← Ch.0825 | Ch.0827 → |
Đinh Triệu Dũng liền cười nói: "Chẳng phải có cha mẹ anh sao?"
Trần Thiệu Bân cười đau khổ đáp: "Trong mắt cha mẹ tôi, tôi chỉ là một phần tử xấu đầu cơ chuộc lợi mà thôi, chẳng thể hơn được đâu, lần này tôi về bốn ngày, thì cha tôi mắng tôi đủ bốn ngày đó, anh nói xem, dù là ông có về hưu rồi, thì cũng không nên vì vậy mà trút hết giận lên đầu tôi chứ?"
Trương Dương nói: "Chẳng phải thế sao, anh đúng là một phần tử xấu đầu cơ chuộc lợi còn gì."
Trần Thiệu Bân nói: "May mà tôi còn những người bạn như các anh, hạnh phúc thì thôi, không chia sẻ cùng các anh nữa, vì khi các anh gặp được hạnh phúc cũng có bao giờ chia sẻ với tôi đâu, có điều, các anh đừng buồn, đợi đến khi tôi gặp đen đủi, người đầu tiên tôi nhớ đến nhất định sẽ là các anh."
Lương Thành Long nói: "Mẹ kiếp anh đừng tìm đến tôi, anh cút đi cho thật xa vào, tôi sợ bị đen đủi lắm."
Đinh Triệu Dũng nói: "Đến lúc đó tôi không biết đang ở đâu mất rồi!"
Viên Ba nói: "Tôi dù thế nào cũng không giúp anh đâu."
Trương đại quan vẫn là người trượng nghĩa nhất, hắn vỗ vỗ vào vai Trần Thiệu Bân rồi nói: "Nếu anh gặp đen đủi, hãy đến đơn vị chúng tôi, tôi cho anh làm bảo vệ!"
"Mẹ kiếp các anh!"
Tất cả mọi người đều không uống quá chén, khi họ đi về, Viên Ba bảo Trương Dương ở lại một mình, nói một cách rất thần bí muốn dẫn hắn đi gặp một người, Trương Dương không hề ngờ rằng, người Viên Ba dẫn hắn đi gặp là Phương Văn Nam.
Phương Văn Nam ở trong khu nhà chung cư bên cạnh Vọng Giang Lâu, vì vẫn chưa hết hạn tù, nên vẫn chưa được tự do thật sự, lần này có thể đến Đông Giang cũng là vì xin phép đi khám bệnh, đợi đến tết năm sau gã mới hết hạn, và có được tự do thật sự.
Gặp Phương Văn Nam một lần nữa, Trương Dương cảm thấy rõ ràng gã đã già đi rất nhiều, nỗi đau mất con vào tuổi trung niên và cuộc sồng nhà tù đã làm cho Phương Văn Nam già đi nhanh chóng, trên mặt gã không còn tìm thấy nét tươi tắn như những ngày trước nữa, tóc bạc hoa râm, mắt sưng lên, sống lưng vốn thẳng giờ cũng còng còng xuống. Có điều thứ duy nhất không thay đổi là ánh mắt kiên nghị của gã, có thể nói rằng, ánh mắt ấy qua những năm tháng tôi rèn, ngày càng trở nên kiên định.
Gặp Phương Văn Nam, Trương Dương nhanh chóng bước đến, rồi giơ tay về phía Phương Văn Nam, Phương Văn Nam nắm lấy tay Trương Dương, lắc mạnh, rồi thấp giọng nói: "Tôi còn tưởng chủ nhiệm Trương không nhận ra tôi nữa kìa."
Trương Dương cười nói: "Tôi không bao giờ quên bất cứ một người bạn nào của mình."
Chữ "bạn" làm cho nội tâm lạnh lẽo của Phương Văn Nam chợt ấm lên, gã gọi Trương Dương và Viên Ba ngồi xuống.
Viên Ba nói: "Văn Nam lần này đến Đông Giang là để khám bệnh."
Phương Văn Nam nói: "Tôi bị bệnh thận mãn tính, theo lời bác sỹ nói, có lẽ phải thay thận."
