← Ch.1014 | Ch.1016 → |
Tưởng Hồng Cương nói: "Có thời gian không, tôi muốn nói chuyện với anh một chút. "
Trương Dương nói: "Tôi mới từ Bắc Cảng trở về, hiện tại bệnh không nhẹ, khụ... tôi dùng hết cả hai hộp khăn giấy rồi. " Hắn lờ mờ đoán được Tưởng Hồng Cương muốn nói gì, mười phần có chín là muốn làm thuyết khách, cho nên trước tiên chặn lại những lời Tưởng Hồng Cương muốn nói.
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Thôi được, vậy chúng ta thảo luận ngay trong điện thoại, Trương Dương, tôi cũng không giấu gì anh, tôi là tìm anh vì chuyện của nhật báo Bắc Cảng, anh nếu cảm thấy tôi có tư cách nói vài câu thì tôi sẽ nói vài câu, anh nếu không muốn nghe thì coi như tôi chưa gọi tới cú điện thoại này. "
Tưởng Hồng Cương vừa nói như vậy, Trương Dương không muốn nghe cũng phải nghe, hắn cười nói: "Bí thư Tưởng, ngài coi tôi là người ngoài à, có gì thì cứ nói đi, nếu tôi có thể đáp ứng thì sẽ đáp ứng, nếu tôi không thể làm được thì anh cũng đừng làm khó tôi, anh thấy thế nào?"
Tưởng Hồng Cương nói: "Được, chuyện nhật báo Bắc Cảng đúng là họ không đúng trước, anh thấy như vậy được không, tôi ra mặt tạo áp lực cho bọn họ, bảo bọn họ đăng bài xin lỗi trên báo, cũng nói rõ tình huống chân thật vụ cháy của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang ra xã hội, về phần người phụ trách của đơn vị truyền thông tương quan thì tôi sẽ bảo họ xin lỗi riêng anh. "
Trương Dương nói: "Bí thư Tưởng thật ra thật ra những người này không phải là trọng điểm. "
Tưởng Hồng Cương cười nói: "Ý của anh là sau lưng bọn họ còn có người sai khiến, theo ý của anh, chẳng lẽ nhất định phải truy cứu tiếp ư, kiểu gì cũng bắt Hoàng Bộ Thành giải thích rõ ra?"
Trương Dương nói: "Hắn nếu đã biết thì là biết rõ còn cố tình phạm phải, con người tôi trước giờ đều là người không phạm tôi thì tôi không phạm người, nhưng người khác một khi bắt nạt tôi thì tôi không thể nào cam chịu làm cháu người ta được. "
Tưởng Hồng Cương nói: "Truy tới người hắn thì chẳng lẽ có thể tìm tới được người có trách nhiệm chủ yếu ư? Có lẽ còn có người khác. "
Tưởng Hồng Cương uyển chuyển nói rõ chân tướng của sự tình.
Trương Dương làm sao mà không rõ, Tưởng Hồng Cương đã trực tiếp hướng đầu mâu về phía bí thư thị ủy Hạng Thành, thật ra chuyện lần này tuyệt đối là Hạng Thành bày mưu đặt kế, nếu không Hoàng Bộ Thành cũng không lớn gan trực tiếp khiêu chiến mình như vậy, trong mắt Trương Dương lần này là muốn giết gà dọa khỉ, Hoàng Bộ Thành anh đã cam tâm làm chó cho Hạng Thành, tôi hôm nay sẽ đánh con chó trông cửa anh để Hạng Thành xem.
Tưởng Hồng Cương tuy rằng qua điện thoại không nhìn thấy bộ dạng của Trương Dương, nhưng hắn có thể đoán được tâm tình của Trương Dương lúc này, Trương Dương hẳn là quyết tâm xuống tay với Hoàng Bộ Thành, đổi lại là trước kia, Tưởng Hồng Cương có lẽ sẽ cảm thấy sống chết của Hoàng Bộ Thành không liên can gì tới hắn, nhưng hiện tại lại khác rồi, từ sau khi tỉnh trưởng Chu Hưng Dân đến Tân Hải, trong lòng Tưởng Hồng Cương dấy lên hy vọng trước giờ chưa từng có, Hạng Thành trước đây sở dĩ đứng sừng sững không ngã trên chính đàn Bắc Cảng, là nhờ có Tiết lão ở sau lưng ủng hộ, hiện tại Tiết lão đã về hưu, sức ảnh hưởng không thể nào bằng được trước đây.
Chính đàn Bình Hải cũng biến hóa nhiều lần, hiện giờ hình thành ban lãnh đạo lấy Tống Hoài Minh làm trung tâm, bối cảnh của tỉnh trưởng Chu Hưng Dân thâm hậu, càng được cán bộ trẻ tuổi cao tầng xem trọng, quan hệ của hai người này với Hạng Thành rất bình thường, mà Chu Hưng Dân lần này tới Tân Hải, đã rõ ràng lộ ra sự phản cảm với Hạng Thành, Hạng Thành tuy rằng xem trọng Cung Hoàn Sơn, tuy rằng ra sức muốn để Cung Hoàn Sơn thành người nối nghiệp của y, nhưng nay đã khác xưa, sự bổ nhiệm bí thư thị ủy Bắc Cảng cũng không phải là Hạng Thành định đoạt.
