Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0796

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0796: Vẫn vậy
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Trương Dương thở dài nói: "Có gì muốn nói với tôi không?"

Đại Bôn nói: "Sự việc của Hoàng Quân tôi thật sự không biết, tôi đâu có liên quan đến thuốc phiện chứ."

Trương Dương nói: "Lý Thành có biết không?"

Đại Bôn nói: "Vậy thì anh phải hỏi anh ta."

Trương Dương nói: "Anh phải giúp tôi một điều."

"Dù là tôi có năng lực, thì có thể giúp anh được gì?"

Trương Dương nói: "Gọi Lý Thành về đây cho tôi, tôi có chuyện muốn hỏi."

Đại Bôn cười khổ hạnh nói: "Chủ nhiệm Trương, anh muốn hại tôi sao, sống trong xã hội phải dựa vào chữ nghĩa, nếu như tôi làm như vậy, thì về sau còn ai không xem thường tôi chứ? Không phải tôi không muốn giúp, mà là tôi không thể nào đi ngược lại với nguyên tắc của mình."

Trương Dương nói: "Anh ta đang ở đâu?"

"Tôi không biết, thật sự không biết."

Rầm! Trương Dương đập mạnh lên bàn, làm cho Đại Bôn giật nảy mình! Gã lau mồ hôi trên trán rồi nói: "Chủ nhiệm Trương, anh ta có một người chị gái, tại hồ tắm Bành Hồ Loan, anh hãy đi hỏi cô ta xem."

Trương Dương nói: "Đại Bôn, anh ngày càng xảo quyệt rồi."

Đại Bôn nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi đâu dám làm gì với anh! Sự việc của Hoàng Quân tôi cũng rất buồn, có một câu nói thế nào nhỉ, một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, Hoàng Quân rất trượng nghĩa, anh hãy nói với bên cảnh sát một chút, nhất định phải tìm ra sát thủ thật sự ẩn giấu đằng sau! Phải trừng trị tên khốm đó bằng pháp luật"

Trương Dương nói: "Anh cũng tin vào pháp luật sao?"

Đại Bôn nói: "Tin chứ, tôi không có việc gì là lại xem luật, không hiểu rõ luật, thì làm sao sống trên xã hội được."

Trương Dương trừng mắt với gã: "Gần đây anh để ý cho tôi thông tin về Hoàng Quân, chỉ cần có chút đầu mối gì, là phải báo cho tôi ngay!"

Cao Liên Minh mấy ngày nay xin nghỉ phép, để giúp Đồng Tú Tú xử lý hậu sự của Hoàng Quân. Đồng Tú Tú bảo hắn giúp điều tra manh mối vụ án của Hoàng Quân, Cao Liêm Minh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội thể hiện bản thân thế này, cố gắng giành được cảm tình của người đẹp.

Đúng là người khóc kẻ cười, Thường Lăng Phong đang đón chào mùa xuân của tình cảm! Cao Liêm Minh cũng nhận thấy hi vọng của tương lai, Chu Sơn Hổ lại xin từ chức với Trương Dương vào lúc này.

Trương Dương nhìn thấy lá đơn từ chức nguệch ngoạc của gã viết tay, bèn hỏi: "Đây là cái gì?"

Chu Sơn Hổ nói: "Anh Trương, là đơn từ chức của tôi."

Trương Dương nó: "Sao thế? Chẳng phải đang làm tử tế sao? Tại sao phải từ chức chứ?"

Ánh mắt Chu Sơn Hổ không dám nhìn thẳng vào Trương Dương, mà lí nhí: "Tại vì...Tại vì nhà tôi có việc...Tôi muốn đi về."

Trương Dương vừa nhìn đã biết gã nói dối, liền nhẹ nhàng: "Cậu ở một mình có việc gì được chứ? Làm cho cẩn thận vào, cậu lái xe tốt như vậy, mọi người đều rất thích cậu, cậu mà đi thì thật lãng phí, đợi qua mấy năm nữa, tôi sẽ giúp cậu chuyển nghề."

Chu Sơn Hổ nói: "Anh Trương, tôi biết anh rất tốt với tôi, nhưng thật sự tôi không thể ở lại đây được nữa." Gã khom lưng với Trương Dương, rồi quay người bước đi.

Trương Dương lớn tiếng nói: "Cậu đứng lại cho tôi!"

Chu Sơn Hổ bèn dừng bước.

Trương Dương nói: "Có phải là vì cô ấy không?"

Chu Sơn Hổ nói: "Anh Trương, anh đừng hỏi nữa!"

Trương Dương tức giận: "Mẹ kiếp! Chẳng phải chỉ là một người đàn bà sao? Tôi lúc đầu thích cậu, cũng bởi vì cậu to gan lớn mật, dám làm, nhưng giờ đây nhìn cái kiểu của cậu kìa, vì một người phụ nữ mà bỏ cả công việc của mình, tôi đúng là đã nhìn nhầm cậu rồi."

Chu Sơn Hổ nói: "Anh Trương, anh không hiểu đâu."

Trương Dương nói: "có gì mà không hiểu? Người ta cảm thấy cậu từ nông thôn ra đây, cảm thấy cậu chỉ là một người làm tạm thời, không có công việc chính thức, có gì mà lớn chuyện chứ? Cậu mà đi như thế này, chỉ có thể làm người ta đánh giá thấp mình mà thôi!"

"Anh Trương..."

Trương Dương nói: "Phụ nữ Trung Quốc không thiếu gì, không tốt thì chúng ta đổi! Mẹ kiếp, cậu không thể nào tử tế hơn được à, vì một người phụ nữ mà như muốn chết ngay vậy, có mất mặt không cơ chứ?"

Chu Hổ Sơn bị hắn mắng, mặt đỏ bừng nói: "Anh Trương...Tiểu.... Tiểu Đình không nói gì cả, là tôi...tôi tự cảm thấy mình không xứng với người ta! Tôi nên đi xa một chút."

