Truyện ngôn tình hay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1018

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1018: Thấy gió bẻ lái
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Trương đại quan nhân mắng thầm trong lòng, lão già Hạng Thành này đúng là chả ra gì, lúc trước không phải anh bảo tôi làm lễ mừng ư? Hiện tại không ngờ trở mặt không nhận trướng, xem ra lễ mừng bỏ huyện lập thành phố lần này không mang tới hiệu quả mà y muốn, Chu Hưng Dân đến Tân Hải đã khiến cho y mặt xám mày tro, rất khó coi, cho nên Hạng Thành mới phủ định tất cả thành tích của hoạt động lễ mừng lần này.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, ngài nếu không muốn làm lớn thì chúng ta dứt khoát thế này đi, sáng mai tôi chuẩn bị hai cái xẻng lái xe mời ngài tới khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hai ta mỗi người đào mấy cái hố, sau đó dựng lên tấm bia đá của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngài thấy thế nào?"

Hạng Thành không nhịn được cười rộ lên, chỉ vào trán Trương Dương nói: "Thằng nhóc, anh cũng hay lắm, anh là mời tôi tới đặt móng hay là trộm mộ? Sao làm cứ như là trộm thế?"

Trương Dương cười nói: "Bí thư Hạng, ý tứ của ngài tôi hiểu, thật ra hiện tại Tân Hải chúng tôi cũng chẳng có vốn mà làm lớn. " Thằng ôn này vào thời khắc mấu chốt thì tạm dừng một chút, vẻ mặt đau khổ nói một câu: "Thiếu tiền!" Hạng Thành vừa nghe vậy thì biết là hay rồi! Thằng cha này hôm nay tám phần là vì chuyện này mà tới, hóa ra là tới tìm mình đòi tiền.

Hạng Thành thờ ơ nói: "Ngân sách của quốc gia và tỉnh vẫn chưa tới ư?"

Trương Dương nói: "Chưa! Tỉnh trưởng Chu bảo tôi đợi tin lành, tôi cũng đang trông mong trong mỏi mòn đây. "

Hạng Thành nói: "Vậy kiên nhẫn thêm chút đi, đợi mấy ngày thêm. "

Trương đại quan nhân nói: "Nước ở xa không giải được cái khát ở gần, tôi là sáng cũng chờ, chiều cũng chờ, mỏi cả mắt mà tới hiện tại một xu cũng chẳng thấy đâu, bí thư Hạng, nói thẳng ra nhé, tôi hôm nay đến chính là xin trợ giúp, hai trăm triệu mà thị lý đáp ứng cho chúng tôi có thể phê trước không, cho chúng tôi có tiền mà dùng. "

Hạng Thành nói: "Chuyện này tôi đã sớm phân phó xuống rồi mà, sao? Tiền vẫn chưa tới à?"

Trương đại quan nhân nhìn bộ dạng ngây ra của Hạng Thành, trong nhất thời không nhìn ra hắn rốt cuộc là đang nói thật hay là nói dối, có điều với quan hệ giữa hắn và Hạng Thành cho thấy, Hạng Thành chưa chắc đã thống khoái cho hắn tiền như vậy.

Trương Dương nói: "Chưa?"

Hạng Thành cầm điện thoại, ở trước mặt Trương Dương gọi điện thoại cho thị trưởng Cung Hoàn Sơn. Hạng Thành hỏi Cung Hoàn Sơn về chuyện cấp tiền cho khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải, sau khi hỏi xong, y buông điện thoại, nói: "Trương Dương, thị trưởng Cung đã làm chuyện này rồi, có điều hai trăm triệu không phải là số tiền nhỏ, nhất là đối với Bắc Cảng chúng ta mà nói, trù bị tài chính cũng cần thời gian, thị trưởng Cung vừa bảo nhất định sẽ mau chóng gửi chỗ tiền này. "

Trương Dương nuốt Nước miếng, dè dặt nói: "Bí thư Hạng, tôi có thể hỏi thêm một câu, tiền lúc nào mới có thể tới không?"

Hạng Thành nói: "Hắn nói muộn nhất là tháng tám!"

"Tháng tám!" Trương đại quan nhân thiếu chút nữa thì lòi cả hai mắt, trong lòng minh bạch rồi. Hạng Thành đang diễn trò, bí thư Hạng khá là khó chịu đối với mình, cho tiền cũng nào có chuyện thống khoái như vậy.

Hạng Thành nói: "Tiểu Trương, anh đừng có nói, chuyện này tôi sẽ đốc thúc họ làm nhanh, tranh thủ nhanh chóng chuyển tiền tới cho các anh, thật ra khoản tiền này đối với khu bảo lưu thuế nhập khẩu mà nói thì cũng chỉ là như muối bỏ biển, không giải quyết được vấn đề căn bản, tôi thấy trọng điểm chuyện vẫn là ở tỉnh lý, nếu bảy tỷ đó có thể sớm ngày được phê xuống thì vấn đề gì cũng sẽ được giải quyết. "

Chuyện tới nước này thì Trương đại quan nhân chỉ có thể chấp nhận hiện thực, thật ra trước khi hắn đến tìm Hạng Thành cũng không ôm hy vọng quá lớn.

