Vay nóng Tinvay

Truyện:Y Đạo Quan Đồ - Chương 1033

Y Đạo Quan Đồ
Trọn bộ 1276 chương
Chương 1033: Tự mình thừa nhận
0.00
(0 votes)


Chương (1-1276)

Siêu sale Lazada


Kiều Bằng Phi lúc này từ bên ngoài trở về, nhìn thấy cảnh này, không khỏi có chút tò mò, đi tới nói: "Mộng Viện, lại muốn đi xa à?"

Kiều lão cười nói: "Nó muốn tới Tân Hải giải sầu!"

"Chỗ Trương Dương ư?" Nhắc tới Tân Hải, Kiều Bằng Phi tất nhiên sẽ liên tưởng đến Trương Dương.

Kiều Mộng Viện nói: "Cứ tính là tới giúp đỡ đi. "

Kiều Bằng Phi gật đầu nói: "Em tới trước đi, qua một đoạn thời gian nữa anh cũng sẽ tới Bình Hải. "

Kiều Mộng Viện ngạc nhiên nói: " Anh tới Bình Hải làm gì?"

Kiều Bằng Phi cười nói: "Anh đã thương lượng với bác cả rồi, ông ấy đề nghị anh tới cơ sở rèn luyện. "

"Đi đâu?"

Kiều Bằng Phi vẻ mặt thần bí nói: "Em đoán đi. "

Kiều Mộng Viện nói: "Không nói thì thôi, em chẳng hơi đâu mà đoán. "

Kiều Bằng Phi nói: "Tới huyện Xuân Dương thành phố Giang Thành tạm giữ chức phó huyện trưởng. "

Kiều Mộng Viện không khỏi có chút sửng sốt, không ngờ người anh họ này thực sự tới Bình Hải, Xuân Dương không phải là quê của Trương Dương ư? Có điều cô ta minh bạch, Kiều Bằng Phi tới Xuân Dương là để lấy tiếng, nếu quyết định đi vào sĩ đồ thì người nhà khẳng định sẽ lát tốt đường cho hắn.

Kiều lão nói: "Cũng tốt, cháu tới Bình Hải vừa hay chiếu cố được cho Mộng Viện. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Ông nội, cháu cũng không phải là trẻ con, không cần anh ấy chiếu cố. "

Kiều Bằng Phi nói: "Anh tạm thời sẽ chưa tới, đến trường đảng Trung ương học đã, tham gia ban huấn luyện cán bộ cấp ban huyện trong một tháng, sau đó mới tới Xuân Dương chính thức báo danh. "

Kiều lão gật đầu, nói: "Bằng Phi, nếu đã quyết định đi đường này, vậy thì phải làm nghiêm túc, đừng nóng vội như trước đây. "

Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, ông không thể luôn dùng ánh mắt cũ để nhìn người được, cháu ở Tây Tạng mấy năm, da cũng tuột mất mấy lớp rồi. "

Kiều lão nói: "Thế thì sao? Nghe ý của cháu cứ như trách ta đưa cháu tới Tạng biên vậy?"

Kiều Bằng Phi cười nói: "Ông nội, ông chính là chí cao thần của Kiều gia chúng ta, anh minh thần võ, không ai cản được ông, nếu không phải ông đưa cháu tới để, rèn gân cốt của cháu, thử tâm trí của cháu thì cháu sao có được ngộ tính như hôm nay, từng chút tiến bộ trong cuộc đời chúng cháu đều là nhờ sự ân cần dạy bảo của lão nhân gia ông, ông không biết đấy thôi, hiện tại thần tượng duy nhất của cháu chính là ông, đời này cháu cho dù không có được thành tựu hơn ông, cháu cũng phải nỗ lực, ít nhất thì cũng phải đuổi kịp ông. "

Kiều lão bị những lời này của hắn khiến cho bật cười, ông ta lắc đầu nói: "Xú tiểu tử, từ lúc nào học được khéo nịnh như vậy, có câu ông phải nhắc nhở cháu trước, cháu tuy rằng tiến vào quan trường, nhưng không thể không thể chỉ nhìn chằm chằm vào thăng quan, phải nhớ kỹ, người ta vào quan trường không phải vì chức vị mà là để làm việc. "

Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội, ông yên tâm đi, cháu ngay cả chút giác ngộ ấy cũng không có thì còn xứng là con cháu của Kiều gia ư?" tâm tình của Kiều lão lúc này đã tốt hơn rất nhiều, ông ta phất phất tay nói: "Giúp ông tiễn em gái cháu. "

Kiều Mộng Viện vội vàng nói không cần, nhưng Kiều Bằng Phi đã xách túi của cô ta đặt vào trong xe jeep quân dụng của mình, lần này tới Tân Hải, Kiều Mộng Viện lựa chọn ngồi tàu hỏa, Kiều Bằng Phi cũng muốn mượn thời cơ tiễn cô ta để nói vài câu riêng với cô ta.