Trương Dương nói: "Tình trường như chiến trường, khi đánh nhau thì cậu phải xung phong lên trước! Tôi chưa từng thấy cậu sợ điều gì, giờ đang yêu còn sợ gì nữa? Thích thì cứ thích thôi! Kệ người ta nghĩ thế nào, chỉ cần hai người đồng ý cạnh nhau, thì làm rồi tính sau!"

Chu Sơn Hổ bị những lời thô lỗ của Trương Dương chấn động: "Cái đó.... Cái đó..."

"Cái đó cái con khỉ à?" Trương Dương cầm lấy tờ đơn xin nghỉ việc, xé làm đôi rồi nói: "Cút đi, làm việc cho tử tế cho tôi, về sau mà dám nói với tôi chuyện từ chức, thì cẩn thận tôi xử lý cậu đấy!"

Chu Sơn Hổ còn muốn nói điều gì đó, nhưng Trương Dương đã chặn lời:

"Nếu như cậu dám tháo chạy, thì tôi sẽ nói câu chuyện này cho bà con lối xóm ở thôn Tiểu Thạch Oa, đến lúc đó xem ai là người mất thể diện."

Chu Sơn Hổ nói: "Anh Trương..."

"Đừng gọi tôi là anh, gọi tôi là chủ nhiệm Trương!"

"Chủ nhiệm Trương, tôi biết phải làm thế nào rồi."

Trương Dương nói: "Làm thế nào?"

Chu Sơn Hổ nói: "Tôi sẽ lái xe, không để tâm đến chuyện gì nữa."

Trương Dương giơ ngón tay cái về phía gã.

Lúc này bên phòng bảo vệ bên ngoài gọi điện thoại đến, nói rằng có mấy vị hòa thượng chỉ đích danh muốn tìm chủ nhiệm Trương. Trương đại quan đứng dậy đi ra ngoài, đứng ở ban công nhìn ra bên ngoài, thì nhìn thấy Tuệ Không pháp sư và Minh Giác đã đứng ở ngoài cửa rồi. Còn một vị mặc áo cà sa, một tay cầm tràng hạt, đó chính là Tam Bảo hòa thượng đến từ Nam Lâm Tự.

Trương Dương cười bước xuống cầu thang, lớn tiếng nói: "Mau, mau mời mấy vị đại sư vào đây!" Hắn hét như vậy đã làm tất cả người làm việc của bộ chỉ huy phải chú ý đến, thấy Trương đại quan bước ra ngoài gặp mấy vị hòa thượng, trong lòng thầm cảm thán, vị chủ nhiệm Trương này thật là quen lắm người, ngay cả hòa thượng cũng là bạn của hắn.

Cảnh giới của Tuệ Không pháp sư và Tảm Bao rõ ràng không giống nhau hai mắt của Tuệ Không trông hiền hòa, mỉm cười cũng rất điềm đạm, hòa thượng Tam Bảo vừa nhìn đã biết là nhà hoạt động xã hội, cười ha ha nói: "Chủ nhiệm Trương, quản lý của anh ở đây thật là nghiêm khắc!" Gã giơ giơ chiếc di động trong tay rồi nói: "Đang chuẩn bị gọi điện cho cậu đấy."

Tuệ Không pháp sư chắp hai tay nói: "A di đà phật, Trương thí chủ trước đến giờ vẫn vậy!"

Trương Dương cười nói: "Vẫn vậy, vẫn vậy, cuộc du hành Nam Lâm Tự của đại sư hài lòng chứ?"

Tuệ Không pháp sư cười điềm đạm nói: "Tăng chúng Nam Lâm Tự đã chăm sóc sư đồ chúng tôi rất chu đáo, lần này tôi đi qua Đông Giang đã cảm nhận được tấm thịnh tình của các thí chủ."

Trương Dương đến trước mặt hòa thượng Tam Bảo, nhìn cách ăn mặc của người này, liền hỏi: "Này Tam Bảo, anh không cảm thấy rằng mình quá gây sự chú ý sao?'

Hòa thượng Tam Bảo cảm thán nói: "Chẳng còn cách nào cả, tất cả việc bình thường của chùa đều giao cho tôi phụ trách, tôi không làm thì ai làm chứ?"

Tên này nhất định là giống một người phàm tục, Trương đại quan cười nói: "Mấy vị đại sư, mời vào trong chùa để uống trà."

Tuệ Không nói: "Không giấu gì thí chủ, lần này chúng tôi đến là để thăm Trương thí chủ, để biểu thị lời cảm ơn, hai là để đến thăm Thu Hà Tự."

"Thu Hà Tự?" Trương đại quan đến Đông Giang lâu như vậy rồi mà vẫn chưa nghe thấy cái tên Thu Hà Tự.

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Thu Hà Tự là một chùa tầm cỡ được xây dựng từ thời Minh! Sau khi triều Thanh ập đến đã bị phá hủy, Đài Loan cũng có một Thu Hà Tự, chính là do cao tăng Thu Hà Tự lúc đó là Phổ Hiền sau khi từ Đông Giang đến Đài Loan đã xây dựng lại."

Trương Dương lúc này mới biết lần này Tuệ Không đến là để tìm hiểu cội nguồn, hắn gọi Chu Sơn Hổ đến, bảo gã lái chiếc xe của đơn vị, đưa mấy vị hòa thượng đến Thu Hà cổ tự ở gần hồ Thu Hà, nhưng gần đó đã hỏi mấy người, đều nói rằng không biết Thu Hà Cổ Tự ở đâu, chiếc xe đi qua biệt thự của Cố Doãn Tri, Trương Dương nhớ đến Cố Doãn Tri sau khi nghỉ hưu đã nghỉ ở đây, thế là xuống xe tìm Cố Doãn Tri.

