Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0773

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0773: Lấy kinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Dư Xuyên biết được Trương Dương đến Đông Giang làm việc, vừa mừng vừa lo nói: "Thật chứ?"

Trương Dương gật: "Tháng sau sẽ chính thức làm. "

Dư Xuyên và Mã Lực đều là những lớp người mới nổi sau cải cách, nhưng vì họ không có quan hệ quan trường mấy, mà trong cái xã hội như hiện nay, không có quan hệ thì dù anh có tiền làm gì cũng khó khăn. Vậy nên họ cũng nóng lòng tìm một chỗ dựa vững chắc ở chốn quan trường này. Sự xuất hiện của Trương Dương đương nhiên như một tia sáng rạng ngời đầy hi vọng với họ, hai người không ai bảo ai mà đều có ý sau này sẽ làm thân với Trương Dương, dù sao thì cũng có nhiều việc để nhờ vả.

Lúc Trương Dương đi, Dư Xuyên đã cho hắn mượn xe Hummer, chiếc xe này là từ Mã Lực mà có. Dư Xuyên định dùng nó nhưng lại thấy có vẻ hơi ăn chơi mà xe lại ăn nhiều dầu, nên gã cứ để nó trong cửa hàng, định sau này mở triển lãm, đặt bên ngoài làm hàng trưng bày.

Trương Dương miệng tuy nói lái chiếc xe này hơi phô trương nhưng trong lòng thì vô cùng phấn khởi, dù sao thì cũng chỉ dùng một thời gian, mượn tạm đi ít lâu, nên tối đó hắn lái chiếc xe này quay về.

Trương đại quan nhân có một đặc điểm, miệng thì nói vô cùng khiêm tốn nhưng hành động lại không khiêm tốn tí nào. Ngày thứ hai hắn liền lái chiếc xe đến trường đảng, theo lý mà nói hắn chẳng bao giờ chăm đi học đến vậy, nhưng hôm nay có tỉnh trưởng Tống Hoài Minh đến giảng, đương nhiên hắn phải tâng bốc nhạc phụ tương lai của mình chứ.

Đông Giang tuy là tỉnh hội của Bình Hải nhưng rất hiếm loại xe Hummer này, dọc đường ai nấy cũng đổ dồn ánh mắt vào nó, lúc hắn lái xe đến cổng trường đảng, đến bảo vệ cũng phải ngó đầu ra nhìn, thấy con xe này lập tức kéo thanh chắn xe lên, danh tiếng của Trương Dương ở cái trường đảng này cũng không hề nhỏ.

Chiếc Hummer đi thẳng vào khuôn viên trường, mấy vị cán bộ đảng đều đứng ngoài bãi đỗ xe chờ đợi, Trương Dương nhìn thấy hoành tráng như vậy vô cùng ngạc nhiên, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra, họ chắc chắn là không phải đón tiếp mình, đúng như vậy, lúc này phía ngoài một chiếc xe Hồng kì đi vào, nhìn thấy xe hắn nhận ra ngay đó là Tống Hoài Minh.

Lúc xuống xe Tống Hoài Minh cũng nhìn thấy con xe Hummer, không biết vì lí do gì, ông ta không nhìn kĩ trong xe cũng đoán đó là của Trương Dương. Quả nhiên không sai, Trương Dương lúc này cũng bước ra khỏi xe.

Tống Hoài Minh không khỏi nhíu mày, trong đầu thầm mắng chửi, tên tiểu tử hỗn láo này đi đến đâu là rắc rối đến đấy.

Trương Dương cũng sợ Tống Hoài Minh nhận ra mình, thừa lúc ông chưa xuống xe vội vàng lẩn vào đám người.

Tống Hoài Minh hỏi thư kí Chung Bồi Nguyên bên cạnh: "Cậu có nhìn thấy cậu ta không?"

Chung Bồi Nguyên ngạc nhiên: "Ai cơ ạ?" Kỳ thực gã nhìn thấy rõ, cũng hiểu rõ Tống Hoài Minh đang hỏi gì, nhưng ngại không dám nói ra.

Tống Hoài Minh không hài lòng lắm nhìn Chung Bồi Nguyên một cái, cái nghề thư kí này chỉ làm một thời gian là trở nên gian xảo hẳn, giả bộ ngây ngô vốn là sở trường của họ.

Chung Bồi Nguyên hiểu thấu suy nghĩ của Tống Hoài Minh, chỉ cần nhìn từ ánh mắt của ông cũng biết ông đang không vui, gã làm ngại cười nói: "Tống tỉnh trưởng, mười giờ là bắt đầu buổi giảng rồi. "

Tống Hoài Minh gật, Chung Bồi Nguyên đang nhắc nhở ông, lí do đến đây hôm nay là giảng bài chứ không phải vì cái khác.

Chủ nhiệm phòng giáo vụ trường đảng Trương Lập Lan vui mừng chào đón ông: "Tống tỉnh trưởng!"

Tống Hoài Minh cười khách sáo, ông tạm gác chuyện Trương Dương qua một bên: "Tiểu Trương, hôm nay sắp xếp cho tôi giảng ở đâu vậy?"

Trương Lập Lan nói: "Dạ, ở giảng đường tầng một, vừa biết tin Tống tỉnh trưởng muốn đến giảng dạy chuyên đề, toàn thể giáo viên và học sinh trường đều vô cùng phấn khởi, tất cả đều đang chờ ở phòng học rồi ạ. "

Tống Hoài Minh nói: "Vậy được, chúng ta mau đi thôi, không nên để mọi người đợi lâu. "

Chuyên đề thỉnh giảng lần này của Tống Hoài Minh là chống tham nhũng đề cao liêm khiết.

Giảng đường bị ngồi kín chỗ, lúc Tống Hoài Minh bước vào, toàn thể giảng viên và học sinh đều đồng loạt đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, ông nở nụ cười thân thiện, bước lên bục phát biểu rồi cầm lấy miccro: "Xin chào mọi người, cám ơn mọi người đã giành cho tôi những tràng pháo tay liệt nhiệt như vậy, những tiếng vỗ tay tuyệt vời thực làm cho tôi càng thêm tin tưởng, tôi tin rằng tôi sẽ làm tốt vai trò một giảng viên trên bục giảng ngày hôm nay...

Tiếng vỗ tay lại vang lên.

Tống Hoài Minh cười: "Mọi người thật sự rất nhiệt tình, nhưng việc gì cũng nên vừa phải, ... vỗ tay cũng vậy, vốn đó là một việc tốt nhưng tôi chưa kịp nói hết thì mọi người đã vỗ tay cổ vũ rồi, làm cho tôi quên hết những lời định nói bây giờ. "

Tiếng cười rộn khắp giảng đường, Trương đại quan nhân cũng cười, Tống Hoài Minh thật cũng có chút hài hước.