Sau khi Rời khỏi Kiều gia, Kiều Bằng Phi nói: "Đi gấp thế? bác cả biết không?"

Kiều Mộng Viện gật đầu: "Có, em đã nói rồi. "

Kiều Bằng Phi nói: "Ông nội không nỡ để em đi, thật ra điều kiện các mặt của kinh thành vẫn rất tốt. "

Kiều Mộng Viện nói: "Em muốn ra ngoài giải sầu. "

Kiều Bằng Phi nhìn thoáng qua cô ta, nói khẽ: "Mộng Viện, anh cảm giác em gần đây thay đổi rất nhiều, hình như không muốn ở nhà, có phải chuyện bác gái qua đời đã khiến giữa em và bác cả nảy sinh ngăn cách hay không?"

Kiều Mộng Viện không nói gì, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ xe.

Kiều Bằng Phi nói: "Không phải anh nói đỡ cho bác cả đầu, chuyện tình cảm rất khó nói, lúc trước là bác gái kiên trì muốn xuất gia, bác cả không làm sai gì cả. "

Kiều Mộng Viện nói: "Em không trách ông ấy, em không có trách bất kỳ ai, em lựa chọn rời khỏi chỉ vì vấn đề của bản thân em!" Giọng nói của cô ta có chút kích động.

Kiều Bằng Phi thở dài, hắn nói khẽ: "Mộng Viện, nếu có thời gian thì nói chuyện với bác cả đi, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng ông ấy tuyệt đối không hơn gì chúng ta đâu, nhưng ông ấy vẫn phải chiếu cố cho cái nhà này, cho nên ông ấy không thể biểu lộ ra tình tự nội tâm, em hiểu chút đi. "

Kiều Mộng Viện dùng sự trầm mặc để nói với Kiều Bằng Phi rằng cô ta không muốn tiếp tục nói về đề tài này.

Kiều Bằng Phi có thể nhìn ra biểu hiện xa cách của Kiều Mộng Viện đối với gia đình, Kiều lão tất nhiên nhìn còn rõ hơn, sau khi Kiều Mộng Viện rời khỏi không lâu thì Kiều Chấn Lương về tới nhà, y theo thói quan tới chào hỏi cha, Kiều lão ngồi trước cửa sổ trong thư phòng, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Cha! Con về rồi!"

"Mộng Viện đi rồi!"

Kiều Chấn Lương dạ một tiếng, y biết chuyện con gái muốn đi.

Kiều lão xoay người có chút bất mãn nhìn y: "Anh cứ thờ ơ như vậy ư?"

Kiều Chấn Lương cười khổ nói: "Cha, con gái đã lớn rồi, nó có sự nghiệp của mình, lựa chọn của mình, con làm cha nhưng không thể cứ đối đãi với con mình như trẻ con được?"

Kiều lão lắc đầu: "Giữa hai đứa rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc là gì đã khiến hai đứa trở nên xa lạ như vậy, khiến Mộng Viện muốn trốn tránh cái nhà này?"

Kiều Chấn Lương biết những gì phát sinh giữa hai cha con không thể qua được sự cơ trí của cha, y thở dài nói: "Có lẽ trong lòng nó trách con, đổ lỗi chuyện của mẹ nó lên người con. " Kiều Chấn Lương đương nhiên minh bạch nguyên nhân chân thật không phải là như vậy, nhưng y không thể nói với cha tình hình thực tế, sự nhục nhã một mình y chịu là đủ rồi, y không muốn cha vào lúc tuổi già còn phải chịu đựng đả kích trầm trọng này với y, cho nên y đã sớm chuẩn bị tốt lý do nghe thì tương đối hợp lý này.

