Vay nóng Homecredit

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1025

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1025: Xử lý trầm thấp
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Shopee


Ngày hôm sau cầu vẫn chưa được sửa xong, nhưng Trương đại quan nhân bất kể là như thế nào cũng không thể tiếp tục ở lại đây, lúc nửa đêm thì nhận được điện thoại của Kiều Bằng Phi, gã đi cùng Kiều Chấn Lương đã tới huyện Tây Sơn, Trương Dương bảo bọn họ tạm thời chờ đợi ở thị trấn, sáng sớm hôm sau sẽ tới.

Thôn dân của Thôn Tiểu Thạch Oa cũng không muốn để thi thể Mạnh Truyền Mĩ tiếp tục ở lại chỗ này, bọn họ rất tận tâm sửa chữa cầu, tuy rằng tối hôm đó chưa sửa xong, nhưng bọn họ vẫn tìm một cái thuyền, mục đích là muốn tiễn người chết không thuộc thôn Tiểu Thạch Oa đi.

Tờ mờ sáng, Chu Sơn Hà đại biểu trong thôn tới thông tri cho Trương Dương, đã tìm được thuyền rồi, hắn biểu đạt ý tứ rất rõ ràng, hy vọng Trương Dương có thể mau mang thi thể đi khỏi đây.

Sau khi Trương Dương nói lời từ biệt với Trần Ái Quốc và Tế Thiện hòa thượng thì cõng thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, dẫn Kiều Mộng Viện rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa.

Trải qua đau khổ cả một đêm, Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng bình tĩnh lại, tình tự của cô ta cũng bình phục hơn rất nhiều.

Hai người tới bờ sông thì nhìn thấy một con thuyền rách nát đỗ ở đó, ông trẻ Trương Sĩ Hồng của Trương Dương không ngờ cũng ở đó, bên cạnh ông ta là hai người trung niên khỏe mạnh, kể ra đều là chú họ của Trương Dương.

Trương Dương cõng Mạnh Truyền Mĩ tới trước mặt Trương Sĩ Hồng, Trương Sĩ Hồng thở dài: "Thằng bé, tối hôm qua trong thôn làm ầm ĩ cả một đêm rồi, không ai muốn một người ngoài thôn chết ở đây, cầu tuy rằng chưa sửa xong, nhưng cũng tìm được thuyền rồi, cháu mau rời khỏi nơi này đi, cũng không phải là ông không muốn giữ cháu lại, mà là tình huống lần này đặc thù, thi thể này cũng không thể để lại đây được. "

Trương Dương gật đầu, biết Trương gia và những người khác trong thôn chắc hẳn bởi vì chuyện dung nạp người chết mà cãi cọ nhau, Trương Sĩ Hồng cuối cùng cũng lựa chọn nhượng bộ. Thật ra Trương Dương cũng không muốn ở lại đây, chỉ là cầu sập rồi, tình tự của Kiều Mộng Viện lại rất không ổn định, không thể đi tiếp dưới tình huống này, ở lại thôn Tiểu Thạch Oa điều chỉnh một chút cũng là một chuyện tốt đối với cô ta.

Trương Dương nói: "Ông, chuyện lần này mang tới phiền toái cho ông rồi, chờ chuyện này qua đi, cháu sẽ tới thăm ông. À, chau công tác ở Tân Hải, Chu Sơn Hổ của thôn này hiện tại đang làm cho cháu, ông nếu có thời gian thì có thể tới Tân Hải làm khách. "

Trương Sĩ Hồng cười cười lắc đầu: "Bé ngoan, tâm ý của cháu ông xin nhận, nhưng ông không đi được, già rồi, không biết ngày nào sẽ đi, đợi khi ông chết rồi, cháu có thể tới tiễn ông một đoạn đường là ông thỏa mãn rồi. " Trong đống con cháu của Trương Sĩ Hồng toàn là con gái, Trương Dương hiện tại nam đinh duy nhất, người quê nhà đối với điểm này rất coi trọng, ai cũng hy vọng khi mình chết có một đứa cháu trai tới đưa tiễn.

