Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1017

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1017: Càng biến càng kiên cường
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Cố Dưỡng Dưỡng bưng Phật nhảy tường vừa mới làm xong lên, Trương Dương đứng dậy đỡ, đặt món ăn này ở chính giữa bàn ăn. Cố Doãn Tri bảo con gái ngồi xuống ăn cơm, Cố Dưỡng Dưỡng nghe thấy bọn họ mời thì nói khẽ: "Nguyên Hòa Hạnh Tử đó trông rất giống chị gái?"

Cố Doãn Tri không khỏi nhíu mày: "Con cũng gặp cô ta rồi ư?"

Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới biết mình lỡ lời, cô ta thè lưỡi, có chút ngượng nùng nói: "Chưa gặp, có điều con nghe Trương Dương nói rồi. " Trước mặt cha, cô ta không dám nói là nghe anh trai nói, cho nên đổ tất cả chuyện lên người Trương Dương, cô ta rất tín nhiệm Trương Dương, biết Trương Dương không thể vạch trần mình đang nói dối.

Trương đại quan nhân có chút bất đắc dĩ, biết cái nồi đen này mình bắt buộc phải đội rồi, Cố Dưỡng Dưỡng cầm chén rượu lên nói với hắn: "Trương Dương, chúc mừng anh thăng quan!"

Cố Doãn Tri cố ý nghiêm mặt nói: "Con bé kia, chẳng có tôn ti trật tự gì cả, ngay cả một tiếng đại ca cũng không gọi. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Con cảm thấy gọi thẳng tên thì thân thiết hơn. "

Trước mặt Cố Doãn Tri, Trương đại quan nhân ít nhiều lộ ra vẻ xấu hổ, hắn ho khan một tiếng: "Gọi là gì cũng được, tóm lại em cứ coi anh là đại ca thì được rồi. " Những lời này uyển chuyển nhắc nhở Cố Dưỡng Dưỡng, đồng thời cũng tỏ rõ với Cố Doãn Tri rằng mình đối đãi với Cố Dưỡng Dưỡng như em gái.

Cố Doãn Tri thầm than trong lòng, y làm sao mà không nhìn ra, con gái đối với Trương Dương vẫn rất nặng tình, đối với điều này thì Cố Doãn Tri cũng bất lực, chuyện ở phương diện tình cảm, y không thể can thiệp và thay đổi, Dưỡng Dưỡng ở phương diện này biểu hiện ra vẻ quyết đoán và dũng cảm tới từ chính cô ta. Nhưng cái tính biết rõ không có kết quả, nhưng vẫn không chịu quay đầu lại này giống hệt mẹ cô ta, Cố Doãn Tri cầm chén rượu lên, lặng lẽ uống một ngụm.

Cố Dưỡng Dưỡng nghe thấy Trương Dương nói như vậy, biết rõ ràng rõ ràng là đang cường điệu khoảng cách và giới hạn giữa hai người. Trong lòng không khỏi đau đớn, có điều Cố Dưỡng Dưỡng theo sự tăng lên của tuổi tác cũng đã trở nên thành thục hơn. Cô ta nhận thức được rằng, ngoài Trương Dương ra thì mình không thể chấp nhận nam nhân khác. Cô ta ngoài mặt tuy rằng nhu nhược. Nhưng trong lòng lại rất kiên cường, tuyệt không dễ dàng chịu thua, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em làm đồ ăn có ngon không?"

Đề tài chung này đã thành công di chuyển sự chú ý của Cố Doãn Tri và Trương Dương, cũng hóa giải sự xấu hổ mà cô ta chế tạo ra, Trương Dương và Cố Doãn Tri đều gật đầu.

Trương Dương khen: "Trù nghệ của em có thể dùng từ tiến triển cực nhanh để hình dung, thật đấy, mỗi lần gặp em đều thấy em tiến bộ. "

Cố Dưỡng Dưỡng mỉm cười nói: "Chỉ cần hai người thích thì em sẽ nguyện ý nấu cả đời. "

Liên tiếp ho khan, Trương đại quan nhân bị sặc. Có điều người ho cũng không chỉ có hắn, Cố Doãn Tri cũng ho, những lời này của con gái rất rõ ràng, quả thực là công khai thổ lộ với Trương Dương.

Trương đại quan nhân thật sự có chút ngồi không nổi nữa, hắn uống cạn chén trước mặt rồi lấy cớ có việc, sau đó thì đứng dậy cáo từ.

Cố Doãn Tri không giữ hắn lại, đợi cho Trương Dương đi rồi, y nhìn con gái, trong ánh mắt có vài phần hoang mang. Vài phần yêu thương.

Cố Dưỡng Dưỡng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của cha, nhẹ nhàng cắn cắn môi.

Cố Doãn Tri nói: "Một người con gái thông minh sẽ không làm chuyện mà biết rõ là không thể làm được. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói khẽ: "Trên đời này không có gì là không thể. "

Cố Doãn Tri cầm chén rượu lên, hắt rượu đi, giọng nói trầm thấp: "Con có thể thu lại nước đã hắt đi không?"

Cố Dưỡng Dưỡng lắc đầu nói: "Không thể!"

Cố Doãn Tri nói: "Trên đời này vẫn có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, cho dù con có cố gắng đến mấy thì cũng không có kết quả. "

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Cha, con không khống chế được cốc nước, nhưng con khống chế được bản thân mình. "

Cố Doãn Tri nhìn con gái, lần đầu tiên cảm thấy nó đã chân chính trưởng thành.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tôi minh bạch tình cảm của mình, con cũng trung thành với tình cảm của mình, bất kể là kết quả như thế nào thì con cũng sẽ không miễn cưỡng mình, đồng dạng cũng sẽ không đi miễn cưỡng người khác, cha, cha không cần lo lắng cho con, con biết mình nghĩ gì, cũng minh bạch mình nên làm gì, không nên làm gì. "

Cố Doãn Tri thở dài, y bỗng nhiên phát hiện ba đứa con của mình đều không phát triển theo phương hướng mà y muốn, con gái cả Giai Đồng thì hiện giờ sinh tử chia lìa, con trai Cố Minh Kiện thì lại là một tên khốn nạn, bên cạnh chỉ còn lại Dưỡng Dưỡng, nhưng nó cũng không còn là đứa con gái ngoan ngoãn luôn nghe lời mình như ngày xưa nữa, theo tuổi tác tăng lên, trên người nó càng biểu hiện ra càng lúc càng nhiều sự độc lập và chủ kiến, Cố Doãn Tri nói khẽ: "Con đã trưởng thành rồi, mỗi một bước về sau con phải tự chịu trách nhiệm vì mình. "

Tiếng chuông di động vang lên, ánh mắt hai người của hai cha con đồng thời hướng về phía phát ra tiếng chuông, thì ra là Trương Dương đi vội quá nên quên cả đưa điện thoại di động trên bàn cơm.