Trương Dương nhận ra Phương Văn Nam không hề nói dối từ sắc mặt của gã, hắn ngụ ý bảo Phương Văn Nam đặt tay lên bàn trà, rồi bắt mạch cho PHương Văn Nam, ngón tay hắn đặt nhẹ lên tay Phương Văn Nam và nói: "Vẫn chưa đến mức độ đó chứ."
Phương Văn Nam rút tay về rồi nói: "Tôi cảm thấy vẫn khỏe, từ lúc rời khỏi nhà tù, trạng thái tinh thần của tôi tốt hơn rất nhiều, có lẽ là do bác sỹ nói quá, giờ đây bệnh viện đều thích nói quá về tình hình bệnh của bệnh nhân."
Trương Dương cười rồi nói: "Ngoài việc chữa bệnh còn việc gì khác không?"
Phương Văn Nam nói: "Tập đoàn Thịnh Thế giờ đây đã loạn cào cào rồi, trình độ quản lý của Văn Đông quá kém, sau khi tôi ra tù, tôi sẽ chỉnh đốn lại công ty, may mà vẫn còn một ít tiền."
Viên Ba nói: "Văn Nam chuẩn bị Đông Sơn nổi dậy đây."
Phương Văn Nam cười khổ hạnh nói: "Đừng nói gì mà Đông Sơn nổi dậy, tôi đã từng này tuổi rồi, hơn nữa nói những lời đó chỉ để cho người khác cười mình mà thôi, tôi muốn nhân lúc mình còn sống, làm chút việc gì đó, kiếm tiền chỉ là một trong số những mục tiêu của tôi, tôi muốn làm chút việc tốt, để bù đắp lại những lỗi lần trong quá khứ của mình."
Trương Dương nói: "Anh đã nghĩ là sẽ làm gì chưa?"
Phương Văn Nam nói: "Vẫn làm về bên kiến trúc thôi, tập đoàn Thân Hải đã đầu tư xây xưởng, phó chủ tịch của họ họ là Triệu Phó Tường trước kia từng đảm nhận trợ lý của tôi, chủ động để tôi làm hạng mục này."
Trương Dương nghĩ đến Triệu Phó Tường, trước kia hắn đã từng gặp Triệu Phó Tường một lần ở hội nghị thương vị phòng chiêu thương, Triệu Phó Tường là bạn học của Thiệu An Khang, lúc đó Triệu Phó Tường đã nhắc đến Phương Văn Nam, không ngờ người này rất trọng tình nghĩa, cần phải biết, Phương Văn Nam giờ đây là lúc khó khăn nhất, cũng là lúc cần người khác giúp đỡ nhất, Triệu Phó Tường cho gã công trình này, là sự cứu giúp kịp thời, Trương Dương vì vậy rất cảm kích với Triệu Phó Tường.
Trương Dương nói: "Tổng giám đốc Phương, về sau gặp phải bất cứ chuyện gì, cứ tìm đến tôi, chỉ cần là việc tôi có thể giúp, tôi nhất định sẽ giúp hết sức."
Phương Văn Nam cảm khái nói: "Trải qua nhiều việc thế này, làm tôi đã nhìn thấu rất nhiều người nhiều việc, cũng may, tôi đã quen được với những người bạn như mọi người."
Rời khỏi chỗ ở của Phương Văn Nam, Viên ba đưa Trương Dương về vườn hoa hồng, trên đường hai người đã im lặng một thời gian rất lâu, khi gần đến vườn hoa hồng, Viên Ba mới nói: "Văn Nam giờ khó khăn lắm, đã trải qua nhiều việc như vậy, gần như anh ta đã không còn gì nữa, nếu như chúng ta không giúp, thì anh ta chẳng còn đường sống nữa rồi!"
Trương Dương nói: "Anh ta không gục ngã đâu, mặc dù thời gian tôi tiếp xúc với anh ấy không dài bằng anh, nhưng tôi biết anh ta là một người rất kiên cường cứng rắn, anh có để ý đến ánh mắt của anh ta không, anh ta không cam tâm cuộc đời của mình thất bại như vậy, anh ta nhất định sẽ cố gắng hết sức để đứng dậy."