Tống Hoài Minh lấy ra bài diễn văn đã chuẩn bị từ trước nhưng ông không để lên bục giảng mà vứt sang một bên để giấy lộn nói: "Vì sự nhiệt tình của mọi người, bài diễn văn này của tôi sẽ không cần đến nữa, hôm nay tôi sẽ tự phát huy bằng chính những lời nói chân thật từ trong đáy lòng mình, có gì nói đấy, chúng ta cùng nhau bàn luận đôi chút về vấn đề chống tham nhũng đề cao liêm khiết.

Mấy lời của ông vừa rồi chỉ là đang diễn nhưng lại rất có hiệu quả, kéo theo cả tràng vỗ tay của hội trường.

Trương đại quan nhân ngồi bên dưới quan sát biểu hiện của Tống Hoài Minh, hắn tự thấy cảnh giới chính trị của mình thực kém xa so với những vị cao thủ này.

Tống Hoài Minh nói: "Kỳ thực mọi người đều biết, công tác chống tham nhũng đề cao liêm khiết là nền tảng cơ sở để xây dựng đảng ta, là cái gốc chấp chính. Nỗ lực thúc đẩy công tác chống tham nhũng đề cao liêm khiết là lựa chọn lịch sử của đảng ta trong bối cảnh tình hình mới với những nhiệm vụ mới. Tôi tin rằng mỗi cán bộ đảng viên có mặt ở đây đều hiểu rõ trọng trách của mình. "Chí lớn hướng ở trên cao" bắt đầu từ giây phút được gia nhập vào hàng ngũ của tổ chức đảng, những lời thề của chúng ta, mỗi hành động đều gắn liền với lợi ích của đảng, lợi ích của nhân dân, "một lòng một dạ vì nhân dân phục vụ... " Là tôn chỉ của chúng ta, trong thời kì nào cũng phải ghi nhớ, phải khắc ghi trong tâm trí. Chỉ có chăm chỉ học tập, chấp hành nghiêm chỉnh các quy định hữu quan về chống tham nhũng và tự luật liêm khiết, kiên trì tư tưởng phản hủ xướng liêm, một lòng vì đảng, một lòng vì công việc, liêm khiết công trực, cống hiến hết sức, vĩnh viễn làm đầy tớ thuần khiết cho đảng, đồng thời kiên quyết phản đối hủ bại giữ vững trong sạch, như vậy mới có thể đảm bảo sự phát triển và không ngừng giành thắng lợi của đảng. Muốn đề cao năng lực ngăn ngừa hủ bại tham nhũng, tự kỉ luật và liêm khiết, cần phải làm tốt những phương diện sau:

Thứ nhất, không ngừng học tập, nâng cao kiến thức, tăng cường khả năng kháng cự hành động tham nhũng ăn hối lộ.

Từ những vết xe đổ phạm pháp của nhiều trường hợp tham quan, chúng ta có thể dễ dàng nhận thấy, của cải bất chính của họ là từ quyền lực mà ra, họ dùng chính quyền lực để mưu diễn những trò giao dịch quyền tiền, quyền sắc vô cùng thành thục của mình. Họ coi thường kỉ cương pháp luật, không để ý đến kỉ luật của tổ chức, bỏ mặc lợi ích quần chúng, làm giả thành thật, độc đoán chuyên chính, hoành hành bá đạo, biến chất sa đọa, không chỉ bại hoại nghiêm trọng đến tác phong chính đảng mà còn gây tổn thất đến lợi ích của quần chúng nhân dân. Những năm gần đây, ngay bên cạnh chúng ta có không ít cán bộ đảng, chỉ vì buông lỏng việc cải tạo thế giới quan, nhân sinh quan của bản thân, không kháng cự được sự cám dỗ, mà lạc lối vào vực sâu phạm tội, rồi tự chuốc lấy cảnh ngục tù, một kết quả thật đáng đau lòng, đáng oán giận. Trong xã hội mà con người chỉ mưu cầu vật chất này, con người ta thấy lợi mới làm, là một thành viên cộng sản, phải tỉnh táo nhận thức được sứ mệnh lịch sử mà mình phải gánh vác, lĩnh hội sâu sắc phương cách nhìn xa trông rộng để làm sạch bộ máy của chính đảng, tăng cường kiến thức phản khánh hủ bại một cách toàn diện, tự nâng cao khả năng miễn dịch của bản thân, không ngừng đề cao tính trách nhiệm và độ cấp bách học hỏi kiến thức chính trị. Không ngừng đổi mới tư tưởng, cố gắng xây dựng nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan và cái nhìn về quyền lợi một cách đúng đắn, ý thức rõ ràng quyền lực thuộc về tay ai mọi lúc mọi nơi.

Thứ hai, thông qua những trường hợp án mà rút kinh nghiệm, nêu cao cảnh giác, tự nêu cao ý thức phòng chống hủ bại.

Mấy năm gần đây, các vụ án tham nhũng hủ bại gia tăng liên tục, sau mỗi vụ án đều khiến người ta phải thức tỉnh, suy nghĩ sâu xa hơn về nó. Một lần sảy chân ôm hận nghìn đời, những kẻ tham quan đã tự bêu danh thiên cổ, vĩnh viễn bị đóng đinh lên cái giá nhục nhã trong lịch sử, từ những vết xe đổ đó mà tự rút lấy kinh nghiệm, nâng cao cảnh giác. Làm một cán bộ đảng cộng sản thì phải biết rõ điều mình cần làm và điều không nên làm. "Đừng có làm điều sai trái, một khi làm ắt sẽ bị bắt gọn", "con người không nên tham lam, thanh liêm mới mà chính đạo làm quan... "

Từ cổ chí kim, những quan lại tham ô quyền lực, mỹ sắc, tiền tài ví như Hòa Thân là những kẻ đáng bị sỉ nhục và trừng phạt, còn làm quan liêm chính, một lòng vì dân giống như Lưu Đường mãi được người dân ca ngợi ghi nhớ trong lòng.

Cổ nhân có câu: "Kỳ thân chính, bất lệnh nhi hành; kỳ thân bất chính, tuy lệnh bất tòng" tức là nói về chính đạo làm quan phải làm việc công chính, hành sự đúng đắn. Với tư cách một viên chức nhà nước, nếu nói một đằng làm một kiểu sẽ mất đi lòng tín nhiệm của quần chúng, ảnh hưởng đến cả hình tượng của tổ chức đảng trong lòng nhân dân. Vì vậy, với chức vị công chức của mình, nhất định phải xây dựng quyền lực quan và chính tích quan chuẩn xác, tạo dựng ý chí chủ nghĩa cộng sản, tất cả vì sự nghiệp quần chúng nhân dân, tư tưởng gắn liền với công việc, sự nghiệp và cả lợi ích của nhân dân.