Cố Doãn Tri vừa vặn đang ở nhà, nghe họ vừa nói đến việc Thu Hà Cổ Tự, liền cười nói: "Ngôi chùa đó đã bị hủy hoại rồi! Chính là ở gần chỗ cách đông nam hai km."

Trương Dương vừa nghe liền cảm thấy rất vui vẻ, vội vàng bảo Cố Doãn Tri dẫn họ cùng đi.

Cố Doãn Tri nghe nói trong ba vị cao tăng, một vị trong số đó là Tuệ Không đại sư nổi tiếng trong giới phật học Đài Loan, cũng rất vui vẻ, y đã hỏi một chút triết lý cuộc sống với Tuệ Không đại sư, sau khi Cố Doãn Tri nghỉ hưu, không có việc gì cũng thường xuyên đọc kinh phật, những điều y biết cũng phải làm cho Tuệ Không cảm thấy bái phục.

Chiếc xe ô tô dừng lại trước một cánh rừng, Cố Doãn Tri và Tuệ Không đại sư cùng sánh vai đi lên phía đầu tiên, Cố Doãn Tri nói: "Thu Hà Tự từng hưng thịnh một thời ở triều Minh, hương hỏa rất nhiều, khách thập phương đến đây rất nhiều để bái phật, sau đó quân đội triều Thanh ập vào, vì có những nghĩa sĩ phản Thanh, nên đã kích nộ triều đình nhà Thanh! Triều đình nhà Thanh đã phái 5000 binh sĩ đến vây quanh chùa, rồi giết hàng loạt tăng nhân, dùng lửa để đốt, theo lịch sử đã ghi chép, lúc đó lửa đã cháy liên tục sáu ngày sáu đêm! Những cơ nghiệp trăm năm của Thu Hà Tự đều trở thành một đám đổ nát, đến tậm Càn Khôn triều Thanh, có tăng nhân đã xây dựng lại chùa ở chỗ cũ, quy mô đã không thể bằng với năm đó nữa, thời kỳ chiến tranh kháng Nhật, Thu Hà Tự bảo vệ nạn nhân, trở thành cơ địa của Quốc Dân Đảng! Ở đây đã xảy ra một trận chiến kịch liệt, Thu Hà Tự lại bị hủy hoại bởi khói lửa chiến tranh môt lần nữa. Sau khi giải phóng, chính quyền vốn định xây dựng lại chùa, nhưng sau mười năm chiến tranh, những gì còn sót lại ở chùa cũng trở thành mục tiêu công phá, giờ đây đã hoàn toàn bị hủy hoại.

Khi nói chuyện, họ đã đến di chỉ của Thu Hà Tự! Thu Hà Tự năm đó rộng khoảng 50000 mét vuông, qu mô khá lớn, trải qua những năm tháng chiến tranh, Thu Hà Cổ Tự giờ đây đã rất khó có thể tìm được những dấu vết cũ, Cố Doãn Tri dẫn họ tìm đến chiếc bia đá hoa cương bị tàn phá, và những đồ khác, trên trụ đá có chữ "Chư La hán Dục Tiễn Trà Tán", Cố Doãn Tri nói: "Mấy ngày trước, tôi và chuyên gia cục văn vật đã cùng đến đây, họ đã căn cứ vào chữ trên đó để đoán rằng, những thứ này là cối đá dugnf để chữa bệnh cho tăng binh, chứng tỏ rằng Thu Hà Tự năm đó đã có không ít tăng binh."

Họ lại tiếp tục tìm thấy chữ "Lâm Tuyền Viện: Tự Sơn Giới" trong đám bia đá tàn tích, thứ hấp dẫn mọi người nhất là một một chiếc cối đá nặng đến cả nghìn tấn. Tận mắt nhìn thấy những tàn tích trước mắt, Tuệ Không đại sư liền niệm phật: "A di đà phật!" Tay y chuyển động chuỗi hạt, niệm kinh siêu độ cho những tiền bối trước đó. Đồ đệ Minh Giác và hòa thượng Tam Bảo cũng chắp hết hai tay đứng đằng sau y.

Cố Doãn Tri không muốn làm phiền gã, y vẫy vẫy tay với Trương Dương, cùng đến bên cạnh một chiếc cối đá lớn, Cố Doãn Tri nói: "Tuệ không pháp sư là một nhân vật hiển hách trong giới phật học Đài Loan, tinh thông phật học, không ngờ lại quen biết với con."

Trương Dương cười nói: "Tự nhiên nhầm lẫn rồi thành quen."

Cố Doãn Tri nói: "Nhân dịp họ đến Đông Giang, hãy cố gắng thúc đẩy giao lưu văn hóa Phật giáo của hai bờ."

Trương Dương nói: "Có lẽ ông ấy sẽ ở Đông Giang không lâu, ông ấy còn phải đi Phổ Đà và Cửu Hoa Sơn để giao lưu phật học."

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Chưa chắc đã gấp đến vậy."

Trương Dương nói: "Cha, lần này con đến kinh thành đã dành chút thời gian để đi thăm xưởng Lưu Ly, con thấy có một vài đồ sứ trong đó, có thời gian sẽ đưa qua cho cha."

Cố Doãn Tri gật đầu rồi nhẹ nhàng nói: "Gặp được Dưỡng Dưỡng chưa?"

Trương Dương nói: "Gặp được rồi, cảm giác lần này Dưỡng Dưỡng đã lớn hơn nhiều."

Cố Doãn Tri thở dài một hơi, ngước đầu dậy, ánh mắt của y nhìn vào mảnh trời xanh qua chiếc lá, y thấp giọng nói: "Con người rồi sẽ phải lớn lên! Thời gian gần đây đã có quá nhiều việc xảy ra với nó rồi."

*****

Trương Dương vỗ vỗ đầu gối của Cố Doãn Tri. Cố Doãn Tri quay mặt ra nhìn hắn, rồi lộ ra một nụ cười; "Hành trình lần này có thuận lợi không?"

