Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1000

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1000: Cục diện bị động
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Tống Hoài Minh nói: "Không nhượng bộ cũng phải cho người ta lý do để tin phục, xử lý chuyện này nhất định phải thận trọng, tận lực đừng để tổn thương hòa khí. "

Trương Dương nói: "Chú Tống. cháu hiểu. "

Gác điện thoại, Trương Dương không khỏi cảm thấy có chút chán nản, chuyện này so với dự đoán của hắn thì phức tạp hơn nhiều, thì ra Thái Hồng xây nhà máy ở Bắc Cảng còn có liên quan tới Tống Hoài Minh, quả thực xí nghiệp lớn như vậy, dẫn tới sự chú ý của trên dưới toàn quốc, có thể nói lão tổng Triệu Vĩnh Phúc của Thái Hồng là thần tài trong mắt rất nhiều người, Thái Hồng đặt ở địa phương nào, sẽ khiến thu nhập kinh tế của địa phương đó nhảy vọt. Cho dù là Tống Hoài Minh cũng phải nể mặt Triệu Vĩnh Phúc.

Giờ đã là hơn mười hai giờ, Trương Dương cho tới bây giờ vẫn chưa được ăn cơm, con người ta ở quan trường quả nhiên là thân bất do kỷ. Vốn hắn muốn xử lý xong công tác ở Tân Hải sẽ chạy tới Xuân Dương hội hợp với An Ngữ Thần, nhưng không ngờ chuyện ùn ùn ùa tới khiến hắn không thể không lùi thời gian xuất phát lại.

Trương Dương tùy tiện tìm một cửa hàng ăn nhanh, gọi một bát mùi dương xuân, chuẩn bị lấp đầy cái bụng rồi lập tức khởi hành.

Vừa ăn được một miếng thì Tiêu Mân Hồng gọi điện thoại tới, Tiêu Mân Hồng muốn gặp mặt hắn bàn chút chuyện, Trương Dương nói: "Thực ngại quá, tôi hiện tại không có thời gian, hay là thế này đi, để ngày mai rồi nói sau. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi thực sự có việc gấp mà! Anh đang ở đâu?"

Trương Dương vừa ăn vừa nói: "Có việc gì gấp mà không thể nói trong điện thoai vậy?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Cứ để gặp mặt trực tiếp rồi nói. "

Trương Dương nói ra nơi mình đang ở, Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi cách nơi này không xa, anh chờ nhé! Tôi lập tức đến ngay. "

Tiêu Mân Hồng không đến mười phút thì tới nơi, Trương Dương đã ăn xong mì, đứng ở bên cạnh chiếc Audi của hắn, nhìn thấy Tiêu Mân Hồng lái một chiếc xe BMW màu trắng tới, Trương Dương vẫy tay với cô ta.

Tiêu Mân Hồng đỗ xe lại phía sua xe Trương Dương, mở cửa xe đi xuống.

Trương Dương cười nói: "Việc gì mà gấp thế? Sao cứ phải nói trực tiếp với tôi?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Về chuyện khu đất đó!"

Trương Dương cho rằng Tiêu Mân Hồng cũng tới vì chuyện của tập đoàn Thái Hồng, hắn thở dài nói: "Tiêu tiểu thư, chuyện gì cũng có thể bàn, chỉ độc chuyện khu đất đó là không thể bàn, chúng tôi đã quy hoạch xong xuôi rồi, không thể bởi vì Thái Hồng xây nhà máy mà phải thay đổi toàn bộ kế hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi là nói khu đất mà tập đoàn Hoa Quang của chúng tôi trước đó đã mua, tôi đã nói với anh rồi mà, về phía bắc cảng Phước Long hai km, năm năm trước tập đoàn Hoa Quang của chúng tôi từng mua năm trăm mẫu bãi bùn của nơi này với giá thấp. "

Cô ta vừa nói vậy, Trương đại quan nhân mới nhớ ra hình như thực sự có chuyện này, hắn gật đầu: "Sao vậy?" Trong lòng lại lờ mờ thấy có chút không ổn.

Tiêu Mân Hồng nói: "Vừa rồi phía Thái Hồng đề xuất giá cao để thu mua khu đất này, chú tôi đã đồng ý rồi. "

Trương đại quan nhân hít một hơi lạnh, hắn vốn cho rằng Triệu Vĩnh Phúc sẽ bàn với mình, nhưng Triệu Vĩnh Phúc từ đầu tới đuôi cũng không đi tìm hắn, mà là trực tiếp mua đất tư trong tay Hoa Quang, y muốn làm gì

Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi vừa mới nghe nói giữa anh và Thái Hồng bởi vì chuyện Thái Hồng xây dựng phân nhà máy mà xảy ra một số khúc mắc, cho nên Thái Hồng đề xuất yêu cầu này, tôi cảm thấy có chút không đúng, anh từng nói với tôi rằng, năm trăm mẫu đất này nằm trong phạm vi quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các anh, nếu Thái Hồng trở thành chủ nhân khu đất, tôi lo lắng... " Tiêu Mân Hồng cũng không nói tiếp nữa, nhưng cô ta đã biểu đạt ý tứ rất đầy đủ, nếu Thái Hồng có được năm trăm mẫu đất này, thế tất sẽ chế tạo phiền toái cực lớn cho kế hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải. Trương Dương anh không muốn từ bỏ góc Thương Gia, Thái Hồng tay lại nắm năm trăm mẫu đất ở bắc bộ cảng Phước Long, đến lúc đó có vốn để cò kè mặc cả với anh rồi.

