Sau khi đàn xong một bài, Kiều Mộng Viện là người đầu tiên võ tay, Sarah cũng vỗ tay khen hay theo, Trương đại quan vỗ hai cái tượng trưng, Justin quay về phía họ, cầm cốc rượu về phía Kiều Mộng Viện: "Tặng em!"
Kiều Mộng Viện cười, rồi cầm rượu cụng ly với gã.
Nội tâm của Trương Dương lúc này, ngọt bùi cay đắng cái gì cũng có, ngay cả Sarah cũng cảm thấy tên này bất thường: "Anh ghen tị à?"
Trương đại quan cười hà hà nói: "Tôi có cần thiết phải nhỏ nhen vậy không?"
Sarah nói: "Vậy thì anh cũng đi hát một bài đi!"
Trương Dương nói: "Không biết hát!"
"Vậy anh biết làm gì?"
Trương Dương nói: "Tôi chẳng biết làm gì cả!"
Kiều Mộng Viện đã cảm thấy thái độ của Trương Dương một cách rõ ràng, trong lòng đột nhiên cảm thấy tức cười, cô nhẹ nhàng nói: "Có gì mà phải ngại chứ, hay là, tôi đệm cho anh, anh hát bừa một bài cũng được!"
Trương Dương nói: "Hay là thế này đi, cô có biết đánh bài 'Phiêu hương' không? Tôi sẽ tập Thái Cực Quyền cho các cô xem!"
Kiều Mộng Viện mỉm cười gật đầu, ở nhà cha cô ngày nào cũng phải tập Thái Cực Quyền, nên cô rất quen thuộc với bài "phiêu hương" này.
Kiều Mộng Viện giơ những ngón tay trắng trẻo lên phím đàn, điệu nhạc bắt đầu vang lên.
Justin nghe nói Trương Dương muốn tập Thái Cực Quyền, liền lắc đầu, thái độ đầy vẻ ranh ma, gã nói với Sarah: "Thật là chẳng hợp với cảnh gì cả, trong bầu không khí lãng mạn thế này mà lại biểu diễn võ."
Sarah cười nói: "Có lẽ ngoài võ ra anh ấy không biết gì nữa cả."
Tất cả người trong bar cũng đang thảo luận ầm ầm, đại đa số mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ, vị chủ nhiệm thể ủy này thật là làm trò cười, biểu diễn Thái Cực Quyền ở trong quán rượu, chỉ có mỗi anh ta nghĩ được ra trò này.
Nhưng khi động tác đầu tiên của Trương đại quan bắt đầu, tất cả mọi người đều bị hắn thu hút, Trương Dương vốn dĩ rất tinh thông võ thuật, mặc dù khi hắn ở đời Tùy không biết đến Thái Cực Quyền, nhưng ngộ tính của hắn rất cao, chỉ cần hắn tập luyện là trong một thời gian ngắn có thể đạt đến mức độ người thường không thể nào đạt đến được.
Nhất cử nhất động của Trương Dương giống như nước chảy, giống như gió thổi, động tác không gì có thể sánh bằng, đó chính là sinh vị vô cùng, luyện đến độ như nước chảy mây bay.
Nhận thức của con người đối với cái đẹp đều như nhau cả, dù là đại đa số người ở đó đều không hiểu gì nhiều, nhưng những thứ đẹp đẽ đều thu hút ánh mắt của mọi người, làm lay động tâm hồn con người, lần này Trương Dương tập Thái Cực Quyền trong nhu có cương, vô cùng đẹp mắt, làm cho tất cả mọi người đều phải nín thở, bản "phiêu hương" mà Kiều Mộng Viện đánh cũng vô cùng hấp dẫn, phối hợp ăn ý với từng động tác của Trương đại quan, ánh mắt hai người gặp nhau, Kiều Mộng Viện mỉm cười, lộ đầy tình ý với Trương Dương, Trương đại quan vô cùng thoải mái, đắc ý nhìn sang phía Justin, trong lòng nói, mẹ kiếp đã nhìn thấy chưa? Đây mới gọi là giao lưu tình cảm.
Justin nhấc cốc rượu về phía Trương Dương, rồi lại lắc lắc đầu, ý rằng Thái Cực Quyền của anh cũng chẳng ra gì cả.
Trương đại quan nở nột nụ cười, hắn vung tay, nội lực vung ra, một luồng gió bay xuyên không khí, Justin chỉ cảm thấy mặt giống như bị cứa một nhát dao, gã không phòng bị, ngọn gió này đã ẩn chứa sức mạnh của Trương Dương, Justin bị ngọn gió làm cho hắt xì hơi hai lần. Lần này Justin đã biết Trương Dương lợi hại, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, gã thật sự không hiểu, cách xa như vậy, làm sao Trương Dương lại có thể truyền đến ngọn gió lạnh đó.
Kiều Mộng Viện đánh nốt nhạc cuối cùng trên phím đàn, Trương Dương cũng vừa vặn hoàn thành động tác cuối cùng.
Quầy rượu ngay lập tức ngợp trong tiếng vỗ tay, Trương Dương nhấc một đóa hoa hồng trong bình hoa trên cây đàn một cách nho nhã, rồi đưa cho Kiều Mộng Viện, Justin chẳng biết làm gì hơn ngoài việc giương mắt nhìn cảnh trước mặt mình, trong lòng nói, vừa nãy mình cũng nhìn thấy hoa rồi, sao lại không nghĩ đến việc này cơ chứ? Xem ra về vấn đề nịnh nọt phụ nữ vẫn không thể bằng tên này được.
Tin Trương Dương sắp rời khỏi Nam Tích dần truyền rộng, mấy vị phó chủ nhiệm của thể ủy gần đây hoạt động mạnh dần lên, thật ra mấy vị phó chủ nhiệm này đều không phải là tay vừa, lúc đầu khi Trương Dương đến, họ đều không phục hắn, và cũng muốn tranh chức chủ nhiệm, nhưng sau đó ý thức được sự lợi hại của Trương Dương, mới tâm phục khẩu phục hắn, và yên tâm làm nhiệm vụ của một người phó chủ nhiệm, giờ đây Trương Dương sắp phải đi, vị trí chủ nhiệm sắp sửa trống, mấy người này đương nhiên bắt đầu muốn giành bảo tọa.