Hạng Thành nói: "Trương Dương, anh trước giờ đều là cao thủ trên phương diện chiêu thương dẫn tư, phải phát huy tính năng động chủ quan của mình, tôi tin chút vấn đề này không làm khó được anh, cứ làm đi, tôi rất coi trọng anh. " Trương đại quan nhân trong lòng mắng thầm Hạng Thành, vẻ mặt mất mát rời khỏi văn phòng của Hạng Thành, khi xuống lầu vừa hay gặp bộ trưởng tuyên truyền Hoàng Bộ Thành trong thang máy.

Hoàng Bộ Thành nhìn thấy vị oan gia này thì đầu tiên là là cúi đầu xuống, đây là phản ứng đầu tiên của y, nhưng lập tức trong đầu lại nghĩ tới, mình sợ hắn làm gì? Mình là bộ trưởng tuyên truyền thị ủy, hắn chỉ là một cán bộ cấp ban huyện, mình so với hắn thì cao hơn hẳn, sao cứ như là gặp lãnh đạo vậy, mình việc gì phải sợ hắn! Vì thế Hoàng Bộ Thành lại ngẩng đầu lên, Trương Dương vẫn đang nhìn y, Hoàng Bộ Thành vừa ngẩng, ánh mắt của hai người liền chạm nhau, Hoàng Bộ Thành cố nặn ra một nụ cười, tất nhiên là cứng nhắc: "Tiểu Trương, mấy ngày này chăm tới thị lý nhỉ!"

Trương Dương nói: "Đành chịu thôi, tôi phải tới gặp lãnh đạo suốt, câu thông tình cảm, sau này mới ít người đi giày nhỏ vào cho tôi. "

Hoàng Bộ Thành bị sặp, ho khan một tiếng, nhớ tới tình cảnh thằng cha này ngày hôm qua hắt xì mấy cái vào mặt mình, y không khỏi lui về phía sau một bước, dựa vào thang máy, còn chưa nói gì thì thang máy mở ra.

Trương đại quan nhân lễ phép nhường Hoàng Bộ Thành, , hai người một trước một sau ra khỏi thang máy, Hoàng Bộ Thành đi chậm lại, đi song song với Trương Dương: "Trương Dương, chuyện nhật báo Bắc Cảng tôi thực sự rất có lỗi, tôi đã lệnh cưỡng chế người có trách nhiệm phải kiểm điểm sâu sắc, anh thấy... "

Đây rõ ràng là xin lỗi Trương Dương, Trương đại quan nhân trước đó đã nhận được sự biện hộ của phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương, hắn đã đáp ứng nể mặt Tưởng Hồng Cương, Hoàng Bộ Thành cấp bậc so với mình thì cao hơn, có thể chủ động xin lỗi chứng minh thằng cha này đã sợ mình, cũng thừa nhận té ngã trong chuyện này.

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Hoàng, chuyện đó không cần truy cứu nữa, người sống trên đời cũng không dễ dàng gì, thường xuyên phải làm những chuyện thân bất do kỷ, tôi và Triệu Thụy Hỉ của nhật báo Bắc Cảng cũng không có mâu thuẫn gì, hắn đưa tin vô trách nhiệm cũng là bị người ta sai khiến. "

Hoàng Bộ Thành gật đầu như gà mổ thóc: "Tiểu Trương, bên trong cán bộ trẻ tuổi người có thể rộng rãi giống như anh cũng không nhiều. "

Trương Dương cười nói: "Rộng rãi thì không dám, đầu óc vẫn tính là tỉnh táo, ai tốt với tôi, ai xấu với tôi thì tôi phân rõ, bộ trưởng Hoàng à, về sau tôi chắc còn phải nhờ ngài nhiều, tới lúc đó, ngài nhớ phải nể mặt tôi đấy nhé. "

Hoàng Bộ Thành nói: "Tiểu Trương à, tôi trước đây không hiểu nhiều về anh, nhưng thông qua chuyện này, tôi phát hiện anh và tôi đều là người thẳng tính, chúng tôi về sau phải tăng mạnh liên lạc, trong chuyện tuyên truyền chỉ cần cần dùng tới tôi thì tôi nhất định sẽ hỗ trợ hết sức. "

Lăn lộn ở trong quan trường, ai cũng có chút bản lính thấy gió bẻ lái, Hoàng Bộ Thành vẫn luôn muốn mượn gió đông của Hạng Thành, nhưng hiện tại đột nhiên phát hiện, người ta đến thời khắc mấu chốt thì căn bản coi mình như cái hố xí, anh đã xử tệ với tôi như vậy, tôi cũng không thể cứ vô sỉ dí mặt nóng vào cái mông lạnh của anh được.

