Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 0955

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 0955: Không có thời gian
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Lại nhìn Xuân Sai, sau khi bị Trương Dương đánh một hồi, ngực không ngờ phập phồng, mí mắt giật giật, chậm rãi mở ra, người chung quanh phát ra tiếng kinh hô, trong đó có sự mất mát, ví dụ như đám Trần An Bang, cũng có người kinh hỉ, như Cốc Hiến Dương, Tiết Vĩ Đồng, vấn đề hôm nay chính là ở sự sống chết của Xuân Sai, nếu Xuân Sai không có việc gì, tất cả phiền toái tất nhiên sẽ được giải quyết dễ dàng.

Xuân Sai chậm rãi ngồi dậy, hai mắt mờ mịt, hắn theo bản năng sờ sờ hai gò má, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, ngực cảm thấy như phiên giang đảo hải, bỗng nhiên mở miệng, nôn mửa trước mặt mọi người, không ít người đang vây xem ở hiện trường vội vàng quay đầu đi, cảnh này thật quá kinh tởm.

Trương Dương chậm rãi đứng lên, quay sang An Đạt Văn nói: "An tổng thật sự là cân nhắc chu đáo, nếu mạng người quan trọng, đương nhiên phải thông tri cho cảnh sát rồi. "

An Đạt Văn lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, hắn cũng không rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Xuân Sai vì sao đột nhiên tỉnh lại, không phải nói sau khi tiêm vào loại dược vật này, tuy rằng có thể trong khoảng thời gian ngắn đề thăng thể chất, nhưng sau khi qua đi thì sẽ dầu hết đèn tắt ư? Sao Trương Dương đánh hắn một lượt, thằng ôn này liền tỉnh lại?

Cốc Hiến Dương là người cao hứng nhất, nếu Xuân Sai chết, người gặp phiền toái nhất chính là hắn, hắn hung hăng lườm Trần An Bang một cái, cười lạnh nói: "Trần An Bang, chuyện hôm nay chúng ta để hôm khác tính tiếp!" Trong lời nói tràn ngập vẻ uy hiếp, chuyện Trần An Bang bỏ đá xuống giếng hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.

An Đạt Văn trở mặt cực nhanh, hắn cười nói: "Xuân Sai không có việc gì là tốt rồi, mọi người đều là người một nhà, trăm ngàn lần đừng làm thương tổn hòa khí. "

Tiết Vĩ Đồng khinh thường nói: "Ai là là người một nhà với mày! Thật đúng là lấy mình ra làm bàn ăn!"

Lương Bách Ny lắc lắc cánh tay An Đạt Văn nói: "A Văn, chúng ta đi trước đi!"

An Đạt Văn gật đầu, tình thế thay đổi đột ngột, hắn ở lại chỗ này cũng không có ý nghĩa gì, hắn bảo A Đông đỡ Xuân Sai dậy.

Trương Dương lại: "Chậm đã!" Hắn nói với Xuân Sai: "Anh có muốn giữ mạng không?"

Xuân Sai ngây ra một thoáng, kinh ngạc nhìn Trương Dương, thằng ôn này không phải là không biết Hán ngữ.

Trương Dương nói: "Anh nghe hiểu được Hán ngữ ư?"

Xuân Sai cắn cắn môi.

Trương Dương dùng truyền âm nhập mật nói: "Anh đã tiêm vào một loại thuốc có tính nóng cực cao nào đó rồi, thúc đẩy thân thể trong khoảng thời gian ngắn đạt tới trạng thái đỉnh phong, nhưng hành vi như vậy sẽ mang đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nếu thân thể của nanh không tiến hành điều trị đúng lúc, anh tuyệt đối sống không quấ ba tháng. "

Sau khi Xuân Sai nghe Trương Dương nói xong thì vẻ mặt trở nên cực kỳ hoảng sợ Trương Dương Trương Dương nói: "Còn muốn giữ mạng thì nghe lời tôi, ba ngày sau tới tìm tôi. "

An Đạt Văn nhìn thấy Trương Dương miệng động đậy, nhưng không nghe thấy hắn đang nói gì, trong lòng rất kỳ quái, thật ra cũng có khối người kỳ quái như hắn, không ai nghĩ rằng Trương Dương biết môn công phu truyền âm nhập mật trong truyền thuyết này, trừ đối tượng mục tiêu ra, những người khác căn bản không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.

Đám người An Đạt Văn đi rồi, Trương Dương cũng cũng chuẩn bị rời đi, Cốc Hiến Dương đuổi theo nói: "Bí thư Trương xin dừng bước!"

Trương Dương xoay người lại, nhìn Cốc Hiến Dương đang mặt mày tươi cười, nói: "Ông chủ Cốc tìm tôi có việc gì?"

Thật ra Trương Dương cũng không cần an ủi, người thực sự cần an ủi là Cốc Hiến Dương, từ lúc Trương Dương bắt mạch cho Xuân Sai thì đã nắm rõ tình trạng của hắn, cũng xác định là mình có thể cứu sống hắn, Trương đại quan nhân sở dĩ đợi lâu như vậy mới ra tay là muốn xem đám khỉ này diễn kịch như thế nào, đám nhóc con An Đạt Văn, Trần An Bang quả nhiên là cấu kết với nhau làm việc xấu, chẳng những lập bẫy muốn mình rơi vào, hơn nữa còn không ngừng nhảy ra bỏ đá xuống giếng, An Đạt Văn làm ra loại chuyện này thì Trương Dương không lấy làm lạ, nếu không nể tình của An lão và An Ngữ Thần, Trương đại quan nhân đã sớm phế đi thằng ôn này, nhưng Trần An Bang không ngờ vẫn dám đối nghịch với mình, thằng ôn này quả nhiên là vô lại.

Người ta khi cùng chung mối thù thì rất dễ dàng tìm được cộng hưởng, Cốc Hiến Dương và Trương Dương cũng thuộc loại này, tối nay An Đạt Văn suýt nữa đã lừa được hai người họ vào tròng, hai người tất nhiên trở thành chiến hữu cùng một trận tuyến, Cốc Hiến Dương mời Trương Dương ăn cơm cũng là phủ lên ý mừng công.

