Vay nóng Tima

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1024

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1024: Nam đinh duy nhất
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Mấy tiểu tử trẻ tuổi khí phía sau đã gào lên: "Bí thư chi bộ Chu nói lắm với thằng cho này làm gì? Dám phá hỏng phong thuỷ của thôn chúng ta, đánh chết mẹ hắn!"

Trương đại quan nhân có chút bực rồi, con mẹ nó, đám thôn dân này sao không nói đạo lý vậy nhỉ, mày tưởng tao muốn ở đây lắm à? nếu không phải là lũ làm hỏng cầu, bố mày sớm đã đi khỏi đây rồi.

Chu Hữu Lượng nói: "Có nghe hay không, mau đi đi, rời khỏi thôn của chúng tôi!"

Trần Ái Quốc tiến lên nói: "Bí thư chi bộ Chu. Ai mà không có lúc khó khăn, hôm nay thực sự là bởi vì cầu bị gẫy, cho nên người ta mới ở lại chỗ này của chúng ta, có thể giúp người thì giúp đi, không thể để người chết phơi thây ngoài đồng được?"

Chu Hữu Lượng tức giận nói: "Trần Ái Quốc. Anh có ý gì? Có kiểu giúp người như anh à/?Anh bằng vào gì mà mang người chết vào trong thôn của chúng tôi. "

Trương Dương nói: "Bí thư chi bộ Chu, chuyện này không liên quan tới hiệu trưởng Trần, chúng tôi chỉ mượn một gian phòng trống để dùng, chờ cầy sửa xong rồi, chúng tôi sẽ lập tức đi ngay. " Trương đại quan nhân cũng không muốn gây sự. Dù sao trong chuyện này bọn họ không chiếm lý.

Đám dân Hộ tống Chu Hữu Lượng tới đã không nhịn được. Một đám hùng hổ muốn đem đuổi Trương Dương đi.

Trương đại quan nhân bỗng nhiên nghe thấy phía sau truyền đến động tĩnh, lại là hơn mười thôn dân từ đường nhỏ từ phía sau vòng đến phòng để thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, phá cửa chui vào.

Kiều Mộng Viện đang đắm chìm trong bị thương, không ngờ đột nhiên có người xâm nhập, cô ta lập tức ý thức được không ổn, vội vàng nhào lên người mẹ.

Tế Thiện hòa thượng nhìn thấy nhiều người như vậy tới, vội vàng dừng tụng kinh, ngăn bọn họ lại, tụng phật hiệu nói: "A di đà Phật, các vị thí chủ xin hãy bình tĩnh. "

"Bình tĩnh thế đéo nào được, người chết chính là hòa thượng này mang đến, muốn phá hỏng phong thuỷ của thôn chúng ta, muốn hại chúng ta!"

"Đuổi chúng đi, đuổi chúng đi!"

Tế Thiện hòa thượng tuy rằng thân hình khôi ngô, nhưng căn bản không cản được sự xung kích của nhiều sơn dân như vậy, có người đã lao tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện liều mạng bảo vệ thi thể mẹ, có người nắm tóc cô ta.

Trong lúc ở trong đang hỗn loạn thì Trương đại quan nhân giống như thần binh thiên tướng giết tới, hắn vừa ra tay. Mấy sơn dân vừa xâm nhập lập tức bị ném ra ngoài như gà con, hắn xác định Kiều Mộng Viện không sao thì xoay người đi ra cửa, thuận tay đóng cửa lại, nhìn lên phía trước, đã bị hơn trăm thôn dân của thôn Tiểu Thạch Oa vây quanh tầng tầng. Trên mặt những dân này tràn ngập vẻ oán giận.

Trương Dương nói: "Các anh muốn động tới người ở bên trong, nhất định phải bước qua xác tôi, có gan thì lên đây!" Trương đại quan nhân cũng giận thật rồi, giọng nói của hắn chấn cho đám thôn dân tai kêu ong ong, tình cảnh Trương Dương vừa rồi ra tay ném người bên trong ra những người này cũng đều nhìn thấy, đối với hắn cũng có chút kiêng kị.

Nhưng phía thôn Tiểu Thạch Oa dù sao cũng người đông thế mạnh, bí thư chi bộ thôn Chu Hữu Lượng căm tức nhìn Trương Dương, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi không phải chưa cho anh cơ hội. "

Trương Dương nói: "Chu Hữu Lượng, tôi cam đoan với anh, ngày mai anh phải biến khỏi vị trí bí thư chi bộ thôn. "

Nội tâm Chu Hữu Lượng run lên, khí thế của Trương Dương thật sự quá mạnh mẽ, Chu Hữu Lượng bị khí thế của vì hắn chấn nhiếp, không ngờ có chút sợ hãi.

