Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0846

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0846: Lý trí và tình cảm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Trương Dương và Sở Yên Nhiên đều biết Kiều gia gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng chuyện của Kiều Bằng Cử chắc sẽ không khiến Kiều Mộng Viện biểu hiện ra vẻ bi thương và tuyệt vọng như vậy, hai người mơ hồ cảm thấy Kiều gia nhất định lại có đại sự phát sinh, nhưng không ai hỏi cả, bọn họ đưa Kiều Mộng Viện tới biệt thự của Lương Thành Long, Sở Yên Nhiên ở vùng với Kiều Mộng Viện, Trương Dương ra ngoài gọi điện thoại cho Thì Duy, Thì Duy lúc này đang ở kinh thành, nghe nói chuyện của chị họ, lập tức tỏ vẻ sẽ bay tới ngay. Trương Dương biết tính tình giấy không thể gói được lửa của Thì Duy, dặn đi dặn lại, bảo cô ta đừng nói chuyện này với bất kỳ ai.

Tình tự của Kiều Mộng Viện đã ổn định hơn rất nhiều, cô ta nhìn Sở Yên Nhiên, ngượng ngùng cười cười, nói khẽ: "Yên Nhiên, thật ra mấy ngày nay tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội tới thăm cô, không ngờ chúng ta lần đầu tiên gặp mặt lại dưới tình huống như vậy. "

Sở Yên Nhiên cười nói: "Tôi cũng muốn đi gặp cô, khi tôi không ở trong nước, cô đã giúp Trương Dương rất nhiều, tôi đang muốn nói cám ơn cô. "

Biểu hiện của hai người vô cùng khách khí, Kiều Mộng Viện sau khi tình tự ổn định lại, đi rửa mặt rồi đi tới bên cạnh bên cạnh, tuy rằng mắt cô ta vẫn còn đỏ, nhưng vẻ mặt của cô ta đã khôi phục lại lý trí và trấn định. Trương đại quan nhân cười ha ha từ bên ngoài bước vào, cầm trong tay điểm tâm vừa mua từ bên ngoài về: "Nói chuyện mệt chưa, ăn chút điểm tâm đi. "

Sở Yên Nhiên nói: "Mua ở đâu vậy?" Nghĩ thầm thằng ôn này cũng biết dỗ dành con gái thật, chỗ đồ ăn này tám chín phần mười là không phải mua cho mình.

Dương nói: "Vừa rồi trên đường tới nhìn thấy một cái quán, nghe nói là bọn họ bán hàng rất đắt khách, tôi ngại không muốn quấy rầy các cô cho nên vòng lại mua. "

Sở Yên Nhiên đứng dậy nói: "Em đi pha cafe, chị Mộng Viện, chị nói chuyện với Trương Dương đi, lập tức sẽ có capuchino thơm ngon được đưa tới. " Sở Yên Nhiên chỉ mượn cớ tránh đi, cô ta và Kiều Mộng Viện không có giao tình sâu, trước mặt mình, chắc hẳn Trương Dương cũng không tiện nói chuyện với cô ta, cho nên cô ta rất thấu tình đạt lý cho bọn họ một cơ hội ở riêng.

Kiều Mộng Viện nói: "Yên Nhiên, không cần phiền toái như vậy đâu!" Nhưng Sở Yên Nhiên đã đi ra ngoài rồi.

Trong Phòng khách chỉ còn lại có Trương Dương và Kiều Mộng Viện, không khí trở nên có chút xấu hổ, thật ra bọn họ nếu ở riêng thì sẽ không như vậy, nhưng lần này trong phòng còn có Sở Yên Nhiên, Kiều Mộng Viện đan mười ngón tay vào nhau, cô ta không biết nên nói gì.

Dương nói: "Tôi vừa mới gọi điện thoại cho Thì Duy, cô ta lập tức mua vé máy bay tới đây, tôi nghĩ tối nay chắc sẽ tới Đông Giang. "

Kiều Mộng Viện thở phào nhẹ nhõm nói: "Gọi nó làm gì? Nó đi đến đâu cũng là thành sự không đủ mà bại sự thì có thừa... " Trong lòng cô ta hiểu rõ Trương Dương là muốn tốt cho mình, không biết vì sao nhớ tới đoạn thời gian bọn ở Nam Tích, khi hai người bị nghi mắc bệnh viêm phổi cấp R, thời gian hai người gần gũi đó vô cùng yên ổn, cho dù bệnh uy hiếp tới sinh mệnh của cô ta, nhưng có Trương Dương ở bên cạnh làm bạn thì cô ta cũng không hề sợ hãi. "

Trương Dương nói khẽ: "Bất kể xảy ra chuyện gì, cô chỉ cần nhớ, tôi luôn ở bên cạnh cô!"