Vừa là để mừng công cho thắng lợi của Trương Dương, vừa là để mừng sân đấu quyền ngầm của mình lại bình an vượt qua một kiếp. Trương Dương vẫn đang đói bụng, lúc trước Tiết Vĩ Đồng tuy nói mời hắn ăn cơm Nhật Bản, nhưng đồ ăn đó không hợp với khẩu vị của Trương đại quan nhân, Trương đại quan nhân khẩu vị luôn nghiêng về truyền thống, thích mỹ thực Trung Hoa, trong mắt hắn ăn cá sống không bằng được ăn cá nướng, rượu sake không thể bào bằng được quốc tửu.

Rượu và thức ăn xuống bụng, tâm sự cũng thoải mái hơn, sự thoải mái của Trương đại quan nhân không chỉ đến từ chính thân thể mình, mà còn là ở trên tinh thần, thành công hóa giải âm mưu của An Đạt Văn, đối với hắn mà nói thì cũng là tránh được một kiếp.

Biểu hiện của Cốc Hiến Dương thì càng vui mừng hơn, hắn cầm chén rượu ở trước mặt lên, nói: "Bí thư Trương, hôm nay may mà có anh, nếu không thì chuyện này phiền to rồi. "

Trương đại quan nhân cầm chén rượu lên uống với hắn, thở dài nói: "Thật ra hôm nay căn bản không muốn lên đài. "

Tiết Vĩ Đồng ở bên cạnh áy náy nói: "Đều do em, nếu không phải em thúc anh lên, thì cũng sẽ không xảy ra chuyện lớn như vậy. "

Trương Dương cười nói: "Chuyện đã qua rồi, Tái ông mất ngựa mới biết là phúc, hiện tại anh không phải đã bình an vô sự ư?"

Từ Kiến Cơ nói: "vị tam đệ này của tôi trước giờ đều là phúc lớn mạng lớn tạo hóa lớn, khó khăn gì cũng không quật ngã được hắn. "

Cốc Hiến Dương nói: "Chuyện hôm nay may mà có bí thư Trương, tôi lại kính anh một ly. "

Trương Dương nói: "Ông chủ Cốc quá khách khí rồi, mọi người đều là người một nhà, nếu không phải gặp loại chuyện này, chúng ta cũng không thể ngồi chung một thuyền. "

Cốc Hiến Dương cười nói: "Không sai, tình bạn của chúng ta mở ra một khởi đầu tốt đẹp, cái này gọi là đồng tâm hiệp lực. "

Trương Dương nói: "Ông chủ Cốc, nói một câu không dễ nghe nhé, đấu quyền ngầm nguy hiểm lắm, cho dù hôm nay không xảy ra chuyện, sớm muốn gì cũng có. "

Cốc Hiến Dương thở dài: "Còn không phải ư, chơi nhiều năm rồi, tôi ở trong lòng cũng có chút chán, gần đây đang định nhượng lại. "

Tiết Vĩ Đồng trừng mắt nhìn Cốc Hiến Dương, nói: "Anh không chơi nữa thì về sau chúng tôi tới chỗ nào náo nhiệt đây?"

Cốc Hiến Dương nói: "Vốn tôi vẫn còn có chút do dự kết thúc sinh ý này, có điều trải qua chuyện đêm nay, tôi đã hoàn toàn hạ quyết tâm. "

Từ Kiến Cơ cũng tỏ vẻ lý giải Cốc Hiến Dương, Cốc Hiến Dương mấy năm nay dựa vào sinh ý này buôn bán lời không ít, đấm quyền ngầm, đánh bạc ngầm, nhưng chuyện này tất cả đều không hợp pháp, nếu không Cốc Hiến Dương có chút bối cảnh, hành vi của hắn mấy năm nay đã đủ để hắn bóc lịch cả đời rồi. Không có ai muốn vĩnh viễn sống trong thấp thỏm, tuy rằng lợi nhuận rất lớn, nhưng nguy hiểm đồng dạng cũng rất lớn, sau khi Cốc Hiến Dương tích lũy được tài phú nhất định, bắt đầu cân nhắc sống kiểu khác. Từ Kiến Cơ nói: "Thật ra sinh ý này vẫn có thể làm được, có điều không phải ở kinh thành. "

Cốc Hiến Dương cười nói: "Tôi không có nhiều dã tâm, ăn nhỏ là rút thôi. " Những lời này của Cốc Hiến Dương hiển nhiên là nghĩ một đằng nói một nẻo, thật ra hắn gần đây đã ký được một khách sạn ở Macao, nếu tất cả thuận lợi, không bao lâu nữa hắn sẽ chuyển trọng tâm sinh ý sang bên đó.

Cảm giác mà Cốc Hiến Dương tạo cho Trương Dương là người láu cá, loại người ở giữa trắng và đen, tuy rằng là con cháu của cán bộ cao cấp, nhưng hắn khác với Từ Kiến Cơ, Tiết Vĩ Đồng, chuyện mà hắn làm là ở bên mép pháp luật, cho nên Trương Dương đối với Cốc Hiến Dương biểu hiện ra vẻ cảnh giác nhất định, tuy rằng hắn có thể nhìn ra Cốc Hiến Dương thật lòng tốt với mình, đầy ý tứ kết giao, nhưng tiêu chuẩn kết bạn của Trương đại quan nhân cũng khá nghiêm khắc, theo sự lịch lãm sâu hơn ở trong quan trường, theo sự biến hóa của địa vị xã hội, Trương đại quan nhân cũng trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, không sợ kẻ trộm, chỉ sợ kẻ dối lòng.

Buổi tối Trương đại quan nhân không hề uống quá nhiều, no bụng rồi lập tức đứng dậy cáo từ, khi ở bãi đỗ xe chia tay với Từ Kiến Cơ, Trương Dương đề xuất mời chủ nhiệm lớp La Quốc Thịnh ra ngoài ăn, tình cảm cần phải giao lưu, hắn tới trường đảng học càng lúc càng ít, biểu hiện bình thường cũng rất là bình thường, cho nên muốn thông qua quan hệ, tận lực biến lời bình tốt nghiệp đẹp một chút.

