Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0797

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0797: Xen vào việc của người khác
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Số 23 thấy Trương Dương hung hãn như vậy, sợ đến nỗi sắc mặt tái nhợt, không đợi Trương Dương giơ nắm đấm lên đã thét to: "Hắn bình thường đều ở bàn cầu thành. "

Trương Dương thở dài, thật sự là không hiểu được những người này, sớm biết như vậy cớ gì phải làm thế, cứ phải nếm mùi đau khổ mới chịu nói thật, Trương Dương uy hiếp: "Cô nghe rõ cho tôi, nếu dám mật báo, cô cũng đừng hòng tiếp tục lăn lộn ở Đông Giang nữa. "

Số 23 nói: "Tôi không có liên quan gì tới hắn, hắn không phải là người tốt. "

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, cô thì là người tốt à? Rút ra một tờ một trăm nhân dân tệ ném cho cô ta rồi bước ra khỏi phòng.

Cao Liêm Minh đang ôm một cô gái thì bị Trương Dương kéo dậy: "Đi!"

Cao Liêm Minh chưa tận hứng, nói: "Nhanh vậy à?"

Trương Dương nói: "Ít nói nhảm thôi!"

Hai người trở lại phòng thay quần áo, quần áo còn chưa kịp thay thì sáu hán tử săm rồng vẽ hổ đuổi theo, một trong số đó chính là tên bị Trương Dương chọc vào mắt, cho tới lúc này hai mắt vẫn đỏ bừng, không ngừng chảy nước mắt, có điều hắn vẫn nhận ra Trương Dương, chỉ vào Trương Dương, nói: "Chính là hắn!"

Sáu hán tử xúm lại.

Trương Dương nói: "Đừng tự tìm phiền phức, tránh sang một bên đi!" Hắn còn chưa dứt lời thì tên trọc đầu cầm đầu đã cầm ống tuýp đập vào đầu hắn, khăn mặt trong tay Trương Dương vung lên, giống như rắn quấn quanh ống tuýp, một kéo một giật, ống tuýp đã bị hắn giật ra, Trương Dương hất ống tuýp ra ngoài, vừa hay nện trúng đầu tên trọc, khiến cho máu văng ra, tên trọc trời đất quay cuồng, rầm một tiếng quỳ xuống trước mặt Trương Dương, hắn cũng không muốn quỳ, nhưng một gậy này của Trương Dương đã đánh cho hắn hôn mê, không đứng dậy nổi.

Đám người này đi tranh cường đấu ngoan không gì ngoài vì ông chủ trung tâm mát xa cho họ tiền, bình thường cũng chỉ biết hò hét, khi thật sự gặp tay cứng thì bọn họ cũng không dám xông lên bán mạng, nhìn thấy đại ca của bọn họ bị Trương Dương đánh ngã, ai nấy đều lộ ra vẻ sợ hãi, không ai dám mạo hiểm tiến lên.

Trương Dương chậm rãi mặc quần áo vào, Cao Liêm Minh mặc dù có chút sợ hãi, nhưng có Trương Dương chắn trước, nói chung vẫn thể hiện ra sự trấn định. Hai người mặc quần áo vào xong, Trương Dương nghênh ngang đi qua đám người, đám lưu manh này đành trơ mắt nhìn hai người bọn họ bỏ đi, không ai còn dám khinh cử vọng động.

Đi ra khỏi trung tâm mát xa Bành Hồ Loan, Cao Liêm Minh quay đầu lại nhìn nhìn biểu của phòng tắm, thở phào nhẹ nhõm.

Trương Dương cười nói: "Anh sợ à!"

Cao Liêm Minh nói: "Anh ở bên trong làm gì vậy? Sao lại chọc cho người ta muốn chém muốn giết?"

Trương Dương nói: "Không có gì, chỉ hỏi thăm một chút nơi hạ lạc của Lý Thành thôi?"

Cao Liêm Minh nói: "Tìm hắn làm gì?"

Trương Dương nói: "Tên này có liên quan tới vụ án của Hoàng Quân?"