Trương Dương nói: "Đã bán cho bọn họ rồi ư?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Khu đất đó vốn cũng chẳng đáng giá, quan hệ của chú tôi Triệu tổng Triệu tổng rất tốt, y đề xuất yêu cầu, chú tôi không thể cự tuyệt. Bí thư Trương, mục đích của Thái Hồng đã rất rõ ràng, tôi thấy chuyện này không cần thiết phải làm găng tới mức đó, vì sao không thể ngồi xuống bàn bạc, tìm ra phương án giải quyết thích hợp với cả hai bên. "

Trương Dương nói: "Không phải tôi không muốn bàn với y, mà là phương án xây nhà máy của bọn họ được xây dựng trên cơ sở làm tổn hại tới lợi ích của Tân Hải chúng tôi, tôi không thể nhượng bộ. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, chúng ta là bằng hữu, ân tình của anh đối với tôi tôi sẽ không quên, nhưng Hoa Quang không phải là của tôi, tôi chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh của chú tôi. "

Trương Dương gật đầu nói: "Tiêu tiểu thư, tôi biết cô rất khó xử, chuyện này không liên quan gì tới cô. "

Tiêu Mân Hồng nói: "hay là tôi an bài để anh và Triệu tổng nói chuyện với nhau. "

Trương Dương nói: "Bàn với y có thể giải quyết được vấn đề ư?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Không làm thử thì sao biết? Người làm ăn đều chú ý dĩ hòa vi quý, y tuy rằng là lãnh đạo của xí nghiệp nhà nước, nhưng tôi tin tưởng hắn vẫn sẽ dựa theo quy tắc buôn bán mà làm việc, anh là bí thư thị ủy Tân Hải, y làm găng quan hệ với anh, đối với y cũng chẳng có ích lợi gì, bí thư Trương, tôi thấy hai người cần gặp mặt nói chuyện. "

Trương Dương do dự một chút rồi cuối cùng vẫn gật đầu: "Được rồi, cô hẹn thời gian giúp tôi, chuyện khu đất đó có gì biến hóa thì cô tùy thời liên hệ với tôi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Chuyện này càng sớm càng tốt, chú tôi vốn không coi trọng khu đất đó, với giao tình của y và Triệu tổng, tôi sẽ không cự tuyệt đâu. "

Tiêu Mân Hồng đưa số điện thoại của Triệu Vĩnh Phúc cho Trương Dương, Trương Dương nghĩ chuyện này quả thực không thể trì hoãn, vạn nhất năm trăm mẫu bãi bùn của Hoa Quang lọt vào trong tay Triệu Vĩnh Phúc, không biết y sẽ còn làm ra những trò gì. "

Triệu Vĩnh Phúc nhận được điện thoại của Trương Dương thì cũng không hề cảm thấy quá ngạc nhiên, giọng nói của y rất bình thản: "Trương Dương à, tìm tôi có việc gì ư?"

Trương Dương nói: "Triệu tổng, tôi muốn gặp mặt nói chuyện Thái Hồng các anh xây dựng phân nhà máy. "

Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi đang trên đường tới Nam Võ, phải cuối tuần mới có thể trở về Bắc Cảng, có chuyện gì thì anh nói với Cơ Nhạn đi, cô ta là người toàn quyền thay thế tôi. "

Trương Dương nói: "Có một số việc vẫn phải gặp ngài nói trực tiếp thì hay hơn. "

Triệu Vĩnh Phúc cười nói: "Tốt, vậy chờ tôi về Bắc Cảng rồi nói. "

Trương Dương gác máy, lắc đầu với Tiêu Mân Hồng.

Tiêu Mân Hồng nói: "Y nói thế nào?"

Trương Dương nói: "Y về Nam Võ rồi. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Không thể nào, buổi tối y mới bay cơ mà!"

Trương Dương nói: "Vậy thì chính là y không muốn gặp tôi, thôi, việc gì phải miễn cưỡng. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, nếu chú tôi kiên trì nhượng lại khối đất đó cho bọn họ, tôi cũng bất lực. "

Trương Dương nói: "Có cơ hội gặp mặt chú cô không?"