Nội tâm vốn đã bình phục của Kiều Mộng Viện lại bốn bề sóng dậy, chỉ có Trương Dương mới mang được đến loại cảm giác ấm áp và kiên định này. Nhưng bí mật trong lòng Kiều Mộng Viện không thể nói cho bất kỳ ai, thậm chí bao gồm cả Trương Dương, chuyện này đến rất đột nhiên, rất bất khả tư nghị, cô ta biết rõ ảnh hưởng mà chuyện này có thể mang đến.

Trương Dương nói: "Có phải lo lắng cho chuyện của anh trai không?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, trước mắt cũng chỉ có chuyện với đại ca mới có thể trở thành cái cớ để cho cô ta tình tự kém đi: "Anh tôi vừa mới gọi điện thoại về, nói là bị người ta hãm hại, trước mắt không thể về trong nước, cha tôi... !" Nhớ tới khuôn mặt hiền lành của Kiều Chấn Lương, Kiều Mộng Viện lại đột nhiên nghẹn lời, cô ta thậm chí không biết về sau nên đối mặt với cha như thế nào.

Trương Dương nói: "Chuyện của Bằng Cử rõ ràng là bị người ta chơi, căn cứ vào phân tích của tôi, có người không chỉ nhằm vào anh ta, mà là Kiều gia các cô. "

Kiều Mộng Viện nói: "Những người làm con như chúng tôi không những không mang tới sự an ủi cho cha mẹ, ngược lại còn mang tới cho họ phiền toái vô cùng vô tận, chúng tôi thật sự là bất hiếu. "

Sở Yên Nhiên cầm cafe mới pha xong đi tới, Kiều Mộng Viện nhìn cánh hoa vẽ rất đẹp trong chén, mỉm cười nói: "Yên Nhiên, một ly cà phê tinh mỹ như vậy tôi không đành lòng uống đâu. "

Sở Yên Nhiên nói: "Cuối cùng cũng có một người hiểu được thưởng thức cà phê của tôi, khi tôi pha cho người nào đó uống, hắn căn bản chính là trâu uống!" Khi nói chuyện tràn ngập tình yêu liếc Trương Dương một cái.

Trương Dương cười nói: "Anh thích uống trà, có điều thứ này cũng thơm thật. "

Sở Yên Nhiên đưa cho hắn một ly trà xanh, Trương Dương uống một ngụm rồi ngồi thưởng thức, mùi thơm của lá trà và tình ý của Sở Yên Nhiên đối với mình tràn ngập trong phế phủ, vợ như vậy thì còn cầu gì nữa!

Kiều Mộng Viện nói: "Nhìn thấy hai người hạnh phúc như vậy, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ!" Những lời này của cô ta tuyệt đối là nói thật lòng.

Sở Yên Nhiên nói: "Chị Mộng Viện, chuyện của anh chị gấp lắm ư?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta nói khẽ: "Tôi vừa rồi một mực đang suy nghĩ chuyện này, trước đây tôi cho rằng việc kinh doanh của mình không cần dựa vào người nhà, tôi muốn thông qua loại phương thức này để chứng minh mình, nhưng hiện tại ngẫm lại, tôi đã sai rồi. "

Sở Yên Nhiên nói: "Tôi cũng không phải vậy ư?"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Đâu có? Cô là tiếp nhận sản nghiệp của bà ngoại, chuyện hiện tại mà cô làm không hề dựa vào một chút quan hệ nào của cha chú, cô có thể vạch rõ quan hệ với quan trường, còn tôi... " Cô ta thở dài: "Người trong cuộc mê muội, cho tới hiện tại tôi mới thực sự hiểu ra. "

Sở Yên Nhiên cuối cùng cũng hiểu cha vì sao kiên quyết hồi mình đầu tư vào Bình Hải, ông ta đại khái đã thấy trước được nguy cơ, phúc họa tương y, bất kỳ quan hệ nào cũng đều là một con dao hai lưỡi, lợi dụng tốt thì anh có thể như cá gặp nước, nhưng nếu anh lợi dụng không đúng thì sẽ tự hại mình.