Cố Dưỡng Dưỡng cầm di động, nói: "Con đi đưa cho anh ấy. "

Cố Doãn Tri gật đầu, lại có chút không yên tâm dặn dò: "Trở về sớm một chút!"

"Biết rồi!"

Rời khỏi hải dương hoa viên, Trương đại quan nhân có một loại cảm giác thảm hại vô cùng, những lời vừa rồi của Cố Dưỡng Dưỡng khiến hắn vô cùng khó xử trước mặt Cố Doãn Tri, Trương đại quan nhân tuy rằng đa tình, nhưng chuyện trên đời có chuyện có thể làm, có chuyện không thể làm, hắn không thể xuống tay với Cố Dưỡng Dưỡng, nếu không hắn sẽ khiến Cố Giai Đồng ở dưới cửu tuyền phải thất vọng, sẽ khiến Cố Doãn Tri thất vọng.

Gió đêm khiến Trương đại quan nhân liên tiếp hắt xì, Cố Dưỡng Dưỡng theo tiếng hắt xì tìm được hắn, cô ta lớn tiếng nói: "Trương Dương!"

Trương đại quan nhân dừng chân, trong lòng lại thầm kêu khổ, tiểu nha đầu nhu thuận ngày xưa không ngờ đã trở nên quật cường như vậy, trong tình cảm với mình giống như một cây trúc dai dẻo mười phần.

Cố Dưỡng Dưỡng bước nhanh tới trước mặt Trương Dương, đưa điện thoại di động tới: "Muốn tránh em à? Ngay cả di động cũng không cầm? Ở trong lòng anh em chán ghét như vậy ư?"

Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Dưỡng Dưỡng, anh không phải chán ghét anh, mà là em luôn đối đãi với em như em gái anh, thật đó. "

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Anh không cần thiết phải cường điệu khoảng cách giữa chúng ta, em minh bạch mà. "

Trương Dương lúng túng nói: ""Minh bạch là tốt rồi!"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em không muốn có được gì cả, em cũng sẽ không miễn cưỡng bất kỳ ai, nhưng em cũng hy vọng người khác đừng miễn cưỡng em. " Cô ta chỉ chỉ vào bãi biển cách đó không xa, nói: "Tới phía trước đi dạo một chút. "

Trương Dương gật đầu, bước thấp bước cao cùng Cố Dưỡng Dưỡng tới bãi biển, gió biển ban đêm trong lành nhưng rất lạnh, Trương đại quan nhân cởi áo khoác đưa cho cô ta, còn mình thì không nhịn được liên tiếp hắt xì.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh mặc vào đi, đừng để lại cảm thêm. "

Trương Dương nói: "Anh lần này không phải cảm mạo, là luyện công tới đường rẽ... Hắt xì!"

Cố Dưỡng Dưỡng đưa lại áo khoác cho hắn, cô ta nói khẽ: "Thật ra em cũng không nhu nhược như trong tưởng tượng của anh đâu. "

Trương đại quan nhân gật đầu nói: "Anh hiện tại nhìn ra rồi, em là ngoài mềm trong cứng. "

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: "Người ta lớn lên rồi thì sẽ trở nên kiên cường một chút, vả lại năm xưa cũng phải cảm tạ anh. "

"Cảm tạ anh cái gì?"

"Chi dưới của em bị liệt nhiều năm như vậy, đã khiến em mất đi tất cả sự tự tin, có chuyện em một mực không nói với anh, nếu lúc đó không phải là gặp anh, có lẽ em không sống tới hiện tại. "

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, hắn nói khẽ: "Em không phải muốn nói lúc ấy em muốn tự sát chứ?"

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em lúc ấy đã hết dũng khí để sống, em không muốn trở thành gánh nặng của người khác, em thậm chí nghĩ tới vô số phương thức tự sát... "

Trương Dương nói: "Thật ra người sống trên đời không chỉ là vì mình. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chính vì nguyên nhân này đã giúp em kiên trì mà sống sau khi bị liệt, em sợ người nhà thương tâm, từ sau khi chị gái mất, nhìn thấy cha thương tâm như vậy, em càng thêm hối hận vì lúc trước sinh ra ý tưởng tự sát. " Cô ta cười nói với Trương Dương: "Cho nên anh vĩnh viễn không cần phải lo lắng cho em, dù em có bị liệt lại, thậm chí là có bất hạnh lớn hơn nữa phát sinh trên người em thì em cũng sẽ kiên trì mà sống, lạc quan mà sống. "

Trương đại quan nhân trách mắng: "Nói hưu nói vượn, mau phì một tiếng đi. "

Cố Dưỡng Dưỡng nghe lời phì một cái.

Trương Dương nói: "Phì ra nước bọt ấy. "

Cố Dưỡng Dưỡng nghe theo lời hắn phun nước bọt, hai người đều không nhịn được liền bật cười, cười vô cùng vui vẻ, ánh mắt của hai người tiếp xúc với nhau, trong nháy mắt trở nên nóng rực, chỉ trong một lát rồi nhanh chóng bình thường lại. Trương Dương tránh ánh mắt thâm tình của Cố Dưỡng Dưỡng, nhìn về phía mặt biển đằng xa, nói khẽ: "Dưỡng Dưỡng, đáp ứng anh một chuyện, về sau hãy gọi anh là của anh rể, nếu không thích thì em có thể gọi anh là Trương đại ca. "

Cố Dưỡng Dưỡng băng tuyết thông minh, đương nhiên minh bạch Trương Dương đang thông qua phương thức này để uyển chuyển chứng tỏ giữa bọn họ phải bảo trì khoảng cách. Cô ta nói khẽ: "Em không quan tâm tới kết quả, em cũng không muốn gì cả, em hiểu rõ tình cảm của mình, em là một người cố chấp, cho dù tình cảm của mình bị chú định là bi kịch, nhưng em vẫn trung thành với mối tình này, em có phải rất ngốc hay không?"