Nhưng trong đám người này dù sao cũng có kẻ không sợ, một gã tiểu tử khỏe mạnh đi đâu lao về phía Trương Dương, trong tay hắn vung xẻng, đập vào Trương đại quan nhân, thằng cha này ra tay cũng đủ độc.

Trương đại quan nhân vươn tay phải ra, tóm lấy xẻng, hơi dùng sức, không ngờ cả người tên tiểu tử đó rời khỏi mất đất, sau đó dùng sức ném đi, ném tên tiểu tử đó cả người cả xẻng bay vào trong đám người, Trương Dương không muốn đả thương người, cho nên thủ hạ lưu tình.

Ánh mắt của Trương Dương chiếu lên cối đá ở trước cửa, hắn chỉ chỉ vào cối đá đó, sau đó chậm rãi đi xuống, nhấc chân phải lên, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai đá vào cối đá, cối đá giống như bị trúng bom, rầm một tiếng nát tan, đá dăm bay khắp nơi.

Một cước này của Trương Dương thật sự quá mức làm cho người ta sợ hãi, đám dân vốn muốn dũng cảm xông lên không ai còn dám tiến lên nữa.

Trần Ái Quốc mặt mũi bầm dập từ trong đám người chen ra, y khuyên: "Thôi, dù sao cũng là người một nhà? Vì sao... "

Chu Hữu Lượng chỉ vào mũi Trần Ái Quốc, tức giận nói: "Anh không phải người của thôn Tiểu Thạch Oa chúng tôi, anh có tư cách gì nói câu này, trừ người của thôn Tiểu Thạch Oa chúng tôi ra, không ai có thể tùy tiện dung nạp người chết không hề có quan hệ ở đây. "

Trương đại quan nhân đứng đó, nhìn Chu Hữu Lượng nói: "Là chính anh nói đấy nhé!"

"Thì sao? Một người bên ngoài như anh có tư cách gì ở lại đây?"

Trương Dương nói: "Cha tôi là người ở đây, tuy rằng đã chết nhiều năm, nhưng chính là người của thôn Tiểu Thạch Oa. "

"Hắn là ai?"

"Trương Giải Phóng!"

Trương đại quan nhân từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên lớn tiếng nói ra tên của cha ruột mình như vậy, tuy rằng hắn không biết người cha đã mất này rốt cuộc là người như thế nào, nhưng có một sự thật, đó chính là cha hắn là thôn dân của thôn Tiểu Thạch Oa xã Lô Gia Lương huyện Tây Sơn thành phố Kinh Sơn, nguyên quán của y là ở đây, Trương đại quan nhân không nói dối, nếu không phải tình thế hôm nay đặc thù, hắn sẽ không chủ động thừa nhận chuyện này.

Một câu của Trương đại quan nhân khiến tất cả mọi người ở hiện trường ngây ra, Chu Hữu Lượng nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới, trong hơn một trăm sơn dân ở đây có rất nhiều người biết Trương Giải Phóng, có người đã bắt đầu khe khẽ nói chuyện với nhau, mặt mày của Trương Dương này quả thực có vài phần giống Trương Giải Phóng.

Đám người tách ra một dường ở giữa, một lão nhân râu bạc từ giữa đi ra, ông ta tên là Trương Sĩ Hồng, Trương gia là nhà giàu ở thôn Tiểu Thạch Oa, Trương Sĩ Hồng lại là người đức cao vọng trọng trong gia tộc, tương đương với tộc trưởng, ông ta có một thân phận khác là tam thúc của Trương Giải Phóng, trong nhánh của ông ta có bốn huynh đệ, hiện tại chỉ còn một mình ông ta là còn sống, Trương Sĩ Hồng nhìn Trương Dương, miệng giật giật, nói khẽ: "Cậu tên gì?"

" Trương Dương!"

Trương Sĩ Hồng lại nói: "Mẹ cậu tên gì?"

Trương Dương nói: "Từ Lập Hoa."

Trương Sĩ Hồng nghe thấy Trương Dương nói ra tên của Từ Lập Hoa, trong lòng đã xác định người thanh niên trước mắt đúng là con trai thân sinh của Trương Giải Phóng, Trương Sĩ Hồng lắc đầu, cảm khái nói: "Nhiều năm như vậy rồi, chúng tôi vẫn luôn tìm cậu, nhưng lại mất liên lạc với mẹ cậu, không ngờ không ngờ, con trai của Giải Phóng đã lớn như vậy rồi!"

Trương Dương nói: "Ngài là... "

Trương Sĩ Hồng nói: "Cha cậu là cháu ruột của tôi, nó tự nhỏ đã lớn lên bên cạnh tôi!"