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi sẽ triệt để rút lui!"

Trương Dương nói: "Mộng Viện, cô suy nghĩ kỹ đi, cô có thể có được thành tựu hôm nay cũng không dễ dàng gì. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thành tựu không phải là của tôi!"

Thì Duy tối hôm đó đến chỗ của bọn họ, cô ta đang ở kinh thành, đương nhiên nghe nói không ít tin tức, Kiều gia lần này thặt đã gặp một phiền phức lớn, nhìn thấy bộ dạng tiều tụy của chị họ, nước mắt Thì Duy tuôn ào ào, Kiều Mộng Viện lúc này ngược lại đã hoàn toàn bình tĩnh, cô ta an ủi Thì Duy: "Không có việc gì đâu, chúng ta về nhà thôi!"

Thì Duy gật đầu.

Trương Dương nói: "Tôi đưa các cô về!"

Kiều Mộng Viện nói: "Không phiền hai người đâu!"

Sở Yên Nhiên cười nói: "Không sao mà, dẫu sao thì tôi cũng phải về nhà!" Nói xong câu đó cô ta lại thấy mình nói như vậy có chút dư thừa, mặt không khỏi đỏ lên. Cũng may là Kiều Mộng Viện và Thì Duy cũng không chú ý tới biến hóa trên mặt của cô ta.

Trương đại quan nhân lái xe đưa ba người về viện gia thuộc tỉnh ủy, Kiều Mộng Viện quyết định về nhà là đã phải tốn rất nhiều thời gian để tự thuyết phục mình, cô ta trước giờ đều là người không muốn trốn tránh hiện thực, tuy đoạn hội thoại trong phật đường khiến cô ta mất đi khống chế, nhưng sau khi bình tĩnh lại thì lập tức liền bắt đầu hối hận, bất kể chân tướng của sự việc là như thế nào thì cô ta cũng đều phải dủng cảm mà đối mặt, Kiều gia đang phải đối diện với một nguy cơ lớn nhất trong hơn hai mươi năm qua, cô ta không thể lựa chọn.

Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện và Thì Duy tới cửa Kiều gia, trong lòng không khỏi lo lắng, nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định của Kiều Mộng Viện, ánh mắt này khiến hắn tin rằng, Kiều Mộng Viện tuyệt đối không dễ dàng gục ngã.

Trước khi sắp chia tay Kiều Mộng Viện và Sở Yên Nhiên bắt tay nhau. " Yên Nhiên, trở về đi, đừng lo lắng vì chuyện của tôi. "

Sở Yên Nhiên gật đầu, cùng Trương Dương về Tống gia.

Thì Duy nhìn bóng dáng của họ: "Chị họ, bọn họ có phải săp kết hôn hay không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Chuyện này có liên quan gì tới em?"

Thì Duy không nói gì, nhưng trong lòng lại lấy Quách Chí Giang và Trương Dương ra so sánh.

Kiều Chấn Lương một mình ngồi trong phòng khách, trong phòng đầy mùi thuốc, đầu mẩu thuốc lá ở dưới chân y, sớm đã tắt rồi, vẻ mặt của Kiều Chấn Lương sám như tro tàn.

Thì Duy vẫn chưa bao giờ nhìn thấy cậu như vậy, sợ đến nỗi lè lưỡi.

Kiều Chấn Lương nghe thấy tiếng bước chân của hai cô, nhìn thấy con gái, ánh mắt của y rõ ràng sáng lên một chút, lộ ra vẻ thương tiếc và quan ái, Kiều Mộng Viện nhìn thấy ánh mắt của cha, kiệt lực khống chế tình cảm nội tâm, cô ta nói khẽ: "Cha! Con muốn nói chuyện với cha!" Kiều Chấn Lương gật đầu, hai cha con một trước một sau đi vào thư phòng.

Kiều Mộng Viện đóng cửa thư phòng lại, rồi khóa trái cửa.

Kiều Chấn Lương ngồi sau bàn đọc sạch, kéo ngăn kéo ra muốn lấy thuốc lá nhưng lại bị Kiều Mộng Viện vươn tay ngăn cản: "Mẹ con đâu?"