Cao Liêm Minh vừa nghe là có liên quan tới vụ án của Hoàng Quân, lập tức liền nghĩ tới Đồng Tú Tú, Đồng Tú Tú hai ngày nay vô cùng thương tâm, tình cảm của cô ta đối với người anh họ này rất sâu đậm. Cao Liêm Minh cũng là người tinh minh, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội lấy lòng Đồng Tú Tú, cho nên chủ động đề xuất muốn cùng Trương Dương tới đây.

Trương đại quan nhân cố ý nói: "Tôi thấy anh hay là đừng đi, Lý Thành là đám lưu manh xã hội, bên cạnh bình thường đều là một đám hồ bằng cẩu hữu, vạn nhất tôi xung đột với bọn họ thì khẳng định sẽ phải ra tay rất nặng, anh đi theo há chẳng phải là rất nguy hiểm ư?"

Cao Liêm Minh nuốt nước miếng, hắn cũng biết là nguy hiểm, nhưng mình không mạo thì sao có thể giành được mỹ nhân về? Vả lại có Trương Dương ở bên cạnh hắn, nói sao cũng sẽ bảo vệ hắn, với võ công của Trương Dương thì tuyệt đối không có vấn đề. Yêu một người sẽ biến thành dũng cảm, Cao Liêm Minh hiện tại chính là như vậy.

Tới tước Trác Cầu thành, Cao Liêm Minh mới nhớ tới một vấn đề: "Anh vì sao không đi báo cảnh sát?"

Trương Dương nói: "Cảnh sát nếu hữu dụng thì Hoàng Quân cũng sẽ không chết một cách không minh bạch như vậy. "

Những lời này Cao Liêm Minh nghe thấy cũng không thuận tai, dù sao lão gia tử của hắn cũng chính là thính trưởng thính công an Bình Hải, một gậy này của Trương Dương đã đánh lên đầu tất cả cảnh sát, chẳng khác nào nói lão gia tử của hắn cũng chẳng ra gì, Cao Liêm Minh nói: "Hoàng Quân là tình huống đặc thù. "

Trương Dương nói: "Anh ở đây đây đi, đừng vào theo tôi, vạn nhất anh bị thương thì không hay đâu. "

Cao Liêm Minh nói: "Tôi sao không thể vào? Tôi có năng lực tự bảo vệ mình. "

Trương Dương cười nói: "Tình yêu khiến cho người ta dũng cảm lên, có điều cũng khiến cho người ta mù quáng, anh theo tôi tới đây là muốn điều tra rõ chân tướng hay là để lấy lòng Đồng Tú Tú?"

Cao Liêm Minh nói: "Đừng quên tôi là luật sư, tôi sinh ra được đã có sự chính nghĩa mãnh liệt. "

Trương Dương cười cười, lắc đầu đi vào trách cầu thành.

Quả nhiên ở tầng hai nhìn thấy Lý Thành đang chơi bóng, thằng ôn này tết tóc đuôi ngựa, đang ghé trên bàn nhắm bóng, chuẩn bị đưa gậy thì có người vỗ một cái lên vai. Lý Thành trượt tay, hắn đánh bóng là có cá cược, lúc này liền nổi giận: "Con mẹ nó ai vậy!" Xoay người lại thì phía sau Trương Dương đứng phía sau, lời nói còn lại đánh phải nuốt vào, hắn phản ứng cũng rất nhanh, cười cười gật đầu: "Là anh à!" Nhân lúc Trương Dương chưa chuẩn bị liền xoay người bỏ chạy.

Trương Dương cũng không đuổi theo hắn, từ trên bàn cầm quả bóng lên nhắm vào đầu gối của Lý Thành rồi ném đi, Cao Liêm Minh không nhịn được nhắm hai mắt lại, thằng ôn đang chạy đó xui xẻo rồi.

Kết cục của Lý Thành tất nhiên là bi thảm, muốn chạy thoát khỏi tay Trương đại quan nhân không phải là dễ dàng, thằng ôn này dùng một thế ngã rắm chó tiêu chuẩn ngã xuống đất, ôm đầu gối gào thét.

Cao Liêm Minh cười ha ha: "Cho mày chạy dấy, cho mày chạy dấy. " Hắn bỗng nhiên phát hiện tình thế hình như không đúng, chung quanh có hơi mười tên lưu manh vây tới.

