Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0786

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0786: Đại thừa quyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Cô ta lại lấy ra mấy tấm ảnh, sau khi lần trước thăm dò địa động với Trương Dương, Trần Tuyết về sau lại tới đó một mình, phát hiện ở một vách đá khắc đầy ký tự, vàchụp ảnh lưu lại.

Trần Tuyết nói: "Dựa theo thứ mà Kim Diến Mậu lưu lại, đem ký tự sắp xếp lại, sau cùng có được một thiên văn tự này. " Cô ta đưa thiên văn tự được viết xuống sau khi mình phá giải cho Trương Dương.

Trương Dương nhìn vào, hắn vốn cho rằng bên trên chắc là tinh yếu của âm sát tu la chưởng và thê phong khổ vũ kiếm yếu, nhưng nhìn thấy văn tự bên trên, lại phát hiện thứ được ghi bên trên không ngờ là bảo điển võ lâm tối thượng đại thừa quyết, thời đại hiện giờ sớm đã không biết đại thừa quyết là vật gì, thật ra lúc ở triều Đại Tùy, thiên bảo điển võ lâm tối thượng này nghe nói cũng đã thất truyền, tục truyền đại thừa quyết là nội công tâm pháp tinh diệu nhất trên đời, sau khi nắm giữ được đại thừa quyết, tu luuyện bất kỳ loại võ công nào cũng đều là hạ bút thành văn, dễ dàng nắm bắt. Đại thừa quyết về sau biến mất khỏi thế gian không phải bởi vì bị hủy bởi tranh đoạt giết chóc, mà là nghe đồn cao thủ tu luyện đại thừa quyết đều đắc đạo thành tiên, cuối cùng một vị cao thủ luyện thành đại thừa quyết không muốn bộ bí tịch này tồn tại trên nhân thế nên mang theo đại thừa quyết phi thăng mà đi.

Trương đại quan nhân đương nhiên không tin vào những lời đồn như vậy, có điều hắn xem lướt qua đại thừa quyết một lần, quả thực là một bộ nội công tâm pháp vô cùng ảo diệu.

Nội công của Trần Tuyết cũng rất có căn cơ, cô ta tất nhiên có thể nhìn ra quyển này là phương pháp tu luyện nội công, nói khẽ: "Khẩu quyết nội công này rất lợi hại à?"

Trương Dương gật đầu: "Nghe đòn sau khi luyện thành có thể đắc đạo thành tiên!"

Trần Tuyết lạnh lùng cười nói: "Trên đời này thật sự có tiên nhân ư?"

Trương Dương nói: "Kim Diến Mậu tuy rằng có được quyển nội công này, nhưng chắc vẫn chưa kịp tu luyện, bằng không hắn cũng sẽ không chết dưới sự vây công của mấy cao thủ. "

Trần Tuyết nhẹ giọng thở dài: "Hùng bá thiên hạ thì sao chứ? Vô địch trên đời thì sao chứ? Kết quả vẫn không phải rồi cũng trở về với cát bụi ư!" Với tính tình của cô ta nói ra những lời xuất thế như vậy cũng không phải là bất ngờ.

Trương Dương nói: "Tuy rằng sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng nhân sinh một khi đã hữu hạn như vậy, vì sao không ở trong thời gian hữu hạn này tìm kiếm khoái hoạt lớn nhất?"

Trần Tuyết hỏi ngược lại: "Theo ý anh, cái gì mới là khoái hoạt lớn nhất?"

Trương Dương nói: "Làm chuyện mà mình muốn làm, yêu người mà mình yêu!"

Trần Tuyết nói: "Anh sống ở trên đời này đơn giản là vì tham dục, nếu ông trời cho anh cơ hội được sống một lần nữa, anh sẽ không nói như vậy đâu!"

Trương Dương nói: "Sai rồi, cho dù cho tôi sống thêm một lần nữa thì cũng sẽ vẫn nghĩ như vậy, vẫn làm như vậy thôi, là người ai mà không có dục vọng chứ, lấy cô làm ví dụ, cô có thể không thích tiền tài tình cảm, nhưng cô nhất định cũng có kỳ vọng ở một phương diện nào đó, mà cái đó cũng chính là dục!"