Thông qua chuyện lần này, Hoàng Bộ Thành bỗng nhiên phát hiện Tưởng Hồng Cương cũng không phải là một nhật vật bình vôi, cho tới nay Tưởng Hồng Cương ở trong chính đàn Bắc Cảng bảo trì nhún mình, mục đích chân chính là đang chờ đợi thời cơ, một khi thời cơ tới, Tưởng Hồng Cương khẳng định sẽ khởi nghĩa vũ trang, tranh một trận ngắn dài với Cung Hoàn Sơn. Lần này không nếu không phải Tưởng Hồng Cương nói giúp, với tính tình của Trương Dương khẳng định sẽ không chịu để yên, phóng mắt khắp chính đàn Bắc Cảng, người có thể khiến Trương Dương nể mặt cũng không nhiều. Trên thế giới này đa số người đều thực tế, nhưng khi bọn họ phát hiện không hiện thực không đáng tin, hoặc là hiện thực không phải là hài lòng như vậy, bọn họ sẽ hướng ánh mắt sang chỗ khác, nói hay thì là nhìn xa, trên thực tế thì là một loại lựa chọn lùi để cầu lần sau.

Ở sâu trong lòng Hoàng Bộ Thành đã lặng lẽ nghiêng về phía trận doanh Tưởng Hồng Cương.

Trương Dương không hề để nhân vật như Hoàng Bộ Thành ở trong lòng, hắn trong chính trị không thiếu minh hữu cường lực ở bộ môn tuyên truyền, lần này hắn sở dĩ buông tha cho Hoàng Bộ Thành một là vì Tưởng Hồng Cương ra mặt, hai là vì hắn nghĩ thấu mấu chốt của chuyện này, Hoàng Bộ Thành đã cùng đường, Hạng Thành khẳng định không muốn bảo vệ y, cho nên y mới đi cầu Tưởng Hồng Cương, đối thủ chính trị của Trương đại quan nhân ở Bắc Cảng là đám người do Hạng Thành cầm đầu, sớm muộn gì giữa hắn và Hạng Thành cũng sẽ có một lần va chạm kịch liệt, trước khi va chạm, phân hoá trận doanh của Hạng Thành, làm yếu thực lực của y cũng không phải là một chuyện gì xấu.

Lần gặp mặt hôm nay với Hạng Thành có thể nói là vô ích, khi Trương Dương đang chuẩn bị trở về Tân Hải thì nhận được điện thoại của Tiêu Quốc Thành, Tiêu Quốc Thành mời hắn ăn cơm.

Trương Dương nhớ tới tình cảnh ngày hôm qua chẩn bệnh cho Tiêu Quốc Thành, đoán ra Tiêu Quốc Thành lần này mời hắn ăn cơm tám chín phần mười là vì bệnh tình của bản thân. Trương Dương lái xe tới bến tàu, du thuyền của Tiêu Quốc Thành đã đậu ở chỗ này, thuyền viên dẫn Trương Dương tới tới khoang hành khách xa hoa ở tầng hai.

Tiêu Quốc Thành ngồi trên vòng tròn trong khoang thuyền, sắc mặt của y vẫn tái nhợt, có điều tinh thần so với ngày hôm qua thì rõ ràng tốt hơn rất nhiều. Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Tiêu Quốc Thành đứng lên mỉm cười ra đón: "Bí thư Trương tới rồi!"

Trương Dương cười nói: "Tiêu tiên sinh không cần khách khí với tôi, nếu gọi theo Vĩ Đồng thì tôi phải gọi ngài là chú. "

*****

trong khoang thuyền chỉ còn lại hai người bọn họ, Tiêu Quốc Thành mời Trương Dương ngồi xuống rồi nói: "Anh là ân nhân cứu mạng của tôi, hay là anh gọi tôi một tiếng đại ca đi. "

Trương Dương cười nói: "Tôi nếu gọi anh là đại ca, chỉ sợ Vĩ Đồng sẽ trở mặt với tôi, hay là cứ gọi một tiếng chú thì tự nhiên hơn. "

Tiêu Quốc Thành gật đầu: "Thôi được, vậy tôi cũng không khách khí với anh, tôi cũng không anh là bí thư Trương nữa, Trương Dương, hôm nay tôi hẹn anh tới một là để cảm tạ, hai là để nói chuyện riêng với anh về một chuyện. " Y rót một ly rượu vang đưa cho Trương Dương.

Trương Dương nhấp một ngụm.

Tiêu Quốc Thành nói: "Cổ độc mà tôi trúng có phải lẽ vẫn sẽ phát tác không?"

Trương Dương nói: "Không sai, trừ phi chú tìm người gieo cổ, tra được rốt cuộc là loại cổ độc nào thì mơi có thể triệt để thanh trừ cổ độc trong người chú. Nếu không nó vẫn sẽ phát tác, có điều chú yên tâm, chỉ cần trước khi phát tác tìm tôi, tôi có thể giúp chú khống chế bệnh trạng. "

Tiêu Quốc Thành cười khổ nói: "Đó chẳng phải là có nghĩa là tôi không rời khỏi cậu được ư?"

