Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0823

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0823: Quyết tâm hạ bài
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Muốn vượt qua con số 7000000000 không hề dễ dàng, nếu như không phải là ở chỗ công cộng, nếu như không phải trước mặt nhiều người thế này, Tần Thanh nhất định sẽ xông ra, véo tai hắn cắn mạnh lên người hắn.

Có điều những lời Trương Dương nói ra quá phù hợp với đám phóng viên này, đám phóng viên này thích hắn nói bốc phét như vậy, lần này thì lại có tin để làm rồi.

Vũ Ý nói: "Chủ nhiệm Trương, anh tha cho tôi tội nói thẳng, từ giờ đến cuối năm chỉ chưa đầy một tháng nữa, anh không thể nào thực hiện được mục tiêu này đâu."

Trương Dương cười nói: "Vậy được, chúng ta cược nhé, nếu như tôi thực hiện được mục tiêu này..."

Hắn cố ý dừng một lúc rồi nói: "Cô mất gì nào?"

Nhiều người như vậy, câu này của hắn rõ ràng đang chọc ghẹo Vũ Ý, mọi người cùng cười rộ lên, Vũ Ý đỏ bừng mặt, cô nói một câu: "Tôi mời anh ăn cơm"

Trương Dương thầm nghĩ, cô đúng là chẳng có chút sáng tạo gì hết, rồi hắn cười nói: "Được, ăn cơm thì ăn cơm, hôm nay, trước mặt các vị lãnh đạo thượng cấp, trước mặt các vị phóng viên báo giới, tôi hứa rằng, trước cuối năm nay, cũng có nghĩa là trước gày 31 tháng 12 năm nay, tôi sẽ thực hiện lời tôi nói vừa rồi, đồng thời tôi cũng hi vọng các vị ngồi ở đây có thái độ khoan dung với đứa trẻ vừa lọt lòng là khu đô thị mới, cần phải nhìn vào ưu điểm của chúng tôi nhiều hơn, mượn lời của thị trưởng Phương, thành La Mã đâu phải xây xong trong một ngày, khu đô thị mới cũng không thể hoàn thành xong trong một ngày được, hi vọng trong một tương lai không xa, chúng tôi có thể mỏ một cuộc họp báo thế này trong trung tâm hội nghị mới của chính phủ!"

Lời của Trương Dương làm rộ lên một tràng pháo tay, mặc dù Trương Dương nói khoác lác, nhưng những lời của hắn đều có cơ sở cả, các phóng viên đều rất thích, càng huống hồ sắp đến cuối năm rồi, dù là Trương Dương có thể hoàn thành mục tiêu của hắn hay không, thì với những phóng viên, đều là một việc tốt, lại có tin để làm.

Sau khi cuộc họp báo kết thúc, Trương Dương và Tần Thanh cùng ngồi xe về bộ chỉ huy, trong suốt quãng đường, Tần Thanh không nói gì hết, có điều có thể nhận thấy sự ngán ngẩm trên gương mặt cô, đến lúc này rồi, nói gì cũng chẳng còn tác dụng nữa, Trương Dương đã nói những lời đó trước mặt tất cả phóng viên, trước mặt của thị trưởng Phương Tri Đạt, 7000000000, không biết hắn có chắc chắn về con số này không.

Trương Dương vừa lái xe, vừa thầm nhìn sắc mặt của Tần Thanh, rồi cười nói: "Sao thế? Anh nợ em tiền à? Sao mặt em lại chảy dài ra thế kia?"

Tần Thanh nói: 'Đúng thế, anh nợ em 7000000000!"

Trương Dương cười ha ha nói: "Đừng sợ, việc này làm được!"

Tần Thanh nói: "Làm được à? Đến giờ vẫn chẳng ra đâu vào với đâu cả, mà anh còn nói là làm được à? Chẳng lẽ anh không rõ rằng tất cả mọi người đều chờ xem trò cười ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Anh biết! Chính vì anh biết, nên anh mới nói như vậy, anh không sợ mất mặt, cùng lắm là không hoàn thành nhiệm vụ, không hoàn thành nhiệm vụ, anh cũng chẳng mất miếng thịt nào."

