← Ch.1015 | Ch.1017 → |
Tiêu Quốc Thành nghe thấy Trương Dương nói như vậy thì cũng rất kinh ngạc, y vừa tỉnh lại không, sắc mặt cũng rất khó coi, tái nhợt vô cùng, trong ánh mắt lộ ra hắc khí, khẩu trang đeo trên mặt vẫn chưa được bỏ xuống.
Cửa sổ trong phòng được mở ra hết, mùi tanh hôi bên trong đã bị gió biển xua tan đi hết.
Trương đại quan nhân ho khan vài tiếng, gật đầu nói: "Không phải bị bệnh!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi mỗi năm đều bị ho trong một đoạn thời gian rất dài, cũng đã tìm rất nhiều chuyên gia khoa hô hấp, trình độ của những chuyên gia này đều là nhất lưu thế giới, bọn họ đối với bệnh ho suyễn của tôi cũng đành bó tay. "
Trương Dương nói: "Bởi vì bọn họ không tìm được nguyên nhân chân chính của bệnh trạng loại này. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Bí thư Trương có thể giải thích cho tôi không?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, trước khi nhìn anh ra tay, tôi trước giờ không ngờ đậu hủ cũng có thể chữa bệnh, hơn nữa miếng đậu hủ đó trong tay anh chỉ chốc lát là biến thành cứng ngắc và đen xì. "
Trương Dương cười nói: "Đó cũng không phải là vì tôi... Hắt xì!"
Tiêu Quốc Thành nói: "Vậy trong đây rốt cuộc là chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Trước khi tôi giải thích với hai người, tôi hy vọng hai người đáp ứng tôi một chuyện, tất cả những gì tôi làm ở đây hôm nay, tất cả những gì tôi nói hôm nay, các anh phải nghiêm khắc giữ bí mật, ngoài chúng ta ra thì không thể để lộ ra với trước bất kỳ ai. "
Tiêu Quốc Thành và Tiêu Mân Hồng đồng thời gật đầu.
Trương Dương nói: "Anh không phải sinh bệnh, anh sở dĩ biến thành thế này là vì có người ở gieo cổ độc vào trong cơ thể anh!"
"Gieo cổ độc!"
Trương Dương gật đầu: "Loại cổ thuật kỳ quái này trước đây từng được thấy ở Tây Hòa Miêu Cương, nơi đó có một số dân tộc thiểu số nắm giữ được loại phương pháp thần bí này, một loại thông thường nhất chính là vào tiết đoan ngọ, lấy các loại độc trùng bỏ vào trong bình gốm, trước tiên ở bịt vải ở miệng, sao đó che lại, vào lúc đêm vắng, ở ngã tư đường đào một cái hồ sâu hai thướ năm tấc, sau đó thì lấp lại, để mặc cho chúng tàn sát nhau, trải qua bảy bảy bốn mươi chín ngày thì đào ra, cuối cùng chỉ có một loại độc trùng may mắn còn tồn tại, bóp chết con độc trùng còn may mắn sống sót đó mang đi phơi nắng sau đó nghiền thành bột, đặt ở trong lư hương, cái này gọi là hương lô cổ, trong lòng người nuôi cổ, hương lô cổ là có linh hồn, rất thành kính với nó, không dám có chút khinh thị, bình thường đều đặt ở đầu giường người nuôi cổ, vào sáng sớm ngày múng chín tháng một âm lịch mỗi năm, người nuôi cổ mang hương lô tới mộ bên ngoài, đốt ba nén hương trong lô, sau đó thì mặt hướng về phía tây, lặng lẽ niệm chú ngữ, lặp lại chín lần, sau đó thì mang về, trên đường không được quay đầu lại, sau khi về nhà thì đặt hương lô cổ ở chỗ cũ, năm nào cũng vậy, không được bỏ sót, trong đây còn có một điểm mấu chốt, khi đốt hương bái lô nhất định không để người ngoài nhìn thấy, nếu không thì cổ không linh, sẽ ra ngoài quấy phá, mà người bình thường nếu chẳng may gặp người nuôi cổ đốt hương bái lô, tất phải hét to để chấn trụ người nuôi cổ, nếu không thì bản thân mình cũng sẽ trúng cổ độc, thường thường trong bảy ngày là chết. "
Những lời này của Trương đại quan nhân khiến chú cháu Tiêu Quốc Thành nghe mà trợn mắt há hốc miệng, hai người đều cảm thấy Trương Dương nói thật sự là rất bất khả tư nghị, Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Anh là nói tôi trúng trúng cổ độc của người khác, nhưng tôi chưa từng gặp người đốt hương bái lô bao giờ. "
Trương Dương nói: "Nếu anh gặp phải thật thì nói không chừng anh đã chết từ lâu rồi, hiện tại xem ra, anh là có hai loại khả năng, một là bị người ta gieo cổ, hai là bị người trúng cổ lây sang, Tiêu tiên sinh có từng tới Miêu Cương bao giờ chưa?"