Thôi Quốc Trụ là người chăm chỉ đến phòng làm việc của Trương Dương nhất, trước kia, khi Trương Dương ra ngoài làm việc, thể ủy đều giao cho gã phụ trách, Thôi Quốc Trụ cho rằng Trương Dương khá xem trọng bản thân mình, gã cũng biết những quan hệ của Trương Dương với lãnh đạo, chỉ cần Trương Dương nói một câu, chỉ định người tiếp quản, thì việc mình tiếp quản vị trí của hắn là việc có thể khẳng định, nhưng việc Trương Dương rời khỏi Nam Tích chưa hề trở thành chuyện chính thức, vì vậy Thôi Quốc Trụ chỉ có thể đứng bên cạnh thôi.
Thôi Quốc Trụ nói: "Chủ nhiệm Trương à, giờ đây tất cả mọi người đều đang đồn một chuyện, tôi không biết có phải là thật hay không?"
Trương Dương mỉm cười nói: "chuyện gì vậy, có liên quan tới tôi không?"
Thôi Quốc Trụ gật đầu: "Mọi người đều nói anh sắp sửa đến Đông Giang làm việc ở khu đô thị mới rồi!"
Trương Dương cười ha ha nói: "Có thể vậy sao? Việc quan trọng như vậy làm sao có thể giao cho một cán bộ cấp sở như tôi phụ trách chứ?"
Thôi Quốc Trụ nói: "Vậy có nghĩa là anh không đi?"
Trương Dương hỏi lại: "Anh rất muốn tôi đi sao?"
Thôi Quốc Trụ khó xử nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi không có ý đó."
"Vậy thì ý anh là gì?" Trương Dương tự cảm thấy buồn cười.
*****
Mặc dù Thôi Quốc Trụ đầy ý thổi phồng, nhưng những điều gã nói đều là sự thật, những việc này nếu là người khác chẳng ai làm được.
Trương Dương cười nói: "Lão Thôi à, trông anh căng thẳng chưa kìa, tôi có nói anh gì đâu chứ, chúng ta làm việc với nhau lâu như vậy rồi, tôi có thể hiểu được tâm tư của anh." Ý của Trương đại quan là anh đừng có mà diễn trò trước mắt tôi nữa, chẳng phải cũng chỉ là vì muốn ngồi vào cái ghế của tôi sao?
Thôi Quốc Trụ mặt đỏ nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi thật sự rất phục anh. Mặc dù anh còn trẻ, nhưng năng lực lãnh đạo của anh tất cả chúng tôi đều tán thưởng."
Trương Dương thầm nói, anh dám không phục sao? Nghĩ đến lúc đầu khi hắn mới tới Nam Tích này, đám người này chẳng nghe lời được như vậy, Thôi Quốc Trụ cũng đã từng dựa vào bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên cướp bí thư Đảng tổ của hắn, nhưng sau này gặp thiệt rồi mới biết sự lợi hại của hắn, Trương Dương nói: "Lão Thôi à, tôi vốn chẳng muốn thông báo việc này sớm làm gì, nhưng anh đã đến hỏi, thì tôi cũng chẳng giấu gì anh, tuần sau tôi sẽ đến tham dự lớp huấn luyện cán bộ trẻ của trường Đảng, khoảng tầm 2 tuần, sau khi học xong, tôi có thể sẽ ở lại Đông Giang làm việc."
Thôi Quốc Trụ cuối cùng đã chứng thực được thông tin này từ miệng của Trương Dương, gã cảm thấy vui vẻ, nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, mà giả bộ làm ra vẻ thất vọng: "Chủ nhiệm Trương, anh làm ở Nam Tích cũng rất tốt, tại sao cấp trên lại muốn điều động anh đến đó chứ? Thật là không muốn xa anh chút nào."
Trương Dương mỉm cười nói: "Đâu có bữa tiệc nào không đến hồi kết thúc, chúng ta hợp tác với nhau lâu như vậy rồi, cũng được coi là vui vẻ, nếu như cả đời này tôi ở lại Nam Tích, thì chẳng phải là không có tinh thần cầu tiến sao? Hơn nữa, nếu như tôi ở lại không đi, thì các anh cũng chẳng có cơ hội tiến thên, đúng không nào?"
Thôi Quốc Trụ bị Trương Dương nói toạc móng heo, trên mặt cũng cảm thấy nóng nóng, gượng gạo nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi không có ý đó."
"Không có ý đó à! Tôi còn định nói với thành phố bảo anh tiếp quản công việc của tôi kìa, nếu đã không có ý đó thi thôi vậy."
Thôi Quốc Trụ vừa nghe đã cuống lên: "Chủ nhiệm Trương, tôi.... tôi..."
Trương Dương cười lắc đầu nói: "Không cần nói nữa, tôi hiểu rồi..."
Nói thật, Thôi Quốc Trụ cũng không dám biểu đạt ý của mình ra, gã đỏ mặt nói: "Anh hiểu được là được rồi, hiểu được là được rồi!" Khi sắp đi Thôi Quốc Trụ đặt một cái túi vải nhỏ lên bàn làm việc của Trương Dương, không nói thêm gì rồi đi mất.
Sau khi gã đi khỏi, Trương Dương cầm chiếc túi nhỏ đó lên, sau khi mở ra, thì nhìn thấy một món đồ treo trang sức bằng ngọc Hòa Điền, chất ngọc rất đẹp, vừa nhìn đã thấy giá trị khôn gnhor, Trương Dương thầm nói, Thôi Quốc Trụ à Thôi Quốc Trụ, thứ anh tặng quả thật không tồi, nhưng anh đang ngầm ám chỉ tôi đây là tham quan sao?
Trương Dương vốn muốn trả lại thứ này cho gã, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thu về, dù sao thì hắn vốn định cử Thôi Quốc Trụ làm chủ nhiệm thể ủy, giữ lại một chút vật kỷ niệm cũng là điều bình thường, trong số mấy vị phó chủ nhiệm, năng lực làm việc của Thôi Quốc Trụ là ưu tú nhất.
