Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0845

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0845: Phiền phức lớn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Mấy người từ Trần gia bước ra, Lương Thành Long có chút nghĩ mà sợ vỗ vỗ ngực nói: "May mà tôi lúc trước không đầu tư vào Hoàn Vũ, bằng không lần này tôi cũng bị cuốn vào rồi. "

Trương Dương nói: "Còn không phải là Trần Thiệu Bân nhắc nhở anh ư!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Chúng ta phải nghĩ biện pháp giúp Thiệu Bân vượt qua cửa ải khó khăn này. "

Lương Thành Long thở dài nói: "Vượt qua cửa ải khó khăn này ư? Nói thì dễ lắm, khoản lỗ hơn một trăm triệu, anh thấy dễ dàng bù vào lắm ư?"

Đinh Triệu Dũng nói: "Chúng ta nói chung không thể nhìn trơ mắt nhìn bạn mình cứ vậy mà đi toong được?"

Viên Ba nói: "Hiện tại xem ra Hoàn Vũ căn bản chính là một các vỏ, một cái vỏ để hút tiền. "

Lương Thành Long nói: "Tôi vốn cho rằng Hoàn Vũ còn có thể chống được đến sau năm 97, không ngờ nhanh như vậy mà cái vỏ này đã vỡ rôi!"

Trương Dương nói: "Hoàn Vũ rốt cuộc sẽ thế nào thì không liên quan tới chúng ta, có điều phải nhanh một chút tìm ra Trần Thiệu Bân. "

Lương Thành Long nói: "Tìm được hắn thì sao chứ? Nợ tận một trăm triệu, nếu tôi là hắn thì đã vội vã trốn đi rồi, ở lại trong nước không an toàn, cho dù công an không thu thập hắn thì đám chủ nợ cũng sẽ không tha cho hắn. "

Viên Ba nói: "Thôi, không đề cập tới chuyện này nữa, Trương Dương, tôi nghe nói Yên Nhiên đã trở lại, buổi tối cùng nhau ăn bữa cơm đi, tôi làm chủ. "

Trương Dương cười nói: "Yên Nhiên vừa mới tới Đông Giang, trước tiên muốn được ở cùng với người nhà, tụ họp thì là nhất định rồi, có điều đợi vài ngày nữa đi. "

Viên Ba nói: "Được, các anh ấn định thời gian rồi lập tức báo cho tôi biết. "

Lương Thành Long nói: "Thời gian của tôi sắp hết rồi, ngày kia còn phải về Nam Tích, Trương Dương, ngày mai luôn đi. "

Trương Dương lập tức gọi điện thoại cho Sở Yên Nhiên, hỏi một chút ý tứ của cô ta, Sở Yên Nhiên nói: "Thế này đi, để em làm chủ chiêu đãi mọi người, ở biệt thự hoa viên của Lương Thành Long đi, buổi trưa ngày mai chúng ta ở đó làm đồ nướng, anh gọi bằng hữu tới. " Trương Dương gật đầu, dập máy nói ý tứ của Sở Yên Nhiên cho mọi người, Lương Thành Long cười nói: "Như vậy là tốt nhất, tôi bảo Thanh Hồng đem con trai theo."

Viên Ba nói: "Thế này đi, tôi sáng mai sẽ phái đầu bếp tới hỗ trợ, để tránh các anh đến lúc đó lại luống cuống tay chân. "

Trương Dương trên cơ bản đều mời đám bằng hữu ở Đông Giang tới, hắn không mời Tần Thanh, đây là xuất phát từ một loại suy xét nào đó, sợ Sở Yên Nhiên và Tần Thanh gặp nhau có thể dẫn tới phiền phức không cần thiết, nhưng khiến hắn bất ngờ là, Sở Yên Nhiên lại mời Tần Thanh, Trương đại quan nhân trước đó không hề biết rằng Sở Yên Nhiên và Tần Thanh đã đạt thành ký kết ngầm, nhìn thấy Sở Yên Nhiên và Tần Thanh nắm tay nhau, bộ dạng thân như chị em, thằng ôn này có chút mơ hồ, rốt cuộc là ai đang diễn trò, hay là hai người liên thủ diễn trò cho mình xem?

Tần Thanh cười khanh khách nhìn Trương Dương, nói: "Trương Dương, có tụ hội mà cũng không mời tôi?"

Trương đại quan nhân lúng túng nói lúng túng nói: "Tôi thấy bí thư Tần bận rộn quá, chắc là không kiếm đâu ra được thời gian. " Thằng ôn này vẫn giả vờ.

Sở Yên Nhiên nói: "Hôm nay được nghỉ, chị Thanh không phải đi làm. "

Trương đại quan nhân nghe thấy cô ta thân thiết gọi Tần Thanh là chị Thanh, nghĩ thầm hôm nay là ngày gì vậy?

Lương Thành Long bế con trai và Lâm Thanh Hồng cùng tới, biệt thự là của gã, có điều hai vợ chồng bọn họ không ở đây, Sở Yên Nhiên bước ra đón, hôn thằng bé kia, sau đó nói với Lâm Thanh Hồng: "Chị Thanh Hồng, căn biệt thự này của chị em nhìn trúng rồi, ra giá bán cho em đi. "

Lâm Thanh Hồng cười nói: "Chúng ta có quan hệ gì chứ, không cần phải ra giá, em nếu thích thì chị tặng cho em, coi như là lễ vật kết hôn của em và Trương Dương. "

Sở Yên Nhiên cười nói: "Vậy không được, Trương Dương tốt xấu gì cũng là một cán bộ quốc gia, em nếu nhận biệt thự của chị thì người khác khẳng định sẽ nói em giúp đỡ tham ô nhận hối lộ. "

Mọi người chung quanh đều bật cười.