"Nói dễ nghe quá nhỉ, thành phố hỏi đến thì sao?" Trương Dương nói: "Họ không hỏi anh còn phải hỏi họ nữa kìa? Làm cái trò gì vậy không biết? Tốp lãnh đạo của chúng ta mới thành lập được bao lâu cơ chứ? Mà đã so sánh chúng ta với những khu khác rồi, đúng là nực cười."

Tần Thanh nói: "Trương Dương, chúng ta đừng có cái miệng hại cái thân được không? Anh cứ phải đẩy mình lên đầu sóng ngọn gió là không tốt đâu, em rất lo cho anh."

Trương đại quan cười hì hì nói: "Với tố chất tâm lý như của anh, có đầu sóng ngọn gió nào làm anh ngã gục được chứ?"

Sự thực đã chứng minh Trương đại quan là một người cực kỳ may mắn, hắn vừa về đến bộ chỉ huy, Tần Thanh gọi hắn đến phòng làm việc của mình để giáo huấn, hắn liền nhận được điện thoại của Chu Hưng Quốc từ kinh thành gọi đến, Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đã nhắm vào mảnh đất khu đô thị mới Đông Giang này, cũng chính là mảnh đất đối diện với trung tâm hành chính Đông Giang trong tương lai, điều Trương Dương quan tâm chỉ là quy mô đầu tư của họ: "Các anh định đầu tư bao nhiêu?" Chu Hưng Quốc cười nói: "Mảnh đất đó lớn như vậy, mà còn có cả thương nghiệp, dân dụng, vui chơi tổng hợp, sau khi chúng tôi về đến kinh thành, đã trưng cầu không ít ý kiến, chỉ cần bên thành phố Đông Giang cho chúng tôi những điều kiện thích hợp, sự việc này sẽ chắc chắn tiến hành, tổng đầu tư sẽ không thấp dưới 5000000000, tuần sau Kiến Cơ sẽ qua đó nói chuyện rõ ràng với các anh, tôi chỉ là bên đầu tư, sự việc cụ thể sẽ do anh ta phụ trách."

Trương đại quan vui vẻ nói: "Được, anh yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ giành cho anh điều kiện ưu đãi nhất."

Đặt điện thoại xuống, tên này giơ tay ôm Tần Thanh lên, rồi quay một vòng trên mặt đất, Tần Thanh giật thót người, hai tay ôm chặt lấy cổ hắn, đây là phòng làm việc, cửa còn chưa đóng, có thể có người vào bất cứ lúc nào, Tần Thanh mắng nhỏ: "Anh mau bỏ em xuống!"

Trương Dương hôn lên môi cô, rồi lúc này mới để cô xuống ghế, Tần Thanh xốc lại một chút quần áo, rồi nhìn hắn kỳ lạ.

Trương Dương đắc ý nói: "Thế nào? Ha ha, thế nào? Chu Hưng Quốc và Từ Kiến Cơ đã quyết định đầu tư rồi, họ đã nhắm vào mảnh đất của khu đô thị mới này, muốn xây dựng nó thành một khu tiêu chuẩn cao, tổng đầu tư sẽ không thấp dưới 5000000000, ha ha, chỉ cần thành phố cho họ những điều kiện thích hợp, năm nay sẽ ký hợp đồng."

Tần Thanh nghe được tin này cũng vui mừng: "Thật sao?"

Trương Dương gật đầu nói: "Làm sao mà giả được?"

Tần Thanh nhìn Trương Dương: "Anh đúng là người may mắn, vừa nói khoác lác xong, mà đã có quý nhân đến phù trợ rồi."

Trương Dương cười nói: "Tiết Vĩ Đồng nhất định sẽ ký hợp đồng trước cuối năm, nếu như tập đoàn Kiến Cơ có thể ký kết hợp đồng một cách thuận lợi, thì chúng ta sẽ vượt quá khu khai phá, trở thành ông chủ của công tác chiêu thương năm nay, đám người muốn chờ đợi trò cười từ anh sẽ phải ngố người."