Cao Liêm Minh chỉ chỉ vào Trương Dương, ý tứ rất rõ ràng, người là Trương Dương đập, đừng tìm hắn.

Trương Dương đai đến bên cạnh Lý Thành, giơ tay lên vỗ vào đầu Lý Thành kêu bôm bốp, đám lưu manh kia cầm gậy tới gần hắn, Trương Dương giống như không thấy bọn họ, chỉ nói chuyện với Lý Thành: "Mày con mẹ nó muốn chạy à? Chạy tiếp đi tao xem nào!"

Một gã mập nặng chừng trăm cân, cắt đầu đinh, trên mắt trên đầu đều có sẹo cầm gậy bước tới, đột nhiên đập gậy vào đầu Trương Dương.

Trương Dương chẳng thèm động đậy, tựa hồ căn bản không phát hiện thằng ôn này đột nhiên tập kích, Cao Liêm Minh kinh hô: "Cẩn thận!" Hai tên lưu manh cường tráng, dùng người ép hắn lại, một người trong đó tháo kính mắt của hắn xuống.

Gậy đập lên gáy Trương Dương, trong mắt người chung quanh, một gậy này đã nặng nề đập lên gáy Trương Dương, nhưng Trương đại quan nhân có cương khí hộ thể, hắn cảm thấy sau đầu có tiếng gió, đã lặng lẽ vận lực, nội tức ở sau đầu hình thành một tầng phòng hộ vô hình, chỉ thấy rắc một tiếng, người khác đều cho rằng một cây này đã đập cho đầu Trương Dương nở hoa, nhưng khi nhìn thấy một nửa cây gậy bay ra, mới hiểu được cây gậy đã bị chấn gẫy.

Tên mập ngây ra một thoáng, Trương Dương xoay người lại, nắm lấy cây gậy, rắc một tiếng bóp gẫy, nhấc chân lên đá một phát vào người tên mập, tên mập tuy rằng khí lực rất lớn, nhưng độc tác chậm chạp, thân thể nằm ngửa trên bàn, nhất thời không bò dậy được, Trương Dương sải bước theo, giơ cây gậy đã gẫy lên, đột nhiên đập xuống, trong tiếng hét thảm của tên béo, gậy xuyên qua vai phải đầy thịt của hắn, đóng đinh thân thể của hắn lên bàn, chiêu này của Trương đại quan nhân là học được ở trong phim terminator, có điều so với thân thủ của Arnold thì còn nhanh hơn, dứt khoát hơn, cũng đẹp hơn.

Lý Thành nhân lúc này bò dậy, khập khiễng bước về phía cầu thang, Trương Dương tức giận nói: "Mẹ nó, tao bảo mày đừng có chạy cơ mà!" Vừa nói vừa ném một quá bóng ra đập vào eo Lý Thành, Lý Thành lại phát ra tiếng hét thảm thiết, ngã vật ra đất, mặt và cổ đầy mồ hôi lạnh, đau đến nỗi không đứng dậy nổi.

Đám lưu manh xung quanh chỉ là một đám ô hợp, cùng với Lý Thành cũng không có giao tình sâu đậm gì, thấy Trương Dương vừa ra tay đã đánh ngã hai người, ai nấy đều run như cầy sấy, chẳng ai dám mạo hiểm xông lên nữa.

Cao Liêm Minh đẩy hai đại hán bên cạnh ra, từ dưới đất nhặt kính của hắn lên, trong lúc hỗn loạn đã bị đạp vỡ. Hắn biết là do tên bên trái làm, liền nhấc tay lên tát cho gã một cái, cái tát này khiến cho tên đó ngây ra, Cao Liêm Minh đánh xong, nhìn thấy ánh mắt hung ác của thằng ôn đó cũng có chút sợ hãi, vội vàng chạy tới bên cạnh Trương Dương, cũng may đám lưu manh đó đều bị Trương Dương dọa cho sợ rồi, không ai dám tiến lên.