Tưởng Hồng Cương muốn bảo vệ Hoàng Bộ Thành là có mục đích, cho tới nay Hạng Thành ở trong ban lãnh đạo Bắc Cảng luôn có địa vị lãnh đạo tuyệt đối, cái này từ trên cuộc họp thường ủy có thể nhìn ra được, mỗi khi Hạng Thành đưa ra đề nghị, đều sẽ được thông qua với đa số phiếu. Bên trong thường ủy người đi lại gần gũi với Hạng Thành có hai người, một là thị trưởng Cung Hoàn Sơn, người còn lại chính là Hoàng Bộ Thành, tao ngộ lần này của Hoàng Bộ Thành Tưởng Hồng Cương đã nhìn rõ từ đầu tới đuôi, Hoàng Bộ Thành trung thành và tận tâm với Hạng Thành, nhưng Hạng Thành lại tuyệt tình đối với y như vậy, rõ ràng là y muốn lợi dụng chuyện Hồng Quang cháy để tạo áp lực trên dư luận cho Trương Dương, nhưng sau khi chuyện thực sự ầm ĩ lên, Hạng Thành thậm chí ngay cả một câu cũng không chịu lên tiếng cho y, hành vi như vậy sao không thể khiến người ta lạnh lòng cho được.
Trên thực tế Hoàng Bộ Thành đang đứng ở thời điểm khó khăn nhất, tuy rằng tình trạng trước mắt là chính y gieo gió gặt bảo, nhưng lại khơi dậy một chút đồng tình của Tưởng Hồng Cương, loại đồng tình này trên quan trường rất khó diễn biến thành hành động ủng hộ thực tế, trừ phi vào lúc đồng tình lại phát hiện cơ hội có thể lợi dụng.
Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi! Điều Tưởng Hồng Cương cần phải làm hiện tại là chuyện này, hắn cũng ít nhiều hiểu về Hoàng Bộ Thành, biết người biết hiểu được thế nào là báo đáp tri ân, đương nhiên, điều này cũng không đủ để trở thành lý do Tưởng Hồng Cương giúp y, nguyên nhân chân chính là, Tưởng Hồng Cương nóng lòng xoay chuyển thế yếu của bản thân bên trong ban lãnh đạo Bắc Cản, hắn phải áp dụng sách lược liên minh, cũng chỉ có như vậy mới có thể lay động được vị trí của Hạng Thành ở Bắc Cảng.
Từ trước tới giờ Tưởng Hồng Cương một mực đang chờ đợi cơ hội, Chu Hưng Dân lần này đến Bắc Cảng, khiến hắn nhìn thấy cơ hội tuyệt hảo, điều hiện tại hắn cần phải làm là cố gắng đoàn kết tất cả những người có thể đoàn kết, nhanh chóng xác lập trận doanh của mình, để tương lai quyết một trận chiến cuối cùng với Cung Hoàn Sơn. Hoàng Bộ Thành ở trong mắt hắn không nghi ngờ gì nữa đã trở thành đối tượng nên đoàn kết, cho nên Tưởng Hồng Cương mới chủ động tìm tới Trương Dương.
Tưởng Hồng Cương chờ Trương Dương lên tiếng, nhưng Trương Dương ở đầu kia điện thoại trầm mặc hơn nửa ngày, Tưởng Hồng Cương cuối cùng không nhịn được mở miệng trước: "Có thể đi thật xa trên chính đàn hay không, không phải nhìn xem mình có bao nhiêu kẻ địch, mà là phải xem mình có bao nhiêu bằng hữu. "
Trương đại quan nhân nghe đến đây, hắn không khỏi có chút buồn cười, ý tứ muốn bảo vệ Hoàng Bộ Thành của Tưởng Hồng Cương rất rõ ràng, hôm nay hắn là mặt dày tìm mình xin nhân tình, Trương Dương nói: "Đây là ý tứ của Bí thư Tưởng hay là ý tứ của người khác?" Những lời này của hắn hỏi thật sự rất thẳng thắn, rốt cuộc là Hạng Thành phái anh tới, hay là anh tự mình chủ động tới tôi?
Tưởng Hồng Cương ý vị thâm trường nói: "Đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi so với dệt hoa trên gấm thì tốt hơn nhiều!" Những lời này chẳng khác nào hắn biểu lộ thái độ với Trương Dương, là chính hắn muốn lôi kéo Hoàng Bộ Thành.
Đã nói tới nước này, ý đồ c ủaTưởng Hồng Cương đã rất rõ ràng.