Trương đại quan nhân giờ mới biết người trước mặt không ngờ là ông trẻ của mình, Trương Dương: "Ông trẻ, ông là ông trẻ của cháu!"

Trương Sĩ Hồng bị hai tiếng ông trẻ của hắn khiến cho lòng hoa nở rộ, ông ta tóm lấy tay Trương Dương, nhìn khuôn mặt Trương Dương mà nhất thời cảm xúc ngàn vạn. Không ngờ lệ già chứa chan: "Giải Phóng à Giải Phóng, Trương gia chúng ta có hậu đại rồi!"

Trương đại quan nhân nghe được mà có chút hồ đồ. Sao lại nói là Trương gia có hậu đại rồi? Hắn không biết. Trương gia đến thời của Trương Giải Phóng thì nam đinh hưng thịnh, bốn anh em Trương Sĩ Hồng tổng cộng sinh mười lăm cái người con trai, nhưng nói ra cũng lạ, đại khái vận khí sinh con trai của Trương gia đời này đã hết rồi. Đến đời của Trương Giải Phóng thì mười lăm anh em tất cả đều đẻ con gái. Không tính Trương Dương thì tổng cộng sinh bốn mươi đứa con, ha đứa con trai trong đó thì đều chết non. Đứa thứ ba nuôi tới năm tuổi ra sông tắm thì bị chết đuôi. Còn sống toàn là con gái, ai cũng biết Trương Giải Phóng còn có một đứa con trai, nhưng Trương Giải Phóng vừa chết, Từ Lập Hoa dẫn Trương Dương đi, cắt liên hệ với quê nhà, ai cũng không biết nam đinh duy nhất của Trương gia ở đâu, thậm chí không biết đứa bé này có còn sống hay không. Ở thôn Tiểu Thạch Oa, Trương gia trước đây luôn rất cường thế. Nhưng vì đời này đẻ ra một quân đoàn vịt trời, địa vị của Trương gia trong thôn cũng giảm đi, vị trí trọng yếu như bí thư chi bộ thôn cũng bị người của Chu gia nắm giữ.

Bí thư chi bộ thôn Chu Hữu Lượng căn bản không ngờ Trương Dương là con trai của Trương Giải Phóng, nói như thế thằng ôn này thực sự có thể được coi là người của thôn Tiểu Thạch Oa, hắn ho khan một tiếng, cũng đi tới, lúc này Chu Hữu Lượng lại thay đổi vẻ mặt: "Tôi nói này cháu trai, thì ra cậu là con của Giải Phóng, trước đây tôi và cha của cậu cũng là bạn tốt, nhưng mà, cậu tuy rằng là người của thôn ta, cũng không thể cõng người chết đến đây được. Cậu có thể để thi thể ở bên ngoài không, các cậu thì có thể ở trong thôn... "

Trương Dương khinh thường nói: "Vừa rồi anh đã nói gì? Tôi nếu đã là người của thôn Tiểu Thạch Oa, tôi ít nhiều cũng có thể làm chủ, không phải chỉ là mượn phòng thôi ư? Có câu là mượn chết không mượn sống, chúng ta làm chút chuyện tốt tích đức không được à?"

Chu Hữu Lượng nói: "Cậu có ý gì?" Hắn nói với Trương Sĩ Hồng: "Lão gia tử, chuyện này ông xem thế nào mà làm!"

Trương Sĩ Hồng kéo Trương Dương sang một bên Trương Dương, việc hôm nay cậu không đúng rồi, cậu đưa người chết vào thôn, cậu thấy... "

*****

Trương Dương nói: "Ông trẻ, để cháu nói cho ông hay, người chết chính là thân nhân của cháu, người khóc bên trong là bạn gái của cháu, ông có hiểu không?"

Trương Sĩ Hồng nghe đến đây thì nói: "Đối tượng của cậu à?"

Trương Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, Trương Sĩ Hồng nói: "Vậy chính là người nhà chúng ta rồi, người nhà mình mà không giúp thì chúng ta còn tính là người nhà không?" Ông ta nói với Chu Hữu Lượng: "Bí thư chi bộ Chu, chuyện này là chuyện nhà của Trương gia chúng tôi, không liên quan tới người khác, mấy gian nhà ở phía sau trường học cũng không là của nhà nước, kể ra còn là đất cắt cho Trương gia chúng tôi. "

Trương lão gia tử phất phất tay nói: "Mọi người tản đi, chuyện của Trương gia chúng tôi, không cần nhiều người như vậy xem náo nhiệt làm gì. "

Chu Hữu Lượng nghe rõ ràng, hắn hừ lạnh một tiếng xoay người bước đi, nếu thằng cha này đi rồi thì thôi đi, nhưng khi đi lại còn thấp giọng lẩm bẩm: "Tuyệt hộ đầu (thằng tuyệt hậu)!"