Trương Dương đã chuẩn bị rời khỏi Nam Tích, phó thị trưởng thường vụ Cung Kỳ Vĩ rất tiếc nuối, gã đã bày tiệc tại nhà để chia tay Trương Dương, thật sự không gặp được nhiều vị thượng cấp đối xử với hạ cấp như vậy, trong lòng cả nhà Cung Kỳ Vĩ, Trương Dương không những là cấp dưới của gã, mà còn là ân nhân của gã, lúc đầu khi Cung Nhã Hinh bị người ta bắt cóc, chính là Trương Dương đã cứu cô bé.
Phu nhân của Cung Kỳ Vĩ là Dương Ninh đích thân xuống bếp làm cơm, khi Trương Dương đến nhà Cung Kỳ Vĩ cũng không đến tay không, hắn đã mang theo 5 cân ghẹ đến, giờ đây đang là mùa ăn ghẹ.
Cung Kỳ Vĩ nhìn thấy Trương Dương mang nhiều ghẹ như vậy, chau chau mày nói: "Tiểu tử nhà cậu, tôi mời cậu đi ăn cơm, mà cậu lại còn mang nhiều thứ đến như thế này!"
Trương Dương nói: "Giờ đang là mùa ghẹ, ghẹ này là của Lý Quang Nam ở quốc tế Nam Dương tặng cho tôi, tôi mang đến để anh nếm thử."
Cung Nhã Hinh bước ra từ nhà bếp, cô bé đang giúp mẹ nấu cơm, lâu rồi không gặp, nha đầu này ngày càng xinh xắn rồi, cô cười với Trương Dương: "Chú Trương đến rồi!"
Trương Dương gật đầu nói: "Nhã Hinh, lấy ghẹ đi hấp đi."
Cung Nhã Hinh cầm lấy ghẹ, Dương Ninh cầm rau trộn đặt lên bàn.
Trương Dương nói: "Chị à, chị đừng làm nữa, có mấy món là được rồi."
Dương Ninh nói: "Kỳ Vĩ, anh mau bảo Trương Dương ngồi xuống đi, hai người uống rượu trước đi, em hầm gà xong là bê đến ngay."
Cung Kỳ Vĩ mời Trương Dương ngồi xuống.
Trương Dương nói: "Bác gái không có ở nhà sao?" Người hắn nói đến là mẹ của Cung Kỳ Vĩ là bà Triệu.
Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Sáng sớm đã ra ngoài học Thái Cực Quyền rồi, không biết tại sao, bà gần đây rất thích Thái Cực Quyền."
Trương Dương cười nói: "Tập luyện nhiều có ích với cơ thể của người già."
Cung Kỳ Vĩ mở một bình Mao Đài, Trương Dương giành lấy rót trước cho gã.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Thật sự quyết định đi rồi sao?"
Trương Dương cầm cốc rượu lên cụng ly với gã, hai người cạn cốc rượu, Trương Dương nói: "Anh cảm thấy việc này tôi có thể thay đổi được sao?"
Cung Kỳ Vĩ thở dài nói: "Tôi và bí thư Lý đều không muốn để cậu đi, bí thư Lý vì chuyện của cậu đã cố gắng tranh giành với cấp trên nhiều lắm, nhưng..." Gã lắc lắc đầu, lời của Trương Dương là đúng, lần điều động công tác này không thể được thay đổi bởi nguyện vọng của chính họ.
Trương Dương nói: "Nghe nói Lương Thiên Chính tranh giành ác lắm, nhất định muốn tôi phải qua đó."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Chiêu này của ông ta thật là thâm độc, vốn chúng tôi định điều cậu đến khu công nghệ cao mới, nhưng giờ đây không ngờ ông ấy lại đưa cậu đi trước."
Trương Dương nói: "Làm ở đâu cũng giống nhau cả thôi, thị trưởng Cung, anh yên tâm, tôi dù là đến Đông Giang cũng sẽ không làm những việc tổn hại đến lợi ích của Nam Tích." Hắn làm cho Cung Kỳ Vĩ yên tâm, tỏ rõ việc mình sẽ không làm khó Nam Tích.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Thật ra mọi người đều là vì sự phát triển của Bình Hải cả thôi, tôi luôn cảm thấy rằng lần này cậu đi Đông Giang làm việc, sẽ không thuận lợi."
Trương Dương nói: ".... Tôi cũng cảm thấy như vậy, họ đưa tôi qua đó chưa chắc đã chuẩn bị để dùng tôi."
Cung Kỳ Vĩ cũng lo lắng như vậy, Trương Dương khi còn ở Nam Tích được lãnh đạo rất tin tưởng, có sự ủng hộ của gã và Lý Trường Vũ, Trương Dương ở đây như cá gặp nước, công việc mới có thể thuận lợi tiến hành được, mới có thể phát huy khả năng lớn nhất của bản thân, nhưng khi hắn đã đến Đông Giang, bên Đông Giang chưa chắc đã tín nhiệm và ủng hộ hắn nhiều như vậy.. Dù là việc ô nhiễm nước hay là việc cạnh tranh thành phố hảo hữu và công ty Bender, Trương Dương đều đắc tội với rất nhiều lãnh đạo của Đông Giang, hắn đến Đông Giang làm việc, không thể không gặp phải trở ngại, rất khó nói rằng những người này đều không phải là người thù dai, và có thể dùng thái độ bao dung để đối xử với Trương Dương. Thật sự, Trương Dương là một con dao tốt, ở Giang Thành hay Nam Tích đều đã chứng minh được điểm này. Nhưng đến Đông Giang, mọi việc trở nên rất khó nói, Cung Kỳ Vĩ thật chí còn cho rằng Lương Thiên Chính đòi Trương Dương đến Đông Giang, mục đích thật sự là muốn giấu con dao này đi, dù là y không dùng, thì cũng không để Nam Tích dùng.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Rất nhiều việc ở Đông Giang gặp phải hai tròng lãnh đạo. Khi xử lý trở nên khó khăn hơn so với bên Nam Tích chúng ta nhiều."
Trương Dương nói: "Các cán bộ cấp sở bên đó nhiều như nấm mọc sau mưa vậy, một cán bộ cấp sở nhỏ như tôi đến Đông Giang chỉ là một giọt nước trong biển mà thôi, các lãnh đạo có lẽ sẽ không quan tâm đến tôi đâu."