Đinh Triệu Dũng và Triệu Tĩnh cũng tới, Triệu Tĩnh miệng cực khéo, nhìn thấy Sở Yên Nhiên thì luôn miệng gọi chị dâu, Sở Yên Nhiên vẫn có chút không thích ứng, bị cô ta gọi cho mặt đỏ bừng.

Thường Lăng Phong và Chương Duệ Dung, Viên Ba dẫn vợ con cùng nhau tới, Sở Yên Nhiên sắm vai nữ chủ nhân rất tốt, bận trong bận ngoài tiếp đón mọi người.

Trương Dương có được cơ hội, đi tới bên cạnh Tần Thanh, nói khẽ: "Chị Thanh, chị và Yên Nhiên... "

Tần Thanh liếc hắn một cái, nói khẽ: "Anh có phải sợ không?"

"Anh sợ gì chứ?"

Tần Thanh nói: "Nhìn bộ dạng sợ hãi của anh kìa, chột dạ có phải không?"

Trương Dương cười nói: "Anh luôn cảm thấy, hai người có chút cổ quái. "

Tần Thanh không tiếp tục tán gẫu với hắn nữa, đứng dậy đi hỗ trợ Sở Yên Nhiên.

Mùa đông Đông Giang không tính là lạnh, sau giờ ngọ trời rất ấm áp, bọn trẻ vui vẻ chạy nhảy chơi đùa trên bãi cỏ đã ngả vàng, nhìn bọn trẻ đáng yêu, Trương Dương không khỏi nhớ tới con trai của mình và An Ngữ Thần, không biết Thiên Tứ hiện tại đã lớn thế nào rồi.

Viên Ba đi tới bên cạnh Trương Dương, cười nói: "Nhìn thấy vợ con thành đàn, có phải là hâm mộ không. "

Trương Dương nói: "Anh có ba đứa con, bộ sinh đẻ kế hoạch không tìm anh làm phiền à. "

Viên Ba cười ha ha, nói: "Tôi thích náo nhiệt, càng nhiều con càng tốt, thế mới vui vẻ. "

Thường Lăng Phong đi tới: "Trương Dương, anh và Yên Nhiên chuẩn bị lúc nào thì kết hôn?"

Trương Dương nói: "Anh trước tiên quan tâm tới anh đi. "

Thường Lăng Phong nói: "chúng tôi định mùng một tháng bảy năm nay, ngày Hongkong trở về đất mẹ, khắp chốn mừng vui, sao, có muốn tổ chức hôn lễ tập thể không?"

Trương đại quan nhân cười cười lắc đầu, nghĩ thầm tôi đến lúc đó kết hôn có thể là một lúc với mấy cô, không thể nào giống như các anh được.

Sở Yên Nhiên bắt đầu mời họ ăn cơm.

Trương Dương nhìn đồng hồ, Khương Lượng vẫn chưa đến, khi thời gian nghỉ ngơi cũng không thuộc về mình, chỉ sợ hắn lại có hành động rồi. Trương Dương gọi điện thoại cho Khương Lượng, phía Khương Lượng đột nhiên có hành động, quên cả chuyện tụ họp hôm nay, trong điện thoại còn liên tục nói xin lỗi, cam đoan sau khi chuyện này xong hắn sẽ an bài mời mình ăn cơm.

Buổi trưa mọi người bàn nhiều nhất về chuyện kinh tế, Lương Thành Long nói: "Vừa mới điều tra rõ rồi, bên trong tập đoàn Hoàn Vũ có vấn đề lớn, khu đất mà bọn họ mua ở Hongkong bị nghi có dính lúy đến hối lộ, phía Cảng phủ đã có rất nhiều người bị sở trong sạch hoá bộ máy chính trị điều tra, chủ tịch Hoàn Vũ Hoàng Hán Dân cũng bị sở trong sạch hoá bộ máy chính trị gọi tới uống trà, chuyện này liên đới rất rộng, một trăm triệu của Trần Thiệu Bân chỉ không một bộ phận nhỏ trong đó, người lần này bị cuốn vào còn rất nhiều. "

Sở Yên Nhiên nói: "Loại thủ pháp làm ăn này ở nước Mỹ cũng có, ý đồ chân chính của bọn họ không phải là làm xây dựng khai phá, cái gọi là điền sản chỉ là ngụy trang, lợi dụng lớp ngụy trang này để hấp dẫn đầu tư. "

Trương Dương nói: "Không phải nói chủ tịch của Hoàn Vũ là Ông Lương Vũ ư?"

Thường Lăng Phong nói: "Ông Lương Vũ là lão hồ li, tôi nghe nói Hoàn Vũ là hắn xây dựng, có điều sau khi thành lập xong thì hắn liền lui ra, hiện tại công ty chủ yếu do Hoàng Hán Dân và Kiều Bằng Cử phụ trách, bọn họ nắm hơn phân nửa cổ phần của Hoàn Vũ. "

Đinh Triệu Dũng nói: "Kiều Bằng Cử vậy chẳng phải cũng gặp phiền phức ư?"