Người khác không nghe thấy nhưng Trương đại quan nhân thì lại nghe rõ, hắn nói với Trương Sĩ Hồng: "Ông trẻ, hắn nói ông tuyệt hộ đầu là ý gì?"

Trương Sĩ Hồng tức giận đến nỗi cả người run rẩy, đây không phải là Trương Dương rắp tâm đặt chuyện, Chu Hữu Lượng quả thực nói như vậy, Trương Sĩ Hồng giận dữ hét: "Tam cẩu tử, mày đứng lại cho tao!" Trương lão gia tử tức giận đến nói kêu cả tên lúc nhỏ của bí thư chi bộ Chu, nhiều người như vậy nhiều người như vậy, Chu Hữu Lượng mặc đỏ bừng, lão già này đúng là quá không nể mặt rồi, không ngờ ở trước mặt nhiều thôn dân như vậy gọi tên lúc nhỏ của mình.

Râu bạc của Trương Sĩ Hồng vểnh cả lên, chỉ vào Chu Hữu Lượng nói: "Tam cẩu tử, mày nói rõ cho tao, ai là tuyệt hộ đầu? Mày nói ai tuyệt hộ đầu?"

Chu Hữu Lượng thật sự là giật mình, không ngờ tai lão già này thính đến vậy, mình nói nhỏ như vậy không ngờ vẫn bị lão nghe rõ, Chu Hữu Lượng cũng là hạng ngu ngốc, hắn chỉ cần khăng khăng chối là mình không nói thì lần này có lẽ qua được, nhưng hắn lại cố tính nói một câu: "Tôi có nói ông đâu, ông chột dạ cái gì?"

Kể ra thì Trương Sĩ Hồng cũng là trưởng bối của Chu Hữu Lượng, nhưng Trương gia bắt đầu từ thế hệ của Trương Giải Phóng chuyên sinh con gái, khí thế so với Chu gia thì rõ ràng yến hơn một bậc, ở trong thôn lúc nào cũng bị họ Chu áp chế, Trương Sĩ Hồng thân là người cầm đầu của Trương gia, cục tức này đã nghẹn nhiều năm rồi, trong một thôn, mâu thuẫn giữa hai thế gia vọng tộc cũng không ít, trước đây Trương Sĩ Hồng bị mắng là tuyệt hậu không phải chỉ một lần, , hôm nay lại có người nhắc tới chuyện này lão gia tử lão gia tử thù mới hận cũ tất cả dồn lên, ông ta bỗng nhiên lao lên, vung tay tát cho Chu Hữu Lượng một cái rõ vang.

Chu Hữu Lượng bị đánh cho ngây ra, Trương đại quan nhân cũng bị một cái tát xuất kỳ bất ý này làm cho sững người, ông trẻ này khi đánh người không thấy một chút vẻ già cả nào, rất chuẩn rất độc, đối với nắm chắc yếu tố thật sự là lô hỏa thuần thanh, liên tưởng tới cái bệnh thích tát người của mình, cảm thấy trò này chắc là di truyền của gia tộc.

Trương Sĩ Hồng ngang nhiên tát Chu Hữu Lượng một cái, sau đó chỉ vào mũi Chu Hữu Lượng mà mắng: "Tam cẩu tử, mày khi dễ Trương gia chúng tao không có người đúng không? Mày thấy rõ rồi đó, đây là cháu tao, là cháu ruột của Trương Sĩ Hồng tao, tuyệt hậu cái gì? Mày mới tuyệt hậu, cả nhà chúng mày tuyệt hậu!" năng lực gây sự của lão gia tử này cũng không bình thường.

Bên nhà Chu gia có người không vui, lập tức đứng lên, Trương gia cũng là nhà giàu, tuy rằng một thế hệ trẻ tuổi chỉ có Trương Dương là nam đinh, nhưng Trương đại quan nhân tuyệt đối là nhân vật cường thế lấy một chọi mười, , Trương đại quan nhân trợn trừng mắt: "Sao? Muốn đấu với Trương gia ư, Chu Hữu Lượng, anh thích đơn đả độc đấu hay là tất cả lao lên!"

Trương đại quan nhân vừa lên tiếng, người bên Chu gia sợ luôn, ai cũng biết thân thể của mình không thể nào cứng bằng cối dá, người ta lại đá cối đá như đá đậu hủ, nếu thật sự xuất thủ, kẻ chịu thiệt chính là nhưng của Chu gia.