Trương Dương xách Lý Thành dậy, kéo hắn xuống lầu, đám lưu manh đó lấy hết dũng khí cản hắn lại, Trương Dương lạnh lùng liếc họ, khiến cho ai nấy đều sợ hãi cúi đầu xuống, đây là khí thế, đám người tách ra một khe hở, Trương Dương nghênh ngang kéo Lý Thành đi qua.

Cao Liêm Minh sợ bị bỏ lại, theo sát Trương Dương.

Vào xe ở dưới lầu, Trương Dương chế trụ huyệt đạo của Lý Thành rồi ném hắn ra ghế sau, sau đó thì lái xe đi.

Cao Liêm Minh từ kính chiếu hậu nhìn thấy phía sau có một chiếc Santana màu đen đi sát theo họ, thấp giọng nhắc nhở Trương Dương: "Có người ở đang theo dõi chúng ta. "

Trương Dương nhìn nhìn gương chiếu hậu, giậm mạnh chân ga, xe ô tô giống như tên rời cung phóng đi, xe Santana phía sau cũng đồng thời truy đuổi với tốc độ nhanh hơn.

Trương Dương cuối cùng cũng thành công cắt đuôi được xe Santana phía sau, ô tô đi tới một mảnh dất còn chưa được khai phá của khu nội thành mới, hắn đỗ xe lại, mở cửa xe lôi Lý Thành bên trong ra, đạp một cước lên người Lý Thành, một cước này đã giải khai huyệt đạo của hắn.

Lý Thành vừa được tự do liền lớn tiếng nói: "Anh tốt nhất tôi rồi, bắt cóc là phạm pháp đấy. "

Trương Dương cười nói: " Vậy ư? Tao còn định lạm dụng tư hình kìa. Tiểu Cao, cậu cầm cái kìm nhổ đinh ra đây!"

Cao Liêm Minh tuy rằng không biết hắn dùng hắn dùng kìm nhổ đinh để làm gì, có điều cũng không hỏi kỹ, lại từ trong hộp dụng cụ của xe tìm kìm nhổ đinh đưa cho Trương Dương. Lý Thành nhìn thấy bộ dạng hùng hổ cầm kìm nhổ đinh của Trương Dương, không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, run giọng nói: "Anh... Anh muốn làm gì?"

Trương Dương nói: "Hoàng Quân là ai hại chết!"

*****

Lý Thành nói: "Không biết... " Trương Dương đã tóm lấy miệng hắn, thò kìm nhổ đinh vào, Lý Thành sợ đến nỗi hai con mắt trợ trừng lên, cổ họng phát ra tiếng ọc ọc, Trương Dương căn bản không nói nhiều với hắn, dùng kìm nhổ đinh kẹp lấy một cái răng cửa của hắn, hơi dùng lực một chút rồi nhổ cái răng đó ra, trên răng còn dính một mảng thịt, Cao Liêm Minh không đành lòng nhìn, xoay mặt sang một bên.

Trương Dương buông Lý Thành ra: "Hiện tại đã biết chưa?"

Lý Thành ôm miệng, máu tươi từ trong kẽ tay của hắn trào ra, trong ánh mắt của hắn là vẻ cừu hận và sợ hãi đan xen, hắn tin rằng Trương Dương chuyện gì cũng đều có thể làm được, cái Trương đại quan nhân muốn chính là hiệu quả này, hắn muốn chấn trụ Lý Thành, muốn hắn sợ hãi từ tận đáy lòng.

Lý Thành nói: "Tôi... "

Trương Dương uy hiếp: "Trước khi nói chuyện, mày tốt nhất nghĩ kỹ một chút, nếu câu trả lời của mày không khiến tao hài lòng, tao sẽ nhổ từng cái răng của mày ra, sau đó thì tới móng tay, móng chân của mày!"

Lý Thành kêu thảm thiết: "Tôi con mẹ nó chọc giận anh à, anh vì sao muốn nhằm vào tôi!"

Trương Dương nói: "Chu Sơn Hổ là huynh đệ của tao, bởi vì mày, hắn phải cắt tì tạng, Hoàng Quân là bạn của tao, bởi vì anh mày mà hắn không còn mạng, mày hiện tại biết nguyên nhân tao tìm tới mày rồi chứ hả?"