Trương Dương bật cười ha ha, sau khi hắn cười xong lại cảm thấy mình bật cười thì có chút không lễ phép, ho khan một tiếng nói: "Chú Tiêu, không phải tôi nói chuyện giật gân, theo thời gian trôi qua, tần suất phát tác của cổ độc trong cơ thể chú sẽ càng lúc càng nhanh, hiện tại là một tháng phát tác một lần, chờ tới sang năm có lẽ sẽ biến thành nửa tháng, năm sau nữa thì biến thành mười ngày, cho nên nhất định phải mau chóng tìm được người hạ cổ, chỉ cần tìm được phối phương của cổ độc, tôi có thể giúp chú triệt để thanh trừ cổ độc ra ngoài. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Tôi đã cho người đi tìm Đao Minh Quân rồi... " Nói tới đây y tạm dừng một chút, thấp giọng thở dài: "Tôi đối với cái chết đã nhìn rất nhạt, thật ra kết quả như thế nào thì tôi cũng không sợ, nhưng tôi sẽ không lựa chọn chết trong cổ độc phát tác, nếu như vậy, tôi thà tự sát bằng súng còn hơn. "

Trương Dương nói: "Chú Tiêu, không phải là không có phương pháp khắc chế, vạn sự vạn vật tương sinh tương khắc, chỉ cần có độc thì sẽ có giải dược, chú tin tôi đi, tôi ít nhất có thể cam đoan chú trong hai năm sẽ không có trở ngại gì. "

Ngữ khí của Trương Dương tuy rằng bình thản, nhưng Tiêu Quốc Thành cũng hiểu được Trương Dương cho mình một nhân tình không nhỏ, y chậm rãi gật đầu: "Đại ân không lời nào cảm tạ hết được, Trương Dương, có chuyện gì cần tôi giúp cậu không?"

Trương Dương vốn định nói không cần, nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ tới khốn cảnh mà khu bảo lưu thuế nhập khẩu trước mắt gặp phải, tuy rằng Trương Dương giúp Tiêu Quốc Thành không phải vì thù lao, nhưng hiện tại hắn chỉ có thể mặt dày thử một lần, Trương Dương nói: "Chú Tiêu, tôi giúp chú chữa bệnh không phải là là vì muốn yêu cầu hồi báo, nhưng tôi hiện tại quả thực gặp một số phiền toái. "

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Nói đi, hy vọng tôi có thể giúp được cậu. "

Trương Dương nói: "Chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải chắc chú biết rồi, hiện tại bảy tỷ mà quốc gia và tỉnh lý đã đáp ứng vẫn chưa được gửi tới, tôi hôm nay đến thị lý xin tài trợ, phía thành phố Bắc Cảng từng đáp ứng tài trợ cho tôi hai trăm triệu, hiện tại lại lấy cớ là tài chính khó khăn rồi ra sức khước từ, hiệu suất làm việc của bộ môn chính phủ luôn luôn như vậy, tôi không phải không thể chờ, nhưng nếu tiếp tục chờ thì xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu sẽ chậm trễ, cho nên... "

Tiêu Quốc Thành nói: "Trương Dương, chuyện này cậu vì sao không nói sớm?"

Trương Dương nói: "Da mặt tôi mỏng lắm, không mở miệng được. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Không thể không thể cho không cậu tiền, tôi cho cậu hai lựa chọn, một là tôi giúp cậu làm tài chính quay vòng, ứng phó khẩn cấp, hai là tôi tham dự vào trong xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, nói cách khác tôi có thể đầu tư vào hạng mục cụ thể của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, truy cầu hiệu quả và lợi ích lâu dài. "

Trương Dương nói: "Thế loại nào là không cần trả tiền. "

Tiêu Quốc Thành cười ha ha nói: "Tất nhiên là loại sau. "

Trương Dương nói: "Vậy tôi chọn loại sau. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Vậy tôi tham dự đầu tư, đồng thời cũng phải gánh vác mạo hiểm nhất định, để hồi báo, tôi sẽ yêu cầu chính phủ thành phố Tân Hải cung cấp cho tôi đất và chính sách. "

Trương Dương nói: "Không thành vấn đề!"

Tiêu Quốc Thành nói: "Cậu là một quan viên chính phủ, phương diện kinh doanh cậu không am hiểu, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu quy mô lớn như vậy, không chỉ cần ngân sách của quốc gia, còn cần hấp dẫn ngoại lai tới đầu tư, chính phủ đầu tư có thể dùng cho xây dựng phương tiện cơ sở, nhưng các phương diện về sau như cảng, buôn bán, hậu cần và đồng bộ nếu chỉ dựa vào chính phủ rót tiền thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp phải khốn cảnh, tôi muốn hỏi cậu một chuyện, cậu lúc trước làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu mục đích là gì?"