Trần Ái Quốc lại đứng ra hoà giải: "Thôi, thôi, mọi người là người một nhà, là người cùng quê, đừng có đứng nhau. "

Chu Hữu Lượng oán hận trừng mắt lườm Trương Sĩ Hồng một cái, thật ra hắn cũng đuối lý, Trương Sĩ Hồng đánh hắn một cái cũng là đáng, ai bảo hắn lắm lời? Chu Hữu Lượng oán thầm, bí thư chi bộ thôn là tôi, gây khó dễ với tôi, về sau các ngươi sẽ chịu thiệt.

Trần Ái Quốc thấy toàn bộ phát triển của chuyện này, cảm thấy sự biến chuyển rất bất ngờ, không ai ngờ được Trương Dương là người của thôn Tiểu Thạch Oa, còn là con trai thân sinh của Trương Giải Phóng, Trương lão gia tử đứng ra ủng hộ đi cháu này, tất nhiên sẽ không có ai nhắc tới chuyện người chết nữa.

Cái thứ tình thân này vô cùng kỳ diệu, tuy rằng người của Trương gia và Trương Dương chưa từng gặp mặt, nhưng ngày đầu tiên gặp nhau, trong thời gian ngắn đã đã trở nên khá thân thiết, Trương Dương còn có hơi mười chú bác còn sống, Trương Sĩ Hồng giới thiệu cho thân thích trong nhà cho hắn, còn gọi Trương Dương về nhà ăn bữa cơm làm quen.

Trương Dương uyển chuyển từ chối hảo ý của lão gia tử, dù sao hắn cũng không yên tâm để Kiều Mộng Viện một mình ở đây, ông thôn Tiểu Thạch Oa sẽ có người tới gây sự.

Trương Sĩ Hồng nói: "Trương Dương, cháu ngươi đừng sợ, chuyện của cháu chính là chuyện của người Trương gia chúng ta, ai dám đến gây sự chính là đối nghịch với nhà họ Trương chúng ta. "

Trương Dương nói: "Ông trẻ, hôm nay cháu không đi gặp họ hàng đâu, dẫu sao thì cô cháu cũng vừa mới mất, không thể mang khí xui đến cho mọi người được, đợi mấy ngày nữa cháu sẽ tới. "

Trương Sĩ Hồng thấy hắn kiên trì thì cũng chỉ có thể từ bỏ, Trương Sĩ Hồng nói: "Trương Dương à, chấu vẫn chưa đi thăm mộ cha à?"

Trương Dương gật đầu, lần này hắn tới đây còn có một mục đích quan trọng chính là đi thăm mộ, bất kể ông cha ruột này năm đó khi còn sống tạo bao nhiêu nghiệt, nhưng dù sao cũng là cha ruột của hắn, tảo mộ cho vong phụ là điều nên làm.

Trương Sĩ Hồng chỉ vào ngọn đồi nhỏ phía sau trường học: "Hắn được chôn ở bên kia đồi, sáu mai chú sáu của cậu sẽ dẫn cậu đi tế bái. "

Trương Dương gật đầu nói: "Ông trẻ, lát nữa cháu sẽ tới. "

Trương Sĩ Hồng nói: "Trời tối rồi, đừng đi nữa, cha cậu buổi tối ra ngoài đi dạo, thấy cậu rồi đi theo cậu thì không hay đâu. "

Mọi người tản đi, tất cả một lần nữa khôi phục bình tĩnh, Trần Ái Quốc lặng lẽ thu thập đống hỗn độn mà thôn dân lưu lại, Trương Dương trở lại trong phòng, nhìn thấy Tế Thiện lại bắt đầu niệm kinh siêu độ, Kiều Mộng Viện ngồi bên cạnh mẹ, trong mắt tràn ngập bi thương và sợ hãi, cô ta đã bị sự bi thương này dày vò cho mình đầy thương tích.

Trương Dương vỗ nhẹ nhẹ vào vai cô ta, Kiều Mộng Viện quay đầu lại, nhìn hắn một cái, trong ánh mắt lộ ra một chút an ủi.

Biết Kiều Mộng Viện cả ngày chưa ăn gì, tìm tới Trần Ái Quốc, ở trong phòng bếp của y làm một tô mì, đưa cho Tế Thiện hòa thượng một bát, bát còn lại đưa cho Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện lắc đầu nói: "Tôi không muốn ăn. "

Trương Dương nói: "Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta phải đối mặt với hiện thực, đường về sau bất kể là dài thế nào, tôi cũng sẽ bước cùng cô. "

Môi Kiều Mộng Viện giật giật, cô ta bỗng nhiên yếu xung động muốn rơi lệ, nhưng cô ta không khóc được nữa, nước mắt đã khô cạn rồi.