Lương Thành Long hừ một tiếng nói: "Kiều Bằng Cử là ai chứ? Bối cảnh của hắn thế nào chứ? Cho dù tra được hắn thì cũng sẽ không có chuyện gì. "

Tần Thanh lại: "Tôi thấy chưa chắc đâu, chế độ của Hongkong và nội địa của chúng ta bất đồng, Kiều gia mặc dù ở mặc dù ở trong nước có ảnh hưởng rất lớn, nhưng Hongkong trước mắt vẫn chưa trở về, ảnh hưởng của bọn họ ở Hongkong không lớn như vậy, nếu Kiều Bằng Cử thật sự làm ra chuyện đút lót, chỉ sợ cũng rất khó thoát tội. "

Trương Dương nói: "Tôi sao thấy chuyện này giống như là một cái bẫy nhỉ? Các anh ngẫm lại đi, Ông Lương Vũ lúc trước và Kiều Bằng Cử liên thủ làm khai phá ở Hải Nam, kiếm được một khoản lớn, hiện tại bọn họ tới Hongkong giở lại trò cũ, theo lý thuyết thì hẳn là Ông Lương Vũ ra mặt, Kiều Bằng Cử ở phía sau màn, nhưng Ông Lương Vũ vì sao trước chuyện đã rút lui? Hiện tại cổ đông của Hoàn Vũ biến thành Kiều Bằng Cử, còn bị lòi ra chuyện đút lót, tất cả phiền toái đều dồn về phía Kiều Bằng Cử. "

Lương Thành Long nói: "Anh là nói Ông Lương Vũ chơi Kiều Bằng Cử ư, Ông Lương Vũ mặc dù có chút tiền, nhưng dù sao cũng chỉ là một thương nhân, thương nhân gan lớn đến mấy cũng không dám trắng trợn đối nghịch với Kiều gia, hãm hại Kiều Bằng Cử, hắn tám phần sau này không thể lăn lộn ở Trung Quốc được nữa, tôi thấy trong thương giới hắn cũng sẽ không sống yên được đâu. "

Tần Thanh nói: " Trước khi chuyện này chưa có kết luận cuối cùng, chúng ta đừng suy đoán lung tung. "

Thường Lăng Phong nói: "Có chuyện có thể khẳng định, phiền toái của Kiều Bằng Cử không phải nhỏ, tôi nghe nói hắn ở trong nước vay bốn tỷ, đây là một con số khổng lồ, chuyện này nếu hắn thật sự có trách nhiệm, có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn cho Kiều gia. "

Trương Dương không nói gì, hắn biết Thường Lăng Phong không phải là nói chuyện giật gân, nếu lần này Ông Lương Vũ cố ý lập bẫy lừa Kiều Bằng Cử vào, không nghi ngờ gì nữa hắn đã thành công, nhưng động cơ của Ông Lương Vũ là gì? Là một thương nhân, cái mà hắn muốn nhất không nghi ngờ gì nữa chính là lợi ích, mà hắn trước đó đã hợp tác với Kiều Bằng Cử ở Hải Nam, chứng minh bọn họ liên thủ thành công, với bối cảnh của Kiều Bằng Cử, có một bằng hữu hợp tác như vậy thì tốt hơn nhiều là có một kẻ địch mạnh như vậy, nhưng Ông Lương Vũ lại lựa chọn cái sau, hắn rốt cuộc là vì cái gì?

Hai tay Kiều Chấn Lương đặt ở trên tay vịn của sô pha, hai chân khép lại, nhắm mắt lại, bảo trì tư thế như vậy suốt một giờ, Kiều Mộng Viện nhìn cha đầy quan tâm, cô ta đã biết anh trai gặp phiền toái, hơn nữa phiền toái lần này rất lớn, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến danh dự của toàn bộ gia tộc. Cô ta cắn cắn môi, mở miệng nói: "Cha!"

Kiều Chấn Lương ừ một tiếng, không hề mở mắt, nói khẽ: "Liên hệ với thằng khốn nạn đó được chưa?"

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Vẫn chưa. "

"Lúc trước cha nên nghe lời ông nội con, không nên để mặc cho các con làm kinh thương. "

Kiều Mộng Viện nói: "Cha, chuyện của anh rõ ràng là bị người ta lừa. "

Kiều Chấn Lương nói: "Đó là bởi vì bản thân nó không quy củ, nó luôn cho rằng mình đầu óc tinh minh, làm việc không chịu chắc chắn, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng xảy ra vấn đề, vấn đề lớn!"

*****

Điện thoại bàn ở bên cạnh sô pha đổ chuông, Kiều Chấn Lương thuận tay cầm điện thoại, khi nghe thấy giọng nói của cha trong điện thoại, vẻ mặt của y lập tức biến thành cung kính.

Giọng nói của Kiều lão vẫn rất bình tĩnh và chậm rãi, giọng nói tuy rằng không lớn nhưng lực độ mười phần: "Chuyện của Hoàn Vũ có liên quan tới Bằng Cửu không?"

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Cha, con đang tìm nó!"

"Tôi hỏi anh, chuyện đó có liên quan tới Bằng Cử không?"

Kiều Chấn Lương trầm mặc một lát rồi mới: "Có!"

Kiều lão nói: "Tôi đã cảnh cáo anh rồi, đừng có để nó thích làm gì thì làm, hiện tại thì hay rồi, có vấn đề rồi. "

"Cha, con hoài nghi... "

"Đừng có nói những chuyện không có căn cứ với tôi, anh chẳng lẽ không nhìn rõ tình thế, chuyện của Bằng Cử nhất định sẽ bị người ta phóng đại, anh chuẩn bị tâm lý thật tốt đi, chuyện này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ chính trị của anh, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của Kiều gia chúng ta. "

Tiếng hít thở của Kiều Chấn Lương trở nên dồn dập, lời nói của cha tuyệt đối không phải là nói quá, tuy rằng y trên chính trị cố gắng làm một cách thanh chính liêm minh, nhưng trong vấn đè quản giáo con cái, y quả thực có sơ sót, khi con trai ở Hải Nam mua đất, y nên nhắc nhở hắn, nhưng y lại không làm, giữa cha con bọn họ thậm chí ít có cơ hội trao đổi trực tiếp, hiện tại Kiều Bằng Cử càng chơi càng lớn, không ngờ lại đầu tư lớn như vậy, hơn nữa còn bị nghi dính líu đến phạm tội thương nghiệp, lần này thì to chuyện rồi.