Từ Kiến Cơ cười nói: "Chuyện này cậu không cần lo lắng, lát nữa tôi sẽ an bài giúp cậu, mời y ra ăn cơm thì miễn đi. " Trong mắt Từ Kiến Cơ, một lão sư của trường đảng không tính là gì.

Tình tự của Trương Dương tối hôm đó không cao, sau khi chia tay với Tiết Vĩ Đồng thì tới ban trú kinh Bắc Cảng, Hoắc Vân Châu trước đó đã an bài cho hắn, vả lại mấy ngày nay bí thư thị ủy Hạng Thành đều ở kinh thành, tới ban trú kinh gặp mặt hắn nhiều thì cũng tốt cho quan hệ.

*****

Trở lại ban trú kinh, nghe nói Hạng Thành uống say, Trương Dương không cần nghĩ cũng biết Hạng Thành khẳng định là uống say ở nhà Tiết lão, Tiết lão bảo y uống rượu thì y không dám không uống.

Trương Dương đang chuẩn bị trở về phòng thì nhìn thấy Hồng Thi Kiều cười khanh khách đi tới chỗ mình, cô ta vừa tắm xong, tóc còn ướt, da thịt vẫn còn ửng hồng, kiều diễm như hoa sen mới nở. Cô ta dịu dàng nói: "Bí thư Trương đã về rồi à!"

Trương Dương gật đầu: "Đã muộn thế này mà còn chưa ngủ à?"

Hồng Thi Kiều nói: "Không biết tại sao, hôm nay trong lòng thấp thỏm, không ngủ được. "

Ánh mắt của Trương đại quan nhân tất nhiên chiếu lên ngực cô ta, phát hiện kích thước cục bộ của Hồng Thi Kiều thật đúng là kinh người, theo sự hô hấp ngực phập phồng, quả thật là đầy đặn, đầy sức hoặc. Trương Dương khụ khụ một tiếng: "Tôi đi nghỉ ngơi đây. "

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương... " Cô ta chỉ gọi một tiếng rồi thôi.

Trương Dương dừng chân nói: "Chuyện gì?"

Hồng Thi Kiều cắn cắn môi, mặt lại đỏ lên, Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn cô ta, không biết cô ta vì sao đột nhiên trở nên thẹn thùng, không nhịn được nói: "Cô có phải có chuyện gì không?"

Hồng Thi Kiều gật đầu, ánh mắt nhìn nhìn bốn phía, xác định chung quanh không có ai mới nói khẽ: "Bí thư Trương, tôi có chuyện muốn nói riêng với ngài. "

Trương Dương thầm nghĩ bí mật gì mà phải thần bí thế? Thật ra nghe một chút bí mật của cô ta cũng chả sao, nhưng hiện tại đã hơn mười một giờ rồi, đêm dài người vắng, cô nam quả nữ nói chuyện riệng với nhau hình như không ổn lắm, huống chi mình cán bộ quốc gia, sau lưng có vô số ánh mắt chăm chút nhìn mình. Trương đại quan nhân tuy rằng đa tình, nhưng cũng không lạm tình, Hồng Thi Kiều mặc dù có mặc dù vài phần nhan sắc, nhưng ở trong mắt Trương đại quan nhân thì vẫn chưa được tính là quốc sắc thiên hương, ở trước mỹ sắc, Trương đại quan nhân vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo, trên mặt hắn hiện ra nụ cười có tính công thức của lãnh đạo: "Tiểu Hồng à, hôm nay muộn quá rồi, hay là để ngày mai rồi nói sau. "

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, rất quan trọng!"

Trương Dương nghe cô ta nói như vậy thì cũng đành phải dừng chân, Hồng Thi Kiều nói: "Tới phòng ngài nói đi. "

Trương Dương nói: "Không ổn đâu!" Cô nam quả nữ vào một phòng, cửa phòng không đóng, có nói sao cũng không giải thích được.

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, ngài đừng, tôi thực sự có chuyện quan trọng. "

Trương Dương nói: "Được, vào xe nói!" Xe hắn đỗ ở bên ngoài.

Hồng Thi Kiều gật đầu, đi theo Trương Dương tới xe của hắn. Cô ta tựa hồ có chút khẩn trương, hít sâu một hơi rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trương Dương cười nói: "Cô yên tâm, trong xe không có ai nghe chúng ta nói chuyện đâu. "

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trần của Ủy ban kỷ luật tới!"

Trương Dương nói: "Tôi và anh ta không quen nhau!" Hắn và Trần Cương tuy rằng không quen nhau, nhưng lại hiểu rõ Trần Cương đối với mình khẳng định không có hào cảm gì, bởi vì hắn vừa tới Tân Hải đã đánh đuổi cục trưởng công an huyện Tân Hải Trần Khải, mà Trần Khải chính là anh em ruột của Trần Cương, có điều cho tới nay Trương Dương cũng không phát sinh xung đột chính diện với Trần Cương.

Hồng Thi Kiều nói: "Hắn tối nay uống say, nói rất nhiều câu không dễ nghe. "

Trương Dương không khỏi bật cười: "Uống say nói vài câu khó nghe thì có sao đâu. "

Hồng Thi Kiều mặt càng đỏ hơn: "Bí thư Trương, không phải tôi cố ý bàn lộng thị phi, tôi chỉ là muốn là muốn nhắc nhở ngài một chút. "

Trương Dương gật đầu nói: "Cám ơn sự nhắc nhở của cô, tôi sẽ tận lực tránh xung đột chính diện với hắn là được. "

Hồng Thi Kiều nói: "Còn nữa... "

Trương Dương nói: "Tiểu Hồng, có gì thì cô cứ nói, không cần phải cố kỵ gì cả. "

Hồng Thi Kiều nói: "Chủ nhiệm Hoắc bảo tôi mấy ngày nay phụ trách công tác tiếp đãi trong lúc hắn ở kinh. "

Trương Dương nói: "Cô không muốn đi à?"