*****

Đối với quyền lực phải giữ thái độ đúng đắn, phải cẩn thận với quyền lực, nghiêm khắc tự luật, công đạo ngay thẳng, giữ mình trong sạch, liêm khiết, nếu không sẽ tự sa đọa lỡ bước, trở thành những kẻ như Từ Quang Nhiên. Lỗ hổng nhỏ mà không bịt lại thì sẽ càng hổng to hơn, phải lấy sự giám sát của tổ chức và nhân dân làm tấm gương, phải thường xuyên tự soi mình vào đó, suy nghĩ về trách nhiệm vì nhân dân. Không làm điều sai trái, không tham ô, tự xây dựng một hàng rào sắt để bảo vệ mình trong sạch chống lại hủ bại.

Thứ ba, cần cù làm việc, giữ mình liêm khiết, làm tốt bổn phận đầy tớ của quần chúng.

Tôi hy vọng mọi người có thể nhận ra được tính quan trọng của việc xây dựng chính đảng dựa trên nền tảng chấp chính vì dân, là một cán bộ đảng viên, chúng ta phải biết nghĩ tới lợi ích cụ thể của nhân dân khi làm việc thực tiễn, hành sự phải cẩn trọng khiêm nhường, đúng theo phát luật, công chính liêm minh. Vì dân mà làm, làm đúng phận sự, chọn ra đúng tiêu chuẩn giá trị nhân sinh cho mình, không được xa rời lý tưởng vì dân, trong tình hình kinh tế thị trường, chỉ có tự giác tiến hành cải tạo thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan của mình, kiên định lý tưởng của mình, tôn chỉ vì dân phục vụ, nâng cao năng lực và khả năng kiềm chế bản thân, chống lại sự mê hoặc của quyền lực, tiền tài... Mới có thể đứng vững được. Nghiêm chỉnh thực hiện yêu cầu vì dân, do dân, của dân, khắc cốt ghi tâm tôn chỉ tất cả vì nhân dân, biết nhìn xa trông rộng, luôn đứng trên lập trường của đảng và nhân dân, cống hiến hết mình, vĩnh viễn coi mình là đầy tớ của dân....

Chống tham nhũng đề cao liêm khiết là vấn đề vĩnh viễn không thể né tránh trong chốn quan trường, Tống Hoài Minh nói: "Kỳ thực những đạo lý mà đã tôi, mọi người hẳn đã biết rõ, nhưng đến lúc cái lợi huyễn hoặc bày ra trước mắt thử hỏi có bao nhiêu người có thể chịu đựng được khảo nghiệm này? Trong sạch và tham nhũng, liêm khiết và hủ bại khác nhau về ý niệm, nếu mọi người có thể tự cảnh tỉnh bản thân, lấy sử vi giám, nghiêm luật chế mình, liêm khiết phân minh, tôi tin tưởng đội ngũ cán bộ đảng chúng ta sẽ ngày càng thuần khiết hơn, tôi tin rằng nhân dân sẽ càng thêm tín nhiệm chúng ta hơn. Tôi tin rằng con đường cải cách phát triển của chúng ta sẽ rộng lớn, thuận lợi hơn rất nhiều, tốc độ phát triển sẽ càng nhanh chóng!"

Lại thêm một tràng vỗ tay rào rào nữa từ phía dưới, lúc vỗ tay Trương Dương nhìn xung quanh, tuy ai nấy mặt cũng đều tươi cười nhưng thực tế người cảm thấy xúc động lại rất ít. Điều này cũng đủ để Trương Dương hiểu một điều, dù tất cả những người ở đây có hiểu rõ đạo lý vừa rồi thì cũng không có ai thực sự tin tưởng rằng chỉ dựa vào bài phát biểu này của Tống Hoài Minh là có thể trị triệt để tận gốc được tham nhũng, nói cho cùng thì cũng chỉ do một chữ tham, bản tính của con người vốn là vậy khó mà thay đổi.

Bài phát biểu lần này của Tống Hoài Minh tương đối thành công, thuyết giảng xong, ông lại tiến hành thảo luận với các học viên tại giảng đường, Trương Dương cũng không đặt câu hỏi hay vấn đề gì, ai cũng biết quan hệ giữa hắn và Tống Hoài Minh, cũng không cần thiết phải lộ mặt thể hiện mình vào lúc này.

Lúc buổi giảng sắp kết thúc, bí thư Chung Bồi Nguyên của Tống Hoài Minh đến gần chỗ Trương Dương, cúi người xuống nói với hắn: "Trương Dương, hết thúc buổi học cậu đi ra bãi đỗ xe nhé!"

Trương Dương gật, trong lòng hiểu rõ, tỉnh trưởng đại nhân nhất định là thấy không vừa mắt với chiếc xe Hán Mã kia, tám đế chín phần là muốn giáo huấn hắn đây mà.

Sau khi kết thúc buổi giảng, Trương Dương sớn đã đi đến bãi đỗ xe đợi, hắn đợi mãi đến hơn nửa tiếng đồng hồ mới thấy Tống Hoài Minh đi ra cùng với mấy lãnh đạo trường đảng. Tống Hoài Minh ra hiệu cho mấy người khác dừng bước, lãnh đạo trường đảng đang đi tiễn Tống Hoài Minh cũng biết rõ quan hệ giữa Tống Hoài Minh và Trương Dương, biết chắc bố vợ và con rể có chuyện riêng cần nói nên họ cũng dừng lại không đi theo.

Tống Hoài Minh đi đến trước mặt Trương Dương, ông nhìn qua chiếc xe của hắn trước, còn Trương Dương lúc này đang tính xem sẽ giải thích với ông như thế nào.

Tống Hoài Minh nói với Chung Bồi Nguyên: "Tiểu Chung cậu đi về trước với tài xế đi, tôi sẽ ngồi xe của Trương Dương!"

Chung Bồi Nguyên ngạc nhiên vài giây rồi gật đầu, là một thư kí, nhiệm vụ chủ yếu của gã là phục tùng. Tỉnh trưởng dặn dò gì, gã đều làm theo đúng như vậy, còn nguyên nhân hay lí do không cần phải hỏi nhiều.

Trương Dương vội vàng mở cửa xe ra, trong đầu nghĩ thầm xem ra hôm nay tỉnh trưởng đại nhân đang bực mình, chắc muốn tìm mình để xả giận đây! Tuy nhiên khi nhìn mặt Tống Hoài Minh, không hề có chút gì là tức giận, làm quan tới tận cảnh giới này, ông ta sớm đã không để lộ ra tâm trạng mình, khó mà nhận ra được qua vẻ mặt.

Tống Hoài Minh lên xe, ngồi thoải mái dựa vào ghế, câu đầu tiên ông nói rà là: "Chiếc xe này rộng hơn chiếc Hồng Kì của tôi rất nhiều. "

Trương Dương đáp: "Đây là Hummer 1, xe Jeep bốn cánh chắc chắn, là loại xe quân Mỹ chuyên dùng thời kì chiến tranh vịnh.

Tống Hoài Minh tức giận nói: "Tôi biết!"