Trương Dương gật đầu: "Ông nội, ông nhất định sống lâu trăm tuổi. " Hắn không nói thêm gì nữa, cáo từ rời đi.

Hai chú họ của hắn phụ trách chèo thuyền đưa họ tới bờ bên kia, người chèo thuyền là con trai của Trương Sĩ Hồng Trương Chiến Bị, Trương Dương nên gọi y là chú, Trương Chiến Bị nói: "Cháu trai, chú nghe nói Hổ tử công tác ở chỗ cháu à?"

Trương Dương gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn trước mắt đang làm lái xe ở thị ủy. "

Trương Chiến Bị nói: "Chú gần đây sẽ tới Bắc Cảng làm xây dựng, nếu đi tìm cháu thì cháu đừng có phớt lờ ta đấy nhé. "

Trương Dương nói: "Chú tám cứ đến thị ủy Tân Hải tìm cháu là được. "

Hai người tới bờ đối diện, Trương Dương và Kiều Mộng Viện cáo từ bọn họ, cõng Mạnh Truyền Mĩ tiếp tục đi đến Lô Gia Lương, khi bọn họ đến là ngồi xe ba bánh của Chu Sơn Tùng, khi về lại chỉ có thể đi bộ, giờ đã là hơn năm giờ sáng, trời vẫn chưa có dấu hiệu sáng, đường núi lầy lội khó đi, rất nhiều nơi đã xuất hiện núi lở.

Trương Dương biết tâm tình của Kiều Mộng Viện không tốt, cũng không chủ động nói chuyện với cô ta, hai người cứ vậy lặng lẽ đi trên đường núi, Kiều Mộng Viện nhìn mẹ được bọc vải trắng, lại nhìn Trương Dương ở phía tước, hai mắt của cô ta không khỏi đã ươn ướt, cô ta bỗng nhiên ý thức được Trương Dương ở trong cuộc đời mình đã có một vị trí không thể thay thế, nếu không có hắn, cô ta thậm chí không biết mình nên sống như thế nào

" Trương Dương... "

Trương Dương nghe thấy giọng nói khàn khàn với Kiều Mộng Viện thì dừng chân, xoay người nhìn.

Kiều Mộng Viện dụi đầu vào lòng hắn rồi thấp giọng khóc nức nở.

Trương Dương ôn nhu nói: "Sao tự dưng lại khóc?"

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi... Tôi... " Trong lòng cô ta đầy cảm động.

Trương Dương nói khẽ: "Tất cả đều sẽ tốt lên thôi, mưa gió qua rồi cầu vồng sẽ tới. "

Thế sự không có gì là tuyệt đối, Trương đại quan nhân hôm nay không đợi được cầu vồng mà hắn hy vọng, thay vào đó là một trận mưa gió, khi rời khỏi rời khỏi thôn Tiểu Thạch Oa, Trần Ái Quốc đã chuẩn bị cho bọn họ một số túi ni lông, Trương Dương dùng túi ni lông bọc thi thể của Mạnh Truyền Mĩ lại lại để Kiều Mộng Viện đội một cái túi ni lông khác, Trương đại quan nhân từ sau khi hoàn thành đột phá đại thừa quyết, tố chất thân thể đã khôi phục lại cường hãn như ngày xưa, chút mưa gió này tất nhiên sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn gì tới hắn.

Cứ như vậy bước thấp bước cao tới Lô Gia Lương, tới trước xe việt dã của Trương Dương đã là hơn chín giờ sáng.

Trương Dương đặt di thể của Mạnh Truyền Mĩ vào trong xe, đưa cho Kiều Mộng Viện một cái khăn mặt, Kiều Mộng Viện nhận lấy lau nước mưa, bi thương nói: "Tới huyện Tây Sơn hội hợp với cha tôi. "

Kiều Mộng Viện vừa mới nói xong thì Kiều Bằng Phi lại gọi điện thoại tới, bọn họ đang ở huyện Tây Sơn chờ sốt ruột lắm rồi, lo lắng Trương Dương trên đường gặp chuyện không may.