Hồng Thi Kiều gật đầu: "Tôi đã nói với chủ nhiệm Hoắc rồi, nói ngài bảo tôi ngày mai cùng ngài đi làm việc, kết quả... "

Trương Dương bật cười, hắn hiện tại có chút minh bạch rồi, nhất định là Hoắc Vân Châu an bài Hồng Thi Kiều mấy ngày nay phụ trách tiếp đãi Trần Cương, kết quả Hồng Thi Kiều đem mình ra làm lá chắn, cho nên Trần Cương mượn rượu chửi mình, Hồng Thi Kiều không dám nói ra chân tướng trực tiếp với mình, cho nên nói vòng nói vo, Trương Dương nói: "Cô vì sao không muốn phụ trách công tác tiếp đãi bí thư Trần. "

Hồng Thi Kiều cắn cắn môi nói: "Hắn là người thích động tay động chân. "

Trương Dương nói: "Cô có thể tố hắn quấy nhiễu cô. "

Hồng Thi Kiều nói: "Không phải loại đó, hắn chỉ nói thôi, nhưng mà hết vỗ vai lại kéo tay, giống như là sự quan tâm của trưởng bối, nhưng lại giống như không phải. "

Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm, lão dâm côn! Không ngờ hạng háo sắc trà trộn vào đội ngũ của đảng cũng không ít, xa có Khổng Nguyên, hiện tại lại có thêm Trần Cương. Trương đại quan nhân đối với Hồng Thi Kiều tuy rằng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc gì cả, có điều gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì vẫn nên làm, Trương Dương nói: "Tôi hiểu rồi, cô cứ nói với hắn, mấy ngày nay, cô giúp tôi làm việc, không có thời gian chiêu đãi hắn!"

Trương đại quan nhân không biết Trần Cương bởi vì chuyện này mà sẽ sinh ra oán hận như thế nào đối với mình, có điều hắn phát hiện một biến hóa thú vị, thái độ của bí thư thị ủy Hạng Thành đối với mình đã thay đổi rõ ràng, hẳn là tác dụng mà Tiết lão mang đến, sáng sớm ngày hôm sau Tiểu Trương dậy, vừa ra khỏi cửa thì gặp Hạng Thành, Hạng Thành tươi cười nói với hắn: "Tiểu Trương, cùng đi ăn sáng đi!"

Trương Dương gật đầu, nhìn ra được tâm tình của Hạng Thành rất tốt, hắn đi theo Hạng Thành tới nhà ăn, chủ nhiệm Hoắc Vân Châu của ban trú kinh đã chờ ở đó từ sớm, bữa sáng cũng đã được chuẩn bị tốt, cô ta mỉm cười ân cần thăm hỏi hai người.

Sau khi Hạng Thành ngồi xuống, cầm cốc sữa lên uống một ngụm, nói với Trương Dương: "Tiểu Trương, Tiết lão nói sắp tới phải tới Bắc Cảng, đến lúc đó công tác tiếp đãi phải giao cho cậu đấy. "

Trương Dương cười cười ngầm hiểu: "Bí thư Hạng, ngài là lãnh đạo, chỉ thị của ngài tôi cam đoan sẽ hoàn thành tốt. "

Những lời này khiến Hạng Thành vô cùng thoải mái, y nói khẽ: "Tiết lão là người mà tôi kính nể nhất trong đời, ông ta cũng rất xem trọng cậu!"

Trương đại quan nhân nghĩ thầm, Tiết lão xem trọng tôi còn không phải là bởi vì tôi có thể chữa bệnh cho ông ta ư? Bằng không hạng tiểu bối như tôi sao có thể lọt được vào mắt ông ta? Lần này tới kinh, thái độ của Hạng Thành đối với mình thoáng cái đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, khẳng định là vì Tiết lão, nhớ tới trước đây Hạng Thành luôn gây khó dễ cho hắn, Trương đại quan nhân rất khó liên hệ với vị trưởng giả mặt mày tươi cười ở trước mặt, mỗi người trong quan trường đều biết thuật biến mặt. Trương Dương thấy nhưng không thể trách, người ta chủ động đối tốt với mình, mình không thể nào lạnh nhạt đối lại được, Trương Dương nói: "Tôi cũng rất kính ngưỡng Tiết lão, ông ta cũng dạy tôi rất nhiều đạo lý làm người. "

Hạng Thành phát hiện nhân sinh thực sự rất kỳ quái, trước khi lần này tới kinh, y còn hận Trương Dương tới ngứa răng, nhưng sau khi y biết quan hệ của Tiết lão và Trương Dương, lập tức liền bắt đầu học được phải đối đãi vấn đề từ một góc độ mới, y quyết định hóa thù thành bạn với Trương Dương, tuy rằng y biết điều này không dễ dàng gì, nhưng chỉ cần có ý thì đều có thể làm được. Ngày hôm qua lúc chia tay Tiết lão, Tiết lão tặng y một câu, giữa người vào người có một phương thức để đối đãi với nhau, đó là kính, anh kính người một tấc, người kính anh một trượng, nếu hai bên không ai nhường ai, tới sau cùng chỉ có thể là càng lúc càng căng thẳng, khi quan hệ đã lâm vào cục diện bế tắc thì luôn có người phải chủ động nhượng bộ.

Trung Quốc có câu châm ngôn là muốn tốt thì lớn nhường nhỏ, Hạng Thành hiện tại chính là đang làm như vậy.

Trương đại quan nhân không phải là bất thông tình lý, thằng ôn này thật ra là người sợ kính, nói trắng ra mâu thuẫn giữa hắn và Hạng Thành vẫn là vì chuyện công, bỏ huyện lập thành phố gì đó, lượng hóa thành thị gì đó, bỏ khu khai hóa trả lại đất ruộng gì đó, những mâu thuẫn này không phải là thù riêng, hiện tại Hạng Thành đã tỏ thái độ ủng hộ hắn bỏ huyện lập thành phố, chút không vui trước đây tất nhiên liền tan thành mây khói. Có điều Trương Dương cũng không phải là hạng dễ lừa, sẽ không bởi vì Hạng Thành đột nhiên thay đổi thái độ mà coi y là người tốt, sẽ móc hết những lời trong lòng ra nói với y, Trương đại quan nhân giỏi nhất là đề xuất điều kiện, sở trường của hắn là nắm lấy tất cả cơ hội có thể nắm, tận hết khả năng được voi đòi tiên. Hắn trước tiên chính là nhắc lại chuyện cũ, nói ra chuyện đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời, mục đích chính là muốn đưa công trình này cho Bắc Cảng.