Trương Dương nhìn vẻ mặt của Tống Hoài Minh qua chiếc gương xem dè chừng nói: "Tống tỉnh trưởng, bác đi đâu, có lẽ không phải là muốn con lái xe đưa bác về chính phủ tỉnh chứ?"

Tống Hoài Minh đáp: "Tôi không dám mượn thế huênh hoang như thế, cậu cứ đưa tôi đến hồ Thu Hà!"

"Hồ Thu Hà?" Trương Dương ngạc nhiên.

Tống Hoài Minh gật: "Tôi có hẹn với Cố Doãn Tri, cậu đưa tôi đi càng tiện. "

Trương Dương bấy giờ mới hiểu lí do mà Tống Hoài Minh chọn ngồi xe mình, thì ra muốn đến gặp vị tiền tỉnh ủy Cố Doãn Tri, chẳng trách ông ta để cho thư kí và tài xế đi trước, xem ra Tống Hoài Minh không muốn người khác biết việc ông và Cố Doãn Tri gặp mặt.

Chiếc xe đi ra khỏi cổng trường đảng, Tống Hoài Minh hỏi Trương Dương: "Chiếc xe này dung tích bao nhiêu?"

"Turbo tăng áp, động cơ chạy bằng dầu diesel!"

Tống Hoài Minh nhíu mày: "Vừa không kinh tế lại không bảo vệ môi trường, cậu lấy đâu ra thế?" Cuối cùng ông cũng đi vào vấn đề chính.

Trương Dương đáp: "Con vừa đến Đông Giang, còn chưa đến cơ quan báo cáo, bạn hữu cho con mượn tạm dùng, họ cũng chê chiếc này ngốn dầu, con thấy tiện nên đi. "

Tống Hoài Minh hỏi: "Tiện sao?"

Trương Dương khôn khéo trả lời: "Con nghĩ đi đến khu vựa quy hoạch Đàm thành Thanh Long, đường không dễ đi, lái chiếc xe này cũng tiện hơn nhiều, đường đi gồ gề thế nào cũng ứng phó được, còn có thể lái được khi bị ngập nước sâu khoảng mét. "

Tống Hoài Minh không nói gì nhưng ông cũng thừa nhận, ngồi trong xe thật cảm thấy rộng rãi thoải mái, còn nữa, cửa xe cũng rất tốt, từ bên ngoài không nhìn được bên trong, làm lãnh đạo họ luôn thích có cảm giác riêng tư bí mật một chút.

Sau việc ở xưởng thuốc Giang thành, Cố Doãn Tri trở nên nản lòng, sự trở lại của Hồ Nhân Như là cho tình hình kinh doanh xưởng thuốc trở về bình thường, Cố Doãn Tri hoàn toàn buông xuôi, quay về nhà ở Đông Giang, trong thời gian này, ông ngoài việc câu cá uống trà, nhàn hạ thì đi chợ đồ cổ chọn vài món đồ sứ. Trông thì có vẻ sống điềm tĩnh nhưng trong lòng Cố Doãn Tri lại không điềm tĩnh tí nào, con trai Cố Minh Kiện đang bặt vô âm tín, tuy nó không tốt đẹp gì nhưng nó vẫn là con trai mình, Cố Doãn Tri miệng cứ nói đoạn tuyệt quan hệ với nó nhưng thực tế ai lại nỡ vứt bỏ ruột thịt của mình đây?

Buổi trưa Tống Hoài Minh đi ăn với Trương Dương ở hồ Thu Hà, ông và Cố Doãn Tri hẹn gặp nhau lúc 2h chiều.

Khi tới biệt thự ở hồ Thu Hà của Cố Doãn Tri, gã đang loay hoay dùng keo gắn lại đồ sứ bị bể.

Thấy Tống Hoài Minh đến cùng Trương Dương, Cố Doãn Tri lấy làm ngạc nhiên.

"Đã ăn cơm chưa vậy?"

Tống Hoài Minh gật: "Bí thư Cố, chúng tôi đã ăn ở nhà ăn cơ quan rồi. "

Cố Doãn Tri nói tiếp: "Cơm ở nhà ăn không có gì là ngon cả, bảo ông đến sớm ăn cơm ở đây, ông lại không nghe, đúng là kiêu quá mà. "

Tống Hoài Minh cười: "Tôi có kiêu đến đâu cũng không dám thể hiện trước mặt bí thư Cố, trong lòng tôi ông vĩnh viễn là lãnh đạo.

Cố Doãn Tri cười ha ha: "Một khi được người khác coi trọng trong lòng, điều đó chứng minh rằng tôi sắp được gặp CácMac-lenin rồi. "

Tống Hoài Minh đáp: "Tôi không có ý đó!"

Cố Doãn Tri cười mời hai người ngồi xuống, rồi đi rửa tay.

Nếu không phải Tống Hoài Minh muốn Trương Dương đến đây, hắn cũng không muốn tới gặp Cố Doãn Tri vùa lúc này, hai người đều là nhạc phụ đại nhân của hắn, hắn đã sớm gọi Cố Doãn Tri là cha. Giờ trước mặt Tống Hoài Minh, cách xưng hô này có vẻ gây khó xử.

Cố Doãn Tri là một nhân vật tầm cơ, ông đương nhiên cũng có thể thông cảm với sự khó xử của Trương Dương, cười nói: "Trương Dương, cậu vào hậu viện giúp ta nhổ cỏ, ta muốn nói chuyện riêng với Tống tỉnh trưởng. "

Trương Dương gật đầu như chút được gánh nặng.

Cố Doãn Tri bảo hắn ra phía sau nhổ cỏ, một là mượn cớ cho hắn khỏi xấu hổ, hai là để hắn đi thăm phần mộ của Cố Gia Đồng.

Sau khi Trương Dương đi rồi, Cố Doãn Tri nhìn Tống Hoài Minh cười, ông cầm bình trà gốm rót cho Tống Hoài Minh, một chén trà đại mạch.

Tống Hoài Minh hai tay nhận lấy chén trà: "Hôm nay tôi mạo muội tới chơi, hy vọng không quấy rầy sự yên tĩnh của bí thư Cố. "

Cố Doãn Tri cười nhạt nói: "Yên tĩnh quen rồi, trong lòng luôn cảm thấy chút cô đơn, nói thực, hai ngày nay tôi cứ mong sẽ có người đến trò chuyện với mình. "

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố, Đông Giang cần xây dựng thành phố mới, khu vực khởi bước quy hoạch là Thanh Long Đàm. "

Cố Doãn Tri chau mày nhìn: "Thanh Long Đàm? Nơi đó không phải là rất gần đây sao, hình như chưa đến 5 cây thì phải?"

Tống Hoài Minh đáp: "Khu vực hồ Thu Hà cũng trong phạm vi quy hoạch, đến lúc đó có thể mảnh đất này của ông cũng thuộc pham vi giải tỏa. "

Cố Doãn Tri biểu hiện rất bình thường, ông cười: "Giải tỏa thì giải tỏa, chỉ cần chính phủ cần, đương nhiên lão đảng viên như tôi không dám cản đường, chỉ hy vọng đến lúc đó, các ông thông báo trước cho tôi một tiếng, để tôi còn biết mà chuyển phần mộ của con gái tôi. " Nói đến đây, mặt Cố Doãn Tri có chút buồn bã đau khổ.