Tiêu Mân Hồng nói: "Có, cuối tuần y sẽ về, lễ mừng Tân Hải các anh lập thành phố bí thư Hạng cũng mời y. "

Trương Dương nói: "Giúp tôi an bài một chút, tôi muốn gặp mặt Tiêu tiên sinh. "

Tiêu Mân Hồng nói: "Cái này thì hoàn toàn không có vấn đề. "

Bởi vì này chi tiết này, tâm tình của Trương đại quan nhân cũng chịu một số ảnh hưởng, hắn nhận thức được rõ ràng rằng, Triệu Vĩnh Phúc hiển nhiên khó đối phó hơn đám lãnh đạo Bắc Cảng, không chỉ bởi vì Triệu Vĩnh Phúc là cán bộ cấp phó tỉnh, hơn nữa thủ đoạn của Triệu Vĩnh Phúc cũng thật sự rất cao, sau khi y nói chuyện với Cơ Nhược Nhạn, Triệu Vĩnh Phúc đã hướng mục tiêu vào năm trăm mẫu đất trong tay tập đoàn Hoa Quang, vị trí của năm trăm mẫu đất là ở phía bắc cảng Phước Long, không có nửa điểm quan hệ với góc Thương Gia, khối đất này đương nhiên không thể thỏa mãn yêu cầu xây dựng phân nhà máy của Thái Hồng của Triệu Vĩnh Phúc, mục đích y mua khu dất này có tám chín phần mười là muốn chế tạo chướng ngại với mình, y muốn lấy cái này ra để áp chế, bức bách mình từ bỏ khối đất góc Thương Gia đó.

Oán hận của Triệu Vĩnh Phúc với mình chất chứa đã lâu, y thủy chung đỗ lỗi cái chết của con y lên người Trương Dương, cho dù đã chứng minh Trương Dương không liên quan gì tới sự kiện đó, nhưng Triệu Vĩnh Phúc vẫn kiên trì cho rằng hắn nên gánh vác trách nhiệm trong chuyện này.

Trương Dương minh bạch chiến tranh giữa mình và Triệu Vĩnh Phúc là không thể tránh được, đối mặt với cao thủ như vậy, tuyệt đối không phải là xung động và vũ lực là có thể giải quyết vấn đề, Triệu Vĩnh Phúc dã cân nhắc tất cả vô cùng chu toàn, chiến tranh còn chưa bắt đầu đã hoàn thành toàn bộ bố cục, Trương đại quan nhân tuy rằng là sân nhà, nhưng hắn trước mặt không ngờ tìm không ra nửa điểm ưu thế của sân nhà. Đám lãnh đạo Bắc Cảng tất cả đứng về phía Triệu Vĩnh Phúc, mình vốn định dựa vào nhạc phụ đại nhân, nhưng y trong chuyện này cũng không tiện lên tiếng, dù sao lúc trước người dẫn nhập hạng mục này của là y.

Đấu tranh với Triệu Vĩnh Phúc đối với Trương Dương mà nói tuyệt đối là một loại khiêu chiến vượt cấp, loại đối thủ già dơ này hắn không phải chưa từng gặp, lúc mới bước vào sĩ đồ đã gặp kẻ địch như Hứa Thường Đức, nhưng khi đó hắn không tính là giao thủ trực tiếp với Hứa Thường Đức, chiến tranh chủ yếu vẫn là khai hỏa giữa Cố Doãn Tri và Hứa Thường Đức. Mà lần này hắn phải một mình đảm đương một phía, có thể đánh thắng chuyện này hay không Trương Dương không nắm chắc chút nào. Nhưng hắn có dũng khí đánh một trận, hai thằng mạnh gặp nhau thằng nào liều thằng ấy thắng. Từ điểm này mà nói thì phần thắng của mình chắc lớn hơn một chút.

*****

Khi tới Xuân Dương thì là hoàng hôn. Trương Dương trực tiếp chạy đến bãi đỗ xe thác Bôn Long. Từ nơi đó đi bộ lên núi, Trương Dương ở bãi đỗ xe bất ngờ nhìn thấy một chiếc xe đến từ Giang Thành, hắn từ biển số xe nhận ra chiếc xe này là của Đỗ Thiên Dã, không ngờ Đỗ Thiên Dã cũng tới núi Thanh Đài. Nhớ tới ngày mai chính là thanh minh, Đỗ Thiên Dã đến cũng là vô cùng bình thường. Gã nhất định là tới đây tảo mộ cho mẹ.

Khi cũng không tới Tử Hà quan thì màn đêm đã buông xuống, cả Lý Tín Nghĩa cũng không ở Tử Hà quan, hỏi qua tiểu đạo đồng mới biết được những người khác đều đã tới nhà đá của Trần Sùng Sơn.

Thân ảnh của Trương Dương vừa mới xuất hiện ở ngoài hàng rào nhà đá thì nghe thấy giọng nói kinh hỉ của An Ngữ Thần: "Sư phụ, tôi còn tưởng rằng anh hôm nay sẽ không tới được!" Cô ta chạy tới đón hắn, tuy rằng đã là mẹ, nhưng An Ngữ Thần vẫn giữ được vẻ hồn nhiên của một thiếu nữ.

Trương Dương cười nói: "Chuyện đã đáp ứng sao có thể không giữ lời?" Hắn đi vào bên trong sân, nhìn thấy trong sân dựng một đống lửa. Cả đám người đang ngồi quanh bàn đá, có Trần Sùng Sơn, lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa có có Đỗ Thiên Dã đặc biệt tới tảo mộ. Còn có Kiều Mộng Viện tới cùng An Ngữ Thần.

Lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa nói: "Ân nhân cứu mạng của tôi tới rồi!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Mau tới đây, rượu đã rót rồi, chỉ còn chờ cậu thôi. "

Trương Dương nói: "Mọi người sao biết tôi sẽ tới?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng không biết, có điều Mộng Viện nói cậu nhất định sẽ đến. "

Trương Dương liếc Kiều Mộng Viện, liền thấy khuôn mặt xinh đẹp của Kiều Mộng Viện dưới ánh lửa trông vô cùng xinh đẹp, Trương đại quan nhân trong lòng lại rục rịch, có điều ngoài mặt hắn vẫn được coi là nho nhã lễ độ, trước tiên chào hỏi Trần Sùng Sơn và lão đạo sĩ, ngồi xuống cạnh Đỗ Thiên Dã. Cầm cái bát đen trước mặt lên, cười nói: "Tôi đã tới muộn, tự phạt một chén. "

Trần Sùng Sơn nói: "Có gì mà phải phạt, có thể đến được là tốt rồi, mọi người cùng nhau uống!"

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã đều là tửu lượng như biển, hai người đều uống cạn bát rượu, An Ngữ Thần vội vàng rót rượu, Trương Dương nói: "Sao? Người nhà của cô chưa đến à?"

An Ngữ Thần nói: "Tới rồi, đều ở Giang Thành, sáng mai bọn họ mới tới đây. "

Trương Dương nói: "Cô không sao đi hội hợp với họ. "

An Ngữ Thần nói: "Chẳng cần thiết, còn làm phiền họ, tôi vẫn mà tới tảo mộ sớm cho ông nội. "

Lý Tín Nghĩa nói: "Tiểu yêu là đứa nhỏ hiếu thuận nhất của An gia. " ông ta đương nhiên là có tư cách nói, ông ta cũng là con trai ruột của An râu rậm, đương nhiên bí mật này Lý Tín Nghĩa vẫn luôn chôn dấu dưới đáy lòng.

Sau mấy bát rượu, Đỗ Thiên Dã nói: "Trương Dương, sao tới muộn thế?"

Trương Dương thở dài nói: "Bận, xảy ra nhiều chuyện quá, từ lúc lên làm bí thư thị ủy, tôi cũng không biết mình rốt cuộc là sống vì ai nữa!"

An Ngữ Thần gắt: "Làm quan bé xíu mà cũng nói nữa, anh Đỗ là cán bộ cấp phó tỉnh mà còn chẳng bận bằng anh!"

Mọi người đều bật cười.

Trương đại quan nhân trừng mắt lườm cô ta một cái: "Phản rồi, tôi là sư phụ cô, cô muốn phạm thượng à!"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi nói một câu công đạo nhé, Trương Dương trong khoảng thời gian này quả thực rất bận, Tân Hải vừa bỏ huyện lập thành phố lại vừa thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu, bí thư Trương thật sự là hết lòng hết sức, dốc hết tâm huyết. "

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Nói nghiêm trọng thế, Trương Dương, công tác quan trọng, sức khỏe của quan trọng, chúng ta phải biến giữ gìn sức khỏe, phải biết sức khỏe mới là vốn tiền của cách mạnh. "

Mấy người thay nhau trêu chọc Trương Dương, Trương đại quan nhân trong nhất thời trở thành mục tiêu công kích của mọi người, có điều biểu hiện của hắn vô cùng vui vẻ, Trương Dương phát hiện núi Thanh Đài quả thật là địa phương thần kỳ, đến đây rồi tất cả phiền não đều có thể ném sang một bên, có thể tạm thời không phải nghĩ gì, không phải quản gì nữa.

Vào lúc hơn mười một giờ, An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đi theo Lý Tín Nghĩa về Tử Hà quan nghỉ ngơi.

Trần Sùng Sơn cũng vào nhà ngủ, trong sân chỉ còn lại có Trương Dương và Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã bưng bát rượu lên, nói: "Chúc mừng cậu, cố gắng nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng được như ý nguyện, trở thành bí thư thị ủy Tân Hải, ít nhiều gì cũng được coi là quan lớn một phương. "

Trương Dương uống bát rượu này, lại không nhịn được mà thở dài.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Sao? Không vui à? Trước đây thằng nhóc cậu vắt óc tìm mưu kế để thăng quan, nhưng hiện tại thăng rồi sao lại buồn thế?"