Trần Tuyết nhíu mày nói: "Tôi không biện luận đạo lý với anh!"

Trương Dương cười nói: "Đó là bởi vì cô nói không lại tôi, cô vẫn luôn đối mặt với cuộc sống một cách tiêu cực, còn tôi thì là một thanh niên đầy hứa hẹn luôn hướng về phía trước. "

Trần Tuyết nói: "Mục đích anh hướng về phía trước là cái gì? Trưởng phòng, thính trưởng, bộ trưởng, một đường lên chức ư? Một ngày nào đó anh gặp phải hiện thực phía trước không đường, khi đó anh sẽ phát hiện, mình vẫn là một người bình thường, sớm muộn gì cũng phải chết. "

Trương Dương nói: "Cái mà tôi hưởng thụ chỉ là một quá trình lịch lãm, lúc trước quan trường đối với tôi mà nói là một nơi đầy mới mẻ, tôi muốn dấn thân vào đó để tìm hiểu. "

"Hiện tại thì sao? Đã chán chưa? Đối với anh mà nói có phải tất cả mọi chuyện đều như nhau hay không? Bao gồm cả tình cảm?"

Trương Dương lắc đầu: "Khác nhau chứ, quan trường tôi có thể rời khỏi được, nhưng có một số người thì tôi không thể vứt bỏ được, tôi đối với quan trường có trách nhiệm có trách nhiệm, nhưng tôi đối với những người quan tâm tôi, trân trọng tôi thì phải gánh vác trách nhiệm. "

Trần Tuyết nói: "Anh đang nói cho tôi biết anh là người rất có trách nhiệm ư?"

Trương Dương nói: "cũng bình thường thôi, tạm chấp nhận được!" Hắn dưa quyển đại thừa quyết đó cho Trần Tuyết, Trần Tuyết nói: "Anh cầm đi, tôi đối với võ công vốn không có hứng thú quá lớn. "

Trương Dương nói: "Cô tuy rằng không có hứng thú, nhưng nội công mà cô đang tu luyện là tinh thuần nhất, hơn nữa ngộ tính của cô rất cao, tu vi nội công trước mắt đã rất sâu rồi. "

Trần Tuyết nói: "Thì sao chứ? Ở trước mặt cô chị gái nuôi của anh thì cũng chỉ có nước chịu đòn thôi. "

Trương Dương nói: "Trần Tuyết, tôi muốn cầu cô một chuyện. "

Trần Tuyết nói: "Trước tiên nói là chuyện gì đi đã. "

Trương Dương nói: "Cuối năm nếu cô có thời gian, có thể bớt chút thời gian theo tôi tới Tây Tạng một chuyến hay không?"

Trần Tuyết hơi ngẩn ra, cô ta kinh ngạc nói: "Vì sao?"

"Cô đừng hiểu lầm, tôi không phải có ý đồ gì với cô đâu, mà muốn nhờ cô cùng tôi cứu một người. "