Trương Dương nói: "Kiều lão đã bảo con qua thăm bệnh cho Lý Ngân Nhật. Ông ấy dặn dò, con không thể không nghe lời. Lần này con đã dẫn Dưỡng Dưỡng đến chỗ Kiều lão, Kiều lão còn nếm món Phật Nhảy Tường do chính Dưỡng Dưỡng làm."

Cố Doãn Tri nói: "Nha đầu này mấy ngày trước đã gọi điện thoại về nói rằng gần đây đi học không ít việc nấu ăn, muốn đích thân nấu cơm cho cha ăn."

Trương Dương cười nói: "Thế là cha sắp được nếm món ngon rồi."

Cố Doãn Tri nói: "Con gái càng lớn, thì càng khó chúng nó đang nghĩ gì."

Trương Dương nói: "Cha, khi con ở kinh thành đã phát sinh một số mâu thuẫn với con gái của Trần Tuyền."

Cố Doãn Tri nói: "Quan hệ của Trần Tuyền và phó thủ tướng văn rất tốt đấy, xử lý những việc này cần phải thật cẩn trọng, cố gắng đừng để hai người họ khó xử." Cố Doãn Tri đã phát hiện điều gì đó. Văn Quốc Quyền và Kiều lão đều có quan hệ rất tốt với Trương Dương, cùng với việc hai bên tranh đấu ngày càng kịch liệt, quan hệ này sẽ trở nên ngày càng khó xử lý.

Trương Dương nói: "Cha, con nghe nói rằng hội thủ tướng trong tương lai sẽ lựa chọn giữa cha nuôi con và Phó Hiến Lương?"

Cố Doãn Tri cười nói: "Ngồi ở đây con có thể nhìn thấy rõ ràng đỉnh của ngọn Thanh Đài không?"

Trương Dương ngớ người.

Cố Doãn Tri lại nói tiếp: "Trên ngọn Thanh Vân hôm nay có gió đông bắc hay là gió tây nam?"

Trương Dương nói: "Không nhìn thấy, cách quá xa."

Cố Doãn Tri nói: "Đối với con, con hãy cứ chú ý vào trong phạm vi tầm mắt con có thể với tới, nhìn vào những cảnh vật cách con quá xa, thì chẳng bằng chú ý vào những thứ dưới chân con, không cẩn thận đã có thể bị đá vấp chân rồi."

Trương Dương dường như đã lĩnh hội được điều gì đó.

Những lời Cố Doãn Tri nói đây đã nhắc nhở Trương Dương không nên tham dự quá sâu vào những tranh đấu trong tầm lớp cao. Mặc dù Trương Dương có năng lực, và cũng rất thông minh, nhưng với cảnh giới của hắn tham dự vào trong đó chỉ có thể trở thành công cụ để người khác lợi dụng mà thôi. Có thể đứng đầu về chính trị, cơ tâm nhất định phải sâu thẳm như biển cả. Trương Dương không thể nào tưởng tượng nổi.

Tuệ Không pháp sư niệm kinh hơn nửa tiếng đồng hồ ở di chỉ Thu Hà Tự rồi mới về bên cạnh hai người, chắp tay khiêm nhường nói: "Đã để hai vị thí chủ đợi lâu rồi."

Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Ông đang đọc kinh, chúng tôi ở đây để hưởng thụ sự yên bình, thật ra trong thế gian này chẳng có ai đợi ai cả. Mỗi người đều có cuộc đời của bản thân mình, chúng ta chỉ là có duyên nên xảy ra một vài sự gặp gỡ mà thôi. Chờ đợi thật ra là một loại duyên!"

Tuệ Không pháp sư nhìn Cố Doãn Tri, ánh mắt lóe lên sự khâm phục.

Cố Doãn Tri nói: "Hàn xá ở ngay chỗ không xa, nếu như đại sư không chê hàn xá xấu xí có thể qua đó uống chút trà nói chuyện!"

Tuệ Không pháp sư liền gật đầu đồng ý.

Khi Tuệ Không pháp sư và Cố Doãn Tri đàm đạo về cuộc đời, thì hòa thượng Tam Bảo thầm gọi Trương Dương sang một bên. Trương Dương thấy thái độ thần bí của tên này, không chịu được liền hỏi: "Này Tam Bảo, tôi thấy anh ngày càng không giống hòa thượng nữa rồi, anh hãy nhìn Tuệ Không pháp sư kìa, rồi hẵng nhìn lại mình đi!"

Hòa thượng Tam Bảo nói hùng hồn: "Tu hành có rất nhiều loại, thứ ông ấy chọn là loại thoát tục, ai coa minh hơn ai còn không biết đâu."

Trương Dương cười nói: "Mẹ kiếp, anh đúng là gì cũng nói được. Đúng rồi, còn có Tu Hoan Hỉ Thiền nữa, sao anh không thay đổi đi tu hành kiểu đó?"

Tam Bảo mặt đỏ bừng nói: "A di đà phật, tội lỗi, tội lỗi!"

Trương đại quan chẳng hề coi tên này là một hòa thượng, giơ tay ra đập đập vào vai gã rồi nói: "Tam Bảo à, làm người phải biết khiêm nhường, để người ta nói linh tinh là không được rồi."

Tam Bảo gật đầu lia lịa, gã lúc này mới nhớ ra tìm Trương Dương để nói chuyện gì, liền thấp giọng nói: "Chủ nhiệm Trương, anh có biết mục đích lần này Tuệ Không pháp sư đến để làm gì không?"

Trương Dương nói: "Chẳng phải để giao lưu phật giáo sao?" Thật ra hắn đã biết rằng Tuệ Không pháp sư được Tra Tấn Bắc mời đến để khai quang cho kim cương, có điều không tiện nói ra, nếu như mọi người biết được Tuệ Không tham dự vào chuyện này, nhất định sẽ giảm bớt hình tượng của y trong lòng.