Trương Dương vốn quả thực đã làm tốt chuẩn bị phó với Hoàng Bộ Thành, nhưng Tưởng Hồng Cương ra mặt biện hộ cho y, hắn tất nhiên cũng phải nể mặt Tưởng Hồng Cương vài phần, một là Tưởng Hồng Cương là phó bí thư thị ủy Bắc Cảng, thứ hai, đúng như Tưởng Hồng Cương đã nói, Hạng Thành mới là chủ mưu sau lưng chuyện này, Hoàng Bộ Thành chỉ là đồng lõa của Hạng Thành, trừ khử Hoàng Bộ Thành cũng không thể thực sự giải quyết được vấn đề, mà Hạng Thành có thể sẽ bởi vậy mà càng thù mình thêm, nói không chừng sẽ triệt để kích nộ y, điều này đối với việc khai triển công tác của Trương Dương trước mắt là rất bất lợi.
Xuất phát từ cân nhắc như vậy, Trương Dương quyết định thuận nước giong thuyền, nể mặt Tưởng Hồng Cương, hắn cười ha ha, nói: "Bí thư Tưởng, chuyện này cứ dựa theo ý anh mà làm. "
Tưởng Hồng Cương nghe Trương Dương cuối cùng cũng đáp ứng buông tha cho Hoàng Bộ Thành, thở phào nhẹ nhõm từ đáy lòng, hắn nói khẽ: "Trương Dương chuyện này chuyện này tôi sẽ ghi nhớ. "
Trương Dương nói: "Tôi chỉ hy vọng y về sau đừng có đối nghịch với tôi nữa. "
Tưởng Hồng Cương mỉm cười nói: "Yên tâm, cho dù tôi không thể giúp các anh trở thành bằng hữu thì tôi cũng có thể cam đoan hắn sẽ không trở thành kẻ địch của anh. " Tưởng Hồng Cương nói những lời này một cách tràn đầy lòng tin, hắn cho rằng thông qua chuyện này, quan hệ giữa mình và Hoàng Bộ Thành có thể tốt hơn, mà Hoàng Bộ Thành cũng sẽ không tiếp tục cam tâm để Hạng Thành lợi dụng, sự vĩnh hằng trong quan trường chỉ có lợi ích.
Trương đại quan nhân lại không ngừng ho khan, Tưởng Hồng Cương quan tâm nói: "Trương Dương, phải cố gắng giữ gìn sức khỏe, sức khỏe là tiền vốn của cách mạng. "
Trương Dương thở dài nói: "Tôi vốn cho rằng tiền vốn của tôi cũng không tệ lắm, nhưng hiện tại phát hiện, Hắt xì!"
Ai cũng có tính toán của mình, Trương đại quan nhân cũng vậy, hắn lần này sở dĩ có tâm tư đối phó với Hoàng Bộ Thành, một bộ phận nguyên nhân là nhìn trúng vị trí thường ủy của Hoàng Bộ Thành, có điều hiện tại tâm tính của Trương đại quan nhân so với lúc trước thì tốt hơn rất nhiều, làm việc không thể nóng vội, cơm cũng phải ăn từng miếng, quan cũng phải thăng từng cấp, với hắn mà nói, việc cấp bách là kinh doanh tốt tòa thành thị Tân Hải này, chờ kinh doanh thành thị tốt rồi, tất cả sẽ trở nên nước chảy thành sông.
*****
Trương đại quan nhân đang tính toán đại kế tương lai thì Phó Trường Chinh tiến vào đưa thuốc cho hắn, Trương Dương uống thuốc xong, đo thử nhiệt độ cơ thể, nhiệt độ cơ thể vẫn hơn ba mươi chín độ, đối với bệnh trạng trước mắt của mình, thằng cha này cũng không tìm được biện pháp hữu hiệu, tất cả dược vật đã kê đều là thanh nhiệt trừ hỏa, Trương Dương biết bệnh căn của mình vẫn là ở nội công, hắn đang ở bên rìa đột phá, khi chưa thể làm ra đột phá cuối cùng thì thân thể rất khó khôi phục lại trạng thái bình thường.
Phó Trường Chinh nhìn thấy bệnh tình của Trương Dương không giảm bớt thì khuyên nhủ: "Bí thư Trương ngài ngài đi nghỉ ngơi đi, dù sao hôm nay cũng không có việc đặc biệt gì?"
Trương Dương gật đầu, khi đang chuẩn bị đứng dậy đi thì di động của hắn đổ chuông, Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Xem ra tôi nên tắt điện thoại!" Đang nói thì lại không nhịn được nhìn nhìn điện thoại, không ngờ là Tiết Thế Luân gọi tới.
Điện thoại của Tiết Thế Luân thì Trương Dương không dám chậm trễ, hắn lập tức bắt máy. Giọng nói của Tiết Thế Luân lộ ra vẻ lo lắng: "Trương Dương, cậu đang ở đâu?"
Trương Dương nói: "Đi làm!" Chỉ nói hai chữ đã hắt xì liên tiếp ba lần.