Tiêu Quốc Thành lắc đầu.
Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, ba miếng đậu biến thành màu đen vừa rồi, chẳng lẽ chính là cổ độc mà anh nói.
Trương Dương nói: "Bệnh tình lần nàycủa Tiêu tiên sinh trên thực tế chính là cổ độc phát tác, tôi sở dĩ lựa chọn đậu hủ, là vì bản thân đậu hủ là nguyên liệu nấu ăn, có sức hấp dẫn đối với cổ trùng, tính chất của đậu hủ là tơi, dễ dàng cho để cổ trùng xâm nhập, tôi muốn đậu phụ đông chính là muốn dùng nhiệt độ thấp để làm tê liệt cổ trùng, không để nó lan ra những nơi khác.
Tiêu Quốc Thành nói: "Chẳng lẽ bệnh của tôi có thể lây ư?"
Trương Dương nói: "Anh vốn không sao, nhưng tôi dùng châm đâm phá huyệt đạo của anh, chẳng khác nào mở thông kinh mạch của anh, cổ trùng cũng thuận theo những lỗ thủng này mà ùa ra. "
"Nhưng vừa rồi tên Chu Hồng Quan đã đâm rất nhiều châm lên người tôi, vậy người chung quanh vậy tôi chẳng phải là đều bị nguy hiểm ư?"
Trương Dương nói: "Không sao, Chu Hồng Quan đó tuy rằng đâm anh không ít châm, nhưng hắn không châm đúng chỗ. "
Trên mặt Tiêu Mân Hồng tràn ngập vẻ xấu hổ, cô ta hối hận không thôi, nói: "Đều là tại tôi, không nên mời bọn lừa đảo giang hồ đó tới. " Cô ta nghĩ đến một chuyện nói khẽ nói khẽ: "Bệnh tình của chú tôi đột nhiên nặng thêm, liệu có là vì người này động tay động chân không?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Không liên quan tới hắn, cho dù hắn có muốn động tay động chân thì cũng không có bản sự đó. " Hắn nói với Tiêu Quốc Thành: "Tiêu tiên sinh, anh có từng tiếp xúc với người Miêu không?"
Tiêu Quốc Thành cau mày, nhíu mày suy nghĩ, một lát sau y mới: "Anh đi theo tôi!" Y chậm rãi ngồi dậy, Tiêu Mân Hồng muốn tới đỡ hắn nhưng lại bị y xua tay từ chối.
Tiêu Mân Hồng đưa một cây gậy cho y, Tiêu Quốc Thành chỉ chỉ ra bên ngoài, ý bảo Trương Dương đi theo y, bởi vì y không nói gì với Tiêu Mân Hồng, cho nên Tiêu Mân Hồng biết điều ở lại trong phòng.
Tiêu Quốc Thành dẫn Trương Dương tới một tầng hầm của Quan Để số 1, nơi này là phóng chứa đồ của Tiêu Quốc Thành, bên trong chứa rất nhiều vật phẩm sưu tầm quý hiếm của Tiêu Quốc Thành trong nhiều năm qua.
Đi thông tới tầng chứa đồ dưới đất có hai tầng cửa mật mã, đều phải thông qua hai lần mật mã và dấu vân tay mới có thể tiến vào được.
Bên dưới cất phải tới hơn bốn trăm cái hộp, trong đó có đồ cổ, có tranh chữ, có không ít tác phẩm điêu khắc hiện đại, Trương đại quan nhân phát hiện bức tỳ bà hành mà mình tặng cho Tiêu Quốc Thành cũng ở trong đó, được đặt trong một tủ thủy tinh chân không.
Một bức tranh chữ rất lớn trên một bức tường ở phía bắc đã hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương, bên trên vẽ một mỹ phụ trung niên hiền hoà, ánh mắt của Tiêu Quốc Thành cũng nhìn lên bức tranh đó, vẻ mặt của y lộ ra vẻ áy náy, nói khẽ: "Đây là vợ tôi!" Y đi đến phía trước một bức tượng điêu khắc châu Phi, vặt cái đầu của bức tượng, bức tranh đó chậm rãi di động, phía sau xuất hiện một cánh cửa chống trộm hợp kim, Tiêu Quốc Thành ấn mật mã, sau đó tiến hành kiểm tra vân tay và võng mạc.