Trương đại quan nhân bị Tiêu Quốc Thành hỏi cho ngây ra, điểm xuất phát lúc ban đầu của thằng cha này rất đơn giản, làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu vốn là do cục trưởng tài chính Vương Chí Cương đề nghị, chuyện đầu tiên mà Trương Dương nghĩ đến chính là chính tích, khu bảo lưu thuế nhập khẩu nếu làm được thì chính là một chính tích được người ta chú ý, chỉ cần dựa vào chính tích này là hắn có thể một bước lên mây.

Tiêu Quốc Thành nói: "Cậu nên biết, khu bảo lưu thuế nhập khẩu sở dĩ có thể hấp dẫn được nhà đầu tư không phải là vì hoàn cảnh và vị trí địa lý, mà là chính sách, nhà đầu tư tới đây, mục đích chủ yếu chính là vì chính sách mà đến. Cho nên cậu đừng lo khu bảo lưu thuế nhập khẩu không có tiền để dùng, chỉ cần cậu vận dụng thích đáng chính sách, đầu tư sẽ ùn ùn kéo đến, một thương nhân, nếu mỗi lần đều phải tự mình đầu nhập một lượng lớn tài chính, như vậy tốc độ phát triển của hắn nhất định sẽ bởi vì tích lũy tài chính mà chịu liên lụy, thương nhân cao minh chân chính sẽ hiểu được lợi dụng cơ hội, nếu tôi nhận chuẩn một thương cơ, nhưng nếu để làm thành vụ làm ăn này cần đầu nhập một khoản tài chính thật lớn, tôi lại không có tiền, vậy tôi phải làm gì? Chẳng lẽ phải chờ tới khi tôi có đủ tiền mới đi làm sinh ý một mình ư?"

Trương Dương nói: "Chờ chú gom đủ tiền rồi thì chỉ sợ thương cũng mất. "

Tiêu Quốc Thành cười nói: "Cậu hiểu được đạo lý này, nhưng cậu lại không biết cách giải quyết chuyện này, để kịp thời thu hoạch lợi ích cực lớn, tôi nhất định phải tung ra một bộ phận lợi ích để kích khởi dục vọng của các nhà đầu tư khác, để bọn họ gia nhập vào trong hàng ngũ của tôi, những người này sẽ là người hợp tác của tôi, nhưng người hợp tác vĩnh viễn không thể thu hoạch được lợi ích lớn hơn so với tôi, đây là một trong những nguyên tắc của kinh thương, nếu bọn họ kiếm được nhiều hơn tôi, như vậy tôi chẳng phải là làm giá áo cho người khác ư, vậy làm như thế nào để tránh được loại tình huống này? Để cam đoan anh mới là ông chủ, anh mới là nhà cái. Nói cách khác, chính anh mới là người nắm giữ đại cục. "

Trương Dương nói: "Tôi có chút minh bạch rồi, ngài coi khu bảo lưu thuế nhập khẩu là một vụ làm ăn. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Trong mắt thương nhân, trên đời này vạn sự vạn vật đều là sinh ý, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tất nhiên cũng là sinh ý, đơn giản là nhà cái bất đồng mà thôi, tôi làm ăn thì tôi cầm cái, chính phủ làm thì quan viên cầm cái, thương nhân so sánh với quan viên thì người sau có một ưu thế lớn nhất, đó chính là chính sách, trên đời này không gì có sức hấp dẫn hơn chính sách. "

Trương Dương nói: "Nghe chú nói chuyện một buổi, còn hơn mười năm đọc sách. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Một quan viên nếu có thể coi mọi người như nhà nhỏ của mình, nếu có thể coi lợi ích của mọi người như lợi ích của mình, hắn sẽ toàn tâm toàn ý đi kinh doanh, quan viên như vậy không gặp nhiều. "

Trương đại quan nhân ho khan một tiếng: "Tôi... Tôi miễn miễn cường cường được tính là một... "

Tiêu Quốc Thành nhìn Trương Dương, một lát sau mới lắc đầu nói: "Nói ra thì không tính, làm được mới tính. "

Trương đại quan nhân bởi vì những lời này của Tiêu Quốc Thành mà đầu óc trở nên sáng sủa hơn, khu bảo lưu thuế nhập khẩu rất đơn giản, chỉ cần coi nó là một sinh ý để làm, mục đích làm ăn là lợi nhuận, mà mục đích cuối cùng của xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng là để mang đến hiệu quả và lợi ích cho Tân Hải, hiện tại thiếu tài chính khởi động, không sợ! Ta có chính sách, có thứ để hấp dẫn người khác, nhà có cây ngô đồng không lo không dụ được phượng hoàng.

Có thể nói, chuyện đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi một chữ tiền, quy hoạch có tốt đến mấy thì nước ở xa không giải được cái khát ở gần, hiện tại khu bảo lưu thuế nhập khẩu khởi động xây dựng cần tiền, hơn nữa là rất gấp.