Tiết Thế Luân nói: "Chú Tiêu của cậu đột nhiên bị bệnh bệnh cấp tính, ho ra rất nhiều máu, chúng tôi đã mời bác sĩ tới, nhưng tất cả bác sĩ đều thúc thủ vô sách với bệnh tình của hắn, cậu có thể giúp tôi mời giáo thụ Vu tới chữa bệnh cho hắn không?" Tiết Thế Luân sở dĩ nhớ tới Vu Tử Lương, là vì lúc trước cha y chính là thông qua Trương Dương giới thiệu, do Vu Tử Lương tiến hành thay máu, tình hình cụ thể thì Tiết Thế Luân không rõ lắm, vốn y cũng có thể trực tiếp gọi điện thoại cho Vu Tử Lương, nhưng người làm ăn cân nhắc vấn đề luôn rất toàn diện, y sợ mình không mời được Vu Tử Lương, cho nên muốn thông qua Trương Dương, y cho rằng dựa vào quan hệ của Trương Dương và Vu Tử Lương, chắc sẽ có thể mời ông ta tới chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành.
Tiết Thế Luân không hề nói ngoa, Tiêu Quốc Thành tối hôm qua bắt đầu không ngừng ho ho ra máu, tuy rằng tất cả mọi người đều khuyên y mau chóng tới bệnh viện nhân dân Bắc Cảng trị liệu, nhưng Tiêu Quốc Thành vẫn quyết giữ ý mình, Tiêu Mân Hồng mời tới chuyên gia của bệnh viện nhân dân Bắc Cảng, nhưng mấy vị chuyên gia cũng không có biện pháp gì với bệnh tình của Tiêu Quốc Thành, đề xuất phương án trị liệu đơn giản là trị liệu đối chứng.
Tiết Thế Luân cho rằng Vu Tử Lương là một vị thần y diệu thủ hồi xuân, nhưng y không biết người mang tới tác dụng mấu chốt chính là Trương Dương.
Sau khi Trương Dương liên hệ với Vu Tử Lương, phản ứng đầu tiên của Vu Tử Lương chính là chuyện này ông ta chịu, ông ta là chuyên gia khoa não, cho dù ông ta đối với ngoại khoa khác cũng tính là tinh thông, nhưng vừa nghe Tiêu Quốc Thành bị bệnh về hô hấp, y thật sự không giúp được gì, không phải y không muốn đi, mà là có tới cũng không mang tới tác dụng gì. Huống chi Vu Tử Lương hiện tại đang ở nước Mỹ tham gia nghiên cứu và thảo luận học thuật, cho dù y tức khắc trở về thì chỉ sợ cũng chậm trễ bệnh tình, Vu Tử Lương cho rằng tự Trương Dương có thể giải quyết được vấn đề, lần trước chuyện của Tiết lão cũng chính là Trương Dương làm, không có bất kỳ liên quan gì tới y.
Bạch đảo nghe nói Vu Tử Lương không thể tới đây được, sau khi hắn cân nhắc một chút cũng chỉ có thể tự mình tới Quan Để số 1 của Bạch đảo, đổi thành người khác, Trương đại quan nhân chưa chắc đã chụ tự đi một chuyến, nhưng người bị bệnh là Tiêu Quốc Thành, lại là Tiết Thế Luân tự mình gọi tới, Trương Dương cho rằng lần này là cơ hội để làm tốt quan hệ với Tiêu Quốc Thành, tuy rằng hắn đã đập nát âm mưu của Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, nhưng không có nghĩa là chuyện khu đất đó của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải đã được giải quyết triệt để, muốn để Tiêu Quốc Thành phối hợp với kế hoạch của mình, nhất định phải làm tốt quan hệ với y, vứt bỏ tất cả những điều này, Tiêu Quốc Thành là con nuôi của Tiết lão, chỉ cần với lý do này, Trương đại quan nhân cũng không thể ngồi yên không để ý đến.
Trương Dương bảo Chu Sơn Hổ đưa mình tới Bạch đảo, không hề liên hệ trước với bên kia, trên đường Tiết Thế Luân đã gọi điện thoại tới, y nói với Trương Dương rằng mình đang từ kinh thành tới Bắc Cảng, Tiết lão cũng vô cùng quan tâm tới bệnh tình của Tiêu Quốc Thành, may mà y cố gắng khuyên bảo lão gia tử, bằng không Tiết lão khẳng định muốn đích thân tới Bắc Cảng một chuyến. Trương Dương bảo Tiết Thế Luân yên tâm. Chỉ nói mình đã mời một vị danh y tới Bạch đảo chữa bệnh cho Tiêu Quốc Thành. Về phần vị danh y này chính là Trương đại quan nhân thì hắn không hề để lộ ra mảy may.
Chu Sơn Hổ lái xe đưa Trương Dương tới bến tàu, hai người mua vé tàu xông thì đi thẳng tới Bạch đảo.
Trương Dương tới khiến Tiêu Mân Hồng cảm thấy bất ngờ, Trương Dương giải thích với cô ta: "Chú Tiết bảo tôi hỗ trợ mời bác sĩ tới đây. "
Tiêu Mân Hồng mở to mắt có chút kinh ngạc nhìn Chu Sơn Hổ, cô ta biết Chu Sơn Hổ, tới đây chỉ có hai người Trương Dương và Chu Sơn Hổ, trong khái niệm của cô ta thì Trương Dương là bí thư thị ủy Tân Hải. Nói cách khác người còn lại chính là bác sĩ. Nhưng hắn rõ ràng là lái xe của Trương Dương mà.