Trương đại quan nhân trong lòng thầm lấy làm ạ, không ngờ phía dưới Quan Để số 1 cất giấu nhiều bí mật như vậy, Tiêu Quốc Thành có thể dẫn mình xuống, đủ để chứng minh y tín nhiệm mình.
Từ sau khi tiến vào phòng hứa đồ dưới đất, hai người rất ít nói chuyện, bầu không khí lộ ra vẻ ngưng trọng, Trương Dương muốn làm dịu bầu không khí, mỉm cười nói: "Tiêu tiên sinh, anh không sợ tôi truyền ra bí mật của anh ư?"
Ánh mắt Tiêu Quốc Thành chiếu sang Trương Dương, vẻ mặt của y tràn ngập vẻ bi thương, Trương đại quan nhân nhìn thấy bộ dạng này của y thì cũng không khỏi ngẩn ra, mũi ngứa, lại liên tiếp hắt xì hai cái.
Tiêu Quốc Thành không nói gì, đi qua cửa mật mã, Trương Dương đi theo sau y, nhìn thấy cửa mật mã dày độ một thước, cấu tạo cực kỳ chắc chắn.
Dọc theo bậc thang đi xuống phía dưới bên trong nhiệt độ bên trong rất thấp, sự kích thích của cái lạnh khiến Trương đại quan nhân không ngừng hắt xì liên tiếp. Hắn đoán ra Tiêu Quốc Thành dẫn hắn tới một kho lạnh, vị siêu cấp phú ông này không ngờ xây một kho lạnh ở dưới đất? Không biết ở trong đây rốt cuộc cất giữ bảo bối gì?
Tiêu Quốc Thành nói khẽ: "Anh bị bệnh à?"
Trương Dương vừa dùng khăn lau mũi vừa nói: "Tối hôm qua trời mưa, đột nhiên bị bệnh. " Thằng cha này tuy rằng da dày, nhưng cũng ngại nói ra nguyên nhân chân chính với người khác.
Tiêu Quốc Thành gật đầu, y mở chốt trên tường, bước chân đột nhiên chậm lại và rất nhẹ, giống như sợ đánh thức gì đó.
Trương đại quan nhân đoán không sai, nơi này quả thật xây dựng một kho lạnh, có điều trong kho lạnh không phải là cất giữ bảo bối gì, chỉ có một chiếc quan tài thủy tinh, có một phụ nữ nằm bên trong.
Tiêu Quốc Thành nhìn thi thể của phụ nữ trong quan tài thủy tinh, ánh mắt trở nên ôn nhu vô cùng, y nói khẽ: "Đây là vợ tôi!"
Trương đại quan nhân trước đó nghe Tiêu Mân Hồng nói qua, vợ của Tiêu Quốc Thành đã chết vì ung thư từ bảy năm trước, hơn nữa cô ta chết ở nước Mỹ, lúc ấy Tiêu Quốc Thành vẫn chưa xây xong căn biệt thự này, không ngờ thi thể của cô ta được Tiêu Quốc Thành mang về giữ ở đây, nếu tất cả những lời Tiêu Mân Hồng nói là sự thật, Tiêu Quốc Thành chuyển thi thể của vợ về đây chắc hắn tốn rất nhiều công sức.
Trương Dương nhìn chăm chú nữ nhân trong quan tài thủy tinh, sắc mặt của người chết thường thường là trắng bệch, nhưng nữ nhân trong quan tài lại khác, sắc mặt của cô ta không ngờ vẫn ửng đó, thoạt nhìn trông rất sống động, đây là bởi vì cô ta trước khi được đưa vào quan tài đã được hóa trang.
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô ta không phải là chết vì ung thư phổi!"
*****
Khi Trương Dương nhìn thấy cỗ thi thể này, đã đoán được điểm này, từ tình huống vừa rồi của Tiêu Quốc Thành cho thấy, vợ y tám chín phần mười là trúng cổ độc, nguyên nhân cái chết thực sự rất có thể chính là điều này.
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô ta phát bệnh rất đột nhiên, từ lúc phát tác đến lúc tử vong chỉ đúng bảy bảy bốn mươi chín ngày, trong khoảng thời gian này, cô ta gặp phải sự dày vò khó có thể tưởng tượng được, đầu tiên là đau đầu, sau đó lan ra đến toàn thân rồi ho khan ra máu, sốt nhẹ không giảm, tôi đã mời tới những bác sĩ tốt nhất thế giới cho cô ta, nhưng không ai có thể không ai có thể chẩn đoán ra cô ta rốt cuộc bị bệnh gì, về sau, mắt của cô ta thối dần, hai mắt giống như bị trùng chui vào vậy, khoét trống rỗng, hiện tại tôi sai người dùng ngọc hòa điêu điêu khắc hai con mắt để đút vào hốc mắt của cô ta... " Nói tới chuyện này Tiêu Quốc Thành trong lòng chua xót không thôi, hai mắt đã có chút ươn tướt.