Cung Kỳ Vĩ cười nói: "Cậu có đi đến đâu cũng không phải là một giọt nước, dựa vào năng lực của bản thân cậu, dù là đến Kinh Thành cũng có thể làm nên chuyện."
Trương Dương cầm cốc lên nói: "Cảm ơn những lời động viện của thị trưởng Cung với tôi, có câu này của anh, mà tôi không làm được nên chút sự nghiệp gì thì có lẽ vô duyên quá."
Cung Nhã Hinh bê đĩa ghẹ đã hấp chính đến, Trương Dương bảo cô ngồi xuống cùng ăn. Buổi chiều Cung Nhã Hinh còn phải đi học, vì vậy cũng không từ chối, mà ngồi xuống ăn luôn."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Đông Giang và Nam Tích không hề xa, về sau khi có thời gian rảnh rỗi, nhớ dành chút thời gian về uống với tôi vài chén, nói chuyện một chút cũng hay."
Trương Dương trịnh trọng gật đầu.
Cung Nhã Hinh đã ăn xong cơm rất nhanh, cô bé cầm cặp sách chào Trương Dương rồi đi khỏi nhà.
Trương Dương nói: "Bài vở vất vả vậy à?"
Dương Ninh bê nồi gà đến nói: "Chế độ giáo dục của Trung Quốc là vậy đó. Mấy đứa trẻ con bị bài vở đè đến độ không còn thời gian để thờ nữa. Ai cũng nói phản đối cách học sách vở, nhưng không học như thế thì còn học như thế nào được nữa? Mọi người đều đang học, loại thể chế giáo dục này đã kéo dài rất nhiều năm rồi. Nếu như anh làm khác đi thì chẳng thể đỗ được vào một trường đại học tử tế."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi không hề tán thành việc làm chúng nó quá áp lực về việc bài vở."
Dương Ninh nói: "Em cũng có bắt nó đâu. Có điều tính tự giác của Nhã Hinh rất tốt, nó tự cho mình áp lực đấy chứ, tối nào cũng học đến hơn 11 giờ đồng hồ, em nhìn mà còn xót nữa là."
Trương Dương nói: "Thành tích học tập của cô bé luôn rất tốt đấy chứ."
*****
Dương Ninh liền nói: "Giờ đây chỉ muốn nó qua thời cấp 3 nhanh nhanh, nó cứ muốn thi vào trường Thanh Hoa, nghe cô giáo nói, dựa vào thành tích của nó có lẽ không có vấn đề gì quá lớn."
Trương Dương cười nói: "Thật ra cũng có đường tắt đấy, nhất định trường phải có những suất đề cử riêng chứ." Đầu óc tên này rất nhanh nhạy, cho rằng với địa vị thân phận của Cung Kỳ Vĩ, lấy được một suất đó không hề khó.
Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi cũng đã từng nghĩ đến điều đó rồi, nhưng Nhã Hinh không cần, nó cho rằng dựa vào năng lực thành tích của nó có thể thi vào, lòng tự tôn của nó cao lắm, nó không muốn dựa vào quan hệ gì đâu."
Trương Dương khen: "Có thể làm như vậy mới thật sự đáng quý."
Sau khi Dương Ninh ngồi xuống, Trương Dương rót một chén rượu cho cô, Trương Dương cầm cốc rượu lên nói: "Tiểu Trương, tôi lấy chén rượu này hi vọng sau khi cậu đến Đông Giang sẽ thuận lợi làm việc, thăng quan tiến chức."
Trương Dương cười nói: "Cảm ơn chị, em cũng chúc chị làm việc thuận lợi, gia đình hạnh phúc." Hắn ngửa cổ uống hết chén rượu.
Dương Ninh nói: "Tiểu Trương, khi kết hôn nhất định phải thông báo với chúng tôi một tiếng, đến lúc đó chúng tôi sẽ đi đến đó."
Trương Dương cười nói: "Nhất định rồi."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Chuẩn bị khi nào bắt đầu đi làm vậy?"
Trương Dương nói: "Tuần sau tôi đến tham gia một lớp học của trường Đảng, phải đến để làm quen với môi trường đã, còn về vấn đề đi làm, đợi đến khi tới Đông Giang rồi hẵng hay."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Sau khi đến một môi trường mới thì cố gắng nhìn nhiều nói ít."
Nói xong câu này gã cười lên: "Thật ra không cần tôi phải dạy cậu, nếu như có gặp phải vấn đề gì không hiểu thì cậu đến thỉnh giáo tỉnh trưởng Tống là được rồi, dù sao thì cũng ở rất gần, muốn thỉnh giáo cũng tiện."
Với Cung Kỳ Vĩ, điều gã lo lắng có lẽ là dư thừa, bởi vì tỉnh trưởng Tống là nhạc phụ tương lai của Trương Dương. Ông ấy nhất định sẽ không quan tâm đến việc của Trương Dương.
Trương Dương nói: "Có lẽ tôi phải mang một vài người đi." Hắn nói trước với Cung Kỳ Vĩ bởi lẽ sau khi hắn đến Nam Tích, hắn đã xây dựng một đội ngũ những người lấy hắn làm trung tâm, trong đó bao gồm, Thường Lăng Phong, Thường Hải Tâm, Cao Liêm Minh, Phó Trường Chinh, Lương Đông Bình... Hiện tại đã xác định được người đi cùng với hắn là Cao Liêm Minh và Phó Trường Chinh, Thường Lăng Phong muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi mới suy nghĩ về vấn đề làm việc, Thường Hải Tâm thì không có thái độ gì cả, còn về Lương Đông Bình, Trương Dương vẫn chưa kịp nói chuyện với gã. Có điều tên này phần lớn khả năng là sẽ theo hắn rồi, dù sao thì lúc đầu chính là do Trương Dương đưa gã đến Nam Tích, ngoài Trương Dương thì gã cũng chẳng quen ai cả.
Ngoài Thường Lăng Phong, Cung Kỳ Vĩ không có ấn tượng gì với những người khác, gã gật đầu nói: "Cậu đến Đông Giang nhất định phải có người giúp, Thường Lăng Phong là một nhân tài đấy, nếu như anh ta đồng ý ở lại Nam Tích đương nhiên là điều tốt, nhưng tôi đã nói chuyện với anh ta anh ta hình như không hứng thú gì lắm với quan trường."