Trương Dương nói: "Tôi còn chưa kịp cao hứng thì phiền phức đã lũ lượt kéo tới. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Làm việc trong quan trường, phiền phức là điều không thể tránh khỏi, không có phiền phức thì lại thành không đúng. " Gã vỗ vỗ vai Trương Dương: "Huynh đệ, có chuyện gì không vui thì cứ nói với tôi, nói ra sẽ đỡ hơn. "

Trương Dương kể lại từ đầu chí cuối chuyện Thái Hồng chuẩn bị xây dựng phân nhà máy ở Bắc Cảng, Đỗ Thiên Dã sau khi nghe xong cũng cau mày, gã nói khẽ: "Chuyện này chỉ sợ có chút phiền phức có chút phiền phức rồi, khi tập đoàn Thái Hồng có chiến lược di dời tới phía bắc thì tôi cũng đã có mong muốn mời chào, có điều Giang Thành không có ưu thế cảng, không nằm trong phạm vi cân nhắc của bọn họ, cho nên chúng tôi cũng không tranh thủ, hiện tại bọn họ quyết định xây nhà máy ở Bắc Cảng, đối với Bắc Cảng mà nói là chuyện tốt. "

"Chuyện tốt hay là chuyện xấu thì tôi không biết, tôi chỉ biết là bọn họ đã nhiễu loạn quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện này cuối cùng sẽ có một phải nhượng bộ, cậu cần phải nói chuyện với lãnh đạo thành phố Bắc Cảng, để bọn họ ra mặt câu thông. "

Trương Dương khinh thường cười nói: "Đám người đó ư? Sẽ nói với tôi là phải có cái nhìn đại cục, thật ra trong lòng mình thì lại rất nhỏ nhen, trong mắt họ Tân Hải phải hy sinh lợi ích chính là thiên kinh địa nghĩa, hiện tại tất cả đã cung phụng Thái Hồng như bố, sợ người ta mất hứng xoay người bỏ đi, khoản đầu tư lớn này sẽ thất bại. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Thái Hồng chọn Bắc Cảng làm nơi sản xuất trong tương lai, khẳng định đã trải qua khảo sát chuyên sâu, tiêu phí không ít tâm huyết, bọn họ chắc sẽ không dễ dàng từ bỏ. "

Trương Dương nói: "Còn không phải ư. " Hắn kể lại chuyện Triệu Vĩnh Phúc chuẩn bị mua năm trăm mẫu đất từ trong tay Hoa Quang.

Đỗ Thiên Dã nhíu mày: "Huynh đệ, chuyện này có chút phiền phức rồi, nếu Triệu Vĩnh Phúc thực sự có được khu đất đó, chẳng khác nào nắm được môn của các cậu, nếu y không có được đáp án hài lòng trong chuyện góc Thương Gia, y sẽ chế tạo chướng ngại trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, cái khác không nói chỉ năm trăm mẫu đất này khẳng định sẽ ảnh hưởng đến toàn bộ quy hoạch của các cậu. "

Trương Dương nói: "Tôi vốn xin ủng hộ từ chỗ tỉnh lý, nhưng lúc trước là một tay bí thư Tống thúc đẩy hạng mục này, y không tiện hỏi đến. "

Đỗ Thiên Dã nhắc nhở hắn: "Bí thư Tống không tiện hỏi đến, nhưng tỉnh trưởng Chu chưa chắc không tiện lên tiếng, cậu có thể tìm y nói chuyện. "

Trương Dương nói: "Tôi nghe nói Triệu Vĩnh Phúc cũng quan hệ rất tốt với tỉnh trưởng Chu, chỉ sợ tỉnh trưởng Chu cũng chưa chắc sẽ lên tiếng cho tôi. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Vậy phiền toái rồi, ở trước mặt cậu chỉ có hai con đường, một là cậu chủ động nhượng bộ, tặng mười kilomet vuông đất của góc Thương Gia cho Thái Hồng xây nhà máy thép, cậu nhượng bộ thì có lý do tìm chính phủ thành phố Bắc Cảng đòi bồi thường, bồi thường có thể dùng phương thức tiền tài và đất, thật ra Bắc Cảng lấy của các cậu một khoảng đất cũng sẽ không quá phiềnphức, chỉ là như vậy thì sẽ phải thay đổi toàn bộ quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Hai là cậu lựa chọn kiên trì, một bước cũng không nhường, như vậy cậu sẽ gặp phải trường hợp đao thương gặp nhau với Triệu Vĩnh Phúc, càng phiền toái là, lãnh đạo thành phố Bắc Cảng cũng sẽ không đứng ở phía cô. "

Trương Dương nói: "Nếu anh là tôi, anh sẽ lựa chọn thế nào?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi không biết, tôi thật sự không biết, dù sao tôi cũng không tìm hiểu về quy hoạch cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu các cậu, trên chính trị đưa ra nhượng bộ thích hợp trên cơ sở giới hạn của nguyên tắc là một loại kỹ xảo, đừng nghĩ tới chuyện mặt mũi, nhất định phải cùng người khác quyết một trận thắng thua. "

Trương Dương nói: "Góc Thương Gia trong quy hoạch của khu bảo lưu thuế nhập khẩu có vị trí quan trọng, tôi không muốn nhường, hơn nữa thủ đoạn mà Triệu Vĩnh Phúc áp dụng khiến tôi rất phản cảm, y muốn lây đất từ trong tay của Hoa Quang, đây căn bán chính là muốn muốn từ sau lưng cho tôi một đao. "

Gió núi Ban đêm có chút lành lạnh, Đỗ Thiên Dã cầm bát rượu lên uống một ngụm, thân thể của gã cũng vì hơi men mà nóng lên, gã nheo mắt lại nhìn nhìn bầu trời đêm mờ mịt không có lấy một vì sao, nói khẽ: "Triệu Vĩnh Phúc là người từng trải, thủ đoạn của y quả thực rất già đời, nhưng cậu đừng quên một điểm, đây là ở Bình Hải, Triệu Vĩnh Phúc chưa chắc đã dám làm quá tuyệt với cậu. "

Trương Dương nhấp một ngụm rượu, không nói gì.