Trương Dương quan sát một chút ngón tay của thi thể, móng tay không ngờ tróc hơn phân nữa, nói khẽ: "Cô ta trước khi chết có phải cả người ngứa ngáy vô cùng đúng không?"
Tiêu Quốc Thành gật đầu, tràn ngập bi thương nói: "Tôi chỉ tưởng cô ta mắc phải quái bệnh, hiện tại anh nói như vậy, tôi cũng có chút minh bạch rồi. "
Trương Dương nói: "Cũng may mà anh dùng quan tài thủy tinh để cất giữ thi thể của cô ta, lại đặt ở nơi có nhiệt độ thấp như thế này. "
Tiêu Quốc Thành nói: "Chẳng lẽ cổ độc mà tôi trúng phải cũng là đến từ đây? Nhưng cô ta từ lúc bắt đầu bát bệnh đến lúc chết là bốn mươi chín ngày, mà tôi thì lại bảy năm rồi như vậy, bệnh tình tuy rằng dần dần nặng thêm, nhưng tôi vẫn may mắn sống sót, đây rốt cuộc là vì sao?"
Trương Dương nói: "Nếu cổ độc mà anh trúng giống với vợ anh thì theo lý thuyết không thể sống được lâu như vậy, thường thường có hai loại khả năng, thứ nhất sức đề kháng của anh đối với cổ độc rất mạnh, hai là cổ độc mà anh và vợ anh trúng phải không giống nhau. " Hắn ho khan một tiếng rồi nói: "Tiêu tiên sinh, nếu muốn làm rõ chuyện này thì phải mở quan tài khám nghiệm tử thi, anh thấy sao?"
Tiêu Quốc Thành lắc đầu nói: "Cô ta qua đời lâu như vậy rồi, tôi không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của cô ta. "
Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, vừa rồi tôi đã hỏi anh, anh có từng tới Miêu Cương chưa, hoặc là cso tiếp xúc với người Miêu không?"
Tiêu Quốc Thành lại lắc đầu, nói khẽ: "Không!"
Trương đại quan nhân cẩn thận quan sát ánh mắt của Tiêu Quốc Thành, phát hiện ánh mắt y không hề kiên quyết, mơ hồ đoán được Tiêu Quốc Thành có chuyện giấu mình, Trương Dương nói: "Tiêu tiên sinh, tôi tuy rằng hôm nay cứu lại anh từ cơn mê, cũng may mắn trấn trụ được cổ độc trong cơ thể anh, nhưng tôi cũng không có năng lực triệt để thanh trừ được nó. "
Tiêu Quốc Thành đối với điều này cũng nhìn rất nhạt: "Sinh tử có số, phú quý do trời, sau khi vợ tôi mất, tôi sớm đã nhìn thấu cái chết rồi. "
Trương Dương nói: "Trước đây có lẽ anh có thể nhìn thấu, nhưng hiện tại thì sao? Chẳng lẽ anh không muốn biết rốt cuộc là ai muốn hại chết hai vợ chồng anh ư?"
Tiêu Quốc Thành không nói gì, y nhìn Trương Dương, phát hiện người thanh niên này thực sự rất không đơn giản, ý nghĩ trong lòng mình đã bị hắn nhìn thấu, Tiêu Quốc Thành cũng vừa mới biết vợ mình không phải bị bệnh mà chết, mà là có người hại.
Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt do dự của Tiêu Quốc Thành, càng đoán chắc y có chuyện giấu mình, hắn ỉm cười nói mỉm cười nói: "Tiêu tiên sinh, nếu anh nếu anh có chỗ khó xử thì chuyện này không cần phải nói nữa, tôi cam đoan với ngươi với anh, hôm nay tất cả những gì tôi nhìn thấy nghe thấy sẽ chỉ là bí mật giữa hai người chúng ta, tuyệt đối sẽ không có người thứ ba biết được. "
Tiêu Quốc Thành cuối cùng cũng quyết tâm nói ra: "Tôi bảy năm trước Tiêu Quốc Thành quen một nữ tử Vân Nam, cô ta tên là Đao Minh Quân. "
Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền đoán được, chuyện này tám chín phần mười là có liên quan tới tình yêu nam nữ, chẳng lẽ Tiêu Quốc Thành và Đao Minh Quân này có gì ám muội ư?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô ta du học ở Mỹ, sau lại khi tốt nghiệp nhận được nhận lời mời của công ty tôi, tôi rất thích năng lực của cô ta, chỉ định cô ta làm thư ký của tôi. " Nói tới đây, vẻ mặt của Tiêu Quốc Thành tràn ngập ả bứt rứt và hổ thẹn.