Trương Dương gật đầu nói: "Anh ta bị tôi bắt cóc đến đấy, tôi muốn anh ta cùng tôi đến Đông Giang, đến tận bây giờ anh ta vẫn chưa đồng ý."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Tìm được một nhân tài như anh ta quả thật không dễ dàng gì, tôi thật sự luôn cảm thấy kỳ lạ, Thường Lăng Phong trẻ là vậy, vậy mà hình như tâm lý anh ta giống như một người già đã trải qua nhiều sóng gió, gặp việc gì cũng bình tĩnh, chẳng lẽ anh ta đã nhìn thấu hồng trần rồi sao?"
Trương Dương cười nói: "Đâu có!" Chẳng ai hiểu Thường Lăng Phong hơn là hắn, mỗi người đều có một nhược điểm, và Thường Lăng Phong cũng không ngoại lệ, Chương Duệ Dung chính là điểm chết về tình cảm của gã, chỉ cần nghĩ cách điều Chương Duệ Dung đến Đông Giang, nhất định Thường Lăng Phong sẽ đến cùng, nhưng Trương Dương vẫn đang do dự, Chương Duệ Dung dù sao cũng thuộc vào quốc an, ít nhất là về bề ngoài, Trương Dương đã không còn quan hệ gì với quốc an nữa, giờ đây hoàn cảnh của Hình Triều Huy ở quốc an không mấy đẹp đẽ, Trương Dương không muốn lại có một quân cờ hàm ẩn ở bên cạnh mình.
Cung Kỳ Vĩ và Trương Dương nói đến việc công tác của thể ủy, khi hỏi đến vấn đề người nhậm chức tiếp theo, Trương Dương đã đề cử Thôi Quốc Trụ, đây không phải là vì Thôi Quốc Trụ đã tặng quà cho hắn, mà xét cho cùng, trong mấy vị phó chủ nhiệm của thể ủy, thì Thôi Quốc Trụ là một người có năng lực nhất, từ lúc việc nhận hối lộ của Tàng Kim Đường bị tẩy trần, những người khác không còn sức cạnh tranh quá lớn với Thôi Quốc Trụ.
Cung Kỳ Vĩ cảm thán: "Cậu đi Đông Giang, chúng tôi lại phải tìm người quản lý khu công nghệ cao mới."
Trương Dương nói: "Thành phố Nam Tích có rất nhiều cán bộ còn có năng lực hơn tôi nhiều."
Cung Kỳ Vĩ nói: "Tôi không thấy vậy."
Người quan tâm đến việc điều động công tác của Trương Dương vẫn là đám bạn của hắn, Thường Hải Thiên nghe nói Trương Dương sắp đến Đông Giang làm việc, vội vàng chạy ừ Tịnh Hải đến để tiễn hắn, buổi tối hôm đó, Viên Ba chủ trì, ba anh em nhà Thường Hải Thiên, Triệu Thiên Tài, Cao Liêm Minh, Lương Thành Long, Trình Diệm Đông tất cả đều đã đến. Vốn dũ Viên Ba còn mời của Thường Lăng Phong và Kiều Mộng Viện, nhưng Thường Lăng Phong không thích tụ tập, nên đã từ chối khéo, còn Kiều Mộng Viện bận việc làm ăn, nên cũng không đến được.
Khi Trương Dương đến nơi, vừa đúng lúc Thường Hải Tâm lái chiếc xe Audi đưa hai anh trai của cô đến.
Mấy người gặp nhau ở bãi đỗ xe, Trương Dương cười nói: "Hải Long, Chiếc xe của Benz của anh đâu rồi?"
Thường Hải Long nói: "Hôm nay tôi phải uống say mới về, vì thế chúng tôi đều không lái xe đến."
Thường Hải Thiên đến trước mặt Trương Dương, vỗ vỗ vào vai hắn rồi nói: "Thật là chẳng trượng nghĩa chút nào, tôi vừa mới đến Nam Tích xây xưởng, mà cậu đã vội vàng đi Đông Giang trốn tôi rồi à?" Trương Dương cười nói: "Xa thơm gần thối mà, chúng ta không thể nào cách quá gần nhau được."
Họ đến căn phòng đặt trước hào hoa nhất, Viên Ba đã bảo người đưa đồ ăn lên rồi, thấy họ cùng vào, liền vội vàng bảo họ ngồi xuống, sau khi rót đầy rượu vào trong ly, Viên Ba cầm cốc rượu lên nói: "Hôm nay tôi ở đây tiễn Trương Dương, mấy hôm nữa tôi lại đến Đông Giang để đó anh ta rồi!"
Mọi người cười ha ha, Lương Thành Long nói: "Cái họa này rước vào người anh rồi, đến đâu cũng ăn trắng mặc trơn."
Viên Ba nói: "Đây gọi là bên muốn đánh bên muốn chịu, nghĩ lại năm đó khi Hán Cao Tổ Lưu Bang lập nghiệp, mọi người cùng bán thịt chó ở đường, Lưu Bang chẳng phải ngày nào cũng đến ăn hay sao, ăn trắng mặc trơn, nhưng thế này việc làm ăn mới ngày càng tốt lên, Trương Dương chính là quý nhân của tôi, không có anh ấy ăn trắng mặc trơn thế này, việc làm ăn của tôi cũng không lên như diều gặp gió được." Sự cảm kích của Viên Ba đối với Trương Dương là điều thật lòng, mấy năm gần đây, việc làm ăn của gã phát triển rất thuận lợi, nhờ đến sự giúp đỡ của Trương Dương.
Lương Thành Long nói: "Nói hay lắm, nào, chúng ta cùng đến để tiễn chủ nhiệm Trương."
Trương Dương cầm cốc rượu lên uống hết rượu bên trong, rồi cười nói: "Có phải là cách xa nghìn dặm đâu, Nam Tích và Đông Giang ở rất gần nhau, chỉ cần tôi muốn đến, thì ngày nào mà chẳng quay về được, mấy người tiễn tôi long trọng thế này, sao tôi cảm giác như tống tiễn bệnh dịch đi vậy, giống như tất cả mọi người đều muốn tống tiễn tôi đi nhanh nhanh."