Kiều lão tràn ngập thương cảm nói: "Càng như vậy thì hai cha con càng phải nói chuyện, cởi bỏ hết khúc mắc, giữa cha con nào có khúc mắc gì không cởi được đâu? Truyền Mỹ đi rồi, giữa hai đứa càng nên gần gũi nhau mới đúng. "

Kiều Chấn Lương dùng sức gật đầu.

Kiều lão nói: "Tôi muốn anh đáp ứng tôi, anh thân là cha, phải chiếu cố tốt con gái mình. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, con đáp ứng cha, chờ thêm một đoạn thời gian nữa con sẽ nói chuyện tử tế với Mộng Viện. "

Kiều lão lúc này mới hài lòng gật đầu: "Bằng Phi tới Bình Hải là ý của anh à?"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Vâng, dù sao thì nó cũng phải xuống địa phương rèn luyện, con nghĩ tới nghĩ lui vẫn bảo nó nên tới nơi quen thuộc một chút, Đỗ Thiên Dã đảm nhiệm chức bí thư thị ủy Giang Thành, khẳng định sẽ chiếu cố nó. "

Kiều lão nói: "Đừng có việc gì cũng phải chiếu cố, con cháu của Kiều gia không thiếu năng lực, cái thiếu là phẩm chất chịu khổ chịu khó mà thôi. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, thật ra Bằng Phi trong hai năm nay có biến hóa rất lớn, từ trên người nó con đã nhìn thấy rất nhiều ưu điểm, trong đó có một số ưu điểm mà thậm chí Bằng Cử cũng không có. "

Kiều lão cười nói: "Anh khen nó thì cứ khen, có cần phải hạ thấp con trai mình không?"

Kiều Chấn Lương nói: "Bọn thanh niên này không va vấp thì không thể thành người, Bằng Phi sau khi phục dịch ở biên cương đất Tạng thì thành thục hơn rất nhiều, cho nên cha đừng lo lắng nó không thể chịu khổ, từ mấy chuyện còn đã nhìn ra được là Bằng Phi lớn rồi. "

Kiều lão nói: "Hy vọng nó thực sự đúng như lời anh nói. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, cha tuy rằng chưa bao giờ nói, nhưng con biết trong lòng cha vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối vì đời của Bằng Cử không có ai tiến vào sĩ đồ. "

Kiều lão nói: "Anh thật sự cảm thấy mình hiểu tôi như vậy ư?"

Kiều Chấn Lương nói: "Cha quên chuyện năm đó kiên trì phản đối Bằng Cử theo kinh thương rồi ư?"

Kiều lão cười nói: "Trước khác nay khác, tâm tính của tôi hiện tại đã thay đổi rồi, bọn nhỏ bình an là phúc rồi, bọn nó muốn làm gì thì cứ làm, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng chúng. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, thật ra chính trị là chú ý huyết thống, tuy rằng mọi người ngoài miệng đều không thừa nhận, nhưng trong đáy lòng thì chẳng ai phủ nhận được, những đứa nhỏ xuất thân từ trong loại gia đình như chúng ta, từ lúc sinh ra đã có ngộ tính chính trị mạnh hơn những đứa bình thường rôi. "

Kiều lão không phủ nhận những lời này của con trai, hai tay của ông ta đan chặt vào nhau, ngón cái vỗ vào nhau rất có tiết tấu, tựa hồ đang suy nghĩ gì đó.

Kiều Chấn Lương nói: "Bằng Phi năm nay chưa đến ba mươi tuổi, hiện tại cất bước vẫn không tính là muộn. "

Kiều lão nói: "Nhưng cũng không còn trẻ. "

Kiều Chấn Lương cười nói: "Thật ra lúc cha đưa nó tới biên giới đất Tạng phục dịch thì đã có ý để nó tiến vào sĩ đồ rồi, chỉ có điều cha không thừa nhận thôi. "

Kiều lão ý vị thâm trường nhìn con trai một cái, bỗng nhiên mỉm cười. ông ta nói khẽ: "Anh đó, có thời gian nghiền ngẫm tâm tư của tôi thì chẳng thà suy nghĩ làm sao để làm tốt công tác của mình đi. "

Kiều Chấn Lương nói: "Con gần đây có chút không đủ động lực. "

Kiều lão nói: "Không phải không đủ động lực, là nản lòng thoái chí. "

*****

Kiều Chấn Lương không nói gì, nhưng vẻ mặt đã thừa nhận định nghĩa của cha.