Trương đại quan nhân ở trong lòng thầm đoán ra bảy tám phần, Tiêu Quốc Thành cũng không thể ngoại lệ, xem ra giữa tổng giám đốc và mỹ nữ chắc có chuyện gì đó.
Tiêu Quốc Thành nói: "Đây là điều có lỗi duy nhất với vợ của tôi trong đời này. " Y không nói rõ ra, nhưng ý tứ đã được biểu lộ rất rõ ràng.
Trương đại quan nhân tỏ vẻ thấu hiểu: "Tiêu tiên sinh, cái này cũng không trách anh được, anh đã phạm phải một sai lầm mà đa số nam nhân trong thiên hạ đều phạm phải. "
Tiêu Quốc Thành thở dài nói: "Cô ta rất đẹp, nhiệt tình như lửa, phong tình vạn chủng, tình cảm của tôi và vợ đã đến cảnh giới bình tĩnh như nước, anh biết đấy, nam nhân nhiệt tình không cam lòng bình tĩnh quá mức, sự xuất hiện của cô ta chính là một cục đá ném vào mặt hồ yên ả. "
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: "Cho nên anh xuân tâm nhộn nhạo. "
Mặt Tiêu Quốc Thành nóng lên, nếu không phải tình thế bức bách, y sẽ vĩnh viễn giữ bí mật này trong lòng, trên thực tế bí mật này đã chôn sâu trong lòng y suốt bảy năm, y nói khẽ: "Quan hệ của tôi và Đao Minh Quân bị vợ tôi biết, trừ cô ta ra thì không còn ai biết chuyện này, vợ tôi rất tốt, cô ta cho tôi hai con đường, thứ nhất đoạn tuyệt với Đao Minh Quân, cô ta có thể sẽ bỏ qua chuyện cũ, coi như chưa có gì xảy ra, thứ hai, tôi có thể lựa chọn Đao Minh Quân, nhưng phải ly hôn với cô ta, cô ta sẽ không chế tạo bất kỳ chướng ngại nào cho tôi, thậm chí có thể từ bỏ tài sản mà cô ta đáng được nhận. "
Trương Dương nói: "Anh lựa chọn cái trước. "
Tiêu Quốc Thành gật đầu nói: "Bao nhieu năm gió mưa đều là vợ tôi và tôi cùng trải qua, Đao Minh Quân chỉ là một sự bất ngờ. "
Trương Dương nói: "Đa số người sẽ làm ra lựa chọn như anh. "
Tiêu Quốc Thành cười khổ nói: "Đổi thành anh, anh sẽ lựa chọn thế nào. "
Trương Dương nói: "Tôi không phải anh, tôi không thể gặp phải lựa chọn như anh, cái đó, chúng ta đừng hướng sang đề tài khác, sau khi anh và Đao Minh Quân ngả bài thì thế nào?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô ta rất lạnh bình tĩnh, không bảo tôi làm bất kỳ chuyện gì vì cô ta, thậm chí không đòi một xu nào, ngày hôm sau cô ta liền chủ động từ chức... "
"Về sau cô ta có xuất hiện nữa không?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Cô ta sau khi từ chức thì có một đoạn thời gian rất dài không liên lạc với tôi nữa, cho đến tận lễ tang của vợ tôi, cô ta mới xuất hiện, có điều lúc ấy cô ta chỉ đứng từ xa nhìn hiện trường lễ tang, tôi nhìn thấy cô ta, bởi vì áy náy đối với vợ, tôi không đi tới nói chuyện với cô ta, cô ta cũng không đi tới, lần đó là lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau. "
Trương Dương nói: "Nói cách khác, trong bảy năm nay hai người không gặp mặt. "
Tiêu Quốc Thành gật đầu, nói khẽ: "Cô ta chưa bao giờ nói bất kỳ một lời oán giận nào với tôi, cũng không biểu lộ hận ý đối với tôi, tôi chẳng những có lỗi với vợ tôi mà còn có lôi với cô ta nữa. "
Trương Dương nói: "Nữ nhân rất kỳ quái, cô ta tuy rằng không nói ra, nhưng chưa chắc đã chứng tỏ cô ta không hận anh, Tiêu tiên sinh, nếu muốn triệt để giải trừ cổ độc trên người anh, phải tìm được loại cổ độc đó, Đao Minh Quân này rất có thể chính là mấu chốt trong đó, Tiêu tiên sinh, có biện pháp nào liên lạc với cô ta không?"