Trương Dương nhận điện thoại từ Kiều Mộng Viện, nói rõ tình huống với Kiều Bằng Phi, Kiều Chấn Lương ở bên kia cũng tiếp máy, y nói với Trương Dương: "Trương Dương, chúng tôi ở nhà khách Hồng Tinh huyện Tây Sơn, trên đường nhất định phải cẩn thận nhé. "

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Kiều cứ yên tâm đi!"

Kiều Chấn Lương lại nói: "Mộng Viện thế nào?"

Trương Dương nói: "Vẫn ổn!"

Một giờ sau, Kiều Chấn Lương cuối cùng cũng gặp được con gái, lần này chỉ có y và Kiều Bằng Phi hai người tới, sau khi tới Kinh Sơn bọn họ cũng không liên hệ với lãnh đạo địa phương.

Kiều Chấn Lương lên xe việt dã của Trương Dương, y đi tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, giang tay ra ôm cô ta, nhận thấy toàn thân con gái đều ướt, y tràn ngập yêu thương nói: "Mộng Viện, vì sao phải tự tra tấn mình như vậy... "

Ánh mắt Kiều Mộng Viện nhìn mẹ được bọc trong vải trắng, nói khẽ: "Cha, mẹ đã chết rồi... "

Kiều Chấn Lương gật đầu, y cắn môi, muốn vươn tay ra lật vải bọc người Mạnh Truyền Mĩ, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ ý định.

Sau khi thấy Kiều Chấn Lương, Trương Dương mới biết được trạm tiếp theo của bọn họ là đài hoả táng thành phố Kinh Sơn, Kiều Chấn Lương đã quyết định lập tức hoả táng Mạnh Truyền Mĩ.

Trương Dương là một ngoại nhân, hắn không bất kỳ quyền lên tiếng, nhưng Kiều Mộng Viện lại phản đối, nói khẽ nói khẽ: "Cha, anh con vẫn chưa về, chẳng lẽ cha không cho anh ấy nhìn mẹ lần cuối ư?"

Kiều Chấn Lương nói: "Mộng Viện, cha không bảo nó tới đây, nó sẽ trực tiếp tới kinh thành, sau khi hoả táng mẹ con, chúng ta lập tức về kinh thành, mai táng bà ấy ở đó, đây cũng là ý kiến của ông nội và cậu con. "

Kiều Mộng Viện nói: "Vì sao phải gấp rút như vậy? Anh con tối nay là tới được rồi, vì sao không để anh gặp mặt mẹ lần cuối?"

Kiều Chấn Lương:: "Mộng Viện, co chẳng lẽ không muốn mẹ con được sớm an nghỉ ư? Mẹ con như vậy, sao có thể để cho anh con nhìn thấy. nếu nó hỏi, con sẽ giải thích như thế nào?"

Kiều Mộng Viện nói: "Lừa gạt! Chẳng lẽ trong nhà chúng ta chỉ còn lại toàn là lừa gạt ư? Vì sao không thể nói ra tất cả? Vì sao cứ phải trốn tránh? Cái này có công bình với chúng con không?"

Kiều Chấn Lương nhìn con gái, khóe môi run rẩy.

Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Không được, anh con có quyền nhìn mẹ mình lần cuối, tâm nguyện của mẹ con cũng không phải là được chôn ở ở kinh thành, bà đã nói, nếu có một ngày bà già đi thì hãy mang tro cốt rải xuống biển. "

Kiều Chấn Lương cuối cùng cũng khuất phục: "Vậy trước tiên đưa mẹ con tới nhà tang lễ, bên kia cha đã an bài rồi, để người ta trang điểm lại cho mẹ con, không thể để anh con nhìn thấy bà ấy như vậy. "

Trương đại quan nhân cũng không tham dự vào trong đối thoại của cha con bọn họ, nhưng hắn phát hiện một chuyện kỳ quái, Kiều Chấn Lương từ đầu tới cuối không nhìn di dung của Mạnh Truyền Mĩ, xem ra tử vong cũng không thể tiêu trừ ngăn cách giữa vợ chồng bọn họ.