Thường Hải Long cười nói: "Cũng chẳng phải tiễn một mình cậu, Hải Tâm cũng sắp đến Đông Giang làm việc rồi!"
Tin này vừa nói ra, ánh mắt của tất cả mọi người đều nhìn về phía Hải Tâm, phản ứng đầu tiên của người ngoài là, Thường Hải Tâm nhất định là đi cùng Trương Dương qua đó, thậm chí ngay cả bản thân Trương Dương cũng cho rằng như vậy.
Lương Thành Long nói: "Thế nào? Cũng đi qua đó cùng chủ nhiệm Trương sao?" Thường Hải Tâm hơi đỏ mặt, thầm nói, anh mình sao lại nói chuyện đi Đông Giang nhanh như vậy, trong trường hợp này không nên nói ra mới đúng, dễ bị người khác hiểu lầm. Cô nhẹ nhàng giải thích: "Thị trưởng Tần đã gọi điện cho tôi, cô ấy vừa đến Đông Giang, luôn nghĩ muốn có một trợ thủ bên cạnh mình, trước kia tôi đã từng là thư ký của cô ấy, vì vậy, người đầu tiên cô ấy nghĩ đến là tôi, tôi và cô ấy đã làm việc cùng nhau lâu như vậy, phối hợp với nhau khá ăn ý, vì vậy tôi đã suy nghĩ một chút, rồi quyết định đi qua đó." Trong lòng Trương Dương vô cùng mừng rỡ, cái gì mà giúp đỡ Tần Thanh khai triển công tác chỉ là một lời nói dối mà thôi, nguyên nhân chính khiến cho Thường Hải Tâm đến Đông Giang chính là hắn, cô ấy không nỡ rời xa hắn. Trương Dương giả vờ nói: "Thị trưởng Tần lại lấy mất người của tôi như thế à."
Thường Hải Tâm cười nói: "Tôi vẫn thích tác phong làm việc của thị trưởng Tần hơn, làm việc ở bên cạnh anh suốt ngày học thói hư tật xấu thôi."
Tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Thường Hải Thiên nói: "Cũng được, thêm một người đến Đông Giang là thêm một người chăm sóc." Gã đương nhiên không biết rằng Trương Dương đã từng chăm sóc em gái gã lên tận giường.
Thường Hải Long nói: "Trương Dương, công việc cụ thể của cậu đã được xác định chưa?" Trương Dương lắc đầu nói: "Vẫn chưa đâu, bảo tôi đến trường đảng tham gia một lớp huấn luyện trước đã, học tập trung trong vòng nửa tháng, sau đó mới phân công công việc cụ thể, tôi nghĩ rằng chắc là đến khu đô thị mới, làm việc dưới sự lãnh đạo của thị trưởng Tần."
Lương Thành Long cười nói: "Quan vận của tiểu tử nhà cậu thật tốt."
*****
Trương Dương nói: "Nói thật, tôi không muốn đến Đông Giang làm việc, là ông chú bí thư tỉnh ủy kia của anh cứ bắt tôi qua đó đấy chứ, Lương Thành Long à, điều không hay tôi nói trước nhé, nếu như bí thư Lương làm khó tôi, thì tôi nhất định sẽ đến tìm anh để tính sổ đấy."
Lương Thành Long cười nói: "Yên tâm đi, chú tôi không nhỏ nhen như vậy đâu."
Điều Lương Thành Long quan tâm nhất vẫn là tiền công trình của mình, đợt tiền cuối của trung tâm thể dục thể thao mới vẫn chưa thanh toán xong, trong bữa tiệc, gã nhẹ nhàng nhắc đến việc này, Trương Dương cười nói: "Tôi đã biết thừa là anh không nhịn nổi mà, đã ký tên xong hết rồi, ngày mai anh đến thể ủy của tôi, tìm đến Thường Lăng Phong lấy chi phiếu." Trương Dương không bao giờ đối xử tệ với bạn của mình, trước khi hắn đi phải giải quyết xong những việc này.
Lương Thành Long nói: "Được, anh trượng nghĩa lắm, Trương Dương à, anh đến Đông Giang rồi, nếu như thật sự làm công tác bên khu đô thị mới, đừng quên gọi tôi một tiếng nhé."
Trương Dương nói: "Nếu thật sự như vậy, thì tôi đứng ở bên cạnh là được rồi, chú của anh là bí thư thị ủy, tiểu tử nhà anh đừng làm phiền phức thêm cho ông ấy nữa."
Lương Thành Long thở dài nói: "Nhìn thấy miếng mỡ mà không thể ngoạm một miếng, thật là đau xót." Gã cũng biết những điều Trương Dương nói rất có lý, tránh đi là việc làm quan trọng, khu đô thị mới là một công trình rất lớn, ai cũng muốn đặt một chân lên, nhưng thân phận của gã lại khá mẫn cảm, nếu thật sự tham gia vào, thì nhất định sẽ có người nói ra nói vào.
Trương Dương nói: "Làm người không nên tham lam quá, gần đây việc làm ăn của anh lên như diều gặp gió rồi, cuộc sống gia đình cũng hạnh phúc ấm no, con trai anh sắp sinh rồi phải không?"
Lương Thành Long thở dài nói: "Mấy ngày nữa là mời anh đi ăn mừng sinh cháu rồi!
Viên Ba cười nói: "Sinh con đẻ cái là việc tốt, sao anh lại thở dài?"
Lương Thành Long nói: "Con gái, tôi đã siêu âm rồi." Tư tưởng trọng nam khinh nữ của Lương Thành Long rất nặng nề, gã đã tìm người quen làm giám định giới tính, sau khi biết là con gái, gã cảm thấy hơi thất vọng.
Trương Dương nói: "Cái này gọi là trọng nam khinh nữ, anh thật là phong kiến đấy, giờ đây sinh con trai hay con gái cũng như nhau cả thôi, đều là con của anh mà." Nói đến đây, Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến An Ngữ Thần, giờ đây An Ngữ Thần đã có bầu 6 tháng rồi, mỗi ngày họ đều gọi điện nói chuyện với nhau, An Ngữ Thần vì không muốn gây phiền phức cho hắn nên đã chọn việc đến Tây Tạng, Trương Dương cảm thấy những hồng nhan này của mình đều có tình cảm sâu sắc với hắn. Hắn không thể phụ tình bất cứ một người nào. Trương đại quan nhận thức rất rõ ràng, lưới tình do chính tay hắn đan đã trói buộc hắn rồi, giờ đây hắn đã không thể thoát ra ngoài. Nếu đã như vậy, thì hắn chỉ có thể lựa chọn không đi theo con đường bình thường như người khác, mà phải đối xử tốt với tất cả mọi người.