Chu Sơn Hổ đang muốn giải thích thì lại nghe Trương đại quan nhân nói: "Người không thể chỉ nhìn tướng mạo, bên cạnh tôi trước giờ đều là ngọa hổ tàng long. Sơn Hổ xuất thân thầy lang, biết không ít bí phương, khụ khụ khụ.. " Trương đại quan nhân hôm nay vốn một chút sức mạnh cũng không có. Giờ nói dối thì càng thấy ngại.
Chu Sơn Hổ vẻ mặt đỏ bừng, đừng nhìn mặt hắn đen xì, nhưng da mặt khá mỏng, so với Trương đại quan nhân thì không phải chỉ kém một chút.
Tiêu Mân Hồng nhìn thấy bộ dạng của Chu Sơn Hổ, trong lòng liền hiểu ra, cô ta không tin lời quỷ quái của Trương Dương, có điều Trương Dương là ân nhân cứu mạng của cô ta. Cô ta đương nhiên không tiện vạch trần Trương Dương. Tiêu Mân Hồng nói: "Tình huống của chú tôi hình như ổn định hơn rồi, vừa rồi có mời tới một vị khí công sư. "
"Gì cơ?" Trương đại quan nhân nghe vậy thì ngây ra, Tiêu Mân Hồng không ngờ mời tới một vị khí công sư.
Tiêu Mân Hồng gật đầu nói: "Đại đệ tử Chu Hồng Quan của Tiền Long tiên sinh. "
Trương Dương vừa nghe vậy thì cũng thấy có chút thú vị, quay mặt đi hắt xì một cái rồi nói: "Vậy tôi theo cô đi xem!"
Tiêu Mân Hồng nói: "Bí thư Trương, chú tôi sau khi được trị liệu thì vừa mới đi vào giấc ngủ, anh thấy.... " Ý tứ của cô ta rất rõ ràng. Lúc này không tiện thăm, cô ta cũng không tin Chu Sơn Hổ là bác sĩ.
Lúc này một cô hộ sĩ xinh đẹp hối hoảng từ trong biệt thự chạy, kinh hô: "Tiêu tiểu thư, tiên sinh hắn... Tiên sinh hắn... " Cô ta lắp bắp không nói ra được nguyên do, nhưng vẻ hoảng sợ trên mặt thì đã nói rõ tất cả.
Tiêu Mân Hồng hoa dung thất sắc. Xoay người chạy vào trong biệt thự, Trương đại quan nhân cũng chạy theo cô ta. Giờ thì Tiêu Mân Hồng cũng chẳng buồn ngăn cản hắn nữa.
Tới ngoài phòng của Tiêu Quốc Thành, còn chưa đi vào đã ngửi thấy một mùi tanh hôi, Trương đại quan nhân nhướng mày, hắn bảo Chu Sơn Hổ đừng theo vào, tự hắn đi vào phòng cùng Tiêu Mân Hồng, liền thấy Tiêu Quốc Thành đang nằm trên giường toàn thân lõ lồ, trên người cắm không ít ngân châm, ở trên gối có không ít vết máu màu tím.
Khớp hàm Tiêu Quốc Thành cắn chặt lại, sắc mặt xanh mét, cơ thịt trên người căng cứng, ở bên cạnh giường là một gã nam tử mặc trang phục màu trắng đang lẩm bẩm, ngân châm trong tay vẫn đang không ngừng cắm vào người Tiêu Quốc Thành, nam tử đó chắc hẳn chính là đại đệ tử Chu Hồng Quan của khí công đại sư Tiền Long.
Chu Hồng Quan mặt chữ điền, dưới cằm có ba chòm râu, sắc mặt ửng đỏ, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt rất khẩn trương.
Trong lúc Trương Dương đi tới giường, Chu Hồng Quan lại cắm thêm một cây ngân châm, tình huống của Tiêu Quốc Thành chẳng những không có chuyển biến tốt, ngược lại thân thể bất giác run rẩy.
Tiêu Mân Hồng nhìn thấy tình cảnh trước mắt thì vừa lo vừa sợ, thấp giọng khóc nức nở, cô ta run giọng nói: "Đại sư, xin ngài cứu chú tôi. "
Chu Hồng Quan đưa tay áo lên lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng lên nói: "Tiêu tiểu thư đừng kinh hoàng, tôi dùng độc môn khí công cứu hắn. "
Trương Dương cúi đầu nhìn nhìn đồ bị nôn ra trong ống nhổ, lại nhìn vết máu trên đầu giường, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Chu Hồng Quan không biết Trương Dương là ai, nhìn thấy hắn đột nhiên xông vào thì trợn trừng hai mắt nói: "Ai cho anh vào? Không phải đã nói khi tôi chữa bệnh thì người ngoài không thể ở đây ư?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Hắn là bạn tốt của chú tôi. "
Chu Hồng Quan hừ lạnh một tiếng, quang sang Tiêu Mân Hồng, vẻ mặt lập tức trở nên hiền lành: "Tiêu tiểu thư, cô đừng kích động, tôi tới đi lấy chút đồ rồi lập tức sẽ tới. " Hắn nhấc bước định đi thì lại bị Trương đại quan nhân tóm lấy tay.