Kiều Chấn Lương ra sức mím môi: "Chúng ta đã nói chuyện với nhau rồi, quyết định ly hôn, mẹ con lựa chọn xuất gia!"

Kết quả như vậy không hề khiến Kiều Mộng Viện cảm thấy bất ngờ, trong đôi mắt đẹp của cô ta phủ lên một tầng ánh lệ: "Con ở ngoài phật đường nghe thấy cuộc nói chuyện của cha mẹ. "

Kiều Chấn Lương nhìn con gái, lắc đầu: "Không liên can tới con!"

Kiều Mộng Viện lẳng lặng nhìn cha: "Con thà không nghe thấy những lời đó. "

Kiều Chấn Lương thâm tình nhìn con gái: "Mộng Viện, con hãy nghe cha nói, tất cả đều không thay đổi, bất kể trên đời này xảy ra chuyện gì, đều không thay đổi được quan hệ giữa chúng ta, cha là cha con, con vĩnh viễn là con gái cha, con gái duy nhất. "

Sự bình tĩnh của Kiều Mộng Viện nằm ngoài ý liệu của Kiều Chấn Lương, cô ta nói khẽ: "Cha, con hôm nay về đây là muốn nói với cha một chuyện, con sẽ làm con gái ngoan của cha, con trong thời gian ngắn nhất sẽ kết thúc tất cả sinh ý trong tay con, con không biết con có thể giúp gia đình được bao nhiêu, nhưng điều duy nhất mà con có thể làm là con sẽ dồn hết tất cả, anh trai có gọi điện thoại cho con, anh ấy nói là bị người ta hãm hại, ít nhất thì hiện tại anh ấy vẫn an toàn, anh ấy muốn cha và ông nội giữ gìn sức khỏe. "

*****

Kiều Mộng Viện tuy rằng luôn miệng gọi cha, nhưng Kiều Chấn Lương vẫn cảm thấy điều gì đó khác lạ, đây là một cảm giác xa lạ mà không thể dùng ngôn ngữ để diên tả, Kiều Chấn Lương nhìn con gái: "Mộng Viện đừng bỏ cha!"

Giọng nói của Kiều Mộng Viện tuy rằng rất khẽ nhức cực kỳ kiên định: "Cha, con sẽ không đi đâu cả, Kiều gia gặp khó khăn, con tuyệt đối không sẽ không bỏ đi!"

Chuyện xảy ra trong gia đình Kiều Chấn Lương người ngoài không biết đến, nhưng trận nguy cơ chính trị mà Kiều gia gặp phải thì tất cả mọi người đều nhìn thấy, Tống Hoài Minh bởi vì sự kiện này cũng biến thành ít nói hơn nhiều, y đang suy nghĩ, không nghi ngờ gì nữa, ở Bình Hải Kiều Chấn Lương là đối thủ chính trị lớn nhất của y, dọn sạch chướng ngại, y có thể thay thế vị trí của Kiều Chấn Lương, trên ý nghĩa chân chính trở thành chưởng môn nhân của Bình Hải, nhưng Tống Hoài Minh lại cảm thấy chuyện lần này rất kỳ quái, sau lưng sự kiện nhằm vào Kiều gia có một đôi bàn tay vô hình đang thúc đẩy, phóng mắt khắp trong nước, người chân chính dám đi mạo phạm oai vũ của Kiều lão không có mấy người.

Tống Hoài Minh ngồi trong thư phòng, trong đầu hiện lên từng khuôn mặt, y nhớ tới cuộc nói chuyện không lâu trước khi tới kinh đô với Văn Quốc Quyền, câu sau cùng của ông ta là mưa gió có lớn hơn nữa cũng có lúc kết thúc, chỉ cần kiên trì thì sẽ có ngày nhìn thấy cầu vồng. Chẳng lẽ Văn Quốc Quyền khi đó đã đoán được chuyện này sẽ phát sinh? Tống Hoài Minh nhìn điện thoại bàn, nhưng thủy chung không cầm lên, chứng thực như vậy không có bất kỳ ý nghĩa gì, một chính trị gia thành công sẽ nắm chắc tất cả khả năng để lợi dụng, tận dụng thời cơ không bỏ lỡ, tiến lên từng bước, có thể nắm được đại quyền của Bình Hải, chỉ có như vậy y mới có thể chân chính thi triển được khát vọng trong lòng. Từ sau khi Kiều Bằng Cử gặp chuyện không may, Văn Quốc Quyền không liên lạc với Tống Hoài Minh nào, đối với loại quan viên với cấp bậc như bọn họ, gặp loại cơ hội này, căn bản không cần phải gọi điện thoại nhắc nhau, mỗi người đều biết mình nên làm như thế nào.