Đỗ Thiên Dã nói: "Bí thư Tống tuy rằng biểu thị rằng sẽ không hỏi đến, nhưng nếu Triệu Vĩnh Phúc thực sự làm chuyện này quá tuyệt, ngoài mặt là đối phó cậu, nhưng người ngoài không ai cho rằng như vậy, sẽ cảm thấy y không nể mặt bí thư Tống, bí thư Tống trong lòng chưa chắc đã cao hứng, cho nên mới nói cậu chưa chắc đã không có phần thắng. "

Trương Dương nói: "Tôi không muốn dựa vào bí thư Tống. "

Đỗ Thiên Dã bật cười: "Cậu lúc nào cũng như gà chọi ấy, từ lúc cậu tiến vào quan trường thì không ngừng đấu tranh, tôi coi như nhìn ra rồi, đấu tranh mới là nguồn khoái hoạt của cậu. "

Trương Dương nói: "Mỗi lần tôi đều là bị bắt phải nghênh chiến. "

*****

Đỗ Thiên Dã nói: "Lần này khác, Triệu Vĩnh Phúc không phải nhân vật bình thường, cấp bậc phó tỉnh, cậu là một cán bộ cấp ban huyện muốn khiêu chiến vượt cấp, chỉ sợ không dễ dàng như vậy đâu, lão đệ, trước mặt cậu có hai con đường, cậu bây giờ còn có thể chọn một con đường để đi, nếu thật sự làm to ra rồi thì không biết sẽ có bao nhiêu chuyện phiền toái đâu. "

Trương Dương thở dài nói: "Phiền, không nhắc tới nữa, anh và chị Tô Viện thế nào rồi?"

Nhắc tới chuyện này Đỗ Thiên Dã không ngờ lộ ra vẻ ngượng ngùng, một lát sau nói: "Mẹ tôi cũng thíc cô ta. "

Trương Dương kinh ngạc nói: "Sao? Anh và cô ta đã phát triển tới mức đi gặp cha mẹ rồi à?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Không phải, mẹ tôi một đoạn thời gian trước từ kinh thành tới đây, sống một đoạn thời gian ở Giang Thành, tôi bận đi làm, không có thời gian chiếu cố bà ấy, cho nên bảo Tô Viện Viện thay tôi chăm bà ấy. "

Trương Dương cười nói: "Còn không phải vậy ư, anh không có tình ý gì với Tô Mộng Viện thì sao lại bảo cô ta đi chăm mẹ anh?"

Đỗ Thiên Dã lập tức không còn gì để nói.

Trương Dương vỗ vai hắn, nói: "Lão đại, tuổi của anh cũng không nhỏ nữa rồi, người lớn như vậy cũng nên có gia đình, chị Tô không tồi. "

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Được rồi, trong lòng tôi đã có tính toán. " Gã đấm một quyền vào vai Trương Dương: "Cậu và Yên Nhiên rốt cuộc thì lúc nào mới kết hôn? Đừng ăn trong bát nhìn trong nồi, trên đời này cô gái tốt thì nhiều lắm, nhưng chỉ có một người thuộc về cậu thôi. "

Trương Dương nói: "Chuyện của tôi anh đừng quản. "

Đỗ Thiên Dã nói: "Dựa vào gì? Thế sao cậu quản chuyện của tôi?"

Trương Dương nói: "Thôi, không nhắc tới chuyện tình cảm nữa, cuối tuần anh tới chứ hả?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Sẽ cố gắng!"

Trương Dương sáng sớm dậy đi tảo mộ An lão, hắn sở dĩ đến sớm như vậy là không muốn chạm mặt bọn con cháu của An gia, nhất là An Đạt Văn, hắn vô cùng ghét thằng nhóc đó.

Trương Dương đặt đồ cúng đã chuẩn bị trước lên mộ, hướng về phía bia mộ cung kính dập đầu ba cái. Đúng là nên dập, hắn là cháu rể của An lão, hiện tại giúp đỡ An lão có chắt, Trương Dương trong lòng thầm nói: "An lão gia tử, ngài cứ yên tâm đi, bệnh của tiểu yêu đã hoàn toàn khỏi rồi, về sau tôi sẽ chiếu cố cô ta, hiện tại chúng tôi đã có một đứa nhỏ khỏe mạnh đáng yêu, chờ nó lớn hơn một chút rồi sẽ mang tới đây cho ngài gặp. " Hắn đang niệm thầm trong lòng thì nghe thấy phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng bước chân.

Trương Dương đứng lên, nhìn lại thì liền thấy An Ngữ Thần và Kiều Mộng Viện đi tới.

Hai người nhìn thấy Trương Dương thì đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, An Ngữ Thần nói: "Anh tới sớm thế?"