Trương Dương gật đầu, nhìn khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân của Cố Dưỡng Dưỡng, trong nhất thời hắn không biết phải nói gì.

*****

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh rể, anh yên tâm, về sau em sẽ không khiến anh khó xử nữa, trong lòng em nghĩ gì vĩnh viễn sẽ không nói ra, anh cứ coi em là bạn cũng được, em gái cũng được, anh bảo em làm gì, em sẽ nguyện ý làm việc đó, nói chung... em sẽ cố gắng diễn tốt vai mà anh cần em diễn... "

Trương đại quan nhân trong lòng rất cảm động, hắn nói khẽ: "Dưỡng Dưỡng, thật ra em hoàn toàn có thể sống vui vẻ hơn. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh cứ vui là em vui!"

Trương đại quan nhân hít thật sâu một hơi không khí trong trẻo nhưng lạnh lẽo, hắn nói lảng đi: "Cha em đã biết chuyện của Nguyên Hòa Hạnh Tử, anh lo lắng chuyện này sẽ gợi nên nỗi nhớ của ông ấy về Giai Đồng, em hay là trở về với ông ấy sớm một chút... Hắt xì... "

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu nói: "Anh cảm mạo nặng như vậy, hay là cũng về sớm một chút để nghỉ ngơi đi, sáng mai em và cha phải tới Giang Thành, không thể nói lời từ biết với anh. "

Trương Dương cười cười cười cười nhưng nụ cười của hắn bỗng nhiên ngưng trệ trên mặt, cầm cánh tay Cố Dưỡng Dưỡng, nói khẽ: "Đừng nhúc nhích!" Cố Dưỡng Dưỡng thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, liền thấy từ xa có hai luồng cát trôi nhanh tới gần chân họ.

Cố Dưỡng Dưỡng vốn cho rằng là mình nhìn lầm, cô ta trợn tròn mắt lên, ý thức được mình không hề nhìn lầm, Trương Dương trầm giọng quát: "Ra phía sau anh, đừng chạy!" Hắn bước ra một bước về phía trước, chợt khom người nện một quyền lên bờ cát, chính là Long tiềm vu uyên trong Thăng Long quyền, một quyền này đặc trưng là phát lực xuống dưới, với cảnh giới của Trương Dương sớm có thể làm được tới cách sơn đả ngưu, thu phát tự nhiên, Trương Dương từ hướng trôi của cát vàng đã nhìn ra dưới cát có huyền cơ.

Nhưng sau khi một quyền của Trương đại quan nhân ra, lập tức cảm thấy lực bất tòng tâm, quyền đầu nện lên cát vàng, cảm thấy nội tức cuộn trào trong đan điền, nhưng không thể nào đột phá được, giống như là đám đông vạn người đang chen ở một cửa ra chật hẹp, không ai ra được.

Hai luồng cát đã chạy tới dưới chân Trương Dương, hàn quang chia trái phải bắn vào chân Trương Dương.

Trương Dương đẩy Cố Dưỡng Dưỡng, thân thể bay lên không, sau đó hạ xuống thật mạnh, mượn thế rơi xuống giậm mạnh lên trên bờ cát.

Rầm một tiếng, cát vàng nổ tung, bị chấn cho bay túa ra xung quanh, một nam tử mặc trang phục võ sĩ từ trong cát vàng hiện thân, võ sĩ đao trong tay nhoáng lên một cái, chỉ thẳng vào Trương Dương, hàn mang bức người khiến hai mắt Trương đại quan nhân chớp một cái, đao khí lạnh thấu xương không truyền tới trên người hắn, da thịt phần mặt của Trương Dương cảm thấy hàn ý lành lạnh.

Hắn lui một bước về phía sau, cát vàng phía sau cũng rầm một tiếng nổ tung, một nam tử cũng mặc trang phục võ sĩ phía sau hắn vung võ sĩ đao giáp công.

Thân hình Trương Dương rùn xuống, lập tức đánh về phía trước, đối mặt với hai người tiền hậu giáp kích tiền hậu giáp kích, hắn chỉ có thể lựa chọn đánh một.

Trương Dương chọn dùng sách lược đánh cận thân, hắn hiện tại giống như là một đứa bé có gia tài bạc triệu, tuy có một thân nội công, đáng tiếc là không thể phát huy tự nhiên, nếu hôm nay chỉ có một mình hắn, Trương đại quan nhân sẽ lựa chọn bỏ chạy, nhưng bên cạnh hắn còn có Cố Dưỡng Dưỡng, hắn không thể lui về phía sau, chỉ có thể lựa chọn nghênh tiếp, chỉ có đánh bại đối thủ mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của Cố Dưỡng Dưỡng.

Dưới tình hướng này, cái mà Trương đại quan nhân so đấu là sức phán đoán và dũng khí, vũ khí của đối phương là võ sĩ đao, Trương Dương né tránh võ sĩ đao, dùng thân thể của hắn va mạnh lên người đối phương, làm ra lựa chọn này cũng là chuyện bất đắc dĩ, Trương Dương biết công lực bản thân suy giảm mạnh, hắn chỉ có lợi dụng phương thức này, ngoài mặt thì như là giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, nhưng từ hiện tượng bị đánh có thể kích phát công lực tiềm tàng trong cơ thể có thể thấy, Trương đại quan nhân có thể lợi dụng loại phương pháp lưỡng bại câu thương này để kích phát công lực ở bên trong người.

Trương Dương va lên thân thể đối phương, giống như đánh vào vào khối đá núi cứng rắn, tuy rằng là hắn chủ động va chạm, nhưng tựa hồ Trương Dương bị thương nặng hơn.

Tên võ sĩ phía sau đao phong đã nhắm vào hậu tâm của Trương Dương.

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy tình thế nguy cấp, căn bản không quan tâm tới bản thân, nắm lấy cát vàng nắm vào mặt tên võ sĩ đó.

Tuy rằng cát vàng không gây thương tổn được cho đối phương, nhưng cũng khiến thế công đối phương chậm lại.

Một thoáng thời cơ mà Cố Dưỡng Dưỡng tranh thủ cho Trương Dương đã khiến hắn thành công khôi phục lại, Trương đại quan nhân dũng cảm lao lên, đánh cận thân, võ sĩ đao của đối phương mất đi đất dụng võ, võ sĩ đó bị Trương Dương ôm lấy, hắn cắm võ sĩ đao vào trong cát vàng, hai tay nắm lại, dùng khửu tay cứng rắn hung hăng nện lên lưng Trương Dương.