Tiêu Quốc Thành nói: "Tìm được cô ta không khó, lâu như vậy rồi, tôi chỉ là cố ý lảng tránh chú ý tới tin tức của cô ta. "
Trương Dương từ trong ánh mắt của Tiêu Quốc Thành bắt được một sự nhớ nhung khó có thể che giấu, hắn bỗng nhiên ý thức được Tiêu Quốc Thành vẫn luôn nhớ nữ tử tên là Đao Minh Quân này. Trương Dương không hề vạch trần chuyện này, mỗi người đều có bí mật của mình.
Trở lại trong phòng khách, Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ở lại cùng ăn bữa tối, Trương Dương lắc đầu, hắn còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, vả lại hôm nay trạng thái sức khỏe cũng không tốt, Tiêu Quốc Thành cũng không kiên trì giữ lại, bảo Tiêu Mân Hồng đưa Trương Dương về.
Chu Sơn Hổ vẫn là lần đầu đi lên du thuyền xa hoa như vậy, đối với tất cả có biểu hiện rất tò mò, Tiêu Mân Hồng bảo thuyền viên dẫn hắn đi thăm thú, mình thì đi tới bên cạnh Trương Dương, Trương Dương đứng trên sàn tàu, ngắm nhìn Bắc Cảng được bao phủ trong trời chiều. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ mê mang, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Tiêu Mân Hồng nói: "Vội về thế, có việc gấp à?"
Trương Dương không hề phủ nhận. Hắn cười nói: "Bí thư Cố đang ở Tân Hải, sáng mai là ông ấy phải đi rồi, tôi muốn tâm sự với ông ấy. " Đưa cổ tay lên nhìn đồng hồ thì đã là năm giờ chiều rồi.
Môi Tiêu Mân Hồng run run, do dự một chút do dự một chút rồi cuối cùng vẫn hỏi: "Chú tôi quả thật là trúng cổ độc à?"
Trương Dương gật đầu nói: "Chắc là như vậy, có điều cô cũng đừng quá lo lắng. Trải qua trị liệu lần này, có thể cam đoan trong một tháng hắn sẽ không tái phát nữa, nhưng muốn triệt để thanh trừ cổ độc trong cơ thể hắn thì nhất định phải tìm được người gieo cổ độc. Tôi cũng không biết lắm về loại bí thuật này, nghe nói chỉ là cổ thuật thôi thì đã có tới chín chín tám mươi mốt loại rồi. "
Tiêu Mân Hồng thở dài nói: "Không biết là ai hận chú tôi như vậy, nếu để tôi biết, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. "
*****
Trương Dương nói: "Chú cô có kẻ thù gì không?"
Tiêu Mân Hồng lắc đầu, hai tay vịn vào lan can: "Chú tôi thường nói hòa khí phát tài, hắn cũng không kết thù kết oán với người khác. "
Trương Dương cười cười, không tiếp tục hỏi nữa.
Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, tôi có yêu cầu quá đáng. Có thể hay không giúp chú tôi giữ bí mật này không, đừng đem chuyện hắn trúng cổ độc nói ra ngoài. "
Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, tôi không phải là người lắm miệng!"
Trương Dương trở lại bến tàu thì đã là sáu giờ, hắn gọi điện thoại cho Cố Doãn Tri, biết được Cố Dưỡng Dưỡng cũng đến Tân Hải, nghĩ tới cô em vợ xinh đẹp đa tình này. Trương đại quan nhân không khỏi có chút to đầu, ý muốn tới chỗ Cố Doãn Tri lập tức mất hẳn.
Cố Doãn Tri lại gọi hắn tới ăn cơm, Cố Dưỡng Dưỡng đang xuống bếp nấu cơm, Trương Dương lúc này trở về vừa hay kịp lúc.
Cố Dưỡng Dưỡng lần này tới Tân Hải là để đón cha về, thật ra cô ta mấy ngày nay đều ở Giang Thành, phía nhà máy dược Giang Thành gần đây đang làm sự kiện tuyên bố sản phẩm mới, cô ta là chủ tịch trên danh nghĩa phải đích thân tham dự, trên thực tế, Cố Dưỡng Dưỡng càng lúc càng quan tâm tới nghiệp vụ của nhà máy dược, nhà máy dược này vốn là của chị gái cô ta, Hồ Nhân Như tuy rằng chủ động gánh vác chức trách quản lý, nhưng Cố Dưỡng Dưỡng cũng ngại giao hết tất cả chuyện cho cô ta. Hồ Nhân Như cũng hết sức nâng đỡ cô ta, hy vọng Cố Dưỡng Dưỡng có thể sớm ngày tiếp nhận, thực sự có thể gánh vác được trách nhiệm quản lý xí nghiệp này.