Trương Dương nói: "Lát nữa tôi phải về Xuân Dương, hôm nay là thanh minh, tôi cũng phải tảo mộ cho cha tôi. "

An Ngữ Thần nói: "Vậy anh mau đi đi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Anh chờ tôi với, tôi về với anh. Tôi đã đáp ứng Thì Duy rồi, hôm nay tới Giang Thành hội hợp với nó. "

An Ngữ Thần đoán được Trương Dương là không muốn chạm mặt với An Đạt Văn để rồi dẫn tới va chạm, cô ta cũng không giữ Trương Dương lại, nói với hắn: "Có việc gì thì mai tôi gọi cho anh. "

Tình cảm giữa Trương đại quan nhân và An Ngữ Thần đã đến mức vô cùng ăn ý, hai người căn bản không cần nhiều lời, trong lòng đều đoán được đối phương nghĩ gì.

Trương Dương và Kiều Mộng Viện chuẩn bị đơn giản một chút rồi xuống núi, hai người còn chưa đi tới thác Bôn Long thì trời đã tí tách mưa, trong ba lô Kiều Mộng Viện có ô, cô ta mở ô ra, Trương Dương cầm lấy ô rồi che cho hai người. Trương đại quan nhân cảm thán nói: "Thanh minh thì tiết vũ phân, lộ thượng hành nhân dục đoạn. "

Kiều Mộng Viện nói tiếp: "Tá vấn tửu gia hà xử hữu, mục đồng diêu chỉ hạnh hoa thôn!" Cô ta cười nói với Trương Dương: "Anh đó, thủy chung không quên được một chữ rượu. "

Trương đại quan nhân cảm thán nói: "Tôi trên đời này cái gì cũng có thể nhìn thấu, chỉ hai cửa tửu sắc là không qua được, cô nói tôi có phải rất đáng buồn không?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đâu chỉ tửu sắc, anh đối với quyền lực cũng vô cùng ham thích!"

Trương đại quan nhân lắc đầu, đi chưa được bao xa thì trời lại mưa to, Trương Dương vô cùng quen thuộc đối với địa hình vùng này dẫn dẫn Kiều Mộng Viện tới vách miệng ưng cách đó không xa để tránh mưa.

Bởi vì do trời mưa, nhiệt độ không khí trong núi hạ thấp đi nhiều, Trương Dương lo Kiều Mộng Viện bị cảm lạnh, cởi áo khoác của mình khoác lên vai cô ta, Kiều Mộng Viện cũng không cự tuyệt, khép chặt áo khoác của Trương Dương, trong lòng ấm áp yên bình hơn nhiều.

Trương Dương nhìn mưa bên ngoài, thở dài: "Dục tốc thì bất đạt, lời này thật sự là rất đúng. "

Kiều Mộng Viện nói: "Nên gọ là trời có phong vân bất trắc mới đúng, có điều mưa trong lúc thanh minh vốn cũng rất nhiều, anh không phải đã xin nghỉ ư?"

Trương Dương gật đầu.

Kiều Mộng Viện nhìn nhìn hắn, nói khẽ: "Anh có tâm sự à!"

Trương Dương lại gật đầu.

Kiều Mộng Viện nói: "Về chuyện của Thái Hồng ư?"

Trương đại quan nhân nói: "Mộng Viện, cô đúng là hồng nhan của tôi. "

Bình thường thằng cha này cũng không phải ít nói những lời như vậy, nhưng ở trong nơi không sơn cùng cốc nói ra những lời như vậy thì lộ ra vẻ rất ám muội. Kiều Mộng Viện không tự chủ được giật nảy mình.

Trương đại quan nhân nói: "Sao tôi thấy cô như sợ tôi ấy?"

Kiều Mộng Viện bất giác đỏ mặt: "Không sai, tôi hơi sợ anh!"

Trương đại quan nhân nói: "Cái đó, tôi nghe nói sợ thì mới yêu, yêu rồi mới sợ, cô chắc không phải là... "

Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, tôi thực sự là không chịu nổi anh nữa rồi, anh không thể nói chuyện tử tế được à?"

Trương đại quan nhân cười ha ha: "Tôi trước giờ vẫn luôn như vậy!"

Kiều Mộng Viện vội vàng chuyển đề tài, ý đồ hóa giải bầu không khí xấu hổ này: "Thái Hồng nói thế nào?"

Trương Dương nói: "Lão Triệu muốn chơi thủ đoạn với tôi!" Hắn kể lại chuyện của Triệu Vĩnh Phúc cho Kiều Mộng Viện.

Kiều Mộng Viện nhíu mày nói: "Mạch Kỳ Nhi thực sự nói như vậy ư?"

Trương Dương gật đầu.