*****

Tống Hoài Minh nói: "Vẫn chưa tới lượt khu vực này, quy hoạch thành phố vừa mới bắt đầu, bộ phận chỉ đạo còn chưa được thành lập, lần này phía tỉnh rất ủng hộ công việc của Đông Giang, đã điều không ít cán bộ đến phụ trách và giúp đỡ công tác quy hoạch mới.

Cố Doãn Tri đáp: "Trương Dương cũng được điều đến phải không?" Ông tung hoành chốn quan trường đã nhiều năm, không cần Tống Hoài Minh nói ra ông cũng suy đoán ra được việc này.

Tống Hoài Minh uống chén trà đại mạch, nhỏ giọng: "Lương Thiên Chính chỉ đích danh cậu ta, bí thư Kiều cũng đã gật đầu đồng ý. "

Cố Doãn Tri mơ hồ đoán ra được chủ ý của Tống Hoài Minh khi đến đây, Tống Hoài Minh tuyệt đối không phải vì Trương Dương mà đến. Từ lúc ông về hưu, chốn quan trường Bình Hải đã rơi vào giai đoạn tổ hợp mới... Tống Hoài Minh đương nhiên chẳng còn chiếm thế gì trong cái tổ hợp mới này, bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương nhờ vào bối cảnh nổi trội và những thủ đoạn đắc lực đã nắm chắc trong tay quyền lực chính trị của Bình Hải, mấy năm này Tống Hoài Minh cũng không đắc ý cho lắm.

Tống Hoài Minh hôm nay đến đây là để thỉnh giáo: "Bí thư Cố, ông có ý kiến gì về sự phát triển của Bình Hải hiện nay?"

Cố Doãn Tri cười: "Không có ý kiến gì, chỉ thấy ngày càng tốt hơn, cuộc sống của nhân dân không ngừng được nâng cao. " Một khi đã rời khỏi chính đàn, thì người ta sẽ không muốn luận bàn nhiều về nó.

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Cố, thực không dám giấu, hôm nay tôi đến là để thỉnh giáo!"

Cố Doãn Tri mỉm cười: "Hoài Minh, nếu nói đến chuyện câu cá hay là thưởng thức đồ sứ, tôi hoàn toàn tình nguyện chỉ cho ông. Nhưng về chuyện chính trị, tôi đã về hưu lâu rồi, ông cũng nên biết, chuyện thiên biến vạn hóa nhất trên thế giới này chính là chính trị, con cọp rời xa khỏi rừng núi, sẽ mất đi khứu giác nhanh nhạy và khả năng bắt mồi của nó. Hoài Minh, không phải là tôi không muốn chỉ giáo cho ông, mà là tôi không thể đưa ra được ý kiến gì, những điều tôi cho là chính xác chưa chắc sẽ phù hợp với thời đại. "

Vẻ mặt Tống Hoài Minh có chút buồn bã.

Cố Doãn Tri nói: "Nếu như miễn cưỡng muốn tôi nói, tôi sẽ tặng cho ông hai chữ, giao tiếp!"

Tống Hoài Minh nghĩ thầm trong đầu, giao tiếp? Lẽ nào muốn mình qua lại với Kiều Chấn Lương sao?

Ánh mắt của Cố Doãn Tri lại hướng về đống đồ sứ bị vỡ: "Hoài Minh à, ông nhìn xem, mấy thứ đồ sứ này tôi đem về có phải là tinh phẩm hay không?"

Tống Hoài Minh nói: "Nói về đồ sứ thì tôi không hiểu lắm, nhưng tôi thấy mấy đồ này rõ ràng là có khuyết điểm. "

Cố Doãn Tri mỉm cười: "Trên đời này không có thứ gì là hoàn hảo cả, đồ gốm cũng vậy, những thứ này, đến cả người bình thường chỉ liếc mắt một cái cũng nhìn thấy khuyết điểm, đương nhiên họ sẽ bỏ qua vẻ đẹp của nó. Nhưng có những thứ đồ hoàn mỹ, con người ta lại chỉ chăm chăm thưởng thức vẻ đẹp đó mà quên mất khuyết điểm ẩn dấu của nó. Vậy nên, cách nhìn nhận về đồ sứ của tôi cũng khác với mọi người. "

Tống Hoài Minh không nói được gì, chỉ nhìn đống đồ sứ vỡ nát, đường như đã ngộ ra điều gì.

........................................ Trương Dương nhẹ nhàng xoa tay lên bia mộ của Cố Giai Đồng, hắn nhớ lại nụ cười giọng nói của cô, trong lòng không khỏi chua xót, đến tận bây giờ hắn vẫn không thể chấp nhận được sự thực Cố Giai Đồng đã ra đi, sâu trong nội tâm hắn vẫn hy vọng sẽ xuất hiện kỳ tích.

Cùng ngày, sau khi Trương Dương đưa Tống Hoài Minh về văn phòng chính phủ, hắn lại quay lại đây, Cố Doãn Tri dường như cũng biết hắn sẽ quay lại nên đã sớm chuẩn bị cơm tối.

Trương Dương nói: "Cha, con quay lại là muốn nói với cha, lần này con được điều đến Đông Giang công tác. "

Cố Doãn Tri cười gật đầu: "Tống tỉnh trưởng đã nói với ta rồi. "

Trương Dương có chút xấu hổ cười: "Con đến Đông Giang đã được vài ngày những vẫn chưa đến thăm hỏi cha, cha có giận con không?"

Cố Doãn Tri đáp: "Sao lại giận chứ?"

Ông lấy một bình rượu vàng đun cách thủy trên lò lửa ra rót, Trương Dương vội vàng đỡ lấy.

Cố Doãn Tri nói: "Ta đã hầm cua, nướng một con mực hoa, chỉ đợi con quay lại để uống rượu cùng ta. "

Trương Dương cười: "Sau cha lại biết là con nhất định sẽ quay lại?"