Viên Ba nói: "Tấm lòng thì con, nhưng cơ thể của anh ta đã không thể giữ nổi tấm lòng đó nữa."
Trương Dương mỉm cười nói: "Cơ thể không thành vấn đề, anh ta đã trải qua nhiều vất vả, chịu nhiều đắc tội như vậy, ông trời sẽ không mãi mãi để anh ta đen đủi bất hạnh đâu."
Viên Ba nói: "Còn nhớ Tô Tiểu Hồng không?"
Trương Dương gật đầu, hắn đương nhiên vẫn còn nhớ.
Viên Ba nói: "Mặc dù Văn Nam đã tiếp nhận công trình của tập đoàn Thân Hải, nhưng anh ta vẫn tồn tại lỗ hổng lớn về tài chính, tôi vốn chuẩn bị giúp anh ấy, nhưng Tô Tiểu Hồng đã tìm đến tôi, cô ấy đưa cho tôi 5000000."
Trương Dương không cảm thấy bất ngờ vì điều đó, Tô Tiểu Hồng là một con người rất trượng nghĩa, giữa cô ấy và Phương Văn Nam dù sao cũng đã từng có tình cảm.
Viên Ba nói: "Giờ đây tôi đã tin tưởng giữa người với người vẫn còn tình cảm chân thành."
Trương Dương cười, hắn biết rằng giờ đây Tô Tiểu Hồng giúp Phương Văn Nam chỉ là vì cô nhớ đến tình xưa nghĩa cũ, chứ không phải có nghĩa là cô vẫn chưa dứt tình với Phương Văn Nam, theo sự quan sát của Trương Dương, Tô Tiểu Hồng và Đỗ Thiên Dã có lẽ có tình cảm với nhau, có điều hai người giờ đây khống chế rất tốt.
Trương Dương nhắc nhở Viên Ba: "Việc này đừng để Phương Văn Nam biết, anh ta có lòng tự tôn rất mạnh mẽ, nếu như anh ta biết được Tô Tiểu Hồng đưa tiền, nhất định sẽ không chấp nhận sự giúp đỡ của cô ấy."
Viên Ba gật đầu nói: "Tôi hiểu."
Trương Dương về đến biệt thự, mẹ và Tần Hoan đã ngủ rồi, Chung Trường Thắng ngồi ở bên ngoài phòng Tần Hoan đọc sách, nghe thấy động tĩnh, gã đứng dậy một cách cảnh giác, thấy Trương Dương bước lên lầu, liền cười nói: "Chủ nhiệm Trương, anh về muộn vậy à?" Trương Dương cũng cười với gã, bước vào phòng nhìn Tần Hoan, giúp cậu bé đắp chăn lên, sau đó quay trở ra.
Chung Trường Thắng nói: "Tối nay Hà tiên sinh đã gọi điện thoại đến, hỏi về tình hình của Tần Hoan, ông ấy sẽ về đến Đông Giang vào chiều mai."
Trương Dương gật đầu, xem ra Hà Trường An lần này đến kinh thành khá thuận lợi, có lẽ đã có được kết quả mong muốn. Từ góc độ của một người đứng ngoài, Tần Hồng Giang có lẽ sẽ không làm khó cháu của mình, thân phận của Tần Hoan rất mẫn cảm, trong mắt mọi người, Tần Hoan là cháu ngoại của y, nhưng trên thật tế, lại là cháu họ gần của y, Tần Chấn Đông đã chết, Tần gia để giữ thể diện, nhất định phải nghĩ mọi cách để bưng bít những tin xấu này, Hà Trường An chỉ cần nắm vào điểm này, là có thể ép Tần gia nhượng bộ. Trương Dương chỉ là không ngờ rằng Kiều lão sẽ ra mặt vì Tần Hoan, hắn đột nhiên nghĩ đến, đây có phải có nghĩa là Hà Trường An từ đây đã chủ động dựa vào Kiều lão, việc này liệu có ảnh hưởng đến quan hệ tốt của Kiều lão và Văn gia hay không?
Trương Dương nói với Chung Trường Thắng: "Mấy ngày nay vất vả cho anh rồi."