Hòa thượng Tam Bảo nói thần bí: "Mục đích chính của ông ấy là muốn đến thăm Thu Hà Tự, và ông ấy cũng muốn xây dựng lại Thu Hà Tự."

Trương Dương hơi ngớ người, việc này hắn chưa từng nghe Tuệ Không nói ra.

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Trên đường chúng tôi đến Đông Giang, ông ấy đã làm lộ ra tin tức này."

Trương Dương nói: "Thu Hà Tự Đài Loan ông ấy ở bây giờ có liên quan đến Thu Hà Tự ở đây, ông ấy muốn xây dựng lại cũng là điều bình thường thôi."

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Chủ nhiệm Trường, nếu như ý nghĩ của ông ấy có thể thành hiện thực, anh xem tôi có thể đến được không?"

Trương Dương nói: "Anh có ý gì chứ? Chẳng phải anh đang ở Nam Lâm Tự rất tốt sao? Sao lại nghĩ tới việc đến đây?"

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Năm nay Nam Lâm Tự có một vị phương trượng mới đến, tôi thấy không còn hi vọng gì nữa rồi."

Trương đại quan giờ mới hiểu ý nghĩa của câu nói đó. Hắn cười ha ha! Hòa thượng mà cũng rất màng danh lợi. Thấy không còn hi vọng làm phương trượng bên kia nữa, vì vậy vội vàng chuyển chỗ ngay. Trương Dương nói: "Dù là xây dựng lại Thu Hà Tự, anh có đến đây cũng không nhất định có thể làm phương trượng."

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Tóm lại là vẫn tốt hơn Nam Lâm Tự. Nếu so sánh giữa Nam Lâm Tự và Thu Hà Tự, thì giống như so sánh giữa cấp khoa và cấp sở. Tôi đến đây, cấp bậc tự nhiên sẽ được nâng lên, về sau đi đến chùa khác để làm phương trượng có lẽ dễ dàng hơn. Hơn nữa, Tuệ Không Sư có địa vị rất cao trong giới phật học. Ông ấy đã đồng ý nhận tôi làm đồ đệ rồi. Nếu như trở thành đồ đệ của ông ấy, cũng được coi là đã có chút địa vị trong giới phật học, hì hì..."

Trương đại quan trừng to hai mắt. Mặc dù trước kia hắn đã biết rằng hòa thượng Tam Bảo chẳng phải tay vừa, nhưng lời của tên này vẫn làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc. Trương Dương nói: "Anh không nên vào cửa phật, mà anh nên vào quan trường thì hơn."

Hòa thượng Tam Bảo nói: "Quan trường và cửa phật có gì khác nhau sao? Tôi muốn làm phương trượng là để thỏa mãn chính bản thân mình, anh muốn làm quan cũng là để thỏa mãn chính bản thân mình. Mặc dù con đường không giống nhau, nhưng cuối cùng cảm xúc tâm lý vẫn giống nhau cả thôi."

Trương Dương nói: "Này, sao anh là một đệ tử cửa phật mà lại không thể nào bỏ qua hư danh được vậy?"

Hòa thượng Tam Bảo cười nói: "Ai sống ở trên đời cũng đều là để tồn tại cả thôi. Nếu như điều này mà còn không để ý, thì người ta cách cái chết chẳng còn xa nữa. Tôi vẫn còn trẻ. Đợi đến khi tôi bảy mươi tuổi rồi sẽ nghĩ đến vấn đề từ bỏ mà Trương chủ nhiệm nói. Anh nghĩ thử xem, tôi rõ ràng đã nhìn thấu mà vẫn không từ bỏ được, đây chẳng phải cũng là một loại cảnh giới hay sao?"

Trương đại quan đúng là không còn gì để nói.

Tuệ Không sư sau khi tận mắt nhìn thấy di chỉ của Thu Hà Tự, ngay lập tức càng kiên định với quyết tâm xây dựng lại chùa, y nói chuyện này với Trương Dương. Trương Dương cũng khá coi trọng chuyện này. Ngày hôm sau liền nhắc đến trong cuộc họp tổng kết công tác xây dựng khu đô thị mới do bộ chỉ huy mở.

Những nhân viên dự cuộc họp sau khi nghe Trương Dương nói xong chuyện này liền rì rầm thảo luận. chủ nhiệm quản ủy hội Lưu Bảo Toàn nói trước: "Tôi thấy không được lắm. Việc xây dựng khu đô thị mới vừa mới bắt đầu, mà chúng ta đã làm công tác mê tín, thành phố liệu sẽ nghĩ gì về chúng ta?"

Trương Dương thầm nói, trình độ của Lưu Bảo Toàn đúng là chẳng ra sao, hắn phản đối: "Văn hóa phật giáo và mê tín là hai chuyện khác nhau. Có lẽ ông cũng hiểu về chính sách tôn giáo của Đảng chúng ta chứ!"

Lưu Bảo Toàn nói xong cũng cảm thấy cách biểu đạt của mình không hợp lý, mặt y liền đỏ lên nói: "Tôi cũng không phải là ý như vậy. Ý của tôi là, khu đô thị mới sẽ phát triển như vũ bão, nơi đây sẽ trở thành trung tâm kinh tế chính trị của Đông Giang trong tương lai, đầu tiên cần phải đề cao sự lãnh đạo của đảng đúng không? Cơ quan chính phủ vẫn chưa chính thức vào ở, mà đã xây dựng lại chùa chiền rồi, hình như làm vậy không được thỏa đáng lắm."