Hướng cũng đói bụng cả một ngày, trở lại phòng bếp, Trần Ái Quốc đang xào thịt cay, đặt trên bếp, vẫy vẫy tay với Trương Dương: "Nào, cùng nhau chút gì đó đi. "

Trong tay Trương Dương còn bưng bát mỳ mà Kiều Mộng Viện chưa ăn, ngồi trên bếp, cùng Trần Ái Quốc ăn mỳ, hai người không nói gì, trong chốc lát đã ăn sạch, Trương Dương lại xới thêm một bát, hôm nay quả thật là đói quá.

Trần Ái Quốc ăn cơm xong, đặt bát không sang một bên, lấy giấy và thuốc lá ra, rất thuần thục quấn lại, cho vào miệng châm rồi hít một hơi thật sâu.

Trương Dương nhìn vết thương trên mặt y, có chút áy náy nói: "Hiệu trưởng Trần, xin lỗi, hôm nay liên lụy anh rồi. "

Trần Ái Quốc nói: "Không có gì, tôi chỉ bị xước da chút thôi. "

Trương Dương cũng ăn xong rồi, đặt bát không lên bếp.

Trần Ái Quốc nói: "Hút thuốc không?"

Trương Dương lắc đầu: "Hút thuốc có hại cho sức khỏe!"

Trần Ái Quốc cười nói: "Người trẻ tuổi không hút thuốc lá là tốt, tôi hút cả nửa đời người rồi, không bỏ được. "

Trương Dương nói: "Thật ra năm đó anh có thể lựa chọn về thành phố, vì sao cứ muốn kiên trì ở lại?" Đây là điều mà hắn nghĩ mãi không hiểu.

Trần Ái Quốc nhìn Trương Dương, nói: "Tôi cũng luôn cảm thấy rất lạ, một người trẻ tuổi như cậu vì sao lại quan tâm tới chuyện năm đó của chúng tôi như vậy, dây dưa cả nửa ngày, cậu không ngờ là con trai của Trương Giải Phóng. "

Trương Dương nói: "Tôi đối với người cha này thì không có một chút ấn tượng nào. "

Trần Ái Quốc nói: "Khi chúng tôi xuống nông thôn, cha cậu mới là một thanh niên mười bảy mười tám tuổi, rất tò mò với tất cả những thứ ở bên ngoài, thích trao đổi với thanh niên trí thức chúng tôi, cũng rất hướng về thủ đô, hắn ở trong thôn cũng được coi là một nhân vật. "

"Sao lại vậy?" Trương đại quan nhân nghe ra đánh giá của Trần Ái Quốc đối với cha mình cũng không có bao nhiêu nghĩa tốt.

*****

Trần Ái Quốc nói: "Hắn nổi tiếng là giỏi đánh nhau, tính khí cũng không tốt, năm đó đám người cùng tuổi của thôn Tiểu Thạch Oa không ai là không sợ hắn, có điều hắn đối với đám thanh niên trí thức chúng tôi thì không tồi. "

Trương Dương gật đầu, đối với người cha chưa bao giờ gặp này, ấn tượng của hắn bắt đầu dần dần trở nên rõ ràng.

Trần Ái Quốc nói: "Thôn Tiểu Thạch Oa là nơi hẻo lánh, thanh niên trí thức xuống đây cũng chỉ có tám người, tôi cũng có chút ấn tượng với vị nữ sĩ mà cậu cõng... "

Trương Dương hai mắt sáng ngời, Trần Ái Quốc cuối cùng cũng nguyện ý kể lại chuyện xưa rồi.

Trần Ái Quốc từ trong ví lấy ra một bức ảnh, bức ảnh đó là một bức ảnh chụp chung, Trương Dương cũng có, có điều bức cho không rõ bằng bức của Trần Ái Quốc, Trần Ái Quốc chỉ vào ảnh, nói: "Hứa Thường Đức, Đổng Đắc Chí, Thẩm Lương Ngọc, Vương Quân Dao, tôi, Trần Thiên Trọng... "

Trương Dương trong lòng thầm cảm khái, sáu người này mình đều biết tất cả, trừ Vương Quân Dao có thể đang sống với thân phận khác và Trần Ái Quốc trước mắt ra, những người khác đều đã chết rồi.

Trần Ái Quốc chỉ chỉ vào một nam tử lùn nhất: "Hắn tên là Mẫn Cương, chết sớm nhất, được chôn ở mảnh đồi phía sau, đất đá của thôn Tiểu Thạch Oa vùi lấp hắn, khi đào ra được thì tắt thở. "

Trương đại quan nhân thầm nghĩ lại thêm một người chết, xem ra thôn Tiểu Thạch Oa thật đúng là một khối hung địa. Ánh mắt hắn hướng về phía vị trí ở chính giữa bức ảnh, người đứng sóng vai với Trần Thiên Trọng.