Trần Tuyết nói: "Người nào?" Trương Dương cười nói: "Một người bạn, cô gặp rồi sẽ biết. " Thật ra Trương Dương muốn nhờ Trần Tuyết đi cứu An Ngữ Thần, dựa theo ngày mang thai của An Ngữ Thần, cuối năm khi cô ta tiến vào giai đoạn mang thai cuối, sự liên hệ của kinh mạch giữa cơ thể mẹ và thai nhi đã thành thục, chính là thời cơ tốt nhất để giúp cô ta nặn lại kinh mạch trong cơ thể, nội lực của Trương Dương hiện giờ tuy rằng đã khôi phục, thậm chí còn hơn cả xưa, nhưng một mình nặn lại kinh mạch, sẽ hao tổn quá lớn, hắn không thể cam đoan nội lực của mình có thể độc lập hoàn thành, nội công mà Trần Tuyết tu tập tinh thuần đến cực điểm, hơn nữa thiên về chữa thương, không có tính công kích nhất định như nội lực khác, trong mắt Trương Dương, chỉ có Trần Tuyết giúp đỡ là thích hợp nhất, cho nên hắn mới có thể đề xuất yêu cầu như vậy. Trần Tuyết không tiếp tục truy hỏi, gật đầu nói: "Chỉ cần anh không phải đi làm chuyện xấu thì tôi giúp anh!" Quan hệ giữa cô ta và Trương Dương rất kỳ quái, tuy rằng giữa hai người chưa bao giờ thổ lộ bất kỳ tình yêu nào, có điều hai người khá hiểu nhau, phải nói là Trần Tuyết hiểu Trương Dương hơn một chút. Bản đại thừa quyết này đối với Trương Dương mà nói có thể tính là một thu hoạch bất ngờ, tuy rằng chỉ xem sơ qua, nhưng Trương đại quan nhân đã cảm thấy sự biến hóa tinh diệu trong đó hơn xa tưởng tượng của hắn, chẳng trách được người trong võ lâm tôn sùng là chí bảo, hắn tin rằng chỉ cần mình tu luyện cần cù, đại thừa quyết đối với hắn sẽ giúp sức cực lớn, võ công đã trì trệ không tiến rất lâu có lẽ trên cơ sở của đại thừa quyết sẽ thực hiện một lần nhảy vọt. Khi tái khám cho Lý Ngân Nhật, thái độ đối đãi của vị tướng lãnh cao cấp của Bắc Triều Tiên này đối với Trương Dương cực kỳ khiêm cung, dùng một lượt dược vật mà Trương Dương kê, Lý Ngân Nhật cảm thấy tình trạng sức khỏe đã tốt hơn nhiều, sức khỏe có chuyển biến tốt khiến y một lần nữa dấy lên hy vọng với sinh mệnh, Trương Dương sau khi bắt mạch cho y, Lý Ngân Nhật nói: "Trương tiên sinh, thuốc mà cậu kê cho tôi rất linh, tình trạng tinh thần của tôi hai ngày nay đã tốt hơn rất nhiều. "

Trương Dương lấy giấy bút ra, kê một phương thuốc cho y, mỉm cười nói: "Thật ra ông chỉ cần điều dưỡng thích đáng, sức khỏe vẫn có hi vọng khôi phục. "

Lý Ngân Nhật nói: "Theo chủ nhiệm Trương, tôi còn bao nhiêu thời gian nữa?"

Trương Dương đối đãi với vị tướng quân Bắc Triều Tiên này cũng không khách khí: "Sống chết có số, giàu sang ở trời, tôi không phải là thầy bói, tôi ngay cả mình sống tới ngày nào còn không biết, làm sao mà tính được chuyện của tướng quân?"

Lý Ngân Nhật bật cười ha ha, tâm tình của y hôm nay rất tốt.

Trương Dương viết xong phương thuốc đưa cho y, hôm nay Kiều lão không đi cùng hắn, chỉ phái một gã cảnh vệ tên là Tông Thịnh đi cùng, dựa theo kế hoạch, Trương Dương sau khi tái khám cho Lý Ngân Nhật sẽ lập tức rời phòng.

Nhưng Lý Ngân Nhật để biểu đạt sự cảm tạ đối với Trương Dương, thế nào cũng phải mời Trương Dương lưu lại ăn cơm, Trương Dương thấy thế cũng không tiện chối từ, nên quyết định lưu lại.

Lý Ngân Nhật kính Trương Dương làm thượng khách, trước khi ăn cơm, y tự mình dẫn Trương Dương tới thư phòng của y, xem một số bức ảnh của y năm đó ở Trung Quốc, trong đó có cả ảnh chụp chung của y với người lãnh đạo các đời của quốc nội. Lý Ngân Nhật giới thiệu lai lịch của ảnh cho Trương Dương, không khỏi cảm thán nói cảm thán nói: "Già rồi, bất tri bất giác tôi đã từ một thiếu niên tóc xanh năm đó biến thành một lão già đầu bạc rồi. "

Trương Dương khen y một câu: "Hổ lão hùng phong vẫn còn, ngài chỉ cần điều dưỡng thích đáng, rất nhanh sẽ khôi phục phong mạo ngày xưa. "

Lý Ngân Nhật nhân cơ hội thỉnh giáo: "Phương diện chuyện phòng the có phải kiêng hoàn toàn hay không?" Một người bất kể địa vị cao cỡ nào, biểu hiện bên ngoài như thế nào, nhưng ở trước mặt bác sĩ hắn vẫn chỉ là một bệnh nhân, Lý Ngân Nhật cũng không ngoại lệ.