"Trực giác"

Trương Dương không khỏi nghĩ rằng, nếu mình không đến, lẽ nào Cố Doãn Tri sẽ uống rượu giải sầu một mình sao? Cuộc sống về hưu của Cố Doãn Tri không hề như ý, thậm chí tới mức thê lương khó tả, mất đi đứa con gái Cố Giai Đồng, còn lại đứa con trai Cố Minh Kiện lại là đứa bại gia chi tử.... Đứa con gái nhỏ Cố Dưỡng Dưỡng tuy ngoan ngoãn, nhưng vẫn còn đang đi học, không thể ở bên ông được. Trong nhà tuy có người giúp việc nhưng vẫn cô đơn. Chứng kiến trạng thái của Cố Doãn Tri, Trương Dương không khỏi tự trách mình, nói: "Cha, sau này con làm việc ở Đông Giang, sẽ có thể thường xuyên đến thăm cha rồi. "

Cố Doãn Tri mỉm cười: "Chỉ cần nhớ có ta trong lòng là được rồi, đến thăm cũng được, ta cũng chưa đến lúc già tới mức chỉ ngồi một chỗ. "

Trương Dương nhẹ tay rót một chén hoàng tửu nóng hổi cho ông, rồi rót cả cho mình. Hai người đều cầm chén lên uống, Cố Doãn Tri nói: "Lúc chiều tỉnh trưởng Tống có nói với ta, hồ Thu Hà cũng thuộc phạm vi quy hoạch thành phố, có thể nơi này cũng sẽ nhanh chóng bị dỡ bỏ trong mấy năm. "

Trương Dương đáp: "Quy hoạch cụ thể.... Con không rõ lắm, nếu thực nằm trong phạm vị quy hoạch, lúc ấy con sẽ nghĩ cách. "

Cố Doãn Tri lắc đầu: "Đừng coi trọng quá, làm quan phải cho ra dáng quan, phải giữ tâm tính chính trực, phân minh không được tư lợi. "

Trương Dương gật đầu.

Cố Doãn Tri nói: "Con đến Đông Giang chủ yếu phụ trách công việc gì?"

"Nghe nói là công tác chiêu thương cho khu thành phố mới, con vẫn chưa đến báo cáo. " Nói xong Trương Dương đặt chén rượu xuống, có chút khó hiểu nói: "Cha à, người tìm con nói đến chuyện điều động công tác sớm nhất là Diêm Quốc Đào, sau đó bí thư Kiều cũng nhắc lại chuyện này với con, họ đều nói Lương Thiên Chính đang tìm hiều tài cứ một mực mong điều con đến Đông Giang, con cảm thấy chuyện này hơi kì lạ. "

Cố Doãn Tri nhìn Trương Dương với ánh mắt chăm chú lắng nghe hắn nói tiếp.

Trương Dương nói: "Con chỉ là cán bộ địa phương, có đáng được nhiều lãnh đạo quan tâm đến vậy không? Việc này có long trọng quá không?"

Cố Doãn Tri lạnh nhạt nói: "Con đã trưởng thành hơn trước rất nhiều. " Ông nói như vậy cũng là đồng ý với ý kiến của Trương Dương, hắn đã nhìn nhận vấn đề một cách toàn diện hơn nhiều.

Trương Dương nói tiếp: "Trước đây trong vụ nước sông Thoan Giang ô nhiễm con đã đắc tội với Lương Thiên Chính, cha có cho rằng hắn sẽ lợi dụng lần này để báo thù con không, muốn điều con về dưới trướng hắn để trị không?"

Cố Doãn Tri cười: "Lấy bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử, Lương Thiên Chính không đến nỗi hẹp hòi như vậy đâu. " Đối với những cấp dưới trước đây của mình, Cố Doãn Tri đương nhiên hiểu rõ.

Trương Dương đáp: "Vậy xem ra hắn đúng là đang cầu hiền tài, muốn con đến công tác, con có năng lực đến vậy sao?"

Cố Doãn Tri chuyển hướng nói: "Có biết trước đây tại sao ta lại điều Tần Thanh đến Lam Sơn không?"

Vừa nhắc đến chuyện này, Trương Dương không khỏi thấy hơi xấu hổ... Nhớ lúc đầu khi Cố Doãn Tri điều Tần Thanh tới Lam Sơn cũng là lúc tin đồn cặp kè giữa Trương Dương và cô ta đang ầm ĩ nhất, Trương Dương cho rằng, Cố Doãn Tri điều cô đến không đơn giản chỉ vì Tần Thanh có năng lực, cần tới cô mà ông còn có ý tách hai người ra khỏi nhau. Trong thời gian đó, Cố Doãn Tri tựa hồ đã phát hiện ra được quan hệ tình cảm âm thầm giữa hắn và Cố Giai Đồng. Trước mặt Cố Doãn Tri, Trương Dương không dám giả ngây ngô, cách đối phó tốt nhất là im lặng không nói gì.

Cố Doãn Tri nói: "Muốn tồn tại ở chốn quan trường, điều quan trọng không phải ở chỗ con có bao nhiêu ưu điểm, mà ở chỗ con bộc lộ ra bao nhiêu khuyết điểm, khuyết điểm càng nhiều, thì càng có cơ hội cho người khác... Một quan chức mà không dính nhiều sự vụ, không có nghĩa là hắn không có vấn đề, không có nghĩa hắn không có khuyết điểm. Nếu có khuyết điểm, người khác không nêu ra, không lấy khuyết điểm đó làm bằng chứng, chưa chắc là vì người ta khoan dung, mà vì người đó vẫn còn giá trị lợi dụng, lợi dung được ngoài năng lực ra còn có rất nhiều khuyết điểm có giá trị khác. "

Trương Dương chưa hiểu ý bèn hỏi: "Khuyết điểm thì có giá trị gì ạ?"

Cố Doãn Tri mỉm cười: "Thả dây dài để câu cá lớn!"

Lời của Cố Doãn Tri làm cho Trương Dương như được tỉnh ngộ, chẳng lẽ lần này Kiều Chấn Lương muốn điều mình đến Đông Giang nhằm bới lông tìm vết? Để có thể gây khó dễ mọi lúc cho Tống Hoài Minh sao? Xét từ tình hình hiện nay, mâu thuẫn giữa hai người họ đâu đến nỗi kịch liệt như vậy chứ?"

Cố Doãn Tri nói: "Lãnh đạo nghĩ gì, con không thể đoán ra được đâu, nếu không đoán ra được thì đừng nghĩ nữa, cứ làm tốt bổn phận của mình, đừng tự cho rằng mình đen đủi. " Nói đến đây ông cười: "Tuy con không nghe lời ta, nhưng ta vẫn phải nói. "

Trương Dương đáp: "Cha, cha nói như vậy thì con chỉ là con cá bé, ai mới là cá lớn đây?" Cố Doãn Tri đáp: "Có nhiều việc quan trường ta không hiểu rõ, kì thực tính cách của con không hề thích hợp với thể chế đang đi xuống. " Nói đến đây, ông lại không nói nữa, bất luận Trương Dương có hỏi như thế nào, ông cũng không trả lời nữa.

Đến Trương Dương cũng cảm thấy thật mất hứng.