Lý Thành nói: "Tôi không rõ, Hoàng Quân buôn lậu thuốc phiện không có bất kỳ quan hệ nào tới tôi cả, hàng của hắn không phải là lấy từ chỗ tôi, tôi cũng không có gan giết người, tôi cũng không có lý do giết hắn. "

Trương Dương nói: "Vây hắn lấy hàng từ tay ai?"

Lý Thành nói: "Tôi không rõ, tôi thực sự không rõ. "

"Hàng của mày lấy từ chỗ ai?"

Lý Thành cắn cắn môi.

Trương Dương lại đưa kìm nhổ đinh ra, Lý Thành sợ đến nỗi rùng mình một cái: "Niên Vân Phượng... "

Trương Dương nhíu mày, cái tên này hắn chưa nghe bao giờ, có điều chắc là một nữ nhân.

Lý Thành nói: "Niên Vân Phượng giới thiệu với tôi một người Hongkong, tôi cũng không biết hắn tên là gì, mỗi lần đều là hắn liên hệ với tôi. Tôi thề tôi không nói dối. "

"Niên Vân Phượng là ai?"

"Là quản lí quan hệ xã hội của Lam Ma Phương... "

Trương Dương gật đầu, giơ tay lên vỗ một phát vào gáy, Lý Thành chỉ thật ngực đau nhói, sau đó thì cảm thấy ngực nhẹ bẫng, chân tay cũng được tự do trở lại. Trương Dương nói: "Có tin tức gì thì lập tức báo cho tao, chuyện hôm nay không được nói cho bất kỳ ai biết. "

Lý Thành liên tục gật đầu liên tục gật đầu.

"Cút!"

Lý Thành từ dưới đất bò dậy, liều mạng chạy về đằng xa.

Di động của Trương Dương đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi hiển nhiên đang tức giận, trong điện thoại gào lên: "Trương Dương, cậu làm cái gì vậy hả? Tôi không phải đã nói với cậu rồi ư? Lý Thành không thể đụng vào, chúng tôi vẫn đang theo dõi hắn, cậu đây là gây trở ngại chúng tôi phá án. "

Trương Dương nói: "Tôi không làm gì hắn cả, chỉ hỏi chút chuyện thôi. "

"Cậu hỏi được gì rồi?"

"Hắn chẳng nói gì cả. "

"Trương Dương, là bạn bè, tôi khuyên cậu một câu, chuyện của hệ thống công, cậu tốt nhất đừng nhúng tay vào. "

Trương Dương nói: "Được, vậy anh nói cho tôi biết, ai giết chết Hoàng Quân? Ông đã tìm được chưa? Các ông có năng lực tìm được hay không?"

Vinh Bằng Phi trầm mặc, một lát sau y mới giận dữ hét: "Thằng bố láo, đừng có lo chuyện của người khác!"

Trương Dương gác điện thoại, Cao Liêm Minh ghé tới: "Sao? Công an làm khó dễ à?"

Trương Dương nói: "Đúng là muốn làm khó dễ, nhưng tôi đẩy hết lên người anh rồi?"

"Vì sao? Mẹ kiếp! Tôi hiểu rồi, anh là lôi tôi ra làm người chịu tội thay. "

Trương Dương mặc kệ hắn, bước tới xe jeep đều Cao Liêm Minh kêu khổ không ngừng: "Anh âm hiểm lắm, tôi là bạn của anh, nhưng anh ngay cả bạn bè cũng không tha. "

Trương Dương khởi động ô tô, nói với Cao Liêm Minh đang tức giận bất bình vẫn đứng ở ngoài xe: "Anh đi theo tôi tới đây là muốn lấy lòng Đồng Tú Tú, anh chính là hạng trọng sắc khinh bạn, hiện tại cho anh một lựa chọn, hoặc là lên xe, hoặc là tự anh về. "

Cao Liêm Minh nói: "Đây không phải là xe, là thuyền tặc!"