Trương Dương gật đầu nói: "Nhất định phải bỏ hẳn, tôi tin vào nghị lực của tướng quân. " Khi lời này Trương đại quan nhân không khỏi buồn cười, ấn tượng bình thường của Lý Ngân Nhật đối với bên ngoài là đạo mạo nghiêm túc, nhưng không ngờ trên thực tế là một lão dâm côn.

Lý Ngân Nhật thở dài.

Trương Dương mỉm cười nói: "Thật ra niệm Phật là một lựa chọn không tồi, tướng quân mỗi ngày bớt chút thời gian chép mấy lần kinh Phật, tụng vài câu phật hiệu, chắc hẳn tinh lực sẽ không bận tâm quá nhiều tới phương diện này nữa. "

Cửa phòng vang lên tiếng gõ khe khẽ, một mỹ nữ thanh lệ hơn hai mươi tuổi bước vào, cô ta mặc quân phục Bắc Triều Tiên, quần áo mộc mạc, nhưng thân quân trang mộc mạc này không hề che giấu được vẻ xinh đẹp của cô ta, cô ta tên là Lý Uyển Cơ, là hộ sĩ chuyên trách của Lý Ngân Nhật, đồng thời cũng kiêm nhiệm công tác phiên dịch.

*****

Trương đại quan nhân nhìn thấy Lý Uyển Cơ, suy nghĩ đầu tiên trong lòng chính là, một nữ hộ sĩ xinh đẹp như vậy, với tính tình của Lý Ngân Nhật, chắc sẽ không bỏ qua. Hắn lưu ý Lý Ngân Nhật sau khi Lý Uyển Cơ đi vào phòng, trong đôi mắt thoáng chốc ánh lên ánh mắt dục vọng, Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, cầm thú! Già như vậy rồi mà còn nhẫn tâm xuống đối với đời sau như vậy à?

Lý Uyển Cơ tựa hồ có chút kính sợ đối với ánh mắt của Lý Ngân Nhật, cúi đầu xuống, nói khẽ: "Tướng quân, đã chuẩn bị tốt rồi!"

Lý Ngân Nhật cười nói: "Trương Dương, chúng ta đi ăn cơm. "

Một ngày ba bữa của Lý Ngân Nhật vô cùng đơn giản, đây không phải bởi vì y không ăn được, mà là từ sau khi y sinh bệnh đã bắt đầu chú ý tới dưỡng sinh, đồ ăn trên bàn lấy thanh đạm làm chủ, tự nhiên không thể thiếu món kim chi mà quốc gia của họ thích nhất.

Trương Dương đối với đồ ăn c Triều Tiên không có hứng thú gì, xới một bát mì lạnh, ăn ít kim chi, trong lòng cũng có chút thông cảm cho bữa ăn đạm bạc này, quốc gia người ta trước mắt kinh tế khó khăn, không có phí dụng chiêu đãi nhiều như vậy.

Trương Dương và Tông Thịnh cùng nhau ăn xong, khi rời khỏi Lý Ngân Nhật đưa cho hắn một món đồ tốt, là một hộp sâm Cao Ly.

Sau khi rời khỏi, Trương Dương ngồi bên trong xe không nhịn được nói: "Bữa cơm này cũng hơi đơn giản rồi, một chút đồ béo cũng không có. "

Tông Thịnh cười nói: "Tôi và Kiều lão đã tới vài, cũng chưa từng ở lại ăn cơm, người Triều Tiên ăn cơm đều như vậy đấy, thực vật của bọn họ đương nhiên không thể so sánh với mỹ thực của Trung Hoa chúng ta. " Nói tới chuyện này, Tông Thịnh đầy cảm giác tự hào dân tộc.

Trương Dương nói: "Kiều lão và y quen nhau thế nào vậy?"