Chu Hồng Quan ngạc nhiên nói: "Anh làm gì vậy?"
Trương đại quan nhân nói: "Không phải chữa bệnh bằng khí công ư? Sao phải cần đồ?"
Chu Hồng Quan kiêu căng nói: "Anh thì biết cái gì? Một người ngoài nghề, làm sao hiểu được sự tinh diệu trong công pháp của chúng tôi, mau buông ra, đừng làm ảnh hưởng tới bệnh tình của Tiêu tiên sinh, nếu không thì anh gánh được trách nhiệm này ư?"
Trương đại quan nhân ngứa mũi, hắt xì một cái lên mặt Chu Hồng Quan.
Chu Hồng Quan thẹn quá hóa giận, vẻ mặt đỏ bừng, hiện tại cái mặt này giống như là mào gà vậy. Hắn nhìn thẳng vào Trương Dương, nói: "Buông ra, tôi không muốn làm anh bị thương!" Ngữ khí của Thằng cha này cũng rất lớn.
*****
Trương đại quan nhân khịt khịt mũi rồi hắt xì một cái rõ to, thằng ôn này chính là rắp tâm cố ý, Chu Hồng Quan bị nước bọt phun đầy mặt, thật sự là thảm hại không chịu nổi. Chu Hồng Quan đang muốn phát tác thì Tiêu Mân Hồng vội vàng đi tới: "Bí thư Trương, anh đừng làm khó Chu tiên sinh!" Chỉ từ những lời này của Tiêu Mân Hồng có thể nghe ra cô ta vô cùng tín nhiệm Chu Hồng Quan.
Trương Dương gật đầu, buông tay Chu Hồng Quan ra.
Chu Hồng Quan oán hận nhìn Trương Dương một cái rồi mới rời đi.
Trương Dương vẫy vẫy tay với Chu Sơn Hổ ở ngoài cửa, thấp giọng phân phó: "Theo dõi hắn cho tôi, đừng cho tên lang băm này đi. "
Chu Sơn Hổ nói: "Hắn nếu chạy thì tôi phải làm gì?"
Trương đại quan nhân ho khan một tiếng rồi nói: "Hắn nếu muốn chạy thì cứ đánh hắn cho tôi! Đánh thâm vào!"
Tình huống của Tiêu Quốc Thành lúc này trở nên càng nghiêm trọng hơn, Tiêu Mân Hồng sợ đến nỗi hoa dung thất sắc, cầm tay hắn, rưng rưng nói: "Chú, Chu tiên sinh tới ngay đây, chú cố chịu một chút. "
Trương Dương tới bên giường nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Quốc Thành, lông mày không khỏi nhíu lại, lúc này cơ thịt trên người Tiêu Quốc Thành căng cứng, bởi vì vậy mà gân xanh nổi cả lên, lộ ra vẻ cực kỳ kinh người,
Trương Dương nhìn vào thân thể lõa lồ của y, hắn nói khẽ: "Cô tránh ra!"
Tiêu Mân Hồng ngẩn ra, lập tức ý thức được những lời này là nói với mình, cô ta tuy rằng không tình nguyện, nhưng hiện tại trừ Trương Dương ra thì cô ta cũng không biết nên cầu ai giúp, Tiêu Mân Hồng buông tay Tiêu Quốc Thành ra.
Trương Dương đi tới, rút hết ngân châm cắm trên người hắn ra, ý bảo Tiêu Mân Hồng bật đèn tím ở bên cạnh nên, vừa hun ngân châm vừa một lần nữa đâm ngân châm vào người Tiêu Quốc Thành, khiến Tiêu Mân Hồng ngạc nhiên là, theo mỗi cái châm mà Trương Dương đâm vào, tình huống của Tiêu Quốc Thành dần dần đã ổn định, người y không còn run nữa, thân thể đang căng cứng cũng dần dần bắt đầu thả lỏng.
Trương Dương phân phó: "Đi chuẩn bị cho tôi ba miếng đậu phụ cứng, thuận tiện lấy một cái nồi áp suất tới đây. "
Tiêu Mân Hồng khó hiểu nói: "Muốn đậu hủ làm gì?"
Trương Dương nói: "Cô cứ tìm tới là được!" Một khi bắt đầu chữa bệnh, Trương đại quan nhân liền khôi phục vẻ cao thâm mạc trắc của hắn, khi Trương Dương khám bệnh không muốn giải thích với người khác, thật ra cho dù hắn giải thích thì Tiêu Mân Hồng cũng không hiểu.
Đậu hủ là loại nguyên liệu luôn có trong nhà ăn, bản thân Tiêu Quốc Thành lại là người theo chủ nghĩa ăn chay, cho nên trong nhà không đậu hủ, chỉ chốc lát sau Tiêu Mân Hồng mang mấy miếng đậu hủ về, không có đậu phụ đông, nên đặt vào tủ lạnh, có điều cho dù bật lạnh nhất cũng cần thời gian, cô ta lo cho bệnh tình của chú, cho nên mang thái độ thử cầm tới ba miếng đậu hủ bình thường.