Tống Hoài Minh lại bắt đầu nhớ tới biểu hiện khác thường của một số người trong thường ủy tỉnh ủy, nếu biểu hiện của Tiêu Nãi Vượng coi như vẫn trung quy trung củ, biểu hiện của bộ trưởng tổ chức Khổng Nguyên lại khiến cho người ta khó hiểu, mặc dù là Kiều gia đang gặp phiền toái, nhưng Khổng Nguyên cũng vẫn không thể trêu chọc được, huống chi cho dù lật đổ được Kiều Chấn Lương thì đối với y có chỗ tốt gì?

Rốt cuộc là ai đang bố trí bàn cờ này, Tống Hoài Minh đang cố gắng suy nghĩ.

Cửa phòng nhẹ nhàng vang lên tiếng gõ, Tống Hoài Minh nói khẽ: "Vào đi!"

Liễu Ngọc Oánh xuất hiện ở ngoài cửa: "Hoài Minh, Trương Dương và Yên Nhiên đều đến rồi, mọi người đang chờ anh ăn cơm. "

Tống Hoài Minh cười cười, đứng lên đi xuống lầu.

Khi cả nhà ăn cơm, Sở Yên Nhiên nhắc tới chuyện của Kiều gia.

Tống Hoài Minh nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu đừng bàn quốc sự.

Sở Yên Nhiên lại không muốn chuyện này bị cho qua, nhìn cha nói: "Cha, Kiều Bằng Cử đó con tuy rằng không biết nhưng với xuất thân, kiến thức của hắn chắc sẽ không nông cạn như vậy, biết rõ Hongkong đối với phạm tội thương nghiệp đả kích nghiêm khắc như vậy, lại không sợ mang tới nguy hiểm cực lớn cho gia tộc, chuyện này không bình thường. "

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện chính trị khó nói lắm. "

Sở Yên Nhiên nói: "Cha, cha nói vậy là có ý gì, chuyện này không phải sự kiện buôn bán mà là một hồi đối tranh chính trị ư?"

Tống Hoài Minh cười nói: "Cha có nói vậy ư? Yên Nhiên, cha sở dĩ không muốn con làm ăn trong nước nguyên nhân cũng chính là sợ bất kỳ chuyện gì mà truy tới gốc cũng đều liên quan tới chính trị, quả thực có rất nhiều con cháu quan lớn trong nước làm ăn rất khá khẩm, nhưng việc này giống như là đi xiếc trên giây vậy, tùy thời đều có thể ngã xuống, bất kể anh tự tin cỡ nào, cho rằng mình giỏi cỡ nào, cho dù anh không ngã xuống thì cũng ắt có một bàn tay kéo anh xuống. "

Trương Dương nói: "Chú Tống, chuyện Kiều Bằng Cử liệu có tạo thành ảnh hưởng cho bí thư Kiều không?" Hỏi xong những lời này Trương Dương lại thấy không nên hỏi như vậy, mọi người đều biết, Kiều Chấn Lương là trở ngại lớn nhất trên quan trường của Tống Hoài Minh, người hy vọng Kiều Chấn Lương xuống đài nhất có thể là y.

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, Yên Nhiên khó khăn lắm mới trở về một chuyến, cậu mấy ngày này giành thời gian ở cùng nó nhé, những chuyện khác không cần phải quan tâm. "

Trương đại quan nhân mặt nóng lên, hắn nghe ra trong lời nói của Tống Hoài Minh đã có thành phần không vui, , quả thực trong câu hỏi vừa rồi của hắn có chút đường đột quá mức. Trương Dương thật ra chỉ quan tâm tới Kiều Mộng Viện, nhưng Kiều gia gặp khó khăn, mặc dù là không có nguyên nhân của Kiều Mộng Viện, hắn cũng sẽ biểu hiện ra sự quan tâm tương đương, dù sao khi hắn mấy lần gặp phiền phức thì Kiều lão cũng giúp hắn.