Cục trưởng cục quản lý tổng hợp La An Định đề nghị: "Chủ nhiệm Lưu! Tôi thì lại cảm thấy chẳng có gì không thỏa đáng cả. Quốc gia của chúng ta rất ủng hộ văn hóa phật giáo. Theo những gì tôi biết, hiêp hội phật giáo đã nhiều lần đề xuất ý kiến xây dựng lại Thu Hà Cổ Tự. Sau này vì vấn đề tài chính hạn hẹp, nên lại bị hủy bỏ. Giờ đây có tăng nhân Đài Loan đã đồng ý bỏ tiền để xây dựng lại ngôi chùa này, đây là một việc tốt. Không những có thể đẩy mạnh giao lưu phật giáo, mà còn có thể thúc đẩy giao lưu văn hóa đôi bờ." La An Định ủng hộ việc xây dựng lại chùa chiền, bởi lẽ cha mẹ của gã đề là giáo đồ nhà phật cả! Mặc dù La An Định là một quan chức, nhưng gã cũng khá hiểu biết về văn hóa phật."

Cục trưởng cục xây dựng Đường Tự Lập nói: "Vị tăng nhân Đài Loan này mặc dù đã đề ra việc xây dựng lại chùa, nhưng người ta đâu có nói là sẽ đầu tư. Chúng ta nói nhiều như vậy, nhưng khi muốn bắt tay vào làm thật sự, thì phải giải quyết vấn đề tiền trước đã. Khoản tiền thành phố cho khu đô thị mới đều dùng vào những công trình trọng điểm, không thể rút thêm ra để xây dựng lại chùa chiền nữa."

Phó chủ nhiệm quản ủy hội khu độ thị mới mới đến Lâm Lương Đức nói: "Tôi thấy rằng lời của chủ nhiệm Lưu rất có lý, việc xây dựng khu đô thị mới vừa mới bắt đầu mà chúng ta đã xây dựng lại chùa chiền thì không tốt lắm. Người dân sẽ nghĩ như thế nào? Thành phố sẽ nghĩ như thế nào?" Phó cục trưởng mới đến của cục sự nghiệp xã hội Hoàng Tây Dân gật đầu theo. Mặc dù tên này chưa đến được mấy ngày, nhưng tất cả mọi người đều nhận ra, gã là một người tát nước theo mưa. Chỉ cần Lâm Lương Đức nói gì, là gã sẽ nhất định gật đầu theo. Bình thường lúc họp gã không bao giờ phát biểu ý kiến.

Tần Thanh thấy ý kiến của họ không giống nhau, thảo luận ngày càng gay gắt, nên cười, cô nhẹ nhàng nói: "Mọi người có lẽ đã rất rõ về quy hoạch của khu đô thị mới rồi, tôi nghĩ không cần tôi phải nhắc nhở mọi người nữa. Phát triển du lịch là một phần cực kỳ quan trọng trong việc xây dựng khu đô thị mới, thật ra Tuệ Không đại sư trước khi đến Đông Giang, đã có những chuyên gia trong lĩnh vực này đề xuất ý kiến xây dựng lại Thu Hà Tự, để nâng cao trình độ nhân văn của khu đô thị mới." Cô cần một tập tài liệu lên rồi nói tiếp: "Đây là một đề án của cục du lịch vào năm kia, muốn xây dựng lại Thu Hà Tự, xây dựng thành một ngôi chùa đẹp có sông có núi! Núi là chỉ Thanh Mộc Sơn, sông là chỉ Thu Hà Hồ, tự là chỉ Thu Hà Tự, có điều đề án này đã bị để sang một bên, gần đây tôi đã tìm ra, cho rằng đề án này rất tốt, nếu như có thể thành công, thì chúng ta có thể xây dựng một tấm danh thiếp du lịch mới, phát triển ngành du lịch có tác động thúc đẩy tương đối lớn với con người nơi đây, bản thân tôi cho rằng, văn hóa phật giáo không hề có chút gì mâu thuẫn với chính sách của đảng ta. Vì vậy, về việc xây dựng lại Thu Hà Tự, tôi hoàn toàn đồng ý."

Tần Thanh vừa nói vậy, tất cả mọi người đều yên lặng, cô mỉm cười nói: "Mọi người vẫn có thể nói hết những gì mình suy nghĩ, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ tổng kết ý kiến của mọi người, rồi thống nhất báo cáo với thành phố, xây dựng lại Thu Hà Tự chỉ là một ý hướng, còn cuối cùng có thể thực hiện hay không phải xem ý kiến của thành phố."

*****

Sau buổi họp ngày hôm đó, Tần Thanh đã gặp Tuệ Không pháp sư tại phòng làm việc của mình, người đến cùng Tuệ Không pháp sư còn có phó chủ tịch chính hiệp thành phố Đông Giang, chủ tịch hiệp hội phật giáo Đông Giang Dương Tuyển Bình, Tuệ Không pháp sư đã nói lại một lần nữa ý định xây dựng lại Thu Hà Tự của mình cho Tần Thanh nghe, cuộc đối thoại đã đi đến việc thi công cụ thể, Tuệ Không pháp sư nói: "Nếu như xây dựng lại chùa có thể giành được sự ủng hộ từ phía chính phủ thành phố Đông Giang, tôi dự định khởi công trong thời gian nhanh nhất, bên tài chính tôi có thể giải quyết."

Dù là Tần Thanh hay Trương Dương hay là Dương Tuyển Bình đều cảm thấy cực kỳ hứng thú với câu cuối cùng của Tuệ Không pháp sư, ý của Tuệ Không pháp sư là tiền không thành vấn đề.

Tần Thanh nói: "Xây dựng lại chùa cần một khoản tiền không nhỏ."

Tuệ Không pháp sư nói: "Không giấu gì bí thư Tần, tôi đã trù bị chuyện này từ ba năm trước, lúc đó nguyện vọng của tôi là về nước để xây dựng một ngôi chùa, nhưng hôm qua nhìn thấy di chỉ của Thu Hà Tự, tôi đã ngay lập tức đưa ra quyết định, dùng khoản tiền này vào việc xây dựng lại Thu Hà Tự, tôi có thể chuẩn bị khoản tiền 1000000000 Đài Tệ, xây dựng lại một ngôi chùa có lẽ đã đủ rồi."