Tần Thanh nói: "Đừng đắc ý quá, việc này phải mau báo cáo với lãnh đạo, giúp họ giành được điều kiện tốt nhất, tập đoàn Kiến Cơ là đầu tàu của ngành xây dựng của chúng ta." Người ta gặp phải chuyện vui mừng sẽ phấn khởi hẳn lên, đám mây đen trong đầu Tần Thanh cũng đã bay đi đâu mất.

Lúc này cửa phòng bị gõ nhè nhẹ, Tần Thanh nói: "Mời vào!"

Người bên ngoài đi vào là Thường Hải Tâm, thái độ trên mặt cô hơi cổ quái: "Trương Dương, con trai của anh đến rồi!"

Trương đại quan nghe thấy câu này, bèn giật thót mình, con trai đến rồi? Sao lại vậy được, An Ngữ Thần vừa đưa nó đi Thụy Sĩ, sao lại về nhanh như vậy, Trương đại quan đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.

Đột nhiên hắn nghe thấy một tiếng vui mừng bên ngoài: "Cha!"

Trương đại quan đột nhiên cảm thấy ấm lòng, đúng là con trai của hắn, có điều đứa con trai này là Tần Hoan, hắn bước từng bước lớn ra ngoài, thì nhìn thấy Tần Hoan ở bên ngoài, lâu lắm không gặp, tiểu tử này đã lớn hơn rất nhiều, xem ra ánh mặt trời của biển Caribbean đã làm cho tiểu tử này lớn lên, Trương Dương nhấc bổng Tần Hoan lên, quay một vòng trong không trung, xúc động đến nỗi âm thanh hơi nghẹn: "Tiểu tử thối...Tiểu tử thối. Con vẫn còn nhớ đến người cha này cơ à!"

Tần Hoan ôm lấy mặt Trương Dương, rồi hôn lên má hắn, làm cho mặt Trương Dương đầy nước miếng, Trương Dương cười ha ha, rồi đặt Tần Hoan xuống, lúc này mới nhìn thấy Hà Trường An, Hà Trường An cười nhìn hai cha con hắn.

Trương Dương dắt tay Tần Hoan đến trước mặt Hà Trường An: "Chú Hà! Chú về từ bao giờ vậy?"

Hà Trường An cười nói: "Nghe nói cháu làm hỏng mất chiếc Lamborghini của chú rồi, nên chủ vội chạy về đây xem thế nào!"

Hai người đều cười, với quan hệ của Hà Trường An và Trương Dương, y đương nhiên sẽ không để tâm đến chiếc Lamborghini.

Tần Thanh cũng đến chào Hà Trường An, và mời y vào phòng làm việc của mình.

Sau khi Hà Trường An ngồi xuống, ánh mắt đã để ý đến bức vẽ quy hoạch khu đô thị mới của Đông Giang. Y cười nói: "Khu đất đô thị mới Đông Giang này được lắm, khu này phong cảnh rất đẹp. Cảnh sắc làm mê lòng người, con mắt của lãnh đạo Đông Giang đúng là rất chuẩn xác."

Trương Dương nói: "Nếu chú đã đánh giá cao như vậy, thì có hứng thú đầu tư không?" Giờ đây điều hắn quan tâm nhất là chuyện này.

Hà Trường An cười nói: "Trương Dương ơi là Trương Dương, chú vừa ngồi còn chưa ấm mông, mà cháu đã nhớ đến tiền của chú rồi à, thật đúng là chẳng ra sao!"

Trương Dương nói: "Ai mà chẳng biết ông chủ Hà là chú rất nhiều tiền chứ, nhưng tiền dễ mất giá lắm đó chú, cháu khuyên chú đừng ôm cây đợi thỏ, có tiền thì nên lấy ra để đầu tư, chỉ có không ngừng sáng tạo tài sản, thì mới có thể đảm bảo tài sản của chú không thất thoát. Kiếm được tiền mà cũng báo đáp lại được xã hội quốc gia, đúng là một công đôi việc, sao lại không vui vẻ mà làm chứ?"

Hà Trường An cười ha ha, y gật đầu nói: "Lần này chú đến Bình Hải là vì hai chuyện, chuyện thứ nhất là dẫn Tiểu Hoan đến thăm cháu, chuyện thứ hai là chuẩn bị tìm một ít hạng mục để đầu tư."