Tiếng bốp bốp không ngừng vang lên bên tai, trong đêm hôm vắng lạnh lộ ra vẻ kinh tâm động phách. Đổi thành người bình thường đã sớm bị hắn đập cho nằm bẹp xuống rồi, nhưng Trương đại quan nhân bị trọng kích như vậy, ngược lại cảm thấy trong cơ thể thoải mái, tiếng nện lên người giống như là đang lay tỉnh lực lượng đang ngủ say trong người hắn.

Cố Dưỡng Dưỡng muốn tới đi giúp Trương Dương, nhưng lại bị một gã võ sĩ khác ngăn lại, Cố Dưỡng Dưỡng cũng đi theo Trương Dương học tập một ít võ công, ra tay cũng có chút mạnh mẽ, tránh một đao của đối phương, tay trái đỡ lấy khửu tay của đối phương, hữu quyền quét ngang vào eo đối phương.

Thân pháp của Đối phương hai mắt của mình, giống như quỷ mụ biến mất trước mặt Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng không thể tin vào được hai mắt của mình, khi cô ta phục hồi tinh thần lại thì đao phong lạnh như băng đã dí lên cổ cô ta.

Lưng Trương đại quan nhân đã bị đối phương đánh vô số quyền, hắn chẳng những không bị đối phương đánh ngã, mà lực lượng trong cơ thể lại trở nên càng lúc càng hùng tráng, trọng kích như mưa của đối phương khiến khí đan điền của hắn bị kích động, lúc ban đầu thì chỉ có từng tia tràn ra, tơi sau cùng giống như sông lớn vỡ đê, nội tức hùng hồn từ trong đan điền ào ra ngoài, trong nháy mắt đã tràn ngập kỳ kinh bát mạch của hắn, Trương đại quan nhân bộc phát ra một tiếng rống to kinh thiên động địa, không ngờ nhấc cả người tên võ sĩ kia lên, dùng một thế vật ngược của Mông Cổ, ném tên võ sĩ ra phía sau, tên võ sĩ đó đầu giống như đóng cọc cắm sâu vào bờ cát, chỉ còn nửa thân dưới lộ ra ngoài, hai chân không ngừng đong đưa.

Tên võ sĩ còn lại thì dùng võ sĩ đao kề sát lên phần cổ của Cố Dưỡng Dưỡng, mặt hắn bịt rất kín, chỉ có hai mắt là lộ ra ngoài.

Trương đại quan nhân hoạt động cánh tay, chỉ cảm thấy nội lực sinh sôi không ngừng, tuần hoàn không dứt, cả người tựa hồ có lực lượng dùng mãi không hết. Hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào tên võ sĩ đang bắt cóc Cố Dưỡng Dưỡng, tay phải nắm lấy võ sĩ đao cắm sâu vào bờ cắt, nói khẽ: "Buông cô ta ra, lập tức rời khỏi đây, nếu không, tôi sẽ cho anh hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!" Ánh mắt của hắn giống như lợi kiếm vô hình đâm thẳng vào tim đối phương.

Tên võ sĩ đó tuy rằng không nói gì, nhưng trong ánh mắt đã lộ ra ý sợ hãi. Hắn hơi hơi dứ dứ võ sĩ đao, nhắc nhở Trương Dương là Cố Dưỡng Dưỡng hiện tại đang ở trong tay của hắn.

Trương Dương nheo mắt lại, lắc đầu, hắn nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, hai người thông qua trao đổi ánh mắt đã minh bạch tâm ý của đối phương, cùng với một tiếng hét lớn của Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng dùng tay chặn ở giữa mũi đao và cổ, võ sĩ đao trong tay Trương Dương hóa thành một đạo quang mang, đột nhiên bắn về phía mặt tên võ sĩ kia, tên võ sĩ hoảng hốt, vội vàng thả Cố Dưỡng Dưỡng ra, vung võ sĩ đao gạt võ sĩ đao mà Trương Dương ném mạnh tới.

Keng một tiếng, võ sĩ đao bị hắn hất bay đi, tuy rằng tránh được yếu hại nhưng vẫn đâm thủng vai hắn, nói thì chậm nhưng hiện thực thì nhanh, Trương đại quan nhân đã bước nhanh tới trước mặt hắn, song quyền như mưa nện lên ngực tên võ sĩ đó, chỉ trong nháy mắt đã đánh ra mấy chục quyền, cuối cùng một quyền nện vào đan điề của hắn, đánh cho hắn bay ra ngoài khoảng hơn mười thước mới hạ xuống đất, tên võ sĩ đó gặp trọng kích liên tiếp, xương sườn trước ngực đã bị Trương Dương đánh gãy hết, một quyền cuối cùng của Trương Dương đã phế bỏ võ công của hắn, nếu không phải tức giận vì hắn bắt Cố Dưỡng Dưỡng làm con tin, Trương đại quan nhân cũng sẽ không nặng tay với hắn như vậy.

Trương Dương tới bên cạnh Cố Dưỡng Dưỡng, nhìn thấy tay cô ta lúc đỡ võ sĩ đao đã bị rách, Trương Dương điểm trúng huyệt đạo của Cố Dưỡng Dưỡng, cầm máu cho cô ta, Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới cảm thấy tay chân bủn rủn, vô lực tựa vào ngực Trương Dương, Trương Dương ôm vai cô ta, nói khẽ: "Đừng sợ, không sao rồi!"

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu, cô ta tuy rằng không nói gì, nhưng cô ta lại biết rõ chỉ cần Trương Dương ở bên cạnh cô ta thì trên đời này không phải sợ bất kỳ chuyện gì.

Trình Diễm Đông mười phút sau thì dẫn cảnh viên tới hiện trường, Trương Dương chỉ chỉ vào hai tên võ sĩ đạo đó: "Chắc là người Nhật Bản, bắt lại cho tôi, khởi tố vì tội gián điệp và mưu sát. "

Sau khi giao hai võ sĩ cho Trình Diễm Đông, Trương Dương đưa Cố Dưỡng Dưỡng về, hắn mang theo thuốc kim sang trên người, bôi lên da cho Cố Dưỡng Dưỡng, tới trước cửa, Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh trở về đi, chuyện đêm nay đừng nói với cha em. "

Trương Dương chỉ chỉ vào vết máu trên người cô ta.