Đối với cô em vợ Cố Dưỡng Dưỡng này, Trương đại quan nhân ở trong lòng có chút sờ sợ, Cố Dưỡng Dưỡng rất nặng tình với hắn, trong mắt chỉ có hắn, người theo đuổi cô ta cho dù điều kiện có xuất sắc đến thế nào, đối tốt với cô ta như thế nào thì Cố Dưỡng Dưỡng ngay cả mí mắt cũng không lật lấy một cái, trong lòng cô ta thì không ai bằng được Trương Dương.
Mối thâm tình của Cố Dưỡng Dưỡng Trương đại quan nhân trong lòng biết rất rõ, nếu nói sự si tình của Cố Dưỡng Dưỡng không khiến hắn mảy may động lòng thì thuần túy là nói dối, nhưng Trương đại quan nhân thủy chung kiên trì tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, bảo trì khoảng cách với Cố Dưỡng Dưỡng, sự tuyệt tình mà Trương đại quan nhân biểu hiện ra cũng khiến Cố Dưỡng Dưỡng thương tâm vô cùng.
Chu Sơn Hổ đưa Trương Dương đến biệt thự hoa viên, Trương Dương tới trước cửa đã ngửi thấy mùi thơm mê người, hắn lập tức liền ra đây là hương vị của Phật nhảy tường, Cố Dưỡng Dưỡng từ chỗ Tào Tam Pháo đã học được trù nghệ tuyệt diệu, trải qua hai năm dốc lòng nghiên cứu, trù nghệ cũng tăng cao.
Biết con không ai bằng cha, Cố Doãn Tri đối với tâm tư của con gái cũng vô cùng minh bạch, Dưỡng Dưỡng bỏ nhiều thời gian như vậy đi làm đồ ăn, cũng không chỉ bởi vì muốn hiếu kính với mình, chủ yếu là vì Trương Dương. Cố Doãn Tri tuy rằng vô cùng thích Trương Dương, nhưng ở sâu trong lòng sớm đã phủ quyết khả năng giữa hắn và Dưỡng Dưỡng, Trương Dương trước đây từng có một đoạn tình cảm với Giai Đồng, sau khi Giai Đồng mất hắn và Sở Yên Nhiên đã tu thành chính quả, người làm cha đương nhiên không muốn con gái gia nhập vào một vướng mắc tình cảm không thể có kết quả. Nhìn con gái đang bận rộn trong phòng bếp, trong đôi mắt thâm thúy của Cố Doãn Tri không khỏi lóe lên vẻ lo lắng.
Tiếng chuống cửa vang lên, Cố Doãn Tri đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa thì Cố Dưỡng Dưỡng đã từ trong phòng bếplao ra trước, chạy tới trước cửa, mở cửa ra, Trương Dương còn chưa kịp chào hỏi cô ta thì mũi đã ngứa lên, hắn xoay người đi, hắt xì mấy cái liên tiếp.
Cố Dưỡng Dưỡng quan tâm nói: "Trương Dương, anh bị cảm à?" Cô ta hiện tại đã triệt để không gọi Trương Dương là anh vợ nữa, đây là ngồi ngang hàng với hắn, muốn Trương Dương coi trọng thì đừng tự coi mình như trẻ con.
Trương Dương khịt khịt mũi, xoay người lại cười cười với Cố Dưỡng Dưỡng, lại phát hiện trên người Cố Dưỡng Dưỡng vẫn đeo tạp dề, trông như một tiểu nữ phó, tuy là ăn mặc như vậy, nhưng vẫn lộ ra vẻ thanh thúy phù dung, thanh thuần đến cực điểm, đáng yêu đến cực điểm, không biết là bởi vì trong phòng bếp nóng hay là vì nhìn thấy Trương Dương, mặt hơi hơi có chút đỏ lên.
Trương Dương gật đầu nói: "Tối hôm qua không cẩn thận dính mưa, bị cảm lạnh. "
Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: "Anh sao không cẩn thận như vậy?" Loại tình cảm quan tâm bộc lộ rất rõ.
Trương đại quan nhân cười cười ngượng ngùng, hắn không tiếp tục nói chuyện với nhau với Cố Dưỡng Dưỡng nữa, tới phòng khách, Cố Doãn Tri ngồi trên sô pha vẫy vẫy tay với hắn: "Trương Dương, sao tới muộn thế?"