Chung Trường Thắng cười nói: "Thật ra làm bảo tiêu là công việc chính của tôi, hơn nữa Tần Hoan thông minh lanh lợi, tôi rất thích."
Trương Dương nói: "Mấy ngày trước gặp bí thư Kiều, ông ấy còn nhắc đến anh đấy, bảo tôi nói với anh, có thời gian thì đến nhà ông ấy chơi."
Chung Trường Thắng mím môi, rồi rất cảm kích nói: "Trước kia tôi đã làm rất nhiều việc sai lầm, không còn mặt mũi nào đến gặp họ nữa."
Trương Dương cười nói: "Mọi việc đều đã qua rồi, chúng ta bỏ qua đi thôi, anh có gì mà phải suy nghĩ về vấn đề này."
Chung Trường Thắng nói: "Xem duyên phận thôi, về sau có cơ hội, tôi hi vọng có thể gặp được Kiều lão, để nói lời xin lỗi với ông ấy."
Trương Dương cười gật đầu, hắn đột nhiên nhớ đến một việc, Chung Trường Thắng vốn đều ở một mình, chưa từng nghe gã nói về gia định mình, thế là hắn hỏi: "Anh Chung, anh đã kết hôn chưa?"
Chung Trường Thắng nói: "Li hôn rồi, đã là việc của hơn mười năm trước, từ đó về sau, tôi liền sống một mình, tính chất công việc của tôi cũng không thích hợp kết hôn, vì vậy nên đã thành người độc thân."
Trương Dương cười ha ha nói: "Nếu có ai thích hợp tôi sẽ giới thiệu với anh."
Chung Trường Thắng lắc đầu nói: "Đừng, cứ để tự duyên phận đi."
Chủ tịch tập đoàn Kiến Cơ Từ Kiến Cơ lần này đến Đông Giang, để ký hợp đồng đầu tư, sau khi y biểu thị muốn xây dựng khu thương mại tổng hợp quy mô lớn ở khu đô thị mới, bí thư đảng công ủy khu đô thị mới Tần Thanh đã kịp thời tiến hành thông báo với thành phố, bí thư thị ủy Lương Thiên Chính ngay lúc đó đã nói rằng, cố gắng hết sức để cho tập đoàn Kiến Cơ những điều kiện ưu đãi nhất, giá cả nhượng đất làm cho Từ Kiến Cơ rất động lòng, vì vậy sau khi gã nhận được báo giá chính thức của chính phủ Đông Giang, ngay lập tức đã quyết định ký hợp đồng.
Để chào đón Từ Kiến Cơ, lần này bên Đông Giang cũng tổ chức rất long trọng, không những có Tần Thanh và Trương Dương đến đón, còn có của phó thị trưởng thường vụ Tùy Quốc Minh cũng cùng đến, mặc dù Từ Kiến Cơ có bối cảnh rất sâu, nhưng bản thân gã là một người làn ăn bình thường, có thể được sự tiếp đón thế này từ phía Đông Giang, đã được coi như rất nể mặt gã rồi.
Từ Kiến cơ ngoài dẫn theo ba người quản lý cấp cao của công ty, còn dẫn cả nữ minh tinh Lâm Dĩnh.
Bước lên chiếc xe chính phủ Đông Giang sắp xếp, Từ Kiến Cơ đầu tiên biểu thị lời cảm ơn đến phó thị trưởng thường vụ Tùy Quốc Minh. Mặc dù đây không phải là nhiệm vụ chính trị gì, nhưng gã có xuất thân gia đình quan gia, nên rất linh hoạt về vấn đề chính trị.
Tùy Quốc Minh đã nhắc đến ông nội của Từ Kiến Dơ, Từ Kiến Cơ đáp lại bằng một nụ cười khiêm tốn, nhưng gã không nói tiếp chủ đề của Tùy Quốc Minh, đây là một sự từ chối lịch sự. Từ Kiến Cơ giống như đại đa số con cháu quan gia, vinh dự vì tha giế của mình, nhưng gã lại có lý tính của số ít những con cháu quan gia, gã biết rằng người khác tôn trọng gã là vì vầng sáng của tổ tiên, gã phải nắm lấy cơ hội tổ tiên cho mình, phải lợi dụng điều kiện làm người khác ngưỡng mộ này, khi người nhà vẫn còn sức ảnh hưởng, cố gắng phát triển sự nghiệp của mình.