Sau khi chấm dứt cơm chiều, Trương Dương rất nhanh liền đứng dậy nói lời từ biệt, Sở Yên Nhiên đưa hắn tới ngoài cửa, cô ta cầm tay Trương Dương, nói: "Đợi lát nữa em sẽ nói với họ, em về Bắc Nguyên. "

Trương Dương nói: "Nhanh như vậy à?"

Sở Yên Nhiên cười khẽ rồi thè lưỡi nói: "Lừa bọn họ thôi. "

Trương đại quan nhân biết Yên Nhiên là muốn ra ngoài với mình, hắn vui rạo rực gật đầu, nói khẽ: "Cô bé, không cần phải chờ tới ngày mai đâu, tối nay anh sẽ tới đây với em. "

Sở Yên Nhiên gắt: "Đừng làm bậy, nơi này là viện gia thuộc tỉnh ủy, anh không sợ bị người ta bắt cho hiện hình à?"

Trương Dương cười nói: "Không sao, với thân thủ của anh, ai bắt được anh chứ?"

Trương đại quan nhân nói được làm được, vừa qua một giờ hắn đã lái xe Hummer xuất hiện ở viện gia thuộc tỉnh ủy, thằng ôn này suốt ngày ra vào nơi này, đối với việc canh gác của cảnh vệ vùng này đã sớm nắm rõ, chỉ bằng vào khinh công của hắn thì đừng nói là viện gia thuộc tỉnh ủy, cho dù là hoàng cung đại nội hắn cũng có thể ra vào tự nhiên.

Trương đại quan nhân nhiều năm qua đã dưỡng thói quen, phàm là dạ tiềm thì phải mặc một thân dạ y. Thằng ôn này vượt qua tường vây, sau khi trốn ở sau một cây đại thụ, xác định không có tình huống dị thường gì thì lúc này mới lặng lẽ đi đến phía sau nhà Tống gia, Trương Dương ẩn thân trong bóng cây, thấy trong Kiều gia không có nổi một ngọn đèn, chắc cả nhà ngủ rồi. Còn Tống gia thì chỉ có lầu ba là còn đèn sáng, Sở Yên Nhiên bởi vì câu nói đó của hắn mà khẳng định vẫn đang chờ hắn.

Trương đại quan nhân trong lòng ấm áp, trước tiên lặng lẽ bấm di động của Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên cầm điện thoại, nghe thấy Trương Dương nói: "Tắt đèn, mở cửa sổ. "

Không bao lâu sau đèn trong phòng Sở Yên Nhiên tắt, sau đó nghe thấy tiếng mở cửa sổ rất nhỏ, Sở Yên Nhiên hiển nhiên sợ làm người nhà tỉnh, tuy rằng cô ta và Trương Dương đã đính hôn, nhưng chuyện nửa đêm viếng thăm vẫn là lần đầu, nếu để cho người khác phát giác thì xấu hổ vô cùng. Trương đại quan nhân đã là lão thủ làm loại chuyện này, thằng ôn này thân hình giống như chim bay khỏi mặt đất, một hơi bay vút đến cửa sổ của Sở Yên Nhiên, vừa xoay người đã mang theo một cỗ hàn khí từ bên ngoài nhảy vào trong phòng Sở Yên Nhiên.

Ánh đèn sáng chói chiếu vào mặt hắn, chính là Sở Yên Nhiên bật đèn pin, xem rốt cuộc có đúng là hắn hay không, Trương đại quan nhân vội vàng dùng tay che mắt, nói khẽ: "Chiếu cái gì? Em còn sợ có người giả mạo ư?"

Sở Yên Nhiên mỉm cười, xông đến nhào vào ngực hắn, Trương đại quan nhân ôm lấy thân thể thơm tho ấm áp này, Sở Yên Nhiên vươn tay kéo cái tất chân đang chùm đầu hắn ra, môi nóng rực chủ động đưa tới, Trương Dương thấp giọng cười nói: "Em gặp một tên dâm tặc hái hoa mà sao không sợ chút nào cả thế?"

Sở Yên Nhiên nói: "Em sợ lắm, em sợ anh không đến!"