Tần Thanh giờ đã hoàn toàn tin vào sự may mắn của Trương Dương, người may mắn đến độ này, làm gì cũng có quý nhân phù trợ, hắn vừa mới nói khoác lác xong, đã có nhiều nhà đầu tư nườm nượp tìm đến rồi, nếu dựa vào tình hình trước mắt, thì đừng nói 7000000000, không chừng còn nhiều hơn, đương nhiên những nhà đầu tư này quyết không phải đầu tư vì quan hệ, những người này đều có ánh mắt sắc bén và đầu óc thông minh, họ nhất định là đánh giá cao tương lai phát triển của khu đô thị mới này, vì vậy quyết định đầu tư vào đây."

Tần Thanh vốn định bày tiệc mời Hà Trường An, nhưng Hà Trường An lại nói tối nay có việc, Tần Thanh nhận ra y có việc muốn nói riêng với Trương Dương, vì vậy cũng không miễn cưỡng.

Tần Hoan vẫn chưa quen với việc lệch múi giờ, nên khi mọi người nói chuyện, cậu bé đã dựa vào người Trương Dương ngủ ngon lành, Trương Dương nhẹ nhàng ôm cậu bé lên, rồi đi vào trong chiếc xe Benz của Hà Trường An.

Hà Trường An nhìn đứa cháu ngủ ngon lành, trên mặt lộ ra một nụ cười, y thấp giọng nói: "Đứa trẻ này chính là tất cả của chú!"

Lái xe chầm chậm khởi động ô tô, Trương Dương không hỏi Hà Trường An muốn đi đâu, có điều trong lòng hắn có một câu hỏi lớn, tại sao Hà Trường An lại đột ngột đưa Trương Dương về đây? Chẳng lẽ y không sợ Tần gia gây phiền phức hay sao?

Chiếc xe ô tô đến khu biệt thự cao cấp ở khu vườn hoa hồng Đông Giang, Hà Trường An có một ngôi biệt thự ở đây, Trương Dương giúp Tần Hoan cởi dép, rồi ôm cậu bé vào phòng ngủ, sau đó nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Hà Trường An đợi hắn trong phòng đọc sách, lúc này thái độ của y hơi khiêm khắc.

Trương Dương thầm cảm thấy có việc gì đó đã xảy ra, ngồi xuống trước mặt Hà Trường An, rồi nhẹ nhàng nói: "Chú vừa xuống máy bay sao?"

Hà Trường An nói: "Việc của Tiểu Hoan có lẽ đã bị Tần gia phát hiện rồi."

Trương Dương chau mày, hèn chi Hà Trường An dẫn Tần Hoan về nước, xem ra quan hệ của y và Tần Hoan đã bị người ta phát hiện rồi.

Nhưng ngay lập tức hắn đã phủ định suy nghĩ này của mình, từ đầu đến cuối, Hà Trường An đều giấu mặt ở đằng sau, quan hệ của y và hai mẹ con Tân Manh Manh không có ai biết cả, Tần gia có lẽ cũng không biết gì về điều này.

Hà Trường An nói: "Tần gia dường như đã điều tra được manh mối gì đó, lần này chú dẫn Tiểu Hoan về đây, là để đánh bài ngửa luôn với họ."

Trương Dương thấp giọng nói: "Manh Manh không sao chứ?"

Hà Trường An lắc đầu nói: "Đây chính là nguyên nhân chính tại sao chú không dẫn Tiểu Hoan về Bahamas, nếu như để Tần gia điều tra được manh mối của Manh Manh, thì họ nhất định không tha cho nó."

Trương Dương vốn tưởng rằng việc này đã kết thúc, không ngờ lâu như vậy rồi, mà vẫn bị lộ ra, người biết chuyện này không nhiều, ngoài hắn và Hà Trường An, chỉ có những người ở trong quốc an, nghĩ đến quốc an, Trương Dương cảm thấy nặng nề, lúc đầu vì có sự giúp đỡ của Hình Triều Huy, hắn mới có thể cướp được Tần Manh Manh đi, chẳng lẽ Hình Triều Huy đã nói chuyện này ra rồi sao?