Đối với Cố Doãn Tri, nhận thức chính trị của Trương Dương vẫn còn kém xa chưa đạt mức cần thiết, bề ngoài Bình Hải trông có vẻ yên ổn, nhưng giữa bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương và tỉnh trưởng Tống Hoài Minh lại xảy ra cuộc tranh đoạt quyền lực quyết liệt. Sự chuyên quyền của Kiều Chấn Lương khiến cho Tống Hoài Minh bất mãn rõ ràng, Cố Doãn Tri tuy đã về hưu nhưng ông vẫn có thể nhìn ra cách cầm quyền bảo thủ của Kiều Chấn Lương, còn không được cải cách bằng ông trước đó. Gã coi trọng mặt quản lí và đấu tranh hơn cả, cách thức quản lí này lại không hề có tác dụng về mặt kinh tế, Tống Hoài Minh lại là người thuộc phái cải cách thiết thực, vậy nên xảy ra mâu thuẫn là khó tránh.

*****

Hôm nay Tống Hoài Minh tìm đến ông để xin chỉ giáo, tuy Cố Doãn Tri không cho ý kiến gì nhưng ông có thể nhìn ra được sự bất mãn của Tống Hoài Minh về tình cảnh này. Đối với một quan chức mà nói, chính kiến không nhận được sự đồng thuận, nguyện vọng không được phát huy, là chuyện vô cùng day dứt bực mình. Từ thời Cố Doãn Tri còn đương chức, ông đã hiểu Tống Hoài Minh là một người không dễ dàng chịu thua kẻ khác, sau khi Kiều Chấn Lương đến Bình Hải, Tống Hoài Minh trông như có vẻ từng bước lụi bại, nguyên nhân chủ yếu là do lập trường chính trị của Tống Hoài Minh không xác định, ai cũng biết, Tống Hoài Minh từng nhận được sự dìu dắt của Kiều lão, có thể coi là môn sinh của Kiều lão, vì hôn nhân của Trương Dương và Sở Yên Nhiên nên ông đã thân thiết hơn với phó tổng Văn Quốc Quyền. Người ngoài đều cho rằng Tống Hoài Minh và Văn Quốc Quyền cùng một phe, nhưng Cố Doãn Tri lại nhìn ra được, Tống Hoài Minh hoàn toàn mâu thuẫn, một người có chủ kiến, có tính cách như vậy sẽ không dễ dàng chọn phe cánh, nhưng hiện thực chính trị lại khiến Tống Hoài Minh đành phải đưa ra quyết định. Tống Hoài Minh đến hỏi mưu kế, tức mâu thuẫn nội tâm gã đã bùng phát đến cực điểm.

Kiều Chấn Lương điều Trương Dương đến Đông Giang, nước cờ này có khả năng còn có âm mưu khác. Tống Hoài Minh đương nhiên sẽ cảm thấy, chỉ còn hai năm là đến thời gian bầu cử chính phủ, có thể tưởng tượng ra được, sự tranh đấu xung quanh quyền lực sẽ trở nên quyết liệt hơn hết. Cố Doãn Tri tuy đã về hưu, nhưng ông vẫn nắm bắt được chút tin tức, Văn Quốc Quyền và Phó Hiến Lương đang tranh giành gay go vị trí thủ tướng chính phủ, chung quanh vấn đề quyền lực, cả nước đang rộ lên một đợt sóng mạnh mẽ.

Cố Doãn Tri nhìn chăm chăm vào Trương Dương, tên tiểu tử này là một kẻ không tuân theo quy củ, nếu muốn miêu tả hắn một cách cụ thể, có thể nói là thanh niên hoi chính trị, bất kể là tình huống nào, bất kể đối phương là ai, một khi hắn hào hứng lên, thì xông thẳng vào, không hề do dự mà đảo lộn phá rối. Nhưng Cố Doãn Tri cũng biết năng lực của Trương Dương cũng có hạn, đặt trong con sông nhỏ thì còn có thể gây được sóng gió, nếu ở ngoài đại dương mênh mông e chỉ là gợi sóng, có mãnh liệt đến đâu cũng không thể nhìn thấy được.

Trương Dương nhìn Cố Doãn Tri đang trầm tư suy nghĩ hồi lâu, bèn hỏi: "Cha, cha đang nghĩ gì thế?"

Cố Doãn Tri cười: "Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi?"

Trương Dương ngẩn ra một lúc, không hiểu vì sao Cố Doãn Tri lại hỏi như vậy, hắn vẫn trả lời: "27 ạ. " Thực tế hắn ăn lận 3 tuổi.

"27 tuổi làm đến chức cán bộ địa phương cũng hiếm thấy đó. "

Trương Dương đáp: "Con còn hy vọng đến năm 30 tuổi sẽ thăng một cấp nữa. "

Cố Doãn Tri nói: "Cũng phải lo chuyện hôn nhân đại sự đi chứ"

Trương Dương nghe thấy thế cảm thấy ngại ngần.

Cố Doãn Tri nói: "Giai Đồng đã ra đi lâu như vậy, con không cần phải tự làm khổ mình thêm nữa, đã đến lúc con lập gia đình rồi. "

Trương Dương đáp: "Con cũng nghĩ rồi, nhưng Yên Nhiên và con cũng bận quá, có lẽ nên chờ khoảng hai năm nữa xem sao?"

Cố Doãn Tri nói: "Chỉ có sau khi kết hôn, người đàn ông mới thực sự trưởng thành, mới ý thức được trách nhiệm. "

Cuộc sống ở trường đảng của Trương Dương cực kì tự do, dù hắn không hề lên lớp cũng không lo có người ghi hắn chốn học. Chủ nhiệm giáo vụ Trương Lập Lan vì một vài lí do bí mật nên rất quan tâm tới hắn, lớp nghiên cứu sinh tuy đã đủ người nhưng Trương đại quan nhân vẫn có thể dễ dàng trở thành thành viên trong đó, ở lớp này ngoài hắn ra đa số đều là quan chức phó phòng trở lên, hắn có thể tìm được một vài cái tên quen thuộc như Đỗ Thiên Dã bí thư thị ủy Giang Thành, Tùy Quốc Minh phó thị trưởng Đông Giang... Nghiên cứu sinh đều mang tính chất hàm thụ, mỗi năm tập chung học hai lần, sau ba năm, sẽ dễ dàng lấy được chứng chỉ nghiên cứu sinh, tuy không phải là học vị thạc sĩ, nhưng đối với các lãnh đạo trăm công nghìn việc mà nói, bận đến không có thời gian đi học lại có được cơ hội làm đẹp lí lịch học tập của mình như vậy ai chả đổ xô vào.

Trương Dương đứng xem bảng danh sách lớp nghiên cứu sinh được công bố, nhìn một lượt rồi tìm được tên mình ở gần cuối danh sách. Cái này cũng không là gì, bất luận là về mặt cấp bậc chức vụ hay là tên sắp xếp theo thứ tự chữ cái a b c hắn nên là người xếp cuối cùng trong danh sách. Điều quan trọng không phải là xếp ở thứ hạng nào, quan trọng là hắn được tuyển chọn.