Kiều lão nói: "Một người khi mất đi động lực là chuyện khá đáng sợ, Chấn Lương, anh còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội, mấy năm nay chính là thời khắc mấu chốt cũ mới trao đổi, lão đồng chí lui xuống, tới lúc thế hệ các anh làm chủ. "

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, con thực sự không có dã tâm lớn gì cả. "

Kiều lão nói: "Bất kể anh lựa chọn như thế nào thì tôi cũng sẽ ủng hộ anh. " Đề tài của ông ta một lần nữa trở lại trên người cháu gái: "Mộng Viện có nói với anh hay không, nó lần này tới Tân Hải là muốn giúp Trương Dương làm công tác chiêu thương của khu bảo lưu thuế nhập khẩu. "

Kiều Chấn Lương lắc đầu, y chỉ biết là con gái muốn tới Tân Hải, về phần đi làm gì, ý thực sự không rõ.

Kiều lão có chút bất mãn trách cứ: "Anh làm cha kiểu gì đấy? Chuyện gì của con gái anh cũng không biết, tôi thấy cũng khó trách Mộng Viện muốn trốn tránh cái nhà này, anh có quan tâm đến nó không? Có tận hết trách nhiệm của người làm cha chưa?"

Kiều Chấn Lương nói: "Cha, con thừa nhận con làm không tốt, về sau con sẽ tận lực cải thiện. "

Kiều lão nói: "Công tác có bận đến mấy thì cũng không được xem nhẹ gia đình, giữa anh và Truyện Mỹ không chỉ là Truyền Mỹ xảy ra vấn đề, anh cũng phải tìm nguyên nhân từ bản thân, tôi tuy rằng không biết giữa hai đứa xảy ra chuyện gì, nhưng nếu anh vẫn quan tâm tới cô ta, không xem nhẹ gia đình này thì cô ta cũng sẽ không đến nỗi muốn xuất gia. Một gia đình đang hạnh phúc lại cứ vậy ly tán, trong lòng anh không cảm thấy áy náy ư?"

Tim Kiều Chấn Lương đau như dao cắt, mấy ngày qua y một mực lẳng lặng gặm nhấm nỗi đau này, từng sự thật tàn khốc đã khiến y thống khổ, nhưng là con trưởng của Kiều gia, y lại không thể không miễn cưỡng cười nói, ai có thể cảm nhận được nỗi bi ai của y?

Kiều Mộng Viện đến đối với Trương Dương mà nói là một sự bất ngờ, hắn lúc trước mời Kiều Mộng Viện đến Tân Hải công tác, trong đó phần lớn là nói đùa, đương nhiên, đây cũng không phải là hắn không muốn mời Kiều Mộng Viện đến giúp hắn, mà là hắn cho rằng với thân phận của Kiều Mộng Viện, cô ta chắc sẽ khinh thường công tác như vậy, Trương Dương cũng không ngờ cô ta nhanh như vậy đã tới Tân Hải, hắn vốn cho rằng Kiều Mộng Viện cần một đoạn thời gian khá dài để tiêu hóa nỗi đau mất mẹ.

Nhận được điện thoại của Kiều Mộng Viện, Trương Dương chạy tới nhà ga Bắc Cảng rất đúng giờ, khi xe lửa đến trạm, Kiều Mộng Viện liếc một cái liền nhìn thấy Trương Dương đang đứng trên nguyệt đài, thời tiết rất lạnh mà thằng cha này chỉ mặc một cái áo phông đen, đứng trong đoàn người trông rất là bắt mắt.

Nhìn thấy Trương Dương, Kiều Mộng Viện từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác ấm áp không cách nào hình dung được, trời tuy rằng u ám, nhưng sự u ám trong lòng cô ta lại xuất hiện một chút tươi sáng.

Trương đại quan nhân từ cửa kính xe tìm được Kiều Mộng Viện, hắn bật cười, cười rất vô tâm vô phế, giống như ánh nắng chiếu sáng bầu trời u ám, thằng cha này chính là có sức cuốn hút như vậy đấy, có điều cảm nhiễm cũng phải phân đối tượng, Kiều Mộng Viện hoàn toàn nằm trong phạm trù bị hắn cảm nhiễm.

Kiều Mộng Viện kéo túi hành lý đi xuống, nội tâm đang nặng trịch cũng bởi vì sự xuất hiện của Trương Dương mà trở nên thoải mái hơn.