Trương Dương cầm lấy đậu hủ, nhìn thấy chưa đông thì liếc Tiêu Mân Hồng một cái, Tiêu Mân Hồng nói: "Không có đậu phụ đông, tôi đã sai người cho vào đậu hủ rồi. "
Trương Dương nói: "Cô trước tiên ra ngoài đi, bất kỳ ai cũng đừng quấy rầy tôi. "
Tiêu Mân Hồng cắn cắn môi, cô ta không hề di động bước chân.
Trương Dương nói: "Tôi một mình chữa bệnh cho Tiêu tiên sinh. "
Tiêu Mân Hồng nói: "Không, tôi phải ở lại đây. " Tuy rằng cô ta biết Trương Dương chắc sẽ không hại Tiêu Quốc Thành, nhưng cô ta vẫn có chút không yên tâm.
Trương Dương cũng không tiếp tục kiên trì, lắc đầu rồi đặt một miếng đậu lên trên bụng Tiêu Quốc Thành, hai miếng còn lại thì một đặt ở tim, một đặt ở môi trên của y, nhưng không hề che lỗ mũi của y, nếu thì không chừng Tiêu Quốc Thành sẽ ngạt thở mà chết.
Tiêu Mân Hồng nhìn mà ngây ra, cô ta thầm nghĩ trong lòng thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương này chắc không phải là một tên lang băm chứ?
Trương Dương hít sâu một hơi, ngân châm xuyên qua đậu hủ đâm vào rốn của Tiêu Quốc Thành, nhẹ nhàng vê, sau đó rút ra, cũng dùng ngân châm đâm vào hai khối đậu hủ khác. Sau khi làm xong tất cả, Trương Dương đặt tay lên trên bụng Tiêu Quốc Thành, lòng bàn tay nắm lấy miêng đậu, thúc nội lực, nội lực của hắn tuy rằng không thể tùy tâm sở dục giống như bình thường, nhưng sau khi trải qua một trận đấm đá của Chu Sơn Hổ, ít nhiều cũng khôi phục một chút nguyên khí, hàn khí của âm sát tu la chưởng vô thanh vô tức rót vào trong miếng đậu, rất nhanh đậu hủ trên rốn Tiêu Quốc Thành đông thành cứng ngắc, sau đó hiện tượng kỳ quái xảy ra, theo thời gian trôi qua, đậu hủ bắt đầu biến thành màu đen, đến cuối cùng thì trừ phần chóp vẫn còn là màu trắng, các bộ phận khác đã toàn bộ biến thành màu đen, hơn nữa màu nhạt dần từ phần đít lên tới đầu.
Trương Dương cho miếng đậu vào cái túi rồi ném vào trong nồi áp suất, sau đó thì lại thúc nội lực nên hai miếng còn lại.
Tiêu Mân Hồng ở bên cạnh nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, cô ta từ đầu tới đuôi đều ở bên cạnh nhìn không chớp mắt, biết Trương Dương chắc không phải đang đùa, cảnh tượng như vậy cũng không thể dùng từ lang băm để giải thích, đậu hủ vốn mềm, sau khi tay Trương Dương đặt vào thì tất cả trở thành đậu phụ đông cứng rắn, hơn nữa màu đậu cũng cơ hồ biến thành màu đen.
Keng một tiếng, miếng đậu cứng cuối cùng bị némvào trong nồi áp suất, Tiêu Mân Hồng có chút tò mò vươn tay ra muốn cầm thì lại bị Trương Dương quát bảo ngưng lại, Trương Dương nói: "Còn muốn sống thì đừng có chạm vào nó. "
Tiêu Mân Hồng vội vàng rụt tay về.
Trương Dương đòi một cái khẩu trang, đeo lên mặt Tiêu Quốc Thành, sau đó đứng dậy nói: "Để hắn nghỉ ngơi một lát, tôi nghĩ không lâu nữa hắn sẽ tỉnh thôi, đậu trong nồi áp suất thì cho thêm nước, mang tới phòng bếp đun một tiếng, sau đó ném đi, nồi áp suất cũng không được dùng nữa. "
Tiêu Mân Hồng nhìn Trương Dương nửa tin nửa ngờ, lại nhìn chú đang nằm trên giường không nhúc nhích. Có điều vẻ mặt tựa hồ so với vừa rồi thì tường hòa hơn nhiều.
Trương Dương vào toilet rửa sạch hai tay, liên tiếp hắt xì mấy cái lúc này nhớ tới chuyện của Chu Hồng Quan.
Tới tiền viện của biệt thự nhìn thấy nhìn thấy Chu Hồng Quan nằm trên cỏ đã mặt mũi bầm dập, Chu Sơn Hổ thì ở bên cạnh như hổ rình mồi nhìn chằm chằm hắn, quả nhiên không ngoài dự kiến của Trương Dương, thằng cha này lấy cớ đi lấy đồ, trên thực tế là muốn nhân cơ hội bỏ chạy. Hắn chưa đi được bao xa thì đã bị Chu Sơn Hổ bắt lại, hai bên tranh chấp, bởi vì Trương Dương trước chuyện đã dặn dò. Chu Sơn Hổ mới bất chấp tất cả, đánh cho Chu Hồng Quan một trận, bí thư Trương đã dặn bất kể là như thế nào cũng phải giữ hắn lại, khi cần thiết có thể ra tay, hơn nữa cứ đánh thật nặng.