*****
Từ Kiến Cơ rất nhiệt tình hài hòa, trên người gã không tìm thấy sự ngạo nghễ của con nhà quan gia, Chu Hưng Quốc cũng vậy, họ đều là những người thông minh thật sự, có thể nhìn nhận rõ bản thân, con cháu quan gia hầu như chỉ là công tử bột mà thôi.
Những cán bộ chủ động tiếp cận như Tùy Quốc Minh Từ Kiến Cơ đã gặp rất nhiều, Tùy Quốc Minh thể hiện dường như rất thân thiết quen thuộc với ông gã vậy, nhưng có lẽ ông gã chẳng hề nhớ đến người cán bộ của Đông Giang này, thế là Tùy Quốc Minh chuyển chủ đề nói chuyện, nói về vấn đề đầu tư vào khu đô thị mới: "Tổng giám đốc Từ, tập đoàn Kiến Cơ đầu tư mạnh vào khu đô thị mới Đông Giang của chúng tôi, chắc chắn sẽ mang đến cho khu đô thị mới của chúng tôi sức sống mới, rất có ích với việc nâng cao hình tượng khu đô thị mới của chúng tôi, tôi tin rằng, dưới sự ảnh hưởng của các anh, sẽ có ngày càng nhiều những nhà đầu tư có thực lực đến đầu tư vào Đông Giang chúng tôi." Từ Kiến Cơ mỉm cười nói: "Tập đoàn chúng tôi lựa chọn đến phát triển ở khu đô thị mới Đông Giang, nguyên nhân cơ bản là vì đánh giá cao sự phát triển của Đông Giang trong tương lai, môi trường ở đây đều rất tốt, tôi tin rằng dưới sự nỗ lực chung của chúng ta, khu đô thị mới Đông Giang nhất định sẽ trở thành khu đô thị đứng đầu cả nước." Từ Kiến Cơ vào ở trong phòng chiêu đãi chính phủ thành phố Đông Giang, sau khi nói hết những lời khách sáo với đám lãnh đạo tiếp đón, Từ Kiến Cơ đã về được đến phòng của mình, Trương Dương cùng gã vào trong phòng.
Từ Kiến Cơ gỡ bỏ cà vạt, thở ra một hơi rồi nói: "Vị thị trưởng Tùy của các anh thật là lằng nhằng quá, hỏi đi hỏi lại, từ sân bay hỏi đến mãi tận đây." Trương Dương cười nói: "Mỗi vị lãnh đạo đều muốn thể hiện tầm quan trọng của mình mà, ông ta làm như vậy, chẳng phải cũng thể hiện ra sự quan trọng của anh hay sao?" Từ Kiến Cơ nằm thẳng trên giường rồi nói: "Lão tam à, nghe nói anh chơi rất vui cùng Tiết Gia ở Lhasa?" Mặc dù họ đã kết bái, nhưng Từ Kiến Cơ vẫn quen miệng gọi Tiết Vĩ Đồng là Tiết Gia, gọi quen rồi, nên không sửa lại được ngay.
Trương Dương nói: "Xảy ra chút mâu thuẫn với một người bản địa, không có gì."
Từ Kiến Cơ cười nói: "Tôi muốn đi Tây Tạng xem thế nào, Tiết Gia vốn dĩ lần này muốn đến Đông Giang cùng với tôi, nhưng vì ông của cô ấy mừng thọ tám mươi tuổi, nên phải ở nhà chuẩn bị." Trương Dương nghe nói Tiết Vĩ Đồng không đến được, đây chẳng phải có nghĩa là hạng mục công viên chủ đề Dieter không thể ký kết hay sao? Vậy thì những lời khoác lác chiêu thương đứng đầu Đông Giang năm nay chẳng phải không thực hiện được hay sao?