Hạng Thành nói: "Tiểu Trương à, chuyện này cậu nói muộn mất rồi, hôm đó trước lúc cậu đề xuất chuyện này với tôi, thị lý đã ký hợp đồng với nhà máy đèn đường Nam Phương rồi, chúng ta không thể nào vi phạm hợp đồng được đúng không?" Thật ra khi Trương Dương nói với y, chuyện này vẫn vẫn chưa ký hợp đồng, y là vì thành kiến cá nhân cho nên không thèm xem đã phủ quyết đề án của Trương Dương.

*****

Hạng Thành cho tới bây giờ vẫn không xem trọng kế hoạch đèn đường chạy bằng năng lượng mặt trời của Trương Dương, cho rằng thằng ôn này làm việc rất không đúng khuôn mẫu, giữa hiện thực và lý tưởng là một đoạn cự ly, cho dù cục khoa học kỹ thuật của Tân Hải nghiên cứu ra thứ này thứ nó, nhưng khả năng đầu tư có bao lớn? Phí tổn liệu có cao không? Khoản này y Trương Dương căn bản chưa tính rõ. Tiết lão tuy khiến y chuyển biến thái độ đối với Trương Dương, nhưng cũng không thể chuyển biến cái nhìn của y đối với Trương Dương, ở trong mắt y Trương Dương vẫn là cán bộ trẻ tuổi chưa thành thục.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tình huống tài chính của Tân Hải không được lạc quan, ông xem xem thị lý có thể cho thêm chút chính sách không?"

Hạng Thành thở dài nói: "Tiểu Trương à, điểm này tôi thực sự là hữu tâm vô lực!"

Trương đại quan nhân vừa thấy khuôn mặt lực bất tòng tâm của Hạng Thành thì lập tức minh bạch, nếu muốn moi tiền từ trong tay y thì thật sự là khó càng thêm khó, dựa vào trời dựa vào đất không bằng dựa vào chính mình, về sau chuyện tiền tốt nhất tận lực không nhắc tới nữa, có mở miệng cũng phí lời, nghĩ thấu điểm này, Trương Dương không còn gì để nói với Hạng Thành, hắn cười nói: "Vậy tôi sẽ tự nghĩ biện pháp. " Sau đó cúi đầu ăn cơm.

Hạng Thành cũng chậm rãi ăn đồ của mình, y ăn rất chậm, nhai kỹ rồi mới nuốt tốt cho sức khỏe, tới tuổi của y rồi, không thể không chú trọng dưỡng sinh. Ăn được mấy miếng thì Hạng Thành lại nghĩ tới một chuyện: "Tiểu Trương à, bộ nông nghiệp gần đây thông tri cho thị lý, là về khu khai phá Tân Hải. "

Trương Dương mừng thầm, chuyện này hắn đâm ra, Hạng Thành lần này đến kinh tám chín phần mười là để cũng là để xử lý chuyện này. Bởi vì chuyện của khu khai phá Tân Hải, bộ nông nghiệp đã coi Bắc Cảng trở thành điển hình phản diện, Kiều Chấn Lương đã điểm danh phê bình ban lãnh đạo Bắc Cảng, Hạng Thành cũng bởi vì chuyện này mà mất hết mặt mũi.

Trương Dương giả bộ hồ đồ nói: "Thông tri gì vậy? Tôi vẫn chưa nhận được tin tức. "

Hạng Thành mắng thầm thằng ôn này gian xảo, chuyện này trăm phần trăm là hắn làm, hiện tại không ngờ còn ở trước mặt mình giả vờ vô tội, nhưng Hạng Thành cũng không tiện đâm thủng, thở dài nói: "Khu khai phá Tân Hải vẫn tiến triển từ từ, không có bao nhiêu khởi sắc, cả một khoảng đất lớn mà để không, người dân không có đất trồng trọt, xí nghiệp thì lại không phát triển theo mong muốn, dân chúng địa phương mất đi dất, lại không thể kịp thời giải quyết vấn đề việc làm, cho nên sinh ra mâu thuẫn rất lớn, oán giận không ngừng tăng thêm, chúng ta không kịp thời khai thông, cho nên có một số người báo lên bộ nông nghiệp, hiện tại bộ nông nghiệp rất coi trọng nhất vấn đề đất cày ruộng bị chiếm này, cho nên bộ trưởng Kiều đã nghiêm khắc phê bình chúng ta một trận. "

Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, ông đáng lắm, nhìn mảnh đất mà khu khai phá Tân Hải chọn là biết quá nghiệp đư rồi. Đất canh tác đang yên đang lành bị các ông chiếm dụng, đất cằn sỏi đá vùng duyên hải thì có cả một khoảng trống, nghiệp chướng mà!

Hạng Thành nói: "Thật ra sự phát triển của bất kỳ sự vật mới nào cũng đều không phải là một thoáng là thành, sự phát triển của thành thịcũng cần một quá trình. "

Trương Dương chế nhạo: "Tôi đã nghe người ta nói, sự phát triển của thành thị cũng giống như nữ nhân sinh nở, dù sao cũng phải có quá trình đau đẻ, chỉ cần chịu đựng được thì một sinh mệnh mới sẽ sinh ra. "

Hạng Thành nghe mà mù mờ, nghĩ thầm cái này thì liên quan gì tới cái đó? Tôi đang nói với cậu về sự phát triển, cậu lại lôi chuyện đàn bà sinh con ra?

Trương Dương nói: "Muốn phát triển thì phải biết nhịn đau, kỳ thật tôi cũng không nỡ đóng cửa khu khai phá, nhưng tôi tới khu khai phá thì thấy, có hai xí nghiệp sống dở chêt dở chống đỡ ở bên đó, cả một mảnh đất rộng để không, ruộng nương trước đây đều đầy cỏ dại, người dân không có đất trồng, không có việc để làm, bảo họ làm sao mà sống đây? Mục đích chúng ta làm khu khai phá không phải là để xúc tiến sự phát triển của thành thị ư, để người dân sống tốt hơn ư, nhưng hiện tại khu khai phá làm rồi, người dân còn sống khổ hơn trước đây, bảo lòng chúng ta làm sao mà thoải mái được? Bọn họ không đi tố cáo cũng lạ. "

Hạng Thành nói: "Vậy cậu nói xem chuyện của khu khai phá nên làm thế nào?"