Bố trí di thể của Mạnh Truyền Mĩ xong, Trương Dương khuyên Kiều Mộng Viện tạm thời tới phòng khách quý nghỉ ngơi.

Giữa cha con Kiều Mộng Viện và Kiều Chấn Lương cơ hồ không có bất kỳ trao đổi gì, trong tay Kiều Mộng Viện vẫn nắm chặt chuối phật châu đó, Kiều Bằng Phi cùng Kiều Mộng Viện tới phòng khách quý nghỉ ngơi.

Kiều Chấn Lương và Trương Dương đứng trên hành lang, Kiều Chấn Lương nhìn Trương Dương rồi gật đầu nói: "Trương Dương, hai ngày nay phiền cậu quá. "

Trương Dương nói: "Ngài không cần khách khí với tôi, bộ trưởng Kiều, có chuyện tôi vẫn chưa nói với ngài. "

Kiều Chấn Lương gật đầu.

Trương Dương nói: "Trước đó tôi đã cho người lấy mẫu máu của cô Mạnh, tiến hành kiểm tra thân thể toàn diện cho cô ấy, nhưng kết quả kiểm tra mẫu máu chứng minh cô ấy hình như phải chịu sự phóng xạ của vật phóng xạ nào đó, đến bây giờ vẫn chưa tra ra nguyên nhân chân chính, ngài biết ai muốn hại cô ấy không?"

*****

Kiều Chấn Lương nhíu mày: "Cô ta một lòng hướng, chắc không có kẻ thù. " Y nghĩ nghĩ rồi lại nói: "Những gì liên quan tới cái chết của cô Mạnh của cậu, tôi hy vọng cậu không nói ra ngoài, cậu biết đấy, lời người đáng sợ, tôi không muốn bị người hữu tâm lợi dụng, chỉ muốn cô Mạnh của cậu có thể ra đi một cách yên bình. " Kiều Chấn Lương sở dĩ nói như vậy là cân nhắc đến danh dự của Kiều gia, nếu chuyện Mạnh Truyền Mĩ tự sát truyền ra, khẳng định sẽ tạo thành ảnh hưởng tới danh dự của Kiều gia.

Trương Dương nói: "Bộ trưởng Kiều yên tâm, tôi sẽ không nói lung tung đâu. "

Kiều Chấn Lương thở dài: "Phía Mộng Viện thì cậu khai thông cho nó nhé, đứa nhỏ này bởi vì chuyện của mẹ nó mà sinh ra một số hiểu lầm với tôi, tôi cũng không biết nên trao đổi với nó như thế nào. "

Trương đại quan nhân có thể thông cảm cho chỗ khó xử của Kiều Chấn Lương, Mạnh Truyền Mĩ cắm cho y một cái sừng như vậy, ngay cả con gái mà y dưỡng dục nhiều năm cũng không thân sinh của y, đổi thành người thường thì chỉ sợ đã sớm bùng nổ rồi, nhưng Kiều Chấn Lương cân nhắc tới vinh dự của tộc, danh dự của bản thân, không thể không bị đánh gẫy răng rồi cũng đành nuốt vào bụng, lặng lẽ thừa nhận tất cả. Kiều Chấn Lương sở dĩ nóng lòng hoả táng thi thể của Mạnh Truyền Mĩ, mục đích chính là để tận lực phong tỏa tin tức, khống chế ảnh hưởng của chuyện này.

Nhà ai cũng có vấn đề, chỉ thấy trộm ăn thịt, không ai thấy trộm bị đánh, mặt ngoài phong quang của Kiều Chấn Lương thì rất nhiều người đều nhìn thấy, nhưng ai có thể thấy được niềm chua xót sau lưng y, cho tới bây giờ trong lòng Kiều Chấn Lương vẫn không ngừng nhỏ máu, tư vị nuôi con gái của người ta cũng không dễ chịu gì.