Từ Kiến Cơ thấy Trương Dương không để ý, bèn cười nói: "Nghĩ gì vậy? Sao lại không để ý?" Trương Dương cười nói: "Không có gì, chỉ là đột nhiên nhớ đến một chuyện thôi, đúng rồi, tập đoàn Kiến Cơ các anh dự định đầu tư bao nhiêu vào khu đô thị mới Đông Giang?" Từ Kiến Cơ nói: "Kỳ một đầu tư 500000000, đại ca và tôi hợp cổ, Kiến Cơ chúng tôi đứng ra, anh ta chỉ phụ trách đầu tư."
Trương đại quan nói: "Thật lợi hại, 500000000, nếu như đổi thành cổ phiếu thì cũng sẽ vây được mấy vòng trên đất của khu đô thị mới rồi."
Từ Kiến Cơ nói: "Điều này tôi vẫn chưa suy nghĩ đến, tôi vốn dĩ không phải đánh giá cao khu đô thị mới Đông Giang, mà vừa vặn tiền của tôi từ Hải Nam đã về, bất động sản bên đó bị sụp đổ, may mà tôi chuyển tiền kịp thời, có người khuyên tôi nên đầu tư vào Thâm Quyến, nhân cơ hội Hồng Kong quay về làm một quả lớn, nhưng đại ca Chu và tôi phân tích xong và nhận định rằng, mảnh đất như Hồng Kong không thích hợp để đầu tư, vì vậy chúng tôi chú tâm vào thị trường trong nước, cũng đã khảo sát rất nhiều nơi, cuối cùng chọn Đông Giang. Có lẽ là do những lời tuyên truyền quảng cáo của tiểu tử nhà anh ở kinh thành đã có tác dụng."
Trương đại quan đưa thêm một câu: "Tin tôi đi, không sai đâu!"
Từ Kiến Cơ cười hà hà.
Trương Dương nói: "Lâm Dĩnh đâu?" Từ Kiến Cơ nói: "Cô ấy đi tìm bạn rồi, buổi tối sẽ đến đây."
Trương Dương gật đầu: "Đúng là diễm phúc tề thiên, đi công tác mà còn có nữ minh tinh đi cùng." Từ Kiến Cơ thở dài nói: "Trời lạnh rồi, bên cạnh mà không có ai làm ấm giường sao được, chính phủ thành phố Đông Giang các anh lại không sắp xếp cho tôi, tôi chỉ có thể tự chuẩn bị rồi."
Trương đại quan cười ha ha.
Trương Dương nói: "Tối nay, bộ chỉ huy chúng tôi sẽ bày tiệc đón anh, thị trưởng Phương cũng sẽ đến đấy."
Từ Kiến Cơ nói: "Long trọng quá rồi, tôi chỉ là một người đầu tư thôi, có phải là nguyên thủ quốc gia đâu, lãnh đạo Đông Giang luân phiên đến tiếp đón tôi, tôi thật là được sủng ái quá, tam đệ à, mấy việc này chúng ta miễn đi được rồi."
Trương Dương gật đầu nói: "Tôi biết anh sợ phiền phức, thật ra tôi cũng sợ phiền toái, vốn chỉ là ký kết hợp đồng thôi, mấy vị lãnh đạo này cứ muốn nhân cơ hội này để làm chút gì liên quan đến chính trị, chẳng còn cách nào cả, tất cả đã sắp xếp xong rồi, anh chịu một chút đi. Anh chỉ là đến cười cùng, tôi còn khổ hơn, bị người ta cướp hết cả hào quang."
Từ Kiến Cơ cười nói: "Được, tôi nhịn một chút vậy." Trong bữa tiệc tiếp đón của bộ chỉ huy tối hôn đó, Trương Dương không tham dự, nguyên nhân rất đơn giản, Hà Trường An từ kinh thành trở về, nếu như so sánh với chuyện này, thì chẳng bằng cùng Hà Trường An nói chuyện về tương lai của Tần Hoan. Càng huống hồ dù Trương Dương có đi dự tiệc, thì nhân vật chính cũng chẳng phải là hắn.
Từ thái độ của Hà Trường An đã có thể nhận ra kết quả của lần đi kinh thành này khá mỹ mãn.