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu thật là như vậy, chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu không được lạc quan rồi. "

Trương Dương nói: "Mộng Viện, cô nghĩ cách giúp tôi đi, như thế nào mới có thể khiến Triệu Vĩnh Phúc bỏ ý đồ lấy góc Thương Gia để xây nhà máy. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi chưa hề trực tiếp hợp tác với Triệu Vĩnh Phúc, có điều, tôi nghe nói phong cách hành sự của người này vô cùng bá đạo, hơn nữa cũng không cho đối thủ dư địa, anh muốn y nhượng bộ, trừ phi anh nắm được nhược điểm của y. Hiện tại y rõ ràng muốn tiên hạ thủ vi cường, nếu Hoa Quang thực sự chuyển nhượng năm trăm mẫu đất đó cho y, như vậy anh hoàn toàn bị rơi vào cục diện bị động chịu đòn. "

Trương Dương không tình cảnh gian nan của mình, hắn thở dài:: "Tôi và Tiêu Quốc Thành không có giao tình, mà Triệu Vĩnh Phúc và Tiêu Quốc Thành lại là lão bằng hữu, trong chuyện này Tiêu Quốc Thành Tiêu Quốc Thành khẳng định sẽ không hướng về phía tôi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Cũng chưa chắc, bạn thân nhất của Tiêu Quốc Thành là Tiết Thế Luân, y lại là con nuôi của Kiều lão, hơn nữa đã biết tình huống mâu thuẫn của anh và Triệu Vĩnh Phúc, hắn chuyển nhượng đất cho Triệu Vĩnh Phúc, rõ ràng là chuyện đắc tội với người, một thương nhân không thể không cân nhắc tới điều này, chỉ có cùng Triệu Vĩnh Phúc đứng trên cùng một đường thẳng thì anh mới có tư cách cò kè mặc cả với y. "

Trương Dương nói: "Chuyện này tôi còn phải đi tìm Tiết lão ư?" Sự nhắc nhở của Kiều Mộng Viện khiến trong lòng hắn đột nhiên có một tia sáng, Tiết lão nợ hắn một nhân tình, tuy rằng Trương Dương chưa từng nghĩ tới muốn Tiết lão trả mình ơn cứu mạng, nhưng dưới tình huống trước mắt, hắn quả thực không nghĩ ra biện pháp khác.

Kiều Mộng Viện cười nói: "Coi như tôi chưa nói gì!"

Mưa bên ngoài đã nhỏ dần, hai người lại đi, tới bãi đỗ xe ở thác Bôn Long, ngồi vào bên trong xe, Trương Dương đầu tiên gọi điện thoại cho Tiết Thế Luân. Đây là kết quả sau khi hắn cân nhắc thận trọng, cố gắng đừng làm phiền tới Tiết lão, Tiết Thế Luân đã sớm nhận nhân tình của mình, hiện tại là lúc y nên hồi báo.

Tiết Thế Luân nghe Trương Dương nói xong, không khỏi bật cười: "Trương Dương, cậu rốt cuộc muốn tôi làm như thế nào?"

Trương Dương nói: "Chú Tiết ngài chú cũng biết đấy, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đối với tôi hay đối với toàn bộ Tân Hải đều trọng yếu phi thường, nếu Hoa Quang chuyển nhượng khu đất đó cho tập đoàn Thái Hồng, chuyện này sẽ trở nên càng thêm phiền toái. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Cậu lo Triệu Vĩnh Phúc sẽ ở trung tâm khu bảo lưu thuế nhập khẩu của cậu xây một nhà máy đốt ư?" Y tạm dừng một chút rồi nói: "Thôi không phải nói, với tính khí của y thì chắc chắn sẽ làm vậy đấy!"

Trương Dương nói: "Chú Tiết, chuyện này tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm chú. "

Tiết Thế Luân nói: "Tôi không quen Triệu Vĩnh Phúc, cho dù tôi mở miệng thì hắn cũng chưa chắc nể mặt tôi. "

Trương Dương nói: "Tôi là muốn..."

Tiết Thế Luân nói: "Tôi biết cậu muốn gì, cậu muốn tôi nói với Quốc Thằng, bảo hắn đừng bán năm trăm mẫu đất đó cho Triệu Vĩnh Phúc. "

Trương Dương không nói gì, chứng tỏ hắn thừa nhận chuyện này.

Tiết Thế Luân nói: "Trương Dương, tôi vẫn luôn coi cậu như con cháu của tôi, cậu nếu đã mở miệng thì tôi khẳng định phải giúp, nhưng tôi không hề có quan hệ trên sinh ý với Quốc Thành, tôi nói chưa chắc hắn đã nghe, có điều cậu yên tâm, tôi sẽ tìm hắn hỏi một chút, bất kể như thế nào cũng sẽ cho cậu một kết quả. "

Trương Dương nói: "Cám ơn chú Tiết!" Trương Dương nhân cơ hội đề xuất mời Tiết Thế Luân tới tham gia tới tham gia lễ mừng Tân Hải lập thành phố. "

Tiết Thế Luân cười nói: "Được, trong khoảng thời gian này tôi vẫn luôn ở trong nước, mượn cơ hội này tụ họp với lão bằng hữu thì cũng không tồi, đúng rồi, cậu có mời bí thư Cố không?"

Trương Dương nói: "Tôi đang chuẩn bị mời ông ấy đây. "

Tiết Thế Luân nói: "Bảo ông ta nhất định phải tới, tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với ông ta. "


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)