Kiều Chấn Lương nói khẽ: "Cha, con sẽ xử lý tốt chuyện này. "

Kiều lão thở dài nói: "Cam đoan cũng vô dụng, Chấn Lương, gia môn bất hạnh!"

Kiều Chấn Lương minh bạch ý tứ của những lời này, gia môn bất hạnh sinh ra nghịch tử này, con trai lần này đã gây hại tới danh dự của toàn bộ Kiều gia, mang tới một nguy cơ chính trị lớn nhất từ cách mạng văn hóa tới nay cho Kiều gia bọn họ, bên kia Kiều lão đã gác máy, Kiều Chấn Lương ống nghe ngẩn ngơ ngồi đó, một lúc sau mới nghethấy con gái nhắc nhở mình.

Kiều Chấn Lương đặt điện thoại xuống, cười cười với con gái, trong nụ cười tràn ngập chua xót.

Kiều Mộng Viện nói: "Cha giữ gìn sức khỏe!"

Kiều Chấn Lương gật đầu, trận phong ba này đã được định trước là sẽ ập tới, y cũng chỉ có thể ưỡn mình ra mà đón, tránh né không giải quyết được vấn đề, đấu tranh chính trị là cực kỳ tàn khốc, đối thủ tuyệt đối sẽ không bởi vì anh né tránh mà buông tha cho anh, bọn họ sẽ tóm lấy tất cả cơ hội để phát động thế công đối với anh, cho tới khi anh ngã gục, vĩnh viễn không lật được mình mới thôi. Y ưỡn lưng bước ra ngoài, ánh mặt trời rất dẹp, nhưng thế giới nội tâm của Kiều Chấn Lương lại là một mảng tối đen.

Cuộc họp thường ủy của tỉnh Bình Hải lần này có thêm vài phần vị đạo bất thường, đám chính trị gia lão đạo đã ngửi được mùi thuốc súng, bọn họ đoán được một trận bão tố sắp xảy ra rồi. Trên mặt Kiều Chấn Lương cũng không còn thấy nụ cười chiêu bài như xưa nữa, ai cũng rõ tâm tình của y hiện tại không dễ chịu gì, có thể cười được mới lạ.

Có những vết sẹo là tồn tại thật sự, cho dù là anh muốn né tránh thế nào, luôn sẽ có người thử vạch nó ra, chỉ là Kiều Chấn Lương không ngờ rằng, người đầu tiên đứng ra vạch vết sẹo này là bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên.

Khổng Nguyên sau khi Kiều Chấn Lương lên tiếng, chậm rãi nói: "Tôi muốn nói vài câu, gần đây xảy ra một việc, các anh không biết có nghe nói không, con trai của đồng chí Trần Bình Triều bởi vì góp vốn phi pháp, hiện tại đã sợ tội bỏ chạy rồi. " trong những lời này y dùng hai từ góp vốn phi pháp và sợ tội bỏ chạy, chẳng khác nào đã định luận tội của Trần Thiệu Bân.

Khi Khổng Nguyên nói ra chuyện này, ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Kiều Chấn Lương, Khổng Nguyên ngoài mặt nói chuyện của Trần Thiệu Bân, nhưng trên thực tế là đang nhắm họng súng vào bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, rốt cuộc là ai cho y gan lớn như vậy, để y dám ngang nhiên đi vuốt râu hùm, Kiều Chấn Lương tuy rằng gặp phiền toái, nhưng hiện tại dù sao vẫn đang ngồi trên vị trí bí thư tỉnh ủy.

Kiều Chấn Lương nói: "Loại chuyện vô căn cứ này đừng lấy ra thảo luận. " Y lạnh lùng nhìn Khổng Nguyên, nghĩ thầm bản thân ông không sạch sẽ gì, chuyện khách sạn Tuệ Nguyên vừa mới qua chưa được mấy ngày, ông không ngờ dám nhảy ra gây khó dễ tôi? Lão tử còn chưa tới nước hổ xuống đồng bằng bị chó nhờn đâu.

Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, tôi cho rằng chuyện này không phải là việc nhỏ, hơn nữa ảnh hưởng của chuyện này rất xấu, theo như tôi biết, trong tỉnh lý chúng ta có không ít con cháu cán bộ tham dự vào chuyện này, hôm trước còn xảy ra chuyện rất nhiều tới nhà Trần gia đòi nợ, có chứng cớ cho thấy, chuyện này chính là hành vi cùng nhau lợi dụng vay tiền lãi cao để góp vốn phi pháp, trước mắt phía Hongkong đã lập án điều tra rồi. "

Kiều Chấn Lương nói: "Tình huống cụ thể thì tôi cũng không rõ lắm, trước khi kết quả điều tra chưa được đưa ra, tôi hy vọng mọi người đừng dễ tin một số lời đồn trong xã hội. " Ngay cả bản thân Kiều Chấn Lương cũng biết những lời này của y là không có lực, y hắng giọng, nói: "Tôi biết, hiện tại trên xã hội có rất nhiều lời đồn, nói nhân vật chính của vụ án hùn vốn này chính là con trai của Kiều Chấn Lương tôi, tin đồn nhằm vào tôi gần đây cũng đặc biệt nhiều, tôi cần phải thanh minh ở đây rằng, Kiều Chấn Lương tôi làm quan hơn ba mươi năm, tôi chưa bao giờ làm làm chuyện dùng quyền mưu tư, tôi làm việc luôn công chính nghiêm minh, nếu tra ra trong việc kinh doanh buôn bán của người nhà tôi có tồn tại hành vi phi pháp, tôi cũng sẽ không bao che, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra đưa hắn ra pháp luật. " Giọng nói của Kiều Chấn Lương rất lớn, nhưng sức nặng không đủ.