Sau khi Hà Trường An quay lại Đông Giang, Từ Lập Hoa đã đến ở chỗ con gái Triệu Tĩnh, Chung Trường Thắng vẫn chưa đi, một ngày Tần Hoan vẫn còn ở Đông Giang, thì Trương Dương vẫn bảo gã không được rời Tần Hoan nửa bước, với những bảo tiêu của Hà Trường An, Trương Dương vẫn cảm thấy không tin tưởng được.
Buổi tối hôm đó họ không ra ngoài ăn cơm, mà ăn ngay ở nhà, Hà Trường An cũng nhận ra Chung Trường Thắng là bảo tiêu hộ vệ sát thân ngày trước của Kiều lão, y cảm thán: "Trương Dương, bên cạnh cậu đúng là không ít ngọa hổ tàng long."
Trương Dương cười nói: "Cháu còn công việc, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh chăm sóc Tiểu Hoan được, vì vậy mới mời anh ấy đến để chăm sóc."
Hà Trường An nói: "Có anh ấy phụ trách sự an toàn của Tiểu Hoan, thật sự tốt hơn nhiều so với những bảo tiêu ở bên cạnh tôi."
Trương Dương nói: "Lần này đi kinh thành nói chuyện với Tần gia thế nào?"
Hà Trường An cười nói: "Ta và Tần Hồng Giang đã gặp mặt, còn về bà điên ở nhà ông ta, thì ta chẳng thèm đi lý luận với bà ta, Tần Hồng Giang cũng khá thông minh, đã nhượng bộ về vấn đề của Tiểu Hoan."
Trương Dương nói: "Không ngờ lần này ông ta lại đáp ứng nhanh như vậy."
Hà Trường An cười lạnh lùng nói: "Không thể không nhượng bộ, mặc dù ông ta đã từng cứu Manh Manh, nhưng nhiều năm như vậy, ông ta đã mang đến biết bao tổn thương cho Manh Manh?" Trương Dương nói: "Có lẽ họ không cho rằng như vậy, họ đã biết thừa về thân phận của Tiểu Hoan, không thể không biết gì về những hành động cầm thú của Tần Chấn Đông được, từ trước đến nay, Tần gia đều là vì danh tiếng của họ mà bưng bít tất cả những điều này, giờ đây họ càng phải buộc cái chết của Tần Chấn Đông lên người Manh Manh."
Hà Trường An nói: "Việc này sẽ được giải quyết rất nhanh." Trương Dương không hề biết sự giải quyết mà Hà Trường An nói đến là gì, hắn thấp giọng nói: "Tần gia chưa chắc đã tâm phục, họ chỉ là vì có áp lực từ phía Kiều lão, nên mới đồng ý giao Tiểu Hoan cho chú."
Hà Trường An cảm thấy hơi kỳ lạ, y nhìn sang Trương Dương, y không hề nói với Trương Dương mình đã mời Kiều lão đứng ra thị uy với Tần gia, Trương Dương tại sao lại biết được điều này? Chẳng lẽ có người nói với hắn rồi sao?
Trương Dương nói: "Chú không cần phải cảm thấy ngạc nhiên đâu, cháu thông qua quốc an mới biết được việc này." Đôi lông mày của Hà Trường An chau vào, lúc đầu, Trương Dương thông qua quốc an để cứu Tần Manh Manh vượt ngục, vì vậy, Hà Trường An đã bỏ một số tiền lớn để ủng hộ cho quốc an, không ngờ quốc an lại rõ ràng với nhất cử nhất động của y như vậy.
Trương Dương nói: "Sự việc này có lẽ không đơn giản như những gì chúng ta thấy, từ trước đến nay, chú đều chú trọng đến việc ẩn giấu tung tích của Manh Manh và Tiểu Hoan, nhưng vẫn bị Tần gia phát hiện, theo những tình hình cháu nắm được, nội bộ quốc an có lẽ đã có người tiết lộ bí mật, họ có thể điều tra được tung tích của Tiểu Hoan, thì có khả năng căn cứ vào đầu mối này để tìm ra Manh Manh."
Hà Trường An nói: "Manh Manh tuyệt đối an toàn."
Trương Dương nói: "Trên thế gian này không có gì là tuyệt đối cả, chú không hiểu biết đầy đủ về khả năng của quốc an đâu."