Kiều Chấn Lương có thể an bài tất cả thuận lợi như vậy ở nhà tang lễ Kinh Sơn ít nhiều cũng nhờ một người - bí thư thị ủy Kinh Sơn Ngô Minh, trước đây khi Kiều Chấn Lương đảm nhiệm bí thư tỉnh ủy Bình Hải cũng không tốt gì với Ngô Minh, Ngô Minh ở dưới tay y trên sĩ đồ cũng bị lạnh nhạt, nhiều lần trăn trở mới được có được vị trí bí thư thị ủy Kinh Sơn, có điều tuy rằng là vậy, Ngô Minh vẫn không dám mang thù, địa vị chính trị của Kiều Chấn Lương y không thể với tới được, càng không cần phải nói tới đối nghịch với y. Hiện giờ Kiều Chấn Lương là bộ trưởng bộ nông nghiệp, y mở miệng bảo Ngô Minh làm việc, Ngô Minh tất nhiên không dám chậm trễ.

Kiều Chấn Lương tới nhà tang lễ thành phố Kinh Sơn không lâu thì Ngô Minh cũng đã nghe tin mà tới.

Kiều Chấn Lương nhận được điện thoại của Ngô Minh, có chút không vui, y nhíu mày theo thói quen, gác điện thoại rồi nói với Trương Dương: "Ngô Minh tới. "

Trương Dương nói: "Hắn là bí thư thị ủy Kinh Sơn, ngài đã tới, hắn về tình về lý đều nên tới đón. " Trương Dương không muốn giao tiếp với Ngô Minh, đứng dậy nói: "Bộ trưởng Kiều, tôi tránh đi trước. "

Kiều Chấn Lương gật đầu, Trương Dương rời đi không thì Ngô Minh liền tới, y đi một mình vào trong phòng nghỉ giành cho khách quý của Kiều Chấn Lương, khi vào cửa trên mặt tràn ngập vẻ bi thương, người không biết còn tưởng rằng bà già hắn chết.

Kiều Chấn Lương vươn tay ra, Ngô Minh bước nhanh tới, hai tay cầm tay Kiều Chấn Lương rồi dùng sức mà lắc, nói: "Bộ trưởng Kiều, nén bi thương thuận biến. "

Đã tiến hành đăng ký tử vong, Ngô Minh muốn tra ra thân phận của người chết cũng không khó.

Kiều Chấn Lương thở dài, cùng Ngô Minh ngồi xuống sô pha, Ngô Minh tràn ngập quan tâm nói: "Bộ trưởng Kiều, sao lại xảy ra chuyện này?"

Kiều Chấn Lương nói: "Vợ tôi si mê Phật học, chuyện trước khi xuất gia chắc anh cũng có nghe nói. "

Ngô Minh gật đầu.

Kiều Chấn Lương nói: "Trong khoảng thời gian này thân thể của cô ta không tốt, con gái tới thăm, cô ta nói muốn tới Tây Sơn tự thắp hương, nhưng không ngờ lần này lại ra đi không về. "

Ngô Minh chán nản nói: "Trời có lúc này lúc kia, người có họa có phúc, bộ trưởng Kiều, nếu bi kịch đã phát sinh rồi thì xin hãy nén bi thương thuận biến. "

Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện này gia đình tôi không muốn làm rùng beng, anh chắc biết rõ, trên chính đàn cho dù là một chút gió thổi cỏ lay đều sẽ có người gây sóng gió. "

Ngô Minh liên tục gật đầu: "Bộ trưởng Kiều, ngài là lãnh đạo cũ của tôi, ngài nói như thế nào thì tôi sẽ làm như thế. " Trong lòng lại không khỏi có chút hối hận, xem ra Kiều Chấn Lương là muốn xử lý nhẹ nhàng chuyện này, sớm biết như vậy mình đã không tới, đến lúc này ngược lại thành mình chôn xuống ẩn hoạn, vạn nhất sau này có người muốn chuyện này để làm trò, Kiều Chấn Lương chẳng phải là hoài nghi tới mình ư?"