Lương Thành Long nói: "Hai năm nữa tôi sẽ sinh tiếp đứa nữa, con gái tốt thì tốt đấy, nhưng dù sao thì con gái cũng là con người ta, sản nghiệp của tôi và Thanh Hồng cũng cần phải có người thừa kế chứ."
Thường Hải Tâm kháng nghị nói: "Câu này của anh tôi không thích nghe đâu nhé. Con gái thì đã làm sao? Con gái thì không thể thừa kế gia nghiệp à?"
Thường Hải Thiên cười nói: "Lương Thành Long, anh đừng nói linh tinh ở đây nữa, sắp sửa bị mọi người ghét rồi đấy."
Lương Thành Long cười nói: "Được, coi như tôi chưa nói gì cả, tôi cũng không phải không thích con gái, chỉ là tôi vẫn muốn có một đứa con trai thôi." Hắn nói với Trương Dương: "Chẳng phải anh biết rất nhiều bài thuốc sao? Dạy tôi một bài làm thế nào để sinh con trai đi."
Trương Dương cười nói: "Thời gian gấp quá, không kịp nữa rồi."
Lương Thành Long đương nhiên hiểu được thời gian gấp quá mà Trương Dương nói có nghĩa là gì. Lúc đầu gã chỉ biết dính lấy Lâm Thanh Hồng, không hề nghĩ đến việc sinh con trai con gái, sự xuất hiện của đứa trẻ này ít nhiều có phần bất ngờ.
Khi Trương Dương trở về khu nhà ở của mình đã là đêm khuya, khi hắn đi tắm bỗng nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động nhỏ, Trương Dương quấn khăn tắm đi ra, thì phát hiện đèn trong phòng khách đã tắt từ bao giờ. Trong phòng một màn đen kịt. Hắn lắng nghe, thì nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng đằng sau, bờ môi Trương Dương lộ ra một nụ cười, hắn quay người, ôm chặt lấy Thường Hải Tâm đang định công kích hắn bất ngờ từ phía sau.
Thường Hải Tâm kêu thất thanh một tiếng A!, trong đêm tối, bở môi hai người chạm vào nhau, sau đó là quấn lấy nhau, họ hôn điên cuồng, Trương Dương lật chiếc váy ngắn của Thường Hải Tâm lên, giật phòng tuyến của cô ra, không cho cô cô bất cứ thời gian chuẩn bị nào liền tiến vào cô.
Cơ thể của Thường Hải Tâm run rẩy trong kích động và hưng phấn, giống như đóa hoa bách hợp trong gió vậy.
Cô ôm lấy gương mặt Trương Dương, dựa vào ánh trăng mờ ảo, cô ngắm nhìn say sưa gương mặt tuấn tú của hắn, Trương Dương công kích cơ thể cô nhanh chóng và đầy tiết tấu, Thường Hải Tâm cắn môi, một lúc lâu sau Trương Dương mới mở miệng ra, rồi thở dài một tiếng, dường như động tác của Trương Dương làm cho không khí trong cơ thể cô hoàn toàn bị nén lại, cô ôm chặt lấy Trương Dương, muốn bắt hắn làm động tác chậm hơn, nhưng cô không thể nào hoàn thành tâm nguyện, chỉ có thể cử động theo tiết tấu của Trương Dương, cô nhẹ nhàng nói: "Em thật lòng không muốn xa anh!"
Trương Dương gật đầu, thấp giọng nói: "Anh biết!" Động tác của hắn ngày càng mạnh, thậm chí hơi thô bạo. Nhưng Thường Hải Tâm lại thích, cô hưởng thụ từng đợt khoái cảm người tình mang đến, lúc thì lên đến đỉnh, lúc lại rớt xuống dưới, đó là một cảm giác không thể nào diễn tả bằng lời...
Cơ thể trần truồng của Thường Hải Tâm nằm yên trong vòng tay của Trương Dương, ánh trăng soi xuyên qua cửa số, chiếu lên cơ thể của cô, để lại trên người những bóng hoa của rèm cửa, bàn tay của Trương Dương ôm lấy cơ thể cô, thấp giọng nói: "Em giống như một con báo hoa xinh đẹp vậy."
Tay của Thường Hải Tâm nắm lấy bộ phận muốn động đậy của hắn, nhẹ nhàng nói: "Con báo hoa chỉ thuộc về một mình anh." Cô cảm giác thấy sự thay đổi trong bàn tay, vội vàng buông ra, và nói: "Để cho em nghỉ một chút đã."
Trương Dương cười, hắn dùng hai tay ôm lấy cơ thể của Thường Hải Tâm: "Nha đầu này, đến Đông Giang không định làm việc bên cạnh anh sao?"
Thường Hải Tâm lắc đầu nói: "Sợ người ta nói ra nói vào."
Trương Dương nói: "Miệng nằm trên người người ta, họ muốn nói gì thì kệ họ chứ, mình làm sao mà quản lý được."
Thường Hải Tâm nói: "Anh không sợ, nhưng em thì sợ, nếu như để người nhà em biết quan hệ của em và anh, thì họ nhất định sẽ không để em qua lại với anh nữa đâu."
Trương Dương cười hà hà nói: "Quan hệ của chúng ta nếu như để họ phát hiện, thì liệu em có bơ anh nữa không?"
Thường Hải Tâm nhắm nghiền mắt nói: "Em không biết!" Khi nói câu này cô cảm thấy hai chân của mình bị Trương Dương dạng ra, sự cuồng nhiệt làm cho trái tim cô đập thình thịch lại bắt đầu truyền vào trong cơ thể.
Trương Dương thấp giọng nói: "Giờ đây có biết không?"
Mắt Thường Hải Tâm nhắm nghiền, cắn chặt răng, hai chân thì quấn lấy eo của Trương Dương: "Không biết, em không biết!"