*****

Hà Trường An nói: "Chú đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất rồi, chú sẽ lật bài ngửa với Tần Hồng Giang, chú không cho phép bất cứ ai làm hại đến Tiểu Hoan."

Trương Dương nói: "Để Tiểu Hoan lại trong nước liệu có phiền toái gì không?"

Hà Trường An lắc đầu nói: "Không sao, chú đã sắp xếp xong rồi, chú sẽ đến kinh thành gặp mặt Tần Hồng Giang."

Trương Dương nói: "Không được đâu, Tần gia không phải là loại người tốt đẹp gì, cháu đã lĩnh giáo rồi."

Hà Trường An nói: "Ông ta không dám đâu!"

Từ ánh mắt đầy tự tin của Hà Trường An, Trương Dương đột nhiên ý thức được, Hà Trường An lần này rất chắc chắn, vì vậy mới dẫn Tần Hoan về nước lật bài với Tần gia, chẳng lẽ là Văn Quốc Quyền ư? Ý nghĩ này vừa nảy sinh đã bị Trương Dương phủ định, vì quan hệ của Văn Hạo Nam và Tần Manh Manh, Văn gia nhất định không chủ động chấp nhận chuyện này, Hà Trường An muốn để Tần gia từ bỏ tranh đoạt Tần Hoan, nhất định phải dựa vào một vị có địa vị cao, cũng chỉ có cách lấy phía trên áp đặt xuống mới có thể khống chế được Thái Hồng Giang.

Trương Dương nói: "Chú định nói thế nào với ông ta?"

Hà Trường An nói: "Có gì thì nói nấy, chú đã biết Manh Manh là con gái của chú, giờ đây con gái chú không còn nữa, chú không thể mất đi cháu ngoại, Tần gia nếu thật sự quá đáng, làm chú tức giận, thì để xem tổn thất của ai lớn hơn."

Trương Dương cũng hiểu về cách sống của Hà Trường An, năng lực của Hà Trường An rất mạnh, y không những có tiền, hơn nữa lại có nhiều quan hệ cấp trên, Văn Quốc Quyền chỉ là một trong số đó. Trương Dương vẫn hơi lo ngại, hắn nhắc nhở Hà Trường An: "Dù sao Tiểu Hoan cũng chỉ là trẻ con, chú không sợ nó lại nói chuyện của Manh Manh ra hay sao?"

Hà Trường An nói: "Tiểu Hoan rất thông minh, chú cũng không dẫn nó đến kinh thành, chú đến tìm Tần Hồng Giang để lật ngửa bài, thì sẽ để lại cho cháu chăm."

Trương Dương gật đầu.

Hà Trường An thấp giọng nói: "Có lẽ cháu không hiểu tại sao chú đưa nó về, Tiểu Hoan vẫn còn nhỏ, chú không thể để nó trốn tránh ở Tây Tạng cả một đời, Manh Manh có thể, nhưng Tiểu Hoan thì không thể, lần này chú về đây là để đòi cho nó một thân phận, một thân phận đường đường chính chính, chú phải để tất cả mọi người đều biết, nó là cháu của Hà Trường An này!"

Trương Dương vẫn lo lắng về hoàn cảnh trước mắt của Tần Manh Manh, hắn thấp giọng nói: "Sự việc của Manh Manh liệu có bị phát hiện không?" Đối phương đã có thể phát hiện ra Tần Hoan, thì cũng rất có khả năng sẽ tìm được Tần Manh Manh.

Hà Trường An nói: "Chú đã nghĩ được một cách vẹn toàn, chú đảm bảo rằng con gái của mình không sao." Y không nói rõ kế hoạch cụ thể của mình, cười nói: "Chú đến kinh thành nhiều nhất là 1 tuần thôi, trong thời gian một tuần này, cháu có thể dẫn Tiểu Hoan đi chơi một chút. Để bảo đảm sự an toàn cho nó, chú đã mướn hai người bảo vệ rồi."

Trương Dương nói: "Không cần đâu!" Có hắn ở bên cạnh Tần Hoan, không ai có thể làm bị thương đứa trẻ này.