Tông Thịnh nói: "Rất lâu rồi, tôi nghe người khác nhắc tới, khi kháng chiến, Kiều lão chỉ huy kháng Nhật ở đông bắc, Lý tướng quân lúc ấy từ Triều Tiên tới đây gia nhập quân kháng Nhật, được phân phối dưới trướng Kiều lão. "

Trương Dương cười nói: "Không phải là cảnh vệ của Kiều lão ư?"

Tông Thịnh nói: "Không rõ lắm, có điều quan hệ của y và Kiều lão luôn rất tốt, cũng làm ra được cống hiến khá lớn cho tình hữu nghị Trung Triều. "

Trương Dương nói: "Kiều lão đối với y rất không tồi!" Hắn bảo Tông Thịnh đưa mình tới trường mỹ thuật, Cố Dưỡng Dưỡng bảo hắn phải tới đây một chuyến, nói là có chuyện quan trọng muốn tìm hắn.

Tới trước cửa trường mĩ thuật, Trương Dương từ xa đã nhìn thấy Cố Dưỡng Dưỡng đang từ trong trường học bước ra, đang chuẩn bị xuống xe đón cô ta thì lại nhìn thấy một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ lái qua người họ, người ngồi bên trong xe chính là Trần An Bang, Trần An Bang đỗ xe lại bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, sau đó cầm một bó hoa hồng rất to bước xuống. Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy thằng ôn này không ngờ lại tìm tới trường mình, không khỏi có chút bực mình, cô ta nhíu mày, nhìn xung quanh, hy vọng nhìn thấy Trương Dương xuất hiện, nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng của Trương Dương.

Trương Dương ngồi bên trong xe không hề nóng lòng xuống xe, Tông Thịnh nhìn bó hoa hồng đó, chậc chậc khen: "Người trẻ tuổi hiện tại trên tình cảm thật sự đầu tư mạnh tay thật!"

Trần An Bang rát phong độ đi tới trước mặt Cố Dưỡng Dưỡng, cầm bó hoa trong tay đưa ra, mỉm cười nói: "Cố tiểu thư, tôi hôm nay đặc biệt tới đây là để xin lỗi cô về chuyện tối hôm đó!"

Cố Dưỡng Dưỡng chẳng thèm nhìn hắn, mắt vẫn lướt xung quanh tìm bóng dáng của Trương Dương.

Trần An Bang nói: "Cố tiểu thư, cô đang giận tôi ư. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tôi chưa từng giận một kẻ xa lạ. "

Trần An Bang nói: "Vậy nhận lấy hoa này đi, tôi mời cô đi ăn cơm, để biểu đạt thành ý. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Xin anh cầm hoa của anh đi xa một chút, đây là trường học, anh làm vậy tôi rất khó xử. "

Trần An Bang mỉm cười nói: "Con gái được người ta theo đuổi cũng là chuyện tốt mà! Có gì mà khó xử?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Vậy cũng phải phân rõ là người nào, nếu là một vị sĩ anh tuấn phong độ tiêu sái, tôi có lẽ sẽ cảm thấy kiêu ngạo, nhưng nếu là một kẻ vô năng tự cao tự đại, tôi sẽ cảm thấy khó xử. " Cố Dưỡng Dưỡng tức giận vì sự vô lễ của hắn đối với Trương Dương tối hôm đó, cho nên hôm nay nói chuyện cũng khắc bạc vô cùng.

Trần An Bang trước giờ đều tự thị thâm cao, hắn tuy rằng thích dung nhan và khí chất của Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng hắn không cho rằng Cố Dưỡng Dưỡng cao quý hơn mình, tuy rằng Cố Dưỡng Dưỡng cũng là con gái của cán bộ cao cấp, nhưng cha của cô ta dù sao cũng đã rời khỏi chính đàn, mà gia đình của hắn, thành tựu của hắn, bất kể là thế nào cũng không kém Cố Dưỡng Dưỡng, hắn cho rằng mình theo đuổi Cố Dưỡng Dưỡng là nể mặt cô ta rồi, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng bày ra tư thế cự tuyệt hắn ngoài ngàn dặm, điều này khiến cho Trần An Bang vô cùng khó chịu.