Tiêu Quốc Thành tuyệt đối là người sảng khoái, y nói khẽ: "Năm trăm triệu, trong vòng một tuần, năm trăm triệu nhân dân tệ sẽ đến tay các anh, khoản tiền này có thể làm đầu tư, nhưng điều kiện tiên quyết là anh đáp ứng những điều kiện này của tôi. " Tiêu Quốc Thành đặt một bản tài luyện đã chuẩn bị từ trước lên bàn.

Trương đại quan nhân có chút sửng sốt, xem ra Tiêu Quốc Thành đã sớm có chuẩn bị, mặc dù là mình không mở miệng không mở miệng, Tiêu Quốc Thành cũng sẽ chủ động đầu tư vào Tân Hải. So sánh với Tiêu Quốc Thành già dặn, mình dù sao cũng vẫn còn trẻ lắm.

Tiêu Quốc Thành mỉm cười nói: "Anh không cần vội vàng trả lời tôi, nếu anh cảm thấy điều kiện đầu tư của tôi không thích hợp, anh có thể cự tuyệt, năm trăm triệu mà tôi đầu tư coi như là mượn ngắn hạn, giao tình của chúng ta vẫn còn, cứ theo lãi suất ngân hàng bình thường đi, khi ngân sách của quốc gia xuống, anh trả lại cho tôi, chuyện vay tiền cứ coi như là tôi trả nhân tình cho anh. "

*****

Trương đại quan nhân cũng không vội xem bản kế hoạch đầu tư của Tiêu Quốc Thành, hắn cười nói: "Chú Tiêu, chú nói như vậy khiến tôi lại ngại. Tôi hình như chiếm tiện nghi của chú rồi. "

Tiêu Quốc Thành nói: "Đừng nghĩ như vậy, trên đời này bao nhiêu tiền cũng không mua được tính mạng, không mua được tôn nghiêm, khi cổ độc của tôi phát tác, đã đánh mất tôn nghiêm cơ bản nhất. Tình cảnh Như vậy tôi không muốn lặp lại nữa. " Y nhìn Trương Dương rồi nói: "Cám ơn anh!"

Trương Dương và Tiêu Quốc Thành hàn huyên suốt một buổi chiều, Tiêu Quốc Thành chủ yếu là từ ánh mắt của một thương nhân để phân tích phát triển và xây dựng của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Trương Dương có thể nói là thu được không ít lợi ích. Hắn cũng hiểu rõ một chuyện, Tiêu Quốc Thành giúp mình cũng không phải là xuất phát từ từ loại tình cảm cảm kích đơn thuần. Thương giả lấy lợi làm đầu, Tiêu Quốc Thành cũng nhìn trúng khu bảo lưu thuế nhập khẩu trong tương lai sẽ có tiềm lực cực lớn.

Ngồi du thuyền của Tiêu Quốc Thành rong chơi cả một buổi chiều trên biển, Trương Dương trở lại cảng, vào ô tô của hắn, không kiềm chế được sự hưng phấn trong lòng, hắn gọi điện thoại cho Thường Hải Thiên, nói với hắn vấn đề đã được giải quyết, Tiêu Quốc Thành đáp ứng cung cấp cho bọn họ năm trăm triệu vốn xoay vòng.

Làm xong tất cả, Trương Dương lại gọi điện thoại tới tỉnh lý, lần này trực tiếp gọi cho bí thư tỉnh ủy Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh đã từ chỗ Chu Hưng Dân biết được không ít tình huống của bên Tân Hải. Nhận được điện thoại nàycủa Trương Dương, đầu tiên hỏi quan hệ của hắn và ban lãnh đạo Bắc Cảng. Từ tin tức mà Chu Hưng Dân nói, khiến Tống Hoài Minh cảm thấy giữa Trương Dương và ban lãnh đạo Bắc Cảng xuất hiện không ít mâu thuẫn, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất bất lợi đối với khai triển công tác về sau với Bắc Cảng.

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú yên tâm đi, tôi ở đây rất nhún nhường, làm việc gì cũng dĩ hòa vi quý, trừ phi bọn họ khi dễ đến trên đầu tôi, nếu không tôi bình thường luôn rất nhường nhịn. "

Tống Hoài Minh không nhịn được mà bật cười. Thằng ôn này có lúc nào thật sự lấy nhượng nhịn làm đầu đâu? Y nói khẽ: "Đối với lão đồng chí thì phải tôn kính, đến một địa phương mới nhất định phải làm tốt quan hệ với đồng sự, trên chính trị muốn đi vũng thì phải có cơ sở quần chúng. "

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú rốt cuộc là bảo tôi làm tốt quan hệ với lãnh đạo hay là làm tốt quan hệ với quần chúng? Tôi nghe mà có chút hồ đồ. "