Ngô Minh cố ý nói tránh đi: "Vừa rồi tôi ở bên ngoài hình như nhìn thấy xe của Trương Dương. "

Kiều Chấn Lương gật đầu nói: "Mộng Viện gọi hắn tới đây hỗ trợ, nơi này cách Tân Hải không xa. "

Ngô Minh cũng không hỏi nhiều, sau khi làm rõ thái độ của Kiều Chấn Lương thì hắn quyết định mau chóng cáo từ, loại phiền toái này càng ít dính vào càng tốt, chuyện nhà của Kiều gia các anh không liên quan gì tới tôi.

Trương Dương tới phòng nghỉ thăm Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện không hề ngủ, chỉ cầm một bức ảnh chụp cô ta và mẹ rồi ngơ ngác nhìn.

Trương Dương vừa mới đi vào phòng nghỉ thì nhận được điện thoại của Lâm Tú, lại là tìm được vật phóng xạ trong máu của Mạnh Truyền Mĩ, bước đầu phán định là trúng độc, loại nguyên tố phóng xạ này rất dễ dàng bị cơ thể người hấp thu, tồn tại trong tổ chức mềm khắp toàn thân, nhất là trong cơ thể, trường kỳ hấp thu sẽ tạo thành tổn thương mãn tính cho thân thể, thậm chí là tử vong.

Lâm Tú nhắc nhở Trương Dương cần phải kiểm tra vật phẩm thường dùng bên cạnh Mạnh Truyền Mĩ xem có vật phóng xạ tồn tại không.

Trương Dương không hề đem chuyện Mạnh Truyền Mĩ đã tử vong nói với Lâm Tú, gác điện thoại, tới bên cạnh Kiều Mộng Viện, Kiều Bằng Phi nhìn thấy hắn tới thì đứng dậy nói: "Trương Dương, ha người tâm sự đi, tôi đi sang chỗ bác tôi. "

Trương Dương gật gật đầu, sau khi Kiều Bằng Phi rời đi, hắn ngồi xuống bên cạnh Kiều Mộng Viện rồi nói khẽ: "Cảm giác thế nào?"

Kiều Mộng Viện nói: "Đây là lựa chọn của mẹ tôi, tôi không thay đổi được. "

Trương Dương nói: "Thật ra trong khái niệm của nhà phật thì sinh tử vốn không có gì khác nhau, vạn sự vạn vật đều có thuyết luân hồi, có lẽ cô Mạnh hiện tại đã được giải thoát rồi... "

Kiều Mộng Viện nói: "Hy vọng bà ấy thực sự có thể được giải thoát. " Tay cô ta nhẹn nhàng chuyển động phật châu, đó là chuỗi phật châu mà mẹ để lại.

Trương Dương vươn tay ra cầm chuỗi phật châu đó, phật châu xanh biếc, nhãn nhụi, có thể nhìn thấy một viên hạt châu trong đó có khác hai chữ hư ảo.

Kiều Mộng Viện từ trong hành động của Trương Dương cảm thấy một số dị thường, kinh ngạc nói: "Phật châu này có gì không đúng à?"

Trương Dương nói: "Không có gì, Mộng Viện, thứ này thôi để tôi giữ cho, cô mấy ngày hôm nay tinh thần không tốt, vạn nhất làm mất thì thật đáng tiếc. "

Kiều Mộng Viện gật đầu, cô ta toàn tâm toàn ý tín nhiệm Trương Dương, cô ta nói khẽ: "Cha tôi muốn tức khắc hoả táng mẹ tôi. " Cô ta tạm dừng một chút rồi lại nói: "Tôi biết, ông ấy là không muốn để chuyện này tạo thành ảnh hưởng bất lương đối với ông ấy, tôi không rõ, mẹ tôi đã chết rồi, vì sao ông ấy còn phải cố kỵ nhiều như vậy, vì sao không thể để mẹ tôi ra đi yên bình, vì sao còn phải cân nhắc tới cảm thụ của người ngoài?"