Trong trường mỹ thuật có không ít sinh viên đi ra, nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ đó, cả đám đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, lúc trước Trương Dương lái một chiếc Lamborghini tới đón cô ta đã tạo thành oanh động rất lớn, ảnh hưởng vẫn còn đó, không ngờ không tới vài ngày đã lại đổi thành Ferrari.

Cố Dưỡng Dưỡng trong trường mỹ thuật đã được người ta đặt cho danh hiệu hoa hậu giảng đường, nhưng bản thân cô ta cũng không phải là một cô gái thích gây náo động, cô ta nói với Trần An Bang: "Anh đi mau đi, đừng ở đây tạo thành ảnh hưởng không tốt. "

Trần An Bang cũng tức giận rồi: "Cô bảo tôi đi à? Đây là chỗ của Cố gia chắc?"

Cố Dưỡng Dưỡng chẳng thèm để ý đến hắn, đi sang một bên, Trần An Bang lại đi theo, thằng ôn này ở phương diện theo đuổi con gái đúng là có nghị lực kiên cường.

Trương Dương nói với Tông Thịnh: "Anh Tông, giúp tôi đi đón Dưỡng Dưỡng với. "

Tông Thịnh kinh ngạc nói: "Sao cậu không tự đi?"

Trương Dương nói: "Tôi sợ không nén được giận lại đánh người. "

Tông Thịnh cười cười, gã mở cửa xe bước xuống, Tông Thịnh không biết Trần An Bang là ai, gã đi tới vỗ vai Trần An Bang: "Tiểu huynh đệ, làm gì có ai theo đuổi con gái như người ta kiểu như cậu. "

Trần An Bang xoay người nhìn nhìn Tông Thịnh, hắn ở trước mặt của Cố Dưỡng Dưỡng đã đụng phải đinh, một bụng tức còn chưa có chỗ trút, nghe thấy Tông Thịnh nói như vậy, lập tức nổi giận: "Mày là ai, ở đây không có chuyện của mày, đi ra chỗ khác chơi. "

Tông Thịnh tuy rằng là cảnh vệ của Kiều lão, nhưng gã cũng không để người bình thường vào mắt, Tông Thịnh nói: "Người ta đã không để ý tới cậu, cậu còn mặt dày đeo báo làm gì? Còn làm vậy nữa là tôi đi báo cảnh sát đấy!"

Trần An Bang cũng không phải là hạng iền lành gì, giơ bó hoa trong tay lên ném vào mặt Tông Thịnh, Tông Thịnh có thân thủ gì chứ, há có thể để hắn dễ dàng đập trúng, hơi né người ra một bên, gã cũng không muốn ra tay với Trần An Bang, Trần An Bang chỉ vào mũi gã, nói: "Mày ở đơn vị nào? Còn muốn lăn lộn ở kinh thành hay không?"

Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới ý thức được Trương Dương vẫn đang ngồi trong chiếc xe jeep màu xanh, trong lòng có chút kỳ quái, Trương Dương đã đến rồi thì sao không xuống xe? Đúng lúc này, cô ta thấy chiếc xe jeep đó đang chậm rãi khởi động, sau đó đột nhiên gia tốc, lốp xe ma sát với mặt đất phát ra tiếng két chói tai, tất cả mọi người đều bị thanh âm bén nhọn này hấp dẫn, nhưng chuyện khiến họ ngạc nhiên hơn vẫn còn ở phía sau.

Chiếc xe jeep đó đâm mạnh vào đít xe thể thao Ferrari, xe thể thao Ferrari tuy rằng đắt giá, nhưng làm sao mà chịu nổi khi va chạm với xe jeep, trong tiếng kinh hô của người chung quanh, đít xe rơi xuống, Trương đại quan nhân vẫn không có ý phanh lại, tiếp tục giậm chân ga, đẩy chiếc xe thể thao Ferrari đó đi, cho tới khi đâm vào chiếc xe tải ở phía trước, hai chiếc xe giáp công, xe thể thao Ferrari bị ép cho biến dạng, vô cùng thê thảm vô cùng thê thảm.

Trương Dương mở cửa xe, giả vờ áy náy bước xuống: "Anh Tông, tôi lâu lắm không lái xe rồi, nhầm chân ga thành chân phanh... "


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)