Tống Hoài Minh nói: "Hai loại đều quan trọng, cậu hiện tại đã lộ hết phong đầu rồi, là bí thư thị ủy trẻ tuổi nhất Bình Hải, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cậu. "

Trương Dương không ngừng kêu khổ: "Chú Tống, tôi là bí thư thị ủy hữu danh vô thực nhất Bình Hải, một bí thư thị ủy của thành phố cấp huyện, đãi ngộ cấp ban huyện, khi người khác gọi tôi là bí thư thị ủy tôi hoảng lắm. "

Tống Hoài Minh nói: "Chiếm tiện nghi còn khoe mẽ, nếu không muốn thì đừng làm nữa, từ chức đi, mai tôi đổi người khác. "

Trương Dương nói: "Dừng mà, chú nếu muốn đuổi tôi thì sao không đuổi sớm đi, hiện tại đã thành công bỏ huyện lập thành phố, khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng được phê rồi, chính là lúc hưởng thụ kết quả chính trị, chú cách chức tôi chẳng phải là để cho người khác chiếm đại tiện nghi ư, tôi chịu thiệt thì không sao cả, tôi chỉ sợ người khác nói ngài mượn ma giết lừa thôi!"

Tống Hoài Minh bật cười ha ha, y cũng chỉ đùa với Trương Dương, cũng không phải là thực sự muốn đổi hắn. Tống Hoài Minh nói: "Chuyện bên Tân Hải của cậu tôi đã nghe nói cả, làm tiệc pháo hoa gì đó thì cũng thôi đi, ở trong quan trường làm người làm việc quan trọng nhất là khiêm tốn, làm việc gì cũng muốn làm náo động, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện. "

Trương Dương nói: "Lần này cũng không phải là tôi làm náo động, là lãnh đạo thành phố Bắc Cảng buộc tôi làm lễ mừng, nhưng lễ mừng làm rồi bọn họ ngược lại lại mất hứng. "

Tống Hoài Minh nói: "Về sau loại hình thức này tận sức đừng có làm, chuyện của Tân Hải không phải cậu làm chủ ư? Từ Lúc nào trở nên nghe lời lãnh đạo như vậy. "

" Không nghe lời thì lãnh đạo sẽ đi giày nhỏ cho tôi!"

Tống Hoài Minh nói: "Nói tôi à?"

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú cho tôi mượn thêm một lá gan tôi cũng không dám, tôi về sau thăng quan cưới vợ đều phải nhìn sắc mặt của chú đó. " Thằng cha này tuyệt đối là nói thật.

Tống Hoài Minh nghe đến đây không nhịn được liền bật cười: "Trương Dương, lần này cậu mang tới cho tỉnh trưởng Chu không ít phiền toái nhỉ?"

Trương đại quan nhân nghe thấy câu này, đầu óc xoay chuyển, nhạc phụ tương lai đột nhiên nhắc tới Chu Hưng Dân làm gì? Chắc không phải là vô duyên vô cớ, chẳng lẽ nhạc phụ đại nhân muốn hiểu một chút động hướng của Chu Hưng Dân khi ở Bắc Cảng ư? Trương Dương lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, cũng gặp rất nhiều chuyện bên trong quan trường, Tống Hoài Minh và Chu Hưng Dân ngoài mặt thì phối hợp không tồi, nhưng cũng rất khó nói giữa hai người bọn họ không có mâu thuẫn gì, Trương Dương giản lược kể lại những chuyện của Chu Hưng Dân ở Bắc Cảng.

Mục đích Tống Hoài Minh vừa rồi nói ra câu đó chính là muốn hiểu hướng đi của Chu Hưng Dân sau khi tới Bắc Cảng, Trương Dương chỉ từ một câu đã lập tức hiểu được ý của y, chỉ từ điểm này đã nhìn ra tu vi chính trị của Trương Dương lại có đề thăng, Tống Hoài Minh thầm khen ngợi trong lòng.

Có một số việc là mọi người đều biết, có một số việc Chu Hưng Dân đã nói qua với Tống Hoài Minh, nhưng còn có một số việc Chu Hưng Dân không nói, ví dụ như chi tiết Chu Hưng Dân ghẻ lạnh Hạng Thành, lại ví dụ như chuyện Chu Hưng Dân gặp mặt Triệu Vĩnh Phúc.

Sau khi Trương Dương nói xong, Tống Hoài Minh nói: "Thật ra chuyện này Thái Hồng thực sự khiến cho người ta tiếc nuối, tập đoàn sắt thép Thái Hồng là long của ngành sản xuất sắt thép trong nước, nếu có thể đặt ở Bắc Cảng, đối với việc dẫn động phát triển kinh tế Bắc Cảng có tác dụng rất lớn. "

Trương Dương nói: "Triệu Vĩnh Phúc muốn chế tạo phiền toái cho tôi, con người hắn tư tâm quá nặng. "

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện trước đây đã qua rồi, lần này tôi cũng không đứng ra lên tiếng giúp cậu, một là vị hạng mục này là bản thân tôi tiến cử, hai là vì quan hệ giữa chúng ta, tôi không tiện lên tiếng. "

Trương Dương nói: "Đâu có đâu, tỉnh trưởng Chu giúp tôi không ít, chẳng phải là vì nể mặt chú ư?"