Tần Thanh và Dương Tuyển Bình quay ra nhìn nhau, vị Tuệ Không pháp sư này đúng là một người hòa thượng phúc đức, 1000000000 Đài Tệ, đây không phải là một con số nhỏ."

Tuệ Không pháp sư nói: "Việc này mong bí thư Tần để ý cho!"

Tần Thanh nói: "Đại sư yên tâm, chút nữa tôi sẽ đến thành phố trưng cầu ý kiến của các vị lãnh đạo."

Bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính nghe Tần Thanh nói xong ý kiến xây dựng lại Thu Hà Tự, ngay lập tức liền đồng ý: "Đây là một việc tốt, chắc chắn là một việc tốt, vừa phát triển ngành du lịch, lại có thể đẩy mạnh văn hóa phật giáo, còn có thể tăng cường việc giao lưu giữa hai bờ, việc này thành phố chúng ta nhất định sẽ dốc toàn lực để ủng hộ, điều quan trọng nhất là, người ta đến để xây dựng lại chùa, không dùng một đồng nào của chúng ta, việc tốt như vậy, chúng ta không có lý do gì để từ chối."

Tần Thanh không ngờ Lương Thiên Chính lại ủng hộ chuyện này đến vậy, cô nói nhỏ: "Trong nội bộ chỉ huy của chúng tôi vẫn còn có hai ý kiến trái chiếu, họ lo rằng việc phát triển văn hóa phật giáo sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt."

Lương Thiên Chính nói: "Có gì mà ảnh hưởng không tốt chứ? Chính sách tôn giáo của Đảng chúng ta từ trước đến giờ đều rất rõ ràng, ủng hộ, ủng hộ hết sức, có điều cần phải tìm hiểu một cách cẩn thận về ông Tuệ Không pháp sư này, nhất định không được là một phần tử phá phản đảng, nhất định không được tuyên truyền mâu thuẫn."

Tần Thanh cười nói: "Bí thư Lương yên tâm, vị Tuệ Không pháp sư này là một nhân sĩ yêu nước."

Lương Thiên Chính nói: "Vậy thì không vấn đề gì rồi."

Tần Thanh nói: "Trong quy hoạch khu đô thị mới của chúng ta, hồ Thu Hà, núi Thanh Mộc là những danh lam thắng cánh của khu đô thị mới, giờ đây lại có thêm kế hoạch xây dựng lại Thu Hà Tự, ngành du lịch của chúng ta nhất định sẽ ngày càng phát triển."

Lương Thiên Chính nói: "Trong việc xây dựng khu đô thị mới, phát triển du lịch là một mảng khá quan trọng, chúng ta cần xây dựng một thành phố sơn thủy văn nhân, thứ có sức hấp dẫn nhất với người dân không chỉ có phát triển kinh tế, còn có phong cảnh nữa, phát triển được ngành du lịch, có tác dụng thúc đẩy rất tốt với việc tập trung người. Với những nhân sĩ yêu nước như Tuệ Không pháp sư, chúng ta nhất định phải ủng hộ ở mức độ cao, trong quá trình thực thi cụ thể việc xây dựng Thu Hà Tự, nhất định phải làm tốt công tác quy hoạch, để Thu Hà Tự sau khi được xây dựng lại có thể hòa vào bố cục chung của cả khu đô thị mới, cần phải làm cho nó hòa nhập thống nhất."

Tần Thanh cười nói: "Bí thư Lương yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ quy hoạch tốt chuyện này."

Trương Dương vừa bước vào trung tâm của nhà tắm Bành Hồ Loan đã cảm giác đây không phải là một nơi tốt lành gì, Cao Liêm Minh đến cùng với hắn, hai người đều không ngâm mình, mà chỉ tắm qua, Cao Liêm Minh thấp giọng nói với Trương Dương: "Tôi còn không biết anh có loại sở thích thế này đó! Không sạch sẽ gì mà, chủ nhiệm Trương, không phải tôi nói anh, chỉ sướng được lúc ấy thôi, nhỡ đây nhiễm bệnh thì phiền lắm."

Trương Dương trừng mắt với hắn: "Mẹ kiếp, anh nói gì thế hả?"

Cao Liêm Minh nói: "Anh đến đây chẳng lẽ chỉ để tắm thôi à?"

Trương Dương nói: "Ít lời thôi, anh cứ đi theo tôi là được rồi, còn nữa, đừng gọi tôi là chủ nhiệm Trương, đây chẳng phải anh cố ý chém tôi sao?" Trương đại quan đến đây với mục đích là tìm Lý Thành, Đại Bôn đã nói với hắn, cô gái phục vụ số 23 ở đây chính là đối tượng của Lý Thành, căn cứ vào đầu mối của cô ta có thể sẽ tìm được Lý Thành, còn về Cao Liêm Minh, Trương Dương gọi gã đến đây một là để phòng bất trắc, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, thì có Cao Liêm Minh cũng không gây phiền phức, cha của gã là thính trưởng công an, ai mà dám gây sự với gã chứ? Có gã ở bên cạnh đồng nghĩa với việc đã mua được bảo hiểm, Cao Liêm Minh nếu như biết dụng tâm nham hiểm của tên này, nhất định sẽ tức hộc máu.

Hai người thay đồ lót dùng một lần rồi mặc quần áo mát xa Sauna, dưới sự dẫn dắt của người phục vụ, họ đến phòng nghỉ trên tầng hai, Trương Dương gọi hai bình lục trà, Cao Liêm Minh thấp giọng nói: "Anh định ở đây...thật à?"

Trương Dương không nói gì, lúc này một cô gái cơ thể yểu điệu bước đến, còn chưa đến gần, một mùi nước hoa nồng nặc đã xộc vào trong mũi, Cao Liêm Minh hắt xì hơi liền mấy cái. Mấy cái hắt xì hơi đó đã làm cho cô gái không dám đến gần nữa, cô ta đến bên cạnh Trương Dương, quay quay mông ngồi lên trên chiếc ghế sô pha, rồi nói yểu điệu: "Anh, anh mát xa nhé?"