Trương Dương tiếp lấy hành lý, cười nói: "Hoan nghênh Kiều tổng đến Tân Hải khảo sát, lần này định ở bao lâu?"

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Vậy phải xem xem anh chuẩn bị thuê tôi trong thời gian bao lâu. "

Trương đại quan nhân ngây ra một thoáng, hơn nửa ngày mới hiểu ra, hắn kinh hỉ nói: "Cô là muốn nói... "

Kiều Mộng Viện nói: "Nếu anh thay đổi ý kiến thì nhân lúc tàu hỏa chưa đi tôi sẽ quay lại ngay. "

Trương Dương nói: "Cô là nói... "

Kiều Mộng Viện nói: "Không phải anh mời tôi đến giúp anh chủ trì công tác chiêu thương ư?"

Trương đại quan nhân mừng rỡ gật đầu không ngừng: "Đúng vậy, đúng vậy!"

Kiều Mộng Viện nhìn thấy bộ dạng của hắn thì cũng không khỏi buồn cười, cô ta cắn cắn môi nói: "Trương Dương, anh định đứng mãi ở đây à?"

Trương Dương cười nói: "Tôi rất cao hứng, cái đó... Hoan nghênh, tôi hoan nghênh cô cả hai tay. "

Kiều Mộng Viện nói: "Không cần phải long trọng như vậy, tôi cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì. "

"Xuất phát từ góc độ thế giới thì có lẽ không phải, nhưng xuất phát từ góc độ cá nhân tôi thì cô.... cô tuyệt đối là vậy. "

Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng không nhịn được liền bật cười: "Anh khéo miệng lắm. "

Sau khi Trương Dương khởi động sau khi mới nhớ tới một vấn đề: "Mộng Viện, có muốn tôi gọi mấy người bạn cũ đến, mở tiệc chào đón cô không?"

Kiều Mộng Viện: "Thật sự thật sự không nghĩ ra có gì đáng ăn mừng cả. Với trạng thái hiện tại của tôi, hay là đừng để ảnh hưởng tới tâm tình của mọi người. "

Trương Dương gật đầu nói: "Được, vậy trước tiên bình tĩnh một chút, qua mấy ngày nữa tôi đưa cô đi chơi khắp Bắc Cảng. "

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi tới đây là để công tác chứ không phải là để chơi. Trương Dương, tôi muốn thay đổi cách sống. "

Trương Dương cười nói: "Sống thế nào cũng được, tin tôi đi, ở đây cô có thể rất vui vẻ. "

Kiều Mộng Viện bị nụ cười của hắn cảm nhiễm: "Trương Dương, anh vì sao luôn thích nói mạnh miệng vậy. "

"Ngay cả mạnh miệng cũng không dám nói thì làm sao mà lăn lộn trong quan trường?"

Biết Kiều Mộng Viện sắp tới, Trương Dương đã an bài phòng ở nhà khách huyện ủy cho cô ta.

Sau khi Dẫn Kiều Mộng Viện tới phòng, Trương Dương nói: "Cô lúc trước không nói với tôi là định ở lại Tân Hải công tác lâu, cho nên tôi không bảo ngươi an bài chỗ ở thích hợp cho cô, chỉ có thể ủy khuất cô lâm thời ở nhà khách sống vài ngày vậy, ngày mai tôi sẽ sai người an bài chỗ ở thích hợp cho cô. "

Kiều Mộng Viện nhìn nhìn hoàn cảnh trong phòng, mỉm cười nói: "Nơi này không tồi, ở kinh thành ít nhất cũng phải được tính là tiêu chuẩn bốn sao. Bí thư Trương. Đừng có làm đặc thù hóa, tôi vẫn chưa có cống hiến gì cho Tân Hải, vô công bất thụ lộc. "

Trương Dương nói: "Cô là nhân tài trọng điểm mà tôi vẫn muốn tiến cử, thái độ đối đãi với nhân tài của Tân Hải chúng tôi rất rõ ràng, nhất định phải khiến nhân tài ưu tú tới Tân Hải công tác cảm thấy ở đây ấm áp như ở nhà, cũng chỉ có các cô thực sự coi nơi này trở thành nhà mình thì mới có thể cam tâm cố gắng làm việc vì Tân Hải. "

Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi cũng không phải là nhân tài ưu tú gì cả, nói thật. Công tác chiêu thương tôi chưa bao giờ, không bài trừ khả năng anh nhận người không tốt. "

Trương Dương đem ngươi: "Nếu thật sự như vậy thì tôi cũng nhận, đương nhiên, nếu cô ta thực sự không có bản sự thì tôi sẽ đuổi cô. "

Kiều Mộng Viện nhìn nhìn ra bên ngoài.