Chu Hồng Quan nằm trên cỏ ngay cả khí lực bò dậy cũng không có, lẩm bẩm: "Chúng mày chờ đó, sư phụ tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày... "
Nghe thế thằng ôn này nói năng bố lao, Chu Sơn Hổ nhấc chân đạp cho hắn một cái, Chu Hồng Quan rõ ràng là nói chẳng được gì còn bị ăn đòn, chỉ đánh nén giận ngậm miệng lại.
Trương đại quan nhân đi tới trước mặt Chu Hồng Quan, cúi đầu nhìn hắn. Còn chưa nói gì thì lại thấy ngứa mũi, miệng há ra, Chu Hồng Quan nhìn ra không ổn, vội vàng che mặt, cản nước bọt theo cái hắt xì của Trương đại quan nhân bay ra.
Trương đại quan nhân khịt khịt mũi, rút khăn tay ra, nói: "Chu Hồng Quan, anh thành thật khai ra cho tôi, anh đã làm gì với Tiêu tiên sinh. "
Chu Hồng Quan nói: "Tôi chưa làm gì cả... "
Trương Dương đánh mắt ra hiệu cho Chu Sơn Hổ, Chu Sơn Hổ lập tức hiểu ý, đi tới tát cho Chu Hồng Quan một cái thất điên bát đảo, nổ đom đóm mắt. Cái tát này triệt để phá tan phòng tuyến tâm lý của Chu Hồng Quan, hắn kêu thảm thiết nói: "Đừng đánh tôi, tôi không làm gì cả... tôi chỉ là muốn lừa chút tiền. Tôi căn bản không biết khí công gì cả, bản sự của sư phụ tôi tôi ngay cả một thành cũng không học được, tôi sai rồi, tôi sai rồi... "
Trương Dương chỉ vào mũi Chu Hồng Quan nói: "Vừa thấy anh là biết không phải hạng lương thiện gì rồi, chút đạo hạnh này mà cũng dám ra ngoài lừa tiề, tôi thấy sư phụ anh cũng chỉ là hạng giang hồ thuật sĩ mà thôi. "
Chu Hồng Quan vẻ mặt cầu xin nói: "Van cầu anh tha cho tôi, tôi trả lại tiền cho các anh. "
Lúc này Tiêu Mân Hồng đi tới, vừa hay nhìn thấy tình cảnh trước mắt, nghe rõ những gì mà Chu Hồng Quan nói, không khỏi có chút tức giận, Chu Hồng Quan này thật sự là rất đáng giận, lừa người không ngờ lại lừa tới cả chỗ bọn họ, phải biết rằng đây là chuyện liên quan tới tình mạng con người, nếu bởi vì hắn mà có vấn đề, vậy thì có bao nhiêu tiền cũng không gỡ lại được tổn thất.
Tiêu Mân Hồng lạnh lùng nói: "Anh chờ ngồi tù đi!"
Chu Hồng Quan van xin: "Tiêu tiểu thư, cô đại nhân đại lượng tha cho tôi lần này đi, tôi về sau sẽ không dám nữa. "
Tiêu Mân Hồng hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn, cô ta nói khẽ với Trương Dương: "Chú tôi tỉnh rồi, y muốn gặp anh. "
Trương Dương gật đầu, cùng Tiêu Mân Hồng quay lại biệt thự, Chu Hồng Quan ở phía sau vẫn đang không ngừng kêu rên, Trương Dương nghe mà buồn cười, hắn nói khẽ: "Cô từ đâu tìm ra tên này đấy?"
Tiêu Mân Hồng nói: "Tôi cũng là bất đắc dĩ, bác sĩ được mời đến đều thúc thủ vô sách với bệnh tình của chú tôi, có người đề nghị tôi thử chữa bệnh bằng khí công, rồi đề cử vị đệ tử của Tiền Long đại sư này, tôi nghĩ với thanh danh của Tiền Long đại sư, đại đồ đệ của ông ta chắc cũng rất có bản sự, ai ngờ người này lại là kẻ lừa đảo, nếu không phải là bí thư Trương tới kịp thời, chỉ sợ bệnh tình của chú tôi sẽ hoàn toàn bị chậm trễ. "
Trương Dương cười nói: "Cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, chuyện này chẳng trách được cô. "
Trên mặt Tiêu Mân Hồng tràn ngập vẻ áy náy, cô ta nói khẽ: "Đúng rồi, chú tôi rốt cuộc bị bệnh gì?"
Trương Dương nói: "Hắn căn bản là không phải bị bệnh. "
"Không phải bị bệnh ư?" Tiêu Mân Hồng kinh ngạc nói.
← Ch. 1014 | Ch. 1016 → |