"Giữa ta và quốc an không hề có xung đột lợi ích nào, tại sao họ lại gây khó dễ cho ta chứ?" Trương Dương nói: "Đây cũng là chỗ mà cháu không hiểu nổi, lúc đầu sự việc cháu giải cứu Manh Manh chỉ có một số ít người biết." Hà Trường An nói: "Tần gia trong thời gian ngắn không dám gây khó dễ với ta đâu."
Trương Dương biết rằng lòng tin của y đến từ Kiều lão, nhưng không biết rằng để mời Kiều lão xuất sơn, Hà Trường An rốt cuộc đã phải trả cái giá như thế nào, liên quan đến những điều bí mật của Hà Trường an, Trương Dương không hề hỏi nhiều, điều hắn quan tâm nhất vẫn là sự an nguy của hai mẹ con Tần Manh Manh, Trương Dương nói: "Chú Hà, cháu cảm thấy, chú mau dẫn Tiểu Hoan rời khỏi đây đi thì tốt hơn."
Hà Trường An thấp giọng nói: "Cháu lo lắng rằng có người bất lợi với nó ư?"
Lời của Trương Dương làm cho Hà Trường An đột nhiên lo lắng.
Trương Dương nói: "Cháu luôn cảm thấy việc này chưa chắc đã do Tần gia gây ra, có phải có người muốn lợi dụng việc này để gây chuyện không?" Hà Trường An nói: "Rất ít người biết quan hệ thật sự của chú và Manh Manh."
Trương Dương nói: "Quốc an biết, lúc đầu cháu đã tìm đến bộ phận kỹ thuật của quốc an để làm giám định gene, có ly do tin tưởng rằng hồ sơ này đã bị những người khác trong quốc an nắm được."
Hà Trường An hít vào một hơi rồi nói: "Tại sao họ phải đối phó với ta chứ?"
Trương Dương nói: "Chưa chắc đã là để đối phó với chú, có lẽ là muốn đối phó với Tần gia, chú Hà, nếu như những chứng cứ này rơi vào tay một kẻ nào có dụng tâm, thì nhất định sẽ gây nên một làn sóng lớn, sự việc này sẽ mang đến tổn thương lớn cho cả Tiểu Hoan và Manh Manh." Hà Trường An cắn môi, thậm chí y không dám nghĩ đến hậu quả của việc này.
Trương Dương nói: "Đây chỉ là những dự đoán của cháu thôi, có lẽ không đến mức độ đó."
Hà Trường An nói: "Ngày mai chú sẽ dẫn Tiểu Hoan rời đi, rời xa khỏi nơi đầy chuyện thị phi này."
Trương Dương nói: "Trước khi sự việc này được giải quyết, có lẽ rời đi là lựa chọn tốt nhất." Hà Trường An nói: "Chú tìm người giúp, gây tin giả Manh Manh đã chết, lần này về nước, còn một mục đích nữa là để thoát quan hệ, để người khác không liên hệ chuyện này với chú, cũng là để tránh Tiểu Hoan bị ảnh hưởng." Đến tận bây giờ, Hà Trường An mới nói ra kế hoạch của mình.
Trương Dương nói: "Hi vọng chú có thể giấu được tai mắt của người khác." Xem ra Hà Trường An cũng giấu cả hắn nữa.
Hà Trường An nói: "Trương Dương, cháu phải giúp chú điều tra ra việc này, xem ai đang gây chuyện ở đằng sau, bỏ ra bao nhiêu tiền cũng được."
Trương Dương nói: "Sự việc của quốc an chưa chắc đã dễ điều tra, thật ra điều quan trọng nhất với chúng ta bây giờ là tránh cho Manh Manh và Tiểu Hoan bị tổn thương."
Hà Trường An gật đầu đồng ý.
Trương Dương nói: "Những bảo tiêu bên cạnh chú mặc dù không tồi, nhưng đều là bán mạng vì tiền cả, chút nữa cháu sẽ nói với Chung Trường Thắng một câu, bảo anh ấy phụ trách an toàn của Tiểu Hoan thời gian gần đây."
← Ch. 0825 | Ch. 0827 → |