Cố Dưỡng Dưỡng vươn tay ra: "Đưa áo khoác cho em!"

*****

Trương Dương lập tức minh bạch cô ta là muốn dùng áo khoác của mình để che vết máu, lập tức cởi áo khoác ra đưa cho cô ta.

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Anh phải cẩn thận một chút, sao có nhiều kẻ thù thế!"

Trương Dương bật cười ha ha: "Yên tâm đi, không ai làm hại được anh đâu. "

Trương đại quan nhân sở dĩ tự tin như vậy là vì trận đánh nhau vừa rồi đã khiến hắn thành công đột phá bình cảnh của đại thừa quyết, biểu hiện trực tiếp chính là hắn đã hết ho, có điều vẫn còn hắt xì, hắt xì là cảm mạo, không liên can tới đại thừa quyết.

Trương Dương rời khỏi hải dương hoa viên nhìn thấy nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát chờ ở trước cửa, Trình Diễm Đông sau khi sau người mang hai võ sĩ đi, lo hắn còn gặp nguy hiểm nên ở lại.

Trương Dương lên xe cảnh sát của Trình Diễm Đông, cười nói: "Sao? Chủ động làm lái xe cho tôi à?"

Trình Diễm Đông nói: "Hai võ sĩ đó bị anh đánh không nhẹ, tôi sai người dưa họ tới bệnh viện rồi, à, bọn họ chắc là người Nhật Bản. "

Trương Dương nhíu mày: "Vừa rồi khi bọn họ công kích tôi tôi đã nhìn ra rồi, hai người đó dùng nhẫn thuật. "

Trình Diễm Đông nói: "Nhẫn thuật Nhật Bản? Không phải chỉ có trong tiểu thuyết ư?"

Trương Dương nói: "Tồn tại thật đấy, tra thử tư liệu của bọn họ, tìm ra người sai khiến phía sau màn là ai!"

Khi Hai người đang nói chuyện thì điện thoại của Trương Dương vang lên, hắn bắt máy, đối phương truyền đến một giọng nữ khiến hắn cảm thấy quen thuộc nhưng lại xa lạ: "Trương tiên sinh, chào ngài, tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử. "

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân, đã muộn thế này rồi còn tìm tôi có chuyện gì?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi tìm Trương tiên sinh là có chuyện muốn nhờ. "

Trương Dương cười ha ha, nói: "Tôi không biết mình có thể giúp đỡ được cô việc gì. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi ở quán trà Hòa Phong đối diện hải dương hoa viên, Trương tiên sinh có thể dời bước tới đó không?"

Trương Dương nhìn trà lâu Hòa Phong đối diện qua cửa kính xe, nói khẽ: "Xem ra phu nhân là có chuyện bị mà tới!" Hắn bước xuống bước xuống, khoát tay áo với Trình Diễm Đông, ý bảo hắn đi trước.

Nguyên Hòa Hạnh Tử ở trong Anh Hoa các, ánh đèn vẽ ra hình dáng xinh đẹp của cô ta, hai mắt của cô ta lộ ra vẻ biến ảo khó đoán dưới ánh đèn, hai hắc y nhân đang cúi đầu đứng phía sau cô ta, từ lúc Trương Dương tiến vào phòng, ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử không rời khỏi mắt hắn, cô ta không hề đứng lên, vẻ mặt bình thản như nước, lúc này vẻ mặt cực kỳ giống Cố Giai Đồng, mỗi lần nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử, luôn sẽ gợi nên sự nhớ nhung của Trương đại quan nhân với Cố Giai Đồng, hắn đi tới ngồi xuống đối diện Nguyên Hòa Hạnh Tử, hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện, cơ hồ đồng thời mỉm cười.

Trương Dương nhận ra một người đứng phía sau Nguyên Hòa Hạnh Tử là Phục Bộ Nhất Sinh, thằng cha này từng ở Đông Giang công kích mình.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn thoáng qua Phục Bộ Nhất Sinh, nói khẽ: "Quỳ xuống!"

Phục Bộ Nhất Sinh mặt mày ủ dột, hắn quỳ xuống trước mặt Trương Dương.

Trương Dương cười nói: "Phu nhân có ý gì vậy? Tôi hình như không chịu nổi đại lễ như vậy. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tối nay hai võ sĩ tới tấn công anh là đồ đệ của hắn. "

Trương đại quan nhân kỳ thật khi Phục Bộ Nhất Sinh quỳ xuống cũng đã đoán được điểm này, hắn mỉm cười nói: "Thì ra là thế, công phu ám sát của Ninja Nhật Bản tôi cũng không phải là lần đầu tiên lĩnh giáo. "

Phục Bộ Nhất Sinh nói: "Bọn họ không phải là tới ám sát anh, nếu thật sự muốn ám sát, anh hiện tại đã không thể yên lành ngồi ở chỗ này rồi. " Hắn còn chưa nói xong thì Nguyên Hòa Hạnh Tử đã lật tay tát cho hắn một cái, đây cũng là lần thứ hai Trương Dương chính mắt chứng kiến Nguyên Hòa Hạnh Tử tát hắn, trong lòng thầm cảm thán, da mặt của đám Nhật Bản này thật đúng là không đáng tiền, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói đánh là đánh, đổi lại là bất kỳ ai khác thì chỉ có nước tìm cái lỗ mà chui vào.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Biến!" Phục Bộ Nhất Sinh đứng dậy cúi người với cô ta một cái, rời khỏi Anh Đào các, trước khi đi không quên lườm Trương Dương một cái, ánh mắt lạnh lùng tới thấu xương, rõ ràng là hận Trương Dương đến cực điểm, Trương đại quan nhân trong lòng có chút bất đắc dĩ, mình có tát hắn đâu, thằng cha này tám phần đã ghi món nợ này lên đầu mình, Trương đại quan nhân cũng không sợ hắn, tối nay hai đồ đệ của Phục Bộ Nhất Sinh không những không hại được hắn, ngược lại còn có ơn lớn với hắn, nếu không phải đối phương tập kích, hắn cũng không dễ dàng hoàn thành đột phá đại thừa quyết như vậy.