Trần Ái Quốc nói: "Hắn tên là Tiêu Minh Hiên, là người có tài khí nhất trong đám người chúng tôi, người mà cậu hôm nay cõng, nếu tôi nhớ không lầm thì trước đây từng đến tìm hắn, nghe nói là đối tượng của hắn, trong ấn tượng của tôi thì nữ sĩ đó đã tới hai lần, thái độ của Tiêu Minh Hiên đối với cô ta vô cùng lãnh đạm, một lần đến về sau còn khóc rồi đi. "

Trương đại quan nhân nhìn chằm chằm vào Tiêu Minh Hiên trong ảnh, luôn cảm thấy vẻ mặt và thần thái của người này có chút quen thuộc, nhưng đường nét trên khuôn mặt lại có chút xa lạ.

Trần Ái Quốc nói: "Chuyện quá khứ mà tôi biết đều nói với cậu tất cả rồi. "

Trương Dương gật đầu: "Cám ơn!"

Trần Ái Quốc nói: "Vị nữ đó lựa chọn đến Tây Sơn tự nhảy xuống tự tự, tôi thấy cô ta vẫn không buông bỏ được chuyện mấy chục năm trước. " Y thở dài: "Ngày tháng đó đã lưu lại cho chúng tôi một ám ảnh quá sâu, tôi không muốn nhắc tới nữa!"

Trương Dương vẫn nhìn chăm chú vào Tiêu Minh Hiên trong ảnh, từ bề ngoài thì mình chưa bao giờ gặp người này, nhưng sao lại có cảm giác giống như đã từng quen biết, trong tám người, người này là một người bình tĩnh thong dong nhất, vẻ bình tĩnh thong dong này ở vào tuổi này khó mà có được, một đám người trẻ tuổi thân ở vào nghịch cảnh, một đám người trẻ tuổi phong nhã hào hoa, vận mệnh lại đột nhiên phát sinh thay đổi, ở vào hoàn cảnh như vậy vẫn bảo trì được bình tĩnh thì cũng là hiếm có, Hứa Thường Đức không làm được, trên mặt y tràn ngập vẻ uể oải, Trần Thiên Trọng thoạt nhìn cũng không vui, tuy rằng mỗi người đều đang cười, nhưng đa số vẫn mang theo vẻ u buồn, Tiêu Minh Hiên này vẫn cười rất bình tĩnh thong dong, không biết vì sao, Trương Dương bỗng nhiên nghĩ tới một người, Tiêu Quốc Thành! Tuy rằng vẻ ngoài của Tiêu Minh Hiên và Tiêu Quốc Thành hoàn toàn bất đồng, nhưng bọn họ có nụ cười bình tĩnh thong dong rất giống nhau.

Trương đại quan nhân lắc đầu, trên đời này không có chuyện trùng hợp như vậy chứ?

Trần Ái Quốc nhìn thấy vẻ mặt của hắn, có chút kinh ngạc nói: "Cậu nghĩ gì vậy?"

Trương Dương cười nói: "Không có gì!"

Trở lại bên cạnh Kiều Mộng Viện, Tế Thiện cũng vừa ăn cơm xong, Trương Dương lặng lẽ gọi y ra cửa, màn đêm đã buông xuống, thời tiết cũng quang rồi, Trương Dương đưa bức ảnh đó cho Tế Thiện, chỉ vào Tiêu Minh Hiên ở giữa: "Đại sư có nhớ người này không?"

Tế Thiện gật đầu: "Hắn chính là thanh niên trí thức năm đó thường đến chùa, đúng rồi, hắn từng dẫn vị nữ thí chủ đó tới... "

Trương Dương đã có thể chứng thực, Mạnh Truyền Mĩ và Tiêu Minh Hiên này từng có một đoạn tình cảm, mà đoạn tình cảm này bắt đầu trước khi gặp Kiều Chấn Lương, bởi vì nằm tháng đặc thù đó, tình cảm của Mạnh Truyền Mĩ và Tiêu Minh Hiên cũng kết thúc mà không có kết quả, sau khi hai người tách ra, Mạnh Truyền Mĩ gặp Kiều Chấn Lương, gả cho y, cũng sinh Kiều Bằng Cử cho y. Mà khi Mạnh Truyền Mĩ đang sống cuộc sống yên vui thì gặp lại Tiêu Minh Hiên, hai người tỉnh cũ không rủ cũng tới, cuối cùng không thể khống chế được mình, đi nhầm một bước, Mạnh Truyền Mĩ có thai, sinh ra đứa con gái không thuộc về Kiều Chấn Lương - Kiều Mộng Viện, đương nhiên tất cả cũng là Trương đại quan nhân đoán thôi. Mạnh Truyền Mĩ đã chết, bà ta để lại cho Kiều Chấn Lương một nỗi nhục nhã cả đời cũng không thể xóa đi được, để lại cho Kiều Mộng Viện nỗi đau xót vô tận. Đủ loại dấu hiệu cho thấy, Kiều Mộng Viện đã biết bí mật mình không phải là người của Kiều gia.