Trương Dương nói: "Trả đất cho dân, nhưng khu khai phá cũng không phải là không nữa, tôi đã trưng cầu ý kiến của một số nhân sĩ chuyên nghiệp, định di dời chỉnh thể khu khai phá về phía bắc, địa phương từ cảng khẩu về phía bắc là đất bị nhiễm phèn, chẳng ai đùng làm gì, chứ không thể cứ đi chiếm ruộng tốt được. "

Hạng Thành nói: "Cậu thấy được thì cứ thoải mái mà làm đi, có điều. " Y dừng một chút rồi nói: "Phía bộ trưởng Kiều của bộ nông nghiệp cậu tốt nhất tự mình đi nói một tiếng, bọn họ đã chỉ ra vấn đề, chúng ta lập tức tiến hành sửa đổi, hy vọng phía bộ nông nghiệp đừng coi Bắc Cảng của chúng ta là điển hình phản diện, cái này có ảnh hưởng tiêu cực rất lớn đối với chỉnh đốn hình tượng của thành thị. "

Trương Dương nói: "Tôi chỉ có thể thử, không thể cam đoan nhất định có thể thuyết phục được bộ trưởng Kiều. "

Hai người nói chuyện càng giống như là đang trao đổi điều kiện, Hạng Thành loáng thoáng biểu lộ mình sẽ nhượng bộ, nhưng muốn Trương Dương cũng phải làm ra một số nhượng bộ, cố gắng tiêu trừ đi ảnh hưởng tiêu cực do một tay hắn tạo ra, thông tri của phía bộ nông nghiệp, lần đầu tiên là cảnh cáo, nếu bọn họ thực sự đem việc Bắc Cảng chiếm dụng đất ruộng mù quáng mở khu khai phá làm ví dụ điển hình, như vậy Hạng Thành sẽ mất hết mặt mũi. Hạng Thành rất minh bạch, quan hệ của Trương Dương và Kiều Chấn Lương không bình thường, hắn nếu đã có thể nói được Kiều Chấn Lương giúp hắn ra tay, nhất định có thể hóa giải chuyện này.

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy bí thư Trần Cương của Ủy ban kỷ luật đi tới, ánh mắt Trần Cương tựa hồ đang tìm gì đó, Hạng Thành vẫy vẫy tay với y: "Lão Trần, bên này!"

Trần Cương cười cười, ánh mắt y căn bản không thèm nhìn Trương Dương, đi tới bên cạnh Hạng Thành rồi ngồi xuống, giống như căn bản không thấy Trương Dương: "Bí thư Hạng, dậy sớm thế!"

Hạng Thành cười nói: "Tôi nghe nói anh tối hôm qua uống không ít, nghĩ anh hôm nay không dậy nổi cơ. "

Trần Cương nói: "Bí thư Hạng, tôi vẫn chưa già tới mức đó, gan vẫn còn hoạt động tốt. "

Hạng Thành cười ha ha.

Trần Cương vẫn không để ý đến Trương Dương ở bên cạnh, trong mắt y cho dù là chào hỏi thì cũng phải là Trương Dương chào hắn trước, nhưng Trương Dương chỉ lo ăn bữa sáng của mình, làm như Trần Cương chưa xuất hiện.

Hoắc Vân Châu tự mình mang bữa sáng của Trần Cương tới, Trần Cương gắp miếng cá rán bỏ vào miệng, nói với Hoắc Vân Châu: "Tiểu Hồng đâu? Không phải đã nói hôm nay cô ta làm hướng đạo cho tôi ư?"

Hoắc Vân Châu cười nói: "Vừa rồi còn nhìn thấy cô ta mà!"

Trần Cương nói: "Hiện tại người trẻ tuổi càng lúc càng không có trách nhiệm, lời mình đã nói, mà nháy mắt cái là quên sạch. " Khi nói chuyện y cố ý mà như vô ý liếc Trương Dương.

Trương đại quan nhân nhìn Trần Cương, hắn đã ăn xong, dùng khăn tay lau khóe miệng, mỉm cười nói: "Bí thư Trần tới rồi à, sao nồng nặc mùi rượu vậy? Vừa sáng sớm đã say rồi à?"

Trần Cương sao có thể không nghe ra thằng ôn này đang nói mình, y lạnh lùng nhìn Trương Dương, đang muốn phản kích thì lúc này vừa hay Hồng Thi Kiều đi tới, hôm nay Hồng Thi Kiều mặc đồ màu đỏ, càng lộ ra vẻ đáng yêu, không biết là cô ta có cố ý thể hiện vốn của mình ở trước mặt lãnh đạo hay không, váy hơi ngắn, đùi có một nửa lộ ra, hai đôi chân đẹp đến dụ người lộ ra trước mặt lãnh đạo, chân đi một đôi dày cao bảy phân, càng khiến chân cô ta dài hơn.

Cặp chân đẹp này của Hồng Thi Kiều hiển nhiên rất có lực sát thương, bí thư Trần Cương của Ủy ban kỷ luật không khỏi nhìn thêm vài cái, ngay cả người tự nhận là định lực không tồi như Trương Dương cũng phải ngắm đùi của Hồng Thi Kiều, Hồng Thi Kiều hiển nhiên đã quen với những ánh mắt này, cô ta chào: "Chào bí thư Hạng!" Lãnh đạo cũng phải sắp xếp theo thứ tự.

Hạng Thành cười cười gật đầu.

Trương Dương đứng dậy nói: "Tôi ăn no rồi! Bí thư Hạng!" Hắn chẳng thèm chào Trần Cương, sự chú ý của Trần Cương cũng đã không đặt ở trên người hắn nữa rồi, Trần Cương nói với Hồng Thi Kiều: "Tiểu Hồng, tới cùng ăn cơm đi. "

Hồng Thi Kiều lắc đầu: "Dạ thôi, tôi còn phải đi ra ngoài làm việc với bí thư Trương. "

Trần Cương rõ ràng ngây ra một thoáng, sau đó nhíu mày, không nhịn được lại liếc Trương Dương, trong ánh mắt tràn ngập vẻ oán độc, y cũng không nói gì, dù sao trước mặt nhiều người như vậy, nếu tranh giành tình nhân với một gã hậu bối thì chẳng phải là làm trò cười cho người trong nghề ư?