Tống Hoài Minh nói: "Tôi cũng không ủy thác hắn đi làm gì. "

Trương Dương nghe vậy ngẩn ra, chẳng lẽ Chu Hưng Dân tới Bắc Cảng ra sức ủng hộ mình là ý tứ của bản thân Chu Hưng Dân ư? Chuyện này không hề có bất kỳ quan hệ gì với Tống Hoài Minh sao?

Tống Hoài Minh nói: "Trương Dương, vấn đề Bắc Cảng phức tạp hơn xa sự tưởng tượng của cậu, nhớ kỹ một câu, thân quân tử xa tiểu nhân, ở Bắc Cảng, nhất định phải cố gắng gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn. "

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú yên tâm đi, tôi biết nên làm như thế nào. " Hắn lại nói: "Chú Tống, tỉnh trưởng Chu có nói với chú chuyện gì khác không?"

Tống Hoài Minh nói: "Chuyện gì?"

"À... Đội ngũ thường ủy của Thành phố Bắc Cảng có phải nên mở rộng không?"

Tống Hoài Minh nghe đến đây mới hiểu ra, y cười ha ha: "Đòi chức à! Người trẻ tuổi dã tâm trăm ngàn lần không thể quá lớn, có một số vị trí trước khi chưa trống thì cậu không thể nào người hành ngồi vào được đâu. "

Trương Dương nói: "Thật ra có một số người cũng không thích hợp ngồi vị trí này. "

Tống Hoài Minh nói: "Ai thích hợp ai không thích hợp, không phải cậu nói là được. "

Trương đại quan nhân thở dài nói: "Dã tâm thì tôi tạm thời không có, nhưng ngân sách của tỉnh lý cho Tân Hải lúc nào thì mới được phát xuống, khu bảo lưu thuế nhập khẩu Tân Hải ngay cả một hạt thóc cũng không có. "

Tống Hoài Minh nói: "Một khoản tiền lớn như vậy cần phải qua trình tự tương quan, đang làm rồi, tháng năm chắc là tới đấy. "

Trương Dương tính toán thử, hiện tại đã là trung tuần tháng tư rồi, còn cách tháng năm không tới mấy ngày nữa, hơn nữa, Tiêu Quốc Thành đã nguyện ý chủ động cung cấp năm trăm triệu cho hắn mượn tạm, ít nhất thì trước mắt khó khăn đã được giải quyết.

Tống Hoài Minh nói: "Yên Nhiên gần đây có gọi cho cậu không?" Nói việc công xong, y tất nhiên phải quan tâm tới quan hệ giữa và Trương Dương một chút.

Trương Dương nói: "Ngày nào cũng gọi, đúng rồi, mùng một tháng năm cô ấy sẽ về. "

Tống Hoài Minh ồ một tiếng, y chưa được nghe con gái nói.

Trương Dương giải thích: "Em gái cháu mùng một tháng năm kết hôn, Yên Nhiên sẽ về tới tham gia hôn lễ. "

Tống Hoài Minh cũng biết chuyện Triệu Tĩnh kết hôn, có điều y quá nhiều việc, không rảnh chú ý tới loại việc nhỏ này, nghe Trương Dương nhắc tới, y mới nhớ ra, Tống Hoài Minh nói: "Mùng một tháng năm tôi phải tới kinh thành họp, chỉ sợ là không thể tham gia hôn lễ của tiểu Tĩnh, thế này đi, tôi bảo dì Liễu của cậu tới thay tôi. "

Trương Dương nói: "Chú Tống, chú cứ làm việc của chú, công tác quan trọng hơn. "

Tống Hoài Minh nói: "Mọi người đều là người một nhà, hay là thế này đi, Yên Nhiên về trước thì cậu triệu tập mấy người nhà lại, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm, tôi mời khách. " Tống Hoài Minh tuy rằng là bí thư tỉnh ủy, nhưng y tính tình rất khiêm tốn, đề xuất mời ăn cơm cũng là để biểu lộ tình ý của mình với gia đình của Trương Dương. Trong mắt Tống Hoài Minh, chỉ có biết tôn trọng người khác thì mới có quyền giành được sự tôn trọng của người khác.

Trương Dương nói: "Không cần phiền toái vậy đâu. "

Tống Hoài Minh cười nói: "Cần, em gái cậu kết hôn, tôi vẫn phải gặp chúc mừng cho nó, cậu liên hệ với Yên Nhiên đi, tận lực về sớm trước mấy ngày, lâu rồi không gặp, tôi nhớ nó lắm. "

Crypto.com Exchange

Chương (1-1276)