Hai người ôm nhau nằm trên giường, Sở Yên Nhiên mới nếm thử tư vị nam nữ hoan ái, làm sao chịu nổi thủ đoạn khiêu khích của tên lão thủ Trương đại quan nhân này, lập tức bị hắn biến thành mềm nhũn, cắn tai Trương Dương, nói: "Em muốn.. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Muốn cái gì?"

Sở Yên Nhiên gắt: "Anh biết mà!" Tay cô ta trượt xuống, tóm lấy bộ phận nóng rực của Trương Dương.

Trương đại quan nhân xoay người lại, lần này không cần phải cẩn thận như lần trước nữa, Sở Yên Nhiên chỉ cảm thấy một loại cảm giác thỏa mãn khiến cô ta sung sướng đến không thở nổi, thân thể mềm mại quấn chặt lấy Trương Dương.

Giường bên dưới phát tiếng két, trong đêm vắng, tiếng động này vô cùng chói tai, Trương đại quan nhân có tật giật mình, cùng Sở Yên Nhiên bốn mắt nhìn nhau, Sở Yên Nhiên đặt ngón trỏ lên môi ra dấu im lặng.

Một lúc sau, xác định động tĩnh này không làm người khác thức giấc, hai người mới bật cười, có kinh nghiệm như vậy Trương đại quan nhân cũng không dám có hành động lớn gì nữa, hắn bỗng nhiên nhấc Sở Yên Nhiên lên, Sở Yên Nhiên đang trong ý loạn tình mê cầm tay cánh tay hắn: "Đừng... "

Trương đại quan nhân cười cười, trải chăn xuống dưới, cái giường đáng chết này, thật sự ảnh hưởng đến hắn phát huy kỹ thuật, Trương đại quan nhân rụt rà rụt rè, căn bản không dám đại triển thần uy.

Sở Yên Nhiên lúc này mới hiểu ý của hắn, đỏ mặt nằm xuống đất, Trương Dương nhào lên, cô ta cảm thấy thân thể nóng rực của hắn từ từ xâm nhập vào mình, Trương Dương ghé vào tai cô ta, nói: "Còn đau không?"

Sở Yên Nhiên lắc đầu, lập tức cảm thấy động tác của thằng ôn này càng nhanh chóng và kịch liệt, thân thể mềm mại của cô ta bởi vì động tác của hắn mà độ ấm không ngừng tăng lên, Sở Yên Nhiên cảm thấy cả người mình như tan chảy, cô ta ôm chặt lấy Trương Dương, ý đồ muốn hắn dừng động tác, nhưng thân thể lại không tự chủ được mà phối hợp bảo hắn, cuối cùng cô ta không thể nào chịu nổi cảm giác man diệu khó có thể tả nổi, há miệng cắn chặt lấy vai Trương Dương, cánh mũi xinh đẹp không ngừng phập phồng, giờ khắc này thân thể của cô ta giống như không còn thuộc về mình, cô ta thậm chí mất đi năng lực nói chuyện, cổ họng phát ra tiếng hít thở dồn dập, ôm chặt lấy Trương Dương. Cô ta rất muốn phát ra tiếng, nhưng cô ta không dám, đành dùng sức cắn chặt lấy Trương Dương, cắn rất mạnh, song rất nhanh cô ta ý thức được, sự công kích của người yêu không hề bởi vì lần bùng nổ này mà kết thúc, ở trong cơ thể mình, hắn rất nhanh khôi phục tinh lực vượng thịnh, bắt đầu tấn công đợt thứ hai.

Trương Dương say đắm vuốt ve thân thể của Sở Yên Nhiên, để tay và môi mình chu du khắp mỗi một địa phương trên người cô ta.

Sở Yên Nhiên mệt mỏi vô lực, nhưng dưới sự sự vuốt ve hôn hít của hắn bất giác lại run rẩy, cô ta tóm lấy cái tay đáng ghét của Trương Dương, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, kéo hắn xuống bên cạnh mình, nằm co ro trong lòng Trương Dương, nói khẽ: "Em mệt rồi... "

Trương Dương vuốt ve mái tóc của cô ta: "Hôm nào anh dạy em một chút công phu, để tăng cường thể chất của em, bằng không em không chịu nổi anh đâu. "

Sở Yên Nhiên đổ mặt, dí sát mặt vào ngực hắn: "Anh cố ý, anh là rắp tâm cố ý. "


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)