Trương Dương đóng cửa xe nhấn ga, Cao Liêm Minh đuổi theo ở phía sau: "Dừng lại, dừng lại, tôi tự nhận xui xẻo, tôi đã lên thuyền tặc rồi thì anh không thể đẩy tôi xuống được. "

Sự chú ý của Trương Dương đối với tình tiết vụ án đã dẫn tới sự bất mãn mãnh liệt của vị thính trưởng Vinh Bằng Phi này, buổi chiều buổi chiều y tới văn phòng của Trương Dương khởi binh vấn tội, nhìn thấy Vinh Bằng Phi sắc mặt xanh mét, Trương Dương biết y đã bị mình khiến cho rất tức giận.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Vinh thính tới rồi à, mời ngồi, mời ngồi!"

Vinh Bằng Phi chỉ vào mũi hắn: "Cậu đừng có mà giả vờ với tôi, lần trước tôi đã nói rõ với cậu rồi, biết Lý Thành là con mồi mà chúng tôi thả, cậu động tới hắn à?"

Trương Dương nói: "Vinh thính, tôi không động tới hắn, tôi và hắn chỉ nói chuyện thôi. "

Vinh Bằng Phi vẻ mặt: "Cậu nói gì với hắn?"

"Không nói gì cả? Tôi hỏi hắn chuyện của Hoàng Quân là ai làm, hắn nói không biết, đơn giản vậy thôi. "

"Đơn giản vậy thôi ư?"

Trương Dương gật đầu: "Tôi lừa ông thì được gì? Tôi cũng không phải là không hiểu pháp luật. "

Vinh Bằng Phi nói: "Cưỡng ép bắt cóc, lạm dụng tư hình có gì mà cậu chưa làm đâu? Còn nói với tôi là cậu hiểu pháp luật à?"

Trương Dương nói: "Ngài đây là đang vu khống tôi, khi tôi đi tìm Lý Thành, Cao Liêm Minh đi theo toàn trình, tên này chính là luật sư, ông không tin lời nói của tôi thì cũng nên tin hắn chứ. "

Vinh Bằng Phi nghe Trương Dương lôi Cao Liêm Minh ra lại, lại tức mà không có chỗ xả, tức giận nói: "Cậu lợi hại lắm, lôi cả Cao Liêm Minh vào. Sao hả? Sợ làm ra chuyện không may, muốn kiếm một cái đệm lưng ư. "

Trương Dương cười nói: "Làm gì đến nỗi thế? Ông nghĩ tôi âm hiểm vậy ư. "

Vinh Bằng Phi nói: "Đầu mối Lý Thành này, chúng tôi đã theo dõi rất lâu, tốn rất nhiều nhân lực và vật lực, xin cậu đừng có vào làm rối, tôi tin rất nhanh sẽ có kết quả. "

Trương Dương nói: "Có kết quả ư, tôi cũng nhìn thấy rồi, Hoàng Quân chính là bị giết một cách không minh bạch như vậy. "

"Cái chết của Hoàng Quân có liên quan gì tới Lý Thành?"

"Hai người bọn họ đều lấy hàng từ một chỗ, chẳng lẽ các ông ngay cả chuyện đơn giản như vậy mà cũng không điều tra ra à?" Trương Dương buột miệng nói ra, nói xong không khỏi lại có chút hối hận, đây không phải là nói cho Vinh Bằng Phi biết rằng mình còn rất nhiều tình huống chưa nói cho y biết ư.

Vinh Bằng Phi nói: "Cậu có có chuyện giấu tôi!"

Trương Dương nói: "Hiện tại đã không còn nữa rồi, ông hiểu vì sao tôi đi tìm Lý Thành rồi chứ?"

Vinh Bằng Phi nói: "Ai nói cho cậu chuyện này?"

Trương Dương nói: "Tôi đã đáp ứng người khác là không nói ra rồi!"

"Đây không phải chuyện đùa, Trương Dương, bất kể là bạn bè hay là một công dân một quốc gia, cậu đều có nghĩa vụ nói tình huống mà mình biết ra. "

Trương Dương nói: "Tôi đã nói tất cả rồi, ông theo dõi Lý Thành lâu như vậy có hữu dụng không? Có tra ra được tuyến trên độc phẩm của hắn là ai không? Người giết Hoàng Quân, mười phần có chín chính là tuyến trên chung của họ. "

Vinh Bằng Phi nói: "Phá án không thể dựa vào phỏng đoán được. "

Trương Dương nói: "Vậy các ông phá án được chưa, hay là chỉ để mặc người ta chết!"