Trương Dương thở dài nói: "Một lời khó nói hết, gần đây mọi việc rất bất lợi, con phải liên tục đi lại giữa Tân Hải và Bắc Cảng, bận tới sứt đầu mẻ trán. "
Cố Doãn Tri bật cười, y nói với Cố Dưỡng Dưỡng: "Con gái, đồ ăn xong chưa?"
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Thức ăn xong rồi, cha và anh Trương Dương uống rượu trước di. "
Trương Dương theo Cố Doãn Tri vào nhà ăn, hắn cầm bình Đại Minh trên bàn rót cho Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri nghe thấy hắn không ngừng liên tiếp hắt xì, nói khẽ: "Bệnh thì ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần phải chạy tới đây làm gì. "
Trương Dương cười nói: "Cha, cha tới Tân Hải để cổ động cho con, con lại cả ngày bận việc công, căn bản không có thời gian tiếp cha, trong lòng con rất xấu hổ. "
Cố Doãn Tri mỉm cười nói: "Giữa chúng ta có cần phải nói những lời này không? Trong lòng tôi biết rõ, đương nhiên là công tác quan trọng hơn, chuyện hoả hoạn tối hôm qua tôi cũng nghe nói, anh thân là bí thư thị ủy Tân Hải, đương nhiên phải làm tốt công tác trước tiên. "
Trương Dương nói: "Hiện tại con cuối cùng cũng rõ rồi, phúc và họa luôn đi cùng với nhau. "
Cố Doãn Tri nói: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh, nếu lựa chọn con đường quan trường này thì không thể sợ phiền phức. " Nói tới đây y không nhịn được mỉm cười: "Anh trước giờ đều là một tên tiểu tử không sợ chuyện. "
Trương Dương cầm chén rượu lên nói: "Cha, con kính cha. "
Cố Doãn Tri uống ngụm rượu, chậm rãi đặt chén xuống, y nói khẽ: "Cậu có quen một nữ nhân một người tên là Nguyên Hòa Hạnh Tử không?"
Trương đại quan nhân thầm giật mình, hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập kinh ngạc, Cố Doãn Tri sẽ không vô duyên vô cớ lại hỏi vậy, y đã hỏi, chứng tỏ mười phần có chín đã gặp được Nguyên Hòa Hạnh Tử, nhớ tới Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng cơ hồ không có gì khác biệt về bề ngoài, tâm tình của Trương đại quan nhân lập tức trở nên rối rắm, hắn gật đầu nói: "Có quen, lần trước khi con tôi tới Đông Giang có gặp được cô ta. "
Cố Doãn Tri nói: "Hình dáng của cô ta và Giai Đồng cơ hồ giống nhau như đúc. "
Trương Dương lại gật đầu: "Lần đầu tiên con nhìn thấy cô ta, cho rằng cô ta chính là Giai Đồng, về sau trải qua điều tra mới biết được, cô ta là người Nhật Bản, không có bất kỳ quan hệ gì với Giai Đồng. "
Cố Doãn Tri nói: "Vì sao không nói cho tôi biết?"
Trương Dương không lập tức trả lời cầm chén rượu lên cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Cố Doãn Tri nói: "Anh lo lắng tôi biết chuyện này rồi sẽ bị đả kích, lo lắng Nguyên Hòa Hạnh Tử sẽ khơi dậy nỗi đau của tôi?"
Trương Dương nói: "Cha, con xin lỗi!" Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Tôi thật sự là cũng bất ngờ, trên thế giới này không ngờ có hai người giống nhau đến vậy, nếu không phải nốt rồi ở lông mày, tôi căn bản không phân biệt được họ. "
Trương Dương nói: "Con đã điều tra rất rõ ràng bối cảnh của Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi, cô ta và Giai Đồng không có bất kỳ quan hệ gì. "
Cố Doãn Tri nhẹ giọng thở dài: "Nếu Giai Đồng vẫn còn sống trên đời, cho dù nó cả đời không nhận ra tôi thì sao, tôi chỉ muốn nó sống thôi. "
Trương Dương trầm mặc, ở trong lòng hắn thủy chung không muốn thừa nhận sự thật rằng Cố Giai Đồng đã chết, tuy rằng ô tô mà Giai Đồng ngồi rơi xuống sống Niagara, nhưng cho tới nay vẫn không tim được thi thể của cô ta.
Cố Doãn Tri nói: "Sống không thấy người, chết không thấy xác, tôi cũng giống như anh vậy, vẫn không chấp nhận sự thực là Giai Đồng đã chết!"
← Ch. 1015 | Ch. 1017 → |