Trương Dương đương nhiên có thể thể hội được sự ghen ghét trong ánh mắt của Trần Cương, trong chuyện này Trương đại quan nhân không nghi ngờ gì nữa là phi thường oan uổng, Hồng Thi Kiều lấy hắn ra làm lá chắn, có điều Trương đại quan nhân cam tâm tình nguyện, cũng không phải là vì hắn có ý đồ với Hồng Thi Kiều, chủ yếu là bởi vì hắn bởi vì hắn phản cảm với cách làm của Trần Cương, Trương đại quan nhân cam tâm làm lá chắn, Trần Cương ông oán tôi cũng không phải là ngày một ngày hai, có gan thì cứ nhắm vào tôi đây này.

Trần Cương nhìn Hồng Thi Kiều cùng Trương Dương sóng vai rời khỏi, y lắc đầu, sau đó lại thở dài.

Hạng Thành nói: "Đang yên đang lành anh thở dài làm cái gì?"

*****

Trần Cương nói: "Người trẻ tuổi hiện tại rất không chú ý tới ảnh hưởng, cô nam quả nữ ra vào với nhau, không sợ người ta đàm tiếu à?"

Hạng Thành nói gì, chỉ cười cười, thầm nghĩ anh là không ăn được nho thì nói là nho còn xanh.

Trần Cương nói với Hoắc Vân Châu: "Tiểu Hắc, cậu không phải đã an bài tiểu Hồng làm người dẫn đường cho tôi ư?"

Hoắc Vân Châu cười nói: "Bí thư Trần, ngài đã quên rồi à, tối hôm qua cô ta dã nói với ngài là đã đáp ứng bí thư Trương rồi, gái không thể nào hứa gả cho hai nhà mà. "

Trần Cương bị những lời này của Hoắc Vân Châu khiến cho uất nghẹn, cả nửa ngày không phun ra được chữ nào.

Trương Dương lái xe khỏi ban trú kinh, rồi dừng lại ở ngã rẽ phía trước, nói với Hồng Thi Kiều: "giờ thì cô không còn phải lo gì nữa nhé!"

Hồng Thi Kiều nói: "Bí thư Trương, chưa gì đã vội đuổi tôi xuống xe rồi à!"

Trương Dương cười nói: "Không phải vội đuổi cô xuống xe, là tôi vội tới trường đảng. "

Hồng Thi Kiều nói: "Vậy ngài đưa tới tới cửa hàng bách hóa Đại Dương đi, tôi đi dạo. "

Trương Dương gật đầu, lại giậm chân ga, nói: "Bỏ bê công việc!"

Hồng Thi Kiều cười nói: "Ngài trăm ngàn lần đừng có nói với chủ nhiệm Hoắc đấy, cứ nói là tôi cùng ngài đi dạo một vòng kinh thành cả buổi chiều, bận túi bụi. "

"Cô thế này không phải là bức tôi phải nói dối ư?"

Hồng Thi Kiều chớp chớp mắt, nói: "Bí thư Trương, van cầu ngài mà, ngài là đại đại anh hùng trong lòng tôi, xin hãy cứu lấy cô gái đáng thương này. "

Trương Dương bật cười, trong lòng đối với Hồng Thi Kiều lại sinh ra cảnh giác, từ tình huống vừa rồi cho thấy, Trần Cương hoặc là uống say rồi quên chuyện tối qua, hoặc là Hồng Thi Kiều cố ý lợi dụng mình để đẩy Trần Cương, nếu là cái sau thì cô gái này cũng có chút bụng dạ đấy, biết lợi dụng người khác.

Trên đường Hồng Thi Kiều tuy rằng chủ động bắt chuyện với Trương Dương, nhưng phản ứng của Trương Dương đều là không mặn không nhạt, Hồng Thi Kiều vốn có lòng tin đối với dung mạo của mình, nhưng nhìn thấy phản ứng này của Trương Dương, ngay cả bản thân cô ta cũng trở nên mất lòng tin. Trương Dương đưa cô ta tới bách hóa Đại Dương, chẳng nói câu nào lái xe đi luôn.

Trương đại quan nhân cũng không tới trường đảng, chương trình học gần đây không có nội dung có tính thực chất gì cả, nghe mà buồn ngủ. Trương đại quan nhân không hơi đâu đi tự ngược, hắn định buổi chiều tới Kiều gia một chuyến, tâm sự với Kiều lão, thuận tiện nói chuyện khu khai phá với Kiều Chấn Lương.

Kiều Bằng Cử sau khi được phép rời khỏi kinh thành, Kiều gia lại biến thành vắng lặng, đa số thời gian Kiều lão đều ở trong sân chơi với đống đá, khi Trương Dương tới Kiều gia, Kiều lão đang rửa một khối đá lửa. Nhìn thấy Trương Dương tới, Kiều lão dừng tay, rửa tay rồi nói: "Hôm nay không cần đi học à? Không ngờ có thời gian tới đây thăm tôi!"

Trương Dương nói: "Lại trốn học!"

Kiều lão cười nói: "Trốn thì trốn, dẫu sao thì chương trình học cũng chẳng có chất lượng gì. "

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Kiều lão, dù sao những lời này được nói ra từ miệng của một đại gia thời trước thì cũng lộ ra vẻ không tầm thường.