Vinh Bằng Phi thở dài, khi đang định lên tiếng thì di động của y đổ chuông, khi hắn y nghe xong điện thoại, sắc mặt thay đổi rõ ràng, cực kỳ buồn bực gật đầu với Trương Dương, dập máy, nói: "Giờ thì cậu hài lòng rồi nhé, Lý Thành đã chết rồi!"

Trương Dương ngây ra một thoáng: "Chết rồi ư?"

Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện xảy ra nửa giờ trước, chết ở ven đường, nguyên nhân cái chết thì phải đợi kết quả nghiệm thi mới biết được. " Nói tới đây y tạm dừng một chút: "Hy vọng không liên can tới cậu. "

Trương Dương nói: "Vốn chẳng liên can gì tới tôi cả, tôi có người làm chứng cho tôi!"

"Trương Dương, chuyện này cậu đừng có nhúng tay vào nữa, nếu cậu biết gì thì lập tức nói ra đi, tôi không hy vọng cậu tiếp tục tự mình điều tra, nếu không... "

"Nếu không thì sao?"

"Nếu không đừng trách tôi không giảng giao tình với cậu. " Vinh Bằng Phi ném lại một câu cứng rắn rồi xoay người rời khỏi.

Trương Dương có chút bất đắc dĩ lắc đầu, cũng khó trách Vinh Bằng Phi lại tức giận, Lý Thành đã chết, đầu mối theo dõi lâu như vậy lại gián đoạn, hành vi của Trương Dương khiến cho hệ thống công an của bọn họ mặt xám mày tro, cho dù là bằng hữu, Vinh Bằng Phi cũng không thích loại hành vi đi quá giới hạn này của Trương Dương.

Trương Dương cầm, bấm số của Cao Liêm Minh, hắn nói chuyện Lý Thành đã chết cho Cao Liêm Minh biết, bởi vì Lý Thành trước đó đã tiếp xúc với hai người bọn họ, cảnh sát có thể sẽ tìm bọn họ nói chuyện, cho nên Trương Dương trước tiên nhắc nhở Cao Liêm Minh, để hắn chuẩn bị tâm lý.

Cao Liêm Minh nghe thấy tin tức Lý Thành đã tử vong thì lắp bắp kinh hãi, buông điện thoại, hắn nói với Đồng Tú Tú ở bên cạnh: "Lý Thành đã chết rồi!"

Đồng Tú Tú nhíu mày, lạnh lùng nói: "Chết rồi thì sao? Loại người này chết cũng không có gì đáng tiếc. "

Cao Liêm Minh nói: "Chúng ta thật sự phải đi tìm Niên Vân Phượng ư?"

Đồng Tú Tú nói: "Anh sợ à?"

Cao Liêm Minh nói: "Tôi sợ cái gì chứ? Chuyện của cô cũng là chuyện của tôi, tôi là không yên tâm cho cô thôi, hay là để tôi tự mình đi. "

Đồng Tú Tú nói: "Cao Liêm Minh, anh đừng dính dáng vào nữa, đi về đi, chuyện này tôi tự mình giải quyết. "

"Sao có thể như vậy được? Tôi không yên tâm để cô đi một mình!"

Đồng Tú Tú nói: "Hay là thế này đi, lát nữa tôi một mình đi vào, anh ở bên ngoài chờ tôi, vạn nhất tôi xảy ra chuyện gì thì anh báo cảnh sát!"

Cao Liêm Minh nhìn Lam Ma Phương cách đó không xa, nói khẽ: "Không được, tôi đi cùng cô!"

Đồng Tú Tú nói: "Anh ở bên ngoài đi, nếu trong nửa tiếng tôi không đi ra thì anh báo cảnh sát!" Cô ta mở cửa xe bước xuống.

Cao Liêm Minh vốn định đi theo thì Đồng Tú Tú xoay người lại chỉ vào hắn: "Ở lại, nếu không tôi không bao giờ để ý tới anh nữa!"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1276)