Quốc gia tam lệnh ngũ thân thân, ra lệnh cấm con cái cán bộ làm kinh thương, nhưng mỗi người bọn họ ở đây, hoặc nhiều hoặc ít đều có thân nhân làm buôn bán, không xảy ra chuyện thì thôi, vừa xảy ra chuyện tất nhiên sẽ kéo cả họ vào, so sánh với vụ án hùn vốn của Kiều Bằng Cử, phong ba Tuệ Nguyên trước kia căn bản chỉ là một chuyện nhỏ, các thường ủy đã cảm thấy được rõ ràng rằng, Kiều Chấn Lương lần này thảm rồi, đừng nhìn sĩ đồ của y rộng mở thênh thang, nhưng lần này chắc sẽ bị ngã ngựa.

Có người dám công nhiên đối nghịch với Kiều gia, người này khẳng định không tầm thường, các thường ủy đã bắt đầu cân nhắc tới vấn đề xếp hàng trong tương lai. Cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, nhân vô viễn lự.

Phó tỉnh trường Thường vụ Tiêu Nãi Vượng nói: "Lần này sự kiện hùn vốn đã gây ra ảnh hưởng rất xấu trên xã hội, bởi vậy vấn đề con cái cán bộ làm kinh thương lạ một lần nữa bày ra trước mặt công chúng, thân là cán bộ vì quốc gia, chúng ta cũng nên nghĩ lại một chút, bắt đầu từ bây giờ, bắt đầu từ chúng ta, bảo con cái của chúng ta không nên dính vào những chuyện mẫn cảm này. "

Tỉnh trưởng Tống Hoài Minh nói: "Hình tượng của quốc gia, hình tượng của ban lãnh đạo không phải có thể xây dựng được trong một sớm một chiều, nhưng hủy diệt nó lại rất dễ dàng, tôi cho rằng, chúng ta phải xác định rõ khái niệm cấm con cháu làm kinh thương, không thể bởi vì chuyện tương tự mà khiến công chúng mất đi lòng tin vào chúng ta, để người dân thất vọng với chính phủ của chúng ta. "

Kiều Chấn Lương lạnh lùng nhìn Tống Hoài Minh, hôm nay Tống Hoài Minh đã quét sạch vẻ chán chường, chính thức kéo cờ đấu với mình, vụ án hùn vốn Hoàn Vũ đối với y mà nói chính là cơ hội ngàn năm một thuở, Tống Hoài Minh sẽ không bỏ qua, nhưng mà Kiều Chấn Lương tin rằng, người xách động trận bão chính trị này tuyệt đối không phải là Tống Hoài Minh, mà là một người khác, y tập trung nghi ngờ lên trên người Văn Quốc Quyền, Văn Quốc Quyền và Kiều gia trên chính trị luôn luôn đối lập nhau, cha không thích sự cấp tiến của Văn Quốc Quyền, chọn một nhân tuyển khác là thủ tướng Phó Hiến Lương, Văn Quốc Quyền muốn đánh bại Phó Hiến Lương, nhất định trừ bỏ Kiều gia, trợ lực lớn nhất sau lưng Phó Hiến Lương đã, mà Kiều Bằng Cử vào lúc này gây ra vụ án hùn vốn vừa hay cho y cơ hội tốt nhất.

Kiều Chấn Lương không nhớ rõ được mình kết thúc cuộc họp như thế nào, từ khi tới Bình Hải chấp chính, y chưa bao giờ chán chường như vậy, y trở lại văn phòng của mình, gọi thư ký trưởng ủy Diêm Quốc Đào tới.

Diêm Quốc Đào sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, y là cán bộ mà Kiều Chấn Lương một tay đề bạt, tất nhiên kiên định đứng ở phía Kiều Chấn Lương, nhưng chuyện xảy ra trước mắt đã khiến y có nguy cơ cảm chính trị nghiêm trọng, tiền cảnh chính trị của y buộc chặt trên người Kiều gia, chuyện trên chính trị, một người vinh thì cả nhà vinh, một người chết thì cả nhà chết, y vẫn chưa đi lên được vị trí mà mình muốn, y không muốn cứ như vậy trở thành đối tượng bị liên luỵ.

Trên bàn của Kiều Chấn Lương rải mấy tờ báo, y nói khẽ: "Trong nước rất nhiều báo đều đang cố ý đưa tin về chuyện này. "

Diêm Quốc Đào nói: "Truyền thông của Bình Hải trước mắt vẫn khá là thận trọng. "

Khóe môi Kiều Chấn Lương lộ ra một tia cười khổ, y thân là bí thư tỉnh ủy Bình Hải, nếu ngay cả truyền thông dưới quyền xử lý của y cũng dám đưa tin lung tung, vậy bí thư tỉnh ủy y là vô dụng rồi.

Diêm Quốc Đào nói: "Chuyện có chút khó giải quyết!"

Kiều Chấn Lương nói: "Đây là một cái bẫy, thằng con ngu ngốc của tôi chỉ biết nhìn thấy cái lợi trước mặt, bị người ta lừa vào bẫy, nó cũng không biết mình đã mang tới phiền phức lớn thế nào cho gia đình?"