Kiều lão cảm nhận được sự kinh ngạc của hắn, mỉm cười nói: "Rất nhiều thứ trên lý luận là rất tốt, nhưng cứ truyền xuống mãi lại biến mùi, có một số người dạy học dạy người, nhưng đạo lý mà họ nói thì ngay cả họ cũng chả hiểu. "

Trương Dương nói: "Ngài nói không sai, rất nhiều chương trình học quả thực vô cùng trống rỗng, đều là đạo lý lớn, khiến cho người ta rất khó liên hệ với thực tế. "

Kiều lão nói: "Đó chính là người dạy học không có cảm ngộ, cho nên chúng tôi mới nói thực tiễn mới cho được nhận thức chính xác, bất kỳ chân lý nào cũng đều cần mang vào thực tiện để kiểm nghiệm, cũng tự do như vậy thì mới có thể có sức thuyết phục. "

Trương Dương nói: "Kiều lão, ngài có mệt hay không, hay là về phòng nằm một lát đi, tôi xoa bóp cho ngài. "

Kiều lão gật đầu, đứng dậy trở về phòng, Trương đại quan nhân giúp Kiều lão mát xa lưng một chút.

Kiều lão nằm lên giường, bỗng nhiên cảm thán nói: "Con cháu tôi tuy rằng nhiều, nhưng trong họ lại không có ai có thể chăm sóc tôi được như cậu. "

Trương Dương cười nói: "Ngài không nhìn ra tôi là đang nịnh bợ ngài à, bọn họ ai bận chuyện này, có ai rảnh rỗi như tôi đâu. "

Kiều lão thở dài, lúc này tâm tình lại có chút mất mát, nói khẽ: "Mộng Viện đã đi lâu như vậy rồi, ngay cả điện thoại cũng rất ít khi gọi về, trước đây bất kể nó đi đâu cũng sẽ luôn gọi về hỏi thăm tôi, lần này tôi đã nửa tháng rồi không nhận được điện thoại của nó. "

Trương Dương nói: "Ngài đừng nghĩ nhiều, thật ra Mộng Viện là người hiếu thuận với ngài nhất đấy. "

Kiều lão nói: "Chính vì nó hiếu thuận cho nên tôi mới lo lắng cho nó, gần đây nó trở nên trầm muộn hơn nhiều, cũng xa lánh cái nhà này hơn nhiều. "

Trương Dương nói: "Có thể là gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, cô ta trong nhất thời không thể khôi phục lại được. "

Kiều lão nói: "Mộng Viện là đứa nhỏ kiên cường, tôi chưa bao giờ thấy nó như vậy, Trương Dương, cậu và nó thân như vậy, có biết hiện tại là cái gì đã khiến nó biến thành như vậy không?"

Trương đại quan nhân lắc đầu như đánh trống bỏi: "Tôi không biết, cô ta không nói với ngài thì sao lại đi nói với một người ngoài như tôi. "

Kiều lão ý vị thâm trường nói: "Nó chưa từng coi cậu là người ngoài!"

Trương Dương vì những lời này của Kiều lão, động tác trên tay bất giác khựng lại, Kiều lão nói: "Hai đứa là bạn tốt có một số lời, tôi nói nó không nghe, nhưng cậu so với tôi thì lại hữu dụng hơn, tìm cơ hội khai thông cho nó đi. "

Trương Dương dạ một tiếng, luôn cảm thấy trong lời nói của Kiều lão tràn ngập ẩn ý, chẳng lẽ Kiều lão đã nhìn ra tình cảm ám muội giữa hắn và Kiều Mộng Viện ư?

Kiều lão nói: "Già rồi, người ta tuổi tác càng lớn thì càng hy vọng người nhà có thể được đoàn viên, vài ngày nữa là Bằng Phi cũng về rồi, nhưng Bằng Cử thì lại đi. "

Trương Dương an ủi ông ta: "Mộng Viện không phải cũng sắp về rồi ư!"

Kiều lão bảo hắn thôi mát xa, từ trên giường ngồi dậy: "Tối hôm qua tôi trong mộng bỗng nhiên mơ thấy, tôi chết rồi, con cháu tôi toàn bộ đều không ở bên cạnh tôi, chỉ có một mình tôi với đống đá, cả đời tôi chưa từng sợ cái gì, nhưng tối hôm qua tôi thực sự cảm thấy sợ hãi vô cùng. "

Trương Dương vỗ vỗ bàn tay Kiều lão để an ủi, thật ra hắn biết Kiều lão không cần an ủi, một lão nhân như vậy, ông ta kiên cường hơn sự tưởng tượng của mình nhiều, cái Kiều lão sợ là sự cô độc.

Kiều lão nói: "Trung thu năm nay tôi muốn gọi tất cả về, cùng tôi ăn tết, đối với tôi mà nói, ngày tháng như vậy có thể là không còn nhiều nữa. "

Trương Dương nói: "Kiều lão, ngài đừng nghĩ nhiều, với tình trạng sức khỏe của ngài sống tới một trăm tuổi cũng không sao đâu. "

Kiều lão cười cười lắc đầu: "Không thể, không ai sống được đến trăm tuổi cả. " Nói tới đây, ông ta nhớ tới một chuyện: "Tôi nghe nói cậu gần đây thường xuyên tới nhà Tiết gia dạy lão viết chữ à. "

Trương Dương gật đầu.

Kiều lão nói: "Hứng thú đối với viết chữ của ông ta còn lâu mới bằng nhiếp ảnh, Trương Dương, cậu quen ông ta lâu chưa. "

Trương Dương nói: "Thông qua Tiết Vĩ Đồng. "

Kiều lão gật đầu nói: "ông ta có khỏe không?"

Nội tâm Trương Dương chấn động, hắn bỗng nhiên nhớ tới người mà mình đang đối mặt là, Kiều lão đang nói bóng nói gió hỏi tình huống của Tiết lão, trên tình cảm thì Trương Dương tất nhiên là thân với Trương Dương hơn, nhưng hắn đã đáp ứng Tiết lão, không tiết lộ bệnh tình thật của ông ta với trước bất kỳ ai, quân tử nhất ngôn khoái mã nhất tiên, Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không làm ra chuyện vi phạm lời hứa, mà nếu nói rất tốt thì lại có chút trái lương tâm, Kiều lão tựa hồ từ trong chuyện này đã nhìn ra một số manh mối, Trương Dương nói: "Sức khỏe của ông ta không bằng ngài, tôi đã dạy cho ông ta một số phương pháp điều tức dưỡng sinh, có điều Tiết lão không nghe lời khuyên của tôi, vẫn cứ thích uống rượu. "

Kiều lão cười nói: "Lão gia hỏa này vẫn không sửa được cái tật xấu rượu. "


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)