Trương Dương vỗ nhẹ nhẹ lên vai cô ta, nói khẽ: "Mộng Viện, thật ra cha cô cũng có chỗ khó xử của ông ấy, cô Mạnh chết là tự sát, chuyện này nếu bị người ngoài biết, người hữu tâm sẽ lợi dụng, còn chưa biết sẽ đồn thổi ra thành những gì, cô cũng không muốn sau khi cô Mạnh chết rồi mà vẫn không được yên đúng không. Kỳ thực chuyện này trong mắt tôi thì cách làm của cha cô không gì đáng trách, ông ta không chỉ vì bản thân ông ta, cũng không chỉ là vì danh dự của Kiều gia, làm như vậy cũng là để bảo hộ các cô. "

Kiều Mộng Viện nói: "Thứ ông ta thực sự coi trọng chỉ là chức quan của mình thôi. "

Trương đại quan nhân thầm than trong lòng, Kiều Mộng Viện hiển nhiên đã đổ trách nhiệm cái chết của mẹ mình lên đầu Kiều Chấn Lương, từ góc độ của Trương Dương mà xem xét thì Kiều Chấn Lương trong chuyện này rất đáng được đồng tình, y phải chịu đựng sự phản bội của Mạnh Truyền Mĩ, nội tâm đau khổ cực độ, trước mặt người khác còn phải cố mà cười nói, điều này đối với bất kỳ ai mà nói đều là một loại tra tấn cực lớn.

Kiều Bằng Cử buổi chiều hôm ấy tới thành phố Kinh châu, người của Kiều gia mở một hội nghị ngắn, cuối cùng quyết định trước tiên hoả táng di thể của Mạnh Truyền Mĩ, do bọn họ mang về trở lại kinh thành, tuy rằng Mạnh Truyền Mĩ lúc sinh tiền có nguyện vọng được rải tro cốt của mình xuống biển, nhưng dù sao Mạnh gia vẫn còn người, cho dù lễ tang không được cử hành long trọng thì cũng vẫn phải âm thầm cử hành nghi thức.

Kiều Mộng Viện tuy rằng không tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý với đề nghị của cha anh, lúc hoả táng di thể, huynh muội Kiều gia đều khóc chết đi sống lại, Kiều Chấn Lương cũng không nhịn được mà chảy nước mắt, nước mắt không chỉ là vì Mạnh Truyền Mĩ, mà là vì giữa bọn họ đã triệt để giải quyết xong nghiệt duyên.

Trương Dương vốn định cùng họ tới kinh thành, nhưng Kiều Chấn Lương đã uyển chuyển cự, lễ tang của Mạnh Truyền Mĩ, Kiều Chấn Lương chỉ muốn tiến hành bộ trong khi gia tộc, không muốn người ngoài tham dự.

Trương Dương cũng hiểu rõ, mình đã hoàn thành sứ mệnh rồi, nếu đi cùng ngược lại sẽ tạo thành khốn nhiễu cho Kiều gia.

Trương Dương và đám người Kiều Chấn Lương chia tay ở nhà tang lễ, trước lúc đi lại nhắc nhở Kiều Mộng Viện phải chiếu cố tốt cho sức khỏe của mình.

Trương Dương không hề lập tức rời khỏi Kinh Sơn, di thể của Mạnh Truyền Mĩ tuy rằng đã hoả táng, nhưng không có nghĩa là chuyện này đã kết thúc, hắn tìm Tạ Chí Quốc, bảo Tạ Chí Quốc hỗ trợ kiểm nghiệm chuỗi phật châu mà Mạnh Truyền Mĩ lưu lại.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1276)