Trương Dương lười nhác nói: "Gọi số 23 đến đây! Cô không hợp sở thích của tôi!"

"Xì!" Cô gái đó lườm Trương Dương bất mãn, rồi quay đầu đi ra ngoài, Cao Liêm Minh nói: 'Sao cô ấy không tìm tôi nhỉ?"

Trương Dương nói: "Vì trông anh xấu trai quá!"

"Ghen tức, anh đúng là ghen ăn tức ở!"

Môt lúc sau số 23 đã đến. Cao Liêm Minh quay ra nhìn, cô gái đó trông khá xinh xắn, số 23 đến bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: "Anh, anh lại đến rồi!"

Cao Liêm Minh thầm nói, Trương Dương ơi là Trương Dương, anh thật là dê cụ, xem ra không chỉ đến đây một lần, một cán bộ nhà nước, là con rể tương lai của tỉnh trưởng, sao lại dâm đãng như vậy chứ? Anh không khống chế được nửa người dưới thì thôi, nhưng đến chỗ này, thật là mất giá quá. Gã nào có biết, Trương Dương cũng là lần đầu tiên đến đây, những cô gái mát xa này gặp rất nhiều người, nhưng những người khách họ thật sự nhớ mặt lại chẳng có mấy ai, họ làm như vậy chỉ là để cố tỏ ra thân thiết, cô ta chẳng nhớ rằng đã gặp Trương Dương hay chưa.

Trương Dương cố ý nói: "Sao anh thấy em thay đổi rồi?"

Số 23 kiều diễm nói: "Thay đổi ở đâu?"

Trương Dương nói: "Không thể nói được." Số 23 nắm lấy tay Trương Dương, không hề ngại ngần đặt tay hắn lên trên bộ ngực tròn căng của mình: "Vậy thì anh sờ xem, béo ra hay là gầy đi rồi."

Cao Liêm Minh nhất định không phải tên tử tế, gã cũng giơ tay ra theo, bóp bóp bên trống của số 23, bóp làm cho cô gái cười lên một tiếng, giơ tay đánh lên vai Cao Liêm Minh rồi nói: "Anh đúng là lưu manh, đeo kính giống như một học sĩ vậy, mà thật ra lại là cầm thú."

Trương Dương cười ha ha. Số 23 kéo tay của hắn rồi nói: "Chúng ta lên mát xa đi, bạn của anh dê già quá, em sợ anh ấy ăn em mất."

Trương Dương không ngờ đứng dậy theo cô ta đi thật.

Cao Liêm Minh nói: "Tôi cũng đi chứ?"

Số 23 lại mắng: "Anh là đồ lưu manh!"

Cao Liêm Minh nhìn mông cô gái lúc la lúc lắc, cảm thấy một bộ phận nào đó trên cơ thể muốn động đậy, nhưng Cao Liêm Minh cũng hiểu rằng, ở chỗ thế này cần phải giữ đầu óc cho tỉnh táo, cha của gã là thính trưởng công an, gã không thể nào tự do tự tại như Trương Dương được, động tay động chân thì còn được, nhưng những việc thực chất thì không thể làm, nghĩ đến đây, hắn dường như muốn cảm thán, Trương Dương cũng thật là xấu xa, chẳng lẽ hắn không sợ bẩn sao?

Trương Dương cùng cô gái số 23 vào trong phòng, cô gái đó bắt đầu cởi áo: "Anh là khách quen rồi, vẫn thế nhé!"

Trương Dương ngồi trên giường: "Cô đừng cởi vội làm gì, tôi tìm cô không phải để làm chuyện này."

Cô gái số 23 vừa nghe đã ngớ người: "Anh không làm việc này thì anh đến đây làm gì?"

"Tôi tìm Lý Thành, cô biết tung tích của anh ta không?"

Số 23 nghe thấy cái tên Lý Thành sắc mặt liền sầm lại, cô ta khoác áo lên rồi nói: "Anh đi đi, tôi không làm ăn gì với anh!"

Trương Dương nói: "Tôi có việc quan trọng cần gặp anh ta."

"Tôi không có quen Lý Thành nào hết, anh thích tìm ai thì tìm." Cô ta quay người muốn đi, nhưng lại bị Trương Dương nắm lấy tay, cô uy hiếp Trương Dương: "Anh bỏ tay ra, anh cũng không xem đây là chỗ nào à, anh mà không bỏ tay ra thì tôi cho anh lết ra ngoài đấy."

Trương Dương nói: "Cô cứ ra giá đi!" Với hắn, loại gái phong trần này cần tiền. Nhưng không ngờ cô gái đó lại hét lên: "Người đâu, cứu với!"

Trương Dương cũng không ngờ cô ta thét lên thật, muốn giơ tay bịt miệng cô ta lại nhưng đã không kịp nữa, ở bên ngoài xông vào hai tên đàn ông cao lớn, số 23 chạy ra như gặp phải người thân: "Người này thật là biến thái!"

Trương đại quan đã hiểu được cái gì gọi là sự xảo quyệt của gái phong trần, hắn tiến lên trước một bước.

"Này! Anh đứng lại cho tôi!" Một tên đàn ông chỉ vào Trương Dương, Trương đại quan ra tay như điện giật, nắm lấy ngón tay của hắn, rồi quay theo chiều kim đồng hồ, tên đàn ông đó đau đến độ kêu lên một tiếng rồi quỳ rạp xuống đất, người còn lại muốn tấn công vào mặt Trương Dương, mặc dù gã ra tay trước, nhưng trong quá trình ra tay, hai ngón tay của Trương Dương đã chọc vào mắt gã, Trương đại quan vẫn còn nể tay, nếu không thì nhất định có thể móc mắt tên này ra được, nhưng mặc dù vậy, tên đó vẫn đau đớn kêu không ngớt.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)