Nguyên Hòa Hạnh Tử xua tay, tên võ sĩ còn lại cũng rời khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại Trương Dương và cô ta, Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm ấm trà lên rót cho Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Phục Bộ Nhất Sinh và anh có thù cũ, nhưng chuyện lần này không có bất kỳ liên quan gì tới hắn, hai võ sĩ đó là tự tiện hành động. "

Trương Dương nói: "Tôi Phục Bộ Nhất Diệp mà tôi từng đánh gãy cánh tay phải cũng vô cùng cao ngạo, cự tuyệt tôi chữa thương cho hắn, cho nên mới tàn tật. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Ân oán cá nhân của các anh tôi không muốn hỏi đến, tôi sẽ bắt hắn dẫn mấy tên đồ đệ đó ngày mai trở về Nhật Bản, về sau sẽ không chế tạo phiền toái cho anh nữa. "

Trương đại quan nhân mỉm cười nói: "Người có phiền toái tuyệt đối không phải là tôi!" Thằng cha này lộ ra sự tự tin cường đại, là vì đại thừa quyết của hắn đã đạt được đột phá, với tu vi hiện tại của hắn, cho dù Phục Bộ Nhất Diệp tự thân xuất mã cũng không thể chế tạo bất kỳ phiền toái nào cho hắn.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cầm chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, từ hộp thuốc lá trên bàn rút ra một điếu thuốc lá rồi châm, Trương Dương nhìn chăm chú vào mỗi một động tác rất nhỏ của cô ta, phát hiện bộ dạng của Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng chẳng những giống nhau như đúc, thậm chí ngay cả động tác của cô ta cũng vậy, nhưng khi Trương Dương tiếp xúc với ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử mới ý thức được Nguyên Hòa Hạnh Tử và Cố Giai Đồng hoàn toàn bất đồng, từ trong ánh mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử không tìm thấy bất kỳ thành phần nhu tình nào, tuy rằng trên mặt cô ta vẫn mỉm cười, nhưng loại cảm giác xa lạ này là tồn tại thực sự, so với Cố Giai Đồng, cô ta lý trí và bình tĩnh hơn hẳn.

Trương Dương ho khan một tiếng, Nguyên Hòa Hạnh Tử cười áy náy, dập điếu thuốc lá mới châm, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chuyện đêm nay tôi vô cùng xin lỗi, cũng may Trương tiên sinh không bị thương. "

Trương Dương nói: "Tôi có một vị bằng hữu bị thương, Cố Dưỡng Dưỡng, em gái của Cố Giai Đồng. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: "Tôi sẽ bồi thường cho Trương tiên sinh, tôi muốn nhờ ngài một chuyện. "

Trương Dương nói: "Nói đi, nhưng tôi chưa chắc có thể làm được. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Có thể thả hai tên võ sĩ đó không, bọn họ đã bị thương, tôi không muốn bọn họ phải chịu chế tài của pháp luật. "

Trương Dương nghĩ nghĩ, cầm điện thoại lên gọi cho Trình Diễm Đông, hắn nói với Trình Diễm Đông rằng mình không chuẩn bị khởi tố hai võ sĩ Nhật Bản đó, bảo Trình Diễm Đông không cần tiếp tục truy cứu nữa.

Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm tạ: "Đa tạ sự khoan hồng độ lượng của Trương tiên sinh, tôi cam đoan với ngài, tôi ngày mai sẽ an bài cho bọn họ về nước. "

Trương Dương nói: "Bên cạnh Phu nhân thật sự có thể nói là ngọa hổ tàng long. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Tôi nhớ rõ khi Đông Giang đã nói với anh rằng Phục Bộ Thương Sơn là nghĩa phụ của tôi, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn rất thương yêu và chiếu cố tôi. "

Trương Dương nói: "Xem ra có người tạo thành uy hiếp đối với sự an toàn của cô, cho nên hắn mới phái nhiều bảo tiêu như vậy cho cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Quý quốc có câu châm ngôn, thất phu vô tội hoài bích có tội, tài phú thường thường sẽ mang đến phiền toái vô cùng vô tận. "

Trương Dương nói: "Biết rõ tài phú là một phiền toái, nhưng người trên đời vẫn thi nhau lao vào. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử gật đầu nói: "Không sai, đây là ma lực của tiền tài. "

Trương Dương mỉm cười nói: "Phu nhân đến Tân Hải chỉ sợ sợ không phải vì du lãm phong cảnh thôi phải không?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi lần này tới đây là để trao đổi công việc đầu tư với quý phương, lần trước khi chúng ta ở Đông Giang cũng đã đề cập qua, tôi có ý đầu tư một tòa trung tâm hậu cần ở Tân Hải. "

Trương Dương nói: "Đây cũng là một trong những nội dung quy hoạch của chúng tôi. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Những ngày này tôi đã đặc biệt tìm hiểu quy hoạch tương lai của khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải các anh, tôi cảm thấy hứng thú với khu vườn hậu cần của các anh. "

Trương Dương nói: "Hoan nghênh phu nhân đến Tân Hải đầu tư, chi tiết hợp tác cụ thể thì tạm thời để Thường Hải Thiên phụ trách, tôi sẽ dẫn kiến với cô, nếu phu nhân cuối cùng quyết định lựa chọn Tân Hải thì tôi sẽ cung cấp điều kiện ưu đãi và đãi ngộ lớn nhất cho cô. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử mỉm cười nói: "Tôi tin thành ý của Trương tiên sinh. "

Sáng sớm Ngày hôm sau, Cố Doãn Tri theo thói quen dậy sớm luyện quyền trong sân, Cố Dưỡng Dưỡng ở ban công tầng hai nhảy thể dục, vết thương trên cánh tay của cô ta đã đóng vảy, thuốc kim sang của Trương Dương rất linh nghiệm, tốc độ khép lại của vết thương rất nhanh, Cố Dưỡng Dưỡng nhìn thấy một chiếc xe Mercedes màu đen đỗ ở trước cửa nhà họ, từ trên xe một nữ nhân mặc trang phục gucci màu đen thời thượng bước xuống, khi Cố Dưỡng Dưỡng thấy rõ nữ nhân bên ngoài, cô ta kinh ngạc há to miệng, bởi vì bộ dạng của người này giống hệt chị cô ta, chính là Nguyên Hòa Hạnh Tử.

Cố Doãn Tri qua cửa sắt cũng nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử sau đó sau đó y nghe thấy chuông cửa vang lên.