Diêm Quốc Đào nói: "Chuyện này có thể phải cần lão nhân gia ra mặt, bằng không có thể sẽ khiến phiền phức càng lớn hơn. " Diêm Quốc Đào cho rằng trước mắt chỉ có sức ảnh hưởng của Kiều lão mới có thể bình ổn được chuyện này, không để ảnh hưởng tiền đồ chính trị của Kiều Chấn Lương, bảo vệ Kiều Chấn Lương chẳng khác nào là bảo vệ mình. Thật ra y cũng biết Kiều lão tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn người nhà của mình gặp phiền phức mà ngồi yên không để ý đến.

Kiều Chấn Lương nói: "Quốc Đào, nếu anh là tôi, anh sẽ làm thế nào?"

Diêm Quốc Đào trầm mặc, y không phải là Kiều Chấn Lương, y cũng không bối cảnh chính trị thâm hậu như Kiều Chấn Lương, trong lòng y đang châm chước xem nên trả lời như thế nào.

*****

Kiều Chấn Lương nhìn ra sự do dự của y: "Nói đi, không sao đâu!"

Diêm Quốc Đào nói: "Căn cứ vào tình huống trước mắt đã nắm được, Bằng Cử trong chuyện này không thoát được quan hệ, tôi cho rằng, trước khi tình thế chuyển biến xấu thêm một bước, lập tức đưa ra ứng phó. "

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi không liên hệ được với nó. "

Diêm Quốc Đào nói: "Bằng Cử đã xảy ra vấn đề rồi, chuyện này chỉ có thể đẩy cậu ta ra, nhưng ngài đừng quên, Mộng Viện ở Bình Hải cũng có sinh ý, trường phong ba này rất có thể sẽ lan đến cô ta. "

Kiều Chấn Lương gật đầu: "Mộng Viện làm việc ổn trọng, nó không có vấn đề gì đâu. "

"Bất kể có vấn đề hay không, người dân cũng sẽ không tin, chuyện của Bằng Cử tất nhiên sẽ tạo thành nguy cơ đên sự tín nhiệm của ngài, bí thư Kiều, thứ cho tôi nói thẳng, chuyện này phải quyết định thật nhanh, nếu bỏ lỡ tiên cơ, chỉ sợ sẽ lọt vào công kích mãnh liệt hơn của đối thủ. "

Kiều Chấn Lương nói: "Danh dự cả đời của tôi đã bị hủy trong tay thằng khốn nạn này rồi!"

Kiều Bằng Cử cuối cùng cũng gọi điện thoại về, gây ra phiền phức lớn như vậy, hắn không dám đối mặt với cha và ông nội, mà gọi cho em gái Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện nghe thấy giọng nói của anh trai, mắt lập tức ửng đỏ: "Anh, anh đang ở đâu? Vì sao phải tắt máy? Vì sao phải làm như vậy, anh có biết cả nhà rất lo lắng cho anh không?"

Giọng nói của Kiều Bằng Cử có chút khàn khàn: "Mộng Viện, anh rất khỏe, anh không ở Hongkong, anh cũng không thể về nước, trước khi chuyện này bình ổn anh tuyệt đối không thể trở về. "

Kiều Mộng Viện rưng rưng nói: "Anh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh nói ra đi, em có thể giúp anh, mọi người trong nhà có thể giúp anh. "

Kiều Bằng Cử nói: "Tên vương bát đản Ông Lương Vũ đã đâm anh một đao, sau lưng hắn có người sai khiến, chuyện này không phải nhằm vào anh mà là Kiều gia chúng ta. " Kiều Bằng Cử coi như vẫn bình tĩnh, đả kích bất gờ không hề khiến hắn rối loạn.

Kiều Mộng Viện sau khi chuyện này phát sinh không lâu cũng đã đoán được điểm này, nhưng khi Kiều Bằng Cử ý thức được thì đã muộn, đại cục đã thành, hắn đã lấn sau vào cái bẫy rồi.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, anh đang ở đâu?"

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện, anh không thể nói cho em biết được, em cũng đừng thử điều tra nơi chốn của anh, anh không còn đường lui nữa rồi, anh không sao, giúp anh nói tiếng xin lỗi với ông nội và cha. "

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, chỗ tiền mà anh nợ em giúp anh trả, em tin nhất định có thể trả được. "

Kiều Bằng Cử nói: "Bọn họ không phải vì tiền mà đến, hợp tác với Ông Lương Vũ, anh một mực lưu lại một tâm nhãn, đại quyền tài chính bị anh nắm trong tay, chỉ là bởi vì sự tín nhiệm của hắn đối với anh đã mê hoặc anh. Anh cũng không ngờ hắn căn bản không phải là vì tiền mà đến, hắn chỉ là đang lập bẫy, lập bẫy kéo anh vào. Hiện tại việc đút lót bị phanh phui căn bản không liên can tới anh, tất cả đều là hắn làm, anh quả thực cũng tham dự vài lần tụ hội của họ, nhưng anh đối với chuyện đút lót của hắn hoàn toàn không biết gì cả. "

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, bất kỳ chuyện gì cũng đều có thể giải quyết được. "

Kiều Bằng Cử nói: "Mộng Viện, anh bị chơi đau rồi, anh sẽ nghĩ biện pháp giải quyết, anh sẽ nghĩ biện pháp tìm được Ông Lương Vũ, bức hắn bức hắn nói ra chân tướng sự thật!"

Kiều Mộng Viện nói: "Anh, anh đừng tiếp tục mạo hiểm, anh không thể gặp chuyện không may gì được!"