Trương Dương nói: "Cô trước tiên nghỉ ngơi đi đã, tôi về văn phòng một chuyến, sáu giờ tôi sẽ đón cô đi ăn cơm. "

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Trước khi Trương Dương ra khỏi cửa, Kiều Mộng Viện gọi hắn lại: "Trương Dương, tôi muốn mau chóng bắt đầu công tác. "

Trương Dương cười nói: "Được, tôi lát nữa sẽ an bài. "

Trương Dương trở lại văn phòng thì Thường Hải Thiên đang chờ mình trong văn phòng, hắn cười nói: "Hải Thiên, tôi đang định tìm anh đây, không ngờ anh chủ động tìm đến. "

Thường Hải Thiên nói: "Vừa tới chỗ bộ trưởng Vương bàn chút chuyện, thuận tiện đến chỗ anh báo cáo chút. "

Trương Dương gật đầu, đi tới tủ lạnh lấy hai bình nước, ném một chai cho Thường Hải Thiên.

Trương Dương uống một ngụm rồi nói: "Gần đây công tác của khu bảo lưu thuế nhập khẩu tiến triển thuận lợi chứ?"

Thường Hải Thiên nói: "Vấn đề tài chính tạm thời được giải quyết, có điều hiện tại nhân thủ của chúng ta thiếu nghiêm trọng, bộ chỉ huy xây dựng tổng cộng chỉ có mấy người, không phải là tôi kêu khổ, từ sau khi bắt đầu xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu, tôi ngay cả một ngày cũng không được nghỉ ngơi. "

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Thường, anh càng vất vả công lao càng lớn, sau khi khu bảo lưu thuế nhập khẩu xây xong tôi sẽ ghi cho anh công đầu. "

Thường Hải Thiên cười khổ nói: "Bí thư Trương, ngài đừng có lừa tôi, tôi nói thật với ngài, chị dâu của ngài hiện tại sắp thành oán phụ rồi, mỗi ngày tôi về nhà là nghe cô ta lải nhải, nói sớm biết rằng gả cho người như tôi thì cô ta đợi vài năm nữa rồi hẵng kết hôn cho rồi. "

Trương Dương bật cười: "Hải Thiên, cái này thì tôi không giúp được anh rồi, xây dựng khu bảo lưu thuế nhập khẩu là phải làm, xây dựng nhà anh cũng phải làm, hai thứ đều không thể chậm trễ được. "

Thường Hải Thiên trừng mắt lườm hắn một cái: "Biết anh không nói được lời tốt lành gì mà. "

Trương Dương nói: "Hải Thiên, vấn đề nhân viên tôi đã sớm lưu ý rồi, hiện tại tôi cũng đang bận tìm người giúp anh đây, những người trẻ tuổi mà chúng ta đưa ra ngoài huấn luyện sẽ trở về từng nhóm, vạn sự khởi đầu nan mà, anh vất vả trước vậy, qua đoạn thời gian này rồi, chờ tất cả thuận lợi thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Đúng rồi, nói với anh một tin tức tốt, tôi mời tới được một vị cao nhân cho anh rồi đó. "

Thường Hải Thiên uống một ngụm rồi nói: "Cao nhân nào?"

Trương Dương nói: "Kiều Mộng Viện, cô ta đã đáp ứng tới đây phụ trách công tác chiêu thương. "

Thường Hải Thiên nghe thấy tên của Kiều Mộng Viện thì hơi có chút ngạc nhiên: "Cô ta không phải vẫn đang làm kinh thương ư? Sao đột nhiên... " Chưa nói xong thì hắn lại vỗ vỗ đầu mình, mình cũng chẳng phải là từ thương trường tiến vào quan trường ư, không cần hỏi, Kiều Mộng Viện tới Tân Hải hỗ trợ khẳng định là bị là bị Trương Dương thuyết phục.

Trương Dương cười nói: "Anh cảm thấy thế nào?"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1276)