Hà Trường An cũng có lòng tin với Trương Dương, y thở dài nói: "Chú đã sống gần hết đời người, không lúc nào không nghĩ đến việc báo thù Tần gia, chú luôn tưởng rằng Tần Hồng Giang thấy chết mà không cứu, nhưng không ngờ Manh Manh lại là con gái ruột của chú, Tần Hồng Giang nuôi nấng nó, mà gia đình đó lại làm tổn thương Manh Manh lớn như vậy."

Trương Dương nói: "Manh Manh biết chú về nước là để xử lý việc lần này không?"

Hà Trường An lắc đầu: "Khó khăn lắm nó mới thoát ra được khỏi đau khổ, đương nhiên chú không thể nói với nó những điều này, chú không muốn làm nó nặng lòng thêm, chú chỉ nói đưa Tiểu Hoan về nước chơi thôi." Y lại thở dài nói: "Giờ đây chú chỉ muốn con gái và cháu ngoại chú được bình an, những việc khác chú đều không muốn nghĩ nữa."

Trương Dương có thể hiểu được tại sao Hà Trường An lại nói những lời này, thật ra những ân thù của y và Tần gia không thể nào nói rõ được, giống như vừa rồi y nói vậy, Tần Hồng Giang nuôi nấng Tần Manh Manh đến khi khôn lớn, còn về việc Tần Chấn Đông làm việc không bằng cầm thú với Tần Manh Manh, nhưng gã đã chết, trả cái giá bằng cả tính mạng mình thật quá đắt, sự đau thương của cái chết của Tần Chấn Đông mang đến cho nhà Tần gia là mãi mãi, người nhà Tần gia không thể tha thứ cho hung thủ giết người là Tần Manh Manh. Hà gia và Tần gia rốt cuộc ai nợ ai? Có lẽ ngay cả bản thân người trong cuộc cũng không thể nói rõ được.

Nhưng dù là họ muốn hay không muốn, Tần Hoan đều có quan hệ mật thiết với họ, Tần Hoan là cháu ngoại của Hà Trường An, nhưng cậu bé lại là con trai ruột của Tần Chấn Đông, là cháu đích tôn của Tần gia, dù là Tần gia hận Tần Manh Manh, nhưng cũng không đổ nỗi hận này nên người đứa trẻ con không biết gì, dù sao trong người Tần Hoan vẫn chảy dòng máu của Tần gia, nguyên nhân quan trọng làm cho Hà Trường An dám đàm phán với Tần gia cũng là ở đây.

Sáng sớm ngày hôm sau, Hà Trường An đã rời khỏi Đông Giang, vì Tần Hoan đến, nên Trương Dương đa gọi điện cho mẹ hắn, nghe nói Tần Hoan đã đến, Từ Lập Hoa cũng vô cùng vui vẻ, bà ngồi tàu hỏa đến Đông Giang, để gặp đứa cháu ngoan ngoãn này, khi Trương Dương đưa Tần Hoan đi đón mẹ, bóng người của Từ Lập Hoa vừa vặn xuất hiện ở ga, Tần Hoan đã gọi một câu bà ơi rồi chạy ù ra.

Từ Lập Hoa ôm Tần Hoan, nước mắt chảy xuống: "Tiểu Hoan, để bà xem nào, bà nhớ cháu quá!"

Trương Dương cười bước đến: "Mẹ, có gì đâu mà mẹ phải khóc!" Vừa nói hắn vừa đưa cho mẹ một tờ giấy, hắn đã nghĩ đến cảnh này từ trước rồi, vì vậy đã chuẩn bị khăn giấy.

Từ Lập Hoa lau khô nước mắt, rồi ôm lấy gương mặt của Tần Hoan nhìn kỹ càng, rồi cười nói: "Cháu cao lên rồi, lớn lên rồi, và cũng đen nữa."

Trương Dương cười nói: "Bên đó nắng gắt quá, nếu để hai năm nữa mới về thì thành cục than rồi."

Tần Hoan cười khanh khách.

Từ Lập Hoa dắt tay Tần Hoan, đi cùng Trương Dương vào trong xe, Trương Dương nói: "Mẹ à, Tiểu Hoan ở lại Đông Giang một tuần, mẹ ở lại chơi với nó nhé."

Từ Lập Hoa gật đầu lia lịa.