Kiều Chấn Lương ngồi trong phòng khách, Mạnh Truyền Mĩ mặt mày lạnh tanh đi qua người y, bước về sảnh thuộc về bà, giống như căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của Kiều Chấn Lương.

Kiều Chấn Lương chờ ba tà đi qua, cuối cùng không nhịn được nói: "Bà có nhìn thấy tôi không?"

Mạnh Truyền Mĩ không để ý đến y, tiếp tục đi tới trước. Kiều Chấn Lương lớn tiếng nói: "Bà có biết trong nhà đã xảy ra chuyện hay không? Bà có biết hay không con trai bảo bối của bà đã gây họa lớn không?"

Mạnh Truyền Mĩ cuối cùng cũng đứng lại, lạnh lùng nói: "Rất nghiêm trọng ư?"

Kiều Chấn Lương đi tới, cầm tay Mạnh Truyền Mĩ, đột nhiên giật lấy lần tràng hạt trong tay bà ta, sau đó dùng hết toàn lực kéo một cái, kéo đứt lần tràng hạt, hạt châu bay tứ tung khắp nơi.

Mạnh Truyền Mĩ lặng lẽ cúi xuống, nhặt từng hạt lên một.

Kiều Chấn Lương vô cùng đau đớn nói: "Và vì sao biến thành như vậy? Và vì sao chẳng quan tâm gì tới cái gia đình này, từ sau khi tôi cưới bà, tôi có chỗ nào không phải với bà?"

Mạnh Truyền Mĩ quỳ trên mặt đất, cẩn thận tìm kiếm những tràng hạt rơi mất, vẻ mặt của bà ta đạm mạc bình tĩnh, tình tự của bà ta giống như không chịu một chút ảnh hưởng nào. Sau khi và ta nhặt lên tất cả lần tràng hạt, cầm trong tay đi về phía đường, đặt lần tràng hạt lên bàn thờ, còn mình thì quỳ trên bồ đoàn cung kính tụng niệm Phật kinh, khẩn cầu Phật tổ lượng giải.

Kiều Chấn Lương bước vào, y tóm lấy lư hương trên bàn.

Mạnh Truyền Mĩ ý thức được y muốn làm gì, thần kinh của bà ta bị kích thích, thét lên ngăn Kiều Chấn Lương lại.

Kiều Chấn Lương tay cầm lư hương, trên khuôn mặt trướng giờ luôn hiền lành lộ ra vẻ thô bạo chưa từng có, giống như một con dã thú gầm lên: "Tôi muốn đập vỡ tất cả, tôi muốn bà quay trở về với hiện thực!"

Mạnh Truyền Mĩ tóm chặt lấy hai tay y: "Anh đập chết tôi đi, anh trước tiên đập chết tôi đi. "

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi nếu muốn giết bà thì hai mươi bảy năm trước đã giết rồi!"

Đồng tử của Mạnh Truyền Mĩ bởi vì kinh hãi mà phóng to ra, bà ta ra sức lắc đầu, điên cuồng nói: "Anh là một tên ngụy quân tử, anh hận tôi, anh vẫn luôn hận tôi. "

"Tôi nếu hận bà thì vì sao phải chịu dựng khuất nhục nhiều năm như vậy!" Da thịt trên mặt Kiều Chấn Lương bởi vì đau khổ mà run rẩy kịch liệt, điều này khiến cho vẻ mặt của y càng khủng bố hơn.

Mạnh Truyền Mĩ nói: "Bởi vì anh phải nghĩ tới danh dự của Kiều gia các anh, anh không cần tình cảm, nhưng anh để ý tới sĩ đồ của anh, Kiều gia các anh chỉ nghĩ tới mặt mũi của mình, cho nên anh có thể ở trước mặt người ta sắm vai một người chồng tốt, sống với một người mà anh căn bản không yêu hơn hai mươi năm, có thể ở trước mặt đứa con gái không phải của mình sắm vai một người cha tốt, đúng là làm khó anh rồi, anh diễn hai mươi bảy năm, mỗi khi Mộng Viện gọi anh là cha, tim anh có phải là đang nhỏ máu không.. "

"Bà câm miệng lại!" Kiều Chấn Lương đã mất lý trí, y giơ tay lên, tát cho Mạnh Truyền Mĩ một cái lăn ra đất, sau đó y tóm lấy lư hương, dùng hết lực lượng toàn thân ném vào tượng phật ở phía trước, tượng phật vỡ tan, tàn hương bay khắp cả phật đường, Kiều Chấn Lương đứng trong ánh sáng ảm đạm, trên mặt y tràn ngập vẻ bi thương khó có thể hình dung được. Y tựa hồ nghe thấy phía sau có động tĩnh, xoay người lại, nhìn thấy con gái mặt đầy lệ đang đứng ngoài cửa, nội tâm Kiều Chấn Lương hoàn toàn vỡ nát, y không còn trấn tĩnh được nữa, thất hồn lạc phách nói: "Mộng Viện... "

Kiều Mộng Viện che miệng, vừa khóc vừa lắc đầu, những lời nói vừa được nghe lúc mới rồi khiến thế giới của cô ta trong nháy mắt như sụp đổ, cô ta xoay người chạy ra ngoài.

Kiều Chấn Lương gọi tên con gái rồi đuổi theo.

Mạnh Truyền Mĩ quỳ ở đó, thu nhặt những mảnh vở của tượng phật, không cẩn thận bị đứt tay, máu đỏ chảy ra, hòa với tàn hương không ngừng rơi xuống, phác ra một đồ án khiến người ta kinh sợ.