Trong trường đảng cũng có rất nhiều học viên cùng khóa báo danh, họ cũng đang tranh nhau đứng tìm tên mình trên bảng danh sách, rất nhiều người thất vọng lắc đầu quay đi, Lương Hiểu Âu cũng là một trong số đó. Cô là cấp phó địa phương, đương nhiên khóa đầu sẽ không thể có tên của cô. Nhìn thấy tên của Trương Dương trên danh sách, cô ngưỡng mộ vỗ vai hắn: "Anh được trúng tuyển rồi này. "

Một câu nói khiến mọi người đổ dồn ánh mắt về phía hắn.

Trương đại quan nhân vẻ mặt đắc ý, nhưng hắn cũng hiểu cái đạo lí khiêm nhường, hắn cúi người luồn qua đám người, Lương Hiểu Âu ở phía sau nói: "Này! trốn gì chứ? Được chọn vào lớp nghiên cứu sinh, là chuyện vui lớn, cậu phải mời một chầu đi!"

Lại thêm mấy cậu bạn học a dua theo: "Trương Dương, cậu phải mời chúng tôi đấy!"

Trương Dương cười: "Mời! Đương nhiên là tôi sẽ mời, tối này tôi mời mọi người đi ăn ở phía khu dân cư đối diện nhé. "

Lương Hiểu Âu nói: "Thật là không có thành ý, đồ ăn ở khu đó còn không bằng nhà ăn của chúng ta, đổi nơi khác đi, đã là nghiên cứu sinh rồi, sao lại không nâng cấp lên chút đỉnh!" Mấy người khác cũng ầm ĩ cả lên.

Trương Dương nghĩ một chút nói: "Vậy đến Vọng Giang lâu nhé. "

Lương Hiểu Âu đáp: "Được, tôi đi gọi vài bạn học nữa nhé"

Trương Dương nói: "Ối, có thể đơn giản chút được không? Tôi kiếm được chút lương cũng không dễ dàng gì, thế này nhé, trưa chúng ta làm một bàn, ai ở đây cũng có phần, còn những người khác, không nên gọi làm gì. " Việc này không phải là do Trương đại quan nhân keo kiệt, vì hắn không muôn khoa trương rêu rao, đơn giản một chuyện cỏn con lại làm hắn trở trành tâm điểm của cả trường.

Lương Hiểu Âu đáp: "Sao lại ít thế, hai bàn chứ! Gọi cả lớp chúng ta đi nhé!" Lương Hiểu Âu dù sao cũng là lớp trưởng lớp bồi dưỡng cán bộ, lớp này có 38 thành viên, một bàn chưa chắc đã đủ, phải là 4 bàn.

Bạn học quanh đó đồng thanh hoan hô, rồi nhanh chóng quay đi thông báo với những bạn học còn lại.

Lương Hiểu Âu và bọn họ hẹn gặp ở một nơi rồi cùng đến chô Trương Dương, họ mỉm cười nhìn hắn, dường như đang đắc ý vì bắt bẻ được hắn.

Trương đại quan nhân cười đau khổ: "Hôm nay đúng là dao xén soàn soạt cắt tiết cừu lợn mà, không hút hết máu của tôi thì cậu không cam lòng phải không?"

Lương Hiểu Âu cười khúc khích: "Lớp chúng ta nhiều người như vậy nhưng chỉ có mỗi mình cậu là nghiên cứu sinh, cậu nói xem chuyện này có đáng ăn mừng không?"

Trương Dương nói: "Không phải tôi sợ mời các cậu, chúng ta có thể đơn giản chút được không, còn chưa biết phải nói gì nữa. "

Lương Hiểu Âu đáp: "Không cần biết bằng phương pháp gì, chỉ cần trúng tuyển nghiên cứu sinh đã là có bản lĩnh rồi, kì thực có ai không nhờ vả quan hệ, chỉ có điều không lợi hại bằng cậu thôi. Đừng sợ người không biết, không khiến người ta đố kị mới là kẻ tầm thường. "

Trương Dương nói: "Nghe cậu nói như thế, tôi thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Lương Hiểu Âu nói: "Cậu cũng đừng quá tiếc rẻ, đi ăn chút rồi trả cái hóa đơn, tôi sẽ báo giúp cậu. "

Trương Dương vui vẻ gật đầu: "Cậu tốt với tôi như vậy, không phải là đã phải lòng tôi đấy chứ?"

Lương Hiểu Âu phỉ nói: "Giữ đạo đức tí đi, tôi là người đã có nơi có chốn, cậu không được có ý với tôi đâu nhé. "

Trương Dương nói: "Tôi cũng là người đã có chủ, tôi coi cậu cũng như anh em của mình vậy, dù có đi vệ sinh hay tắm chung cũng không thèm có ý gì đâu. "

Lương Hiểu Âu tức giận đấm hai quả vào vai hắn: "Muốn ăn đánh phải không? Có người nào lại mỉa mai bạn bè đến mức ấy không?"

Trương Dương đáp: "Vậy ý cậu là muốn tôi có tình ý với cậu sao?"

"Muốn ăn đánh hả?"

Tối đó Trương Dương đặt bốn bàn ở Vọng Giang lâu mời các bạn học, kì thực mọi người cũng chỉ kiếm cớ để tụ tập, Trương đại quan nhân là thành viên duy nhất của lớp được chọn làm nghiên cứu sinh, đương nhiên sẽ thành mục tiêu của mọi người. Trong đó có người ngưỡng mộ, có kẻ đố kị, người thật lòng chúc mừng cũng không nhiều, những ngày này, ai cũng nịnh nợ người khác giỏi hơn cả mình. Vẫn may, hắn tửu lượng khá uống bao nhiêu cũng không say, ai chúc hắn cũng cụm ly hết.

Vốn buổi liên hoan lớp đang vui vẻ, mọi người cười đùa nói chuyện thì gã Thiện An Khang xuất hiện phá hỏng cả không khí hài hòa náo nhiệt.

Mọi người không hiểu gã từ đâu chui ra, đột ngột có mặt ở buổi liên hoan.

Lúc ấy Lương Hiểu Âu đang chúc rượu Trương Dương, sự xuất hiện của Thiệu An Khang làm cô hơi sững lại, vừa nãy cô có gọi điện cho gã bảo mình ra ngoài đi liên hoan với bạn cùng lớp, cô kinh ngạc gọi: "An Khang, sao anh lại đến đây?"

Thiên An Khang đáp: "Tiểu Âu, em đi về ngay!"

Lương Hiểu Âu nói: "An Khang, chúng em vừa mới bắt đầu, anh có việc gì gấp không?"

Thiệu An Khang mặt tối sầm lại, tay nắm chặt lấy cổ tay Lương Hiểu Âu: "Đi theo anh!"

Tất cả bạn học đều sửng sốt, Trương Dương nhìn thấy tên nhãi này trong lòng liều hiểu rõ vấn đề, hắn đã từng tiếp xúc với Thiệu An Khang, không cần hỏi cũng biết gã coi mình là tình địch. Trương đại quan nhân cũng biết vào lúc này mình mà không lên tiếng thì Thiệu An Khang nhất định hướng mũi nhọn về phía mình.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)