Trương Dương lại nói: "Chú Triệu của con sao không đến?"

Nhắc đến Triệu Thiết Sinh, Từ Lập Hoa lại thở dài nói: "Chẳng phải vì chuyện của em gái con sao, lần trước ông ấy tức quá, nói gì cũng không chịu đến Đông Giang nữa."

Trương Dương nói: "Tiểu Tĩnh và Triệu Dũng tối nay sẽ đến ăn cơm với mẹ."

Từ Lập Hoa nói: "Giờ hai đứa nó thế nào rồi?"

"Tốt lắm mẹ ạ."

Nhắc đến con gái, Từ Lập Hoa lại thấy nặng lòng: "Con ba à, nhà người ta giàu có, chúng ta không với tới được đâu."

Trương Dương cười nói: "Có gì mà cao với thấp chứ? Mẹ à, con cảm thấy chúng ta chẳng cần phải quá để tâm về chuyện này, mẹ nghĩ mà xem, người yêu nhau là Tiểu Tĩnh và Đinh Triệu Dũng, về sau người kết hôn sống với nhau cũng là hai người chúng nó, Đinh gia có làm được gì đâu, và chúng ta cũng vậy."

Từ Lập Hoa nói: "Mẹ cũng biết vậy, chúng nó yêu nhau đến giờ, chúng ta đã không thể phản đối được nữa rồi." Bà ngừng một lúc rồi nói: "Thật ra mẹ cũng không muốn phản đối, con cái có cuộc sống của riêng nó, mẹ già rồi, mẹ có quản được ai nữa đâu, và mẹ cũng không muốn tức tối vô tội vạ."

Trương Dương nói: "Mẹ, sao hình như con thấy như mẹ có ý kiến gì đó với con ạ?"

Từ Lập Hoa nói: "Con cũng biết điều đó à, con và Yên Nhiên định lúc nào thì mới kết hôn?"

Trương Dương cười nói: "Việc này có phải một mình con quyết được đâu, cuối năm cô ấy về, hay là mẹ gặp mặt hỏi thẳng cô ấy luôn!"

Tần Hoan ở một bên nói: "Đúng thế, cha, cha và mẹ nuôi lúc nào mới lấy nhau? Con còn đợi ăn kẹo."

Trương Dương cười nói: "Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội rồi, chuyện của cha đến lượt một thằng nhóc như con quản sao?"

Từ Lập Hoa giơ tay đánh lên ngực hắn: "Tiểu Hoan nói đúng đấy, mẹ đợi sốt ruột lên rồi!"

Về đến khu vườn hoa hồng, Trương Dương gọi điện thoại, bảo Chung Trường Thắng đến, mấy ngày Hà Trường An rời khỏi Đông Giang, hắn không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tần Hoa, nghĩ đến vấn đề an toàn tính mạng của Tần Hoan, vì vậy hắn mới sắp xếp như thế, Chung Trường Thắng trước kia là bảo tiêu của Kiều lão, để gã bảo vệ Tần Hoan là quá thích hợp, dù là thân thủ hay cảnh giác, Chung Trường Thắng đều rất tốt, điều quan trọng hơn nữa là gã có kinh nghiệm phong phú.

Buổi tối, Tần Thanh và Thường Hải Tâm cùng đến khu vườn hoa hồng để thăm Từ Lập Hoa, hai người đều có quan hệ thân thiết với Trương Dương, mặc dù không công khai thân phận, nhưng vẫn phải giữ lễ nghĩa mẹ chồng nàng dâu với Từ Lập Hoa.

Từ Lập Hoa gặp họ đều khá khách sáo, đặc biệt là với bí thư huyện ủy Xuân Dương Tần Thanh, Từ Lập Hoa thậm chí còn hơi ngạc nhiên: "Bí thư Tần, sao cô lại đến đây?"

Tần Thanh cười nói: "Cô Từ, cô cứ gọi thẳng tên cháu đi ạ, hoặc gọi cháu là Tiểu Thanh cũng được, chúng cháu nghe nói cô đến Đông Giang, vì thế nên đến thăm cô." Tần Thanh và Thường Hải Tâm còn đi mua quà cho Từ Lập Hoa.