Kiều Mộng Viện không biết làm thế nào mà chạy ra khỏi nhà trong đầu cô ta hoàn toàn trống rỗng, cô ta nghe rõ cuộc đối thoại của cha mẹ, nếu như thời gian có thể quay lại, cô ta thà mình không xuất hiện ở ngoài cửa phật đường, , người ta khi đang đau khổ luôn muốn tìm một chỗ để trốn tránh, nhưng Kiều Mộng Viện lại không biết mình nên chạy đi đâu? Trời đất tuy lớn, nhưng đâu mới là chỗ mà cô ta nên đi.

Kiều Mộng Viện chỉ lo cắm đầu chạy như điện, suýt nữa đụng phải ô tô phía trước, may mắn đối phương giậm phanh đúng lúc, Kiều Mộng Viện mặt đẫm nước mắt ngẩng lên, cô ta nhìn thấy Trương Dương và Sở Yên Nhiên bên trong xe.

Trương Dương chưa bao giờ thấy vẻ mặt bi thương tuyệt vọng như thế này của Kiều Mộng Viện,

Kiều Mộng Viện muốn chạy trốn, lại bị Trương Dương tóm được.

Sở Yên Nhiên cũng xuống xe, tuy rằng cô ta và Kiều Mộng Viện không quen nhau lắm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Kiều Mộng Viện như vậy, lập tức trong lòng thấy thương xót. Sở Yên Nhiên ôn nhu nói: "Mộng Viện, đừng khóc, có gì nói cho chúng tôi nghe thử xem. "

Kiều Mộng Viện vô lực bổ nhào vào lòng Sở Yên Nhiên, năm trong lòng cô ta khóc rấm rức.

Trương Dương nhìn về phía Kiều gia, thấy Kiều Chấn Lương, trong ánh mắt của vị bí thư tỉnh ủy này là vẻ đau khổ và bi thương, Trương Dương chỉ chỉ vào Kiều Mộng Viện rồi lại vỗ vỗ vào ngực mình, thông qua động tác này bảo Kiều Chấn Lương cứ yên tâm, hắn sẽ chiếu cố tốt cho Kiều Mộng Viện.

Kiều Chấn Lương gật đầu, y rất muốn cười một cái, nhưng tâm tình của y hiện tại bất kể là như thế nào cũng không thể không cười nổi nữa rồi.

Nhìn Trương Dương và Sở Yên Nhiên đưa Kiều Mộng Viện lên xe, lái xe rời khỏi viện gia thuộc tỉnh ủy, tâm tình của Kiều Chấn Lương yên ổn hơn một chút, một quan viên đi qua cửa nhà y cung kính chào: "Bí thư Kiều!"

Kiều Chấn Lương miễn cưỡng mỉm cười, tim y dần dần khôi phục tiết tấu bình thường. Y ý thức được, mình vẫn phải sống thật kiên cường, mình phải tiếp tục mang bộ mặt giả dối mà sống.

Kiều Chấn Lương về tới phật, nhìn thấy vợ đã nhặt lại tất cả mảnh vỡ của tượng phận, muốn khôi phục lại hình dạng trước đây của phật tượng phật tượng, mượn ánh sáng mờ mờ, Kiều Chấn Lương nhìn thấy ánh lệ trong hai mắt của Mạnh Truyền Mĩ.

Kiều Chấn Lương lạnh lùng nói: "Thứ đã vỡ rồi thì vĩnh viễn không thể quay về hình trạng xưa được, bất kể bà làm như thế nào, đến cuối cùng vẫn lưỡng bại câu thương. "

Mạnh Truyền Mĩ nuốt lệ mà bà ta gằn từng chữ: "Kiều Chấn Lương, tôi muốn ly hôn với anh!"

Kiều Chấn Lương chậm rãi gật đầu nói: "Tùy tiện, và vĩnh viễn nhớ kỹ một chuyện cho tôi, con trai là của tôi, con gái cũng là của tôi, nếu bà mang Mộng Viện đi, tôi sẽ bắt bà phải trả lại tất cả những gì bà nợ tôi trong hai mươi năm! Tôi sẽ bắt bà trả giá đắt vì chuyện bà đã làm lúc trước. "

Nước mắt dọc theo khuôn mặt tái nhợt của Mạnh Truyền Mĩ chậm rãi chảy xuống, từng giọt rơi xuống mặt đất, khiến cho tàn hương vừa mới bình ổn lại bốc lên, bà ta nói khẽ: "Tình yêu của tôi đối với con gái không kém gì anh, nếu không phải là vì Bằng Cử tôi đã sớm rời khỏi cái nhà này rồi, tôi thừa nhận, tôi có lỗi với anh, nhưng hai mươi bảy năm này, tôi đóng vai người vợ, anh không lúc nào là không sỉ nhục giày vò tôi, tôi chịu đủ rồi, cho dù là trừng phạt thì tôi cũng chịu đủ rồi! Mộng Viện không về anh, anh căn bản là không thương nó, anh muốn đem cừu hận của tôi gieo lên người nói, anh muốn con gái của tôi tiếp tục chịu loại tra tấn này. "

" Câm mồm!" Kiều Chấn Lương giận dữ hét, y giống như một con sư tử gầm lên, chỉ vào trán Mạnh Truyền Mĩ: "Bà nhớ kỹ cho tôi, Mộng Viện là con gái của tôi, không ai có thể mang nó đi khỏi Kiều gia!"

Mạnh Truyền Mĩ lẳng lặng nhìn y: "Anh có quan tâm tới nó không? Anh chỉ quan tâm tới thanh danh của anh, vinh dự của Kiều gia, những chuyện khác anh có quan tâm không?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)