Mặc dù lúc mới bắt đầu, Thường Hải Tâm biểu hiện như một liệt sĩ anh hùng, nhưng đối diện vơi sự xâm lược hung bạo của Trương Dương, cô chỉ đành nhận thua...
Trương Dương rất quen thuộc với Đông Giang, ở đây hắn có rất nhiều bạn, Viên Ba đã cho hắn mượn một ngôi nhà hai phòng ngủ một phòng khách ở trung tâm thành phố Đông Giang, vốn dĩ Viên Ba còn có căn nhà lớn hơn, nhưng Trương Dương không thích quét dọn phiền phức, một mình hắn cũng chẳng dùng hết nơi quá rộng. Khu nhà ở nằm ngay cạnh quảng trường Cổ Lâu, xung quanh là trung tâm thương nghiệp phồn hoa, những thiết bị trong căn nhà rất đầy đủ, Viên Ba còn chuẩn bị cho Trương Dương một chiếc xe Satana mới đến 80%, đây cũng là yêu cầu của Trương Dương, làm việc ở tỉnh thành, ở đâu cũng là quan lớn quan bé, chẳng biết lúc nào đấy có người lại để mắt đến hắn, lúc mới bắt đầu cũng chỉ nên khiêm nhường một chút thôi. Công việc của hắn đã được định rồi, bên Đông Giang bảo hắn phụ trách công việc chiêu thương của khu đô thị mới, vẫn là công việc cũ thôi, nhưng điều làm Trương Dương hơi khó chịu là, hắn thuộc vào hai tầng lãnh đạo của cả bên bộ chỉ huy và phòng chiêu thương của khu đô thị mới, lãnh đạo trực tiếp bên phòng chiêu thương là Lương Hiểu Âu, cháu gái của bí thư thị ủy Lương Thiên Chính, Trương Dương là một cán bộ cấp chính sở, đến giờ Lương Hiểu Âu chỉ là một cán bộ cấp phó sở, một cán bộ cấp phó sở mà lại lãnh đạo một cán bộ cấp chính sở thật là điều hiếm thấy.
Có điều khi phân phối công tác cũng đã nói rõ ràng, phòng chiêu thương không lãnh đạo trực tiếp với hắn, vẫn còn sớm để đến đơn vị báo danh, nhiệm vụ chính của Trương Dương trong vòng nửa tháng này là tham gia lớp bồi dưỡng của trường Đảng.
Trương Dương không chỉ đến trường Đảng một lần, chiếc bằng đai học hiện tại của hắn chính là lấy được ở trường Đảng, nghĩ đến lúc ban đầu, chủ nhiệm sở giáo vụ của trường đảng tỉnh Trương Lập Lan còn muốn làm khó hắn, Trương Dương đã điều tra ra lúc đó bí phó bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn là Ngô Minh có quan hệ bất chính với Trương Lập Lan, điều này mới bắt được Trương Lập Lan đưa cho hắn bằng tốt nghiệp, có điều Trương Dương chưa bao giờ lợi dụng chứng cứ tình ái giữa Ngô Minh và Trương Lập Lan, đến trường Đảng, Trương Dương bỗng nhớ lại việc này. Không biết rằng giữa Ngô Minh và Trương Lập Lan giờ còn qua lại với nhau hay không? Hiệu trưởng trường đảng là bộ trưởng bộ tổ chức Khổng Nguyên, oán thù của Trương Dương và Khổng Nguyên khá sâu sắc, lúc đầu Trương Lập Lan làm khó hắn cũng vì làm theo ý của Khổng Nguyên.
Trương Dương lái xe đến trường đảng, nghĩ đến những việc đã qua, thì đột nhiên phát hiện rằng những thứ làm người ta thu hút thật sự không ít, khi đi qua bảng thông báo ở cửa trường Đảng, nhìn thấy trước bảng thông báo đứng vây đầy những người.
Trương Dương dừng xe lại, rồi cũng đến đó xem, hóa ra bên trên đang dán thông báo đăng ký lớp nghiên cứu sinh, Trương đại quan cũng rất chú ý đến vấn đề này, trước kia hắn chẳng quan tâm gì đến bằng cấp, nhưng giờ ở trong quan trường, không có bằng cấp là điều không thể được, dù là năng lực của anh có tốt đến mấy, nếu như không có một học lực tốt, thì cũng sẽ bị người ta nói ra nói vào, học lực đã trở thành một trong những điều kiện quan trọng để tuyển chọn cán bộ, giờ Trương Dương mới chỉ là tốt nghiệp đại học, mỗi lần điền hồ sơ, hắn đã có thể điền vào chỗ học lực hai từ đại học, trước kia hắn cứ tưởng rằng nghiên cứu sinh phải thi mới được, nhưng không ngờ giờ đây ngay cả nghiên cứu sinh cũng chẳng cần thi.
Trương Dương thấy điều kiện đăng ký phù hợp với mình, hạn cuối nộp hồ sơ đăng ký là vào ngày mai, đã đến đây rồi, thì hắn đăng ký vào lớp nghiên cứu sinh vậy, về sau khi điền vào hồ sơ của hắn, hắn có thể viết chữ thạc sỹ lên đó rồi.
Trương Dương đến chỗ đăng ký, chỗ đăng ký đã xếp thành một hàng dài, rất nhiều người có suy nghĩ giống như Trương Dương, thế này thì muốn đăng ký ít nhất cũng phải đợi hơn một tiếng đồng hồ, Trương Dương nghĩ một lúc, rồi trực tiếp đến phòng giáo vụ.
Chủ nhiệm phòng giáo vụ Trương Lập Lan nhìn thấy hắn đến, đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, trong lòng cô ta biết rõ ràng, Trương Dương nắm rất rõ những việc của côt a. Lần này tiểu tử này đến không biết là vì chuyện gì? Trương Lập Lan đã không còn qua lại với Ngô Minh nữa, thật là là Ngô Minh đã bỏ cô ta, giờ đây tất cả mọi người đều biết Ngô Minh đang theo đuổi trưởng phòng kiểm sát Lưu Diễm Hồng. Vì chuyện này, Trương Lập Lan đã đau buồn một thời gian, nhưng sau này khi đã hồi phục lại, cô ta liền tiến gần về phía Khổng Nguyên hơn.
← Ch. 0766 | Ch. 0768 → |