Trương Dương thấy họ hiếu thuận với mẹ mình như vậy, trong lòng đương nhiên rất vui vẻ, hắn nói với mẹ: "Mẹ, mẹ đừng khách sáo, con và chị Thanh, Hải Tâm không những là đồng nghiệp cùng đơn vị, mà còn là bạn rất tốt của nhau, ở đơn vị công tác, chúng con là quan hệ lãnh đạo và hạ cấp, nhưng ở ngoài chúng con đều là bạn rất tốt, bí thư Tần của chúng ta rất tốt, không hề ra dáng quan to đâu, rất hay chăm sóc cho con."

Tần Thanh thầm nói, đương nhiên là phải chăm sóc cho anh rồi, còn chăm sóc lên cả giường rồi ấy chứ.

Tần Hoan thấy nhiều khách đến như vậy cũng rất vui, cầm đồ chơi họ mua cho cậu bé chạy qua chạy lại, Chung Trường Thắng đứng ở một bên, ánh mắt không lúc nào rời khỏi Tần Hoan.

Từ Lập Hoa nhìn thời gian, chuẩn bị xuống bếp nấu cơm, mặc dù biệt thự của Hà Trường An có người giúp việc, nhưng Từ Lập Hoa vẫn muốn đích thân nấu một vài món cho con cái ăn.

Tần Thanh và Thường Hải TÂm đều là những cô gái thông minh, giành nhau xuống bếp giúp Từ Lập Hoa.

Tần Hoan đã cùng Chung Trường Thắng chơi trò cảnh sát bắt tội phạm.

Đến tận sáu giờ rưỡi, Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh mới đến biệt thự vườn hoa hồng.

Trương Dương thấy họ đi từ ngoài vào, liền trách: "Này sao hai người chẳng có chút quan niệm thời gian nào thế? Đã bảo là 5 rưỡi, giờ đã quá một tiếng rồi."

Đinh Triệu Dũng nói: "Xin lỗi, xin lỗi, vì công ty có một người khách quan trọng, nên đến muộn."

Triệu Tĩnh vừa vào cửa đã gọi: "Mẹ, mẹ ơi!"

Từ Lập Hoa bước khỏi nhà bếp, bà cười nói: "Tiểu Tĩnh, sao con đến muộn thế?"

Triệu Tĩnh vất túi xuống rồi chạy tới ôm cổ mẹ: "Mẹ, con nhớ mẹ quá!"

Từ Lập Hoa cười nói: "Lớn tướng thế này rồi, mà còn giống như trẻ con vậy, con không sợ người ta cười cho sao."

Đinh Triệu Dũng cười bước đến: "Dì..."

Triệu Tĩnh trừng mắt với gã.

Đinh Triệu Dũng ngay lập tức nuốt lại lời, rồi nói: "Mẹ!"

Từ Lập Hoa nói: "Gọi là dì đi!" Một câu nói làm cho Đinh Triệu Dũng đỏ mặt, thật ra gã và Triệu Tĩnh đã đi lấy giấy đăng ký kết hôn rồi, pháp luật đã công nhận họ là vợ chồng hợp pháp rồi, gọi là mẹ cũng là điều đương nhiên. Nhưng Từ Lập Hoa cũng có cách nghĩ của mình, giờ đây sự việc của con gái bà và Đinh Triệu Dũng vẫn chưa được Đinh gia đồng ý, người làm cha làm mẹ ai mà không thương con cái của mình? Từ Lập Hoa đương nhiên cũng không có thành kiến gì với Đinh Triệu Dũng, chỉ là bà cảm thấy con gái mình chịu thiệt thòi.

Trương Dương vỗ vỗ vào vai của Đinh Triệu Dũng, giúp gã đỡ xấu hổ: "Triệu Dũng, tối nay chúng ta phải uống cho tử tế."

Đinh Triệu Dũng gật đầu.

Triệu Tĩnh ôm lấy mẹ bảo bà thử mặc bộ quần áo mới mua, còn nói rằng đây là của Đinh Triệu Dũng mua cho.

Từ lập Hoa nói: "Ăn cơm trước đã, Tiểu Tĩnh, giúp Tần Thanh và Thường Hải Tâm bê cơm lên đây."


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)