*****

Cố Doãn Tri đi tới mở cửa, lần thứ hai nhìn thấy Nguyên Hòa Hạnh Tử, Cố Doãn Tri đã không còn kinh ngạc và ngạc nhiên, y mỉm cười nói: "Nguyên Hòa phu nhân, sao cô lại tới đây?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lễ phép cúi người chào Cố Doãn Tri, sau đó nhìn Cố Dưỡng Dưỡng trên ban công.

Cố Dưỡng Dưỡng từ trong biệt thự đi ra, ánh mắt của cô ta vẫn nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Nguyên Hòa Hạnh Tử, trừ thiếu nốt ruồi trên lông mày phải ra, cô ta căn bản không nhìn ra giữa Nguyên Hòa Hạnh Tử và chị gái có gì khác nhau.

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cố tiểu thư, tôi là Nguyên Hòa Hạnh Tử, chuyện tối hôm qua khiến cô sợ hãi rồi. " Bảo tiêu đi cùng với cô ta mang đồ dinh dưỡng tới.

Cố Doãn Tri không biết chuyện con gái ngày hôm qua bị thương, từ trong lời nói của Nguyên Hòa Hạnh Tử, y đoán rằng tối hôm qua nhất định đã xảy ra gì đó, có điều Cố Doãn Tri xưa nay lòng dạ rộng rãi, y không truy hỏi tới cùng, chỉ mỉm cười nói: "Hai người nói chuyện đi, tôi đi xem tin tức. "

Cố Dưỡng Dưỡng chỉ chỉ vào bàn đá trong vườn, Nguyên Hòa Hạnh Tử và cô ta cùng nhau đi tới ngồi xuống trước bàn đá, Nguyên Hòa Hạnh Tử nói khẽ: "Thương thế sao rồi?"

Cố Dưỡng Dưỡng đã nghe Trương Dương nói qua chuyện tối hôm qua, cô ta nói khẽ: "Không sao, bị thương ngoài da thôi. " Cô ta nhìn thẳng vào Nguyên Hòa Hạnh Tử rồi nói: "Bộ dạng của cô và chị tôi giống nhau như đúc, chỉ là không có nốt ruồi ở trên lông mày như chị ấy. "

" Rất nhiều người đều nói như vậy, chỉ tiếc tôi và chị gái cô không có duyên gặp mặt. "

Cố Dưỡng Dưỡng thở dài nói: "Hai võ sĩ tối hôm qua là cô phái tới?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu nói: "Không phải, tôi không bảo họ làm cô bị thương. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Tôi cũng nghĩ là không, mặt do tâm sinh, tôi thấy cô rất lương thiện. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử không khỏi mỉm cười, cô ta nói khẽ: "Có phải là vì tôi trông rất giống chị cô không?"

Cố Dưỡng Dưỡng gật đầu nói: "Phương diện này cũng là nguyên nhân, nếu không phải trước đó đã biết cô là người Nhật Bản, tôi thực sự sẽ cho rằng chị gái đã trở lại, chỉ tiếc người chết không thể có thể sống lại, nếu chị tôi còn sống, hai người không chừng sẽ trở thành bạn tốt. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cố tiểu thư đúng là nữ hài tử thiện lương, hai võ sĩ đó là muốn khiêu chiến Trương tiên sinh, ước nguyện ban đầu của bọn họ không phải là muốn gây thương tổn cho hai người. Hy vọng Cố tiểu thư có thể tha thứ cho bọn họ, đừng chấp nhặt với bọn họ. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Không sao, chỉ cần Trương Dương không truy cứu thì tôi cũng sẽ không truy cứu. "

Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Vậy tôi trước hết thay bọn họ cám ơn Cố tiểu thư. "

Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Nguyên Hòa phu nhân, cô trước đây đã tới Bắc Cảng lần nào chưa?"

Nguyên Hòa Hạnh Tử lắc đầu: "Chưa, có điều về sau tôi chắc sẽ thường xuyên đến đây, tối hôm qua tôi và Trương tiên sinh bàn việc làm ăn rất vui, đã quyết định đầu tư ở Tân Hải. "

Cố Dưỡng Dưỡng chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lại có vẻ vô cùng phức tạp, không nhìn ra cô ta rốt cuộc là cao hứng hay là đang đau buồn.

Trận bệnh này tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh, Trương đại quan nhân đã khôi phục khỏe mạnh, buổi sáng hôm ấy, hắn tới bộ chỉ huy xây dựng công trình khu bảo lưu thuế nhập khẩu vừa xây xong, thật ra cũng chỉ là lâm thời dựng lên hai tòa nhà hoạt động, Thường Hải Thiên, Duval Trình Nhuận Sinh Trình Nhuận Sinh ba người đang đứng ở phía trước công trường trao đổi gì đó, nhìn thấy Trương Dương lái xe tới đây, bọn họ cũng dừng nói chuyện đi tới trước mặt Trương Dương.

Thường Hải Thiên nói: "Bí thư Trương, hai tòa nhà dựng lên rồi, khu bảo lưu thuế nhập khẩu của chúng ta định lúc nào thì chính thức khởi công đây?"

Trương Dương nói: "Cái đó phải hỏi Duval, chỉ cần Phương án quy hoạch hoàn thành, chúng ta lập tức phá thổ động công. "

Duval nói: "Phương án gần xong rồi, nhưng tiền công trình vẫn chưa có, anh không phải đã nói tỉnh lý và quốc gia cho Tân Hải bảy tỷ ư, thị lý cũng cho hai trăm triệu mà?"

Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Chu đã mang quy hoạch của chúng ta về Đông Giang rồi, đưa cho lãnh đạo chủ yếu của tỉnh bắt lỗi, nếu bọn họ không bắt được lỗi thì chúng ta sẽ có thể phóng tay làm một trận. "

Trình Nhuận Sinh nói: "Trương Dương không bột đố gột nên hồ, hiện tại chúng ta nghĩ tốt đến mấy cũng phải cần tiền để chứng thực, thiếu tiền, vậy thì nửa bước cũng khó đi. "

Trương đại quan nhân cười nói: "Tiền tài không phải là vạn năng,

Thường Hải Thiên nói: "Nhưng thiếu tiền thì chẳng làm được gì. "

Nếu không phải vì tìm hiểu vấn đề tài chính, Trương Dương sẽ không chủ động đi tìm Hạng Thành. Trong lòng hắn biết rất rõ, từ sau lễ mừng Tân Hải bỏ huyện lập thành phố, ngăn cách giữa mình và Hạng Thành trở nên càng lúc càng sâu, mâu thuẫn giữa bọn họ là không thể tránh khỏi, xét đến cùng thì cũng là tranh giành quyền lực, cánh chim của Trương Dương đã dần dần chắc chắn, đã tạo thành khiêu chiến trực tiếp tới lực khống chế của Hạng Thành. Tân Hải bỏ huyện lập thành phố đối với Hạng Thành có thể nói một kích rất mạnh, chẳng khác nào ngang nhiên tuyên bố Hạng Thành đã mất đi năng lực khống chế Tân Hải, lần này tỉnh trưởng Chu Hưng Dân tới đây lại lạnh nhạt với Hạng Thành, cơ hồ tất cả mọi người đều nhìn thấy, con đường trong tương lai của Hạng Thành chắc chắn không dễ đi, so sánh y và Trương Dương, một người là mặt trời sắp lặn, một người là đường đi lên rộng thênh thang, mâu thuẫn giữa hai người cũng giống như và sao chổi và vào địa cầu vậy, rất là kịch liệt.

Trong mắt Hạng Thành, Trương Dương đúng là lúc xuân phong đắc ý nhất trong nhân sinh, y vốn định mượn chuyện cửa hàng tổng hợp Hồng Quang cháy để gõ Trương Dương một chút, nhưng không ngờ rằng chẳng những không có chế tạo thành phiền toái cho Trương Dương, ngược lại biến thành mình mặt xám mày tro.

Bởi vì là tìm Hạng Thành đòi tiền, nên Trương đại quan nhân tất nhiên là phải mặt mày tươi cười, có việc cầu người, không thể không khách khí ba phần.

Hạng Thành tuy rằng từ trong đáy lòng rất chán ghét thằng ôn này, nhưng ngoài mặt vẫn biểu hiện ra vẻ hòa ái, mỉm cười nói: "Trương Dương, tôi đang định tìm cậu anh đây. "

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng tìm tôi có chuyện gì?"

Hạng Thành nói: "Chuyện hoả hoạn của cửa hàng tổng hợp Hồng Quang... "

Trương Dương nói: "Chuyện này á, cảnh sát đã điều tra ra kết quả rồi, hoả hoạn lần này là bởi vì phóng hỏa, trước mắt đang tập trung tìm nghi phạm, triển khai hành động vây bắt, không có bất kỳ liên quan gì tới tiệc pháo hoa cả. " Trương đại quan nhân đặc biệt cường điệu chuyện này, thầm nghĩ trong lòng, anh chỉ cần còn dám lấy chuyện này chọc ngoáy thì là tự tìm mất mặt đấy, dù là lãnh đạo trực tiếp của tôi thì tôi cũng không nể mặt đâu.

Hạng Thành nói: "Điều tra rõ nguyên nhân là tốt rồi, tôi vẫn luôn lo lắng, anh biết đấy, về hoả hoạn lần này trên xã hội có rất nhiều cách nói, còn có người liên hệ hoả hoạn và tiệc pháo hoa, nếu thật sự giống như người ta nghĩ thì sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho ban lãnh đạo Tân Hải các anh. "

Trương Dương cười nói: "Đa tạ bí thư Hạng đã quan tâm. " Trong lòng hắn hiểu rõ, Hạng Thành chỉ ước gì hoả hoạn lần này là do tiệc pháo hoa gây nên.

Hạng Thành nói: "Hai ngày nay tin tức truyền thông xuất hiện một số sai lầm, đối với đưa tin về hoả hoạn có rất nhiều chỗ không thật, hiện tại chuyện cuối cùng cũng tra ra manh mối rồi, tôi hy vọng chuyện này sẽ được bình ổn, đừng bởi vậy mà sinh ra mâu thuẫn. " Hạng Thành tuy rằng muốn đùn đẩy trách nhiệm, nhưng y dù sao vẫn phải nói mấy câu vì Hoàng Bộ Thành, lo lắng Trương Dương sẽ tiếp tục truy cứu.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, anh là lo lắng tôi bởi vì chuyện đưa tin mà phát sinh mẫu thuẫn với bộ trưởng Hoàng ư?"

Hạng Thành nói: "Rất nhiều lúc, truyền thông cũng không phải là luôn nghe lời, nói không chừng khi nào đầu óc nóng lên sẽ ăn nói linh tinh, Trương Dương, chúng ta phải duy hộ cục diện đoàn kết, đều là đồng chí mà, có gì mà không nói được?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi hiểu, tôi căn bản cũng không để bụng chuyện lần này, có lúc, tôi chẳng thà đi quan tâm tới công tác của mình, việc gì cứ phải đấu đá với người ta? Tôi là một cán bộ trẻ tuổi, chuyện gì cũng thiếu kinh nghiệm thật sự muốn nếu thật sự là đấu tâm nhãn với người ta, có thể sẽ bị người ta bán đi rồi còn giúp người ta đếm tiền, ngài nói xem có đúng không?"

Hạng Thành nghe ra thằng cha này rõ ràng đang ám chỉ mình, mở to mắt nói: "Anh hiện tại làm rất tốt, đúng là hậu sinh khả uý!"

Trương Dương nói: "Tôi còn cần phải học theo bí thư Hạng nhiều. "

Hạng Thành biết thằng cha này không khiêm tốn như vậy, cầm chén trà trên bàn lên uống một ngụm rồi nói: "Đúng rồi, anh hôm nay tới tìm tôi có chuyện gì?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, hiện tại Tân Hải đã hoàn thành bỏ huyện lập thành phố, công trình khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng sắp khởi động rồi, tôi đã cân nhắc chọn ngày lành, mời ngài tới đặt móng cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Hạng Thành nói: "Lúc Tỉnh trưởng Chu đến là cơ hội tốt, vì sao không làm chuyện này khi y ở Tân Hải?"

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu là chuyện của Bắc Cảng chúng ta, ngài là bí thư thị ủy Bắc Cảng, chuyện này đương nhiên nên là ngài đến chủ trì. "

Hạng Thành tuy rằng hiểu rõ thằng cha này là hư tình giả ý, nhưng những lời này lọt vào tai cũng rất thoải mái, y nói khẽ: "Không cần thiết phải làm nghi thức long trọng, lần này bỏ huyện lập thành phố làm lớn quá, tôi không sao tán thành được. "


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1276)