Trương đại quan nhân thầm cảm thán, chuyện sao phức tạp như vậy.

Tế Thiện Trương Dương ngơ ngác xuất thần, không khỏi gọi hắn: "Trương thí chủ, Trương thí chủ!"

Trương Dương lúc này mới trở lại hiện thực, hắn cười nói: "Đại sư, tôi có yêu cầu quá đáng. "

Tế Thiện gật đầu nói: "Trương thí chủ cứ nói. "

Trương Dương nói: "Chuyện hôm nay đại sư nói với tôi, có thể không nhắc tới với ai khác nữa không?"

Tế Thiện nói: "Trương thí chủ yên tâm, việc này tôi sẽ không nhắc tới với bất kỳ ai. "

Trương Dương lại nói: "Đại sư tôi muốn hỏi ông một chuyện, cha tôi Trương Giải Phóng năm đó là một người như thế nào?"

Tế Thiện nghĩ nghĩ, không hề trực tiếp đánh giá về Trương Giải Phóng mà nói khẽ: "Đám người năm đó muốn tới đốt Tây Sơn tự, chính là phụ thân anh dẫn đầu. "

Trương đại quan nhân có chút xấu hổ cười cười, xem ra ông già của mình quả thực không phải là người lương thiện.

Tế Thiện lại nghĩ tới một chuyện: "Đúng rồi, lần này có người quyên cho Tây Sơn tự chúng tôi một khoản tiền lớn để sửa chữa chùa miếu, tôi hoài nghi người quyên tiền có thể chính là thanh niên trí thức năm đó. "

Trương Dương nhướn mày, đây cũng là một điểm đi vào rất tốt. Chỉ cần điều tra ra lai lịch của khoản tiền quyên góp đó, tất nhiên có thể tìm được Tiêu Minh Hiên kia rốt cuộc là ai.

Trương Dương không đợi ngày mai mới tới bái tế cha, hắn không mê tín, không tin thuyết quỷ thần là cái gì, hỏi Trần Ái Quốc rõ vị trí của mộ cha hắn rồi tối hôm đó lần mò đi lên đồi, mang theo một bình rượu, rưới lên mộ cha.

Người đã chết rồi, bất kể năm đó Trương Giải Phóng là thiện hay ác, tất cả đều đã hóa thành mây khói, Trương đại quan nhân thầm nói trước mộ cha: "Cha à, năm đó khi cha còn sống không làm được bao nhiêu chuyện tốt, giúp Hứa Thường Đức trợ Trụ vi ngược, lại cưỡng hiếp Thẩm Tĩnh Hiền, sinh ra Tô Viện Viện, những việc này đều là chuyện xấu táng tận lương tâm. Con làm con thì cũng ngại không nói cha, cha ở dưới suối vàng có biết thì nên kiểm điểm lại mình nhé.

Trương Giải Phóng đã chết nhiều năm rồi, tất nhiên sẽ không nghe thấy tiếng lòng của con trai.

Trương Dương mượn ánh trăng, nhổ cỏ hoang xung quanh mộ, thầm nghĩ, năm đó ông già mình làm nhiều chuyện xấu, mình nếu có cơ hội sẽ tận lực bù đắp, nếu không sao có câu cha làm trái thì con đền bù.

Trương Giải Phóng ở dưới suối vàng nếu biết được, nhất định cũng sẽ cảm thấy an ủi vì có một đứa con trai như vậy.

Kiều Mộng Viện cả đêm không ngủ, bồi bạn bên cạnh thi thể mẹ, Trương Dương cũng cả một đêm không ngủ, sau khi từ mộ cha về thì lặng lẽ ở bên cạnh Kiều Mộng Viện, cái gì gọi là hoạn nạn gặp chân tình, chính là khi người khác cần anh nhất thì anh xuất hiện bên cạnh người đó. Nhân sinh của Kiều Mộng Viện xảy ra kịch biến như vậy, không phải Trương Dương từ đầu đến cuối ở bên cạnh cô ta, cô ta chỉ sợ đã sớm suy sụp rồi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1276)